Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 80

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lãnh Như Phong chìm vào trầm tư, qua một lúc sau, thần sắc hắn ta trầm trọng ngẩn đầu nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Như Tuyết, đệ xác định phụ hoàng có dụng ý khác? Nay cả hoàng cung cơ hồ đều đã bị hoàng hậu khống chế, phụ hoàng dù có tâm bảo vệ đệ, e là cũng bất lực chăng?”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, lại từ từ nói: “Đệ và ta hai huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên trong cung, đối với con người của hoàng hậu, ta không nói tin rằng trong lòng đệ cũng hiểu rất rõ, bà ta là mẫu phi của đại hoàng huynh, tính tình của đại hoàng huynh hoàn toàn giống hệt bà ta, hơn nữa trước kia, nếu như không phải là do phụ hoàng, hai huynh đệ ta sớm đã chết trong tay bà ta! Thủ đoạn người nữ nhân đó ác độc thế nào, trong lòng đệ tự khắc hiểu rõ, bà ta thân là hoàng hậu bao năm, tay nhuốm máu biết bao nhiêu mạng người? Nay phụ hoàng bệnh nặng, bà ta tuy không kinh suất ra tay với phụ hoàng, nhưng nếu như sự việc dính líu đến việc đăng cơ của đại hoàng huynh, e là bà ta sẽ hạ độc thủ với phụ hoàng!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, lời mà Lãnh Như Phong nói, hắn sao không biết chứ? Kì thực, trong lòng hắn đang lo lắng cũng chính là điều này.
Năm năm trước, hắn bồi Ưu Vô Song đến Quân sơn tìm kho báu, sau khi về cung, phụ hoàng đã thầm có ý thổ lộ muốn lập hắn làm vua, nhưng vì khi ấy hắn không có ý với đế vị, cho nên cũng không để tâm.
Sau đó, lại vì sự xuất hiện của Liên Đường, dẫn đến việc Ưu Vô Song rời khỏi, cho nên hắn càng vô tâm với việc chính sự.
Và việc này, cũng vì thế mà trì trệ lại, trong năm năm, phụ hoàng luôn tìm cơ hội phế ngôi vị thái tử của Lãnh Như Băng, nhưng vì hoàng hậu trăm phần ngăn cản, nên không thành công.
Năm năm trước Lãnh Như Băng đã nhìn ra tâm tư của phụ hoàng, nên mới hao phí tâm tư diệt trừ hắn.
Và Ưu Vô Song vì vào truyền thuyết trăm năm trước nên thân phận đặc biệt, tuy nói nàng đã là người của hắn, nhưng hoàng hậu và Lãnh Như Băng vì vào truyền thuyết ấy, sẽ không để tâm.
Sau khi Ưu Vô Song tìm được kho báu cho Tây Diệm, họ đã hoàn toàn tin vào truyền thuyết ấy, cho nên mục đích của họ là giành lấy Ưu Vô Song từ hắn.
Có được Ưu Vô Song, sẽ có được thiên hạ, điểm này, hoàng hậu và Lãnh Như Băng hoàn toàn tin tưởng.
Tuy nhiên, năm năm trước, khi Ưu Vô Song mất tích, hắn đã tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, phụ hoàng vì giảm nhẹ áp lực cho hắn, liền cử hắn đến biên cương, và cũng đúng ý hắn, cho nên hắn rời khỏi, đúng lúc tránh được xung đột chính diện với Lãnh Như Băng.
Và năm năm sau, hắn bị phụ hoàng triệu vào cung, lúc này đúng là thời khắc mẫn cảm việc của việc kế tục hoàng vị, cho nên mâu thuẫn giữa hắn và Lãnh Như Băng khó mà tránh khỏi lần nữa, và đã công khai đối lập nhau.
Với thế cục trước mắt, hắn thật sự không có nắm chắc trong việc tranh đoạt hoàng vị với Lãnh Như Băng.
Hy vọng duy nhất của hắn, chính là tâm tư của phụ hoàng đúng như hắn đoán, nhưng mà hoàng hậu là người độc ác, nếu như bị bà ta biết được kế hoạch của phụ hoàng, vậy thì bà ta có thể thật sự ra tay với phụ hoàng!
Hơn nữa, còn có một điểm, hắn cần phải rất cẩn thận là sự an toàn của Ưu Vô Song và con trai!
Hắn tin rằng với thế lực của Lãnh Như Băng bây giờ, hắn ta nhất định đã biết Ưu Vô Song nay đã được hắn đón về vương phủ, nếu như hắn ta đã biết, vậy thì tiếp theo nhất định sẽ có hành động, đây mới chính là điều khiến hắn lo lắng nhất!
Nhưng mà với thế cục trước mắt, hắn ngoài yên lặng chờ đợi thì đã không còn lựa chọn nào khác, tiến triển của sự việc đã không cho phép hắn được lựa chọn nữa!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết khẽ thở dài, nói: “Lục hoàng huynh, điều huynh nói, đệ đều biết, nhưng mà chúng ta bây giờ ngoài chờ đợi ra, thì đã không còn cách nào khác, trước mắt phụ hoàng vẫn an toàn, bởi vì, nhìn bề ngoài hoàng hậu khống chế cả hoàng cung, nhưng nếu như phụ hoàng như suy đoán của chúng ta thì phụ hoàng đã sớm an bài tất cả ổn thỏa, cho nên huynh không cần lo lắng! Điều đệ lo lắng bây giờ là không biết bao giờ họ mới ra tay với Song Nhi!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Trầm mặc một lúc, hắn ta mới từ từ nói: “Hoàng hậu trước nay đều là người có không được thì hủy, nay bà ta có ý đối với Vô Song, nếu như Vô Song không đồng ý, vậy thì bà ta tuyệt đối sẽ không để Vô Song sống! Bởi vì, đối với bà ta, Vô Song không đồng ý với bà ta, thì chính là kẻ địch của bà ta, bà ta tuyệt đối không giữ kẻ địch lại đối đầu với bà ta!”
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, đang định nói gì thì đột nhiên cửa thư phòng bị đẩy ra, quản gia Trương ma ma vội vàng đi vào, hạ thấp giọng nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia, trong cung cho người đưa thánh chỉ đến, nói là bảo vương phi dẫn tiểu vương gia vào cung diện thánh!”
Trương ma ma là lão nô trong thất vương phủ, năm năm trước, sau khi Lãnh Như Tuyết đuổi quản gia Lí ma ma ra khỏi phủ, Trương ma ma đã thay thế vị trí của Lí ma ma, trở thành quản gia ma ma của vương phủ.
Con người bà ta chính trực, một lòng trung thành với Lãnh Như Tuyết, cho nên trong năm năm Lãnh Như Tuyết không ở vương phủ, mọi việc trong phủ đều do bà ta lo liệu, hơn nữa, bà ta đối với Ưu Vô Song, người vương phi này cực kì tôn kính.
Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Trương ma ma, sắc mặt đều thay đổi, Lãnh Như Tuyết càng mất khống chế đứng nhanh từ ghế dậy, thất thanh nói: “Cái gì?”
Trương ma ma thấy Lãnh Như Tuyết khẩn trương như vậy, nhất thời không dám chậm trễ, vội vàng lập lại một lần nữa, rồi hỏi: “Vương gia, có cần lão nô đuổi người ấy về không?”
Đối diện với đề nghị của Trương ma ma, Lãnh Như Tuyết không biết nên cười hay nên khóc, người trong cung, thánh chỉ do hoàng thượng hạ, đâu phải là một quản gia nho nhỏ trong vương phủ có thể đuổi đi?
Lời đề nghị của Trương ma ma tuy có phần không hợp lí, nhưng Lãnh Như Tuyết cũng biết, bà ta là vì lo lắng cho Ưu Vô Song, nên nhất thời cảm kích người nữ nhân này.
Nhưng sự việc rõ ràng như ý Lãnh Như Băng và hoàng hậu, một Trương ma ma quả gia của một vương phủ nào có thể giải quyết ổn thỏa việc này?
Họ rõ ràng là nhằm Ưu Vô Song mà đến, nếu như tùy tiện cự tuyệt, e là họ sẽ gán lên đầu Ưu Vô Song tội kháng chỉ.
Không thể không nói, kế này của Lãnh Như Băng rất hiểm độc, khiến một người thông minh như hắn cũng có chút lúng túng không biết làm thế nào.
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nói với Trương ma ma: “Trương ma ma, ngươi hãy ra ngoài trước, giữ người đó lại, lát nữa bổn vương sẽ đến.”
Ánh mắt Trương ma ma có phần lo âu, bà ta là hạ nô bộc lâu năm trong vương phủ, năm xưa làm việc trong cung nên cũng biết rõ quy tắc trong cung.
Nhưng gần đây thế cục dao động, bà ta cũng biết ít nhiều, do đó lần này đột ngột có thánh chỉ từ trong cung đến, bà ta cũng biết không phải là việc tốt gì.
Nhưng mà, dù sao một hạ nhân không có địa vị như bà ta dù có lo lắng cũng chỉ có thể chiếu theo lời phân phó của Lãnh Như Tuyết mà làm.
Bà ta không nói gì nữa, mà chỉ hành lễ với Lãnh Như Tuyết, cúi người, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi Trương ma ma rời khỏi, Lãnh Như Phong đi lại, hắn ta lo lắng nhìn Lãnh Như Tuyết: “Như Tuyết, lần này đại hoàng huynh và hoàng hậu đến không có ý tốt gì, đệ định làm thế nào? Họ rõ ràng là đã biết việc Ưu Vô Song về vương phủ, nếu không, sẽ không lấy danh nghĩa thánh chỉ ép Ưu Vô Song và Niệm Nhi vào cung.”
Lòng Lãnh Như Tuyết thực ra nóng như lửa đốt, hắn tự khắc biết ngụ ý thánh chỉ của hoàng hậu, nhưng dù gì cũng là thánh chỉ, nếu như hắn kháng chỉ, vậy thì hoàng hậu sẽ lấy danh nghĩa kháng chỉ mà bắt đầu đối phó với thất vương phủ.
Nếu như để Ưu Vô Song dẫn Niệm Nhi vào cung, như vậy hắn vạn phần không đồng ý, bởi tất cả những gì bây giờ hắn làm đều là vì nàng, hoàng hậu và Lãnh Như Băng cũng biết điều này.
Cho nên một khi Ưu Vô Song vào cung sẽ rơi vào tay hoàng hậu, đến lúc ấy, khó đảm bảo hoàng hậu độc ác kia không hạ độc thủ với Ưu Vô Song!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết càng lo lắng, hắn trầm mặc một lúc, nói: “Lục hoàng huynh, xem ra đã không đợi kịp kế hoạch của phụ hoàng rồi, Song Nhi không thể vào cung, nếu như để nàng ấy rơi vào tay hoàng hậu, chúng ta càng khó đối kháng với họ! Hơn nữa, bây giờ Niệm Nhi đã bốn tuổi, Niệm Nhi là con trai của đệ, hoàng hậu nhất định hận Niệm Nhi thấu xương, làm sao có thể để Niệm Nhi được sống?”
Lãnh Như Phong khẽ gật đầu, hắn ta cũng đồng ý với lời của Lãnh Như Tuyết, bất kể thế nào, Niệm Nhi vào Ưu Vô Song không được rơi vào tay hoàng hậu và Lãnh Như Băng.
Nếu không đến cuối cùng họ nhất định lấy tính mạng của Ưu Vô Song và Niệm Nhi mà ép Lãnh Như Tuyết dâng binh quyền trong tay, đến khi ấy, tất cả mọi người đều rơi vào vạn kiếp bất phục!
Nhưng nếu như bây giờ kháng chỉ trong thời kì mẫn cảm này, đối với Lãnh Như Tuyết cực kì bất lợi, bây giờ trở mặt, chỉ sẽ tăng nhanh âm mưu của hoàng hậu và Lãnh Như Băng!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong cũng cảm thấy khó xử, kế này của hoàng hậu thật hiểm độc, phút chốc khiến họ bối rối!
Lãnh Như Phong thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Như Tuyết, lần này hoàng hậu rõ ràng là quyết tâm muốn Vô Song vào cung, bà ta lấy dang nghĩa thánh chỉ thúc ép, rõ ràng là để đệ không còn lựa chọn nào khác, bất kể đệ có để Vô Song vào cung hay không, đều bất lợi với đệ! Nếu như Vô Song vào cung, ngày sau nhất định sẽ bị hoàng hậu khống chế, nay nếu Vô Song không vào cung, hoàng hậu và đại hoàng huynh sẽ lấy cớ diệt trừ thế lực của đệ!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, rồi lại nói: “Nếu như con đường trước, họ có lẽ sẽ vì giá trị của Vô Song mà trước mắt không làm hại Vô Song, nhưng nếu như Vô Song trong tay họ, đệ sẽ lấy gì mà tranh đoạt hoàng vị với họ? Nếu như con đường sau, hậu quả càng nghiêm trọng, hoàng hậu và đại hoàng huynh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này diệt trừ đệ, việc kháng chỉ có thể lớn có thể nhỏ, nay phụ hoàng bệnh nằm liệt giường, mọi việc trong cung đều bị hoàng hậu khống chế, e là bà ta sẽ lập tức phái người đến lật vương phủ, trị đệ tội kháng chỉ, đến khi ấy, đệ nếu như phản kháng là có mưu đồ đoạt vị, là phản nghịch của Tây Diệm! Nếu như đệ không phản kháng, cả thất vương phủ trên dưới mất trăm mạng người sẽ vì vậy mà mất mạng!”
Lãnh Như Tuyết hai tay siết chặt, hắn biết, lời Lãnh Như Phong nói là sự thật, nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không để Ưu Vô Song chịu thêm chút tổn hại nào!
Lần này, hoàng hậu muốn lấy thánh chỉ ép hắn, khiến hắn hai tay dâng Ưu Vô Song lên, vậy thì bà ta đã sai rồi! hắn thà hy sinh tất cả những gì hắn có, cũng không nguyện ý để nàng và con trai vì hắn mà chịu một chút tổn hại nào! Cho nên, hắn tuyệt đối không để Ưu Vô Song và con trai rời khỏi hắn lần nữa, dù cho có phải cược hết tính mạng của mọi người trong vương phủ, hắn cũng không tiếc!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết trầm mặt, nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Lục hoàng huynh, nếu như sự việc đến nước cả hai phía đều khó, vậy thì đệ thà đưa Song Nhi và con trai rời khỏi kinh thành đến biên cương!”
Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng: “Lão yêu bà ấy đã tính xong chủ ý, nhưng tiếc là bà ta đã sai, dù cho mất đi tất cả, Lãnh Như Tuyết ta cũng tuyệt đối không hai tay dâng người nữ nhân mình yêu lên!”
Lãnh Như Phong nhìn tuấn nhan kiên định của Lãnh Như Tuyết, thất thanh hét: “Như Tuyết, đệ điên rồi sao? Nếu như đệ đưa Vô Song rời khỏi, vậy thì những người khác trong vương phủ sẽ thế nào? Được, dù đệ bất kể sự sống chết của người khác, vậy còn phụ hoàng? Ngay cả phụ hoàng đệ cũng không lo sao? Còn nữa, đệ xác định năm vạn binh lực trong tay đệ bây giờ có thể hộ tống đệ vào Vô Song đến biên cương?”
Lãnh Như Tuyết sắc mặt tái xanh, hắn cũng biết, muốn không quản tất cả mọi việc là rất khó, và lời của Lãnh Như Phong cũng là sự thật.
Dù cho hắn bất chấp tất cả, từ bỏ tất cả mọi thứ trong kinh thành, dẫn theo Ưu Vô Song và con trai đến biên cương, nhưng mà chỉ với năm vạn binh lực bây giờ của hắn, muốn họ tống Ưu Vô Song và con trai an toàn đến biên cương rất là khó.
Lãnh Như Băng không phải là tên ngốc, hắn ta và hoàng hậu định ra độc kế này, nhất định đã chuẩn bị sẵn, hắn ta nào có dễ dàng buông tha cho họ?
Nhưng mà tuy nói là vậy, nhưng muốn hắn đưa Ưu Vô Song vào miệng cọp, hắn không thể nào làm được, trong lòng hắn đã không có thứ gì quan trọng hơn nàng và con trai.
Vì họ, hắn nguyện từ nay mất đi tất cả, chỉ cần giản dị bồi cạnh nàng, nhìn con trai họ từ từ trưởng thành, chỉ như vậy là đủ!
Nghĩ tới đây, lòng vốn dĩ đã nôn nóng của Lãnh Như Tuyết lại như xuất hiện kì tích từ từ bình tĩnh lại, hắn nhìn Lãnh Như Phong, từng câu từng chữ nói: “Vì nàng ấy, đệ nguyện làm bất cứ việc gì, trên đường rời khỏi lần này nhất định không thái bình, nhưng mà bất luận thế nào, đệ tuyệt đối không để Song Nhi rơi vào tay họ! Bất kể kết quả thế nào, đệ tuyệt đối không hối hận!”
Lãnh Như Phong lẳng lặng nhìn hắn, hắn ta lần đầu tiên phát hiện, người đệ đệ này của hắn ta đã trưởng thành, cách xử sự của Lãnh Như Tuyết càng trầm lặng hơn trước, điều quan trọng hơn là, hắn đã hiểu rõ thứ hắn muốn là gì!
Kì thực, hắn ta cũng không tán thành việc đưa Ưu Vô Song vào tay hoàng hậu, nhưng mà so với Lãnh Như Tuyết, trong lòng hắn lại lấy đại cuộc làm trọng.
Lãnh Như Tuyết quyết định đưa Ưu Vô Song rời khỏi, cách làm như vậy, tuy cũng là lựa chọn cuối cùng, nhưng hắn ta vẫn không tán thành.
Bởi vì Lãnh Như Tuyết quyết định như vậy, có lẽ có thể bảo toàn cho Ưu Vô Song, nhưng mấy trăm mạng người trong thất vương phủ sẽ vì thế mà mất mạng.
Hơn nữa, trên đường đến biên cương xa xôi, trên đường đi, Lãnh Như Tuyết làm sao có thể đảm hắn có thể đưa Ưu Vô Song thuận lợi đến biên cương mà không chút tổn thất?
Hơn nữa, dù cho hắn có thuận lợi đến biên cương thì sao? Một khi Lãnh Như Băng ngồi lên hoàng vị, không đầy ba năm, hắn ta nhất định xuất binh thảo phạt, đến khi đó, Lãnh Như Tuyết lấy gì đế đối chọi với hắn ta?
Càng hơn nữa, con người Lãnh Như Băng dã tâm cực lớn, trong mắt không cho phép có nửa hạt cát nào, hắn ta tuyệt đối không để người uy hiếp hắn tồn tại!
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Phong càng nôn nóng, nhưng mà hắn ta biết, Lãnh Như Tuyết khi đã quyết định hắn ta có khuyên nữa cũng vô ích, đã không còn tác dụng nữa rồi!
Và Lãnh Như Tuyết lòng đã có quyết định, nên bình tĩnh rất nhiều, hắn nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Lục hoàng huynh, đêm nay đệ dẫn Song Nhi rời khỏi, còn huynh, sẽ rời khỏi cùng chứ?”
Tuy nhiên, Lãnh Như Phong còn chưa trả lời, một tiếng nói thanh thúy đã đáp: “Hắn ta sẽ không rời khỏi, ta cũng không rời khỏi, Lãnh Như Tuyết, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, không lo cho mọi người trong cả vương phủ?”
Biểu tình Ưu Vô Song bình tĩnh, từ từ đi từ ngoài vào, mâu đen sáng trong, lẳng lặng rơi trên khuôn mặt tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết lặng lẽ nhìn Ưu Vô Song, mâu đen sáng trong của nàng khiến hắn có một cảm giác hổ thẹn khi nhìn vào, hắn miễn cưỡng cười: “Song Nhi, sao nàng lại đến đây?”
Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, những lời khi nãy của họ, nàng đều nghe thấy rõ, lúc này, nàng nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt hắn, lòng bất giác ấm áp hẳn.
Nàng nhẹ nhàng đi qua, bàn tay mềm mại sờ vào khuôn mặt của hắn, thở dài: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nghe ta nói, chạy trốn, không giải quyết được vấn đề!”
Nói rồi, Ưu Vô Song ngập ngừng, rồi nói: “Lục hoàng huynh ngươi nói không sai, với binh lực bây giờ của ngươi, có thể đưa ta rời khỏi hay không, còn là một vấn đề. Huống chi, tính mạng của mấy trăm mạng người trong vương phủ đổi lấy tính mạng của ta và Niệm Nhi, nhưng vậy ta sống còn có ý nghĩa gì? Không lẽ, ngươi muốn ta cả đời đều sống trong ân hận và áy náy? Nhưng vậy dù chúng ta có sống cùng nhau cũng không hạnh phúc!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Ưu Vô Song, trong lòng thở phào, hắn ta biết, với tính cách cố chấp của Lãnh Như Tuyết, có lẽ chỉ có Ưu Vô Song với có thể khuyên hắn thay đổi chủ ý!
Cho nên, hắn ta không làm phiền hai người, mà chỉ lẳng lặng đi ra ngoài.
Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, nhìn khuôn mặt từng khiến hắn mơ cũng tìm kiếm kia, đột nhiên dang tay ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Song Nhi, ta nên làm thế nào đây? Nếu như mở to mắt nhìn nàng rơi vào tay họ, ta làm không được, ta thật sự không làm được! Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, bây giờ làm sao ta có thể chịu đựng được mất đi nàng lần nữa?”
Trong lòng Ưu Vô Song khẽ cay đắng, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ngẩn đầu, hai mắt chăm chú nhìn Lãnh Như Tuyết.
Giọng cay cay: “Như Tuyết, ngươi thân là vương gia, trong vương phủ này, mỗi người đều xem ngươi là trời, ngươi sao có thể bỏ mặc họ không lo? Ta biết, ngươi làm như vậy là vì không còn lựa chọn nào, cũng là vì ta, vì Niệm Nhi. nhưng ngươi không thể làm như vậy, ta không thể để ngươi vì ta và Niệm Nhi mà làm như vậy, ngươi có hiểu không?”
Hai tay Lãnh Như Tuyết ôm chặt bờ vai yếu ớt của Ưu Vô Song, thảm bại thầm gào: “Ta nên làm thế nào? Nàng muốn ta mở to mắt nhìn nàng rơi vào tay họ sao? Ta không làm được, ta căn bản không làm được! Song Nhi, nàng đừng ngang bướm, lần nay hãy nghe ta có được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc