Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 31

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Thì ra là vậy, Lee Sung Min nhìn hoàng đế mi mày nhíu chặt, mặt đầy ưu phiền, cậu đột nhiên có chút đồng tình với nhân vật cao cao tại thượng, thì ra làm hoàng đế cũng không phải là việc thanh thản, không những luôn luôn lo lắng người khác đoạt vương vị của mình, mà còn phải lo lắng cho cuộc sống thiên hạ bách tính, có thiên tai thì càng lao tâm hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói về những minh quân, còn những hôn quân chỉ biết ăn chơi hoang lạc thì không phải như vầy.
Lee Sung Min thấy hoàng đế nhíu mày không thôi, bất giác hỏi: “Phụ hoàng, rốt cuộc là nạn tình gì vậy?”
Hoàng đế nhìn Lee Sung Min một cái, đáp: “Những năm gần đây, Beakje năm nào cũng mưa lớn, nhiều nơi bị lũ lụt, hơn nữa, nhiều đê điều của Beakje cũng bị hư hại, trẫm đã phái người đi tu sửa, nhưng tin hồi báo vẫn không lạc quan, nếu như vỡ đê lần nữa, e là chung quanh mấy mươi dặm cũng sẽ trở thành bình địa, bách tính khổ cực khôn cùng!”
Vỡ đê điều? Lee Sung Min nhíu nhíu mày, nếu như hồng thủy dâng cao mà chỉ có đắp đê, phương pháp đó không thể trị thủy được, nếu như nước không kịp thời chảy đi e là đến lúc đó khi tràn đê, nạn lũ càng nghiêm trọng hơn.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác nói: “Phụ hoàng trị thủy không thể chỉ đắp chung quanh, như vậy càng làm cho thiên tai nghiêm trọng hơn, nên tu bổ con đường thông nước khác, dẫn nước lưu thông đến nơi khác mới đúng chứ!”
Lời của Lee Sung Min khiến hoàng đế khẽ giật mình, phiền muộn trên mặt ông ta được quét sạch, vỗ long án, đứng bật gậy, thần sắc kích động nhìn Lee Sung Min nói: “Sung Min, khi nãy ngươi vừa nói gì? Cái gì tu bổ con đường thông nước? Cái gì dẫn nước?”
Lee Sung Min bị hoàng đế dọa chết khiếp, cậu nuốt nước bọt, chỉ còn cách đem phương án trị thủy của thế kỉ 21 nói với hoàng đế, cậu cũng bất kể hoàng đế nghe có hiểu không, thậm chí cậu còn dùng cả những thuật ngữ chuyên dùng.
Hoàng đế tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng dù sao ông ta cũng là một nhất quốc chi quân thông minh tuyệt đỉnh, ông ta từ lời nói của Lee Sung Min xác định được đây là biện pháp không tệ, so với những đại thần đề ra đắp đê còn cao minh hơn nhiều!
Nhưng mà Lee Sung Min tuy nói đầu đuôi có lý, nhưng cậu bây giờ dù sao cũng đang đàm việc binh trên giấy, cậu chưa hề đến xem qua nơi xảy ra nạn, cho nên cũng không thể hoàn toàn tin.
Nghĩ tới đây, hoàng đế mỉm cười, hỏi: “Sung Min, nếu như trẫm giao việc trị thủy này cho ngươi, ngươi có thể hoàn thành?”
Lee Sung Min trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng mà, lòng cậu rất nhanh đã rung động, hoàng đế nói như vậy là có ý bảo cậu đi trị thủy? Khi cậu ở thế kỉ 21, cậu chưa từng làm qua việc như vầy, nhưng mà nếu như cậu đi làm thì với kiến thức của thế kỉ 21, cậu nhất định không thua kém cổ nhân!
Hơn nữa, nếu như vầy, cậu không phải sẽ có thể quang minh chính đại rời khỏi Thất vương phủ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lee Sung Min bất giác vui mừng, nói: “Nếu như phụ hoàng giao phó, con dâu nhất định không phụ sự phó thác của phụ hoàng!”
Hoàng đế mỉm cười, ông ta dùng ánh mắt cực kì thâm ý, nói: “Được! Hiếm khi ngươi có lòng muốn giúp trẫm, vậy trẫm sẽ hạ chỉ, phong ngươi làm tuần phủ, đến nơi xảy ra nạn trị thủy cho trẫm!”
Tuần phủ? Không ngờ rằng ở đây cũng có một chức quan như vậy, trên tivi thấy tuần phủ đại nhân uy phong bát diện, vậy thì chức vị này của cậu chắc cũng không thấp nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lee Sung Min vui mừng tột cùng, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Tạ phụ hoàng!”
Hoàng thượng mặt tươi cười, nói với Lee Sung Min: “Được rồi, đứng dậy đi.”
Xong lại ngập ngừng nói: “Sung Min, việc hôm nay trẫm nói với ngươi, trẫm hy vọng ngươi đừng nói với bất kì ai, ngay cả Hyunnie cũng đừng nói, biết chưa?”
Lee Sung Min sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Con dâu biết rồi!”
Hoàng đế vừa ý gật gật đầu, nói: “Được rồi, trẫm có chút mệt, ngươi lui xuống trước đi, ra ngoài, tự khắc có người đưa ngươi về phủ.”
“Vâng!” Lee Sung Min hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Đợi khi ra khỏi ngự thư phòng, Lee Sung Min chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, thì ra khi nãy trong ngự thư phòng, cậu bất tri bất giác đã chảy mồ hôi ướt y phục trên người, nay bị gió lạnh thổi cậu không lạnh mới lạ.
Tục ngữ nói, gần vua như gần hổ, quả thật không sai, cậu bây giờ đã đích thân lãnh giáo qua rồi.
Hoàng đế không nói dối, cậu mới ra khỏi ngự thư phòng, đã có người trong cung chuẩn bị nhuyễn kiệu đợi sẵn, thấy cậu ra, vội vàng hành lễ, mới cậu lên kiệu.
Lee Sung Min đối với chiếc nhuyễn kiệu lắc lắc lư lư này lòng còn kinh hãi, bởi vì ngồi trong chiếc nhuyễn kiệu này, cậu sẽ chóng mặt hoa mắt, nhưng mà, cậu không thể không ngoan ngoãn ngồi vào trong, vì cậu không thể nói với những người trong cung là cậu say kiệu, không thể ngồi cái này!
Nhưng mà, may là có lẽ là do tâm tình nên lần này tuy cậu bị lắc tới tâm trạng hoảng loạn, nhưng mà không nghiêm trọng như lần đầu, rất nhanh kiệu đã tới trước cửa cung.
Cậu ra khỏi kiệu, chỉ thấy chiếc xe ngựa đưa cậu đến vẫn lẳng lặng dừng ở đó, thái giám đánh xe thấy cậu đến, vội tiến về trước hành lễ, sau đó đợi Lee Sung Min lên xe, roi trong tay quất một cái, xe ngựa đã lao về hướng Thất vương phủ mà đi.
Lee Sung Min vén tấm rèm xe lên, thấy cảnh huyên náo ngoài đường, đột nhiên động lòng, vội vàng lớn tiếng nói với tên thái giám đánh xe: “Dừng lại!”
Thái giám đánh xe nghe thấy âm thanh của Lee Sung Min sợ giật mình, vội vàng kéo dây cương lại, sau đó thận trọng dừng xe ngựa, có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lee Sung Min, nói: “Thất vương phi, có chuyện gì sao?”
Lee Sung Min nở nụ cười chói lọi với tên tiểu thái giám, nói: “Được rồi, đến đây được rồi, ngươi về cung trước đi.”
Dứt lời, cậu không thèm lo tiểu thái giám, nhảy xuống xe ngựa.
Vị thái giám đó khó xử nhìn Lee Sung Min, nói: “Thất vương phi, người bây giờ một mình không hay lắm, hay là để nô tài đưa người về?”
Lee Sung Min nào có quan tâm tên tiểu thái giám, cậu chỉ quơ tay cười, sau đó quay đầu bước đi, căn bản không cho tiểu thái giám có cơ hội nhiều lời.
Tiểu thái giám nhìn thân ảnh nhỏ bé của Lee Sung Min biến mất trong dòng người, chỉ còn cách quay đầu trở về hoàng cung.
Lee Sung Min đi trên phố, nụ cười không ngừng nở rộ, từ khi cậu xuyên không đến nơi này, cậu một mực bị nhốt trong Thất vương phủ, trừ lần trước đi cùng Jo Kyu Hyun đến tham gia yến tiệc sinh khắc của Lee Yoo Ra, cậu chưa tự mình dạo phố qua, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, cậu làm sao có thể bỏ qua được chứ?
Nếu như là trước kia, cậu dù có ra đây cũng không có tâm tư dạo phố, cậu chỉ nghĩ cách làm sao chạy trốn, nhưng nay cậu không cần lén lén lút lút chạy trốn, dù sao hoàng đế chẳng phải sẽ phái cậu đi trị thủy sao? Hơn nữa, còn phong cậu làm khâm sai, cậu hà tất phải vì việc chạy trốn mà lo lắng?
Bây giờ có thời gian dạo phố, cậu không chơi cho đã, làm sao mà công bằng với bản thân?
Uổng công cậu xuyên không đến đây ngày tháng không lâu, nhưng mà cũng không ngắn. Cậu còn chưa xem qua đường phố của cổ đại là như thế nào, lúc trước, khi ở thế kỉ 21, những nhân vật chính trong văn xuyên không, người nào xuyên không đến đây không dạo qua phố vào qua tửu lâu chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lee Sung Min càng mừng vì hoàng đế phái người đi đón cậu, mà không phái người theo cậu về, nếu không, cậu chắc chắn sẽ lãng phí mất cơ hội tốt như vầy.
Vả lại, tuy Jo Kyu Hyun cứu cậu một lần, nhưng cậu căn bản không có dự định cả đời lưu lại trong Thất vương phủ, cho nên, cậu nhân cơ hội này, quan sát tỉ mỉ và quen thuộc với hoàn cảnh, việc này đối với việc sau khi cậu rời khỏi Thất vương phủ có thể tự có kế hoạch cho cuộc sống sau này.
Bởi vì, cậu tuy là người thế kỉ 21, nhưng mà đây không phải là thế kỉ 21, mà là thời cổ đại phong kiến đến mức không thể phong kiến hơn nữa, một nam tử đơn thân muốn sống tự do không phải là một chuyện dễ dàng.
Lee Sung Min từ từ dạo phố, vừa tỉ mỉ quan sát thương buôn và tửu lâu bên đường, trong lòng thầm lưu ý thủ pháp làm ăn của họ, bởi vì nếu cậu muốn yên ổn sống ở đây thì phải có ngân lượng, và cách tốt nhất để có ngân lượng là làm ăn.
Ở thế kỉ 21, cậu là một công dân cảnh sát lãnh tiền lương của quốc gia, đối với việc làm ăn cậu vốn liếng nghèo nàn, tuy cậu có thể đem những thứ mới mẻ của thế kỉ 21 dùng ở đây như những chủ nhân xuyên không khác, nhưng mà phong tục ở đây, cậu cũng còn cần phải hao tâm học, bởi vì cậu không muốn bị người khác xem là quái vật.
Trong bất tri bất giác, Lee Sung Min đã dạo qua hai con phố tương đối náo nhiệt, còn lúc này, đã đến thời phân trưa (buổi trưa 11h-2h), cậu sáng nay chưa uống lấy một giọt nước đã bị hoàng đế đón vào cung, đã lâu như vậy cậu bất giác cảm thấy bản thân vừa mệt vừa khát vừa đói.
Đúng lúc cậu nhìn thấy cách đó không xa có một tửu lâu, cậu nghĩ cũng không nghĩ đi vào trong.
Lúc này đang là hưởng trưa (giữa trưa), trong tửu lâu ngồi đầy thực khách dùng cơm, hơn nữa đa phần đều là nam tử, dù có vài nữ tử, nhưng đều là đi cùng một số nam tử khác, thấy cậu một kẻ đơn thân đi vào tửu lâu, lạ công thêm dung mạo nghiêng thành của cậu, bất giác thu hút ánh mắt hiếu kì của mọi người.
Có vài nam tử tướng mạo nham nhở. Thậm chí còn lộ ra thần sắc sắc mị mị với cậu. (tức bộ dạng dê cụ)
Nhưng mà, may là đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, cho nên những nam tử ấy tuy có sắc tâm, nhưng dù sao cũng không có gan, chỉ nhìn cậu chằm chằm, không dám tiến lên trêu ghẹo.
Lee Sung Min tuy ghét ánh mắt họ nhìn cậu chằm chằm, nhưng mà bây giờ cậu vừa mệt vừa khát, cho nên cũng không nghĩ nhiều, tự chọn một chỗ trống gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi một bình trà và một số điềm tâm, từ từ dùng bữa.
Qua một lúc lâu, cậu nhìn ngoài phố huyên náo, đang định mở miệng gọi tiểu nhị lại thanh toán thì lại phát hiện một việc khiến cậu tiến thoái lưỡng nan, thập phần khó xử, đó chính là, trên người cậu không có ngân lượng, ngay cả một hai thỏi bạc vụn cũng không có!
Cơ thể Lee Sung Min nhất thời hóa đá, cậu nhìn đống điểm tâm hỗn độn trên bàn, còn có bình trà giá cả không tầm thường, lúc này cậu khóc không ra nước mắt, khi cậu ra khỏi phủ, sao lại quên đem ngân lượng chứ?
Bây giờ, cậu mới nhớ, nhân lúc ngự y băng bó vết thương cho Jo Kyu Hyun, cậu đến phòng Eun jung thay y phục, những ngân lượng đó đã bị cậu lưu lại tại bộ y phục ấy rồi.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười khổ, trên người nàng không có ngân lượng, bây giờ phải làm sao đây? Dù nàng là người tri thức thế kỉ 21 thì bây giờ cũng trở tay không kịp.
Tuy nhiên, đúng lúc Ưu Vô Song đang khó khăn thì không biết từ lúc nào, đột nhiên một âm thanh thanh thúy truyền lại, ngắt đi sự tự trách của nàng: “Vị cô nương này, tại hạ có thể ngồi ở đây không?”
Ưu Vô Song ngẩn đầu, đối diện với cặp mâu đen trong vắt, nhất thời khiến nàng lặng người.
Bởi vì, vị bạch y nam tử trước mặt nàng thân người thon dài, y mặc một chiếc áo bào trắng rộng, không có siết tại hông, một mái tóc đen óng chải cao, đuôi tóc dài xõa trên vai, da y rất trắng, là loại da trắng trắng cơ hồ như trong suốt, Ưu Vô Song chưa từng gặp qua một nam tử có nước da trắng như vậy.
Còn ngũ qua y không tính là tuấn mĩ, gương mặt thon ốm, mũi cao, môi mỏng và trắng nhạt, lúc này đang mang tia cười ôn nhu, và thứ thu hút Ưu Vô Song không phải những thứ này, mà chính là đôi mâu đen trong vắt, cứ như là ánh mắt mệt mỏi vì sớm đã nhìn thấu hồng trần.
Ánh mắt y rất sáng, rất trong, nhưng mà lại cứ như một đầm nước sâu không thể đoán, khiến người đối diện với ánh mắt này không nhịn được bị nó thu hút.
Người nam nhân này không tính là tuấn mĩ, nếu như y so với huynh đệ Lãnh gia, thậm chí có thể nói dung mạo y cực kì bình thường, nhưng mà không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này đã khiến lòng Ưu Vô Song có cảm giác kinh ngạc.
Có lẽ là do trên người nam tử này có khí chất chỉ thuộc về y mới khiến Ưu Vô Song trong chốc lát, cảm thấy mình phảng phất như nhìn thấy một thần tiên không thực hương quả của nhân gian. (tức tiên sống)
Còn vị nam tử này nhìn thấy Ưu Vô Song ngơ ngẩn nhìn y, y không có chút bực bội, vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn Ưu Vô Song, và ôn nhu hỏi: “Cô nương, tại hạ có thể ngồi đây không?”
Lại lần nữa nghe thấy âm thanh này, Ưu Vô Song “a” một tiếng, mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Mời tùy tiện ngồi.”
Dưới ánh mắt của vị nam tử, mặt Ưu Vô Song từ từ nóng lên, trong chốc lát đỏ đến mang tai, lòng không ngừng chửi thầm bản thân, nàng sao lại nhìn mĩ nam đến mức thất thần, thật là mất mặt.
Nàng khó khăn lắm mới định thần lại, nhìn nam tử ấy một cái, đang định nói chuyện nhưng mà khi nàng thấy ánh mắt vị nam tử ấy rơi xuống đĩa điểm tâm khi nãy nàng ăn thì khuôn mặt nhỏ “soạt” một tiếng, lại đỏ ửng lên.
Bởi vì khi nãy nàng rất đói, cho nên khi ăn điểm tâm trông rất thảm bại, khiến cho chiếc đĩa đựng điểm tâm cũng thảm bại không kém, bây giờ bị nam tử ấy nhìn thấy, nàng càng cảm thấy ngại ngùng.
Có lẽ nhìn ra tâm tư Ưu Vô Song, vị nam tử ấy thu lại mục quang, sau đó khẽ mỉm cười với Ưu Vô Song, nói: “Tại hạ Tiêu Tịch, không biết cô nương xưng hô thế nào?”
Ưu Vô Song thấy nụ cười mê hoặc chết người trên khuôn mặt Tiêu Tịch, tim bất giác loạn nhịp, mặt nàng càng lúc càng đỏ, có chút ngại ngùng đáp: “ta là Ưu Vô Song, huynh có thể gọi ta là Vô Song!”
Lời vừa mới dứt, Ưu Vô Song hận không thể cắn dứt lưỡi mình, sao nàng to gan như vậy? Yêu cầu một nam tử lần đầu gặp mặt gọi nàng là Vô Song? Y có cảm thấy nàng quá to gan không, có cảm thấy nàng khác với các nữ tử ở đây không? Có vì vậy mà chán ghét nàng không?
Tiêu Tịch không có bất kì biểu hiện kinh ngạc nào, mà chỉ mỉm cười một cái, khen: “Vô Song? Thật là một cái tên đẹp!”
Ưu Vô Song nghe thấy Tiêu Tịch khen tên mình, cũng bất giác cảm thấy vạn phần phấn khởi, bất giác nở nụ cười tươi, lớn tiếng nói: “thật không?”
Ưu Vô Song vừa dứt lời, mới phát hiện tiếng mình quá lớn, gây nên sự chú ý của mọ người, mặt nàng bất giác lại đỏ lên, có chút gượng gạo cười cười, sau đó ngại ngùng nhìn Tiêu Tịch.
Tiêu Tịch lại phảng phất như không để tâm ánh mắt của mọi người, vẫn mỉm cười nhỉn Ưu Vô Song, lãnh đạm nói: “Vô Song cô nương tính tính thuần chân thẳng thắn, Tiêu Tịch có thể quen biết Vô Song cô nương, thất là may mắn của Tiêu Tịch.”
Trong lòng Ưu Vô Song cảm thấy ngọt ngọt, nàng nhìn Tiêu Tịch đang định nói gì, đột nhiên thấy Tiêu Tịch đang chuẩn bị gọi tiều nhị của tửu lâu đến gọi món.
Nhìn thấy tiểu nhị của tiệm, Ưu Vô Song cứ như bị tạt thau nước từ đầu tới chân, sự phấn khởi trong lòng nhất thời biến mất không chút tăm tích, nàng phát hiện, nàng khi nãy trầm luân trong sự kinh ngạc khi thấy mĩ nam, quên mất cả việc trên người nàng không có ngân lượng.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác trách thầm mình vô tâm, sao nàng lại bị một nam tử xa lạ mê hoặc chứ? Thật không có thuốc chữa mà!
Bây giờ làm sao đây? Nếu như cứ như vậy, việc xấu này nhất định Tiêu Tịch sẽ biết, nói không chừng, y sẽ vì vậy mà hiểu lầm nàng, xem thường nàng………
Ưu Vô Song đang trầm luân trong khổ não, nàng sợ bị người nam tử lần đầu gặp mặt này nhìn thấu tâm tư của nàng, càng sợ vị nam tử tựa thần tiên này sẽ coi thường nàng, có ấn tượng không tốt với nàng.
Tuy nhiên, Ưu Vô Song không biết là, Tiêu Tịch nhìn bộ dạng khổ não của nàng, thanh mâu thoáng qua tia qua tia cười ôn nhu, y lạnh đạm gọi vài món, đợi khi tiểu nhị lui xuống, mới nói với Ưu Vô Song: “Vô Song cô nương, khi nãy cô nương chưa dùng thiện, hay là cùng Tiêu Tịch dùng chung?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc