Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 50

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Khác hẳn với động phủ rộng lớn bên ngoài, con đường phía sau bích môn hiển rõ cực kì nhỏ hẹp, nhỏ hẹp đến mức khiến cho Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết áp sát vào nhai, cứ như vậy, cho đến khi qua khỏi thông đạo.
Ưu Vô Song muốn vũng vẫy khỏi vòng tay của Lãnh Như Tuyết tự mình đi, nhưng Lãnh Như Tuyết phảng phất như biết được tâm trạng tư của nàng, tay hắn kéo chặt nàng, không có ý buông lỏng.
Còn Ưu Vô Song chỉ vùng vẫy vài cái, thấy không có hiệu quả, chỉ còn cách mặc cho Lãnh Như Tuyết nắm lấy mình, hơn nữa, thông đạo ngày càng hẹp, đến cuối cùng, Ưu Vô Song cơ hồ cả người chui vào lòng Lãnh Như Tuyết, tuy nàng rất không nguyện ý, nhưng nàng không thể không thừa nhận, ở trong vòng tay của Lãnh Như Tuyết, nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Lãnh Như Tuyết cẩn thận ôm lấy Ưu Vô Song, cảnh giác nhìn con đường thông đạo, tuy nhiên, từ sau khi họ vào đây, không gặp phải cơ quan gì, nhưng hắn không thể không cẩn trọng, trong cái sơn động quái dị, khó đảm bảo không có rắn độc hay mãnh thú gì.
Hắn thì không sợ những thứ ấy, hắn thực sự lo lắng chính là nữ nhân trong lòng hắn, trong sơn động này, cái gì cũng không có, nếu như người nữ nhân này bị thương, vậy thì là việc lớn rồi.
Bởi vì thông đạo rất hẹp, người đi trong ấy bất giác cảm thấy có chút ngộp ngạt, may thay là nơi này còn thông gió, cho nên cây đuốc trên tay Lãnh Như Tuyết mới không bị tắt.
Hai không biết đi trong thông đạo chật hẹp ấy bao lâu, cho đến khi hai người cảm thấy vừa đói vừa mệt, thì cuối cùng ra khỏi thông đạo nhỏ hẹp ấy.
ra khỏi thông đạo, hai người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Ưu Vô Song còn chưa kịp quan sát xung quanh, đã mệt khụy ngã xuống đất, nàng thở nặng nhọc, cảm giác vừa đói vừa mệt thật sự khó chịu, nàng bây giờ thậm chí không còn sức lực đấu khí cùng Lãnh Như Tuyết.
Còn Lãnh Như Tuyết trước tiên là quan tâm nhìn Ưu Vô Song khụy ngả xuống đất, xác định nàng không có trở ngại gì, mới đưa cao ngọn đuốc trên tay quan sát xung quanh.
Rất nhanh, hắn phát hiện, nơi này là một thạch thất được con người tu bổ qua, vả lại gian thạch thất này không lớn như động phủ bên ngoài, nhưng cũng tính là rộng lớn. Hơn nữa, xung quanh cũng có ngọn đuốc như bên ngoài động phủ.
Lãnh Như Tuyết dùng ngọn đuốc trong tay đốt sáng toàn bộ đuốc trong thạch thất, phút chốc, cả gian thạch thất được chiếu sáng lên.
Ưu Vô Song cuối cùng cũng hòa khí lại, nàng mệt mỏi bò từ dưới đất lên, sau đó cũng bắt đầu quan sát chung quanh, tuy nhiên, lần quan sát này, khiến lòng nàng rơi xuống đáy vực sâu.
Bởi vì gian thạch thất này xem ra cũng bình thường vô cùng, nó không có hoa lệ như động phủ bên ngoài, ngoài ngoài những bức họa điêu khắc có vẻ đầy màu sắc trên bức tường ra, thì chỉ còn bức tượng người tạc bằng đá bạch ngọc ở cuối thạch thất.
Hơn nữa, điều khiếng người ta cảm thấy quỷ dị hơn là, chính giữa thạch thất, cư nhiên có một chiếc giường làm bằng cả một tảng đá bạch ngọc. Giường ngọc cực kì rộng lớn, cứ như có thể cùng lúc ngủ ba bốn người cũng không thành vấn đề.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, chiếc giường bạch ngọc phát ra nhu quang, cùng với bức tượng người đối diện không hề nhúc nhích, khiến người khác có cảm giác cực kì quỷ dị.
Ưu Vô Song có chút mệt mỏi lết bước chân nặng nhọc ngồi xuống giường ngọc, đây là gì chứ? Nơi đây là nơi quái quỷ nào? Bóng dáng của bảo tàng không thấy đâu, vô cớ chỉ thấy một chiếc giường ngọc và một bức tương điêu khắc quỷ dị!
Ưu Vô Song cảm thấy nàng sắp nổ tung, nàng cực nhọc chạy tới nơi này, không lẽ chỉ vì chiếc giường đá và bức tượng quỷ quái kia sao?
Tuy nhiên, Ưu Vô Song không biết rằng, kì thực nhịp tim Lãnh Như Tuyết bây giờ đặc biệt nhanh, chỉ là hắn thân mang võ công, không bị những ảo ảnh của bức tượng mị hoặc.
Ưu Vô Song lúc này dựa trong lòng hắn, hai tay hắn chạm vào chiếc eo mềm mại của nàng, hắn chỉ cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược lên đầu, cơ hồ suýt nữa mất kiểm soát, ôm lấy Ưu Vô Song đến chiếc giường lớn kia.
Nhưng mà, lí trí vẫn thắng được *** của hắn, hắn cố nhịn *** sắp nổ tung trong người, sau đó cới áo khoác ra, che lên bức tượng kì lạ kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ưu Vô Song cảm thấy được hành động không bình thường của Lãnh Như Tuyết, lòng có chút sợ hãi ngước lên nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó đỏ mặt nhìn hắn, vội vàng đẩy hắn ra, đi qua một bên.
Trong nhất thời, không khí trong thạch thất cực kì cổ quái, hai người cũng vì việc khi nãy mà lòng thầm gượng gạo, không ai mở miệng nói gì.
Trong lúc hai người đang vạn phần ngại ngùng thì một âm thanh khẽ, phảng phất như tiếng nước chảy truyền vào tai của hai người.
Ưu Vô Song có chút ngờ hoặc ngẩng đầu nhìn Lãnh Như Tuyết: “Lãnh Như Tuyết, khi nãy ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Lãnh Như Tuyết khẽ sửng sốt, hắn xác thực là có nghe thấy âm thanh, chỉ là, gian thạch thất này nhìn sơ là thấy hết tất cả, âm thanh này là từ đâu truyền tới chứ?
Hơn nữa, gian thạch thất này phảng phất có chút cổ quái, từ khi vào đây, hắn đã cảm thấy kì lạ, sâu thâm tâm dường như có gì đó đang dâng lên, đặc biệt sau khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc cổ quái kia, cảm giác càng mãnh liệt hơn.
Không lẽ gian thạch thất này có giấu thứ kì lạ gì đó sao?
Hễ nghĩ tới có khả năng gặp nguy hiểm, tâm trạng Lãnh Như Tuyết nhất thời bình tĩnh lại, hắn đi đến bên cạnh Ưu Vô Song, vỗ nhẹ vai nàng, nói: “Nữ nhân, nàng ở đây đừng đi đâu, ta đi xem trước.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã quay người đi về phía phát ra âm thanh.
Ưu Vô Song có chút bất an nhìn theo bóng người của Lãnh Như Tuyết, từ sau khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc, nàng đã cảm nhận được bản thân có gì đó kì lạ, và cảm giác ấy, không phải và khủng hoảng hay sợ hãi, mà là một cảm giác rất phức tạp, phảng phất cứ như có chút vui mừng, có chút mong đợi, nhưng lại có nhiều do dự.
Nàng rốt cuộc sao vậy? Sao lại trở nên kì lạ vậy? Không lẽ có liên quan đến bức tượng đó sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nhịn không được một lần nữa nhìn về phía bức tượng điêu khắc bị áo khoác của Lãnh Như Tuyết che lại.
Tuy nhiên, chính lúc Ưu Vô Song trầm tư suy nghĩ, Lãnh Như Tuyết đột nhiên nói: “Nữ nhân, nàng qua đây.”
Ưu Vô Song giật mình thanh tỉnh, nhanh chóng đi về phía Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy Ưu Vô Song đi đến, liền chỉ vào một góc trong thạch thất nói: “Nữ nhân, nàng xem, đó là gì?”
Ưu Vô Song thuận theo hướng chỉ của Lãnh Như Tuyết, phát hiện, có một lối đi nhỏ ở đó, và tiếng nước, chính là truyền ra từ lối đi nhỏ đó.
Và lối đi đó chính là nằm phía dưới chiếc đuốc trên tường, cho nên, khi nãy họ không chú ý tới.
Lối đi rất thấp, chỉ một người có thể cong lưng mà đi vào, Ưu Vô Song cảm thấy kì lạ tại sao lại có lối đi kì quái này, nhưng nếu như đã có đường, vậy thì, chứng minh được có lẽ có thể tìm thấy thứ họ cần.
Nghĩ tới đây, nàng bất giác hồi thần, quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết: “Có lẽ thứ chúng ta cần tìm ở bên trong, chúng ta đi nào.”
Nói xong, định đi vào lối đi, nhưng Lãnh Như Tuyết lại kéo nàng lại, nói: “Nữ nhân, ta vào trước.”
Nói rồi hắn kéo Ưu Vô Song ra sau lưng, sau đó cúi người, đi vào trong.
Ưu Vô Song trước tiên là khẽ sững sờ, sau đó cũng nhanh chóng theo sau Lãnh Như Tuyết đi vào trong.
Tuy nhiên, vào đến bên trong, cảnh sắc bên trong vẫn khiến hia người thất vọng, bởi vì, xuyên qua lối đi, xuất hiện trước mắt hai người vẫn là một gian thạch thất, chỉ là, gian thạch thất này có vẻ kì lạ, ngoài một dòng nước có vẻ như suối chảy từ một lỗ nhỏ từ thạch thất vào, sau đó lại chảy một lỗ nhỏ khác ra bên ngoài, thì còn lại chính là, gian thạch thất này cư nhiên mọc đầy cây ăn quả không biết tên, hơn nữa, trên cây còn kết đầy các quả lạ màu đỏ tươi.
Loại quả nhìn rất đẹp, vả lại còn phát ra một mùi thơm.
Ngửi thấy mùi thơm ấy, Ưu Vô Song bất giác cảm thấy cơn đói bụng truyền lại, nàng lúc này mới nhớ, trên người nàng và Lãnh Như Tuyết không có mang theo thức ăn, hơn nữa làm thế nào ra ngoài, còn là một vấn đề.
Còn Lãnh Như Tuyết khi nhìn thấy những loại quả ấy thì không động đậy, qua một lúc sau, mới kinh ngạc nói: “Nơi… nơi này sao lại có thứ này?”
Ưu Vô Song kì lạ nhìn Lãnh Như Tuyết, hỏi: “Đây là thứ gì? Ngươi biết sao?”
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, đáp: “Thứ này hình như ta có thấy qua, trong ngự thư phòng của phụ hoàng, có một bức họa, trong bức họa, chính là loại cây này. Nhưng mà, chúng gọi là gì thì ta không biết.”
Vậy có nói cũng không phải tựa như không sao? Ưu Vô Song bất lực liếc Lãnh Như Tuyết, nhìn những quả bắt mắt này, nàng cảm giác đói vô cùng, nàng than thở: “Lãnh Như Tuyết, những thứ này ăn được không? Ta bây giờ rất đói, vết nứt trên vách núi khi chúng ta vào đã khép lại, không biết chúng ta còn có thể ra ngoài không, nếu như Tiêu Tịch ở đây thì tốt rồi, có lẽ y sẽ biết được phải làm sao để ra ngoài.”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy Ưu Vô Song nhắc đến Tiêu Tịch, trong lòng bất giác cảm thấy không thoải mái, hắn đi lên phía trước, ôm Ưu Vô Song vào trong lòng, bá đạo nói: “Nữ nhân, nàng nhớ lấy, ngoài bổn vương ra, nàng không được nghĩ đến người nam nhân khác! Nghe chưa!”
Ưu Vô Song bây giờ vừa đói vừa mệt, cộng thêm kịch độc trong người, cơ thể sớm đã sức cùng lực kiệt, nào còn tâm trạng quan tâm Lãnh Như Tuyết nói gì, nàng mệt mỏi dựa đầu vào vai Lãnh Như Tuyết, chản nản nói: “Lãnh Như Tuyết, nơi này căn bản không cso bảo tàng gì, lối vào đã khép lại, xem ra chúng ta nhất định bị nhốt trong này mà đói ૮ɦếƭ.”
Lãnh Như Tuyết cũng biết ý trong câu nói của Ưu Vô Song, nhưng mà hắn không bi quan như Ưu Vô Song, bởi vì hắn cảm thấy, nếu như bích môn ấy dùng máu của hắn và Ưu Vô Song mới có thể mở ra, vậy thì họ có thể vào đây, nhất định là thiên ý, cho nên, họ nhất định có thể ra ngoài.
Nghĩ tởi đây, đôi tay ôm lấy Ưu Vô Song của Lãnh Như Tuyết bất giác siết chặt thêm, sau đó an ủi nói: “Nữ nhân, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, hãy tin ta.”
Ưu Vô Song bề ngoài nhìn có vẻ kiên cường, nhưng thật ra, nội tâm nàng thập phần yếu đuối, cộng thêm, nàng bây giờ thân mang kịch độc, ý chí so với ngày thường càng yếu ớt, nay lại bị nhốt trong nơi không thấy ban ngày này, lòng sớm đã không chịu nổi nữa.
Bởi vì, dù nàng có kiên cường đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nay nàng nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, không còn nhịn được nữa, ôm chầm lấy Lãnh Như Tuyết, vùi đầu vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.
Nàng không muốn xuyên không, nhưng ông trời lại bắt nàng xuyên không, đưa nàng một linh hồn không ai giúp đỡ đến cổ đại xa lạ này, nàng không gặp được người thân quen thuộc của nàng, và nay nàng lại bị nhốt ở đây, không biết có thể tiếp tục sống để rs ngoài không.
Ưu Vô Song lúc này giống như một đứa trẻ bất lực, nàng ôm chặt Lãnh Như Tuyết, để những ủy khuất trong lòng hóa thành nước mắt, thoải mái tuôn trào.
Lãnh Như Tuyết bị Ưu Vô Song ôm chặt, cơ thể trước tiên là sửng sốt, nhưng nét mặt rất nhanh trở nên cực kì ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ưu Vô Song, không nói gì, chỉ yên lặng, mặc cho Ưu Vô Song òa khóc trong lòng hắn.
Vì hắn biết, thứ nàng cần nhất bây giờ, chính là một vòng tay ấm áp, an toàn.
Chỉ là, khi hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, lòng khẽ đau nhói, không biết từ lúc nào, tiểu nữ nhân bị hắn ôm trong lòng này lại có thể dễ dàng lay động trái tim hắn, ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.
Nhưng mà, trong lòng hắn lại không hề có chút bất mãn, trong thâm tâm hắn, thậm chí còn hy vọng cả đời này cứ ôm nàng như vậy, mãi không buông tay.
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Ưu Vô Song khóc mệt, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ là nàng vẫn vùi đầu trong lòng Lãnh Như Tuyết, không động đậy.
Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, không ai nói chuyện, không biết qua bao lâu, đột nhiên một âm thanh cổ quái truyền đến, ngắt đi không khí yên tĩnh.
Lãnh Như Tuyết nghe thấy âm thanh ấy, bất giác cười nhẹ thành tiếng.
Còn khuôn mặt Ưu Vô Song phút chốc đỏ ửng, bởi vì, âm thanh đó không phải là âm thanh nào khác, mà chính là âm thanh kháng nghị vì đói phát ra từ bụng nàng.
Nghe thấy tiếng cười có chút cố nhịn của Lãnh Như Tuyết, nàng có chút thảm bại đẩy hắn ra, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lãnh Như Tuyết vẫn không thay đổi, nhìn Ưu Vô Song buồn cười đáp: “Nữ nhân, nàng đói rồi à? Ta từng nghe phụ hoàng nói qua, thứ quả này thực ra có thể ăn, vì chúng không có độc, nếu như nàng đói, chúng ta hãy hái chút ăn, nói chung ngoài thứ này ra, chúng ta không còn gì để ăn.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không đợi Ưu Vô Song nói gì, liền tự đi về phía trước, hái từ trên cây xuống vài quả đỏ tươi, sau đó dùng nước rửa sạch, đưa cho Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song lúc này vừa đói vừa khát, nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói những quả này có thể ăn, thì đã không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận lấy, cắn nột miếng lớn.
Lãnh Như Tuyết nhìn tướng ăn thô lỗ của Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, cũng lấy một quả ăn.
Quả có vị thật sự rất ngọt, Ưu Vô Song sau khi ăn hết một quả, dư vị chưa tận, không bao lâu sau, nàng rất nhanh đã ăn sạch những quả mà Lãnh Như Tuyết hái cho nàng.
Mãi cho đến khi nàng không cảm thấy đói nữa, nàng mới dừng lại, nhìn Lãnh Như Tuyết, đang định bảo hắn hái thêm một ít đem về thạch thất, nhưng đột nhiên một nguồn nóng từ sâu trong người nàng dâng lên, nàng cảm thấy cơ thể mình rất nóng, ánh mắt nhìn Lãnh Như Tuyết cũng mơ hồ dần.
Và lúc này, Lãnh Như Tuyết cũng cảm nhận được sự kì lạ trong cơ thể mình, hắn vội quăng đi quả đỏ tươi còn chưa ăn hết, đi nhanh đến bên Ưu Vô Song, ôm lấy nàng, vội vàng nói: “Nữ nhân, nàng sao vậy?”
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, một nhiệt nóng không biết từ đâu dâng lên trong người, phảng phất cứ như muốn bùng nổ, còn sự động chạm của Lãnh Như Tuyết lại khiến nàng có một cảm giác trước nay không có, nàng vô thức đưa hai tay leo lên người Lãnh Như Tuyết, phảng phất cứ như vậy thì nàng mới không cảm thấy khó chịu, cảm giác nóng ấy mới khẽ giảm bớt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc