Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 28

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Vô Trần điện.
Lee Sung Min đang ngồi trong vườn, ngơ ngẩn nhìn cái hồ sen nho nhỏ cong cong.
Bây giờ đang vào đông hàn, hoa sen trong hồ sớm đã khô héo, chỉ còn lại một cành cây héo hon. Bởi vì, những ngày này, thời tiết đặc biết lạnh, nguyên nhân là do liên tục có tuyết rơi suốt mấy ngày, nước trong hồ đã đóng thành một lớp băng dày.
Những lớp băng trắng và những cành cây khô đóng băng lại với nhau, nhìn rất tiêu điều, lãnh tịnh.
Dù vậy, Lee Sung Min cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trước mặt, trong đầu cậu, vẫn đang suy tính những lời mà Jo Kyu Sik nói với cậu hôm ấy, bây giờ, cách hôm ấy đã mấy ngày, hôm nay cậu hỏi thăm được Jo Kyu Hyun thượng triều, không biết, hoàng đế có hạ chỉ không?
Bây giờ đã trưa , Jo Kyu Hyun cũng nên về phủ rồi, nhưng mà cậu vẫn không có chút tin tức gì.
Ngay cả Eun Jung đi hỏi thăm tin tức cũng trở chưa về.
Hễ nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác thở dài, xem ra, trở về cổ đại, không giống như những gì mà cậu xem trong văn xuyên không ở thế kỉ 21, không tự do, muốn làm gì thì làm, trong cổ đại này, nếu như gả cho người khác, muốn được tự do căn bản là một việc không thể.
Dù cậu là người hiện đại, cũng không có cách thay đổi thân phận của mình.
Nghĩ tới việc bản thân bị Jo Kyu Hyun khốn kiếp giam lỏng ở nơi này, Lee Sung Min bất giác cúi đầu thở dài.
Chính vào lúc này, đột nhiên một trận bước chân ngắt quãng suy nghĩ của cậu, cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một a hoàn đang bước vào vườn, nhìn thấy cậu, liền hành lễ, nói: “Nô tỳ khấu kiến vương phi.”
Lee Sung Min đứng từ bên hồ dậy, nhìn a hoàn đó, nhíu nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thái độ a hoàn đó cực kì cung kính đáp: “Hồi vương phi, vương gia mời ngài đến đại đường (phòng khách) một chuyến, nói là có tướng gia lại thăm vương phi.”
Tướng gia? Lee Sung Min nhíu mày, người đó không phải là phụ thân của thân xác này sao? Sao ông ta lại đến đây? Không lẽ, hoàng thượng hạ chỉ thật rồi? Ông ta biết nam nhi mình sắp bị từ, cho nên mới tới?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lee Sung Min bất giác vui vẻ hẳn, sau đó không đợi a hoàn ấy nói tiếp, đã nhanh chóng đi khỏi vườn.
Lee Sung Min đột nhiên rời khỏi, khiến a hoàn ấy sửng sốt, qua một lúc lâu, mới vội vàng đuổi theo thân ảnh của Lee Sung Min.
Đại đường cách Vô Trần điện không xa, cộng thêm Lee Sung Min chạy mà tới, cho nên rất nhanh đã tới nơi, cậu thấy tiểu tốt ngoài điện, không đợi hắn ta thông báo đã trực tiếp đi vào.
Đi vào đại đường, chỉ thấy Jo Kyu Hyun đang ngồi trên chính vị, còn bên cạnh hắn, đang có một vị trung nhân tóc hoa trắng, dung mạo đoan chính, cả mặt uy nghiêm.
Không chút nghi ngờ, đây chính là thân phụ của Lee Sung Min ngốc nghếch, Lee thừa tướng.
Lee Suk Jin nhìn thấy con trai, uy nghiêm trên mặt thoáng qua tia vui mừng, chỉ thấy ông ta lẳng lặng nhìn Lee Sung Min, cơ thể khẽ run lên, hiển nhên là trong lòng đang kích động.
Lee Sung Min vốn không nhìn Jo Kyu Hyun, mà chỉ đang quan sát Lee Suk Jin, sau đó nhẹ nhàng gọi: “Phụ…thân….?’
Nghe thấy tiếng phụ thân của Lee Sung Min, Lee Suk Jin không còn nhịn được kích động, chỉ thấy ông ta đứng nhanh từ ghế dậy, không quan tâm sự có mặt của Jo Kyu Hyun, lớn bước đi đến trước mặt Lee Sung Min, nắm chặt lấy tay cậu, âm thanh có chút kích động nói: “Minnie, con thật sự khỏi rồi….. con biết không ….. phụ thân rất vui? Phụ thân mong ngày nay đã hơn mười mấy năm rồi….. phụ thân trăm năm sau…..cũng không hổ thẹn với mẫu thân con……”
Dứt lời, đường đường là một đương triều thừa tướng lại kích động rơi lệ, có thể nhìn ra, trong lòng ông ta thực sự rất vui mừng.
Tay bị Lee Suk Jin nắm chặt, cơ thể Lee Sung Min có chút hóa đá, dù sao đi nữa, cậu cũng không phải là thân con trai của ông ta, cậu không quen như vậy, nhưng mà, trong mắt người này, cậu thấy được sự yêu thương một người phụ thân đối với con mình.
Cho nên, cậu không đẩy Lee Suk Jin ra, chỉ nhìn Jo Kyu Hyun một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
Lee Suk Jin giờ mới nhớ đến Jo Kyu Hyun, ông ta nhanh chóng buông Lee Sung Min ra, sau đó lau vội nước mắt nơi khóe mắt, nói với Jo Kyu Hyun: “Khi nãy lão phu thất lễ, mong vương gia thứ lỗi.”
Jo Kyu Hyun chỉ lãnh đạm nhìn Lee Sung Min, nói: “Thừa tướng không cần đa lễ, Minnie là vương phi của bổn vương, thừa tướng là phụ thân của Minnie, nói ra, thừa tướng còn là nhạc phụ của bổn vương, hà tất câu nệ như vậy?”
Minnie? Nhạc phụ? Lee Sung Min nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, suýt chút nữa té ngã xuống đất, cậu không dám tin mà nhìn Jo Kyu Hyun vẫn đang mặt không biểu tình, cứ như không dám tin lời khi này xuất phát từ miệng hắn.
Cho nên, Lee Sung Min nhìn Jo Kyu Hyun như nhìn thấy quái vật, nhất thời quên còn có Lee Suk Jin, buộc miệng nói: “Jo Kyu Hyun, ngươi bị sốt hư não rồi hả?”
Lời của Lee Sung Min vừa dứt, Jo Kyu Hyun sắc mặt vẫn không biến, nhưng Lee Suk Jin thì trong lòng kinh ngạc, bởi vì, Jo Kyu Hyun dù sau cũng là hoàng tử, con mình tuy là vương phi của hắn, nhưng mà trực tiếp gọi tên phu quân mình là điều không được phép, hơn nữa, câu phía sau còn bất kính.
Cho nên, Lee Suk Jin không đợi Jo Kyu Hyun nói gì, đã nhanh chóng quát Lee Sung Min: “Minnie! Sao con có thể bất kính với vương gia như vậy? Còn không mau xin lỗi vương gia?”
Lee Suk Jin quát Lee Sung Min là bởi vì ông ta rất hiểu tính cách của Jo Kyu Hyun, ông ta sợ Jo Kyu Hyun tức giận sẽ đối xử không tốt với con trai mình.
Lee Sung Min nào có chịu xin lỗi Jo Kyu Hyun, hơn nữa trước nay cậu và Jo Kyu Hyun gặp nhau đều như vậy, muốn cậu hạ giọng xin lỗi hắn, căn bản là việc không thể nào xảy ra.
Lee Sung Min đảo đảo tròng mắt, da cười mà thịt không cười nhìn Jo Kyu Hyun, đáp Lee Suk Jin: “Phụ thân, vương gia thích con như vậy, sao lại trách con được chứ?”
Nói tới đây, khóe môi Lee Sung Min nở nụ cười gian xảo, đôi mỹ mục nhìn chằm chằm Jo Kyu Hyun nói: “Ta nói đúng không? Vương gia?”
Lee Sung Min là cố ý, ý đồ của cậu rõ ràng như vậy, rõ đến mức Lee Suk Jin nhìn cái là biết cậu và Jo Kyu Hyun không ổn. Và cũng nhìn ra con mình là đang cố tình chọc tức Jo Kyu Hyun.
Sau khi biết tâm tư con trai, ông ta không khỏi sắc mặt thay đổi, ông ta không ngờ rằng con trai mình lại to gan như vậy, dám công khai khiêu khích Jo Kyu Hyun, ông ta trong lòng định khuyên vài câu nhưng không biết nên nói từ đâu nên đành đứng một bên nhìn Jo Kyu Hyun.
Và điều ngoài dự tính, Jo Kyu Hyun vốn không nổi giận, chỉ thấy hắn ta khẽ mỉm cười, đứng từ trên ghế dậy, lớn bước đi đến bên cạnh Lee Sung Min, cũng không quan tâm đến sự có mặt của Lee Suk Jin, kéo Lee Sung Min vào lòng, cười và nói với Lee Suk Jin: “Minnie nói không sai, bổn vương thích Minnie như vậy.”
Lee Sung Min vì hành động đột ngột của Jo Kyu Hyun mà sửng sốt, qua một hồi lâu cậu mới hoàn hồn, vội vàng đẩy Jo Kyu Hyun ra, nhưng mà cậu lại phát hiện bản thân mình bị đôi tay hắn siết chặt, căn bản không đẩy hắn ra được.
Và Lee Suk Jin càng nhìn mà sửng sốt, ông ta cơ hồ không dám tin, một Jo Kyu Hyun luôn âm trầm nghiêm nghị trước đây, nay lại trước mặt ông ta có hành động thân mật như vậy với con trai mình.
Lee Suk Jin có thể ngồi lên chức thừa tướng, đương nhiên là một người thông minh tuyệt đỉnh, tuy rằng Jo Kyu Hyun và con trai mình có vẻ thân mật, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra giữa Jo Kyu Hyun và con mình không ổn, trong lòng càng lo lắng cho con, bất nhẫn nhìn Jo Kyu Hyun nói: “Thất vương gia, Minnie không hiểu chuyện, còn mong vương gia hải hàm.”
Jo Kyu Hyun đôi tay ôm chặt Lee Sung Min, mặt không biến sắc nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, bổn vương sẽ đối xử “thật tốt” với Minnie.”
Lee Sung Min tức giận vô cùng, nhưng mà lại không thể nói gì, cậu đột nhiên cảm thấy khi nãy bản thân cố ý chọc tức Jo Kyu Hyun, căn bản là lấy đá cản chân mình, tên nam nhân chết tiệt không những ác tâm đến cực điểm mà vả lại còn bỉ ổi tới cực điểm, nay lại ngang nhiên trước mặt người ngoài diễn kịch!
Nhìn con trai bị Jo Kyu Hyun giam trong lòng, Lee Suk Jin đột nhiên cảm thấy ông ta không nên đến đây, bởi vì ông ta phát giác được, giữa con trai mình và Jo Kyu Hyun có mùi thuốc nổ, cho nên, ông ta chỉ có cách nói với Lee Sung Min: “Minnie, thấy vương gia thương con như vậy, phụ thân đã yên tâm rồi, được rồi, bây giờ phụ thân còn có một số việc phải xử lí, lần sau phụ thân sẽ tới thăm con, nếu như con có thời gian hãy cùng muội muội về phủ thăm cha nhé!”
Nói tới đây, Lee Suk Jin ngập ngừng, lại hành lễ với Jo Kyu Hyun, nói: “Thất vương gia, lão thần cáo từ trước.”
Jo Kyu Hyun chỉ lãnh đạm cười, nói với Lee Suk Jin: “Nhạc phụ đại nhân mời.”
Nhưng mà hắn vẫn hiển nhiên ôm chặt Lee Sung Min không hề nhúc nhích, vốn không có ý muốn tiễn Lee Suk Jin.
Lee Suk Jin nhìn Lee Sung Min, sau đó lại chấp tay cúi chào Jo Kyu Hyun lần nữa, rồi quay người rời đi.
Còn Lee Sung Min thì vội rồi, việc cậu muốn biết còn chưa hỏi thì làm sao có thể để Lee Suk Jin cứ như vậy mà rời đi.
Mắt thấy thân ảnh Lee Suk Jin sắp rời khỏi đại đường, cậu nhanh chóng dùng hết sức đẩy Jo Kyu Hyun ra, nhưng mà, sức lực của Jo Kyu Hyun không phải như người thường, mặc cho cậu có vùng vẫy cách mấy cũng không thể thoát ra, trong tình thế bắt buộc, cậu chỉ có thể lớn tiếng hét: “Phụ thân, cứu……..”
Tuy nhiên, lời còn chưa nói hết, đã bị Jo Kyu Hyun bịt chặt miệng lại, cậu chỉ có thể mở to mắt nhìn thân ảnh của Lee Suk Jin biến mất ngoài cửa đại điện.
Trên mặt Jo Kyu Hyun mang tiếu ý, đột nhiên áp sát tai Lee Sung Min, nhẹ nhàng nói: “Lee Sung Min, ngươi nghe đây, cả đời này ngươi là vương phi của bổn vương, không ai cứu được ngươi đâu, ngươi đừng có hoang tưởng rời khỏi bổn vương!”
Lee Sung Min tức đến mức đỏ cả mặt, phẫn nộ nói: “Jo Kyu Hyun, tên biến thái nhà ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Đối diện với sự phẫn nộ của Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun không chút để tâm, hắn vẫn áp sát mặt cậu, đột nhiên ngữ khí trở nên cực kì trầm, nói: “Lee Sung Min, làm vương phi của bổn vương khiến ngươi khó chịu vậy sao? Ngươi thật sự căm ghét bổn vương vậy sao?”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy kiếm mi nhíu chặt, trên mặt có một cảm giác lạc lõng nói không thành lời.
Cậu trước nay chưa thấy qua Jo Kyu Hyun như vậy, bây giờ thấy vậy trong lòng bất giác khẽ sửng sốt, nói thật ra, nguyên nhân cậu căm ghét Jo Kyu Hyun là vì những hành động của hắn đối với cậu vào ngày cậu xuyên không tới đây, và sau đó, cậu ghét hắn là vì hắn bất công đối với Lee Sung Min, còn về việc không muốn lưu lại đây làm vương phi, hoàn toàn là bỏi vì cậu thích tự do, cậu là người hiện đại, làm sao cam tâm bị nhốt ở đây chứ?
Jo Kyu Hyun thấy Lee Sung Min không trả lời hắn, thần sắc càng thêm phần lạc lõng, hắn đột nhiên buông cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Lee Sung Min, ngươi thích Đại hoàng huynh?”
Lee Sung Min có chút phòng bị nhìn Jo Kyu Hyun, hừ nhẹ một tiếng, đáp: “Ai nói ta thích hắn ta?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, trong lòng Jo Kyu Hyun bất giác vui thầm, hỏi: “Nếu như không phải là vì Đại hoàng huynh, sao ngươi lại muốn rời khỏi bổn vương? Không lẽ, làm vương phi của bổn vương không tốt sao?”
Lee Sung Min kì lạ nhìn Jo Kyu Hyun, cậu đột nhiên đưa tay ra sờ nhẹ đầu Jo Kyu Hyun, nói: “Jo Kyu Hyun, hôm nay có phải ngươi bị bệnh rồi không? Sao mà kì lạ vậy?”
Jo Kyu Hyun nhẹ nhàng kéo tay Lee Sung Min xuống, nhìn chằm chằm cậu, nói: “Lee Sung Min, ngươi tại sao không nguyện ý làm vương phi của bổn vương?”
Lee Sung Min rút tay từ bàn tay hắn lại, đầy bất mãn đáp: “Làm vương phi của ngươi có gì tốt? Người ngươi thích lại không phải ta, ta mới không thèm cái hôn nhân hữu danh vô thực này! Vẫn là tự do tốt hơn, muốn làm gì thì làm.”
Tự do? Hôn nhân? Jo Kyu Hyun lần đầu tiên nghe thấy có người nói những lời này, hắn bất giác nhìn Lee Sung Min với ánh mắt kì quặc, nói: “Hôn nhân? Ý ngươi nói là hôn sự của chúng ta? Ngươi là vì ta không thích ngươi cho nên mới không nguyện ý trở thành vương phi của bổn vương?”
Lee Sung Min nhún nhún vai, đáp: “Đây chỉ là một nguyên nhân, nhưng mà quan trọng nhất là ta cũng không thích ngươi, cho nên, đối với việc trở thành vương phi của ngươi không có hứng thú.”
Ánh mặt Jo Kyu Hyun thoáng qua tia thâm u, hắn nhìn cậu chằm chằm, trầm giọng nói: “Nếu như bổn vương nói, bổn vương thích ngươi thì sao? Vậy thì ngươi sẽ nguyện ý trở thành vương phi của bổn vương?”
Lời này của Jo Kyu Hyun khiến Lee Sung Min sửng sốt, khi nãy hắn vừa nói gì? Hắn nói hắn thích cậu? Hắn có phải thật sự là sốt hư não rồi không? Đây là kẻ cao ngạo tự đại, tàn bạo Jo Kyu Hyun sao?
Lee Sung Min nhịn không được một lần nữa đưa tay sờ đầu hắn, trên tay truyền lại nhiệt độ bình thường khiến trong lòng cậu càng hoài nghi, lẩm bẩm: “Không có bị sốt? Sao ngươi hồ đồ rồi?’
“Lee Sung Min!” Jo Kyu Hyun nắm lấy tay Lee Sung Min, sau đó thuận thế kéo cậu vào lòng, có chút phẫn nộ nói: “Bổn vương đang hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?”
Thấy Jo Kyu Hyun hồi phục thần sắc âm trầm, Lee Sung Min mới xác định người trước mặt mình chính là Jo Kyu Hyun, liền thở phào nhẹ nhõng, cười nói: “Jo Kyu Hyun, ngươi cuối cùng hồi phục bình thường rồi.”
Jo Kyu Hyun nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng mình, hắn đột nhiên có cảm giác xúc động muốn siết chết cậu, mỹ nhân này, rốt cuộc có nghe hắn nói không?
Jo Kyu Hyun mặt đen sầm, lần nữa tức giận hỏi: “Lee Sung Min! Ngươi còn chưa trả lời bổn vương!”
Lee Sung Min nhìn nộ dung đầy mặt của Jo Kyu Hyun, đột nhiên trả lời một cách bình thản: “Không! Dù ngươi có thật sự thích ta, ta cũng không muốn trở thành vương phi của ngươi!”
“Ngươi!” Jo Kyu Hyun nghe thấy lời của Lee Sung Min, nhất thời mặt đen sầm, hắn đột nhiên đẩy mạnh Lee Sung Min ra, sau đó lớn bước rời khỏi.
Còn Lee Sung Min lại điềm nhiên không quan tâm hắn, một mực cho đến khi thân ảnh Jo Kyu Hyun biến mất nơi cửa đại đường, cậu mới cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Jo Kyu Hyun, ngươi thích ta sao? Bất kể lời của ngươi là thật hay giả, ta đã nói rồi, ta sẽ đem tất cả những gì ngươi gây ra trên người ta toàn bộ trả cho ngươi! Dù cho ta không có được hưu thư, nhưng mà ngươi cũng đừng mong yên ổn!”
Dứt lời, Lee Sung Min cũng lớn bước đi ra ngoài.
Ra khỏi đại đường, Lee Sung Min không về Vô Trần điện, mà là hướng về phía khuôn viên mà đi, hôm nay tâm trạng cậu cực tốt, tuy rằng cậu không có được hưu thư nhưng mà việc khi nãy khiến lòng cậu thập phần thoải mái.
Dù sao đi nữa, cơ hội có thể chọc giận người nam nhân cao ngạo như Jo Kyu Hyun không nhiều, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác cười nhẹ thành tiếng.
Tuy nhiên, nụ cười Lee Sung Min hóa đá, bởi vì, con đường cậu đi, bị mấy người nữ nhân trang điểm cực kì yêu diễm (lòe loẹt diêm dúa) chặn lại, hơn nữa, nhìn sắc mặt mấy người nữ nhân này, hiển nhiên là lai giả bất thiện.
Lee Sung Min vốn không nhìn sai, những người nữ nhân này chính là những thị nhân mà Jo Kyu Hyun lưu giữ lại trong phủ, khi ấy họ không ra mặt gây khó dễ Lee Sung Min chính là vương phi chẳng qua chỉ vì Kim Tae Yeon, bây giờ Kim Tae Yeon đã bị đuổi khỏi Thất vương phủ, cho nên họ mới dám to gan như vậy, cố ý ở đây chặn đường Lee Sung Min.
Lee Sung Min nhìn mấy người nữ nhân chặn đường cậu, trên mặt không có nét kinh hoàng, chỉ là cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Mấy người nữ nhân đó nhìn nhau một cái, sau đó một nữ nhân yêu diễm mặc áo váy màu đỏ chói nhếch mép nói: “Ồ, đây không phải là vương phi của chúng ta sao? Sao lại một mình ở đây?”
Người nữ nhân này mới nói xong, một nữ nhân mặc áo váy màu vàng đã cười nói: “Vương phi sao không nói chuyện? Không lẽ là đang sợ tỉ muội chúng ta sao?”
Lee Sung Min lạnh lùng nhìn những nữ nhân không có ý tốt lành gì đang cười như hoa, lạnh lùng nói: “Tránh ra, nếu không, các ngươi sẽ hối hận.”
“Vậy sao? Các tỉ muội, các người có nghe thấy không? Vương phi nói, nếu chúng ta không tránh ra, sẽ hối hận đó!” Người nữ tử áo đỏ kì quái nói.
Vài người trong họ nghe thấy đều cười.
Lee Sung Min không nói gì, chỉ thấy cậu lạnh lùng nhìn mấy người nữ tử trước mặt, sau đó không thèm quan tâm họ, tiếp tục đi về phía trước.
Người nữ tử hồng y đó đố kị nhìn dung mạo Lee Sung Min, ánh mắt thoáng qua tia đố kị, đột nhiên chớp cái lại chặn đường Lee Sung Min, giơ tay tát cậu, miệng quát: “Tiện nhân, ngươi làm giá gì chứ?”
Những nữ tử còn lại toàn bộ đều làm bộ mặt xem kịch hay, không có ai đứng ra lên tiếng ngăn cản người nữ tử áo hồng y đó.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt họ đều rất nhanh hóa đá, bởi vì, trong khi họ còn chưa xem rõ có chuyện gì xảy ra, nữ tử hồng y kia đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị ngã nhào xuống đất. (đáng đời!!!hahaha)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc