Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 41

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Nữ tử tự xưng là Uyển Tử này chính là công chúa mà Tử Việt quốc đưa đến liên hôn với Tây Diệm, phỏng đoán của Ưu Vô Song khi nãy vì thái độ của Lãnh Như Tuyết và tính khí ngông cuồng của Uyển Tử mà Ưu Vô Song đã hoàn toán xác định được thân phận ả ta.
Nhìn Uyển Tử cười tươi bước đến, Ưu Vô Song vốn không bỏ sót ánh nhìn không vui mà khiêu khích trong mắt của ả, nàng liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, chỉ thấy mặt hắn lãnh mạc, trong lòng bất giác co thắt lại, lúc này ngay cả sức lực vờ cười cũng không có.
Trong lúc Ưu Vô Song xuất thần, Uyển Tử đã đi đến bên nàng, Uyển Tử nhìn gương mặt thanh tịnh của Ưu Vô Song, ánh mắt ả ta thoáng qua tia ghen tị, nhưng khi ánh mắt rơi trên y phục của Ưu Vô Song thì rất nhanh đã lộ vẻ không hài và hỷ ý, miệng lại có dụng ý gọi: “vương phi tỉ tỉ, không lẽ tỉ không hoan nghênh Uyển Tử sao? Hay là tỉ tỉ vẫn còn tránh Uyển Tử khi nãy không hiểu chuyện?”
Ưu Vô Song nhìn nụ cười tươi rói có dụng ý của Uyển Tử, lại nhìn tuấn nhan từ đầu tới cuối lãnh mạc, nàng chỉ cảm thấy nội tâm vô cớ nhói đau, nàng hít một hơi sâu, miễn cưỡng bản thân giữ bình tĩnh, đôi tay bất giác siết chặt vào nhau, lãnh mạc và xa cách nhìn Uyển Tử, lãnh đạm nói: “người là công chúa, không cần đa lễ, còn về việc xưng hô ta tỉ tỉ, Ưu Vô Song càng đảm đương không nổi”
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, gương mặt của Lãnh Như Tuyết vẫn lãnh mạc, hắn thậm chí không nhìn Ưu Vô Song lấy một cái.
Ngược lại, Uyển Tử và Lãnh Như Phong lãi khẻ sửng sốt, Uyển Tử không hổ là công chúa của một nước, ả ta rất nhanh đã cười nói: “Tỉ tỉ là chính phi của Như Tuyết, Uyển Tử xưng một tiếng tỉ tỉ là nên mà, bất kể Uyển tử xuất thân có cao quý thế nào thì trong phủ này ngày tháng sau này còn phải nghe tỉ tỉ, không phải sao?”
Uyển Tử tuy cười mà nói ra những lời này nhưng ra lời nói lại ẩn chứa ý nghĩa quá rõ ràng, ả ta nói với Ưu Vô Song rằng ả ta sẽ trở thành người của Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy cả người như bị băng tuyết bao phủ, nàng cơ hồ dù hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng bản thân khống chết sự giận dữ đến mức run của mình, chỉ là huyết sắc trên mặt nàng từ từ lui đi.
Nàng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn Uyển Tử, nói: “Nếu như vì nguyên do này công chúa không cần như vậy, vào ngày đại hỷ của công chúa và vương gia cũng chính là ngày mà Ưu Vô Song rời phủ, câu tỉ tỉ này của công chúa e là uổng công gọi rồi!”
Dứt lời, Ưu Vô Song quật cường nhìn Lãnh Như Tuyết, lần này ánh mắt nàng và hắn chạm nhau, chỉ là ánh mắt hắn xa cách và không quen biết.
Sự xa cách trong ánh mắt của Lãnh Như Tuyết khiến nội tâm Ưu Vô Song thua cuộc không thể hình dung, nàng không còn ở đây được nữa, cảm giác bị phớt lờ đi khiến nàng có cảm giác hoang mang muốn chạy trốn.
Nàng thu lại nỗi chua đắng trong lòng, quật cường quay cơ thể cứng ngắc qua, nàng nhìn cách hoa bay trong không trung và bầu trời xam xám, nàng nở nụ cười chua xót.
Nàng không thích hắn, nàng hà tất vì để tâm hắn cưới ai chứ? Như vậy không tốt sao? Hắn cưới công chúa, nàng sẽ có thể không chút do dự rời khỏi đây, từ nay về sau nàng và hắn sẽ không còn quan hệ gì nữa, nàng có thể có được cuộc sống nàng muốn, còn hắn cũng sẽ có được cuộc sống của hắn, như vậy, không phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Nhưng, nhưng, tại sao khi nàng nhìn thấy ánh mắt xa cách và không quen biết của Lãnh Như Tuyết, lòng nàng bỗng âm âm đau? Tại sao vậy?
Không lẽ, nàng Ưu Vô Song lại loại nữ nhân phàm tục tham lam không chịu buông, thủy tính dương hoa, muốn tất cả nam nhân đều chú ý tới mình sao?
Không, nàng không phải, nàng không phải.
Ưu Vô Song hít một hơi sâu, khiến định nói với bản thân mình, nàng yêu Tiêu Tịch, nàng cảm thấy không thoải mái trong lòng chỉ vì nàng đã quen với trước kia.
Tuy nàng không yêu Lãnh Như Tuyết, nhưng dù sao hắn cũng cùng nàng sinh sống bao lâu nay, hơn nữa hắn từng cứu qua nàng, cho nên nàng đã quen với sự tồn tại của hắn.
Và điều khiến nàng khó chịu không phải là hắn muốn cùng thành thân với công chúa Tủ Việt quốc, mà là ánh nhìn lãnh mạc của hắn.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song đè nén sự đắng cay trong lòng, lấy lại tinh thần từ từ bước về phía Dạ Vân điện.
Và chính vào lúc này, sau lưng nàng đột nhiên truyền lại tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng gấp gáp của Lãnh Như Phong: “Vô Song, nàng đợi đã…..”
Tâm trạng Ưu Vô Song đã hồi phục bình tĩnh, nàng đứng lại, sau đó từ từ quay lại, bình tĩnh nhìn Lãnh Như Phong lớn bước đuổi theo.
Lãnh Như Phong đến gần Ưu Vô Song, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, bất giác thoáng qua sự kinh ngạc, tiếp đó liền quan tâm hỏi: “Vô Song, nàng không sao chứ?”
Ưu Vô Song chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười nhạo nói: “Ta có thể có sao? Ngược lại là ngươi, không bồi khách quý cả Tây Diệm mà tìm ta có việc gì? Là định cười nhạo một khí phụ* ta sao?” (*: người vợ bị bỏ)
Lãnh Như Phong khẽ sửng sốt, tuấn nhan thoáng qua tia không tự nhiên, hắn ta nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Vô Song, việc này không liên quan tới ta, là Uyển Tử nhìn trúng thất hoàng đệ, còn thất hoàng đệ có không có phản đối gì cho nên phụ hoàng mới định hôn sự này.”
Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười nhạo nói: “việc này có liên quan gì ta? Lãnh Như Phong, ngươi đến chỉ nói với ta những thứ này? Nếu như là thế vậy thì ngươi không cần nói nữa.”
Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song đột nhiên thở dài, nói: “Vô Song, việc này đúng là làm khó nàng, kì thực nàng hà tất như vậy? Phụ hoàng sẽ không đồng ý thất hoàng đệ từ nàng, lần này vì sợ nàng biết được sẽ đau lòng cho nên mới hạ chỉ triệu nàng về kinh, ý của phụ hoàng là với sự thông mình của nàng thì sao không hiểu được.”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, dám chắc rằng đây chính là chủ ý của lão hồ ly! Ông ta xem nàng là con khỉ sao? Đem nàng làm trò cười à?
Như lời Lãnh Như Phong nói, nàng làm sao không hiểu chủ ý của lão hồ ly? Ông ta nào có sợ nàng đau lòng? Ông ta chỉ sợ nàng biết được Lãnh Như Tuyết muốn cưới công chúa Tử Việt quốc sẽ sinh lòng oán hận, không giải những số mật mã trên tấm tàng bảo đồ thôi!
Một lão hồ ly! Ưu Vô Song cười lạnh, nàng lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười chế giễu: “sợ ta đau lòng? Là phụ hoàng ngươi bảo ngươi đến đây làm khách sao?”
Lãnh Như Phong có chút không tự nhiên quay đầu đi, nhỏ tiếng đáp: “Vô Song, tuy thất hoàng đệ cưới công chúa, nhưng trong thất vương phủ, nàng vẫn là chính phi, đối với địa vị trong phủ của nàng vẫn không có ảnh hưởng gì!”
“Vậy sao?” tia chế giễu trên mặt Ưu Vô Song càng nồng, nàng không hài cười nhẹ một tiếng, nói: “Đường đường công chúa một nước, làm sao có thể chịu ủy khuất cam chịu dưới một thường dân như ta? Lãnh Như Phong ngươi nghĩ quá hay rồi!”
“Việc này…..” Lãnh Như Phong khẽ chần chừ, nhưng sau phút chốc do dự, cuối cùng vẫn nói: “Nàng ta là công chúa, nếu như muốn nàng ta làm kế phi là ủy khuất cho nàng ta, ý của phụ hoàng là nàng và nàng ta đều là chính phi. Nhưng Vô Song, nàng vào cửa trước, tuy trên danh phận nàng và nàng ta đều là chính phi, nhưng nàng ta vẫn phải tôn kính nàng.”
Tôn kính? Ưu Vô Song cảm thấy trong lòng dường như có ngọn lửa dâng trào, hai mắt nàng nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, nộ thanh nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Phong, trong lòng ngươi cũng cho rằng, một người thường dân như ta có thể ngang bằng với một công chúa thì đã là phúc khí của ta sao? Vậy thì ta có phải nên cảm kích ân đức của cô ta đối với ta?”
Lãnh Như Phong không ngờ rằng Ưu Vô Song đột nhiên lại tức giận như vậy, hắn ta sửng sốt: “Vô Song, ta không có ý này!”
Ưu Vô Song cười lạnh, ánh mắt sắc bén tựa dao rơi trên mặt Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “vậy ngươi có ý gì?”
Thấy Lãnh Như Phong không trả lời mình, Ưu Vô Song lại lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngăn cản Lãnh Như Tuyết cưới nàng ta, nhưng mà Ưu Vô Song ta tuyệt đối không cùng nữ nhân khác cùng cung phụng một phu quân! Trong ngày đại hôn của họ, Lãnh Như Tuyết chỉ cần cho ta một bức hưu thư là được!”
Lãnh Như Phong sửng sốt nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói: “Vô Song, phụ hoàng sẽ không cho phép thất hoàng đệ đưa nàng hưu thư! Hơn nữa trong Tây Diệm, có mấy không tam thê tứ thiếp? Trong các vương gia thất hoàng đệ là người nạp thiếp ít nhất, Vô Song không lẽ nàng còn không mãn nguyện sao?”
Đúng vậy, trong thời đại phong kiến này, có mấy nam nhân không tam thê tứ thiếp? Đừng nói là một vương gia như Lãnh Như Tuyết, ngay cả một gia đình thương nhân bình thường và đại hộ gia, thì thê thiếp cũng vô số, không phải sao?
Nhưng mà nàng không phải là những nữ nhân đó,trong người nàng là linh hồn của thế kỉ 21, cho nên nàng không có cách nào chấp nhận những việc như vầy!
Trong thời đại phong kiến này, nàng không cách nào thay đổi người khác, cũng không có năng lực thay đổi thời đại này, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm là làm lại chính bản thân mình, không để bản thân chịu ủy khuất.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nở nụ cười khổ, nhìn Lãnh Như Phong, từng câu từng chữ mà nói: “Lãnh Như Phong, người khác là người khác, ta là ta, Ưu Vô Song ta tuyệt đối không thỏa hiệp trong việc này, hơn nữa, ta còn phải đi tìm cuộc sống thuộc về ta! Ngươi về nói với phụ hoàng ngươi, cứ nói là bí mật trong bản đồ ta sẽ giải cho ông ta, diều kiện là, hạ chỉ cho Lãnh Như Tuyết cho ta hưu thư! Nếu như ông ta không đồng ý, vậy thì cứ cho người tới thất vương phủ khiêng xác ta đi!”
Lãnh Như Phong nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nhất thời ngẩn người, hắn ta lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, phút chốc không biết nói gì.
Hắn ta luôn cho rằng, nàng khác với những nữ nhân khác, khi hắn ta lần đầu tiên gặp nàng hắn ta đã biết điều đó!
Nhưng mà hắn ta không ngờ rằng, người nữ nhân nhìn có vẻ mềm yếu này, tính cách lại kịch liệt như vậy, nàng không ngăn cản thất hoàng đệ cưới Uyển Tử, nhưng lại không chịu thỏa hiệp cùng Uyển Tử cùng hầu một phu, thậm chí chỉ vì để được hưu thư, không tiếc đem tính mạng ra uy hiếp.
Kì thực, Lãnh Như Phong nghĩ như vậy là bởi vì hắn ta không biết rằng Ưu Vô Song có thể giải được mật mã của tàng bảo đồ, hắn ta tuy đoán được Ưu Vô Song có liên quan đến cái truyền thuyết của Tây Diệm, nhưng hắn ta vốn không biết Ưu Vô Song đã được hoàng đế chứng thực, nàng chính là người định mệnh giải nạn kiếp của vương triều Tây Diệm.
Còn Ưu Vô Song xác định được hoàng đế trước khi giải được tàng bảo đồ tuyệt đối không đem tính mạng nàng ra đùa cho nên mới cố tình nói thế.
Nhưng những gì Lãnh Như Phong nghĩ căn bản giống với những gì Ưu Vô Song nghĩ, Ưu Vô Song dùng tính mạng uy hiếp, mục đích thực sự là vì để lấy được hưu thư, nhưng lại không liên quan gì đế việc Lãnh Như Tuyết cưới phi, nàng chỉ muốn sớm rời khỏi thất vương phủ!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song biết là lời nói của nàng đã có tác dụng, có lẽ không cần đến ngày mai, sẽ truyền đến tai lão hồ ly, do đó nàng cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm Lãnh Như Phong, quay người rời đi.
Ngày tháng trôi như nước chảy, chớp mắt đả qua.
Chớp mắt Ưu Vô Song về phủ đã được ba bốn ngày, trong hoàng cung không có phái người tới nói gì, nhưng Lãnh Như Phong lại thường xuyên tới Dạ Vân điện, chỉ là hắn ta không hề nhắc tới việc của Lãnh Như Tuyết.
Và thất vương phủ đã bận rộn chuẩn bị hôn sự của Lãnh Như Tuyết và Uyển Tử, vốn dĩ hoàng thượng ban một tòa phủ đệ khác cho họ làm quà tân hôn nhưng từ khi Uyển Tử gặp qua Ưu Vô Song, thì lại cố chấp muốn sống ở thất vương phủ, hơn nữa, hôn sự cũng lựa chọn tổ chức trong thất vương phủ. Nhất thời, người người trong vương phủ đều bận rộn, chỉ có Dạ Vân điện là yên tịnh thanh lạnh nhất.
Còn Uyển Tử dường như nghe ngóng được gì, mấy ngày này không còn đến chỗ nàng thị uy nữa.
Việc trong phủ, nàng không quan tâm, những ngày nàng nàng đã nghĩ thông được nhiều, tuy nàng đối với thất vương phủ, đối với Lãnh Như Tuyết đều vô cớ không nỡ và nuối tiếc, nhưng nàng không thể không buông tay, nàng có con đường nàng muốn đi, bởi vì mai nay bất kể một nửa định mệnh còn lại của nàng là ai, thì người đó tuyệt đối không phả Lãnh Như Tuyết.
Nghĩ thông được những thứ này, tuy nới sâu thẳm trong lòng nàng đau nhói nhưng tâm trạng nàng lại bình tĩnh không ít.
Từ ngày hôm đó nàng gặp Lãnh Như Tuyết tại hoa viên, nàng và hắn không còn gặp nhau nữa, nhưng mà nhìn thất hạ nhân trong phủ bận rộn chuẩn bị hôn sự của hắn và Uyển Tử thì nàng đoán rằng hắn bồi ở chỗ Uyển Tử.
Nghĩ lại thì Ưu Vô Song bất giác cười giễu cợt, cổ đại mà, chỉ thấy tân nhân cười nào có hay người cũ khóc? Nàng là vương phi của thời đại này, trong mắt người khác, nàng đáng ra trốn trong Dạ Vân điện khóc lóc đau lòng?
Một ánh sáng chói mắt Ưu Vô Song, cũng khiến nàng từ trong trầm tư hồi tỉnh lại, nàng giờ mới phát hiện, không biết khi nào, trời đã tối rồi, khi nãy Vân Nhi đốt nén chíu sáng khắp phòng, chính là ánh sáng đó chói mắt nàng.
Vân Nhi nhìn Ưu Vô Song nhìn ánh nến trên đài mà xuất thần, bất giác đau lòng lấy một chiếc áo khoác lên cho nàng: “Tiểu thư, thời tiết trở lạnh, sao người không mặc nhiều thêm chút? Vạn nhất bị phong hàn thì sẽ không tốt!”
Ưu Vô Song mỉm cười nói: “Vân Nhi, trong nhà sẽ không lạnh, ngươi không cần lo lắng.”
Vân Nhi vừa khoác áo cho Ưu Vô Song, vừa dùng ngữ khí trách móc nói: “Tiểu thư, người cũng thật là, lò sưởi cũng không đốt, trong nhà không lạnh mới lạ!”
Dứt lời, thần sắc Vân Nhi đột nhiên có chút âm trầm lại nói: “Vương gia thật quá đáng, điều hết tất cả hạ nhân của Dạ Vân điện đi hết, ngay cả người đốt lò cũng không để lại.”
Ngược lại Ưu Vô Song không hề để tâm, cảm giác đắng cay trong lòng chỉ khiến nàng không thoải mái, nàng nghe thấy lời Vân Nhi, bất giác cười nhạo nói: “Vân Nhi, chúng ta rất nhanh rời khỏi đây, có hạ nhân hay không cũng không gì quan trọng? Đến lúc đó, chúng ta rời đi cũng không phải chỉ có hai người, sớm chút làm quen cũng tốt!”
Vân Nhi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, thở dài một hơi, nàng ta ngập ngừng một lúc, định nói gì thì đột nhiên cửa tẩm phòng ‘pang’ một tiếng, tiếp đó cửa đã bị người đá ra, thân ảnh cao to của Lãnh Như Tuyết xuất hiện trong tẩm phòng.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện, mặt Ưu Vô Song bình tĩnh cực độ, còn Vân Nhi khi nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, thần sắc hoảng loạn, nàng ta hiển nhiên bị sự xuất hiện của Lãnh Như Tuyết dọa phải.
Ưu Vô Song bình tĩnh nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó lãnh đạm nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Vân Nhi nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, có chút lo lắng nhìn nàng, do dự một lúc cũng đi ra ngoài, và đóng cửa tẩm phòng lại.
Sau khi Vân Nhi đi ra, Ưu Vô Song vốn không đọng đậy, nàng vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, nhìn Lãnh Như Tuyết, bởi vì, Lãnh Như Tuyết lúc này xuất hiện tất có lời muốn nói với nàng, cho nên nàng đợi Lãnh Như Tuyết tự mình mở miệng.
Nhưng Ưu Vô Song lại đoán sai, sau khi Vân Nhi đi ra, Lãnh Như Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn nàng, mâu đen thâm trầm của hắn dưới ánh nến phát ra một ánh sáng kì dị, sau đó từ từ, từng bước từng bước đến gần Ưu Vô Song.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết ngày càng gần mình, sự điềm tĩnh của Ưu Vô Song cuối cùng cũng bị phá vỡ, ánh mắt nàng thoáng qua tia hoang mang, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết không trả lời nàng, hắn đi tới trước mặt Ưu Vô Song, lẳng lặng, nhìn Ưu Vô Song từ trên cao xuống, đột nhiên khụy chân, quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt lấy Ưu Vô Song, dụi mặt vào lòng Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song bị hành động đột ngột này của Lãnh Như Tuyết dọa ngẩn người, cảm nhận được cơn ấm trên người Lãnh Như Tuyết truyền lại, cơ thể Ưu Vô Song phút chốc hóa thạch, qua một lúc, nàng mới hồi thần, định đẩy Lãnh Như Tuyết ra.
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào cơ thể hắn, đã truền tới âm thanh khàn khàn của Lãnh Như Tuyết: “Đừng động đậy……..”
Động tác của Ưu Vô Song khẽ ngừng, nàng do dự một lúc, cuối cùng cũng buông hai tay xuống, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi vậy là làm gì? Mau buông ta ra!”
Còn Lãnh Như Tuyết vẫn lẳng lặng dịu trong lòng Ưu Vô Song, phảng phất như không nghe thấy lời của Ưu Vô Song, thì thào: “tại sao nàng lại nhất định muốn rời khỏi ta? Tại sao? Nàng là vương phi của ta…..của ta…..nhưng, sao trong lòng nàng không có ta……tại sao…….”
“Ta………” lời của Ưu Vô Song nghẹn trong họng, bởi vì nàng cảm nhận được một chất lỏng ấm ấm đang thấm qua áo nàng, từ từ len vào cơ thể nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc