Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 21

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Nghe thấy những lời này của Lee Yoo Ra, Jo Kyu Hyun chỉ cảm thấy như bị dội thau nước lạnh từ đầu xuống, mặt hắn tái xanh nhìn Lee Yoo Ra, không dám tin hỏi: “Yoo Ra, nàng nói gì vậy? Nàng không phải nói, ngày đại hôn, nàng bị Lee Sung Min hãm hại, cho nên bị ép gả cho đại hoàng huynh sao?”
Lee Yoo Ra lúc này cũng không lo đến Jo Kyu Hyun, ả chỉ sợ mất đi địa vị thái tử phi! Cho nên, đối diện với sự tri vấn (hỏi tội) của Jo Kyu Hyun, ả thầm cắn răng, tỏ thái độ đáng thương: “Thất vương gia hiểu lầm ý của ta rồi, ngày đại hôn thật sự là ta bị ca ca bày mưu lên nhầm kiệu hoa, nhưng mà, ta từ khi gả cho thái tử gia, đã yêu thái tử gia….Thất vương gia, kì thực….kì thực ta và người….không phải giống như người nghĩ…..”
Dứt lời, Lee Yoo Ra không lo Jo Kyu Hyun, sà vào lòng Jo Kyu Jong, khóc lóc thương tâm, phảng phất như chịu ủy khuất lớn.
Còn Jo Kyu Jong không thèm quan tâm đến Lee Yoo Ra, chỉ nhìn Jo Kyu Hyun cười nhạo: “Thất hoàng đệ nghe rồi chứ? Thái tử phi của bổn thái tử yêu bổn thái tử, không phải là ngươi!”
Còn Jo Kyu Hyun giờ đây sắc mặt tái xanh, trán nổi gân xanh, đôi tay nắm chặt với nhau, cơ thể hóa đá, không động đậy, lời nói của Lee Yoo Ra đối với hắn là một đả kích lớn, hắn một mực cho rằng, Lee Yoo Ra yêu hắn, gả cho đại hoàng huynh chẳng qua là do Lee Sung Min hãm hại, nhưng lời khi nãy của Lee Yoo Ra khiến hắn như là tên hề làm trò cười cho mọi người!
Tuy vậy, Jo Kyu Jong vốn không có ý định bỏ qua cho hắn, hắn đẩy nhẹ Lee Yoo Ra ra, lãnh đạm nhìn Jo Kyu Hyun, nói: “Thế nào? Thất hoàng đệ không lẽ không tin thái tử phi yêu bổn thái tử? Nếu vậy, bổn thái tử sẽ nói cho Thất hoàng đệ nghe một chuyện! Như bổn thái tử biết thì chân tướng lên nhầm kiệu hoa hôm đại hôn, lại hoàn toàn trái ngược với lời thái tử phi nói!”
Biểu cảm trên mặt Jo Kyu Hyun lặng đi, nhìn Jo Kyu Jong, trầm giọng nói: “Đại hoàng huynh nói vậy là có ý gì?”
Còn Lee Yoo Ra vì lời của Jo Kyu Jong mà giật thót, ả hoảng loạn cúi gầm mặt.
Jo Kyu Jong cười nhẹ, nhìn Lee Yoo Ra, lãnh đạm nói: “Đây có lẽ là ý tốt của thái tử phi đối với Thất hoàng đệ, nhưng mà, vì để Thất hoàng đệ từ bỏ, cho nên bổn thái tử sẽ nói ra chân tướng sự thật!”
Nói tới đây, Jo Kyu Jong khẽ ngập ngừng, nói với Lee Yoo Ra: “Thái tử phi, bây giờ nói ra chân tướng, đối với Thất hoàng đệ không phải là tốt hơn sao?”
Sắc mặt Lee Yoo Ra trắng bệt, ả cúi đầu, hạ giọng nói: “Thiếp ngu muội, không hiểu ý của thái tử gia, thiếp có chút khó chịu, thái tử gia, thiếp về phòng nghỉ ngơi trước!”
Jo Kyu Jong nào để ả ta rời khỏi? Chỉ thấy hắn tay đưa tay ra, kéo lấy Lee Yoo Ra, cười nói: “Thái tử phi gấp gì? Không lẽ thái tử phi đối với Thất hoàng đệ còn tình cũ chưa dứt?”
Lee Yoo Ra cắn chặt môi, sau đó nói: “Thái tử gia hà tất sỉ nhục thiếp? Thái tử gia rõ ràng biết, thiếp chỉ yêu thái tử gia người…..”
“Haha! Vậy thì tốt!” Nghe thấy lời của Lee Yoo Ra, Jo Kyu Jong bỗng cười lớn, sau đó nói với Jo Kyu Hyun: “Thất hoàng đệ, ngươi một mực cho rằng thái tử phi yêu ngươi, là người ca ca như ta đoạt người yêu của ngươi sao? Vậy thì, bây giờ ta nói ngươi biết, hôm đại hôn, vốn dĩ không phát sinh việc lên nhầm kiệu hoa, Thất vương phi cũng không phát bệnh! Việc lên nhầm kiệu hoa, là bởi vì có người trước khi kiệu hoa của bổn thái tử đến trước phủ, đã cố ý đánh ngất Thất vương phi, sau đó tự mình lên kiệu hoa của bổn thái tử! Cho nên, khi Lee thừa tướng phát hiện tân nương lên nhầm kiệu hoa đã trễ, chỉ còn cách đưa Thất vương phi vẫn còn hôn mê lên kiệu hoa của ngươi! Đây chính là chân tướng thật sự của việc nhầm kiệu hoa!”
Dứt lời, Jo Kyu Jong nhìn khuôn mặt trắng bệt của Lee Yoo Ra mỉm cười chế giễu: “Bổn thái tử nói đúng không? Thái tử phi?”
Lee Yoo Ra sắc mặt trắng bệt, cơ thể khẽ run lên, ả không nói được câu gì, trong lòng cực kì hoang mang lo sợ, ả không biết Jo Kyu Jong sao lại biết tất cả việc này, ả rõ ràng không có sai sót gì, hắn ta làm sao biết được?
Jo Kyu Hyun nghe hết lời nói của Jo Kyu Jong, chỉ cảm thấy đầu bùng một tiếng, hắn đứng không vững lùi sau vài bước, không dám tin nhìn Lee Yoo Ra, run rẩy nói: “Thì ra…đây đều căn bản… không phải là do ca ca nàng hãm hại nàng, mà là nàng hãm hại ca ca mình! Lee Yoo Ra, sao nàng có thể dối gạt ta như vậy!”
Lee Yoo Ra không dám nhìn Jo Kyu Hyun, ả sợ hãi lùi sau một bước, nói: “Thất vương gia, ta…ta trước giờ không yêu ngài….người ta yêu là thái tử gia….”
Không đợi Lee Yoo Ra nói hết, Jo Kyu Jong lạnh lùng ngắt lời ả, nói: “Lee Yoo Ra, e rằng ngươi không yêu bổn thái tử? Nếu như bổn thái tử không nhìn lầm, ngươi chỉ yêu địa vị của bổn thái tử, và thân phận thái tử phi này thôi! Nếu như bổn thái tử không có những thứ này, ngươi sao lại hao phí tâm cơ, không tiếc hãm hại ca ca mình mà gả cho bổn thái tử?”
Lee Yoo Ra không dám tin nhìn Jo Kyu Jong, hắn ta không yêu ả sao? Hắn sao lại nói những lời lạnh lùng như vậy? Lee Yoo Ra mở to mắt, bộ dạng đáng thương nhìn Jo Kyu Jong, thút thít: “Thái tử gia….không phải vậy….người thật sự hiểu lầm thiếp rồi….thiếp thực sự yêu người mà…..”
Jo Kyu Jong khóe môi cong lên nụ cười chế nhạo, đang định nói gì, đột nhiên bị âm thanh gấp gáp của Jo Kyu Sik truyền đến làm dừng lại: “Đại hoàng huynh, Thất vương phi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Sik, Jo Kyu Jong và Jo Kyu Hyun sắc mặt cùng biến, quay nhanh qua, chỉ tháy không biết từ bao giờ, Jo Kyu Sik đã bế Lee Sung Min dậy, đang lúng túng đứng đó không biết phải làm gì.
Áo bào trên người Jo Kyu Sik đã bị máu tươi của Lee Sung Min nhuộm màu đỏ chói, tuy nhiên, máu vẫn không ngừng dọc theo khuôn mặt và mái tóc Lee Sung Min chảy xuống đất.
Jo Kyu Hyun mặt trắng nhạt, đang định bước qua thì lại lần nữa bất động, bởi vì, Jo Kyu Jong đã trước hắn một bước, đón lấy Lee Sung Min đang hôn mê từ tay Jo Kyu Sik, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Phút chốc, sắc mặt Jo Kyu Jong đột nhiên trầm trọng, nói với Jo Kyu Sik: “Lục hoàng đệ, cậu ấy bị đá cứa phải động mạch ở cổ, cho nên máu không ngừng chảy, bây giờ cậu ấy không được di chuyển, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương, ngươi mau đi gọi ngự y trong phủ lại đây!”
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Jo Kyu Jong, trong lòng Jo Kyu Sik cũng biết sự việc nghiêm trọng, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, không nói câu gì, bước ra khỏi hoa viên.
Còn Jo Kyu Hyun vì lời nói của Jo Kyu Jong mà lặng đi, hắn không ngờ vì cái bạt tay của hắn mà khiến cậu bị thương nặng như vậy, nhìn hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệt không còn chút máu của cậu, và còn vết máu đọng, lòng hắn ta đột nhiên co thắt lại.
Đôi tay hắn siết chặt lại, trong lòng đau nhói, hắn rốt cuộc đã làm gì cậu vậy nè? Cậu là vương phi của hắn, cậu bị trọng thương, người vốn dĩ trị thương cho cậu là hắn, nhưng mà, bây giờ hắn lại không làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn người nam nhân khác vì cậu mà lo lắng. Cứ như hắn và cậu căn bản không có quan hệ gì với nhau!
Hắn đối với cậu chỉ là một người bàng quan xa lạ.
Lee Yoo Ra đố kị nhìn cảnh đang diễn ra, trong lòng ả cực oán hận, khiến cho dung mạo mĩ miều của ả càng trở nên xấu xí, sao lại như vậy? Sao lại như vậy được? Tên điên đó, sao lại được nhiều người quan tâm vậy?
Ả mới là thái tử phi, ả mới phải! Jo Kyu Jong sao lại có thể trước mặt ả mà quan tâm kẻ khác? Sao lại có thể?
Cơn hận trong lòng Lee Yoo Ra đối với Lee Sung Min lên đến cực điểm, đôi mắt ả nhìn chằm chằm Lee Sung Min giờ đây không còn ý thức đang nằm trong lòng Jo Kyu Jong, ánh mắt lộ ra tia oán độc trước giờ chưa có, ả lúc này hận là Lee Sung Min không lập tức chết đi.
Jo Kyu Jong căn bản không thèm quan lo Lee Yoo Ra, vết thương của Lee Sung Min không ngừng phun ra máu tươi, máu ấy sớm đã nhuộm đỏ mắt hắn ta, Jo Kyu Jong dùng tay điểm huyệt của cậu, nhưng căn bản không có tác dụng gì, màu máu tươi chói mắt ấy vẫn không ngừng phun ra từ vết thương.
Hắn ta dùng tay thử hơi thở của Lee Sung Min, phát hiện theo từ giọt máu chảy xuống, hơi thở của Lee Sung Min càng yếu, hắn ta cơ hồ không còn cảm nhận được hơi thở của cậu.
Tuy nhiên, Jo Kyu Sik đi gọi ngự y vẫn chưa trở về, dưới tình huống cấp bách, Jo Kyu Jong không còn có thể quan tâm đến việc Lee Sung Min không thể di chuyển, hắn cẩn trọng đỡ lấy Lee Sung Min, sau đó bế cậu dậy, nhanh chân rời khỏi.
Jo Kyu Hyun thấy Jo Kyu Jong đột nhiên bế lấy Lee Sung Min, khẽ sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngăn Jo Kyu Jong lại, lạnh lùng nói: “Bỏ cậu ta xuống!”
Đối diện với sự ngăn cản của Jo Kyu Hyun, Jo Kyu Jong không hề động đậy, hắn lạnh lùng nhìn Jo Kyu Hyun, mặt không biểu cảm nói: “Tránh ra!”
Sắc mặt Jo Kyu Hyun cực kì khó coi, hắn nhìn Jo Kyu Jong, tức giận nói: “Cậu ta là vương phi của bổn vương, làm sao cứu cậu ta, là chuyện của bổn vương, không liên quan đến ngươi!”
Jo Kyu Jong cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy sao? Jo Kyu Hyun, ngươi lúc nào xem cậu ấy là vương phi của ngươi? Người làm cậu ấy bị thương là ngươi, ngươi không yêu cậu ấy! Và hơn nữa, cậu ấy vốn dĩ là thái tử phi của bổn thái tử, bây giờ sự việc đã rõ ràng, Lee Yoo Ra mới là vương phi của ngươi!”
Dứt lời, Jo Kyu Jong bồng Lee Sung Min lớn bước rời khỏi.
Để lại Jo Kyu Hyun cả mặt đau khổ bất động tại chỗ.
Lee Yoo Ra không dám tin nhưng gì ả nghe được, qua một lúc lâu, ả mới hét lớn, sau đó chạy nhanh theo hướng Jo Kyu Jong bước đi, la hét trong hoảng loạn: “Jo Kyu Jong, sao chàng lại có thể đối xử với thiếp như vậy? Thiếp đã là người của chàng, thiếp mới phải thái tử phi….thiếp mới phải…..”
Jo Kyu Hyun nhìn theo hình bóng Jo Kyu Jong ôm lấy Lee Sung Min rời đi, chỉ cảm thấy máu trong người đông lại, hắn cứ ngẩn người như vậy nhìn theo bóng dáng của Jo Kyu Jong và Lee Sung Min biến mất trong hoa viên.
Trong lòng hắn trống không, phảng phất như mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Cậu ta đáng ra là thái tử phi của đại hoàng huynh? Ý của đại hoàng huynh là gì? Hắn ta nhường Lee Yoo Ra cho hắn sao?
Nhưng mà lúc này, trong lòng Jo Kyu Hyun không có chút cảm giác vui vẻ nào, hắn đột nhiên phát giác, hắn có lẽ không yêu Lee Yoo Ra như tưởng tượng của mình, khi biết Lee Yoo Ra phản bội hắn, hắn tuy phẫn nộ, nhưng lại không đau lòng.
Nhưng sao lúc hắn thấy bộ dạng nhợt nhạt suy yếu của tên điên ấy, trong lòng lại vô cớ co thắt lại! Không lẽ, hắn thật sự yêu tên điên ấy sao?
Không, làm sao hắn có thể yêu tên điên ấy chứ? Hắn không yêu, tuyệt đối không, có lẽ chỉ bởi vì cậu ta là vương phi của hắn! Cậu ấy chỉ thuộc về hắn, cho nên, dù hắn không yêu cậu ta, cũng tuyệt đối không nhường cậu ta cho đại hoàng huynh!
Jo Kyu Hyun tay siết chặt nhau, móng tay đâm sau vào thịt, nhưng mà hắn lại không cảm thấy đau, hắn chỉ ngẩn người mất hồn đứng nhìn Jo Kyu Jong và Lee Sung Min rời khỏi.
Hắn không yêu tên điên ấy, hắn không yêu, nhưng tại sao khi thấy khuôn mặt trắng bệt của cậu, lòng hắn lại đau đớn vô cùng? Tại sao khi thấy đại hoàng huynh ôm lấy cậu, lòng hắn lại khó chịu như vậy?
Qua một hồi lâu, Jo Kyu Hyun mời hít một hơi thật sâu, nhìn lại vết máu đọng trên đất,sau đó lớn bước biến mất theo hướng mà khi nãy Jo Kyu Jong rời đi.
Lee Sung Min chỉ cảm thấy như bị cơn bạo bệnh, cơ thể mềm nhũn, không có tí sức lực, cậu cố gắng mở mắt ra, nhưng đôi mắt lại cứ dán chặt vào nhau, nặng nề vô cùng.
Cậu cảm thấy cổ họng khô khan, cứ như đang bốc khói, cậu mấp mấy đôi môi, định nói chuyện, mới phát hiện bản thân căn bản nói không ra tiếng.
Phát hiện này khiến cậu kinh hoàng, cậu bị sao vậy? Cậu chết rồi sao? Không lẽ, đây là cảm giác khi chết?
Ngay lúc Lee Sung Min đang hoảng loạn, đột nhiên môi cảm thấy mát rượi, cậu vô thức tham lam hớp lấy ngụm mát rượi ấy.
Không biết bao lâu sau, cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút sức lực, khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra.
Trước tiên đập vào mắt cậu là một khuôn mặt tuấn mĩ, lúc này, người ấy đang cầm một chén sứ thanh hoa, còn tay còn lại đang cầm một chén canh, ngụm mát rượi khi nãy là do người này cho cậu uống.
Và người này Lee Sung Min không phải không biết, bởi vì, hắn chính là thái tử gia mà cậu gặp mặt hai lần, Jo Kyu Jong.
Thấy Lee Sung Min tỉnh lại,Jo Kyu Jong không hề ngạc nhiên, hắn ta nhẹ nhàng đặt chén canh xuống bàn, mỉm cười, nói: “Thất vương phi, cậu tỉnh rồi sao?”
Ánh mắt Lee Sung Min thoáng qua tia nghi hoặc, rất nhanh cậu đã nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, cậu hình như bị Jo Kyu Hyun tát một bạt tay, đụng phải hòn non bộ, bây giờ sao cậu lại ở đây? Hơn nữa, việc khiến cậu nghi hoặc nhất là sao Jo Kyu Jong lại ở đây?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác hỏi: “Ngươi….sao lại ở đây…..?
Lời nói ra, Lee Sung Min mới phát hiện tiếng của mình nghe ra rất suy yếu và không có sức, không những âm thanh nhỏ mà còn khàn khàn khó nghe.
Jo Kyu Jong mỉm cười, hắn không trả lời Lee Sung Min, mà còn đột nhiên áp sát tai Lee Sung Min, dùng âm thanh cực kì ôn nhu nói: “Mỹ nhân, cậu đừng quên, cậu lại thiếu ta một mạng nữa!”
Mạng? Lee Sung Min phản ứng lại, bất giác khẽ chấn động, đang định hỏi rõ ràng thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng bước chân, một âm thanh gấp rút truyền tới: “Đại hoàng huynh, cậu ấy tỉnh chưa?”
Nghe thấy tiếng có người đến, Jo Kyu Jong sớm đã rời khỏi người Lee Sung Min, đáp: “Thất vương phi đã không còn gì đáng ngại nữa rồi!”
Theo sau tiếng nói của Jo Kyu Jong, bóng dáng thon dài của Jo Kyu Sik xuất hiện trong phòng, hắn nhìn Lee Sung Min đã tỉnh, trên mặt lộ ra thái độ vui mừng, nhanh chóng bước tới trước mặt Lee Sung Min, vui mừng nói: “Cậu tỉnh rồi sao?”
Lee Sung Min lúc này toàn thân không có chút sức lực, định nói lại nói không ra hơi, chỉ có thể gật gật đầu, xem như trả lời Jo Kyu Sik.
Còn Jo Kyu Jong mặt không biểu cảm nhìn Jo Kyu Sik cả mặt mừng rỡ, đột nhiên lãnh đạm nói: “Xem ra, Lục hoàng đệ rất quan tâm Thất vương phi? Chỉ là, Lục hoàng đệ, hy vọng ngươi đừng quên việc phụ vương đã giao.”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Jong, nụ cười trên mặt Jo Kyu Sik khẽ khựng lại, nhưng mà, rất nhanh lại nở nụ cười sao cũng được, nói: “Đa tạ đại hoàng huynh đã quan tâm, chỉ là Kyu Sik trước nay không được phụ hoàng yêu thương, dù Kyu Sik có làm trái ý phụ hoàng, phụ hoàng nhiều nhất cũng chỉ tức giận Kyu Sik thôi, chứ không vì Kyu Sik mà thương tâm! Đại hoàng huynh thân là thái tử, bây giờ với thái tử phi náo loạn như vậy, e là, đêm hôm nay đại hoàng huynh phải giải thích đàng hoàng với thái tử phi rồi!”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Sik, sắc mặt Jo Kyu Jong khẽ thay đổi, nhưng hắn rất nhanh lộ ra nụ cười không cảm xúc, lãnh đạm nói với Jo Kyu Sik: “Đây là việc nhà của bổn thái tử, không cần phiền Lục hoàng đệ phí tâm!”
Và tiếng của Jo Kyu Jong vừa dứt, một tiếng nói băng giá khác truyền đến: “Vậy vương phi của bổn vương cũng không cần phiền đại hoàng huynh phí tâm!”
Âm thanh vừa dứt, Jo Kyu Hyun một thân bạch y từ ngoài cửa sắc mặt âm trầm bước vào, ánh mặt hắn lãnh đạm nhìn Lee Sung Min sắc mặt trắng bệt vì bị mất nhiều máu, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp.
Nhìn thấy Jo Kyu Hyun xuất hiện, cảm xúc trên mặt Jo Kyu Jong không hề thay đổi, hắn ta cười nhẹ một tiếng, điềm đạm nói: “Thất hoàng đệ tới đúng lúc lắm, bổn thái tử đang có lời muốn nói với Thất hoàng đệ. Thất hoàng đệ nói không sai, vương phi của thất hoàng đệ, bổn thái tử sao lại phí tâm? Người có thể khiến bổn thái tử phí tâm, chỉ có thái tử phi của bổn thái tử thôi.”
Nghe thấy lời của Jo Kyu Jong, Jo Kyu Hyun và Jo Kyu Sik cùng biến đổi cảm xúc, Jo Kyu Hyun càng trầm mặt, nhìn Jo Kyu Jong, trầm giọng nói: “Lời của đại hoàng huynh là có ý gì?”
Nụ cười trên mặt Jo Kyu Jong không thay đổi, lãnh đạm nhìn Jo Kyu Hyun một cái, nói: “Ý của bổn thái tử, tin rằng thất hoàng đệ trong lòng đã rõ.”
Jo Kyu Hyun hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Jo Kyu Jong, hàn giọng nói: “Đại hoàng huynh có gì cứ nói thẳng, hà tất vòng vo như vậy?”
Jo Kyu Jong hai mắt nhìn thẳng Jo Kyu Hyun, nói: “Thất hoàng đệ, ngươi là người thông minh, sao lại không hiểu ý của bổn thái tử? Không phải ngươi muốn bổn thái tử thành toàn ngươi và Lee Yoo Ra sao? Vậy thì, bổn thái tử thành toàn ngươi! Về phần phụ hoàng và Lee thừa tướng, bổn thái tử tự biết giải thích rõ ràng!”
Jo Kyu Hyun sắc mặt cực kì khó coi, hắn đột nhiên cười lạnh, nói: “Đại hoàng huynh tính toán hay thật! Yoo Ra đã là người của đại hoàng huynh, không lẽ đại hoàng huynh muốn gán có thần đệ tội danh đoạt thê?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc