Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 26

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lee Sung Min nghe thấy lời nói của Jo Kyu Sik, bất giác khẽ chấn động, cậu không ngờ rằng, Jo Kyu Sik lại đề ra điều khiện này với hoàng thượng, hơn nữa, hoàng thượng đã đồng ý.
Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Jo Kyu Sik, Lee Sung Min nhất thời không biết nói gì, cậu biết, Jo Kyu Sik không muốn cưới công chúa Tử Việt quốc kia, bởi vì cậu từng nghe thấy huynh đệ họ nói chuyện, và hắn ta khi ấy ở trong Thất vương phủ cũng vì đào hôn.
Tuy rằng ở thời phong kiến cổ đại này, thánh chỉ của hoàng thượng là không thể chống lại, nhưng mà, nghe thấy hắn ta nói hắn ta đề ra điều khiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc, cậu quả thật có chút kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác nhìn Jo Kyu Sik. Ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đồng ý cưới công chú Tử Việt quốc, chỉ vì đề ra điều khiện này với hoàng thượng?”
Jo Kyu Sik khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy, cậu cũng biết, thánh chỉ của phụ hoàng không ai có thể chống lại, công chúa Tử Việt quốc kia suy cho cùng ta cũng phải cưới, việc của cậu ta chẳng qua chỉ thuận tiện đề nghị với phụ hoàng thôi!”
Nhìn dung mạo tuấn mĩ cảu Jo Kyu Sik, Lee Sung Min đột nhiên cảm thấy, người nam nhân này tuy bề ngoài xem ra phong lưu đào hoa, nhưng mà hắn ta không đáng ghét, nhưng cậu cảm thấy có chút nghi ngờ, nếu như hắn vì giúp Jo Kyu Hyun mới giúp cậu rời khỏi Thất vương phủ, vậy hắn ta có thể không cần làm vậy, chỉ cần hắn ta nói với Jo Kyu Hyun, không phải sẽ ổn rồi? Hà tất phải hao phí công sức, lấy việc bản thân cưới công chúa Tử Việt quốc chỉ để đổi điều khiện đó mà giúp cậu lấy được hưu thư?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác có chút hoài nghi hỏi: “Jo Kyu Sik, ngươi tại sao lại giúp ta? Nếu như ngươi chỉ vì Jo Kyu Hyun, ngươi có thể không cần làm vậy, chỉ cần ngươi nói với Jo Kyu Hyun là ổn, ngươi hà tất phải phí công thậm chí không tiếc cải trang thành tiểu tốt của Thất vương phủ chỉ vì nói với ta những lời này?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, trên mặt Jo Kyu Sik thoáng qua thần sắc khiến người khác nhìn không thấu, sự việc thật sự như Lee Sung Min nói, nếu như hắn ta thật sự lo lắng Đại hoàng huynh sẽ gây bất lợi với Jo Kyu Hyun, vậy thì hắn nói với Jo Kyu Hyun một tiếng là được, nhưng mà hắn ta lại không làm vậy.
Nguyên nhân hắn ta không làm như vậy, chỉ là bởi vì, kì thực đối với cậu, trong lòng hắn ta vài cảm xúc nói không rõ, ngay cả hắn ta cũng không biết đó là gì, và tại sao hắn ta có cảm giác như vậy.
Trong thâm tâm hắn không hy vọng cậu là vương phi của Jo Kyu Hyun, và hắn ta càng không hy vọng cậu trở thành thái tử phi của Đại hoàng huynh, nếu như cậu lưu lại trong Thất vương phủ, sẽ có ngày cậu sẽ trở thành người của Đại hoàng huynh, cho nên, hắn ta mới không tiếc đề ra điều kiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc. Ép phụ hoàng hạ chỉ bảo Jo Kyu Hyun cho cậu hưu thư, để cậu rời khỏi Thất vương phủ.
Nhưng mà, Jo Kyu Sik đến cuối cùng cũng không trả lời Lee Sung Min, hắn ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nói với Lee Sung Min: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, cậu yên tâm, không lâu sau, cậu có thể rời khỏi Thất vương phủ, nhưng mà, trước khi như vậy, ta hy vọng cậu đừng nói chuyện hôm nay ta và cậu gặp nhau cho Thất hoàng đệ.”
Dứt lời, Jo Kyu Sik đột nhiên nhìn Lee Sung Min, ánh mắt mang theo một sự quyết tâm, sau đó lớn bước đi ra ngoài cửa.
Lee Sung Min nhìn theo bóng dáng của Jo Kyu Sik. Khi hắn ta sắp bước khỏi viện lạc, đột nhiên la lên: “Jo Kyu Sik, cảm ơn ngươi, sau này, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”
Thân ảnh Jo Kyu Sik khẽ dừng lại, hắn ta không quay đầu lại, qua một lúc lâu, mới dùng ngữ khí hết sức chân thành: “Đúng vậy. Chỉ cần cậu không ghét ta, chúng ta mãi mãi là bằng hữu.”
Thái tử phủ.
Yoo Ra điện.
Trong phòng khách trang trí hào hoa, đám hạ nhân đang cúi đầu đứng im không dám động đậy, biểu cảm của mỗi người đều rất kinh khủng.
Đột nhiên, “ba” (tiếng đồ bị bể) một tiếng, một tiếng vang lớn vang lên trong tẩm phòng, tiếp đó truyền đến tiếng khóc của một a hoàn, các hạ nhân đứng ở phòng khách cũng vì tiếng động này mà sắc mặt đại biến.
Tuy nhiên, trong tẩm phòng, Lee Yoo Ra cả mặt đầy oán hận, dung mạo nhăn nhó nhìn người a hoàn ngã dưới đất đang khóc thút thít, quát: “Tên tiện tì, ngươi là cố ý muốn phỏng chết bổn cung phải không?”
Dưới đất vung vãi đầy mảnh vỡ của chén sứ, nhìn rất bừa bộn, còn a hoàn ấy đang ngồi giữa các mảnh vỡ, y phục trên người bị ướt một mảng lớn, bàn tay lộ ra ngoài vừa đỏ vừa sưng như bị thứ gì bỏng qua, còn gương mặt thanh tú hiện rõ năm dấu tay.
Lúc này người a hoàn đó không dám nhìn Lee Yoo Ra, đang cầm lấy cái tay bị bỏng đau của mình, nhỏ tiếng thút thít, biểu tình trên mặt hết sức đau khổ, hiễn nhiên là bị đau mà khóc.
Tuy nhiên, cho dù như thế, Lee Yoo Ra cũng không có ý định bỏ qua cho người a hoàn đó, chỉ thấy thái độ ả ta đầy oán độc, đột nhiên đưa tay kéo lấy a hoàn đó, lớn tiếng quát: “Tên tiện nhân này, sao ngươi không nói gì? Ngươi nói đi? Có phải ngươi định hại chết bổn cung?”
A hoàn ấy bị Lee Yoo Ra nắm lấy tóc, đau đớn khó chịu, nhưng mà không dám vùng vẫy, chỉ bất lực mà khóc, miệng không ngừng cầu xin tha: “Thái tử phi….nô tỳ không có ý…..người tha cho nô tỳ đi….sau này nô tì không dám nữa……”
Còn Lee Yoo Ra vì bị Jo Kyu Jong lạnh nhạt mà nộ khí không có chỗ bộc phát, trong lòng oán hận Lee Sung Min nhưng lại không thể đi tìm Lee Sung Min để xả giận chỉ có thể đem toàn bộ giận dữ trút lên a hoàn này.
Cho nên, khi ả nghe thấy a hoàn này xin tha, không những không buông tay mà ngược lại còn nắm càng chặt tóc người a hoàn ấy mà kéo lên, móng tay dài nhọn xượt qua khuôn mặt người a hoàn đó, quát lớn: “Tiện nhân đáng chết, hôm nay bổn cung muốn ngươi phải chết!”
“Á” theo sau tiếng hét a hoàn ấy, trên mặt người a hoàn đã lưu lại vài vết thương chảy đầy máu, máu tươi dọc theo khuôn mặt người a hoàn mà chảy xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, hiễn nhiên là cực kì đau đớn, nhưng mà sắc mặt trắng bệt không dám chống cự lại, mặc cho Lee Yoo Ra không ngừng đánh đập, và người a hoàn đó chỉ co người lại , không ngừng khóc và xin tha.
Hạ nhân đứng ngoài phòng khách tuy nghe thấy tiếng khóc và xin tha của a hoàn đó nhưng không ai dám vào trong xem, mà chỉ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có một số người nhát gan còn toàn thân run rẩy.
Và trong lúc quần chúng đang sợ hãi bất an thì một trận bước chân truyền đến, Jo Kyu Jong thân hình cao to xuất hiện, nhìn thấy Jo Kyu Jong đến, đám hạ nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng tiến lên trước hành lễ với Jo Kyu Jong.
Tuy nên Jo Kyu Jong lại vì tiếng khóc ở tẩm phòng mà nhíu mày, hắn không thèm lo đám hạ nhân, lớn bước đi về hướng tẩm phòng của Lee Yoo Ra.
Đẩy cửa tẩm phòng ra, Jo Kyu Jong cơ hồ không dám tin những gì mà mình nhìn thấy, Lee Yoo Ra thái độ không chút phong thái la hét như một người phụ nữ hung hăng, chua ngoa, ánh mắt thoáng qua một tia phẫn nộ, nộ thanh quát: “Lee Yoo Ra, ngươi làm gì vậy?”
Lee Yoo Ra nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy Jo Kyu Jong, trong lòng bất giác kinh ngạc, nhưng mà, ả rất nhanh hồi thần, chớp mắt buông a hoàn ấy ra, sà vào người Jo Kyu Jong, gọi: “Thái tử gia, người cuối cùng cũng chịu lại thăm thiếp rồi…..”
Jo Kyu Jong nhìn thấy Lee Yoo Ra sà vào người hắn ta, ánh mắt thoáng qua một tia hàn ý, thân ảnh khẽ chớp, tránh khỏi Lee Yoo Ra.
Lee Yoo Ra không ngờ Jo Kyu Jong lại tránh ra, nhất thời không kịp phản ứng lại, ngã xuống đất.
Jo Kyu Jong không thèm nhìn ả, mà chỉ nói với a hoàn đang nhỏ tiếng khóc kia: “Ngươi lui ra trước đi!”
A hoàn ấy không dám lưu lại, nghe thấy phân phó của Jo Kyu Jong, vội vàng bò dậy che vết thương chảy máu, đi ra ngoài.
Nhìn thấy a hoàn ấy rời khỏi, Lee Yoo Ra cũng không ngăn lại, mà là ai oán nhìn Jo Kyu Jong, khóc nói: “Thái tử gia, người tại sao lại đối với thiếp như vậy? Người rõ ràng biết thiếp yêu người, sao người lại đối với thiếp như vậy?”
Đối diện với sự tri vấn hoa lê mang vũ của Lee Yoo Ra, Jo Kyu Jong không vì vậy mà động lòng, hắn ta đi đến bên chiếc ghế và ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, lạnh lùng nói: “Việc sai lầm mà Jo Kyu Jong ta đời này làm là không nên để ngươi tiếp tục âm mưu của ngươi trong đêm đại hôn. Lee Yoo Ra, ta không từ ngươi khỏi phủ thái tử đã là nể mặt phụ thân ngươi lắm rồi.”
Lee Yoo Ra nghe thấy lời của Jo Kyu Jong, đột nhiên thần sắc điên cuồng mà cười phá lên, chỉ thấy ả nét mặt đầy oán hận, đôi mắt nhìn chằm chằm Jo Kyu Jong, hét lên: “Jo Kyu Jong, ngươi bị tên tiện nhân kia mê hoặc rồi sao? Ha ha, ngươi hồi hận rồi sao? Tiếc là bây giờ ngươi hối hận đã không còn kịp nữa, cậu ta bây giờ là Thất vương phi, chỉ có ta, chỉ có ta mới là thái tử phi của ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi!”
Jo Kyu Jong sắc mặt âm trầm, hắn ta lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, tức giận đáp: “Lee Yoo Ra, chuyện của bổn thái tử, không cần ngươi quan tâm, ngươi hãy quan tâm vị trí thái tử phi của mình có thể giữ được bao lâu! Ngươi đừng cho rằng, ngươi là con gái của Lee thừa tướng thì bổn thái tử không dám từ ngươi!”
Lee Yoo Ra sắc mặt trắng bệt, thân thể ả khẽ run lên, bò từ dưới đất dậy, oán hận nhìn Jo Kyu Jong, đột nhiên cười lạnh nói: “Jo Kyu Jong, ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi bây giờ hận là không thể từ ta phải không? Ngươi không từ ta, chẳng qua không thể để sự thật cho người khác biết thôi!”
Sắc mặt Jo Kyu Jong cực kì khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, lẳng lặng không nói một lời.
Kì thực, hắn ta thực sự như Lee Yoo Ra nói, hắn không từ Lee Yoo Ra, ngoài nguyên nhân chính là không muốn đắc tội Lee thừa tướng, càng không muốn sự thật phơi bày cho người khác biết, bởi vì hắn ta là đương triều thái tử, và thân là thái tử phi của hắn không thể dễ dàng bị từ như vậy.
Lee Yoo Ra thấy Jo Kyu Jong không nói gì, biết là mình đã đoán trúng tâm sự của hắn ta, trong lòng khẽ vui mừng.
Tuy nội tâm vẫn oán hận nhưng mà chỉ cần Jo Kyu Jong không từ ả, vậy thì ả vẫn có thể đạt được những gì ả muốn!
Cho nên ả thu lại bất mãn trong lòng, đột nhiên sà vào lòng Jo Kyu Jong, nhõng nhẽo nói: “Kyu Jong, chàng biết mà, thiếp thực sự yêu chàng, chỉ cần chàng đối với thiếp như trước kia, thì thiếp sẽ không oán hận chàng yêu ca ca, nhưng mà chàng nên biết, ca ca đã là Thất vương phi của Jo Kyu Hyun, chỉ có thiếp mới là thái tử phi của chàng, chỉ có thiếp mới có thể bên cạnh hầu hạ chàng….Kyu Jong, đừng nói những lời thương tâm như vậy nữa được không?”
Ánh mắt Jo Kyu Jong thoáng qua tia kinh miệt, hắn lạnh lùng đẩy Lee Yoo Ra ra, ngữ khí không chút tình cảm nói: “Lee Yoo Ra, ngươi hãy nhớ kĩ cho bổn thái tử, từ nay về sau, ngươi tốt nhất hãy làm thái tử phi của ngươi, nếu như ngươi muốn giữ vị trí thái tử phi thì hãy ngoan ngoãn, nếu không, đừng trách bổn thái tử không niệm tình phu thê!”
Dứt lời, Jo Kyu Jong phủi tay áo, không thèm nhìn Lee Yoo Ra, vô tình quay người rời khỏi.
Lee Yoo Ra tức đến mức sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, đôi tay ả siết chặt lại với nhau, dung mạo mĩ lệ vì oán hận cực độ mà nhăn lại một đống.
Qua hồi lâu, ả mới hét lớn một tiếng, hất hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ả không cam tâm, ả không cam tâm, Jo Kyu Jong dựa vào gì mà đối với ả như vậy?
Ả không dễ dàng gì, hao phí biết bao tâm tư mới có được địa vị thái tử phi cao quý này, thứ ả muốn có được không phải là những thứ này! Không phải là bị đánh vào lãnh cung, trở thành một thái tử phi hữu danh vô thực! Đây căn bản không phải là những gì ả muốn!
Bị Jo Kyu Jong lạnh nhạt, trong lòng Lee Yoo Ra càng hận, nhưng mà ả vẫn hận Lee Sung Min! Là tên ngốc đó, là nó, mới khiến ả bị Jo Kyu Jong lạnh nhạt như vậy, là tên ngốc ấy sai!
Bây giờ ả hối hận khi ấy không giết chết Lee Sung Min, nếu như khi ấy ả giết cậu, vậy thì, bây giờ ả sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, càng không bị Jo Kyu Jong lạnh nhạt!
Nghĩ tới dung mạo của Lee Sung Min còn đẹp hơn ả mấy phần, ả đã tức tới ngứa cả răng, hận không thể ngay lập tức hủy đi gương mặt của Lee Sung Min!
Nhưng mà, bây giờ không phải ở thừa tướng phủ, bây giờ Lee Sung Min đã trở thành Thất vương phi, ả dù có hận cậu, cũng không thể làm gì!
Cộng thêm Jo Kyu Hyun khi ấy biết ả phản bội, đối với ả đã không như lúc trước, e là muốn mượn tay Jo Kyu Hyun trừ đi Lee Sung Min cũng là chuyện không thể.
Nghĩ tới đây, lòng Lee Yoo Ra càng oán hận, ả tuy rằng bản thân không muốn Jo Kyu Hyun, nhưng mà thấy người tình cũ không thèm nhìn mình một cái, lòng ả cảm thấy không thoải mái.
Chính vào lúc này, ánh mắt của Lee Yoo Ra đột nhiên rơi xuống một miếng mộc bài nhỏ.
Nhìn thấy miếng mộc bài bị ả quăng dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó của Lee Yoo Ra bỗng nở nụ cười lạnh đầy oán độc.
Miếng mộc bài ấy là khi ấy ả tìm ngươi đánh ngất Lee Sung Min mà có được.
Tổ chức đó là một một tổ chức sát thủ thần bí, khi ấy người nam nhân mặt đầy sát khí đưa cho ả miếng mộc bài này, nói là sau này có việc có thể dựa vào miếng mộc bài này mà tìm hắn!
Ả khi ấy bởi vì cực kì căm ghét người nam nhân đó cho nên một mực không để tâm đến lời nói của hắn ta, nhưng nay, khi ả nhìn thấy miếng mộc bài này, tự nhiên nghĩ tới lời nói của người nam nhân đó.
Cho dù là vậy, thế thì ả tại sao không mượn tay người nam nhân này trừ khử đi Lee Sung Min?
Chỉ cần Lee Sung Min chết, ả vẫn là đệ nhất mĩ nữ của vương triều Beakje, chỉ cần Lee Sung Min chết, thì không phải ả có thể níu giữ trái tim của Jo Kyu Jong sao?
Nghĩ tới đây, Lee Yoo Ra cúi người nhặt lấy miếng mộc bài, sau đó cười một tiếng âm lạnh, ngữ khí đầy oán độc nói: “Lee Sung Min, ngươi đừng đắc ý, ngươi sống không được bao lâu nữa đâu! Ngươi cho rằng, bây giờ ngươi là Thất vương phi, ta sẽ không thể làm gì được ngươi? Lee Yoo Ra ta muốn ngươi biết, ngươi dù là Thất vương phi, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lee Yoo Ra ta! Ta muốn ngươi chết! Chết!”
Dứt lời, Lee Yoo Ra cười điên cuồng, tiếng cười của ả đầy oán hận, trong tẩm phòng âm u vang vọng, khiến người nghe cảm thấy dựng tóc gáy.
Những hạ nhân đứng ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng cười âm lạnh từ tẩm phòng truyền tới, cơ thể đều khẽ run.
Qua những ngày này, bọn họ đều biết, thái tử phi trông ôn nhu vô hại lúc trước kì thực là người có tâm tư thâm độc, hạ nhân trong Yoo Ra điện có ai chưa từng bị ả trừng phạt qua? Những ngày này, tính tình Lee Yoo Ra đại biến, đối với hạ nhân nhẹ thì tát bạt tay, nặng thì đánh bằng roi, cho nên, những hạ nhân ở Yoo Ra điện khi nghe tới tên Lee Yoo Ra, không ai không biến đổi sắc mặt.
Ngự thư phòng.
Một người trung niên một thân long bào ngồi sau long án, chỉ thấy người ấy thiên đường phong mãn, sắc mặt hồng hào, đi đứng đầy khí chất vương giả, người ấy chính là đương kim hoàng đế của vương triều Beakje.
Và dưới long án có ba người đang đứng, trong đó có một vị thiếu niên mặc áo bào trắng tuyết, dung mạo tuấn mĩ không ai sánh bằng, chính là Thất vương gia Jo Kyu Hyun.
Vị thiếu niên còn lại là Jo Kyu Sik.
Và còn có một người trung niên tuổi cũng khá cao, không phải là ai khác mà chính là thân phụ của Lee Sung Min, đương kim thừa tướng, Lee Suk Jin.
Nhìn ba người đứng không nói gì, ánh mắt uy nghiêm của hoàng đế quét ba khuôn mặt ba người, sau đó ánh mắt rơi trên người Jo Kyu Hyun, trầm giọng nói: “Hyunnie, Sikkie nói với ta, gần đây ngươi vì việc của thái tử phi mà không vui vẻ với Đại hoàng huynh, có chuyện như vậy không?”
Jo Kyu Hyun nghe thấy hoàng đế nói, đầu tiên là khẽ chấn động, sau đó cúi đầu đáp: “Hồi phụ hoàng, nhi thần và Đại hoàng huynh chỉ là có chút hiểu lầm, phụ hoàng không cần lo lắng.”
Ánh mắt của hoàng đế ngưng hồi lâu trên khuôn mặt Jo Kyu Hyun, cứ như nhìn thấu nội tâm của hắn, qua một lúc lâu, mới từ từ thu lại ánh mắt quay sang nhìn Lee Suk Jin đứng một bên nãy giờ, lãnh đạm nói: “Lee khanh gia, hôm nay trẫm gọi các ngươi tới, có biết là vì chuyện gì không?”
Lee Suk Jin thái độ kinh hoàng đáp: “Hồi hoàng thượng, lão thần không dám suy đoán thánh ý.”
Hoàng thượng nhìn Lee Suk Jin một cái, đột nhiên thở dài, nói: “Trẫm biết, kì thực là làm khó ngươi cho nên trẫm không trách ngươi.”
Nói tới đây, hoàng đế đột nhiên chuyển ngữ khí, nhìn Jo Kyu Sik nói: “Sikkie gần đây có đề ra một điều khiện với trẫm, và trẫm cũng đã đồng ý, cho nên, hôm nay gọi các ngươi tới đây là nói trước với các ngươi một tiếng.”
Nói tới đây, hoàng đế dừng lại, ánh mắt lần nữa lướt qua ba người.
Ba người không nói gì, họ đều đang chờ hoàng đế nói tiếp.
Và ánh mặt hoàng đế lần nữa rơi trên người Jo Kyu Hyun, lãnh đạm nói: “Huynnie, bây giờ Lee Yoo Ra đã trở thành thái tử phi của Đại hoàng huynh ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đại trượng phu sợ không có thê tử sao? Hơn nữa, ngươi là con của trẫm. Huynnie, ngươi hiểu ý trẫm chứ?”
Nghe thấy lời nói của hoàng đế, lòng Jo Kyu Hyun khẽ chấn động, một cảm giác bất an dâng lên, hắn cúi đầu, nói: “Phụ hoàng yên tâm, thần nhi đối với thái tử phi không còn tơ tưởng.”
Hoàng đế nghe thấy lời nói của Jo Kyu Hyun, thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, cũng không uổng trẫm xem trọng ngươi như vậy.”
Dứt lời, hoàng đế ngừng lại, lại nói: “Được rồi, việc này, trẫm không nói nhiều nữa. Mấy ngày trước, điều kiện để Sikkie cưới công chúa Tử Việt quốc là trẫm hạ chỉ để ngươi từ Thất vương phi. Trẫm biết ngươi vốn không yêu thích Thất vương phi, còn đối với việc của Thất vương phi, trẫm cũng có nghe qua, cho nên, trẫm đã đồng ý với Sikkie. Hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là hỏi ý kiến của các ngươi.”
Nghe thấy lời nói của hoàng đế, Lee Suk Jin và Jo Kyu Hyun sắc mặt đại biến.
Còn Lee Suk Jin cơ thể khẽ run rẩy, bởi vì, Lee Sung Min tuy là thần trí bất minh, nhưng mà dù sao đi nữa cũng là con trai cưng của ông ta, vì ông ta cực kì yêu người vợ quá cố cho nên ông ta đối với Lee Sung Min cực kì yêu thương, ông ta biết, con trai mình thần trí bất minh, căn bản không có tư cách trở thành chính phi của Jo Kyu Hyun, khi ấy ông ta đồng ý hôn sự này, cũng là do không thể từ chối.
Ngày đại hôn, nhị nữ nhi lại âm sai dương lệch lên nhầm kiệu hoa, cho nên, khi ông ta biết con mình lên nhầm kiệu hoa, ông ta sớm đã dự trước ngày Lee Sung Min bị từ.
Nhưng mà, tuy ông ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày này, nhưng dù sao con trai của mình bị bỏ, ông ta hiễn nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nhưng, may là con trai thần trí bất minh, tuy bị bỏ, dù sao cũng không biết thương tâm, bất quá ông ta lưu nó lại trong phủ nuôi cả đời.
Nghĩ tới đây, Lee Suk Jin trong lòng thở dài chán chường, sau đó nói với hoàng đế: “Thần không có kiến nghị, tất cả do hoàng thượng làm chủ.”
Nét mặt khó coi của Lee Suk Jin không thoát khỏi cặp mắt của hoàng đế, ông ta thở dài nhìn Lee Suk Jin, nói: “Lee khanh gia, trẫm biết, trong lòng khanh rất buồn nhưng mà sau khi Hyunnie từ Thất vương phi, trẫm sẽ hạ một đạo thánh chỉ, cho phép cậu ta tìm một người tốt khác.”
Lee Suk Jin tự nhiên hiểu ý của hoàng đế, bởi vì thời đại này, bị từ khỏi nhà phu quân, là không thể tự ý xuất giá, nhưng mà nếu như có hoàng thượng hạ chỉ thì khác rồi.
Cho nên, Lee Suk Jin cảm kích nhìn hoàng đế, nói: “Đa tạ hoàng thượng.”
Còn Jo Kyu Hyun sắc mặt cực kì khó coi, hắn không ngờ Jo Kyu Sik lại bảo phụ hoàng hạ chỉ ép hắn từ Lee Sung Min, và phụ hoàng cũng đã đồng ý.
Nghĩ tới Lee Sung Min rời khỏi, trong lòng hắn tự dưng dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn phát hiện từ khi từ yến tiệc về phủ, cảm giác của hắn đối với Lee Sung Min đã thay đổi, nhưng mà, cảm giác này là gì thì hắn không biết, nhưng có một điểm hắn biết rõ, đó chính là hắn căn bản không muốn từ Lee Sung Min.
Cho nên, hắn không đợi hoàng đế hỏi hắn, liền lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn hưu phi.”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, mỗi người một biểu tình, biểu tình của Jo Kyu Sik là hóa đá, còn biểu tình của hoàng thượng là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, biểu tình của Lee Suk Jin lại không dám tin và thoáng một tia vui mừng.
Qua một lúc lâu, hoàng đế mới khẽ nhíu mày. Nhìn Jo Kyu Hyun nói: “Hyunnie, ngươi không phải không thích Thất vương phi sao? Sao lại không muốn hưu phi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc