Vương Phi Của Bạo Vương - Chương Cuối

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã biết, ta có sắc đẹp và gia thế mà người khác không có.
Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, ông không có con trai, chỉ có hai người nữ nhi.
Ngoài ta ra, ta còn có một người tỉ tỉ, một người tỉ tỉ ngốc mà ta chưa từng coi là tỉ tỉ.
Mẫu thân ta không phải là chính thất của phụ thân, mà chính thất của phụ thân, là mẫu thân của con ngốc kia, khi ta hiểu việc, bà ta đã chết.
Ta từ nhỏ thông minh lanh lợi, luôn có được sự sủng ái của mẫu thân và phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không mấy thân thiết với ta, không biết có phải là cảm giác của ta sai không, ta cảm thấy phụ thân yêu thương con ngốc kia hơn.
Và trái ngược với phụ thân, mẫu thân đối với con ngốc đó, hận thấu xương, khi ta còn nhỏ, ta thường chính mắt thấy mẫu thân cố ý làm khó ả, thậm chí, sai khiến hạ nhân ngược đãi ả, để ả ăn cơm nguội và thức ăn thiu.
Nhưng bất kể mẫu thân ngược đãi ả thế nào, có đối xử không tốt với ả ra sao, ả đều toét miệng cười, cười ngu dại, ả vốn không biết, ả cái gì cũng không biết.
Dưới sự ảnh hưởng của mẫu thân, ta dần dần lớn lên, ta trước nay chưa từng gọi ả, và trước mặt hạ nhân trong phủ, ta giống như mẫu thân của ta, gọi ả là con ngốc.
Nhưng điều ta không ngờ tới là, một con ngốc cả ngày dơ bẩn, cư nhiên có một dung mạo còn đẹp hơn ta mấy phần.
Lần đó, ta vô tình đi ngang qua khu vườn ả sống, nhìn thấy khuôn mặt rửa sạch sẽ của ả, trong giờ khắc nhìn thấy khuôn mặt ả, trong lòng ta cư nhiên có một luồn đố kị.
Ta luôn biết bản thân rất đẹp, được người xưng là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng con ngốc này, lại còn đẹp hơn ta mấy phần.
Trong giây phút đó, ta cơ hồ đố kị đến mức hận không thể xông lên trước, hủy đi khuôn mặt đó của ả.
Nhưng cuối cùng ta cũng không làm vậy, bởi vì, ta là một đại gia khuê tú ôn nhu hiền thục, ta sao có thể làm việc như vậy? Hơn nữa, con ngốc này, còn có phụ thân bảo vệ, nếu như ta động đến ả, phụ thân không phải sẽ trách ta?
Ả chẳng qua chỉ là một con ngốc, việc trong phủ bây giờ là do mẫu thân ta quản, không lẽ ta còn sợ không trị được ả sao?
Ta bắt đầu cố ý tiếp cận ả, bởi vì, ta muốn làm cho ả trở nên xấu xí, ta muốn người trong cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Ta không thể hủy đi dung mạo của ả, bởi vì, như vậy sẽ kinh động đến phụ thân, nhưng ta có cách của ta, ta cố ý dụ ả, nói giúp ả trở nên đẹp hơn, dùng son phấn bút vẽ mi biến khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp của ả trở nên xấu xí tựa ác quỷ địa ngục!
Còn ả, lại ngốc nghếch cười, còn rất vui mừng, tưởng rằng bản thân thật sự trở nên đẹp hơn.
Ta bắt đầu cố ý dẫn ả đi lại trong phủ, đặc biệt là lúc trong phủ bày yến tiệc, quả nhiên, rất nhanh, cả kinh thành đều biết ả là một người xấu xí.
Còn ta lại là người đẹp nhất trong kinh thành, người người đều biết đến, trong phủ thừa tướng có hai tỉ muội, tỉ tỉ là một con ngốc, hơn nữa rất xấu, còn người muội muội ta, lại là mĩ nhân đệ nhất kinh thành diễm danh vang xa.
Và chính trong lúc này, ta quen được thất vương gia Lãnh Như Tuyết người được hoàng đế sủng ái nhất triều, hắn rất tuấn mĩ, khi ta và hắn gặp mặt lần đầu tiên, hắn cư nhiên ngẩn người nhìn ta, ánh mắt chứa tia sáng kì quặc.
Ánh mắt như vậy, ta gặp nhiều rồi, mỗi khi ta ra phủ, thường gặp được ánh mắt si mê như vậy. Nhưng những người đó, làm sao có thể so sánh với Lãnh Như Tuyết?
Lãnh Như Tuyết, cao lớn tuấn mĩ, lại có thân phận hiển hách, hắn, mới là mục tiêu của ta……….
Đối diện với dụ hoặc cố ý của ta, Lãnh Như Tuyết phảng phất như thật sự đã bị mĩ sắc của ta mê hoặc, hắn bắt đầu thường xuyên đến phủ thừa tướng, ánh mắt hắn nhìn ta rất lạ, phảng phất như có sự yêu thương và sự si mê nói không nên lời.
Được một nam nhân kiệt xuất như vậy yêu, trong lòng ta vạn phần vui mừng, ta thầm hạ quyết tâm, muốn hắn cưới ta làm vương phi.
Và chính trong lúc ta thầm vui mừng, Lãnh Như Tuyết đề thân với phụ thân ta, hắn thật sự muốn cưới ta làm phi.
Và chính vào lúc này, đã xảy ra một việc khiến ta vạn phần ngoài ý muốn của ta, đó chính là, không lâu sau khi Lãnh Như Tuyết đến phủ thừa tướng đề thân, thái tử đương triều Lãnh Như Băng cũng đến chỗ phụ thân ta đề thân.
Đối với Lãnh Như Băng, trong yến tiệc ở hoàng cung, ta có gặp qua hắn ta một lần, hắn ta không tuấn mĩ như Lãnh Như Tuyết, nhưng so với Lãnh Như Tuyết hắn ta lại hấp dẫn ta hơn, bởi vì, hắn ta là thái tử!
Đối với việc làm một vương phi bình thường mà nói, vị trí thái tử phi, càng có sức hấp dẫn với ta.
Nhưng mà tuy là như vậy, dù sao đi nữa Lãnh Như Tuyết cũng yêu ta, còn Lãnh Như Băng, ta lại không hiểu hắn ta, chỉ là nghe nói, hắn ta là một người tính tình tương đối ôn nhu, khác hẳn với tính cách của Lãnh Như Tuyết.
Và chính trong lúc ta do dự, mẫu thân lại nói với ta một việc, việc này, là có liên quan đến Lãnh Như Tuyết, có liên quan đến mối quan hệ từng có của hắn và một cung nữ tên Liên Đường.
Và ta sau khi nghe hết với của mẫu thân, mới biết được, tại sao ánh mắt Lãnh Như Tuyết nhìn ta lại kì lạ như vậy, còn có lúc hắn ôm ta, tại sao vô cớ gọi tên người nữ tử tên Liên Đường!
Thì ra, hắn không yêu ta, hắn tiếp cận ta, chẳng qua chỉ vì, ta có vài phần giống với người nữ tử tên Liên Đường đó mà thôi!
Sự thật này, khiến ta vạn phần phẫn nộ, ta trước nay luôn tâm cao khí ngạo, ta sao có thể chấp nhận bản thân trở thành thế thân của người khác?
Và vào lúc này, ta cũng đồng thời biết được, phụ thân đã quyết định gả con ngốc kia vào phủ thái tử! Ta không thể chấp nhận, sao ta có thể chấp nhận một con ngốc địa vị còn tôn quý hơn ta? Ả chỉ là một con ngốc, dựa vào đâu mà trở thành thái tử phi tôn quý?
Mẫu thân hiển nhiên có cách nghĩ như ta, trở thành thất vương phi có gì tốt? Làm sao tôn quý bằng thái tử phi?
Ta biết cách nghĩ trong lòng mẫu thân, mẫu thân hy vọng ta gả vào phủ thái tử, trở thành thái tử phi, bởi vì mong muốn, sau này ta sẽ trở thành hoàng hậu vô cùng tôn quý!
Mẫu thân tuy gả cho phụ thân, nhưng ta biết, trong lòng phụ thân luôn chỉ yêu mẫu thân của con ngốc kia, còn mẫu thân có tốt hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là thiếp!
Cho nên, trong bao nhiêu năm qua, trong lòng mẫu thân mới không cam tâm.
Hiểu được những việc này, ta đồng ý yêu cầu của mẫu thân, sau khi cùng mẫu thân thương lượng, bọn ta quyết định trong ngày đại hôn, đánh ngất con ngốc đó, sau đó thay ả lên kiệu hoa của Lãnh Như Băng.
Mọi việc đều rất thuận lợi, ta được Lãnh Như Băng đón đến phủ thái tử, còn con ngốc đó, lại bị đưa đến thất vương phủ.
Trong tân phòng, Lãnh Như Băng nhìn thấy ta, không hề kinh ngạc, trong ánh mắt của hắn ta, thậm chí có kinh diễm, hắn ta cái gì cũng không hỏi, bởi vì hắn ta không biết, tân nương phụ thân vốn dĩ chuẩn bị gả cho hắn ta không phải là ta.
Nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn ta, trong lòng ta thập phần vui mừng, ta vui mừng ta lựa chọn gả cho hắn ta, trở thành thái tử phi của hắn ta.
Tính cách hắn ta khác hoàn toàn với Lãnh Như Tuyết, so với Lãnh Như Tuyết hắn ta biết lấy lòng ta hơn, so với hắn ta, Lãnh Như Tuyết cư như một đứa bé chưa trưởng thành!
Dưới sự ôn nhu của hắn ta, trái tim ta, cơ hồ trong phút chốc đã bị hắn hút mất, ta thích người nam nhân này, bởi vì hắn ta có mị lực ta không thể kháng cự.
Khi ta nằm dưới người hắn ta, ta đã sớm quên đi Lãnh Như Tuyết, trong giây phút đó, trái tim ta, đã hoàn toàn thuộc về Lãnh Như Băng, người nam nhân nhìn không phải thập phần tuấn mĩ nhưng lại đầy mị lực.
Thân là thái tử phi, địa vị trong cung tự nhiên khác hẳn, ta có thể tự do ra vào hoàng cung, bởi vì ta là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai.
Lãnh Như Tuyết, cuối cùng vẫn đến tìm ta, nhìn bộ dạng phẫn nộ của hắn, ta đột nhiên cảm thấy hắn rất ấu trĩ, ta phát hiện, kì thực, ta một chút cũng không thích hắn, bởi vì, hắn không có bất kì điều kiện nào thu hút ta.
Nhưng ta không thể trở mặt với hắn, bởi vì, ta phải lợi dụng hắn, để hành hạ con ngốc kia, sao ta có thể để con ngốc đó sống tốt chứ?
Ta đem việc lên nhầm kiệu hoa, toàn bộ đổ lên người con ngốc đó, hắn cư nhiên tin, nhìn ánh mắt không nỡ của hắn đối với ta, trong lòng ta cười lạnh lùng.
Con ngốc đó đều là cái gai trong mắt ta và mẫu thân, dù cho bây giờ ả đã rời khỏi phủ thừa tướng, ta cũng không để ả sống yên ổn!
Ta lên kế hoạch mọi việc, nhưng ta không ngờ, trong sinh thần của ta, Lãnh Như Băng lại mời ả đến, trong giây phút đó, lòng ta có chút hoang mang, ta không muốn mất đi người nam nhân này, bởi vì, ta sợ hắn ta biết được việc của ta và Lãnh Như Tuyết, càng sợ hắn ta biết được chân tướng lên nhầm kiệu hoa hơn.
Nhưng, ta lại không thể ngăn hắn ta, chỉ còn cách thầm lo lắng.
Nhưng ta lại nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một con ngốc ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, ta có gì phải sợ? Chỉ cần Lãnh Như Tuyết không nói gì, con ngốc đó, không đáng phải lo.
Lòng của ta bình tĩnh lại, trong ngày sinh thần, ta gặp lại con ngốc đó, và ả, cư nhiên cứ như vậy cùng Lãnh Như Tuyết ôm lấy nhau như bên cạnh không có ai!
Nhìn thấy cảnh đó, lòng ta cư nhiên đố kị, dù cho ta không thích Lãnh Như Tuyết, nhưng ta cũng tuyệt đối không cho phép con ngốc đó có được tình yêu của hắn!
Bởi vì, ta hận ả, ta ghét ả, ả chẳng qua chỉ là một con ngốc không biết gì, sao xứng có được hạnh phúc?
Tuy nhiên, điều khiến ta không ngờ tới là, con ngốc đó cư nhiên không ngốc, ả đối với lời cười nhạo của ta, cư nhiên học biết cách đánh trả!
Trong lòng ta vừa hận vừa sợ, sao ả lại đột nhiên khỏi, không lẽ, bao nhiêu năm qua, ả luôn giả vờ sao? Ta thật là quá xem thường ả rồi!
Ta hận đến cắn răng, sao ả có thể, sao có như vậy trước mặt ta? Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!
Ta cố ý lấy cớ dẫn ả rời khỏi, bởi vì, ta không thể để ả nói ra chân tướng ngày đại hôn.
Ta muốn ả xuống địa ngục lần nữa.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Như Tuyết xuất hiện ở xa, ta cố ý té ngã, bởi vì ta biết, dưới góc độ của Lãnh Như Tuyết mà nhìn là ta bị ả đẩy ngã.
Quả nhiên, kế hoạch của ta thành công, Lãnh Như Tuyết chạy đến, bế ta từ dưới đất dậy, sau đó căm giận đẩy ả ra.
Nhìn ả té ngã dưới đất, máu tươi phun trào từ trán ra, trong giây phút đó, lòng ta đầy khoái cảm của báo thù.
Dù cho ả bây giờ đã hồi phục thần trí, nhưng ả chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân ngốc, ả dựa vào đâu mà đấu cùng ta?
Dù cho ta chỉ là một thế thân trong lòng Lãnh Như Tuyết, nhưng suy cho cùng hắn vẫn không quên mối tình với ta, nhìn cả người ả đầy máu nằm dưới đất, hắn cư nhiên ngay cả nhìn cũng không.
Trong lòng ta thầm cười, dù cho là một thế thân thì sao? Chỉ cần trong lòng Lãnh Như Tuyết có ta, người nữ nhân điên này sẽ không sống yên!
Tuy nhiên, sau khi Lãnh Như Băng đến, ta không ngờ, hắn không phải ở yến tiệc sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Thời khắc này, trong lòng ta cư nhiên vô cùng bất an và hoang mang.
Tuy nhiên, bất an của ta rất nhanh đã trở thành sự thật, Lãnh Như Tuyết cư nhiên mở miệng đòi lấy ta từ Lãnh Như Băng, không, người ta yêu là Lãnh Như Băng, ta sao có thể theo Lãnh Như Tuyết đi? Lãnh Như Tuyết chỉ là lợi dụng hắn, ta không hề yêu hắn, cho nên, ta không thể đi cùng hắn, bởi vì, ta không thể mất đi địa vị thái tử phi của ta.
Vì Lãnh Như Băng, lúc này ta đã không còn quan tâm đến Lãnh Như Tuyết, ta vội vàng đẩy Lãnh Như Tuyết ra, sà vào lòng Lãnh Như Băng, ta không muốn mất đi hắn ta, cho nên, ta chỉ có thể nói với Lãnh Như Tuyết, ta không yêu hắn.
Nhưng, ta không hề ngờ tới, Lãnh Như Băng lại nói ra chân tướng của ngày đại hôn trước mặt Lãnh Như Tuyết. Càng quá đáng hơn là hắn ta cư nhiên bế người nữ nhân điên đó rời khỏi trước mặt ta!
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Không lẽ, Lãnh Như Băng cũng động lòng với người nữ nhân điên đó? Ta không cho phép, ta không cho phép!
Hắn ta thuộc về ta, ai cũng không thể giành, người nữ nhân điên đó càng không thể!
Nhìn thân ảnh Lãnh Như Băng bế người nữ nhân điên đó rời khỏi, trong lòng ta lần đầu tiên có sát ý với ả, ả chỉ là một kẻ điên, ả dựa vào đâu mà có thể có được sự quan tâm của Lãnh Như Băng?
Sau khi được biết Lãnh Như Băng giữ ả lại tịnh dưỡng ở phủ thái tử, ta tức giận vô cùng, đã đi tìm Lãnh Như Băng gây một trận.
Nhưng, thái độ của Lãnh Như Băng đối với ta đã thay đổi, khiến lòng ta phút chốc rơi xuống hầm băng.
Thái độ của hắn ta đối với ta cực kì lãnh đạm, thậm chí có một tia không vui, sao hắn ta có thể đối với ta như vậy? Sao hắn ta có thể? Sự ôn nhu của hắn ta đâu? Không phải hắn ta nói yêu ta sao? Tại sao?
Sao hắn có thể vì người nữ nhân điên đó mà đối với ta như vậy?
Trong lòng ta rất hận, rất hận!
Rõ ràng từ nhỏ ta cái gì cũng xuất sắc hơn ả, thông minh hơn ả, tại sao, tại sao ả xuất hiện, Lãnh Như Băng lại đối với ta như vậy? Đều là lỗi của ả, đều là ả!
Nếu như không có ả, Lãnh Như Băng sẽ không đối với ta như vậy, nếu như không có ả, mọi việc sẽ không như thế này, Ưu Vô Song, sớm biết ngươi sẽ hồi phục thần trí, khi đó trong ngày đại hôn, thì ta đã nên giết ả rồi!
Trong lòng ta vừa hối hận vừa căm hận, nhưng, bây giờ ta hối hận đã không còn ích gì, ta cần phải trừ đi người nữ nhân điên đó, ta cần phải làm cho ả biến mất. Ta phải đoạt lại tình yêu của Lãnh Như Băng.
Nhưng, ta nghĩ quá ngây thơ, tiếp theo đó, Lãnh Như Băng phảng phất như đã phát giác được tâm tư của ta. Hắn ta thậm chí còn cảnh cáo ta, không cho phép ta động đến một cọng lông của người nữ nhân điên đó!
Và hắn ta không biết là, hắn ta càng như vậy, trong lòng ta càng hận hơn, ta đối với người nữ nhân điên đó càng hận thêm một phần!
Việc đến nước này, dù cho ta có ngu ngốc, ta cũng biết được Lãnh Như Băng yêu người nữ nhân đó!
Bởi vì, dù cho hắn ta cùng ta làm chuyện thân mật nhất, cũng bất giác gọi ra tên người nữ nhân đó.
Sự đố kị điên cuồng trong lòng, cơ hồ muốn dìm ngập ta, mỗi ngày tim ta đều bị cơn đố kị nồng nặc ấy gặm nhấm, một khắc cũng không yên ổn, ta hận, cơn hận trong lòng cơ hồ muốn ép ta điên lên!
Ta bắt đầu trở nên gắt gỏng, ta điên cuồng đố kị tất cả, bởi vì ta không chịu đựng được cơn hận trong lòng, thậm chí động thô với hạ nhân trong phủ thái tử.
Nhưng ta càng như vậy, Lãnh Như Băng sẽ càng lạnh nhạt với ta, sau đó, hắn ta cơ hồ không đến tẩm thất của ta, thậm chí thà ở cùng những thị nhân, cũng không nguyện ý động đến ta.
Nhìn thấy ta bị lạnh nhạt, hạ nhân trong phủ thái tử của bắt đầu xa cách với ta, những nô tài chó cậy thế người, cư nhiên công khai làm trái mệnh lệnh của ta, việc này làm sao ta không hận cho được?
Và ta rơi và bước đường này tất cả đều là nhờ người nữ nhân ấy ban cho, ta không thể bỏ qua cho ả, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho ả!
Sau khi được biết ả bị Lãnh Như Tuyết hưu khỏi phủ, ta cơ hồ không dám tin, nhưng một tin tức khác, lại khiến tim ta phút chốc trầm xuống lần nữa.
Ả cư nhiên có được phủ đệ do hoàng thượng đích thân ban, bị hưu khỏi thất vương phủ, ả cư nhiên còn có thể có được sự chiếu cố của hoàng thượng, việc này là tại sao? Tại sao?
Ta không thể chịu được, ta thật sự không thể chịu được việc này, ta muốn ả chết!
Ta lén lợi dụng thân phận thái tử phi của ta sau lưng Lãnh Như Băng, lén lén mua chuộc một hạ nhân, ta muốn ả bất ngờ, chết đi!
Như vậy, mới có thể giải được cơn hận trong lòng ta!
Khi lòng ta đầy hy vọng đợi chờ nghe được tin ả chết đi, tuy nhiên, sự việc tiếp sau đó, lại khiến ta cực kì thất vọng, ả không chết, không những không chết, hơn nữa, hoàng đế còn lần nữa ban hôn cho ả và Lãnh Như Tuyết.
Sao lại như vậy? Sao ả chưa chết?
Khi ta bụng đầy cơn giận không có nơi phát tiết, lúc này Lãnh Như Băng lại đến tìm ta.
Hắn ta nói, người nữ nhân Lãnh Như Tuyết yêu tên là Liên Đường, chỉ cần ta nghĩ cách gọi người nữ nhân tên Liên Đường đó đến trước mặt Lãnh Như Tuyết, vậy thì, hôn sự của hắn và người nữ nhân điên đó sẽ bị hủy!
Trong lòng ta cười lạnh, tuy ta đúng là hận người nữ nhân điên đó, nhưng ta không ngốc đến mức này.
Lãnh Như Băng không phải vô duyên vô cớ đến tìm ta, hắn đến tìm ta, vẫn là vì người nữ nhân điên đó? Ta chia rẽ người nữ nhân điên đó và Lãnh Như Tuyết, để hắn ta nhân cơ hội chen vào sao?
Thay vì để người nữ nhân điên đó bước vào phủ thái tử, ta thà để ả thành thân với Lãnh Như Tuyết! Như vậy, tuy trong lòng ta không vui, nhưng không đến nỗi ả đoạt đi tất cả mọi thứ của ta.
Tuy nhiên, Lãnh Như Băng bất ngờ nói với ta, nếu như ta chịu giúp hắn chia rẽ Lãnh Như Tuyết và người nữ nhân điên đó, vậy thì, sau này hắn ta đăng cơ, ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta!
Điều kiện này đối với ta cực kì hấp hẫn, ta đã mất đi tình yêu của Lãnh Như Băng, bây giờ, quyền lực mới chính là thứ ta muốn có nhất!
Nếu như sau này có thể trở thành hoàng hậu, vậy thì, người nữ nhân điên đó tuyệt đối không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Nghĩ tới đây, ta đồng ý với yêu cầu của Lãnh Như Băng, nói chung, việc như vầy, đối với ta mà nói không hề khó, và điều trong lòng ta muốn, cũng chính là người nữ nhân đó đau đớn không thiết sống!
Ta đồng ý với yêu cầu của Lãnh Như Băng, lợi dụng cơ hội yến tiệc trong cung, tiếp cận người nữ nhân tên Liên Đường, và thuận lợi sắp xếp cho ả gặp Lãnh Như Tuyết.
Người nữ nhân đó, người nữ nhân tên Liên Đường đó, ả ta có dã tâm y như ta, Lãnh Như Tuyết có phải yêu ả ta hay không, ta không biết, nhưng ta lại biết, thứ Liên Đường muốn có, không chỉ là một phần yêu thương, ả ta muốn có được nhiều hơn, ả muốn vị trí thất vương phi, ả muốn có được địa vị tôn quý hơn.
Nhìn bộ dạng yếu đuối của ả ta, trong lòng ta cười lạnh, có lẽ, đưa người nữ nhân lợi hại như vậy đến bên cạnh Lãnh Như Tuyết, thật sự là một lựa chọn tốt!
Ta hoàn thành nhiệm vụ Lãnh Như Băng giao cho ta, ta trở về phủ thái tử, yên lặng đợi chờ tin tức tốt truyền đến.
Ta đã rất lâu không hưng phấn như vậy, ta hận không thể nhận được tin người nữ nhân điên đó bị đuổi khỏi thất vương phủ.
Tuy nhiên, ta đã không đợi được tin ta muốn, mà ngược lại vô tình nghe được lời của Lãnh Như Băng.
Hắn ta cư nhiên muốn đón người nữ nhân điên đó về phủ thái tử!
Không, ta sao có thể chấp nhận người nữ nhân điên đó đến đây?
Ta không thể chấp nhận được, ta xông vào, gây với Lãnh Như Băng.
Nhưng, suy cho cùng ta vẫn không thể thay đổi tâm ý của hắn ta, hắn ta cố chấp đón người nữ nhân điên đó về phủ, ta nhìn bóng lưng xa dần của hắn ta, thù hận trong lòng ta, phút chốc bộc phát.
Ta bất chấp tất cả, nhân lúc Lãnh Như Băng không có ở trong phủ, ta đi tìm sát thủ, ta muốn trước khi Lãnh Như Băng đón được người nữ nhân điên đó, giết người nữ nhân điên đó đi!
Và hành động điên cuồng này của ta, lại khiến ta hối hận cả đời!
Ta tìm được sát thủ, khi ánh mắt sắc mị mị của hắn ta nhìn ta, trong lòng ta bất giác ghê tởm, ta lạnh lùng nói với hắn ta, muốn hắn ta đi giết người nữ nhân điên đó, hỏi hắn ta, muốn bao nhiên ngân lượng.
Ta là thái tử phi, bất kể hắn ta muốn giá bao nhiêu, ta tin ta đều có thể trả nổi, mục đích của ta rất đơn giản, ta chỉ cần hắn ta giúp ta giết người nữ nhân điên đó đi!
Tuy nhiên, tên nam nhân thấp hèn, thân phận ti tiện đó không muốn ngân lượng, hắn ta muốn có được ta.
Lúc ta nghe thấy yêu cầu của hắn ta, ta cơ hồ muốn giết hắn ta, nhưng, ta không thể, bởi vì, hắn lợi dụng việc ta muốn giết người nữ nhân điên đó uy hiếp ta, hơn nữa lúc ra khỏi phủ, ta vì không kinh động bất cứ ai, ta chỉ ta ngoài một mình, chỉ dựa vào mình ta làm sao có thể giết được hắn ta?
Nhưng, hễ nghĩ đến ta bị người nam nhân ti tiện này đè dưới người, trong lòng ta dâng lên cảm giác ghê tởm.
Thấy ta trì trệ không đáp, người nam nhân đó cư nhiên bắt đầu động tay động chân với ta, không biết có phải do ta bị Lãnh Như Băng lạnh nhạt đã lâu, dưới sự cám dỗ hạ lưu của tên nam nhân, ta cư nhiên có cảm giác.
Dục vọng* trong người cơ hồ phút chốc bùng nổ, thần sai quỷ khiến, nửa đẩy nửa ưng, ta cư nhiên đồng ý yêu cầu của tên nam nhân hạ tiện này.
Tuy nhiên, có lẽ vì trước nay chưa từng trải qua việc như vậy, ta cư nhiên có được mãn nguyện trước nay chưa từng có dưới người tên nam nhân hạ tiện này.
Có được thứ hắn ta muốn, hắn ta đồng ý với ta đi giết người nữ nhân điên đó.
Nhìn bóng người đi xa của hắn ta, ta phát tiếng cười lớn điên cuồng, ta đã điên, ta đã hoàn toàn trầm luân, ta cư nhiên có quan hệ câu hợp cùng một tên nam nhân hạ lưu ti tiện!
Vẻ mặt ta mai mộc trở về phủ thái tử, đến ngày thứ hai, Lãnh Như Băng trở về, hắn ta không đón được người nữ nhân điên đó, trong lòng ta thầm thở phào nhẹ người!
Người nữ nhân điên đó chết rồi sao? Nhất định là vậy, ả chết rồi, ả chết rồi, ha ha!
Người nữ nhân điên đó hoàn toàn biến mất, ta tưởng rằng ác mộng của ta đã qua đi, nhưng ta không hề ngờ rằng, ác mộng của ta mới chỉ bắt đầu.
Tên nam nhân ti tiện kia, cư nhiên biết được thân phận của ta, và đêm khuya lẻn vào phủ thái tử, lấy chuyện lần trước ép ta, để ta tiếp tục làm chuyện câu hợp với hắn ta.
Trong lòng ta vạn lần không nguyện ý, nhưng, lần trước, lúc ở cùng với hắn ta, cảm giác tiêu hồn tận xương ấy, lại khiến ta nhớ mãi không quên.
Dưới sự cám dỗ của hắn ta, dục vọng* trong cơ thể ta lần nữa không khống chế được, trong lòng ta có cảm giác cực kì ghê tởm, nhưng cơ thể ta lại có sự hưng phấn trước nay chưa từng có.
Lần nữa, ta lần nữa vì dục vọng* trong người mình mà khuất phục.
Kì thực ta biết, ta không nên như vậy, nhưng mỗi lần ta đều khó mà cự tuyệt, là bởi vì Lãnh Như Băng lạnh nhạt ta quá lâu, cho nên ta mới như vậy sao?
Trong lòng ta rất sợ, ta cũng biết, nếu việc này bị Lãnh Như Băng biết được, vậy thì, kết cục chờ đợi ta sẽ là gì.
Nhưng mà ta không khống chế được bản thân, dù cho mỗi lần sau khi hoan hảo cùng người nam nhân đó, ta đều căm hận lau rửa cơ thể mình, mãi cho đến khi da bị lau đến đỏ lên, nhói đau mới thôi.
Nhưng mà, mỗi khi hắn ta đến tìm ta, ta vẫn không nhịn được nằm dưới người hắn ta thừa hoan.
Trên đời nỳ không có bức tường nào không thấu gió, sau khi ta qua lại cùng người nam nhân đó hơn một năm, việc này, cuối cùng bị Lãnh Như Băng biết được, hắn ta giết chết người nam nhân đó ngay lập tức, ta nhìn người nam nhân đó toàn thân đầy máu nằm dưới đất, giây phút đó, lòng ta cư nhiên có cảm giác giải thoát.
Ta biết, Lãnh Như Băng sẽ không bỏ qua cho ta, bây giờ ta đã không quan tâm gì nữa, những ngày tháng bị độc dược hành hạ sau đó, ta đột nhiên phát hiện, kì thực, từ trước đến nay, người thật sự tốt với ta, chỉ có Lãnh Như Tuyết.
Dù cho trong lòng hắn luôn xem ta là Liên Đường, nhưng, sự ôn nhu của hắn, không phải là giả.
Trong đầu ta nghĩ quá nhiều thứ, ta thật sự cần nghỉ ngơi, cơn hận trong lòng ta, vẫn không thay đổi, trong giấc mơ của ta, ánh mắt ôn nhu và nụ cười ôn hòa của Lãnh Như Tuyết, vẫn tiếp tục bồi cạnh ta.
HẾT

Bạn vừa đọc xong truyện: Vương Phi Của Bạo Vương

Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những cuốn truyện hay các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc