Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 55

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời Ưu Vô Song, lòng đột nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt vốn dĩ ôn nhu, cũng nhất thời sững lại, hắn chỉ một lòng một dạ muốn cùng người mình yêu ở cùng nhau, hắn muốn nàng trở thành vương phi của hắn lần nữa, muốn bù đắp những ủy khuất mà trước kia nàng phải chịu, để nàng trở về bên cạnh hắn, hắn muốn hảo hảo yêu nàng.
Từ sau khi trải qua sự việc ở Quân sơn, hắn đã xác định được tấm lòng của hắn đối với nàng, và nàng cũng kiên trì không nguyện ý trở thành vương phi của hắn, việc ấy khiến hắn thập phần ngờ hoặc, tại sao, hắn rõ ràng cảm nhận được nàng yêu hắn, nhưng sao lại không nguyện ý trở thành vương phi của hắn?
Từ khi bắt đầu, hắn còn cho rằng nàng vẫn còn giận hắn, nhưng nay hắn mới biết, nàng là bởi vì thân phận của hắn.
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết bỗng dưng nhói đau, tay ôm lấy nàng cũng khẽ siết chặt, vùi đầu vào tóc tơ đen láy phát tán ưu hương của nàng: “Song Nhi, hãy tin ta, ta sẽ nói rõ với phụ hoàng, tin rằng phụ hoàng người sẽ hiểu.”
Nghe thấy những lời ôn nhu đó của Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song từ từ mềm hẳn, nàng miễn cưỡng ép đi xúc động muốn đáp ứng hắn, có chút bất an hỏi: “Lãnh Như Tuyết, có thật không? Hoàng thượng thật sự sẽ đồng ý sau này ngươi chỉ có một vương phi?”
Lãnh Như Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Song Nhi, nàng yên tâm, ở Tây Diệm, đâu phải chỉ có mình ta là vương gia, phải không nào? Hơn nữa, lục hoàng huynh còn chưa cưới chính phi, phụ hoàng sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng ta!”
Nghe được lời nói của Lãnh Như Tuyết, cả con tim Ưu Vô Song cũng bình lặng lại.
Có lẽ, là nàng lo nghĩ nhiều, Lãnh Như Tuyết nói đúng, ở Tây Diệm, hắn có lẽ là vương gia kiệt xuất nhất, nhưng, không phải là vương gia duy nhất, nay nạn tình ở Tây Diệm đã được giải quyết, bách tính cũng dần dần an cư lạc nghiệp, Tây Diệm sau này sẽ trở nên lớn mạnh.
Nước lớn mạnh, sau này cũng không cần cùng Tử Việt quốc liên hôn như trước, mà dù có liên hôn, thì với địa vị của Tây Diệm, cũng không bị dồn vào thế bị động!
Hơn nữa, trong Tây Diệm ngoài Lãnh Như Tuyết ra, còn có rất nhiều hoàng tử, nàng còn lo lắng gì chứ?
Nay Lãnh Như Tuyết sự thật lòng đối với nàng, nàng thấy rất rõ, và nàng cũng hiểu lòng mình, có lẽ, sự việc không tệ như nàng nghĩ, không phải sao?
Nếu đã như vậy, nàng hà tất ngốc như vậy, đẩy hạnh phúc đã đến tay đi?
Nghĩ trước kia, nàng vì những góc sừng trâu mà suýt chút nữa giết đi hài tử của mình và hắn, hủy đi hạnh phúc của bản thân, lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên cơn tự trách.
Nàng phảng phất như bù đắp cho Lãnh Như Tuyết, đưa tay ôm lấy hông rắn chắc của hắn, ngẩn đầu, nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi hứa với ta, sau này không được phép ức hiếp ta, biết chưa?”
Lãnh Như Tuyết thấy người yêu dấu đã nghĩ thông, lòng bất giác vui mừng, hắn sủng nịnh in lên trán tiêu lệ của nàng một nụ hôn ôn nhu: “Ngốc ạ, ta yêu nàng còn không kịp, sao lại ức hiếp nàng?”
Ưu Vô Song tuy tính tình kiên cường, tính cách không khuất phục, nhưng tận xương tủy, nàng vẫn là một tiểu nữ nhân không hơn không kém, tuy nàng đã hiểu rõ tình yêu của Lãnh Như Tuyết đối với mình, nhưng nàng vẫn không thể không cần hắn đảm bảo.
Cho nên, nàng ngẩn cao đầu nhỏ, biểu tình nghiêm túc nhìn Lãnh Như Tuyết: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nghe rõ đây, từ nay về sau, ngươi chỉ được thương một mình ta, phải sủng ta, không được gạt ta; hứa với ta mỗi việc đều phải làm cho bằng được; không được ức hiếp ta, chửi ta, phải tin tưởng ta; ngươi khác ức hiếp ta, người phải trong thời gian sớm nhất đứng ra giúp ta; lúc ta vui, ngươi phải vui cùng ta, lúc ta không vui, người phải nghĩ cách dỗ ta vui; mãi mãi phải cảm thấy ta là đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy ta, trong tim ngươi chỉ được phép có ta.”
Ưu Vô Song một hơi trả hết các lời thoại của sư tử Hà Đông gầm mà bản thân thấy ở thế kỉ 21 ra. Sau đó, đôi mâu đen hắc bạch phân minh linh động ấy, lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lãnh Như Tuyết nghe hết bài luận tràn dang đại hải của Ưu Vô Song, bất giác sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh đã cười thầm, bây giờ hắn mới phát hiện, tiểu nữ nhân trong vòng tay hắn đáng yêu biết bao nhiêu!
Hắn luôn biết rằng nàng rất đặc biệt, trên người nàn luôn có vầng sáng bao quanh, thu hút ánh nhìn của người khác, khiến người khác hai mắt khó rời. Và hắn, cũng vì lúc đầu hiều lầm, mới đẩy nàng ra xa, thậm chí khi hắn và nàng đơn độc ở cùng nhau, ngoài đấu khẩu ra thì là đấu khí, nhưng nay, hắn mới phát hiện ra mặt đáng yêu của nàng, những lời ngang tàng như vầy, nàng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không loạn nhịp là điều đương nhiên.
Đợi lâu không thấy Lãnh Như Tuyết trả lời, Ưu Vô Song bất giác có chút bất mãn nhìn dung nhan tuấn mĩ đến không gì để tả trước mặt nói: “Có phải ngươi hối hận rồi không? Nếu như ngươi không…….”
Tuy nhiên đôi mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Tuyết nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng khép rồi lại mở của Ưu Vô Song, không đợi nàng nói hết, đã cúi đầu ôn nhu hôn lên.
Ưu Vô Song đột nhiên bị hôn, hai mắt mở to, những lời nói bất mãn của nàng hoàn toàn bị chặn trong cổ họng, một câu cũng nói không ra, nàng bất mãn cựa quậy thân hình bé nhỏ, dự định đẩy Lãnh Như Tuyết ra.
Nhưng, lại bị Lãnh Như Tuyết nắm lấy hai tay, áp sát môi nàng, nói: “Song Nhi, đừng cử động, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào mặt nàng, cảm nhận được hơi thở của hắn, lòng Ưu Vô Song bỗng dâng lên sự dao động khiến nàng vô thức ngoan ngoãn nhắm mắt lại dưới ánh nhìn ôn nhu của hắn.
Ngày tháng vui vẻ qua rất nhanh, nay Ưu Vô Song chỉ cảm thấy bản thân mỗi ngày như đều sống trên tầng mây cao. Bởi vì, Lãnh Như Tuyết đã đưa những thị nhân chướng mắt và một số a hoàn có ý đồ ra khỏi phủ, hơn nữa, cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của họ.
Hôn sự của nàng và Lãnh Như Tuyết, cứ như vậy được định xuống, không những được định xuống, lão hồ ly hoàng đế kia không biết tại sao lần này đặc biết hảo tâm, còn hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ.
Nhất thời, trong kinh thành, thậm chí cả Tây Diệm, đều biết thất vương gia không lâu sau sẽ cưới phi, vả lại, vương phi này còn là người hắn từng từ, đại tiểu thư của thừa tướng phủ, Ưu Vô Song.
Còn Ưu Vô Song cũng trong một đêm, trở thanh kì nữ trong miệng mọi người trong kinh thành.
Đó là vì, nữ tử bị từ lại gả, đây là một việc không gì sánh bằng trong thòi đại phong kiến cổ đại, càng không cần nói, người nam nhân này chính là người từng từ nàng.
Nhưng mà, đối với lời đồn đại của mình ở bên ngoài, Ưu Vô Song hoàn toàn không được biết, nàng bây giờ ngày ngày đều vui vẻ, ngoài bám lấy Lãnh Như Tuyết ra, càng nhiều thời gian theo Vân Nhi học thêu thùa nữ hồng, nàng muốn trước lúc hài tử mình được sinh ra, có thể đích thân may một chiếc áo mới cho hài tử.
Và Ưu Vô Song mỗi ngày trầm luân trong hạnh phúc lại không biết, một cơn phong ba trước nay chưa từng có đang dần dần ập đến.
Tại Vô Trần điện.
Vân Nhi chịu thua ngồi trên ghế, nhìn Ưu Vô Song đang vụng về thêu thùa: “Tiểu thư, những việc này để thêu nương trong phủ làm không phải là được rồi sao? Người từ nhỏ chưa đụng đến những việc này, lần này thật sự là tự chuốc khổ vào thân!”
Ưu Vô Song không thèm quan tâm nàng ta, mà chỉ chú đến mũi kim trên tay, qua một lúc sau, mới đắc ý giớ chiếc khăn đã thêu xong nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi xem, ta bây giờ có phải thêu đẹp hơn chiếc lần trước không? Ngươi xem, lần này ta không thêu sai a!”
Vân Nhi bất lực nhìn những miếng vải bị ném khắp nơi dưới đất, và mảnh vải thêu loạn xạ, không nhịn được nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không hiểu, người học những công việc này làm gì? Vương gia thương người như vậy. Căn bản sẽ không để người làm những việc này, hơn nữa người nhìn người thêu nè……”
Nói tới đây, dưới ánh mắt hung dữ của Ưu Vô Song, Vân Nhi biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mà, nàng ta thật sự không hiểu tiểu thư nhà mình đang nghĩ gì, đang yên đang lành, học may vá, nếu như nàng khéo tay thì không nói gì, nhưng tiểu thư nhà nàng căn bản không có khiếu may vá, đều lãng phí mấy khúc vải, mà còn chưa học được chút gì, ngay cả xâu chỉ, đều mò đến cả canh giờ, thật sự không biết nàng đang cố gắng cái gì!
Ưu Vô Song thu lại ánh mắt hung dữ, có chút thảm bại nhìn mảnh vải không giống chiếc khăn trong tay mình, bất giác nhất thời tức giận, nàng ném chiếc khăn trong tay, cả người bất lực nằm dài trên ghế (PP: ghế thời xưa là ghế dài có nệm như giường) có chút bực bội nói: “Vân Nhi, công việc này sao mà khó thế!”
Vân Nhi liếc nàng một cái, sau đó thu dọn mớ lộn xộn trong phòng, không hài nói: “Giờ người mới biết sao! Những việc này, đều cần có khéo tay và tỉ mỉ, không phải ai ai cũng có thể học.”
Dứt lời, trong lòng Vân Nhi thầm thêm một câu: hai thứ này, trùng hợp là người đều không có!
Lòng Ưu Vô Song thất vọng đến cực điểm, nàng tuy đối với những thứ này không có khiếu, nhưng sao nha đầu này lại nói khó nghe vậy chứ?
Kì thực, nàng chỉ muốn đích thân làm chút việc cho hài tử mình mà thôi, bởi vì, bây giờ Lãnh Như Tuyết căn bản không cho nàng ra khỏi cửa, mấy ngày này nàng ở trong phủ thật sự là rất nhàm chán.
Nàng chưa nói việc mình mang thai cho Lãnh Như Tuyết biết, bởi vì, nàng muốn cho hắn một ngạc nhiên.
Chính trong lúc Ưu Vô Song cảm thấy buồn chán, đột nhiên một tỳ nữ đi đến: “Vương phi, thái tử phi đến bái phỏng.”
Nghe thấy lời của tỳ nữ đó, Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, Ưu Lạc Nhạn đến thất vương phủ? Ả ta đến làm gì? Người nữ nhân đáng ghét này lại có chủ ý xấu gì?
Ưu Vô Song trầm tư hồi lâu, nhìn thấy tỳ nữ ấy vẫn đang đợi nàn trả lời, tùy miệng nói: “Ngươi lui ra trước đi, lát nữa ta sẽ đi.”
Đợi tỳ nữ ấy lui xuống, Vân Nhi cũng dưng công việc thu dọn, lo lắng nhìn Ưu Vô Song: “Tiểu thư,….”
Ưu Vô Song tự khắc biết Vân Nhi đang lo lắng gì, nhưng mà nàng không chút để tâm, huơ tay tỏ ý không có gì đâu với Vân Nhi: “Ngươi yên tâm, đây là thất vương phủ, cho dù ả ta có là thái tử phi, cũng không thể làm gì ta, hơn nữa, ngươi cho rằng tiểu thư nhà người dễ ức hiếp thế sao?”
Dứt lời, khéo môi Ưu Vô Song cong lên nụ cười lạnh lùng, Ưu Lạc Nhạn này, từ lúc bắt đầu đã luôn đối đầu với nàng, hôm nay, đến đây, ắt là nghe được tin đại hôn của nàng và Lãnh Như Tuyết, không nhịn được, cho nên mới đến, không lẽ, ả ta còn chưa từ bỏ Lãnh Như Tuyết?
Nhìn bộ dạng kiên định của Ưu Vô Song, lòng Vân Nhi khẽ an tâm, nàng ta chu đáo khoác thêm áo choàng cho nàng, sau đó nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây e là không có ý tốt, người phải cẩn thận!”
Vân Nhi biết rõ con người Ưu Lạc Nhạn, tuy nàng ta biết, sau khi tiểu thư hồi phục thần trí không dễ để người khác ức hiếp, nhưng nàng ta vẫn không an tâm.
Ưu Vô Song vỗ nhẹ vai Vân Nhi, nói: “Ngươi yên tâm, ở đây, ả ta không dám làm gì ta đâu, dù sao nơi này cũng không phải là phủ thái tử, ả ta có kiêu căng thế nào, cũng không dám ngang tàng ở đây! Hơn nữa……”
Nói tới đây, Ưu Vô Song cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Ả ta còn phải lo cho thân phận thái tử phi của ả nữa!”
Chỉnh trang y phục trên người, Ưu Vô Song cùng Vân Nhi bước ra khỏi tẩm phòng, nhìn thấy a hoàn ấy vẫn ở đó, liền hỏi: “Vương gia có ở trong phủ?”
Người tỳ nữ đó cung cung kính kính đáp: “Hồi vương phi, vương gia sáng nay lên triều, vẫn còn chưa về phủ!”
Ưu Vô Song gật gật đầu, gần đây vì việc chiến sự của Tử Việt quốc, cho nên trong triều đặc biệt bận, Lãnh Như Tuyết cơ hồ ngày ngày lên triều, đều là nguyên cả ngày, cho đến khi chiều tà mới về phủ.
Ưu Vô Song trầm mặc hồi lâu, lại nói với tỳ nữ đó: “thái tử phi nay đang ở đâu?”
Người tỳ nữ ấy nói: “Hồi vương phi, thái tử phi nay đang ở tiền đường (= phòng khách), hạ nhân đã dâng trà lên rồi!”
Nói rồi, người tỳ nữ ấy linh động đi trước dẫn đường.
Đối với việc Ưu Vô Song bị vương gia từ rồi lại một lần nữa chuẩn bị cưới vào phủ, hạ nhân trong phủ đều cực kì cung kính, hơn nữa, nay tuy Ưu Vô Song trên danh phận đã không còn là vương phi, nhưng hạ nhân vẫn gọi nàng là vương phi, đó là vì phân phó của Lãnh Như Tuyết, và còn có lòng khâm phục của hạ nhân.
Tiền đường cách Vô Trần điện không xa, xuyên qua mấy hành lang thì đã đến, cho nên, một dòng người của Ưu Vô Song, rất nhanh đã đến trước cửa tiền đường.
Đến tiền đường, chỉ thấy ngoài cửa tiền đường có vài người hạ nhân đứng, Ưu Vô Song cũng không quan tâm, trực tiếp bước vào.
Đi vào trong tiền đường, chỉ thấy Ưu Lạc Nhạn một thân đại hồng y đang ngồi trên chính vị, quản gia Lí ma ma trong phủ đang cung cung đứng một bên hầu hạ.
Nhìn thấy Ưu Vô Song bước vào, Lí ma ma lập tức thu lại sự kinh miệt trước kia, vội nịnh nọt đi đến, nói với Ưu Vô Song: “lão nô tham kiến vương phi.”
Lần này Ưu Vô Song về phủ, hạ nhân đều nhìn ra được sự sủng ái của vương gia đối với nàng, cho nên, thái độ của Lí ma ma đối với nàng cũng biến đối lớn.
Ưu Vô Song đối với Lí ma ma vốn không có ấn tượng tốt, đó là bởi vì trước kia, Lí ma ma từng cùng Liễu Yên Nhiên hãm hại nàng, nhưng mà tuy là như vậy, nàng cũng không có ý làm khó Lí ma ma, niệm tình sự tận tâm tận lực chăm lo việc trong phủ của bà ta, Ưu Vô Song vẫn giữ bà ta lại trong phủ.
Đối với sự hành lễ của Lí ma ma, Ưu Vô Song chỉ lãnh đạm nhìn bà ta, lãnh đạm nói: “Người hãy lui xuống trước đi.”
Lí ma ma bây giờ đối với Ưu Vô Song có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, do đó, bà ta nghe lời Ưu Vô Song, vội vàng lui xuống.
Sauk hi Lí ma ma lui xuống, Ưu Vô Song mới di chuyển ánh nhìn lên người đang ngồi—Ưu Lạc Nhạn, khóe môi cong lên ý cười kinh bỉ, lớn tiếng nói: “Ô, hôm nay gió gì thổi vậy, cư nhiên mời muội muội vị quý nhân này đến?”
Ưu Lạc Nhạn không thèm quan tâm Ưu Vô Song, vẫn tự lo mình ngồi uống trà, ngược lại a hoàn bên cạnh ả ta lại trừng mắt tức giận nhìn Ưu Vô Song: “To gan, thấy thái tử phi mà cư nhiên không hành lễ?”
Ưu Vô Song lãnh đạm cười, không để tâm thái độ của a hoàn đó, mà chỉ lười nhác đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bất động thanh sắc nhìn Ưu Lạc Nhạn, lãnh đạm nói: “Ô, vậy là người làm tỷ tỷ như ta có lỗi rồi, nhiều ngày không gặp, ta còn cho rằng muội muội đến thất vương phủ, là để cùng người tỷ tỷ ta nói chuyện thường ngày, cho nên nhất thời thất lễ, còn mong thái tử phi bỏ qua!”
Ánh mắt Ưu Lạc Nhạn thoáng qua tia oán hận, nhưng mà ả ta rất nhanh đã quay đầu qua nhìn a hoàn khi nãy vửa mở miệng, giận nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Thật là không biết quy tắc, đợi khi về, bổn cung sẽ trừng phạt ngươi thích đáng!”
Dứt lời, Ưu Vô Song quay đầu qua nhìn Ưu Vô Song cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy chứ? Ngươi và bổn cung là tỷ muội, còn phân tôn tỳ gì chứ, những hạ nhân này không biết nói chuyện, tỷ tỷ đừng tức giận!”
Không có tôn tỳ chi phân? Vậy từng câu từng chữ bổn cung của ả là gì? Trong lòng Ưu Vô Song cười lạnh, nhưng lại nhướng nụ cười trên môi, nhìn Ưu Lạc Nhạn cười nói: “Mmuội muội nặng lời rồi. đúng rồi, không biết hôm nay, muội muội đến đây là có việc gì?”
Ưu Lạc Nhạn nhìn dung mạo tuyệt mĩ của Ưu Vô Song, lòng căm hận vô cùng, nhưng vẫn cố nở nụ cười, nói: “nghe nói tỷ tỷ lại về phủ rồi, cho nên cố tình đến viếng thăm.”
Ưu Lạc Nhạn cố tình nhấn mạnh từ ‘lại’, ngữ khí mang vẻ cười nhạo.
Ưu Vô Song tự khắc nghe ra ý trong lời của Ưu Lạc Nhạn, nhưng nàng không để tâm, nàng tựa cười phi cười nhìn Ưu Lạc Nhạn, đột nhiên lãnh đạm nói: “nói tới đây, ta còn quên cảm tạ muội muội nữa đấy, nếu như không phải muội muội, ta bây giờ còn không thể cùng vương gia tương thân tương ái như vậy!”
Nụ cười trên mặt Ưu Lạc Nhạn phút chốc cứng đờ, tay cầm lấy tách trà siết chặt lại, bởi vì quá dùng lực mà thoáng trắng bệch, qua một lúc lâu, mới cố cong lên nụ cười miễn cưỡng, nói: “Tỷ tỷ nói vậy là ý gì? Bôn cung nghe không hiểu!”
Ưu Vô Song không trả lời câu hỏi của ả ta, mà chỉ cười nhìn Ưu Lạc Nhạn: “Muội muội, chúng ta đã lâu không gặp mặt, người làm tỷ tỷ ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với muội, chi bằng, cứ để bọn hạ nhân này lui xuống, tỷ muội ta nói chuyện đàng hoàng thế nào?”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Ưu Lạc Nhạn sững sờ, nhưng rất nhanh ả ta đã quay đầu nói với hai a hoàn đứng bên cạnh ả ta: “Bổn cung muốn cùng tỷ tỷ nói việc riêng, các ngươi lui xuống trước đi!”
Và Vân Nhi đứng sau lưng Ưu Vô Song cũng lanh lợi mà cùng hai a hoàn ấy lui xuống.
Đợi sau khi những a hoàn ấy lui xuống hết, Ưu Lạc Nhạn phút chốc thay đổi ngay sắc mặt, ả ta lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Khi nãy ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nếu như bên cạnh đã không có người, Ưu Vô Song cũng lười diễn kịch, cười lạnh một tiếng, nói: “Lời của ta, thái tử phi lại làm sao không hiểu chứ? Không lẽ thái tử phi đã quên những việc mình đã làm sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc