Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 32

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

“Hả? Ta….ta…..” Ưu Vô Song nhìn vẻ tựa cười không cười của Tiêu Tịch, nàng muốn nói rằng nàng không có đem theo ngân lượng, nhưng lại nói không ra lời, ngập ngừng nữa ngày trời cuối cùng cũng đành nuốt những lời còn lại vào bụng.
Còn Tiêu Tịch như nhìn thấu tâm tư của Ưu Vô Song, y cười và nói: “khó khăn lắm mới được Vô Song cô nương và Tiêu Tịch có duyên như vậy, Tiêu Tịch muốn mời cô nương dùng bữa, không biết Vô Song cô nương ý như thế nào?”
Những lời này nếu đỏi lại là nam tử khác, thì nghe như đang trêu đùa nữ tử, nhưng mà trong miệng Tiêu Tịch nói ra lại khiến Ưu Vô Song không cảm thấy có chút bất nhã nào.
Cho nên, nàng nghe thấy lời Tiêu Tịch, bất giác gật đầu, cõ lẽ trong thâm tâm nàng muốn cùng vị nam tử tựa thần tiên này gần gũi chút, dù sao nàng không muốn cự tuyệt yêu cầu của y, còn nữa, với việc không một thỏi bạc trong tay thì nàng có muốn cũng không thể nào rời đi.
Rất nhanh, tiểu nhị đã dọn thức ăn và rượu lên, Tiêu Tịch không có ý muốn để Ưu Vô Song uống rượu, mà chỉ tận tâm rót ly trà cho nàng, sau đó dùng bữa với động tác cực kì ưu nhã.
Ưu Vô Song thường ngày tuy rất thích thưởng thức mĩ thực nhưng nay nàng cơ hồ không có động đũa, bởi vì nàng đang ngẩn người nhìn Tiêu Tịch, nên sớm đã quên đi việc ăn đồ.
Trước nay nàng chưa hề biết, thì ra nam nhân dùng bữa động tác cũng có thể ưu nhã, động lòng người đến vậy, Tiêu Tịch lúc này tuy đang dùng bữa nhưng động tác lại khiến người nhìn y cũng cảm thấy đây là một việc hưởng thụ, vốn không cảm thấy bây giờ y ăn cơm là một việc bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn của con người.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch buông đũa trên tay xuống, thanh đạm hỏi: “sao vậy? Vô Song cô nương, sao cô nương không ăn? Có phải những món này không hợp khẩu vị? Nếu như vậy, cô nương có thể gọi những món cô nương thích.”
Ưu Vô Song có chút hoảng loạn cúi đầu tránh ánh nhìn của Tiêu Tịch, nói: “Không…..ko cần đâu, ta…..ko đói…….”
Tiêu Tịch khẽ mỉm cười không nói gì nữa, mà chỉ vẫy tay gọi tiểu nhị, đợi khi tiểu nhị tới mới từ trong người rút ra thỏi bạc, nói: “tính cả phần vị cô nương này, còn lại không cần thối.”
Tiểu nhị cười híp mắt nhận thỏi bạc, sau đó mừng rỡ liền thanh nói: “Đa tạ công tử, công tử quả thật hào phóng!”
Dứt lời, liền vui mừng lui xuống.
Đợi khi tiểu nhị đi khỏi, Ưu Vô Song mới ngẩn đầu nhìn Tiêu Tịch, có chút ngại nói: “Đa tạ huynh, ngân lượng sau này ta sẽ trả huynh.”
Tiêu Tịch chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Ưu Vô Song mà chỉ hỏi: “Phủ của Vô Song cô nương ở đâu? Tiêu Tịch cũng không bận gì, để Tiêu Tịch đưa cô nương về phủ.”
Ưu Vô Song giật thót người, nàng sống ở thất vương phủ, đó lại là phủ của Lãnh Như Tuyết, nàng làm sao có thể để y đưa nàng về? Nếu như bị người khác nhìn thấy, không phải là chết chắc sao?
Không biết tại sao, trong lòng Ưu Vô Song không mong Tiêu Tịch biết nàng là thất vương phi, cho nên nàng nhanh chóng cự tuyệt: “đa tạ hảo ý của huynh, nhà ta cách đây không xa, một lát nữa ta tự về được rồi.”
Tiêu Tịch như biết trước Ưu Vô Song sẽ cự tuyệt, nên y không miễn cưỡng, khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nụ cười trên mặt y cũng không thay đổi: “Vậy thì Tiêu Tịch cáo từ trước!”
Dứt lời, y đứng dậy muốn rời khỏi.
Ưu Vô Song thấy y đứng dậy, cũng vội vàng đứng theo, có chút chần chừ nhìn Tiêu Tịch, qua một lúc lâu, mới nhỏ tiếng nói: “Lần sau ta làm thế nào mới có thể tìm thấy huynh? Có thể cho ta biết huynh sống ở đâu không?”
Tuy hỏi một nam tử mới lần đầu gặp mặt sống ở đâu có chút không lịch sự, nhưng mà Ưu Vô Song thật sự rất mong họ có thể gặp mặt nhau lần nữa.
Tiếc là, Tiêu Tịch không nói cho nàng biết câu trả lời mà nàng muốn nghe, mà y chỉ mỉm cười nói: “Vô Song cô nương, cô nương yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp nhau!”
Nói xong, Tiêu Tịch không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã phiêu thân mà đi.
Ưu Vô Song đuổi theo ra ngoài cửa tửu lâu, thân ảnh Tiêu Tịch đã biến mất, nàng có chút thất vọng nhìn dòng người náo nhiệt trên phố, qua một lúc sau, mới từ từ rời đi.
Qua lâu sau, Ưu Vô Song thấy mặt trời đã từ từ tây hạ, nàng hỏi rõ một người phương hướng của thất vương phủ, rồi mới từ từ đi về phủ.
Thất vương phủ nằm trong kinh thành, khi Ưu Vô Song đi qua vài con phố thì đã đến nơi, mấy lính canh đứng ngoài thất vương phủ hôm nay thấy Ưu Vô Song bị hoàng thượng triệu vào cung, nay lại thấy nàng hồn siêu phách lạc đi về phủ, tất cả đều bất giác lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà, những lính canh cửa này thân phận thấp kém, đối với việc của chủ tử nào có dám nhiều lời, cho nên trong lòng tuy có hoài nghi nhưng không dám nói gì. Mà chỉ hành lễ với Ưu Vô Song, sau đó liền không động đậy đứng bên cửa.
Trong đầu Ưu Vô Song lúc này đang tràn ngập hình bóng của Tiêu Tịch, làm gì có thời gian nhìn xem bọn lính canh trong lòng nghĩ gì? Nàng cứ như một du hồn, thất thần đi về hướng Vô Trần điện.
Trong lòng lại trầm tư, trên thế gian sao lại có một nam tử ưu nhã không dính bụi hồng trần như thế? Hắc mâu thanh tịnh không chút tạp niệm của Tiêu Tịch khiến nàng bất giác muốn gần gũi y.
Không lẽ, đây chính là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) trong truyền thuyết sao?
Khi nàng lần đầu tiên gặp Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng có cảm giác kinh ngạc, nhưng mà tim nàng lại không nhảy rộn lên như khi gặp Tiêu Tịch.
Nàng thật sự không dám tin, linh hồn đến từ thế kỉ 21 như nàng lại nhất kiến chung tình với một nam tử cổ đại.
Bất tri bất giác, Ưu Vô Song đã về đến Vô Trần điện, Vân Nhi đợi ở cửa khi thấy thân ảnh của nàng, vội tiến lên trước, lo lắng nói: “Tiểu thư, người đi đâu vậy? Sao mà đi lâu thế? Nô tì lo lắng chết mất!”
Ưu Vô Song vẫn chưa hồi thần, thuận miệng đáp: “Hoàng thượng cho người gọi ta vào cung, ta đi có một chút, sao vậy? Có chuyện gì sao? Có phải có người ức hiếp ngươi?”
Vân Nhi kéo lấy tay Ưu Vô Song, nhìn xung quanh thấy không có người, mới hạ giọng nói: “tiểu thư, nô tì không sao, chỉ là vương gia người…….”
Vương gia? Nghe thấy Vân Nhi nhắc đến Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song mới hồi thần, nghĩ đến tối qua Lãnh Như Tuyết vì cứu nàng mà bị trọng thương, nàng chỉ cảm thấy mình nợ Lãnh Như Tuyết một nhân tình.
Nhưng đến tai Vân Nhi thì không như vậy, nàng ta cho rằng Ưu Vô Song đang lo lắng cho Lãnh Như Tuyết vì thích hắn.
Cho nên mới cười nói: “Tiểu thư, người yêu tâm, vương gia không sao, chỉ là sáng nay tiểu thư rời khỏi không lâu, vương gia tỉnh dậy không thấy tiểu thư cho nên nổi giận đuổi hết bọn thị nhân ra khỏi Vô Trần điện.”
Nói tới đây, Vân Nhi lén lén cười, sau đó lại nói: “Tiểu thư, người hôm nay không ở đây, nên không biết sắc mặt bọn thị nhân ấy bị vương gia đuổi ra khỏi Vô Trần điện, cực kì khó coi, hôm nay nô tì đoán là họ ngủ không yên đâu!”
Ưu Vô Song thì không vui mừng như Vân Nhi, Lãnh Như Tuyết càng đối tốt với nàng, nàng càng cảm thấy không ổn, nàng một chút cũng không hy vọng Lãnh Như Tuyết có tâm tư gì với nàng, đặc biệt là sau khi gặp được Tiêu Tịch.
Nàng lúc này hy vọng Lãnh Như Tuyết có thể lạnh lùng với nàng bao nhiêu thì cứ lạnh lùng bấy nhiêu, tốt nhất là từ nàng, đuổi nàng ra khỏi phủ. Nhưng mà việc này bây giờ xem ra có chút khó khăn.
Vân Nhi thấy bộ dạng Ưu Vô Song vốn để tâm, bất giác hỏi: “Tiểu thư, người không vui gì vậy? Bây giờ vương gia xem trong tiểu thư, trong lòng nhất định là thích tiểu thư, nếu không, hôm nay cũng đâu nổi nộ hỏa lớn như vậy, tiểu thư, người nên vui mới phải chứ?”
Ưu Vô Song bất nhẫn thở dài, đáp: “Ta phải vui mừng gì? Ta một chút cũng không thèm hắn thích ta, hắn tốt nhất là từ ta đi, ta có thể rời khỏi hắn bao xa thì rời khỏi bấy xa, như vậy thì ta không còn phiền phức nữa!”
Vân Nhi ngờ hoặc nhìn Ưu Vô Song, nói: “Vương gia thích tiểu thư, tiểu thư không lẽ không vui? Việc này đối với tiểu thư là một việc đáng vui mà?”
Ưu Vô Song liếc Vân Nhi một cái, a đầu này nói sao mới hiểu đây? Lãnh Như Tuyết thích nàng thì có ích gì? Nàng đâu có thích hắn, việc này nên vui gì chứ?
Xem ra, khi nào nàng rảnh phải tẩy não cho a đầu này mới được, tránh để những quan niệm phong kiến làm tổn hại não.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song đang định thuyết giáo Vân Nhi thì đột nhiên một trận bước chân truyền lại, thân ảnh Ngạo Phong xuất hiện trước mặt Ưu Vô Song, hắn ta hành lễ với nàng rồi nói: “vương phi, vương gia tỉnh lại muốn gặp vương phi.”
Thấy Ngạo Phong tới, Ưu Vô Song chỉ còn cách nuốt những lời muốn nói lại, căm hận nhìn Ngạo Phong, sau đó có chút bực bội nói: “Biết rồi!”
Dứt lời, liền quay người đi vào tẩm phòng.
Vân Nhi nhanh chóng theo sau, lưu lại một mình Ngạo Phong đứng đó ngơ ngẩn, lẳng lặng nhìn theo bóng người Ưu Vô Song, không biết mình khi nào đắc tội vương phi mà vương phi lại dùng ánh mắt căm hận như vậy nhìn mình.
Ưu Vô Song lớn bước đi vào tẩm phòng, chỉ thấy Lãnh Như Tuyết đang nửa dựa vào giường, thấy nàng tới, liền bày khuôn tuấn nhan thối ra, trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi đi đâu? Cả ngày không thấy bóng dáng!”
Ưu Vô Song nhìn khuôn mặt thối của Lãnh Như Tuyết, sau đó chỉ tự lo ngồi xuống ghế, không chút yếu thế trừng mắt lại, nói: “Ta còn có thể đi đâu? Còn không phải là hoàng thượng lão cha ngươi phái người rước ta vào cung!”
Lãnh Như Tuyết trước tiên là khẻ sửng sốt, sau đó rất nhanh không vui mà nói: “Phụ hoàng phái người đưa ngươi vào cung? Sao ngươi không nói với bổn vương? Không lẽ, ngươi không biết bổn vương đêm qua vì cứu ngươi mới bị thương sao?”
Ưu Vô Song “hừ” một tiếng, không quan tâm lời của Lãnh Như Tuyết, mà chỉ bực bội hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì? Không có gì thì ta đi ngủ đây!”
Lãnh Như Tuyết bất mãn nhìn Ưu Vô Song, nói: “Bổn vương muốn uống thuốc, ngươi qua đây đút cho bổn vương”
Ưu Vô Song mở to mắt nhìn Lãnh Như Tuyết như nhìn quái vật, qua một lúc lâu, mới kì lạ nói: “Này! Lãnh Như Tuyết, ngươi chỉ là bị thương ở bụng, tay đâu có bị thương, hơn nữa, ta thấy ngươi bây giờ tinh thần tốt lắm, không có bị thương đến mức không thể động đậy. Nếu như ngươi thích bị người khác hầu hạ, vậy thì ta sẽ gọi nữ nhân trong phủ lại cho ngươi! Đừng phiền ta! Hứ, dù sao trong lòng họ cũng rất vui mừng mà!”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ngoài dự liệu là hắn không những không nổi giận mà ngược lại còn cười xấu xa nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang ghen sao? Có phải hôm nay họ tới thăm bổn vương nên ngươi ghen?”
Nàng ghen? Ưu Vô Song mở to mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, cảm giác được nụ cười xấu xa trên mặt hắn ngày càng chướng mắt.
Nếu như không phải bây giờ hắn đang trọng thương, nàng hận không thể tặng một cước lên khuôn mắt tuấn mĩ họa thủy ấy, để xem hắn còn có thể cười được nữa không!
Người nam nhân này ngã hư não rồi sao? Cho dù nàng có vì tất cả các nam nhân trên thế gian mà ghen thì cũng không có phần của hắn.
Đừng cho rằng hắn cứu nàng thì trong lòng nàng đối với hắn cảm kích vô cùng, nàng đối với hắn nhiều lắm cũng chỉ là không ghét hắn mà thôi, nếu nói thích thì còn xa vời!
Nhớ khi ấy, trong tân phòng hắn dùng roi vô tình đánh mình, nàng nghĩ lại còn ngứa răng, hận không thể lấy roi lại, từng roi từng roi một trả lại cho hắn để giải hận!
Lãnh Như Tuyết vốn dĩ không nhìn thấy sắc mặt ngày càng đen của Ưu Vô Song, thấy nàng không trả lời câu hỏi của mình, còn tưởng là mình nói đúng tâm sự của Ưu Vô Song, bất giác nở nụ cười tươi rói, nói: “Ưu Vô Song, bổn vương không ngại ngươi đố kị, ngươi đừng ngại mà không thừa nhận.” (thời xưa, nam nhân lăng nhăng bên ngoài, thê tử không có quyền dc đố kị, không là bị ghép vô tội thiện kị, phạm vào phụ đạo, bị từ khỏi phủ.)
Ưu Vô Song nhìn người nam nhân dương dương tự đắc, tự cho là đúng, nàng chỉ cảm thấy một đàn quạ bay ngang qua đầu.
Mặt nàng đen sầm lại, không nhịn được nữa lớn tiếng quát: “Lãnh Như Tuyết, ngươi làm ơn đừng tự cho là mình đúng như vậy được không? Người đừng tưởng ngươi có vài phần giống người thì tất cả nữ nhân đều thích ngươi, hừ! Bổn tiểu thư không thích loại người như ngươi! muốn bổn tiểu thư vì ngươi mà ghen sao? Người đi mà nằm mơ!”
Dứt lời, Ưu Vô Song mặt đem sầm mặt, không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, quay người đi ra ngoài, từ đêm qua đến giờ nàng chưa nghỉ ngơi, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, không có thời gian rảnh ở đây bồi tên nam nhân điên khùng này!
Còn Lãnh Như Tuyết, khi nghe thấy những lời của Ưu Vô Song, mặt hắn đen lại, đặc biệt thấy nàng nhìn cũng không nhìn hắn quay lưng rời khỏi, sắc mặt càng khó coi hơn, hắn nhìn theo bóng người Ưu Vô Song, khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi tẩm phòng thì hắn tức giận quát: “Đứng lại!”
Ưu Vô Song bực bội quay người lại, lạnh lùng nhìn hắn, chế giễu nói: “Thất vương gia, người lại có phân phó gì?”
Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, quay mặt sang một bên, nói: “Ngươi là vương phi của bổn vương, bây giờ bổn vương bị thương, ngươi phải lưu lại đây hầu hạ bổn vương! Những thứ này không cần bổn vương phải dạy ngươi chứ?”
Ưu Vô Song hận không thể lôi bản mặt thối của Lãnh Như Tuyết xuống đất, sau đó đánh một trận thật đã, sau đó lớn tiếng nói với hắn là nàng tuyệt đối không hầu hạ hắn!
Nhưng mà, nàng lúc này một câu cũng không nói, bởi vì, Lãnh Như Tuyết kì thực vì cứu nàng mà bị thương, còn nàng thực sự cũng là vương phi của Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, nén cơn tức giận trong lòng xuống, được, xem như hắn cứu nàng mà bị trọng thương, nàng sẽ nhịn!
Không phải chỉ là hầu hạ hắn thôi sao? Không phải chỉ là đưa hắn chén nước thôi sao? Có gì to tát đâu! Nói không chừng lần này nàng lưu lại hầu hạ hắn, sau này nàng đỡ phải nợ gì hắn!
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song quay lại bên cạnh Lãnh Như Tuyết lần nữa, da cười mà thịt không cười nói: “Thất vương gia, xin hỏi người có phân phó gì?”
Lãnh Như Tuyết nhìn chén thuốc đen sì trên bàn, sau đó nói: “Bổn vương muốn uống thuốc, ngươi đút bổn vương!”
Đôi tay Ưu Vô Song siết đến kêu răng rắc, thật sự hận không thể một quyền đánh vào khuôn mặt đáng hận kia!
Nhưng mà nàng biết, nàng không thể làm vậy, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhịn khí nuốt thanh cầm chén thuốc đặt trên bàn lên, dùng muỗng múc một muỗng thuốc đen sì, sau đó đưa đến bên miệng Lãnh Như Tuyết, hét: “Mở miệng ngươi ra!”
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua một tia cười, hắn đột nhiên cảm thấy trêu đùa Ưu Vô Song như thập phần thú vị, cho nên, hắn ngoan ngoãn mở miệng, sau khi uống một ngụm thuốc, nhíu mày nói: “Ưu Vô Song, ngươi là nữ nhân sao? Thật là thô lỗ!”
Ưu Vô Song đen sầm mặt, nàng ‘pang’ một tiếng, đặt mạnh chén thuốc lên bàn, nộ thanh nói: “Ngươi sao mà lắm lời thế? Nếu như không muốn uống thì cứ nói với bổn tiểu thư một tiếng, bổn tiểu thư sẽ đem đổ cho cá uống!”
Lãnh Như Tuyết hai tay quàng qua đầu, thần sắc thanh thản nói: “Đại phu nói, nếu bổn vương không uống thuốc, vết thương nửa năm cũng không hết, nếu như ngươi muốn đem đổ, bổn vương cũng không có ý kiến, chỉ e là đến lúc đó, trước khi vết thương bổn vương khỏi hẳn, ngươi phải ngày ngày hầu hạ bổn vương!”
“Ngươi! Ngày ngày hầu hạ hắn? Hứ, hắn nằm mơ đi! Ưu Vô Song hứ một tiếng, một lần nữa cầm chén thuốc lên, lần này nàng không dùng muỗng múc thuốc mà chỉ trực tiếp đưa cả chén thuốc tới bên miệng Lãnh Như Tuyết, mặt không cảm xúc nói: “Mở miệng ra!”
Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, sau đó lại nhìn chén thuốc đen sì, hắn không ngoan ngoãn uống thuốc theo lời của Ưu Vô Song, mà chỉ chau mày nói: “Thuốc này đắng quá, bổn vương muốn ăn chút mật đường (đồ ngọt có vị mật ong), ngươi cho người đi lấy một ít lại đây!”
Đắng? Ưu Vô Song nghe thấy lời này, cơ hồ bị tức đến mức lửa dâng cao ba trượng, người nam nhân này hắn cho rằng hắn là trẻ con sao? Lúc uống thuốc còn muốn ăn mật đường trước? Hắn nhất định là cố ý, hắn nhất định là cố ý!
Ưu Vô Song cố nhịn sự xúc động muốn ném chén thuốc vào mặt Lãnh Như Tuyết, sau đó hầm hầm đặt mạnh chén thuốc xuống bàn, lớn tiếng hét: “Vân Nhi, ngươi đi thiện phòng lấy cho vương gia một ít mật đường lại đây! Vương gia người ta vẫn còn là trẻ con, ngươi lấy nhiều một chút, tránh cho hắn lại chê thuốc đắng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc