Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 75

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Thất vương phủ.
Trong thư phòng.
“Như Tuyết, hôm nay đệ đã gặp nàng ấy?” Lãnh Như Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn Lãnh Như Tuyết xoay lưng lại với hắn mà hỏi.
Lãnh Như Tuyết không nói gì, đôi mâu đen thâm trầm của hắn lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, không động đậy.
“Như Tuyết!” Lãnh Như Phong thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc, bất giác không nhẫn nại hỏi lần nữa: “Đệ có phải đã gặp nàng ấy? Nàng ấy có khỏe không?”
Lãnh Như Tuyết từ từ quay người lại, mâu đen thâm trầm chứa đầy đau khổ, lãnh đạm nói: “Nàng ấy thành thân rồi, nàng ấy…….”
Lời tiếp sau đó Lãnh Như Tuyết phát hiện mình không nói ra nổi, cả trái tim như bị người khác moi sống ra, cảm giác đau đớn ấy, khiến hắn không cách nào chấp nhận đó là sự thật.
“Thành thân?” trong lòng Lãnh Như Phong khẽ nhói đau, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã kiên định lại, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Chính miệng nàng ấy nói với đệ sao? Nàng ấy nói với đệ, nàng ấy thành thân rồi?”
Lãnh Như Tuyết hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nhìn Lãnh Như Phong từ từ nói: “Bây giờ nàng ấy ở cùng với Tiêu Tịch, chính tai đệ nghe thấy nàng ấy gọi Tiêu Tịch là phu quân, còn Tiêu Tịch cũng không phủ nhận, ngay cả hài tử………”
Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết đột nhiên ngừng lại, ánh mắt chứa đầy đau khổ.
“Hài tử?” Lãnh Như Phong khẽ sửng sốt, nói: “Nàng ấy đã có hài tử?”
Lãnh Như Tuyết đột nhiên cười khổ cay: “Là hài tử của đệ, bây giờ đã hơn bốn tuổi rồi và gọi Tiêu Tịch là cha.”
Lãnh Như Phong sững người, hắn ta không ngờ, khi Ưu Vô Song rời khỏi kinh thành, đã mang thai cốt nhục của Lãnh Như Tuyết, nhưng sao khi ấy nàng lại không nói?
Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết từ từ lấy trong tay áo ra một đơn thuốc, cay đắng nói: “Khi ấy sau khi nàng ấy rời khỏi, đệ phát hiện ra đơn thuốc này trong tẩm thất nàng ấy, đây là đơn thuốc an thai, cho nên, ta mới biết được thì ra…thì ra nàng ấy đã mang thái hài tử của đệ.”
Lãnh Như Phong không ngờ sự việc lại trở nên không thể cứu chữa như vậy, trong năm năm nay, hắn ta và Lãnh Như Tuyết cứ cho rằng nàng đã không còn trên thế gian này, và trong năm năm này, hắn ta cũng rất rõ tình cảm của Lãnh Như Tuyết đối với nàng sâu nặng thế nào, vốn dĩ tưởng rằng mất đi nàng, Lãnh Như Tuyết sẽ sống cô độc cả đời, nhưng không ngờ, sau năm năm, nàng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đã thành thân.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong bất giác khẽ thở dài, nói: “Vậy đệ chuẩn bị làm gì? Cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? Cho dù Vô Song có thành thân cùng người khác hay không, phụ hoàng mà biết được sự tồn tại của đứa bé, người cũng sẽ không để hoàng tôn của mình lưu lạc bên ngoài đâu.”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Năm năm trước, đệ đã không thể khiến bản thân mình bỏ cuộc, nay đệ lại càng không! Hơn nữa, nàng đã hạ sinh hài tử của đệ!”
Lãnh Như Phong nhìn sự kiên định thoáng qua trong mắt Lãnh Như Tuyết, không nhịn được hỏi: “Đệ định làm thế nào?”
Khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên nụ cười kiên định, quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: “Đệ biết đệ không có tư cách xin nàng tha thứ cho đệ, nhưng lần này, đệ tuyệt đối không buông tay, dù cho nàng ấy có hận đệ, đệ cũng đưa nàng ấy trở về bên cạnh mình!”
Lãnh Như Phong trầm mặc không nói gì, qua một lúc sau, đột nhiên nói: “Như Tuyết, gần đây sức khỏe phụ hoàn không tốt, bên đại hoàng huynh đã bắt đầu có dã tâm, đệ nên biết, nếu như đại hoàng huynh lên ngôi, người đầu tiên đại hoàng huynh đối phó sẽ là đệ!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng lại, rồi tiếp: “lần này, phụ hoàng đột nhiên tiệu đệ từ biên cương về, trong lòng có lẽ sớm đã có ý muốn truyền hoàng vị cho đệ, còn đại hoàng huynh nhất định đã đoán được ý của phụ hoàng, nay trong tay đệ nắm giữ một nửa binh lực của Tây Diệm, còn đại hoàng huynh lại nắm giữ một nửa, hơn nữa hắn ta là thái tử, tình hình e là không có lợi đối với đệ.”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết chỉ lãnh đạm cười, nói: “Huynh biết đệ vốn không để tâm mà.”
Lãnh Như Phong nhíu mày, nói: “Ta biết đệ vốn không để tâm, nhưng mà đệ nghĩ như vậy, đại hoàng huynh lại không nghĩ như thế, hơn nữa, đại hoàng huynh đối với Vô Song vẫn còn muốn có được. Trong lòng đệ biết rõ, nếu như đại hoàng huynh biết được Vô Song vẫn còn sống, hơn nữa lại ở trong kinh thành, đệ cho rằng đại hoàng huynh sẽ dễ dàng buông tay? Nếu như đại hoàng huynh đăng lên đế vị, đệ lấy gì bảo vệ Vô Song? E là đến lúc đó, đệ ngay cả thân mình còn khó bảo giữ nữa!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc, hắn biết những lời Lãnh Như Phong nói là sự thật, với dã tâm của Lãnh Như Băng, và truyền thuyết trăm năm trước, bất kể trong lòng hắn ta có yêu Ưu Vô Song hay không, chỉ cần hắn ta biết Ưu Vô Song vẫn còn sống, hắn ta sẽ không dễ dàng buông tay!
Đến lúc đó, hắn sao có thể mở to mắt nhìn nàng một lần nữa rời khỏi hắn? Không thể được! Hắn tuyệt đối không thể để nàng một lần nữa rời khỏi hắn! Năm năm rồi, trong năm năm nay, hắn cứ như cái xác không hồn, không có suy nghĩ, cái mà có chỉ là tê dại và giết chóc!
Những ngày tháng như vầy, hắn không muốn nếm trải thêm lần nữa, một lần đã khiến hắn đau đớn không muốn sống, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục chịu được những ngày tháng không có nàng ở bên cạnh!
Hắn kì thực không hề thích trở thành nhất quốc chi quân, nhưng mà, hắn cũng biết, lời Lãnh Như Phong nói là thật, hắn và Lãnh Như Băng trước nay luôn bất hòa, và Lãnh Như Băng đối với nàng luôn có ý muốn chiếm làm của mình, nếu như bị hắn ta biết được lúc này nàng đang ở kinh thành, e là hắn ta rất nhanh sẽ ra tay với nàng!
Hắn và Lãnh Như Băng xưa nay bất hòa, nếu như Lãnh Như Băng đăng lên đế vị, người đầu tiên đối phó, cũng nhất định là hắn!
Vân Nhi ôm lấy khúc lụa màu hồng, nói với Ưu Vô Song đang đùa với Niệm Nhi: “Người ta bảo tiểu thư đi mới có thành ý.”
Ưu Vô Song đặt Niệm Nhi xuống, có chút ngờ hoặc nhìn Vân Nhi, nói: “Việc này trước nay không phải người đi sao?”
Vân Nhi cũng có chút ngờ hoặc nói: “Hộ này nô tì chưa đi qua, là hôm qua mới đến, mua được mấy khúc vải, hôm nay sai người đến, muốn tiểu thư đích thân đi may đo.”
Ưu Vô Song nhíu nhíu mày, nàng tuy không muốn đi, nhưng mà vì cửa tiệm, cũng không thể không đi, nhưng mà, yêu cầu giống như của hộ gia đình này cũng không phải là lần đầu tiên, trước kia, cũng từng có tiểu thư đại hộ tìm nàng, đó đều là những tiểu thư phú gia thường đến tiệm vải, có người là thật sự muốn may áo, nhưng có người lại vì Tiêu Tịch.”
Không lẽ, lần này tiểu thư hộ này thích Tiêu Tịch sao? Nhưng mà hộ ấy hôm qua mới đến, hôm qua Tiêu Tịch không ở đây, đáng lẽ không gặp Tiêu Tịch mới đúng a?
Nhưng mà Ưu Vô Song tuy lòng nghi ngờ, nhưng nàng vẫn nhận lấy khúc tơ lụa từ tay Vân Nhi, nói: “Ngươi trông tiệm cho tốt, lát nữa Tiêu Tịch trở về, ta đi một lúc.”
Vân Nhi đưa vải lụa cho Ưu Vô Song, sau đó ôm Niệm Nhi dậy, nói: “Tiểu thư, hay là để nô tì đi thay?”
Ưu Vô Song ôm lấy vải lụa, lắc lắc đầu, nói: “Nếu như hộ ấy bảo ta đi một chuyến, vậy thì ta đi, ngươi hãy ở lại trông tiệm.”
Nói rồi, Ưu Vô Song lại hỏi rõ đại chỉ của hộ ấy, sau đó ôm lấy vải, đi ra ngoài.
Bố trang nàng mở không lớn, vì không để phức tạp, cho nên cũng không mời thêm người, thường ngày việc lớn nhỏ trong bố trang đều là do chính tay nàng và Vân Nhi làm, nữ hồng nàng không giỏi, việc thủ công cơ hồ đều là Vân Nhi làm, nàng chỉ phụ trách cắt và thiết kể kiểu.
Cho nên, có khi đi đo may theo kích thước, Vân Nhi không có thời gian, nàng cũng thỉnh thoảng đi một lúc, còn Tiêu Tịch thỉnh thoảng cũng giúp đỡ.
Ra ngoài cửa tiệm, Ưu Vô Song đi theo hướng Vân Nhi nói, Tây thành, cách nơi của nàng một chặn đường, cần phải đi qua mấy con phố khá phồn hoa, cũng chính vì thế, thường ngày Ưu Vô Song rất ít đi Tây thành.
Mặt trời rất gắt, chiếu đến Ưu Vô Song đầu óc choáng váng, bước chân của nàng bất giác tăng nhanh.
Đi qua mấy con phố người qua kẻ lại, rẽ vào ngõ khá thanh tịnh, Ưu Vô Song cuối cùng cũng thở phào, nàng chiếu theo địa chỉ, tìm được hộ ấy, gõ nhẹ cửa.
Cửa rất nahnh đã mở ra, một lính canh mục thanh mày tú đứng trước cửa, nhìn Ưu Vô Song, hỏi: “có chuyện gì?”
Ưu Vô Song nhìn tên lính canh ấy, cười nói: “Ta là người của Sương Vân bố trang, không phải tiểu thư nhà ngươi muốn may y phục sao?”
Lính canh ấy sau khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia sáng, sau đó lướt nhìn Ưu Vô Song một lúc, rồi nói: “Đi theo ta.”
Ưu Vô Song theo lính canh ấy vào trong vườn, phát hiện viện lạc từ ngoài nhìn không bắt mắt này, sau khi vào trong mới phát hiện hoàn toàn khác hẳn.
Viện lạc này đặc biệt rộng lớn, trong vườn có chiếc cầu nhỏ nước chảy qua, núi giả lầu các, vân vân, cư nhiên còn có một hồ sen không nhỏ, bây giờ trong hồ nở đầy hoa sen, khiến người khác không khỏi ngắm nhìn.
Nhưng mà trong thời cổ đại này, nhà của người có tiền có viện lạc như vậy là chuyện rất bình thường, Ưu Vô Song còn gặp qua viện lạc còn lớn hơn của hộ này, cho nên, cũng không cảm thấy lạ!
Dù sao, trong kinh thành, người có tiền nhiều vô số! Bây giờ hộ này, nhiều lắm cũng chỉ là một hộ tương đối giàu có trong kinh thành mà thôi!
Lính canh dẫn Ưu Vô Song rẽ qua mấy hành lang, sau đó dừng trước một gian nhã phòng, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Chủ tử của ta ở trong ấy, ngươi tự mình vào trong đi!”
Nghe thấy lời lính canh ấy, trong lòng Ưu Vô Song phút chốc thoáng qua tia cảm giác kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra kì lạ ở đâu, chỉ còn cách nhìn hắn ta một cái, sau đó đẩy cửa nhã phòng ra, bước vào trong.
Bên trong nhã phòng bày trí đơn giản, cũng rất trang nhã, nhưng mà lại khiến Ưu Vô Song cảm thấy kì quái, nàng không nói ra nơi đâu kì quái, chỉ là trong lòng cảm thấy gian nhã phòng này có gì đó không đúng.
Ưu Vô Song không hề nghĩ nhiều, nhìn trong phòng không có người, đang định lui ra ngoài, tìm người hỏi xem, vừa mới quay người, đã đâm phải một vòng ngực ấm áp.
“Song Nhi nàng đã đến rồi.”
Trong lòng Ưu Vô Song giật thót, ngẩn đầu, đối diện với đôi mâu đen thâm trầm, nhìn người quen thuộc trước mắt, nụ cười trên mặt nàng phút chốc sững lại, khúc vải ôm trong tay cũng phút chốc rơi xuống đất.
Nhìn Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết không còn nhịn được nhung nhớ trong lòng, vội ôm chặt lấy nàng vào lòng, đôi tay rắn chắc của hắn vòng lấy eo nàng, áp sát thân hình nhỏ nhắn của nàng sát vào người mình, phảng phất như sợ hễ buông tay, nàng sẽ biến mất.
Ưu Vô Song bị Lãnh Như Tuyết ôm vào lòng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc và nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhất thời quen cả vùng vẫy, cứ như vậy, lẳng lặng, bị hắn ôm chặt trong lòng.
Qua một lúc sau, nàng mói hồi thần, cắn chặt môi, hạ thấp giọng: “Ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!”
Ngón tay mát rượi của Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, ánh mắt thầm trầm nhìn nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng.”
Ưu Vô Song vùng vẫy dùng hai tay đẩy hắn, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi buông tay………”
Tuy nhiên, khi nàng lần nữa đối diện với đôi mâu đen thâm trầm của hắn, những lời phía sau, phút chốc nghẹn lại trong cổ họng.
Nhìn đôi mâu đen chứa đầy ưu thương và đau khổ, còn có một tia ai cầu, cứ như một đáy đầm sâu thẳm, thoáng chốc hút linh hồn nàng vào bên trong, một cảm giác cay đắng phút chốc dâng trào, khiến lớp vỏ ngụy trang của nàng phút chốc tan vỡ.
Nàng sững sờ nhìn hắn, nhìn sự ưu thương trong mắt hắn và kiếm mi nhíu chặt kia, giữa mi mày hắn lộ ra sự ai cầu và thấp kém khiến lòng nàng thắt chặt.
Hắn là Lãnh Như Tuyết sao? Là Lãnh Như Tuyết luôn kiêu ngạo, thần thái hơn người tựa như đứa con kiêu hãnh của ông trời đó sao?
Hắn đích thực là đứa con kiêu hãnh của ông trời, hắn là vương gia tuấn mĩ nhất, cụng là vương gia được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng nay, nhìn hắn, lại giống như một đứa bé cực kì yếu ớt.
Ưu Vô Song vô thức đưa tay, nhẹ nhàng sờ vào hai kiếm mi nhíu chặt của hắn, trong nàng đột nhên có một cảm giác mãnh liệt, đó chính là xoa bằng đi đôi kiếm mi nhíu chặt kia của hắn, nhưng khi ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào làn da ấm nóng của hắn, nàng mới giật nảy mình, vội rút tay lại.
Nàng đang làm gì vầy? Rõ ràng đã quyết định buông tay, sao khi nhìn thấy hắn như vậy, nàng lại mềm lòng?
Không, nàng không muốn cuộc sống bình yên của nàng bị hắn quấy rầy, nàng không muốn hắn một lần nữa ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, yêu hắn quá khổ, không phải là thứ nàng có thể chịu đựng được! Tiếp tục dây dưa như vầy, đến cuối cùng người bị tổn thương mãi mãi là nàng!
Nàng đột nhiên nhớ lại, năm năm trước, ở Vô Trần điện, hắn đã từng ôn nhu ôm lấy nàng, nói hắn yêu nàng, bảo nàng trở thành vương phi của hắn lần nữa, bảo nàng cho hắn cơ hội lần nữa, để hắn yêu nàng.
Nhưng khi nàng lòng đầy vui mừng tiếp nhận hắn, Liên Đường lại xuất hiện, sự không tin tưởng của hắn, một lần nữa tổn hại nàng sâu, và bây giờ, không lẽ nàng lại lần nữa sa vào vết xe đổ đó sao?
Không, nàng không muốn như vậy, bây giờ tuy không có Liên Đường, nhưng thiếu nữ mĩ mạo bên cạnh hắn hôm ấy, nàng chưa từng quên, nàng làm sao có thể, dễ dàng bị hắn tổn hại lần nữa?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song trong phút chốc thanh tỉnh lại, nàng cắn lấy môi, hai tay tì trước vòm ngực rắn chắc của hắn, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Lãnh Như Tuyết mi mày nhíu chặt, nhìn gương mặt đầy phẫn nộ và hoài nghi trước mắt, sự không tin trên gương mặt nàng làm lòng hắn đau nhói, khiến hắn nếm trải được cảm giác đau khổ mà khi ấy hắn gây ra cho nàng.
Hắn đau khổ nhìn nàng, biết rõ là nàng đang kháng cự sự động chạm của hắn, nhưng hắn lại không nguyện ý buông tay, trong đôi mâu đen thâm trầm của hắn, lúc này chỉ còn lại sự ai cầu và thấp hèn, hắn đặt nhẹ đầu trên đôi vai yếu ớt của nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi…..xin lỗi…..trở về bên cạnh ta được không? Đừng rời khỏi ta………”
Cảm giác cay đắng khó khăn lắm mới đè nén được, một lần nữa dâng lên trong thâm tâm Ưu Vô Song, cảm giác cay cay nơi khóe mắt, khiến nước mắt nàng nhẫn nhịn lâu kia không chịu sự khống chế mà tuôn trào, nàng cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nàng không muốn, không muốn trở về trước kia, nàng không muốn một lần nữa vì hắn mà rơi lệ, Ưu Vô Song, hãy dũng cảm lên, chỉ cần ngươi có thể từ bỏ, người nam nhân này sẽ không thể tổn hại ngươi!
“Đủ rồi!” Ưu Vô Song không còn nhịn được nữa, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy mạnh Lãnh Như Tuyết ra, lúc này, gương mặt nàng sớm đã đầy lệ, nhưng đôi mắt ướt đẫm lệ của nàng lại phẫn nộ nhìn người nam nhân đầy vẻ ưu thương trước mắt, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, khi ấy là ngươi lựa chọn buông tay, ngươi dựa vào gì mà bây giờ yêu cầu ta tha thứ cho ngươi? Ngươi luôn một lần rồi lại một lần như vậy, năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta?”
Lãnh Như Tuyết sững người nhìn khuôn mặt đầy lệ của Ưu Vô Song, nước mắt và sự phẫn nộ chỉ trích của nàng, khiến lòng hắn nhói lại, hắn vô thức đưa tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhưng lại bị nàng vô tình gạt bỏ.
“Song Nhi…” sự tuyệt quyết trên mặt nàng khiến hắn hoảng loạn, hắn không còn quan tâm sự vùng vẫy của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Song Nhi….đừng như vậy…..nàng như vậy lòng ta rất đau…..”
Dứt lời, hắn không đợi nàng có phản ứng gì, cúi đầu áp lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn, rất ôn nhu, nhưng lại mang tia ưu thương, đây không phải là cảm giác nàng quen thuộc, nhưng lại khiến nước mắt nàng trào dâng như suối, bởi vì, lòng nàng, vẫn vì người nam nhân này mà đau, nàng thậm chí, vẫn còn nhớ nụ hôn và vòng tay của hắn.
Nước mắt cay đắng của nàng, bị hắn nhẹ nhàng hôn đi, hắn cảm nhận được sự phản kháng và đau khổ trong lòng nàng, hắn biết, là vì hắn, nàng mới thương tâm như vậy, mới đau khổ như vậy, hắn không nên lần nữa tổn thương nàng, nhưng hắn không thể nào thuyết phục bản thân buông tay, và không yêu nàng!
Dù bây giờ nàng đã trở thành thê tử của người khác, hắn cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì, hắn không muốn bản thân hối hận lần nữa, hắn không muốn giống như năm năm trước, trở thành một cái xác biết đi không có linh hồn!
Năm năm nay, biết bao ngày đêm, hắn hồi ức lại sự ấm áp của nàng trong đau khổ, nhưng trái tim lạnh giá ấy, vẫn luôn chìm ngập trong vực sâu của đau khổ, và lần này, hắn sẽ không để nàng rời khỏi hắn lần nữa, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay!
Cơ thể Ưu Vô Song khẽ run rẩy, nàng chỉ cảm thấy sức lực toàn thân từng chút từng chút bị rút đi, nàng rất muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng phát hiện, nàng một chút sức lực cũng không có, đầu nàng bắt đầu trở nên hỗn độn, sau đó đầu óc trống không, mất đi tri giác trong vòng tay của Lãnh Như Tuyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc