Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 95

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Ngày tháng tiếp theo đó, ta luôn chú ý đến nhất cử nhất động của nàng trong thất vương phủ, tâm trạng ta rất mâu thuẫn, bởi vì, trong lòng ta, ta cảm thấy có lỗi với Như Tuyết, vì dù sao đi nữa, nàng là vương phi của Như Tuyết.
Ta biết, nàng là thê tử của đệ đệ ta, ta không nên có ý nghĩ khác với nàng, ta có thể thích bất kì nữ tử nào, nhưng duy chỉ nàng là không thể, bởi vì, nàng là thê tử của thân đệ đệ duy nhất của ta.
Nhưng, ta lại không khống chế được bản thân, ta không khống chế được bản thân nghĩ đến nàng, từng cái nheo mắt từng nụ cười của nàng, cơ hồ mỗi ngày đều xoay chuyển trong đầu ta.
Cuối cùng, ta không còn nhẫn nhịn được sự hành hạ trong nội tâm, khi nghe thấy bị Liễu Yên Nhiên hãm hại, ta không còn nhịn được len lén đến thất vương phủ gặp nàng.
Nàng rất tốt, nhìn thấy ta, nàng hiển nhiên có chút kinh ngạc, khi ta nói với nàng ý của ta, ánh mắt nàng hiển nhiên thoáng qua tia ngờ hoặc.
Nhìn sự ngờ hoặc trong mắt nàng, lòng ta bỗng chua chát, mỗi ngày ta đều nhớ đến nàng, nhưng nàng dường như sớm đã quên người như ta rồi chăng?
Tuy nhiên, chính trong lúc ta cho rằng nàng sẽ cự tuyệt ta, biểu hiện của nàng lại lần ngoài dự liệu của ta, nàng ngờ hoặc trong giây lúc, rồi lại nở nụ cười thuần khiết với ta, nàng thậm chí còn có tâm trạng nói đùa cùng ta.
Ta nhìn nụ cười thuần khiết trên mặt nàng, lòng vạn phần khúc mắc, ta hít một hơi sâu, đè nén cảm sự do dự trong lòng, khó khăn hỏi nàng có phải thích Như Tuyết không.
Nhưng nàng rất nhanh đã trả lời ta, lúc trả lời ta, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười giễu cợt, nàng nói, nàng không yêu bất kì người nam nhân nào mà yêu người nữ nhân khác.
Và lúc nàng nói ra câu này, vẻ mặt rất bình thản, hiển nhiên, đây là lời thật lòng của nàng, và nàng không biết rằng, đáp án này của nàng, khiến tim ta bỗng chốc nhảy thót, cực kì vui mừng, cơ hồ phút chốc ngập tràn ta, ta kích động đến mức tay cơ hồ đang khẽ run rẩy.
Qua một lúc lâu, ta mới miễn cưỡng đè nén tâm trạng kích động của mình, hỏi nàng có phải muốn rời khỏi Như Tuyết.
Ánh mắt nàng mang hoài nghi, nàng nhìn ta, phảng phất như ta đang nói dối, nàng vẻ mặt phòng bị hỏi ta, tại sao lại muốn giúp nàng, làm sao giúp nàng.
Kì thực, ta giúp nàng là xuất phát từ lòng ích kỉ của ta, bởi vì ta thích nàng, ta muốn bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu chút ủy khuất nào.
Nhưng những điều này, ta không nói ra, ta có chút thảm bại tìm ra một lí do có vẻ rất hợp lí cho bản thân.
Tuy nhiên, nàng tính bộc trực thẳng thắn tin lí do của ta, trên mặt nàng nở nụ cười nghiêng thành, nàng đống ý chấp nhận sự giúp đỡ của ta, ta đã hạ quyết tâm không tiếc cái giá thành thân với công chúa Tử Việt quốc, cũng muốn giúp nàng rời khỏi.
Lúc rời khỏi, nàng đột nhiên nói với ta một câu, nàng nói, Lãnh Như Phong, cảm ơn ngươi, sau này chúng ta vẫn còn là bằng hữu không?
Câu nói này rất đơn giản, nhưng lại cuốn lên cơn sóng trong lòng ta, ta miễn cưỡng dùng ngữ khí còn có thể xem là bình tĩnh nói với nàng, nếu như nàng không ghét ta, ta sẽ mãi mãi là bằng hữu của nàng.
Đúng vậy, bằng hữu, không có ý gì khác, chỉ cần là nàng, dù cho đơn thuần là bằng hữu, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Dù cho đã hạ quyết tâm, ta không còn trì trệ, ta rất nhanh đã nói ra yêu cầu của ta với phụ hoàng, còn phụ hoàng khi nghe thấy yêu cầu ta đề ra, hiển nhiên rất kinh ngạc và không hiểu, người không hiểu ta tại sao lại đề ra điều kiện như vậy, thậm chí không tiếc đồng ý thành thân với công chúa Tử Việt quốc.
Ta đương nhiên không thể nói với người mục đích ta làm như vậy, ta chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, bảo Như Tuyết hưu nàng là được.
Tuy nhiên, phụ hoàng không lập tức đồng ý với ta, mà là tuyên Như Tuyết và Ưu Thành Minh vào cung, hành động này của phụ hoàng, khiến lòng ta rất bất an.
Nếu như trước kia, trong lòng ta có thể khẳng định, Như Tuyết tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hưu nàng, nhưng nay, ta lại không thể xác định được, bởi vì, từ sau hôm đệ ấy rời khỏi phủ thái tự, thái độ Như Tuyết đối với nàng rất hiển nhiên đã có sự thay đổi.
Trong lòng ta bắt đầu thấp thỏm bất an, nếu như lần này ta không thể giúp nàng rời khỏi, vậy nàng có trách ta không? Sẽ vì ta không làm được mà thất vọng, sau này không còn để tâm đến ta?
Sự bất an trong lòng ta càng ngày càng mãnh liệt, tuy nhiên, Như Tuyết quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, cự tuyệt yêu cầu của ta đề ra với phụ hoàng.
Khi phụ hoàng đối với việc này ngờ hoặc không hiểu, Như Tuyết lại nói ra một câu khiến ta kinh ngạc, đệ ấy nói, đệ ấy yêu nàng!
Khi lời của đệ ấy vừa ra, ta đã biết, ta không thể giúp nàng, ta thất bại rồi. Như Tuyết chính miệng biểu hiện rõ thái độ của đệ ấy với phụ hoàng, vậy tức là, đệ ấy không nguyện ý hưu phi!
Và phụ hoàng trước nay đối với Như Tuyết sủng ái có thừa, càng sẽ không vì ta mà ép Như Tuyết làm cái việc hưu phi, bởi vì, như vậy không hợp với thường tình.
Ta biết sự việc đã không thể cứu vãn, nhưng dù cho ta không thể giúp nàng, nhưng ta tuyệt đối không thể thật sự thành thân với công chúa Tử Việt quốc kia, cho nên, ta chỉ còn cách nói với phụ hoàng, hy vọng hôn sự của ta và công chúa Tử Việt quốc có thể hoãn lại.
Phụ hoàng hiển nhiên không muốn hoãn, ta cắn răng, liếc nhìn Như Tuyết vẻ mặt không cảm xúc đứng một bên, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ, nhanh chóng tìm được một lí do cự hôn.
Lí do này của ta, cực kì ích kỉ, nhưng ta bây giờ đã không còn đường lui, ta thật sự không muốn thành thân với công chúa Tử Việt quốc kia, đặc biệt là sau khi gặp được nàng.
Có lẽ là phụ hoàng phát giác gì đó, người rất nhanh hạ thánh chỉ, để nàng đến Lăng Phong huyện trị thủy, ta vốn dĩ cho rằng Như Tuyết sẽ bồi nàng cùng đi, nhưng tin tức truyền đến, Như Tuyết cư nhiên vì nàng mà bị thương.
Việc này chỉ có ta và Như Tuyết biết, và không dám tiết lộ ra ngoài, càng không dám để phụ hoàng biết được.
Chỉ giấu phụ hoàng nói là không cẩn thận bị thích khách làm bị thương, may là phụ hoàng không hề hoài nghi, nếu không ta thật sự sợ, với mức độ sủng ái Như Tuyết của phụ hoàng, không biết sẽ trút giận thế nào với nàng.
Như Tuyết sau khi vết thương lành, cư nhiên thật sự xin thánh chỉ đến Lăng Phong huyện, phụ hoàng cũng thất thường, cứ như đối với vuệc Như Tuyết bị thương không truy cứu, rất nhanh đã chuẩn.
Trong lòng ta rất ngờ hoặc, nhưng vẫn không đoán được tâm tư của phụ hoàng, chỉ là lúc này, ta đã không còn tâm trạng đi đoán ý nghĩ trong của phụ hoàng nữa, sau khi lần trước Như Tuyết từ chối hưu phi, đã xa cách với ta rất nhiều, hiển nhiên trong lòng đệ ấy đang trách ta.
Trong lòng ta có chút buồn, dù sao đi nữa, hai huynh đệ bọn ta cũng sống dựa dẫm vào nhau mười mấy năm, nay vì nàng, tình cảm thân thiết của ta và Như Tuyết đã một đi không trở lại.
Nhưng ta không hối hận, bởi vì, công chúa đến liên hôn của Tử Việt quốc sắp đến đây, ta cần phải ở lại kinh thành, dù cho trong lòng ta rất không tình nguyện, nhưng cũng không thể không ở lại.
Tuy nhiên, chính trong lúc ta vắt cạn trí óc nghĩ cách thoát khỏi vận mệnh bị phụ hoàng ép hôn, Như Tuyết vốn dĩ nên ở Lăng Phong huyện lại trở về, tuy ta biết ta không có tư cách hỏi đệ ấy nguyên nhân, nhưng ta lại không nhịn được dò thám đệ ấy.
Nhưng Như Tuyết cái gì cũng không chịu nói, có thể thấy, trong lòng đệ ấy thập phần phẫn nộ, bộ dạng đố kị của đệ ấy rất rõ ràng, không lẽ, đệ ấy thật sự yêu nàng rồi sao?
Trong lòng ta trầm xuống, ta biết mà, với cái tốt của nàng, Như Tuyết sớm muộn sẽ phát hiện, và nay, Như Tuyết vẻ mặt đố kị, không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Ta không biết Như Tuyết và nàng ở Lăng Phong huyện đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta lại biết, Như Tuyết vốn dĩ lòng đầy kì vọng đến đó, nhưng lại phẫn nộ quay về kinh, hơn nữa, hễ nhắc đến nàng, hiển nhiên trong mắt đệ ấy ngoài giận tar a, cư nhiên còn nồng nặc sự đố kị.
Ta đột nhiên cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng ta lại không có tâm trạng suy nghĩ việc của Như Tuyết và nàng, bởi vì công chúa Tử Việt quốc đã đến, dưới sự an bài cố ý của phụ hoàng, ta cần phải bồi nàng ta.
Công chúa Tử Việt quốc là một người bướm bỉnh, ta rất không thích người nữ tử như vậy, chua ngoa hà khắc không nói gì, còn tâm địa tàn độc, không lẽ ta thật sự phải cùng người nữ tử như vậy bầu bạn cả đời sao? Không, nếu như là vậy, ta nghĩ ta sẽ không nhịn được giết nàng ta.
Nhưng mà sự việc xảy ra tiếp đó, hiện rõ sự lo lắng của ta là sư thừa, bởi vì công chúa Tử Việt quốc kia căn bản không chấm ta, sau khi lần đầu tiên trong ngự hoa viên gặp được Như Tuyết, cư nhiên chủ động nói với phụ hoàng, nàng ta muốn thành thân cùng Như Tuyết.
Nghe thấy tin tức này, phút chốc ta thở phào nhẹ người, nếu như nàng ta đã tự mình đề ra, vậy thì biểu hiện rõ, nàng ta tuyệt đối không thành thân với ta, nhưng trong lúc ta thở phào nhẹ người, ta cũng không thể không lo lắng cho Như Tuyết và nàng.
Như Tuyết rõ ràng đã yêu nàng, công chúa Tử Việt quốc xen vào, không biết Như Tuyết sẽ thế nào?
May là, phụ hoàng không lập tức đồng ý điều kiện của công chúa Tử Việt quốc, mà cho người đi tuyên nàng từ Lăng Phong huyện trở về.
Khi nghe thấy tin nàng hồi cung, trong lòng ta phảng phất như có thứ gì đó đâm phải, biết được Như Tuyết muốn cưới vương phi khác, trong lòng nàng sẽ nghĩ thế nào? Nàng sẽ buồn chăng?
Ta mượn cớ bồi công chúa Tử Việt quốc, lần nữa đến thất vương phủ, nhưng không ngờ, ta lần nữa gặp được nàng nàng vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến khiến lòng người rung đến, những ngày tháng gian khổ đến Lăng Phong huyện trị thủy, không hề mang đi chút mĩ lệ nào của nàng.
Có lẽ cũng xuất phát từ đố kị, công chúa Tử Việt quốc đột nhiên ra lời làm khó, nhưng vẻ mặt trên mặt nàng từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, nàng thật sự không để tâm sao? Nàng thật sự không động lòng với Như Tuyết? Tại sao nhìn thấy Như Tuyết và công chúa Tử Việt quốc thân mật như vậy, nàng vẫn không có chút cảm xúc?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta cư nhiên thầm vui mừng, nhưng trong giây phút nàng quay lưng rời khỏi, ta lại nhìn thấy rõ sự thất vọng trong đáy mắt nàng, trong phút chốc, lòng đã trầm xuống.
Thì ra, trong lòng nàng không hề không có chút tình cảm với Như Tuyết như vẻ ngoài của nàng, kì thực, nàng đã yêu Như Tuyết, chỉ là nàng không để mình lộ ra mà thôi!
Vẻ mặt này, ta đã thấy qua không ít, bởi vì ta từng hoa tâm bên ngoài, trong phủ cũng có không ít mĩ nhân và thị nhân, những nữ tử đó, tuy vẻ ngoài tỏ ra bình thường, nhưng khi bị ta lạnh nhạt thì sẽ lộ ra vẻ thất vọng như vậy, ánh mắt u oán.
Ta quay đầu nhìn về phía Như Tuyết, ta phát hiện ánh mắt đệ ấy thoáng qua tia đau khổ và không nỡ, hai người này, thật là cố chấp a, rõ ràng là cùng thích nhau, lại hà tất phải hành hạ lẫn nhau như vậy?
Ta cũng không còn tâm trạng ở lại thất vương phủ, trong giờ khắc ấy, ta chỉ muốn rời khỏi, rời khỏi cái nơi khiến ta thất vọng vô cùng này, lặng lẽ rời khỏi cái nơi vạn phần buồn lòng này.
Ta không biết Như Tuyết nghĩ thế nào, ta cũng từng thử hỏi qua đệ ấy, hỏi đệ ấy có phải muốn lấy công chúa Tử Việt quốc, nhưng câu trả lời của Như Tuyết, lại khiến ta giật mình.
Trước nay ta đều không biết, sau lưng vẻ lãnh đạm của Như Tuyết, lại có một trái tim bảo bọc nàng như vậy.
Và quyết định của Như Tuyết, càng ngoài dự đoán của ta, vì không để nàng chịu một chút tổn hại nào, đệ ấy cư nhiên quyết định hưu nàng ra khỏi phủ.
Quyết định này, khiến lòng ta thầm thở dài, Như Tuyết rõ ràng là yêu nàng, nhưng đệ ấy làm như vậy, có lẽ nàng sẽ hiểu lầm mà hận Như Tuyết chăng?
Ta rất lo cho Như Tuyết, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất không thoải mái, là vì nguyên do ta cũng thích nàng sao?
Sự việc quả như lời Như Tuyết nói, khi Như Tuyết biểu lộ rõ với công chúa Tử Việt quốc sẽ không thành thân cùng nàng ta, công chúa Tử Việt quốc đại nộ, cư nhiên không tiếc lấy cớ xuất binh, uy hiếp phụ hoàng, vì Tây Diệm, dù cho phụ hoàng đối với Như Tuyết vạn phần sủng ái, cũng không thể không nhịn đau nhốt Như Tuyết vào trong lao.
Như Tuyết bị nhốt, lòng ta nóng như lửa đốt, trong lúc hết cách, ta chỉ còn cách đi tìm nàng, bởi vì, Như Tuyết có thể nói là vì nàng mới bị phụ hoàng nhốt lại, cho nên, ta cần phải nói với nàng chân tướng, có lẽ với thân phận đặc biệt của nàng, hoặc giả cũng nói không chừng có thể cứu được Như Tuyết ra.
Và dự liệu của ta không sai, sau khi nàng biết được tất cả những gì Như Tuyết làm đều là vì nàng, ta nhìn thấy được sự đau lòng trong mắt nàng, nàng suy cho cùng cũng vẫn quan tâm Như Tuyết, bởi vì, có lẽ ngay cả nàng cũng không biết, kì thực trong lòng nàng, sớm đã có Như Tuyết rồi.
Ta và nàng cùng vạch kế hoạch, sau đó mới đưa nàng vào cung gặp phụ hoàng.
Ta sỡ dĩ làm như vậy là vì ta biết, trong lòng phụ hoàng, đã khẳng định nàng là người định mệnh trong truyền thuyết trăm năm đó, vì để tìm được bảo tàng thất lạc trăm năm trước của Tây Diệm, vì để có thể thuận lời vượt qua đại nạn trăm năm của Tây Diệm, ta tin, phụ hoàng nhất định đồng ý thả Như Tuyết, dù cho có cùng Tử Việt quốc ác giao cũng không tiếc.
Sự việc rất thuận lợi, phụ hoàng quả nhiên đồng ý yêu cầu của nàng, thả Như Tuyết từ trong lao ra, hơn nữa, với tốc độ nhanh nhất, đưa nàng và Như Tuyết rời khỏi kinh thành.
Sau khi biết được tin này, trái tim vốn dĩ phập phồng của ta, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng khẽ lại sự thất vọng không tài nào xua đi được.
Khi ấy, ta biết nàng không yêu Như Tuyết, cho nên, ta mới có cách nghĩ không hợp lẽ với nàng, nhưng nay, hai người họ đã thương yêu nhau, ta có phải là nên buông tay rồi?
Trong lòng ta rất rõ, giữa nàng và Như Tuyết, đã không còn vị trí của ta, nhưng ta lại không thể thuyết phục mình không nghĩ đến nàng, từng cái nheo mắt từng nụ cười của nàng, luôn xoay chuyển trong đầu ta.
Chiếc áo bào nàng mặc qua kia, bị ta len lén phái người lấy lại, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, ta sẽ lẳng lặng sờ chiếc áo bào ấy mà chìm vào giấc ngủ.
Trên chiếc áo bào ấy, sớm đã không còn u hương nhàn nhạt của nàng, nhưng trong lòng ta, hơi ấm của nàng, phảng phất vẫn còn lưu lại trên áo bào.
Chiếc áo bào này, trở thành một loại kí gởi tư niệm của ta đối với nàng.
Bây giờ ta mới biết, nàng khác với những mĩ nhân ta từng thích, tình yêu của ta đối với nàng, cơ hồ xuất phát từ sâu trong thâm tâm ta.
Và yêu một người, là việc bỗng chốc, nhưng sau khi yêu, muốn quên đi, lại là việc thời gian cả đời cũng khó làm được.
Ta biết, nàng và ta, có lẽ đời này kiếp này không thể, nhưng ta vẫn không cách nào quên, từng chút gần gũi với nàng, mãi mãi là việc vô cùng ngọt ngào lại đầy đau khổ trong lòng ta.
Ta tự dệt cho bản thân mình một cái lồng của tình yêu, trong cái lồng này, người bị khóa chặt trong ấy chỉ có mình ta, mà không có nàng.
Một tháng sau, họ trở về kinh thành, nàng quả nhiên không phụ hậu vọng của phụ hoàng, tìm được bảo tàng đã thất lạc trăm năm.
Và Như Tuyết, gương mặt luôn hiện vẻ âm trầm, lần đầu tiên xuất hiện nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, đó đều là vì nàng sao?
Như Tuyết xin ý chỉ của phụ hoàng, hy vọng có thể cho nàng một hôn lễ trọng đại.
Và phụ hoàng càng vui mừng, lập tức hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, và đã chọn xong hôn sự một tháng sau cử hành.
Lòng ta thầm nhói đau, nhưng ta vẫn cười, chúc phúc nàng và Như Tuyết, bởi vì ta nhìn ra được, Như Tuyết thật sự yêu nàng. Chỉ cần nàng sống hạnh phúc, ta đã mãn nguyện.
Tất cả sẽ trở về điểm khởi đầu, ta bắt đầu cố gắng gượng ép bản thần không nghĩ đến nàng, ta bắt đầu một lần nữa lưu luyến rừng hoa, lần nữa hồi phục ngày tháng tiêu diêu trước kia của ta, nhưng ta biết, tim của ta, đã không còn tự tại như trước nữa, trái tim ta đã trao cho nàng.
Nếu như hôn sự của họ có thể thuận lợi cử hành, có lẽ, ta sẽ hoàn toàn từ bỏ, nhưng trong một buổi sớm, khi sáng sớm ta vội thượng triều, lại nhìn thấy nàng nằm hôn mê dưới đất.
Sao nàng lại ở đây lúc này? Nàng lúc này không phải nên ở thất vương phủ sao? Trong lòng ta ngờ hoặc, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, ta không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa nàng vào cung.
Đợi khi ta hạ triều, nàng đã tỉnh lại, nàng nhìn ta, và nói ra một cái tên ta không ngờ đến. Nàng hỏi ta có phải quen biết Liên Đường.
Liên Đường, ta đương nhiên là quen biết, nhưng sao nàng lại nhắc đến Liên Đường?
Mấy năm trước, Liên Đường bị phụ hoàng chỉ hôn ra khỏi cung, tên Liên Đường đã trở thành điều cấm kị trong cung, trong cung, cách lão cung nhân, không ai không biết đến việc của Liên Đường và Như Tuyết, nhưng lại vì nguyên do của phụ hoàng, không ai dám nhắc đến.
Còn nàng sao lại biết Liên Đường? Nhìn sự tổn thương và thất vọng lộ ra trong mắt nàng, lòng ta đang thầm nhói đau, không lẽ, nàng là vì việc trước kia của Liên Đường và Như Tuyết nên mới thương tâm như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc