Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 63

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Nhưng mà, những lời này của Ưu Vô Song, lại khơi dậy sự hoài nghi trong lòng hắn, từ sau khi Liên Đường vào phủ, một mực bệnh nằm trên giường, ngay cả tẩm phòng Liên Đường cũng không bước ra, sao đột nhiên hôm nay ả lại đến Vô Trần điện.
Không lẽ, sự việc thật như Ưu Vô Song đã nói, là có vấn đề khác?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác nhìu mày, nhìn Liên Đường đang co rút trong lòng hắn, hỏi: “Liên Đường, sao nàng lại đến Vô Trần điện?”
Liên Đường e dè nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhỏ tiếng nói: “Liên Đường xin lỗi, Liên Đường biết Ưu cô nương là vương phi của Tuyết Nhi, sợ Ưu cô nương vì Liên Đường ở lại trong phủ mà hiểu lầm Tuyết Nhi, cho nên Liên Đường mới đến xin Ưu cô nương hiểu cho……..”
Nói rồi, Liên Đường đột nhiên thần sắc hoang mang níu chặt tay áo Lãnh Như Tuyết, ngữ khí run sợ nói: “Tuyết Nhi, Liên Đường thật sự không cố ý chọc cho Ưu cô nương tức giận…….. Liên Đường chỉ vì muốn ở lại chỗ Tuyết Nhi……….nhưng, lại sợ Ưu cô nương hiểu lầm……..”
Sự bất an và kinh hoang trên mặt Liên Đường, khiến lòng Lãnh Như Tuyết mềm hẳn, hắn bất giác nhớ lại sự ôn nhu trước kia của ả, nhất thời bất giác dịu dàng nói: “được rồi, nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, thở dài một tiếng, nói: “Song Nhi, ta có thể không truy cứu việc nàng tổn hại Liên Đường, nhưng nàng hà tất lòng dạ hẹp hòi như vậy? Nàng không thể có chút rông lượng chứa chấp người khác sao? Liên Đường không hề sai, là ta đưa Liên Đường vào phủ, Liên Đường sẽ không trở thành trở ngại giữa hai chúng ta, nàng tại so vẫn không thể dung nạp Liên Đường?”
Lời nói của Lãnh Như Tuyết, cứ như một mũi tên sắc bén, không chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim của Ưu Vô Song.
Nàng không rộng lượng chứa chấp người khác? Nàng lòng dạ hẹp hòi? Đúng, nàng thừa nhận, nàng đối với tình yêu thì rất ích kỉ, nhưng hắn sao không hỏi mục đích của người nữ nhân kia lưu lại đây là để làm gì?
Dù cho nàng Ưu Vô Song có thể dung nạp ả, không ngại cho ả ở lại trong thất vương phủ, nhưng người nữ nhân này có dung nạp được nàng? Nếu như ả chịu an phận, thì hôm nay sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?
Nhìn Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song dâng lên một cảm giác bi ai không thể tả, nàng không còn khống chế được, phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng ngươi đang làm gì? Ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích ta?”
“Nàng……..” đối mặt với sự phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết á khẩu không nói nên lời.
Trong việc của Liên Đường, hắn đích thực hổ thẹn với Ưu Vô Song, điểm này, hắn không thể phủ nhận, nhưng nếu như nàng thật sự yêu hắn, không lẽ không thể hiểu cho hắn sao? Hắn đối với Liên Đường, không hể có chút tình cảm nam nữ, hắn chỉ là niệm tình trước kia, không nhẫn tâm bỏ ả không lo! Nàng tại sao không hiểu cho tấm lòng của hắn?
Sự trầm mặc của Lãnh Như Tuyết, khiến sự phẫn nộ trong lòng Ưu Vô Song không hề giảm bớt, nàng vẫn phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết.
Người nam nhân này, căn bản không xứng để nàng yêu, nàng thật là có mắt như mù!
Đối với Liên Đường, nàng căn bản không để trong mắt, dù cho ả có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào hãm hại nàng, nàng cũng không vì vậy mà phẫn nộ, mà điều khiến nàng tức giận thật sự chính là Lãnh Như Tuyết!
Trước kia hắn luôn miệng nói yêu nàng, nhưng ngay cả tín nhiệm căn bản hắn cũng không cho nàng, đây mới là điều khiến nàng tức giận và thất vọng!
Không ai ói gì, Lãnh Như Tuyết đã bị sự phẫn nộ trong mắt Ưu Vô Song làm cho sửng sờ, hắn muốn nói gì, nhưng lại không nói ra lời, hắn cảm nhận được, khoảng cách của hắn và nàng ngày càng xa, cảm giác này, khiến hắn hoang mang, nhưng lại không có năng lực thay đổi.
Cả một Vô Trần điện chìm trong tĩnh lặng, khí áp nặng nề. Hạ nhân phảng phất đều cảm nhận được gì, ngay cả khí cũng không dám thở mạnh.
Tuy nhiên, chính trong lúc này, đột nhiên một trận bước chân truyền đến, ngắt đi không khí nặng nề trong Vô Trần điện, thân ảnh Lãnh Như Phong xuất hiện trước cửa viện tử.
Nhìn mọi người trong viện, Lãnh Như Phong bất giác sững sốt, nhưng hắn ta rất nhanh đã phát hiện mọi người đều thần sắc không tốt, hắn ta nhìn Lãnh Như Tuyết đang âm Liên Đường, sau đó ánh mắt rơi trên người Ưu Vô Song đang mặt đầy bi phẫn, lãnh đạm nói: “thất hoàng đệ, đây là việc gì?”
Lãnh Như Tuyết đột nhiên thấy Lãnh Như Phong xuất hiện ở đây, lòng bất giác cảm thấy gượng gạo, hắn mở miệng, đang định nói gì, nhưng Liên Đường một mực không nói gì kia đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, nói: “Tuyết Nhi……đầu ta đau quá………..”
Nói rồi, cơ thể ả đột nhiên mềm nũn ngã xuống, cư nhiên hôn mê đi.
Lãnh Như Tuyết nhìn Liên Đường ngất đi, không quan tâm đến việc nói chuyện với Lãnh Như Phong, vội ôm lấy ả, lớn bước rời đi, thần sắc lo lắng sai hạ nhân đi mời đại phu.
Nhìn thân ảnh Lãnh Như Tuyết ôm Liên Đường rời đi, trái tim Ưu Vô Song đang âm thầm rỉ máu, nàng cắn chặt môi, quật cường đứng yên tại chỗ, nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, bất kể là kết quả như thế nào, trong lòng Lãnh Như Tuyết vẫn không có nàng, nàng không thể tha thứ cho hắn nữa rồi!
Lãnh Như Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Ưu Vô Song, lòng bất giác khẽ đau nhói, hắn thở dài, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nàng đừng trách Như Tuyết, đệ ấy………..”
Tuy nhiên, lời của Lãnh Như Phong bị nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì, hắn nhìn thấy, gương mặt quật cường của Ưu Vô Song, từ từ chảy xuống hai dòng lệ.
Ưu Vô Song đưa tay, bất lực nhìn Ưu Vô Song, nghẹn ngào nói: “Lãnh Như Phong………đưa ta đi……..đưa ta rời khỏi nơi này………….”
Ưu Vô Song lúc này yếu ớt tựa như búp bê sứ dễ vỡ, nàng cứ như người chìm trong nước giữ được ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy áo của Lãnh Như Phong.
Nước mắt trên mặt, tựa như mất đi đê chắn, không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cảm giác đau đớn như trái tim bị xé toạt, đã khiến nàng không còn khả năng suy nghĩ, việc duy nhất bây giờ nàng muốn làm, chính là rời khỏi nơi này, có như vậy, lòng nàng mới không còn đau.
Nhìn lệ đầy mặt Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong không khỏi đau nhói, nhưng lời của nàng, lại khiến tim hắn ta đập nhanh.
Hắn ta chỉ chần chừ một giây, sau đó vô thức đưa tay ôm Ưu Vô Song vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, Vô Song, nàng biết nàng đang nói gì không?”
Ưu Vô Song căn bản không nghe thấy Lãnh Như Phong nói gì, nàng nước mắt mơ hồ gật đầu, điều nàng nghĩ duy nhất lúc này chính là rời khỏi nơi này, cái gì Lãnh Như Tuyết, cái gì Liên Đường, cái gì hẹn ước một tháng, nàng đều không muốn nghĩ đến nữa, nàng chỉ muốn mãi mãi rời khỏi đây, sau đó quên đi hết tất cả đau thương.
Ôm lấy cơ thể khẽ run rẩy của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong lúc này đang rất mâu thuẫn, hắn ta tuy luôn che giấu tâm sự của mình rất kĩ, nhưng hắn ta không thể phủ nhận, trong lòng hắn ta, vẫn luôn không từ bỏ nàng.
Hắn ta không biết bắt đầu từ lúc nào nàng đã đi vào lòng hắn ta, nhưng hắn ta lại có thể biết rõ, tình cảm của hắn ta đối với nàng.
Hắn ta biết, trong lòng nàng không có hắn ta, người nàng yêu là đệ đệ của hắn, cho nên, hắn luôn che giấu tình cảm của mình rất cẩn thận, bởi vì, hắn ta không thể tranh giành người mà đệ đệ mình yêu.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy nàng chịu ủy khuất mà rơi lệ, tình cảm mãnh liệt đối với nàng mà hắn giấu trong sâu tậm trong đáy lòng kia, phút chốc trào dâng.
Hắn ta không thể cự tuyệt lời cầu khẩn của nàng, có lẽ, hắn ta căn bản không muốn cự tuyệt, cho nên hắn ta chỉ khẽ do dự một lúc, liền dịu dàng nói: “Được, ta đưa nàng rời khỏi đây!”
Hắn ta biết, lần ra đi này, hắn ta sẽ không còn là vương gia cao cao tại thượng kia nữa, hắn ta sẽ mất đi tất cả những gì hắn ta đang có bây giờ, người thân của hắn ta, tình huynh đệ của hắn ta và Lãnh Như Tuyết.
Nhưng mà, hắn ta không hối hận, bởi vì hắn ta sẽ ở bên cạnh nàng, vì nàng, hắn ta đánh đổi tất cả.
Vân Nhi không dám tin nhìn Lãnh Như Phong, nàng ta không ngờ, lục vương gia lại đáp ứng yêu cầu này của tiểu thư, trong lòng nàng ta cũng biết làm như vậy là không tốt, nhưng, khi nàng ta nhìn thấy tiểu thư khóc lóc đau lòng tột độ, nàng ta không còn nhịn được nữa.
Bởi vì, với biểu hiện khi nãy của vương gia, không những đã làm cho tiểu thư đau lòng, mà càng khiến người không thể tha thứ cho vương gia, vương gia tàn nhẫn với tiểu thư như vậy, khiến nàng ta không còn tiếp tục đứng nhìn được nữa, có lẽ, tiểu thư cùng lục vương gia rời khỏi đây, không hẳn không là cách tốt, tuy nàng ta lục không phải rất hiểu rõ vương gia, nhưng lục vương gia là một người ôn nhu, tiểu thư ở cùng lục vương gia, nhất định không chịu bất kì ủy khuất nào.
Nếu như quyết định đưa Ưu Vô Song rời khỏi, vậy thì, nơi này không nên ở lâu, Lãnh Như Phong nói với Vân Nhi đứng ngẩn người bên cạnh: “Vân Nhi, ngươi mau đi thu thập một ít đồ của tiểu thư ngươi, thứ không đem được thì đừng đem, tránh để người khác hoài nghi, ta bây giờ dìu tiểu thư ngươi ra xe ngựa đợi ngươi, nhớ, động tác phải nhanh!”
Ánh mắt Vân Nhi thoáng qua tia kiên định, nàng ta gật gật đầu, cái gì cũng không nói, quay người đi trở lại Vô Trần điện.
Lãnh Như Phong sau khi thấy Vân Nhi rời khỏi, dìu lấy Ưu Vô Song toàn thân tê dại, ánh mắt mơ màng đi ra ngoài phủ.
Lãnh Như Phong cùng Ưu Vô Song bước ra từ cửa sau của vương phủ, có lẽ là bởi vì Liên Đường ngất đi, hạ nhân trong phủ đều bận rộn, trên đường Lãnh Như Phong và Ưu Vô Song đi ra phủ, cư nhiên không gặp được bất cứ ai.
Đợi Lãnh Như Phong đưa xe ngựa đến, Vân Nhi đã thu thập xong, bước ra khỏi vương phủ.
Rất nhanh, ba người đã ngồi lên xe ngựa của Lãnh Như Phong, một đường tiến về phía trước.
Đợi khi ra khỏi kinh thành, Lãnh Như Phong dừng lại tại một thị trấn nhỏ cách kinh thành không xa, sắp xếp ổn thỏa cho Ưu Vô Song và Vân Nhi tại một khách điếm, sau đó phân phó Vân Nhi vài câu, liền quay người rời khỏi khách điếm.
Điều Vân Nhi và Ưu Vô Song không biết là, sau khi Lãnh Như Phong ra khỏi khách điếm, liền chọn lấy một phi mã, tung vó về phía kinh thành.
Nếu như đã quyết định đưa nàng rời khỏi nơi đây, vậy thì, hắn ta cũng cần phải chuẩn bị một chút, bởi vì, hắn không thể đứng nhìn nàng theo hắn ta chịu khổ! Hơn nữa, hắn ta cũng không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ!
Hắn ta cũng biết, làm như vậy sẽ có lỗi với Lãnh Như Tuyết, nhưng nếu như hắn không biết trân trọng nàng, vậy thì, hãy để hắn ta che chở bảo vệ nàng! Hắn ta đã từng vì việc Lãnh Như Tuyết là đệ đệ của hắn ta, mà lựa chọn rút lui, nhưng nay Lãnh Như Tuyết lại khiến nàng tổn thương như vậy, vậy thì, đừng trách hắn ta đưa nàng ra đi.
Bởi vì, hắn ta không muốn nàng chịu bất kì tổn hại nào!
Và tại bên này, trong khách điếm, cùng với khoảng cách với kinh thành, tâm trạng Ưu Vô Song cũng đã bình tĩnh rất nhiều. Nhớ lại cảnh trong thất vương phủ, lòng nàng vẫn còn nhói đau.
Còn Vân Nhi vẫn có chút thấp thỏm không yên, nàng ta nhìn Ưu Vô Song, không nhịn được hỏi: “tiểu thư, chúng ta làm như vậy có ổn không? Nếu như lão gia biết tiểu thư rời khỏi như vậy, thì sẽ rất đau lòng đấy.”
Sau khi Ưu Vô Song nghe thấy lời của Vân Nhi, bất giác sửng sốt, nàng chỉ muốn rời khỏi thất vương phủ, rời khỏi Lãnh Như Tuyết, rời khỏi kinh thành, còn những thứ khác, nàng không hề nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy mình có chút ngang ngạnh, nhưng nàng không hối hận!
Nàng không phải là nữ nhi thật sự của Ưu Thành Minh, nàng chỉ là một linh hồn xuyên không, nàng đối với người phụ thân Ưu Thành Minh không có chút tình cảm, nay nếu như đã rời khỏi kinh thành, vậy thì, tất cả hãy để nó qua đi!
Hoàng hôn.
Phủ thái tử.
Trong thư phòng lạnh băng, Lãnh Như Băng một thân bạch y, giờ này đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn vế phía tịch dương xa đang dần dần tây hạ kia.
Ánh hào quang của tịch dương đã nhuốm đỏ nửa bên trời, ánh sáng mĩ lệ sáng chói ấy, khiến người khác không khỏi ngắm nhìn.
Trong thư phòng cực kì yên tĩnh, một tách trà đã mất đi hơi nóng, đang tịch mịch đặt trên thư án, hiển nhiên bị chủ nhân lạnh nhạt. Chỉ có một góc khác của thư án, một chiếc lò trầm hương nho nhỏ, cư nhiên thoảng bay hương trầm.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, thân ảnh Li Hồn không chút tiếng động xuất hiện trong thư phòng: “Gia.”
Lãnh Như Băng nghe thấy âm thanh của Li Hồn, từ từ quay người lại, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người Li Hồn: “sao rồi?”
Li Hồn khẽ trầm tư một lúc, mới nói: “thuộc hạ nhận được tin xác thực, sáng hôm nay, Ưu Vô Song đã cùng lục vương gia rời khỏi kinh thành, hiện đang dừng chân tại một thị trấn nhỏ cách kinh thành không xa, trong quá trình đó, lục vương gia đã về kinh thành một chuyến, nay đang vội vàng trở lại tiểu trấn.”
Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Li Hồn, cười lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “không ngờ, Lãnh Như Phong không quan tâm đến tình huynh đệ giữa Lãnh Như Tuyết, cư nhiên cố chấp đưa Ưu Vô Song rời khỏi! Nếu như Lãnh Như Tuyết biết thân ca ca của mình đưa vương phi tương lai của mình chạy trốn, không biết hắn sẽ nghĩ gì?”
Li Hồn nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, bất giác khẽ sửng người, nói: “gia, không lẽ người định nói việc này với Lãnh Như Tuyết?”
Lãnh Như Băng cười lạnh lùng, đáp: “bổn thái tử khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, làm sao lại có thể nói cho hắn biết? Lãnh Như Phong hiện đang đưa Ưu Vô Song rời khỏi kinh thành, đúng cơ hội để thuộc hạ của bổn thái tử ra tay!”
Li Hồn nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Lãnh Như Băng, do dự hồi lâu, sau đó chần chừ nói: “gia, theo thuộc hạ biết, người nữ nhân Ưu Vô Song kia tuy là người định mệnh, cũng là nữ nhi của Ưu Thành Minh, nhưng nay đã tìm được bảo tàng, nàng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, gia hà tất lại hao tốn nhiều tâm tư như vậy với nàng ta?”
Khóe môi Lãnh Như Băng cong lên nụ cười lạnh, hắn ta lãnh đạm nhìn Li Hồn, không hề trả lời câu hỏi của Li Hồn.
Hắn ta tự khắc biết ý của Li Hồn, nhưng, nhìn bên ngoài, bảo tàng đã tìm được, Ưu Vô Song thật sự đã mất đi giá trị lợi dụng, nhưng điều Li Hồn không biết là, tất cả các kế hoạch của hắn ta, ngoài đả kích Lãnh Như Tuyết ra, càng là tư tâm muốn có được nàng!
Người nữ nhân đó, từ đầu đã khơi dậy hứng thú của hắn ta, hắn ta làm sao có thể hai tay dân nàng cho Lãnh Như Tuyết?
Hơn nữa, bởi vì liên quan đến nàng, phụ hoàng đã tìm được bảo tàng mà Tây Diệm thất lạc đã lâu, địa vị của Lãnh Như Tuyết trong lòng phụ hoàng ngày càng tăng cao, đồng thời địa vị thái tử của hắn ta, cũng có nguy cơ bị lung lay, đây là việc bất luận thế nào hắn ta cũng không cho phép xảy ra!
Và điều quan trọng nhất là, trong truyền thuyết ấy, còn có một điều mà người khác không biết chính là, người tìm ra bảo tàng, sẽ là người nữ nhân có thân phận cao quý nhất trong Tây Diệm, việc này nói rõ, Ưu Vô Song sau này nhất định sẽ trở thành mẫu nghi một nước, và cũng có nghĩa là, người có được Ưu Vô Song, sau này sẽ là hoàng đế của Tây Diệm!
Hắn ta vốn dĩ có thể trực tiếp giết Ưu Vô Song, nhưng hắn ta càng muốn có được nàng, biến nàng trở thành của hắn ta!
Đây, chính là lí do tại sao hắn hao phí tâm tư lập ra một kế hoạch như vậy!
Nhưng mà, những điều này, hắn ta sẽ không nói với Li Hồn.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Li Hồn nói: “Người đã chuẩn bị xong chưa?”
Li Hồn gật gật đầu, đáp: “người đã chuẩn bị xong, gia, người muốn đích thân đi sao?”
Lãnh Như Băng cười lạnh lùng, nói: “Bổn thái tử đương nhiên phải đích thân đi thì mới thể hiện được thành ý!”
Li Hồn nhìn Lãnh Như Băng, mở miệng, đang định nói gì, nhưng chính trong lúc này, cửa thư phòng đột nhiên ‘rầm’ một tiếng bị đầy mạnh ra, chỉ thấy Ưu Lạc Nhạn phẫn nộ đứng trước cửa thư phòng, nhìn Lãnh Như Băng, chua ngao nói: “Ngươi muốn đi đón ả tiện nhân đó về sao? Ta không cho phép ngươi đi! Lãnh Như Băng, ngươi đừng quên, ta mới là thái tử phi của ngươi!”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Ưu Lạc Nhạn, tuấn nhan trầm lại, hắn ta không thèm quan tâm Ưu Lạc Nhạn, mà chỉ nói với Li Hồn: “Li Hồn, ngươi hãy lui xuống trước đi.”
Sau khi Li Hồn rời khỏi, Lãnh Như Băng mới trầm mặt nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “Ngươi lại phát điên gì vậy?”
Ưu Lạc Nhạn căm hận nhìn Lãnh Như Băng, tức giận nói: “Ta phát điên? Lãnh Như Băng, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang làm gì, ngươi định đón ả tiện nhân kia về thái tử phủ sao?”
Lãnh Như Băng lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, ngữ khí không mang chút tình cảm: “bổn thái tử muốn làm gì, là việc của bổn thái tử, Ưu Lạc Nhạn, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn trở về tẩm cung của ngươi, nếu không, đừng trách bổn thái tử không niệm tình phu thê!”
Không niệm tình phu thê? Sự oán hận trong lòng Ưu Lạc Nhạn, khiến ả ta không ngừng giễu cợt Lãnh Như Băng: “Lãnh Như Băng, tim của ngươi sớm đã bị ả tiện nhân Ưu Vô Song kia câu dẫn đi, ngươi có bao giờ niệm tình phu thê?”
Nói rồi, Ưu Lạc Nhạn cười lạnh một tiếng, lại nói: “Lãnh Như Băng, ngươi định đón ả tiện nhân kia về sao? Ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối không để ả bước chân vào nơi này một bước!”
Lãnh Như Băng không kiên nhẫn nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Trong lòng Ưu Vô Song cực kì căm hận, ả ta làm sao cũng không ngờ, khi ấy ả ta làm theo phân phó của Lãnh Như Băng, đi thuyết phục Liên Đường trở về thất vương phủ phá hoại hôn sự của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song, vốn dĩ là để Ưu Vô Song nếm thử mùi vị bị Lãnh Như Tuyết bỏ rơi, nhưng thật sự không ngờ, những việc này đều là âm mưu để có được Ưu Vô Song mà Lãnh Như Băng cố tình bày ra!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc