Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 47

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Quân sơn.
Tại nơi núi thâm sâu, một nơi phong cảnh hữu tình, một ngôi nhà trúc tĩnh lặng dưới chân núi.
Dư quang của tịch dương, soi rọi trước ngôi nhà, Tiêu Tịch một thân bạch y, lẳng lặng đứng trước ngôi nhà trúc, nhìn về phía tịch dương xa xôi.
Ánh mặt trời màu vàng soi vào người y, nhìn từ xa, cả người y phảng phất như có kim quang bao phủ, khiến người nhìn không chớp mắt.
Nhìn ánh tịch dương màu đỏ, trong đầu Tiêu Tịch không ngừng nhớ đến dung mạo mĩ lệ kia, từ khi nàng hồi kinh, y cũng rời khỏi Lăng Phong huyện trở về đây. Bởi vì, y có sứ mệnh của y, y phải ở nơi này đợi nàng đến.
Sứ mệnh, nghĩ tới đây, Tiêu Tịch nở nụ cười khổ, đúng vậy, đây là sứ mệnh của y, những gì y làm, chỉ vì hoàng thành một nguyện vọng của sư tổ, và cũng là ý trời.
Sự gặp gỡ của y và nàng, cũng sẽ kết thúc khi sứ mệnh hoành thành.
Cả đời nàng được định sẵn là người của hoàng gia Tây Diệm, còn y và nàng chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Y là đệ tử của thần toán, y từ nhỏ đã theo sư phụ ẩn cư, nội tâm bình lặng như nước, từ khi sư phụ qua đời, y chưa từng bước ra khỏi Quân sơn nửa bước.
Tuy nhiên, lần này, y ra khỏi Quân sơn, vì người có duyên trong miệng sư phụ đã xuất hiện, và y nhất định phải tìm được người đó, sau đó dẫn người đó đến đây.
Y chiếu theo kết quả của tính toán, cố ý tiếp cận thái tử Lãnh Như Băng, bởi vì, kết quả của tính toán Lãnh Như Băng sẽ lập người có duyên ấy làm thái tử phi.
Nhưng không biết tại sao, tính toán một mực chính xác của y lại xuất hiện sai lầm.
Người Lãnh Như Băng cưới không phải là người có duyên mà y nghĩ, và người có duyên đó lại trở thành chính phi của thất vương gia Lãnh Như Tuyết.
Cho nên, y rời khỏi Lãnh Như Băng, bởi vì thái tử phủ đã không có người y cần tìm.
Y cố ý đến tửu lâu tiếp cận nàng, chỉ vì mai sau có thể thực hiện sứ mệnh dẫn dụ nàng đến đây.
Những điều này đều trong dự liệu của y, nhưng điều duy nhất y không ngờ đến là lúc nàng ở Lăng Phong huyện, nàng không chút do dự nói với Lãnh Như Tuyết rằng người nàng thích là y.
Y không biết tại sao, khi y nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng y có một cảm giác khó hiểu, y chỉ biết, trái tim luôn bình lặng của y nay vì lời nói của nàng, phảng phất như một hòn đá nhỏ gợi lên từng đợt sóng.
Y không thể có bất kì tình cảm nào với nàng, việc này y đã biết từ trước, bởi vì đến cuối cùng nàng cũng trở về, nàng không thuộc về y, mà là thuộc về thất vương gia Lãnh Như Tuyết kia.
Nhưng y không thể nhịn được không nghĩ đến nàng, thậm chí khi nghĩ đến những lúc ở bên nàng, khóe môi y lại cong lên nụ cười.
Y không thể không thừa nhận, nàng rất đặc biệt, đặc biết đến mức nhất cử nhất động của nàng đều lay động trái tim y.
Trên người nàng không có thái độ nũng nịu như những nữ tử khác, cũng không có sự yếu đuối của những nữ tử kia, nàng rất thông minh, phương pháp trị thủy của nàng y chưa từng thấy qua, nhưng rất có hiệu quả.
Y cảm nhận được tình cảm của nàng dành cho y, nhưng y không thể đáp lại, bởi vì y đã sớm biết, nàng, không thuộc về y!
Nàng và y, chẳng qua chỉ là người đi đường ngang qua nhau, đợi đến khi y hoàn thành sứ mệnh, nàng sẽ trở về nơi thật sự thuộc về nàng. Còn y, cũng sẽ tiếp tục lưu lại Quân sơn, tiếp tục sứ mệnh chưa hoàn thành của y, cho đến khi như sư phụ, lẳng lặng rời khỏi thế giới này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tịch nở nụ cười thê lương, y lẳng lặng nhìn tịch dương sắp bị núi che khuất kia, tại nơi đó, y phảng phất như nhìn thấy dung mạo tuyệt mĩ của nàng.
Nàng rất nhanh sẽ đến đây, chỉ là, người hộ tống nàng đến đây không phải y, và người cùng nàng rời khỏi đây cũng không phải y, y chỉ có thể đợi chờ, điều duy nhất y có thể làm, chỉ là đợi chờ, chờ mãi cho đến khi sinh mệnh y kết thúc!
Một trận bước chận truyền đến, một nữ tử thôn dân đến bên cạnh Tiêu Tịch: “Tiêu đại phu, nương đã nấu xong canh dã vị, phụ thân phân phó Tiểu San đem chút ít đến cho người, người mau nhân lúc nóng mà uống đi.”
Tiêu Tịch thu hồi tâm thần, mỉm cười nói với vị nữ tử đó: “Tiểu San, làm phiền muội rồi, đúng rồi, chân của Lí đại thúc bây giờ chắc đã không có gì đáng ngại rồi chứ?”
Vị nữ tử Tiểu San đó thất thần nhìn Tiêu Tịch, mặt khẽ ửng hồng, cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Chân của phụ thân nay đã không sao, Tiêu đại phu, cảm tạ người, nếu như không phải người, phụ thân bây giờ còn không thể đi được!”
Tiểu San là nữ nhi của Lí đại thúc săn bắn dưới núi, Tiêu Tịch từ nhỏ theo sư phụ lớn lên tại Quân sơn, đối với cả nhà Lí đại thúc, đương nhiên là quen biết.
Mấy ngày này, Lí đại thúc vì đi săn bắn không cẩn thận ngã gãy chân, đúng lúc gặp phải Tiêu Tịch từ Lăng Phong huyện trở về, liền chữa trị cho ông ta, qua mấy ngày nay, chân của Lí đại thúc đã khỏi không ít, cho nên Tiêu Tịch mới hỏi vậy.
Tiêu Tịch không hề phát giác ra thần sắc ngại ngùng của Tiểu San, y nhận lấy chiếc hộp đựng thức ăn từ tay Tiểu San, sau đó nói: “Lí đại thúc khỏi hẳn thì tốt, Tiểu San, bây giờ trời đã tối, muội về trước đi! Ngày mai ta sẽ hái một ít thảo dược đưa đến cho Lí đại thúc!”
Tiểu San nghe thấy lời của Tiêu Tịch, không có ý muốn rời đi, mà chỉ do dự một lúc sau đó có chút e thẹn nhìn Tiêu Tịch, nói: “Tiêu đại phu, chiếc áo này của người bị bung chỉ rồi, Tiểu San biết chút ít kim thêu, để Tiểu San may lại cho người được không?”
Nghe thấy lời của Tiểu San, Tiêu Tịch khẽ sửng sốt, nhưng mà rất nhanh y đã mỉm cười, nói: “Tiểu San, muội trễ như vậy mà không về, Lí đại thúc sẽ lo lắng đấy.”
Tiểu San nghe thấy lời của Tiêu Tịch, ánh mắt thoáng qua tia thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, sau đó trong tâm trạng không nỡ mà đi xuống núi.
Qua mấy ngày đi đường, xe ngựa cuối cùng cũng dừng dưới chân núi Quân sơn.
Tuy trên đường đi rất gian nan mới cắt đuôi được bọn người Tử Việt quốc, nhưng mà cuối cùng đã thuận lợi đến nơi đánh dấu trên bản đồ.
Mấy ngày này, Ưu Vô Song vẫn giận Lãnh Như Tuyết, nàng ngoài những việc cần thiết ra, cơ hồ không nói chuyện cùng Lãnh Như Tuyết, kì thực, nàng cũng biết nàng nổi giận như vậy là vô lí, nhưng nàng không thể nào nhịn được.
Hơn nữa, sau việc lần trước, Lãnh Như Tuyết phảng phất như trở thành người khác, hắn cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện, cho nên, trên đường đi, ngoại trừ mấy lần bị đột kích, Lãnh Như Tuyết căn dặn nàng đừng ra khỏi xe ngựa ra, hai người cơ hồ không nói chuyện.
Quân sơn, cuối cùng cũng đến nơi, Ưu Vô Song nhảy xuống ngựa, nhìn lên núi, phát hiện Quân sơn còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng, chỉ thấy đỉnh núi nhập vân, địa thế núi cực kì hiểm trở, con đường lên núi nhỏ hẹp, xe ngựa căn bản không thể đi lên.
Và manh mối trên bản đồ, ắt hẳn là nơi thâm sâu trong Quân sơn, bởi vì, trên bản đồ hiện rõ, nơi cất giữ bảo tàng, chính là nơi sâu nhất của Quân sơn.
Trong lúc Ưu Vô Song do dự không biết nên làm thế nào, đột nhiên vai nàng ấm hẳn, một chiếc áo bào trắng khoác lên vai nàng, còn Lãnh Như Tuyết lúc này đang đứng sau lưng nàng, lãnh đạm nhìn nàng, đạm nhiên nói: “Trời ở đây lạnh, nàng mặc nhiều áo chút, đừng có để bị nhiễm phong hàn.”
Ưu Vô Song nhìn dung mạo tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết, cắn răng đang định cự tuyết, nhưng Lãnh Như Tuyết đã dùng sức ấn lấy vai nàng, trầm giọng nói: “Nàng khí sắc gần đây không tốt, vẫn là mặc vào đi!”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không đợi nàng nói gì, quay lưng rời khỏi.
Ưu Vô Song nhìn theo bóng dáng cao to của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên trong lòng ấm áp, bởi vì nơi này thật sự cũng lạnh, nàng không có ý cự tuyệt, nàng vô thức sờ sờ mặt mình, trong lòng có chút ưu phiền, khí sắc nàng tệ vậy sao? Sao nàng không cảm thấy vậy?
Gần đây, nàng ngoại trừ thường hay chóng mặt ra, không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa cảm giác chóng mặt tuy đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh, cho nên nàng căn bản không để tâm, chỉ là mấy ngày đi được vội vã, nàng có chút mệt thôi!
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song không để tâm mà quay qua nhìn đỉnh Quân sơn, nhìn đỉnh núi nguy nga kia, nàng bất giác nhớ đến Tiêu Tịch, Tiêu Tịch ở đây? Y có biết nàng đến chưa?
Nghĩ tới Tiêu Tịch, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười.
Lãnh Như Tuyết đứng cách xe ngựa không xa, nhìn Ưu Vô Song, trong lòng hắn cười khổ, trên đường đi, mỗi khi hắn có dụng tâm tiếp cận nàng, luôn cảm giác được nàng kháng cự, hắn biết, trong lòng nàng không có hắn, nhưng hắn từ đầu chí cuối không buông tay được.
Trong đại lao, lúc nhìn thấy nàng xuất hiện, hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình, không dám tin nàng sẽ đến thăm hắn, khi hắn xác định được người đó là nàng, hắn nhất thời vui mừng khôn xiết, không nhịn được kích động trong lòng, ôm nàng vào lòng.
Nhưng sau giây phút kích động qua đi, hắn lại bắt đầu lo lắng, hắn lo lắng, việc hắn cự tuyệt hôn ước liên lụy đến nàng, hắn sợ hại nàng như hắn, bị phụ hoàng nhốt trong lao. Khi ấy hắn bản thân đã khó bảo toàn, không thể nào bảo vệ nàng được.
Nếu như không phải nàng chính miệng nói ra, nàng đến cứu hắn, hắn cơ hồ không dám tin, tại thời khắc ấy, hắn cho rằng trong lòng nàng có hắn, sự nhận thức này khiến lòng hắn vui mừng.
Hắn tự nói với bản thân, lần này, hắn tuyệt đối không buông tay!
Nhưng, sau lời nói trên xe ngựa của nàng, một lần nữa lại đẩy hắn từ đỉnh cao của vui mừng xuống đáy vực, thì ra, là hắn một mực đa tình, trong lòng nàng căn bản không có hắn, người nàng yêu là người khác, nếu như như vậy, nàng hà tất không tiếc nói dối phụ hoàng, cứu hắn từ đại lao ra?
Tại sao nàng cho hắn hy vọng rồi lại tàn nhẫn đập tan hy vọng đó thành từng mảnh?
Nếu như như vậy, hắn thà rằng nàng không đi cứu hắn, như vậy, hắn tuy sẽ nhớ nàng, sẽ đau lòng, nhưng trái tim sẽ không tan vỡ, sẽ không tuyệt vọng.
Ưu Vô Song cất bản đồ cẩn thận, đang định phân phó đoàn người lên núi, chính trong lúc này, đột nhiên một bóng người bạc y từ từ đi từ khúc đường núi gập ghềnh xuống.
Tiêu Tịch! Ưu Vô Song nhìn thấy bóng người, trong lòng vui mừng vô cùng, nàng cứ như một con bướm, nở nụ cười chói lọi, chạy nhanh đến bên Tiêu Tịch.
Tuy nhiên, nàng không phát hiện, sau lưng nàng, ánh mắt âm nhiên của Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Tịch, hưng phấn nắm lấy tay y, lớn tiếng nói: “Tiêu Tịch, huynh thật sự ở đây, sao huynh biết bây giờ ta đến đây?”
Nhìn nụ cười tươi tắn của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch thoáng chốc thất thần, nhưng mà, y rất nhanh khẽ mỉm cười, lạnh đạm nói: “Ta biết.”
Ưu Vô Song nào có tin lời y, nàng cho rằng Tiêu Tịch là vô tình gặp phải họ, cho nên cười nói: “Huynh sống ở đâu? Từ khi nào từ Lăng Phong huyện trở về vậy?”
Tiêu Tịch vẫn mặc cho nàng nắm lấy tay y, không có trả lời Ưu Vô Song, mà ánh mắt nhìn về phía Lãnh Như Tuyết không xa đang đi đến, khẽ mỉm cười: “Thì ra thất vương gia cũng đến.”
Ưu Vô Song thuận theo ánh nhìn của Tiêu Tịch mà nhìn đi, thấy Lãnh Như Tuyết đang trầm mặt, đi về phía nàng, không biết tại sao, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lãnh Như Tuyết, lòng nàng bỗng cảm thấy hổ thẹn, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Tịch, bất giác buông ra.
Cảm giác được hành động của Ưu Vô Song, mâu đen thanh lặng của Tiêu Tịch thoáng qua tia phức tạp, nhưng mà y rất nhanh đã đè nén tâm sự xuống, mỉm cười với Lãnh Như Tuyết đã đi đến trước mặt, nói: “Thảo dân Tiêu Tịch, tham kiến thất vương gia.”
Lãnh Như Tuyết chỉ khẽ gật đầu, sau đó vội kéo Ưu Vô Song ra sau lưng, mới lãnh đạm nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đối diện với thái độ lãnh đạm của Lãnh Như Tuyết, Tiêu Tịch không hề e dè, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, ngữ khí vẫn đạm nhiên nói: “Tiêu Tịch luôn ở đây, đợi người của Tây Diệm đến.”
Lời của Tiêu Tịch khiến Lãnh Như Tuyết sửng sốt, hắn đang định nói gì, thì đột nhiên Ưu Vô Song vùng vẫy khỏi tay hắn, nói với Tiêu Tịch: “Tiêu Tịch, nhà huynh ở đây sao?”
Tiêu Tịch nhìn Ưu Vô Song cười, sau đó gật gật đầu, nói với Lãnh Như Tuyết: “Thất vương gia, thứ các người muốn, tại nơi thâm sơn của Quân sơn, đường núi khó đi, hơn nữa, thiên cơ bất khả tiết lộ, tùy tùng hai người đem theo, không thể lên núi, thứ đồ ấy chỉ có thể do hai người đích thân đi lấy.”
Nghe thấy lời của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song sửng sốt, nàng không ngờ Tiêu Tịch lại nói ra những lời này, thứ ấy chỉ có thể dựa vào nàng và Lãnh Như Tuyết đi lấy? Vậy thì, những hộ vệ này không phải là không thể lên núi sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nhớ ra một việc, đó chính là, lúc Tiêu Tịch tại Lăng Phong huyện, từng nói với nàng, y ở Quân sơn đỡi nàng, y có phải đã biết nàng sẽ đến Quân sơn từ trước.
Nếu đã như vậy, vậy thì y sao lại biết được? Không lẽ, y sớm đã biết được bí mật liên quan đến bảo tàng?
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Tiêu Tịch cũng sửng sốt, bí mật bảo tàng này, một mực luôn là người hoàng gia mới biết, hơn nữa, người trong hoàng gia, chỉ có phụ hoàng và đại hoàng huynh mới biết, tuy hắn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng lần này từ miệng Ưu Vô Song mới biết được. Trước kia, hắn chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi.
Còn Tiêu Tịch này, y chẳng qua chỉ là một thôn phu sơn dã, y làm sao có thể biết được bí mật này?
Nghĩ tới đây, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tịch, trầm giọng nói: “Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi làm sao biết chúng ta sẽ đến tìm đồ?”
Tiêu Tịch chỉ lãnh đạm cười, sau đó lấy từ trong người ra một thứ màu xanh ngọc bích, đưa cho Lãnh Như Tuyết: “Thất vương gia có biết đây là thứ gì?”
Lãnh Như Tuyết nhận lấy thứ đồ từ tay Tiêu Tịch, sắc mặt đại biến, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Tịch, nói: “Đây là lãnh ngọc gia truyền của Lãnh gia, thứ này thất truyền lâu rồi, sau lại trong tay ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Tịch vẫn không đổi, hắn ngẩn đầu nhìn mây giữa không trung, trầm mặc hồi lâu, mới từ từ nói: “Thất vương gia, người chắc là biết, hơn một trăm năm trước, hoàng gia các người xuất hiện một nhân vật xuất chúng?”
Lãnh Như Tuyết nhíu mày, đúng vậy, trong truyền thuyết, hơn một trăm năm trước, Lãnh gia có xuất hiện một nhân vật như vậy, người đó tên là Lãnh Miêu Yên, đó là một vị vương gia, truyền thuyết nói, ông ta có bản lĩnh thông thiên, có thể dự đoán được việc phát sinh trong một trăm năm, và cái truyền thuyết ấy, chính là có liên quan đến bản đồ trong người Ưu Vô Song, bản đồ ấy cũng chính là ông ta để lại.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác nghi hoặc nhìn Tiêu Tịch, nói: “Vậy thì có liên quan đến ngươi?”
Khuôn mặt đạm nhiên của Tiêu Tịch, thoáng qua tia lạc mạc, y trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ông ấy chính là tổ sư gia của Tiêu Tịch, miếng lãnh ngọc này cũng là do tổ sư gia để lại, hơn trăm năm trước, tổ sư gia đã tính ra, trăm năm sau, Tây Diệm sẽ có kiếp nạn, cho nên, ông ấy bố trí tất cả trong những năm còn sống, nhưng xoay chuyển thiên cơ, không phải là một việc dễ dàng, do đó, tổ sư gia hao tổn tâm huyết, mới tính ra người có thể giải kiếp nạn cho Tây Diệm, trừ phi trăm năm sau xuất hiện vị nữ tử mang số mệnh kì lạ, và vị nữ tử này cũng chính là người giải kiếp nạn của Tây Diệm.”
Nói tới đây, Tiêu Tịch ngập ngừng, lại nói: “Tổ sư gia vì tiết lộ thiên cơ, biết mình tại thế không được mấy ngày, cho nên, trước khi lâm chung, giao phó đệ tử thân cận, giữ ở Quân sơn, cho đến trăm năm sau, vị nữ tử đó xuất hiện! Còn ta, chính là đệ tử đời thứ năm của sư tổ.”
Ưu Vô Song nghe tới đây, bất giác mở to mắt, nhìn Tiêu Tịch: “Tiêu Tịch, người nữ tử có số mệnh kì lạ, không phải là ta chứ?”
Lãnh Như Tuyết mỉm cười, lãnh đạm nói: “Không sai, chiếu theo tượng nữ tử có số mệnh kì lạ đó chính là nàng! Chỉ là, Tiêu Tịch có chút ngờ hoặc không hiểu, chiếu theo chíu tương, nàng đáng ra phải đến từ một thời không khác mới đúng, nhưng mà nàng lại là nữ nhi của Ưu thừa tướng, điềm này, Tiêu Tịch làm sao tính cũng tính không ra huyền cơ trong ấy.”
Ơ, lần này, Ưu Vô Song thật sự là sửng sốt, bởi vì, nàng quả thật như Tiêu Tịch nói, nàng đến từ thế kỉ 21, chẳng qua, không phải cơ thể nàng, mà là linh hồn nàng.
Chỉ là, Ưu Vô Song không dám tin, vương gia trăm năm trước kia lợi hại thật, ngay cả việc trăm năm sau cũng có thể tính toán rõ ràng.
Nhưng nay nghe Tiêu Tịch nói vậy, khiến nàng không thể không tin, xem ra, trước kia nàng quả thật xem thường trí tuệ của những cổ nhân này rồi.
Nếu thế kỉ 21 cổ xưa xuất hiện Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn*, vậy thì nơi này có xuất hiện một thần nhân như vậy cũng không lạ.
(*: Gia Cát Lượng thì ai cũng biết rồi, ông là một quân sư tài giỏi trong Tam quốc diễn nghĩa. Còn Lưu Bá Ôn: ông là người tinh thông kinh sử, thiên văn, binh pháp. Phò trợ Chu Nguyên Chương hoàn thành đế nghiệp, lập ra Minh triều)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc