Vương phi thất sủng - Chương 105

Tác giả: Sở Sở

Thưởng tuyết tìm mai
Những tia sáng chói mắt chiếu lên trên cửa sổ , Thiên Mạch biết tuyết lại tiếp tục rơi xuống nhiều hơn .
Thiên Mạch từ trên giường ngồi dậy , tựa ở đầu giường , nhìn nam nhân đang ngủ say bên người mình , trong lòng cảm thấy không vui .
Hắn lại nhậm lầm người . Buổi tối ngày hôm qua , hắn một lần lại một lần kêu Thiên Mạch . Sau khi hắn uống rượu say , người mà hắn gọi lại chính là Thiên Mạch . Trong khi âи áι , hắn cũng lại kêu Thiên Mạch . Hắn đối với Liễu Thiên Mạch rốt cuộc là có tình hay vô tình ?
Hắn nói hắn yêu Thải Hà nhưng nàng không hề cảm giác được tình yêu của hắn dành cho Thải Hà . Thứ mà nàng cảm giác được chính là hắn không muốn buông tha cho Liễu Thiên Mạch . Hắn yêu nàng, rồi lại hận nàng , tình yêu chôn sâu tận đáy lòng , nhưng lại không dám thừa nhân . Hắn đối với Thiên Mạch rốt cuộc là ái hay hận a ?
Thân thể Tần Mộ Phong chuyển động , trong mộng nói mơ , hai chữ Thiên Mạch , nàng nghe được rất rõ ràng .
Ngón tay lạnh lẽo của nàng sờ lên khuôn mặt của hắn , nhịn không được cười khổ . Lần này sự tiến triển của nhiệm vụ đã nằm ngoài dự liệu của nàng . Mọi chuyện đã đến nước này , nàng không thể tiếp tục càng lún càng sâu .
Hắn đối với Liễu Thiên Mạch có tình ý , đối với Liễu Thiến chỉ là tương kính như tân , nàng cuối cùng nên dùng thân phận nào để đến gần hắn đây ?
Dùng thân phân Thiên Mạch ? Nam nhân kiêu ngạo này tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn yêu nàng .
Dùng thân phận Liễu Thiến ? Nàng vĩnh viễn cũng không đến được trái tim hắn .
Nàng đứng dậy ra khỏi giường , lấy cái áo choàng treo trên tấm bình phong quấn quanh cơ thể . Đẩy cửa ra , ánh sáng của tuyết chiếu vào nhà , hình thành một mảnh sáng màu bạc .
Gió lạnh thấu xương đang gào thét , Thiên Mạch đi ở trên tuyết , nhịn không được rùng mình một cái .
Tuyết rơi rất nhiều , từng bông tuyết lớn rơi xuống người nàng , chỉ trong chốc lát, trên đôi vai nàng đã phủ một lớp tuyết trắng .
Vào giờ này , trời đã hửng sáng , trong Vương phủ đã có người đi lại .
Nàng đứng ở trong viện, mặc cho những bông tuyết rơi trên người nàng .
Trong vô thức, nàng đã đứng trong tuyết suốt một giờ . Trời đã sáng rõ , trên người nàng đã bao phủ một lớp tuyết mỏng .
Nàng một thân bạch y , trên người lại có một lớp tuyết trắng , nếu không nhìn kỹ thì có thể sẽ nhìn thành một người tuyết .
Nghe được những tiếng bước chân, Thiên Mạch hơi giương mắt nhìn về phía phát ra tiéng động . Liếc mắt một cái , nàng lại tiếp tục cúi đầu xuống nhìn tuyết địa .
Một lúc sau , một bóng người đã xuất hiện ở cửa . Hắn nhìn thấy Thiên Mạch đứng ở trong tuyết , có chút ngạc nhiên “Tuyết Nhạn cô nương, ngươi đứng ở đây làm gì ?”
Thân thể Thiên Mạch khẽ động , tuyết đọng ở trên người rơi xuống “Không có gì, Vương gia tối qua uống rất nhiều rượu, cho đến giờ này còn chưa có tỉnh dậy .”
Phi Dương cung kính đưa cho Thiên Mạch một cái thi*p màu hồng “Tuyết Nhạn cô nương, Liễu Tự Hoạ cho người đưa thi*p đến , mời Vương gia qua đó thưởng tuyết .”
“Biệt viện của Liễu gia ?” Thiên Mạch cau mày .
“Đúng vậy , là ở biệt viện của Liễu gia .”
Ở ngoại ô Liễu gia có một toà Ỷ Mai viện , chính là của hồi môn năm đó của Liễu phu nhân . Trong Ỷ Mai viện có một vườn mai lớn , mỗi năm vào mùa đông , Liễu gia thường mời những đại quan quyền qúy đến đó thưởng mai . Nữ nhi của Liễu gia , có một số là ở bữa tiệc thưởng mai này mà gả ra ngoài .
Năm nay mang tiếng là thưởng mai nhưng thực tế là vì muốn tìm phu quân cho Liễu Tự Hoạ . Liễu gia đang suy tính cái gì, chẳng nhẽ nàng lại không biết sao .
Thiên Mạch dùng hai ngón tay nhận lấy thi*p mời để ra sau lưng “Ta sẽ nói với Vương gia còn đi hay không tuỳ thuộc vào người .”
Phi Dương trầm tư suy nghĩ “tuyết nhạn cô nương, ngươi khuyên Vương gia đừng nên đi , ta sợ thích khách của nam Việt quốc nhân cơ hội này để ra tay .”
Trên moi Thiên Mạch hiện ra một nụ cười tàn nhẫn “Nếu thích khách của Nam Việt quốc thực sự ra tay thì Vương gia có thể nhân cơ hội này vu cáo Liễu tể tướng thông đồng với địch quốc .”
“A?” Phi Dương kinh ngạc , không biết thiên mạch có ý gì .
Thiên Mạch cũng chưa muốn đối phó với Liễu tể tướng , nếu không , kinh thành bây giờ đã không còn Liễu gia nữa rồi . Đối phó với Liễu gia , nàng tự có cách của mình , nàng không thể để cho bọn chúng được ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy .
Thiên Mạch chuyển sang chủ đề khác “Thải Y có động tĩnh gì không ?”
“Ta cùng Thanh Loan cô nương ngày đêm giám thị không hề phát hiện động tĩnh gì , hai vị cô nương kia cũng vậy .”
“Ngươi gặp Thanh Loan rồi ?” Thiên Mạch trong lòng vừa động , trong đầu tự nhiên sinh ra ác ý .
“Lúc thuộc hạ giám thị Thải Y , Thanh Loan cô nương cũng đang giám thị nàng . Nàng ấy không cẩn thận ngã từ trên mái nhà xuống , ta tự nhiên nhiều chuyện ra tay đỡ lấy nàng .” Nữ nhân kia quả thực không biết tốt xấu, hắn cứu nàng , nàng cư nhiên không biết cảm tạ .
Thiên Mạch gật đầu “Ngươi đi chuẩn bị một chút, có thể Vương gia sẽ tới Ỷ Mai viện . Nhân tiện nói cho Thanh Loan , để cho nàng một mình giám thị Thải Y , làm hỏng chuyện , ta sẽ phế võ công của nàng .”
“Vâng.” Người ta nói Tuyết Nhạn cô nương lạnh như băng , quả nhiên danh bất hư truyền . Cho dù hắn có làm hỏng việc thì Vương gia cũng sẽ không phế võ công của hắn .

Thiên Mạch xoay người đi vào bên trong, tiện tay đem thi*p mời ném lên bàn .
Nàng mặc xong y phục , rút ngân tuyết kiếm từ trong cây đàn ra , còn chưa kịp quay gót thì đã nghe thấy những tiếng hít thở rất nhẹ . Trong mắt Thiên Mạch loé lên một tia sắc lạnh , lập tức đem ngân tuyết kiếm để lại chỗ cũ .
Nàng đem cây đàn tranh cổ đặt ở trên bàn, nhẹ nàng gảy lên vài tiếng .
“Ngươi đang là cái gì ?” Một âm thanh hùng hậu từ sau lưng truyền đến .

Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên lộ ra một nụ cười châm chọc . Nàng xoay người , có chút ngạc nhiên “Vương gia , ngươi tỉnh rồi sao ? Có phải ta đã đánh thức ngươi không ?”
Tần Mộ phong ngồi lên “Không có .” Hắn day day cái trán “Đầu rất đau .”
“Buổi tối hôm qua ngươi uống nhiều như vậy , khó tránh khỏi bị đau đầu .” Nàng nhu nhuận ngồi xuống mép giường “Ta bảo phòng bếp làm canh giải rượu cho ngươi nghen ?”
“Không cần , ngươi đỡ ta đứng lên .”

Thiên Mạch đỡ Tần Mộ Phong dậy , lại giúp hắn mặc y phục . Sống đã 20 năm , đây là lần đầu tiên nàng giúp nam nhân mặc y phục .”
Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn thi*p mời trên bàn “Đó là cái gì ?”
“Liễu Tự Hoạ mời Vương gia đến thưởng mai .” Trong lòng Thiên Mạch thuận tiện bỏ thêm một câu , nhân tiện câu dẫn ngươi .

“Ngươi muốn đi không ?” Tần Mộ Phong hỏi Thiên Mạch .
Thiên Mạch sóng mắt vừa chuyển , cười tinh nghịch “Ngươi đi ta sẽ đi .” Nàng cũng không muốn gặp người Liễu gia .
Tần Mộ Phong trầm ngâm trong chốc lắt “Được, chúng ta đi .”
Thiên Mạch xoay người, trong con ngươi hiện lên một tia châm chọc . Rõ ràng biết Liễu Tự Hoạ không có ý tốt , hắn vẫn như cũ muốn đi . Đã là nam nhân thì đều có cái đức hạnh này .
*****
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc