Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 68

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Trong một ngôi nhà gỗ đơn sơ, Ưu Vô Song lẳng lặng nằm trên giường, còn Vân Nhi lúc này đang lo âu nhìn nàng.
Trong nhà yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim thánh thót từ bên ngoài truyền lại.
Đột nhiên, một trung niên phụ nhân nước da nâu đen, tay cầm một cái chén đi vào, phụ nhân cười với Vân Nhi, hỏi: “cô nương đừng lo lắng, tiểu thư nhà cô nương chỉ là không cẩn thận đập phải đầu, tạm thời hôn mê mà thôi, cô nương ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nào, ta vừa mới nấu một chút canh thị xương, cô nương hãy uống một chút đi.”
Vân Nhi vội đứng dậy, nhận lấy chén canh từ tay phụ nhân, cảm kích nói: “Cảm ơn Lưu đại má. Làm phiền người à.”
Lưu đại má cười hào sảng, nói: “Tiểu cô nương ngươi thật là, khách khí gì chứ? Nơi sơn thôn hoang dã này của ta, hiếm khi có khác đến, thường ngày Lưu đại thúc ngươi thường hay vào núi, một mình ta ở nhà rất chán, nay các ngươi đến, cùng bầu bạn với ta, ta vui còn không kịp nữa là!”
Nói rồi, Lưu đại má thấy Vân Nhi có chút ngại ngùng, ngập ngừng, lại cười nói: “Đói rồi phải không? Lưu đại thúc ngươi cũng sắp về rồi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn, một lát đợi tiểu thư người tỉnh lại cũng có chút đồ lót bụng.”
Dứt lời, Lưu đại má quay người đi ra.
Vân Nhi nhìn chén canh xương nóng hổi trên tay, lòng đầy cảm kích.
Đêm hôm ấy, sau khi Ưu Vô Song hôn mê đi, nếu như không phải Lưu đại thúc nghe thấy tiếng khóc của nàng ta mà chạy đến, dạo mấy con sói đó chạy đi, thì bây giờ nàng ta và tiểu thư đã chôn thay nơi bụng sói rồi.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại thúc, nàng ta mới có thể cứu được tiểu thư.
Đây là nhà Lưu đại thúc, Lưu đại thúc là một thợ săn trong núi, sống dưới chân núi, đây chính là nhà của họ, thường ngày, họ săn bắn, sau đó đem thú săn được xuống núi, đến tiểu trấn đổi đồ dùng cần cho gia đình.
Lưu đại thúc có đứa mấy đứa con trai, nhưng mà nay không có ở nhà, nghe nói là ra ngoài theo cao nhân học nghề, thường ngày rất ít khi về nhà.
Những điều này, Vân Nhi đều là biết được qua lời của Lưu đại má.
Lưu đại thúc người tuy tốt, nhưng tương đối trầm mặc, Lưu đại má thì ngược lại, là người rất nhiệt tình, việc này mới khiến Vân Nhi bớt lo lắng.
Nghĩ tới đây, Vân Nhi lại lo lắng nhìn Ưu Vô Song, tuy nhiên, chính trong lúc này, chỉ thấy lông mi dài của Ưu Vô Song khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Ưu Vô Song tỉnh lại, Vân Nhi bất giác kinh hỷ thất thanh nói: “tiểu thư, người tỉnh rồi? có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Ánh mắt Ưu Vô Song có chút mơ màng, qua một lúc sau, nàng mới nhìn Vân Nhi, nhỏ tiếng hỏi: “Vân Nhi, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Vân Nhi thấy Ưu Vô Song không sao, tảng đá trong lòng của được bỏ xuống, nàng ta kéo lấy tay Ưu Vô Song, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư………người không sao thật rồi tốt quá……….người có biết không, người dọa nô tì sợ lắm……….”
Ưu Vô Song từ giường ngồi dậy, xoa xoa đầu vẫn còn chút cảm giác đau, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Nhi, cười nói: “Ngươi khóc gì, ngươi nhìn ta không phải vẫn khỏe sao? Đừng khóc nữa.”
Vân Nhi thút thít một lúc, cuối cùng cũng ngừng khóc, nhìn Ưu Vô Song, nhỏ tiếng nói: “Còn không phải là vì tiểu thư người sao, hại nô tì lo lắng hết cả một ngày…………”
Ưu Vô Song thấy Vân Nhi không còn khóc nữa, liền đánh trống lảng, hỏi: “Vân Nhi, chúng ta sao lại ở đây? Đây là đâu?”
Vân Nhi thấy Ưu Vô Song hỏi, liền đem việc xảy ra hôm qua kể với với Ưu Vô Song, rồi nói: “Tiểu thư, người có biết khi ấy nô tì sợ thế nào không, may nhờ có Lưu đại thúc đến kịp, nếu không, chúng ta đã………….”
Nói tới đây, Vân Nhi không nói tiếp nữa, chỉ thấy trên mặt vẫn còn vẻ kinh hãi.
Ưu Vô Song biết Vân Nhi thật sự rất sợ, cho nên, nàng đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Nhi: “Đừng sợ, chúng ta không phải đã không sao rồi sao? Đã qua rồi, đừng sợ nữa.”
Vân Nhi gật gật đầu, nàng ta đột nhiên nhìn Ưu Vô Song, nói: “Tiểu thư, chúng ta ở đây, lục vương gia không tìm thấy chúng ta, nhất định là rất lo lắng, vậy thì phải làm sao?”
Biểu tình trên sắc mặt Ưu Vô Song khẽ thay đổi, nàng trầm mặc một lúc, mới nhỏ tiếng nói: “tìm không được thì tìm không được, ta thiếu hắn ta đã đủ nhiều rồi, như vậy cũng tốt, tìm không thấy chúng ta, hắn ta có thể an tâm trở về kinh thành làm vương gia của hắn ta.”
Vân Nhi có chút do dự, nàng ta đang định nói gì, đột nhiên Lưu đại má đi vào, nhìn thấy Ưu Vô Song ngồi dậy, liền cười nói: “Tiểu thư đã tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm, đi rửa mặt ăn cơm nào.”
Ưu Vô Song liếc nhìn người phụ nhân nước da nâu đen, cực kì dễ gần này, biết bà ta chính là Lưu đại má mà Vân Nhi nói, cho nên mỉm cười hành lễ với Lưu đại má: “Cảm ơn Lưu đại má, ta không phải là tiểu thư gì, Lưu đại má cứ gọi ta là Song Nhi.”
Lưu đại má cũng không dây dưa, mà cười nói: “Được thôi, Vô Song, Lưu đại thúc đã trở về, các người hãy cùng ra ăn chút đồ đi! Đừng để bụng đói!”
Nói rồi, Lưu đại má không đợi Ưu Vô Song nói gì, liền như một cơn gió, quay người rời khỏi.
Ưu Vô Song nhìn theo bóng dáng của Lưu đại má, khóe môi khẽ nhướn lên nụ cười, Lưu đại má này tính tình thẳng thắn, nàng rất thích.
Vân Nhi cầm lấy một chiếc áo ngoài nhẹ nhàng khoác lên cho Ưu Vô Song, nhìn thấy nàng nhìn phía ngoài cửa mà xuất thần, liền hỏi: “tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”
Ưu Vô Song cười, đón lấy áo khoác từ tay Vân Nhi, mặc vào, nói: “Không có gì, Vân Nhi, Lưu đại má này thật sự là một người rất nhiệt tình.”
Những ngày tháng sau đó yên bình như nước chảy, ở nơi yên tĩnh này, tâm trạng Ưu Vô Song đã yên bình đi nhiều.
Lưu đại thúc và Lưu đại má là người rất tốt, cho nên, nàng quyết định cùng Vân Nhi lưu lại nơi này.
Nơi dựa dẫm núi sông này, Ưu Vô Song cảm thấy tinh thần của mình đã tốt đi rất nhiều, hơn nữa, những ngày gần đây, tình trạng nôn nghén của nàng ngày càng kịch liệt, thật sự không thích hợp phiêu bạt.
Nàng mang thai đã ba tháng, tuy eo vẫn thon nhỏ, nhưng đây chính là lúc nôn nghén lợi hại nhất, lúc đầu, Lưu đại má và Vân Nhi vẫn không biết, nhưng sau khi nàng nôn nghén ngày càng lợi hại, cuối cùng cũng bị Lưu đại má phát hiện.
Sau khi biết được nàng mang thai, Lưu đại má không hề hỏi nhiều, cũng không khinh bỉ, mà ánh mắt nhìn Ưu Vô Song, lại thêm phần đau lòng.
Ánh mắt này, khiến Ưu Vô Song cảm thấy sống mũi cay cay.
Ngược lại là Vân Nhi, sau khi biết Ưu Vô Song mang thai, nàng ta rất kinh ngạc, nàng ta suýt nữa lỡ miệng, còn may là Ưu Vô Song kịp thời đánh trống lảng, nàng ta mới không để lộ thân phận của hai người.
Còn Lưu đại má có lẽ cũng biết nỗi khổ của hai người, cũng không hỏi Ưu Vô Song việc liên quan đến phụ thân của đứa bé, mà chỉ là càng thêm phần quan tâm Ưu Vô Song, thường nấu canh cho nàng.
Những ngày tháng như vậy trôi qua thật êm đềm, tựa như một gia đình, cực kì vui vẻ.
Lúc đêm khuya nhân tĩnh, Ưu Vô Song thỉnh thoảng lại nhớ đến Lãnh Như Tuyết, nhớ đến người nam nhân khiến lòng nàng tổn thương, khi nàng nhớ lại, lòng nàng vẫn đau, nhưng mà, nàng đã học cách che giấu đi cảm xúc của mình, dù cho tim đang rỉ máu, nhưng nhìn nàng vẫn cứ như không việc gì.
Nàng vốn dĩ không muốn giữ đứa con này lại, nhưng mỗi khi nàng đưa tay sờ nhẹ lên bụng thon nhỏ đó, cảm nhận nhịp đập khe khẽ trong ấy, thì nàng không nhịn được thầm rơi lệ.
Ở nơi núi rừng hoang vu này, nàng qua những ngày tháng cách biệt với thế giới bên ngoài, nàng hoàn toàn mất liên lạc với kinh thành, với hắn, đời này kiếp này, chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn?
Sau khi biết Ưu Vô Song quyết định ở lại đây, Lưu đại má cực kì vui mừng, còn con người Lưu đại thúc vốn dĩ trầm mặc ít nói, lần đầu tiên nở nụ cười với Ưu Vô Song.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại thúc, bên cạnh ngôi nhà gỗ của Lưu đại thúc, một gian nhà nhỏ đơn giản được dựng lên, Ưu Vô Song và Vân Nhi, cứ như vậy mà định cư lại đó.
Khi rời khỏi xe ngựa, Vân Nhi có đem theo tay nải, lúc trốn khỏi bầy sói, đã đánh rớt trong rừng, về sau được Lưu đại thúc nhặt trở lại.
Đồ bên trong tay nải không nhiều, đó chính là những tấm ngân phiếu trước kia Ưu Vô Song tích góp cho mình, và hơn mười thỏi bạc, còn có một số trang sức ngọc bội thường ngày của Ưu Vô Song.
Ở đây, ngoài mua những thứ thường ngày cần dùng ra, căn bản không cần tiêu tiền, cho nên, tuy Ưu Vô Song mua thêm ít đồ, nhưng mà mười thỏi bạc ấy đã đủ dùng, căn bản không cần ngân phiếu.
Không phải lúc cần thiết, nàng cũng không muốn động đến ngân phiếu, bởi vì, trên ngân phiếu có kí tên của nàng, nếu như dựa vào mấy tấm ngân phiếu này đổi ngân lượng, nhất định sẽ khiến cho những người trong kinh thành chú ý.
Nàng bây giờ sống rất tốt, nàng không muốn bất kì người nào có liên quan đến kinh thành hay hắn làm phiền mình, làm phiền gia đình Lưu đại thúc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lưu đại má, Ưu Vô Song hồi thần lại từ trầm tư, vội bước ra, nói: “Lưu đại má, người gọi ta sao?”
Lưu đại má tươi cười, thân thiết đi qua nắm lấy tay Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, hôm nay con trait a trở về, Lưu đại thúc có săn ít dã vị, một lát nữa hãy cùng Vân Nhi qua ăn một ít, nhân tiện quen biết với con trait a.”
Ưu Vô Song nhìn gương mặt hạnh phúc khi nhắc đến con trai của Lưu đại má, bất giác cũng cười nói: “Được!”
Chính trong lúc này, trong vườn của Lưu đại má xuất hiện một thiếu niên thân hình cao to, thiếu niên dung mạo không tuấn mĩ, chỉ là nước da có chút rám đen, khi ánh mắt của hắn ta rơi vào khuôn mặt của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, gương mặt rám đen phảng phất khẽ đỏ ửng, sau đó đưa mắt nhìn Lưu đại má đang cười nói với Ưu Vô Song, nhỏ tiếng nói: “Nương, phụ thân bảo người đi giúp đỡ.”
Lưu đại má quay đầu sũng nịnh nhìn con trai, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, hãy đợi một lúc, ta đi chút sẽ trở lại.”
Nói rồi, lại quở trách nhìn con trai, nói: “Lưu Hiên, sao thấy người cũng không hỏi, thật là, con hãy trò chuyện cùng Vô Song, một lát nữa sẽ ăn cơm.”
Nói rồi, Lưu đại má lớn bước đi vào trong.
Vị thiếu niên ấy vốn dĩ muốn vào trong nhà, nhưng vì câu nói sau cùng của Lưu đại má, hắn ta sững sờ tại chỗ, đi cũng không đúng, ở lại cũng không phải, khuôn mặt tuấn tú rám đen đỏ ửng lên.
Ưu Vô Song thấy bộ dạng lúng túng một thiếu niên thân hình cao lớn, không nhịn được ‘phụt’ cười thành tiếng.
Vị thiếu niên ấy nghe thấy tiếng cười ngẩn đầu lên, nhìn thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành trên mặt Ưu Vô Song, ngẩn người đi.
Ưu Vô Song thấy hắn ta sững sờ nhìn mình, cũng không để tâm, mà chỉ cười nói: “Ngươi chính là con trai của Lưu đại má sao?”
Thiếu niên nghe thấy lời của Ưu Vô Song, lúc này mới hồi thần lại, mặt càng đỏ thêm, hắn ta cúi đầu, nói: “Ta là Lưu Hiên. Để cô nương cười chê rồi.”
Ưu Vô Song thấy hắn ta có chút ngại ngùng, cũng không cười nữa, đi đến bên cạnh hắn, nói: “Lưu Hiên, ngươi không cần gọi ta là cô nương, ngươi hãy gọi ta là Vô Song như Lưu đại má đi!”
Lưu Hiên gật gật đầu, không nói gì nữa. Chỉ cúi gầm đầu, cơ thể có chút sững ra tại chỗ.
Lưu Hiên không nói gì, và Ưu Vô Song cũng không biết nên nói gì mới tốt, không khí nhất thời trở nên gượng gạo, nhưng mà, rất may, vào chính lúc này, trong nhà truyền lại tiếng gọi của Lưu đại má, Ưu Vô Song mới thở phào, bước vào trong nhà.
Sau khi ăn cơ, Ưu Vô Song không cùng Vân Nhi về nhà, mà lưu lại ở nhà Lưu đại má trò chuyện cùng Lưu đại má.
Còn Lưu Hiên không biết vì cảm thấy ngại hay sao, mà hắn ta sau khi dùng cơm xong, đã cùng Lưu đại thúc lên núi.
Trò chuyện một lúc, Ưu Vô Song cảm thấy có chút mệt, đang định cáo biệt Lưu đại má, về nhà nghỉ ngơi thì đúng lúc này, Lưu đại thúc vừa lên núi không lâu bộng trầm mặt cúi đầu, cùng Lưu Hiên có chút bất an đi vào nhà.
Lưu đại má thấy Lưu đại thúc trở về, bất giác có chút nghờ hoặc nhìn Lưu đại thúc hỏi: “Cha của con, không phải ông cùng Hiên Nhi vào núi rồi sao? Sao lại trở về?”
Lưu đại thúc nghe thấy lời của Lưu đại má, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên theo sau lưng ông ta, tức giận nói: “Bà hãy hỏi đứa khốn kiếp này đi!”
Lưu đại má nhìn Lưu Hiên, hỏi: “Hiên Nhi, sao vậy? Sao con lại chọc giận cha con?”
Lưu Hiên cắn môi, không nói gì.
Có lẽ là do bộ dạng trầm mặc của Lưu Hiên khiến cho Lưu đại thúc tính khí nóng nảy càng thêm tức giận, ông ta cũng khô quan tâm chủ tớ Ưu Vô Song hai người vẫn còn ở đấy, phẫn nộ nhìn Lưu Hiên, tức giận mắng: “Tên khốn kiếp này, bây giờ không có gì để nói rồi sao? Ngày thường ta và nương ngươi sao dạy ngươi thế?”
Lưu đại má thấy Lưu đại thúc nổi giận, còn con trai lại không chịu nhận sai, vì thương con, nên trừng mắt nhìn Lưu đại thúc, nói: “Cha của con, Hiên Nhi khó khăn lắm mới trở về một chuyến, ông có việc gì mà không thể nói đàng hoàng? Mà phải như vậy mới được? Cũng không sợ Vô Song cười sao.”
Lưu đại thúc vẫn trong tức giận, nhưng ông ta nhìn Ưu Vô Song, rồi không mắng nữa, nhưng bộ dạng cực kì lo lắng.
Trong lòng Ưu Vô Song thầm biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản không muốn quản nhiều, nhưng Lưu đại thúc có ơn cứu mạng đối với nàng và Vân Nhi, hơn nữa, Lưu đại má càng vạn phần chăm sóc nàng, cho nên, liền hỏi: “Lưu đại thúc, đã xảy ra chuyện gì rồi? “
Lưu đại thúc thở dài nặng nhọc, qua một lúc lâu, mới nói: “Vô Song cô nương, để cô nương cười chê rồi.”
Nói rồi, lại trừng mắt nhìn Lưu Hiên, nói: “Đều là tên khốn kiếp này, hôm nay lúc lên núi, tên khốn kiếp này nói sao cũng đòi đi theo, giữa đường, gặp phải tên vô lại, một câu cũng không nói, liền ra tay đánh người, vốn dĩ, cũng không ai bị thương, chỉ là tên vô lại ấy không chịu thôi, nói không đền ngân lượng thì sẽ báo quan, nếu như số ngân lượng không nhiều cũng không sao, coi như là xua tà vận, nhưng tên vô lại ấy mở miệng thì là mười lượng bạc, cái này không phải là cướp giật sao?”
Nói tới đây, Lưu đại thúc ngừng rồi lại nói: “Chúng ta là gia đình bình thường, quanh năm dựa vào săn bắt trong núi mà đổi lấy tiền mua chút đồ, một năm cũng không kiếm được mười lượng bạc, lấy đâu ra tiền? Nhưng mà tên khốn kiếp này đích thực ra tay đánh người, bản thân vô lí thì biết làm thế nào?”
Lưu đại thúc tuy tức giận, nhưng thần sắc lại cực kì lo lắng, ắt hẳn, là bởi lo lắng cho con trai, cho nên mới tức giận như vậy.
Ưu Vô Song cũng biết, mười lượng bạc đối với quyền quý trong kinh thành mà nói, đó căn bản không tính là bao, nhưng đối với những gia đình nghèo khổ như Lưu đại thúc mà nói, đó là số tiền dành dụm của cả một năm.
Còn ngày tháng nàng và gia đình Lưu đại thúc tiếp xúc tuy chưa lâu, nhưng, có thể nhìn ra, gia đình Lưu đại thúc cực kì bần hàn, mười lượng bạc này, đích thực không thể nào có được.
Ưu Vô Song trầm tư một lúc, liền nói với Lưu đại thúc: “Lưu đại thúc, người đừng lo lắng, Vô Song ở đây có chút ngân lượng, nếu cần, người hãy lấy đi đi.”
Lưu đại thúc có chút ái ngại nhìn Ưu Vô Song, nói: “Vô Song cô nương, đại thúc biết chủ tớ hai người sống bên ngoài cũng không dễ dàng gì, việc này………việc này sao có thể chứ?”
Lưu Hiên vẫn luôn trầm mặc kia lúc này lại ngẩn đầu nói: “Vốn dĩ là họ vô lí, họ muốn báo quan cứ để họ báo quan! Không lẽ chúng ta sợ sao?”
Lời của Lưu Hiên vừa dứt, đã bị Lưu đại thúc đánh mạnh vào đầu, tức giận nói: “Tên khốn nhà ngươi, câm miệng cho ta! Ngươi cho rằng quan lão gia sẽ nghe ngươi nói lí sao? Nếu như ngươi không ra tay người, họ có dám cáo chúng ta? Ngươi đánh người là sự thật, cho dù trước kia ngươi có lí thì đến nha môn cũng thành không!”
Ưu Vô Song cũng biết Lưu đại thúc nói là sự thật, đối với lão bách tính thông thường mà nói, trong thời đại phong kiến này, nói lí với nha môn và quan gia, căn bản là chuyện không thể, cho nên, vào đến nha môn, sự việc sẽ càng trở nên phiền phức hơn.”
Ưu Vô Song mỉm cười, nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi hãy đi lấy ngân lượng đến cho Lưu đại thúc.”
Vân Nhi ứng một tiếng, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, qua một lúc sau, Vân Nhi liền quay lại, trên tay cầm ngân lượng.
Ưu Vô Song nhận lấy ngân lượng từ tay Vân Nhi, đưa cho Lưu đại thúc, nói: “Lưu đại thúc, người hãy đem những ngân lượng này đi cho những người ấy đi, để sự việc sớm bình lặng.”
Lưu đại thúc căm giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên, sau đó mới nhận lấy ngân lượng từ tay Ưu Vô Song, đang định nói gì thì chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận âm thanh ồn ào, một âm thanh nghe có vẻ huênh hoang quát: “Lưu lão đầu, ngươi biết điều thì ngoan ngoãn giao ngân lượng ra đây, nếu không, ta sẽ đốt nhà của ngươi!”
Lưu Hiên nghe thấy tiếng nói này, tuấn nhan thoáng qua tia phẫn nộ, hắn ta quay người muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Lưu đại thúc kéo lại, tức giận mắng: “Tên khốn kiếp ngươi, ngươi còn cho rằng họa chưa đủ lớn sao? Ngoan ngoãn ở trong đây cho ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc