Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 56

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Ưu Lạc Nhạn nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, sắc mặt cũng khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh ả ta đã che đậy bằng cách cười lạnh, nhìn Ưu Vô Song nói: “Việc bổn cung làm rất nhiều, bổn cung thân là thái tử phi, tự nhiên có rất nhiều việc phải làm, quên những việc nhỏ nhặt cũng không có gì kì lạ!”
Sớm đã liệu được Ưu Lạc Nhạn sẽ không thừa nhận, Ưu Vô Song đối với câu trả lời của ả ta không cảm thấy ngạc nhiên, nàng lãnh đạm cười, nói: “Xem ra muội muội quý nhân đa sự, nếu như muội muội đã quên, ta không chút ngại ngần nhắc cho muội muội nhớ, không biết muội muội còn có nhớ Vô Sắc tán chứ? Loại Vô Sắc tán giết người không hình dáng này không dễ có được, tin rằng muội muội không dễ dàng quên vậy đúng không?”
Sau khi Ưu Lạc Nhạn nghe thấy những lời này của Ưu Vô Song, sắc mặt phút chốc trở nên cực kì khó coi, ả ta căm hận nhìn Ưu Vô Song: “Ưu Vô Song! Ngươi muốn nói gì?”
Biểu tình trên mặt Ưu Vô Song cũng không thay đổi, vẫn mỉm cười nhìn Ưu Lạc Nhạn: “Ưu Lạc Nhạn, ta muốn nói gì, tin rằng trong lòng ngươi hiểu rất rõ, ngươi có phải cảm thấy rất kì lạ, tại sao ta trúng phải Vô Sắc tán, mà vẫn sống cho đến hôm nay? Hay là, người một chút cũng không cảm thấy lạ, bởi vì ngươi đã đoán được thuốc giải của Vô Sắc tán là gì?”
“sao ngươi có thế?” Ưu Lạc Nhạn không dám tin nhìn Ưu Vô Song, ả ta xác thực không dám tưởng tửng, cũng không muốn tin, Ưu Vô Song có thể giải được độc của Vô Sắc tán! Bởi vì, Vô Sắc tán giết người không hình dáng, Ưu Vô Song làm sao có thể biết được bản thân trúng Vô Sắc tán?
Nhưng, sự thật lại khiến ả ta không thể không tin, bởi vì, nếu như tính theo ngày thì Ưu Vô Song sớm đã trúng độc nay tuyệt đối không còn sống, nhưng nàng lại sống yên lành, điều đó chứng minh, độc đã được giải!
Nghĩ tới những lời nói của Ưu Vô Song, lòng Ưu Lạc Nhạn hận đến cẳn chặt răng, hai tay siết chặt lại, cơ hồ muốn bóp nát tách trà trong tay.
Còn Ưu Vô Song khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó vì tức giận của Ưu Lạc Nhạn, cười nhẹ một tiếng: “Nói tới đây, ta còn phải cảm tạ muội muội, nếu như không có Vô Sắc tán của muội muội, ta làm sao có thể cùng vương gia ở cùng nhau? Nói chung quy, muội mội thật là một đại ân nhân của ta và vương gia!”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Ưu Lạc Nhạn tức đến cắn chặt môi, ả ta không còn nhịn được, ‘rầm’ một tiếng, đặt mạnh tách trà xuống bàn, sau đó đứng nhanh dậy, cả mặt tức giận hét lên: “Ưu Vô Song, ngươi là đang cười nhạo bổn cung sao?”
Đối diện sự phẫn nộ của Ưu Lạc Nhạn, Ưu Vô Song không vì thế mà manh động, nàng vẫn lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, lạnh lùng nói: “Nơi đây không có người ngoài, ngươi hà tất diễn kịch? Ưu Lạc Nhạn, nếu như hôm nay người đến để thị uy với ta, vậy thì, thứ lỗi ta không phụng bồi!”
Sắc mặt Ưu Lạc Nhạn bị Ưu Vô Song tức đến lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt ả ta vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó từ từ ngồi xuống, vẻ mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn Ưu Vô Song nói: “Ưu Vô Song, ngươi tưởng rằng ngươi thắng rồi sao?”
Nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt Ưu Lạc Nhạn, trong lòng Ưu Vô Song thoáng qua tia bất an, nhưng mà nàng rất nhanh nghĩ đến tình cảm của mình và Lãnh Như Tuyết, bất giác thả lỏng người.
Hoàng đế đã chiếu cáo thiên hạ hôn sự của nàng và Lãnh Như Tuyết, hơn nữa, qua vài ngày nữa, họ sẽ thành thân, nàng còn nghĩ vẩn vơ gì nữa?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song chỉ cười lạnh đạm, không quan tâm lời của Ưu Lạc Nhạn.
Và Ưu Lạc Nhạn bị vẻ mặt thoáng qua hạnh phúc của Ưu Vô Song chọc cho cơ hồ phát điên vì ganh tị, hận không thể một bạt tay hất đi nụ cười trên mặt ấy!
Nhưng, cuối cùng ả ta cũng đè nén cơn oán hận trong thâm tâm, ả ta nhớ đến mục đích hôm nay đến đây, nếu như Ưu Vô Song biết được sự tồn tại của ‘ả’ vậy thì, không biết nàng có còn cười nổi không?
Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, ngữ khí trở nên cực kì quái dị hỏi: “Hhôm nay từ sớm đã tan triều, ngày đại hôn của ngươi và vương gia sắp đến gần, hôm nay sao không thấy bóng dáng của vương gia đâu?”
Hôm nay sớm đã tan triều? Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, bất giác khẽ chấn động, nói: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi muốn nói gì?”
Ưu Lạc Nhạn cười lạnh, ác độc nhìn Ưu Vô Song, nói: “Ưu Vô Song, ngươi có biết khi ấy tại sao ta không nguyện ý trở thành vương phi của hắn? Ngươi có phải cảm thấy kì lạ, tại sao trong mắt người khác, ta và hắn rõ ràng hai phía đều yêu thương nhau, nhưng trong lúc đại hôn, lại bày kế để ngươi gả qua?”
Ưu Vô Song nhìn Ưu Lạc Nhạn, lòng từng chút từng chút trầm xuống, nàng cắn môi, lạnh lùng nói: “Ưu Lạc Nhạn, người có gì cứ nói thẳng, hà tất quanh co?”
Ưu Lạc Nhạn cười đắc ý, ác ý nói: “xem ra, ngươi thật sự bị hắn gạt rồi, được, hôm nay, bôn cung niệm tình ngươi và bổn cung là tỷ muội, bổn cung sẽ hảo tâm nói cho ngươi biết!”
Nói rồi, Ưu Lạc Nhạn nhìn Ưu Vô Song với ánh mắt quái dị và may mắn vì người khác gặp họa, ả ta ngừng lại, rồi nói: “Khi ấy ta không nguyện ý gả cho hắn, trở thành vương phi của hắn, là bởi vì ta biết, người hắn yêu không phải là ta! Hắn đề thân với ta, chẳng qua chỉ vì, ta và ‘ả’ có vài phần giống nhau! Nhưng Ưu Lạc Nhạn ta là ai? Sao ta lại cam tâm để hắn coi như người thế thân? Ha ha ha!”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, chỉ cảm thấy ‘đùng’ một tiếng, đầu óc trống không.
Qua hồi lâu, nàng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn Ưu Lạc Nhạn, khó khăn nói: “Ý ngươi là gì? Cái gì ‘ả’? ‘ả’ là ai?”
Ưu Vô Song cười đắc ý, ác ý nói: “‘ả’ là ai? Ha ha, Ưu Vô Song, ngươi đừng vội, ngươi rất nhanh sẽ gặp ả thôi! Không phải các ngươi đang chuẩn bị đại hôn sao? Ngươi rất nhanh sẽ gặp được ả, nhưng, tân nương trong hôn sự này, không biết sẽ là ai nhỉ? Ha ha ha”
Nói rồi, Ưu Lạc Nhạn lớn tiếng cười, tiếng cười đầy khoái ý và đố kị, ả ta không nói cho Ưu Vô Song biết, ả là ai, ả ta cũng muốn nàng nếm thử, mùi vị bị người khác lửa dối!
Nghĩ tới đây, Ưu Lạc Nhạn đột nhiên dừng cười, giễu cột nhìn Ưu Vô Song nói: “À, bổn cung còn có chút việc quên nói với ngươi, gần đây, trong triều không có việc gì, ngoài tảo triều (thượng triều buổi sáng) ra, những việc khác không bận, vương gia của ngươi sao không ở trong phủ bồi ngươi? Ha ha”
Sự bất an trong lòng dần dần tràn ngập, Ưu Vô Song nhìn nụ cười điên cuồng trên mặt Ưu Lạc Nhạn, bất giác nghĩ lại những ngày này, lời của Lãnh Như Tuyết nói với mình, cả người nàng như bị ném vào băng huyệt.
Chính mấy ngày này Lãnh Như Tuyết luôn rất bận, hắn mỗi ngày sáng sớm lên triều, cho đến chiều tà mới về phủ, hơn nữa, thậm chí có ngày đến khuya mới về phủ, hắn nói với nàng, bởi vì bận việc chiến sự của Tây Diệm và Tử Việt quốc, cho nên mới trễ.
Nhưng nay, Ưu Vô Song nói gần đây trong triều không bận, đây rốt cuộc là việc gì? Không lẽ Ưu Lạc Nhạn vì muốn đả kích nàng, nên cố ý nói vậy?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song khẽ lắc đầu, bởi vì, nàng biết, Ưu Lạc Nhạn tuyệt đối không dựng ra việc này để gạt nàng, bởi vì, nếu như những thứ này đều là giả, đối với ả ta căn bản không có ý nghĩa gì!
Khả năng duy nhất là, người nam nhân luôn mở miệng là nói yêu nàng kia, lừa gạt nàng!
Nghĩ đến ánh mặt trốn tránh gần đây của hắn đối với mình, còn có sự lạnh đạm thoáng qua, Ưu Vô Song bất giác cảm thấy mình như bị tạt thau nước lạnh từ đầu đến chân, trái tim rực cháy cũng phút chốc bị đông cứng lại.
Nhìn sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch của Ưu Vô Song, lòng Ưu Lạc Nhạn càng đắc ý, khóe môi ả ta cong lên nụ cười ác độc, nói: “Đúng rồi, bổn cung còn có chút việc này quên nói, việc hắn cự tuyệt thành thân với công chúa Tử Việt quốc vốn không phải vì người nữ nhân ngốc người, mà là vì ả, thật nực cười, người nữ nhân ngốc ngươi lại cho rằng hắn vì ngươi nên mới cự tuyệt thành thân, còn ngốc nghếch đi cứu hắn ra, ha ha”
Một cảm giác đau xuyên tâm từ trong thâm tâm Ưu Vô Song dâng lên, hai tay nàng siết chặt, móng tay *** vào tay, nhưng nàng cư nhiên không cảm thấy đau, vì bất cứ đau đớn nào, cũng không sánh bằng sự đau đớn trong tim nàng.
Nàng luôn cho rằng mình rất thông minh, nhưng nay, nàng mới phát hiện, bản thân rất ngốc, thật sự rất ngốc, bị hắn đàu cợt trong taym nhưng nàng cư nhiên không hề hay biết! Nàng còn ngốc đến mức cho rằng hắn bị nàng cuốn hút, có được trái tim của hắn!
Nàng thật sự là một nữ nhân ngốc, lúc ở thế kỉ 21 cũng vậy, nay cũng vậy, mãi mãi bị nam nhân lừa gạt!
Lúc ở thế kỉ 21, từng có một nam nhân tỏ tình với nàng, nói thích nàng, nàng ngốc nghếch tin lời của hắn, nhưng ma, về sau, nàng mới biết, hắn tiếp cận nàng là vì lợi dung nàng thăm dò việc của một phạm nhân, và người phạm nhân này, chính là người hắn yêu!
Từ đó về sau, nàng đã bắt đầu đóng chặt lòng mình, nhưng nàng có làm sao cũng không ngờ, xuyên không đến đây, khi nàng cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, thì lại trở thành một trò cười!
Có lẽ, nàng không nên tin lời Ưu Lạc Nhạn, nhưng nàng biết Ưu Lạc Nhạn là một người có tâm kế, thành phủ cực sâu, khi hoáng đế chiếu cáo hôn sự của nàng và Lãnh Như Tuyết, nói những lời nói dối này căn bản không có ý nghĩa, bởi vì, nếu như sự thật được phơi bày, chỉ khiến cho ả ta mất đi địa vị thái tử phi.
Ưu Lạc Nhạn không phải là người ngốc, nàng tin rằng ả ta tuyệt đối không làm việc nhặt đá ngán chân mình, nhưng nay, ả ta nói với nàng những việc này, một là muốn đả kích nàng, hai là muốn cười nhạo nàng!
Ưu Lạc Nhạn nhìn sắc mặt mất dần từng chút huyết sắc của Ưu Vô Song, lòng đầy khoái cảm của báo thù, nếu như mục đích đã đạt được, vậy thì tự khắc ả ta không lưu lại nơi này!
Cho nên, lộ ra một nụ cười đắc ý, phong tình vạn chủng đứng dậy, không hài nhìn Ưu Vô Song, sau đó kiêu ngạo quay người bước ra cửa.
Ưu Vô Song ngẩn người ngồi trên ghế, hai mắt nàng như mắt đi phương hướng, đầu óc nàng trống không, đối với sự rời đi của Ưu Lạc Nhạn, nàng không có bất kì hành động nào, thậm chí khi Vân Nhi bước vào, nàng cũng không phát giác.
Cảm giác duy nhất của nàng lúc này, chính là lòng rất đau, rất đau! Đau đớn khôn cùng!
Vân Nhi thấy bộ dạng ngẩn người của Ưu Vô Song, bất giác khiến nàng ta giật nảy mình, vội đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vai Ưu Vô Song, lo lắng nói: “Tiểu thư? Người sao vậy?”
Ưu Vô Song bây giờ không còn phản ứng gì, ánh mắt vô thần nhìn về phương xa, bên tai không nừng vang lại lời của Ưu Lạc Nhạn: “Ngươi rất nhanh sẽ gặp được ả, nhưng, tân nương trong hôn sự này, không biết sẽ là ai nhỉ? Ha ha ha…”
Lời của Ưu Lạc Nhạn, cứ như một con rắn độc, không ngừng khuấy động trong tim nàng. Khiến nàng không tài nào xua đuổi đi được.
Vân Nhi nhìn thấy dáng vẻ của Ưu Vô Song, hoảng loạn, nàng ta ra sức lay đôi vai nhỏ bé của Ưu Vô Song, lớn tiếng nói: “Tiểu thư? Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, người nói gì đi chứ?”
Dưới sự lay động của Vân Nhi, Ưu Vô Song cuối cùng cũng có phản ứng, nàng thu lại ánh nhìn, có chút bàng hoàng nhìn Vân Nhi, lẩm bẩm nói: “Vân Nhi? Sao ngươi lại vào đây?”
Vân Nhi nhìn bộ dạng thất thần của Ưu Vô Song, bất giác lo lắng nói: “Tiểu thư, người sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Ưu Vô Song không nói gì, nàng sửng sờ nhìn Vân Nhi, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Vân Nhi, ngươi sẽ không gạt ta phải không? Ngươi sẽ không gạt ta phải không?”
Vân Nhi không biết Ưu Vô Song xảy ra việc gì, nhưng nhìn bộ dạng bất lực của Ưu Vô Song, lòng nàng ta bất giác dâng lên cảm giác chua chát, nàng ta ra sức gật đầu, nói: “Tiểu thư, nô tì sẽ không gạt người, nô tì sao lại gạt người chứ?”
Chính trong lúc Ưu Vô Song nhìn dung mạo thanh tú của Vân Nhi, đột nhiên ôm lấy Vân Nhi, sau đó vùi đầu vào lòng Vân Nhi, đúng vậy, Vân Nhi sẽ không gạt nàng, chí ít nàng còn có Vân Nhi, không phải sao?
Vân Nhi nhẹ nhàng ôm lấy Ưu Vô Song, nàng ta không hiểu tại sao sau khi nhị tiểu thư rời khỏi, tiểu thư đã trở thành bộ dạng như vậy, nhưng nàng ta biết chắc rằng, nhất định là nhị tiểu thư đã nói gì đó với tiểu thư, cho nên tiểu thư mới như vầy, bởi vì, từ sau khi tiểu thư hồi phục thần trí luôn một mực kiên cường, chưa từng có bộ dạng bất lực như thế này, nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, nàng ta thật sự rất lo lắng.
Chủ tớ hai người cứ yên lặng ôm nhau, qua một lúc lâu, tâm trạng Ưu Vô Song mới dần dần bình tĩnh, tuy lòng vẫn đau nhói nhưng nàng vẫn bình tâm lại.
Nàng là Ưu Vô Song, nàng là Ưu Vô Song kiên cường, nàng làm sao có thể vì mấy câu nói không có ý tốt lành gì của Ưu Lạc Nhạn mà bị hạ gục chứ?
Bất kể Ưu Lạc Nhạn nói là thật hay không, bất kể Lãnh Như Tuyết có gạt nàng hay không, nàng đều cần hỏi hắn trước, nàng muốn hắn chính miệng nói với nàng, đây rốt cuộc là việc gì?
Sự ôn nhu và ân cần của Lãnh Như Tuyết đối với nàng, vẫn còn hiện hữu trong đầu nàng, nàng không tin, không tin đó là giả, nếu như thật sự là thế, hắn hà tất lại muốn cưới nàng làm phi lần nữa?
Nghĩ tới đây, nàng đứng dậy, cơ thể nhỏ bé cứng đờ từng bước từng bước đi về phía Vô Trần điện, nàng muốn ở Vô Trần điện đợi hắn, đợi hắn về nói rõ ràng tất cả.
Màn đêm, dần dần buông xuống, một chiếc xe ngựa hào hoa, dừng trước cửa thất vương phủ, thân ảnh cao to của Lãnh Như Tuyết từ trên xe ngựa bước xuống, sau đó lớn bước đi vào trong phủ.
Chỉ thấy tuấn nhan hắn lúc này đang co chặt, bộ dạng tâm sự nặng nề.
Lí ma ma đứng ở cửa đại đường, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết trở về, vội tiến lên trước hành lễ, cung kính nói: “Vương gia!”
Lãnh Như Tuyết dừng bước chân lại, nhíu mày, nói: “Vương phi giờ đang ở đâu?”
Lí ma ma cúi đầu đáp: “Hồi vương gia, vương phi giờ đang ở Vô Trần điện….”
Nói tới đây, Lí ma ma ngẩn đầu nhìn Lãnh Như Tuyết, có chút ngập ngừng.
Bộ dạng của Lí ma ma, Lãnh Như Tuyết tự khắc nhìn rõ, cho nên, hắn kiên nhẫn, nói: “Lí ma ma, ngươi có lời cứ nói.”
Lí ma ma cười có chút không tự nhiên: “Vâng, vương gia. Hôm nay thái tử phi có đến, vương phi và thái tử phi có trò chuện một lúc thì trở về, chỉ là, sau khi thái tử phi rời khỏi, vương phi có chút kì lạ, không biết có phải là lão nô suy nghĩ nhiều không….”
Nghe xong lời của Lí ma ma, nét mặt Lãnh Như Tuyết không có biểu cảm gì, hắn không kiên nhẫn ngắt lời của Lí ma ma, lạnh lùng nói: “Bổn vương biết rồi!”
Nói rồi, Lãnh Như Tuyết không đợi Lí ma ma nói gì, đã bước chân rời khỏi.
Bất tri bất giác, Lãnh Như Tuyết đã đi đến Vô Trần điện, nhìn ánh đèn truyền ra từ Vô Trần điện, Lãnh Như Tuyết khẽ do dự một lúc, sau đó quay người đi về phía thư phòng.
Một mực đi vào thư phòng, Lãnh Như Tuyết mới thả lòng người, cả người dựa vào chiếc ghế thái sư rộng lớn, và ánh mắt của hắn, lại rơi vào mảnh đá mài mực ở một góc bàn, nhìn mảnh đá mài mực ấy, hắn bất giác nhớ lại trước kia.
Đã từng có một nữ tử yêu kiều, luôn tươi cười ôn nhu đứng bên thư án, động tác vô cùng nhẹ nhàng mài mực cho hắn, bồi hắn trải qua từng đêm dài.
Bên tai hắn phảng phất còn có thể nghe được tiếng nói ôn nhu của ‘nàng’.
Lãnh Như Tuyết không động đậy nhìn chằm chằm mảnh đả mài mực, hắn nhớ lại nữ tử yếu đuối sà vào lòng hắn khóc nức nở, sắc mặt ‘nàng’ trắng bệch bất lực, khiến lòng hắn khẽ đau nhói, nhớ lại nụ cười của ‘nàng’ trước mặt hắn trước kia, lại nhớ lại sắc mặt trắng bệch của nữ tử trong lòng hắn hôm nay, lòng Lãnh Như Tuyết thật sự rất không thoải mái.
Tuy nhiên, trong đầu hắn đột nhiên lại hiện ra một dung mạo nghiêng thành, hai tay hắn siết chặt lại với nhau, đau khổ nhắm nghiền hai mắt.
Qua một lúc lâu, hắn mới từ từ mở mắt, sau đó đứng dậy, lớn bước đi ra ngoài.
Vô Trần điện, nơi nay vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ làm giai nhân sống trong Vô Trần điện đã đổi người.
Bước chân Lãnh Như Tuyết vạn phần nặng nề, từng bước từng bước đi vào Vô Trần điện, mỗi bước đi, hắn đều cảm thấy nặng nề vô cùng, nặng đến mức hắn cảm thấy khó thở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc