Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 20

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Mọi người xung quanh căn bản không biết cuộc đấu khẩu giữa hai người, nhìn bọn họ ôm nhau còn thêm phần ngưỡng mộ, cảm thấy Thất vương gia và Thất vương phi quả là phu phụ tình thâm.
Và Jo Kyu Sik ngồi cách Jo Kyu Hyun và Lee Sung Min không xa, nhìn thấy hành động này suýt chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.
Lee Yoo Ra thấy Jo Kyu Hyun ra tay ngăn cản Lee Sung Min, bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ả thấy Jo Kyu Hyun và Lee Sung Min ôm chặt lấy nhau, sắc mặt ả lại trầm xuống.
Jo Kyu Hyun từng là người nam nhân mà ả ngưỡng mộ, sao có thể ôm ấp kẻ khác? Hơn nữa, kẻ đó còn là tên điên mà ả ghét nhất!
Tay Lee Yoo Ra siết chặt lại với nhau, đố kị nhìn Lee Sung Min, giọng chua chát nói: “Xem ra Thất vương gia và Thất vương phi ân ái không gì sánh bằng, ca ca có một tướng công yêu mình như vậy, người muội muội đây yên tâm rồi!”
Jo Kyu Jong nhìn hai người đang ôm ấp nhau, ánh mắt thoáng qua tia không vui, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã mỉm cười, nói: “Được rồi, nếu như Thất hoàng đệ đã nói vậy, vậy thì Thất vương phi cũng không cần kiên trì nữa!”
Dứt lời, Jo Kyu Jong đứng dậy, giơ cao ly rượu trong tay, nói với Jo Kyu Hyun: “Thất hoàng đệ, bổn thái tử kính ngươi một ly, xem như chúc mừng Thất vương phi hoàn toàn bình phục.”
Jo Kyu Hyun vốn không nhìn Lee Yoo Ra, khẽ mỉm cười, buông Lee Sung Min ra, thuận tay cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi.
Quần chúng đều cười hướng Jo Kyu Jong mà kính rượu, yến tiệc bỗng trở nên náo nhiệt.
Lee Sung Min sắc mặt cực khó coi, cậu ngồi không động đậy, trong lòng tức giận Jo Kyu Hyun, lúc đầu là do hắn đề ra việc này, nay lại không muốn cậu nói ra sự thật, không lẽ, hắn biết cậu chuẩn bị trước mọi người lật tẩy bộ mặt thật của Lee Yoo Ra, cho nên mới ngăn cản cậu?
Nhưng, vậy cũng không đúng, Jo Kyu Hyun yêu Lee Yoo Ra sâu đậm, hắn căn bản không biết việc lên nhầm kiệu hoa là âm mưu của Lee Yoo Ra, đáng ra không nên ngăn cản cậu nói ra chân tướng mới đúng, nhưng hắn lại ngăn cậu, việc này rột cuộc là sao?
Lee Sung Min đang trăm bề nghĩ không thông, đột nhiên một bóng người màu hồng xuất hiện trước mặt cậu, âm thanh nũng nịu truyền lại, gián đoạn sự trầm tư của cậu: “Ca ca , huynh muội ta lâu ngày không gặp, muội muội đặc biệt nhớ người, có rất nhiều chuyện muốn nói cùng ca, không biết ca ca có thể bồi muội đi dạo một chút?”
Lee Sung Min ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, Lee Yoo Ra đã đứng trước mặt cậu, đang nhìn cậu mỉm cười.
Lee Yoo Ra tuy mỉm cười nhưng Lee Sung Min lại thấy trong mắt ả chứa tia hận ý.
Tia hận ý này khiến Lee Sung Min khẽ chấn động, theo lí mà nói, Lee Sung Min từ nhỏ ngốc nghếch, không có mẫu thân, đáng ra không đắc tội gì Lee Yoo Ra, vậy thì hận ý trong mắt Lee Yoo Ra là sao?
Nếu như vì Jo Kyu Hyun thì cũng không đúng, bởi vì gả cho thái tử, trở thành thái tử phi là kế hoạch của ả, là tự ả không cần Jo Kyu Hyun, ả đáng lẽ không vì Jo Kyu Hyun mà hận tên ngốc, nhưng mà nếu như không phải vì những thứ này thì sao ả lại đối xử với tên ngốc như vậy?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bỗng cảm thấy hiếu kì đối với quá khứ của Lee Sung Min ngốc nghếch, và muốn biết được Lee Yoo Ra sao lại hận cậu ta, cách tốt nhất là cùng ả rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, Lee Sung Min cũng không cự tuyệt, còn nở nụ cười thân thiết, đáp: “Được thôi, vậy ta sẽ cùng muội muội đi dạo chút!”
Dứt lời, Lee Sung Min đang định đứng dậy thì đột nhiên bị người kéo lại, chỉ nghe tiếng nói lãnh đạm của Jo Kyu Hyun: “Minnie, em không phải nói em đói rồi sao? Sắp khai tiệc rồi!”
Lee Yoo Ra cực kì thân thiết kéo tay Lee Sung Min, chầm chậm bước khỏi đại đường, sau đó hai người hướng về phía hoa viên sau phủ mà đi, trong ánh mắt của những người không biết gì, họ nhìn rất giống huynh muội tình thâm.
Chỉ có Lee Sung Min tự mình biết, người nữ nhân kéo tay cậu trong thâm tâm đang có chủ ý xấu.
Rất nhanh hai người đã đến hoa viên, bởi vì phủ thái tử đang mở yến tiệc, cho nên, hoa viên rất tĩnh mịch, hạ nhân trong phủ lưu lại nơi đây cũng ít đi.
Diễn kịch là điểm mạnh của một chuyên gia đàm phán như Lee Sung Min, nhưng mà cậu bây giờ không có tâm trạng diễn kịch trước mặt nữ nhân này, hơn nữa, cậu lại không phải là Lee Sung Min ngốc nghếch, càng không cần nghe người nữ nhân thâm độc này nói tình cảm huynh muội gì! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Một người ngay cả ca ca mình cũng giết hại thì còn tình cảm huynh muội?
Cho nên, đến nơi không người, Lee Sung Min liền hất bỏ tay Lee Yoo Ra, nói: “Được rồi, ngươi có gì cứ nói! Đứng tiếp tục nói gì tình cảm huynh muội với ta!”
Đối diện với phản ứng của Lee Sung Min, Lee Yoo Ra trước tiên là khẽ sửng sốt, sau đó lại giả vờ không hiểu nhìn Lee Sung Min nói: “Ca ca, người nói gì vậy? Muội muội chỉ vì nhớ ca nên muốn cùng ca ra đây hàn huyên thôi mà!”
Lee Sung Min cười lạnh một tiếng, không chút để tâm lật tẩy lời nói dối của Lee Yoo Ra, giễu cợt nói: “Ngươi nhớ ta? Ngươi chắc là đang nghĩ, sao ta vẫn chưa chết? Một nữ nhân vì địa vị và quyền lực, ngay cả thân ca ca của mình cũng hạ độc thủ, ngươi nói ngươi nhớ ta, quan tâm ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Hay là ngươi bây giờ còn tưởng ta còn là tên ngốc kia?”
Bị Lee Sung Min lật tẩy, Lee Yoo Ra cũng không tiếp tục giả vờ, ả cười lạnh một tiếng, nhìn Lee Sung Min nói: “Xem ra, ta không thể không tin, ngươi đúng là đã khỏi! Nếu không, tên ngốc trước kia, làm sao lại nói ra được những lời này? Lee Sung Min, quả là ta đã xem thường ngươi!”
Lee Sung Min cười nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lee Yoo Ra, nói: “Ngươi ngay cả một tên ngốc cũng không bỏ qua, tâm ngươi thật là hiểm độc!”
Ánh mắt Lee Yoo Ra thoáng qua tia hận ý, đột nhiên cười nói: “Hiểm độc? Lee Sung Min, là ngươi ép ta, ngươi không thể trách ai được! Nếu như không phải ngươi giả điên giả dại, phụ thân sao lại phối ngươi cho thái tử gia? Một con ngốc như ngươi, dựa vào gì mà trở thành một thái tử phi cao cao tại thượng? Vị trí thái tử phi, vốn dĩ là của Lee Yoo Ra ta! Phụ thân thiên vị cho nên mới đoạt đi tất cả của ta!”
Nói tới đây, Lee Yoo Ra ngừng lại, đột nhiên khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt lộ tia oán hận nói không nên lời, hét: “Ta vốn nghĩ ngươi là tên ngốc, khi ấy không giết ngươi, giờ ngươi sao lại hồi phục chứ?”
Lee Sung Min mở to mắt, không dám tin Lee Yoo Ra đầy mặt oán hận, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, cậu thật không dám tin, trên thế gian lại có nữ nhân thâm độc như vậy, vì muốn đạt được quyền lợi, không tiếc giết hại thân ca ca của mình, thậm chí còn hỏi tội ca ca mình sao không tiếp tục điên dại.
Lee Sung Min không có cách nào hình dung cơn giận trong người, cậu phẫn nộ nhìn Lee Yoo Ra, tức giận nói: “Cậu ta là ca ca của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy? Con người ngươi quả là vô nhân tính!”
Lee Sung Min trong cơn phẫn nộ, Lee Sung Min quên mất thân phận bây giờ của mình, cậu chỉ muốn đòi lại công đạo thay cho Lee Sung Min bị chết oan kia.
May thay, Lee Yoo Ra đang cực kì đố kị, không lưu tâm đến Lee Sung Min nói chữ ‘cậu ta’ chứ không ‘ta’.
Ả đối với sự phẫn nộ tri vấn của Lee Sung Min, căn bản không để trong mắt, ả chỉ cười lạnh, nói: “Ca ca? Trước giờ ta không xem một đứa ngốc như ngươi là ca ca của ta! Ngươi chỉ là nghiệt chủng của mụ đàn bà kia! Bởi vì ngươi, phụ thân luôn bảo vệ ngươi, cái gì tốt cũng đều cho ngươi, còn ta? Bao năm nay, ta được cái gì? Ngươi chỉ là một con ngốc, dựa vào gì mà hơn ta? Mẫu thân nói không sai, hôm đại hôn, ta đáng ra nên để người giết chết ngươi! Giữ lại mạng của ngươi, thật đúng là tai họa!”
Lee Sung Min không còn nhịn được nữa, đi nhanh một bước về trước, giơ tay tát Lee Yoo Ra một bạt tay, tức giận nói: “Nữ nhân thâm độc ích kỉ như ngươi căn bản không đáng làm huynh muội với người khác!”
Lee Sung Min còn tưởng Lee Yoo Ra sẽ đánh trả, nhưng không ngờ, Lee Yoo Ra chỉ hét lên một tiếng, tông mạnh về phía hòn non bộ, sau đó ngã xuống đất.
Bởi vì trán đụng phải hòn non bộ, bị rách da, nên vài tia máu nhỏ chảy ra.
Lee Sung Min nhìn Lee Yoo Ra cả mặt đầy máu khẽ sửng sốt, cậu chỉ tát ả một bạt tay, vốn không dùng toàn lực, cũng không đẩy ngã ả, mà cho dù cậu có đẩy, ả cũng không thể ngã về hướng hòn non bộ?
Tuy nhiên, Lee Sung Min chưa kịp suy nghĩ gì, sau lưng đã truyền lại một âm thanh phẫn nộ: “Lee Sung Min, ngươi làm gì vậy?”
Tiếp đó, Lee Sung Min chỉ cảm thấy có một bóng người thoáng qua, trên mặt bị tát một bạt tay, và cậu vì đứng không vững, đầu đụng phải hòn non bộ.
Lee Sung Min cố gắng chịu đựng nỗi đau trên trán truyền lạ, mở to mắt, nhìn thấy Lee Yoo Ra bị một bạch y thân ảnh ôm lấy, bắt đầu từng chút từng chút mất dần ý thức.
Và người ôm lấy Lee Yoo Ra không phải là ai khác chính là Jo Kyu Hyun, sau khi Lee Yoo Ra và Lee Sung Min rời khỏi, hắn không an tâm,bởi vì hắn biết Lee Sung Min biết chút võ công, cho nên, hắn mượn lí do ra ngoài, nhưng không ngờ, đến đây lại thấy cảnh Lee Sung Min đánh Lee Yoo Ra.
Jo Kyu Hyun bồng Lee Yoo Ra dậy, tỉ mỉ xem xét vết thương trên trán ả, dịu dàng hỏi: “Yoo Ra, nàng sao rồi? Vẫn ổn chứ? Tất cả đều là lỗi tại ta, ta không nên dẫn tên điên ấy đến đây!”
Kì thực Lee Yoo Ra bị thương không nặng, bởi vì, ả chỉ cố ý, khi thấy Jo Kyu Hyun xuất hiện cách đó không xa, cho nên mới giả vờ kích nộ Lee Sung Min, sau đó Lee Sung Min động thủ với ả, ả giả vờ đụng phải hòn non bộ.
Nhưng mà, ả lại giả vờ suy yếu, nhìn Jo Kyu Hyun, khí yếu nói: “Kyu Hyun, thiếp không sao…. Chàng hãy mau đi xem ca ca đi….”
Sau khi xác định Lee Yoo Ra không sao, Jo Kyu Hyun thở phào, nghe thấy Lee Yoo Ra nhắc đến Lee Sung Min, ánh mắt thoáng qua tia nộ khí, hắn bồng lấy Lee Yoo Ra, quay mạnh người, tức giận nói: “Tiện nhân đó! Cậu ta dám làm hại nàng, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho cậu ta….”
Tuy nhiên, khi Jo Kyu Hyun thấy Lee Sung Min khuôn mặt đầy máu, lời định nói đều bị nghẹn lại.
Bởi vì, Lee Sung Min lúc này đang nhắm mắt, ngã dưới đất không động đậy, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệt, phảng phất như đã không còn hơi thở, vết thương do đụng phải hòn non bộ trên trán không ngừng chảy máu, máu tươi theo khuôn mặt cậu mà chảy xuống, làm cho chiếc váy màu lam nhạt trên người cậu nhuộm một mảng đỏ, hơn nữa, còn rơi xuống từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Trên nền đất trải thạch ngọc (đá hoa cương), máu tươi đỏ chót ấy tựa như là bông hoa đang nở rộ, khiến người khác kinh ngạc.
Jo Kyu Hyun thấy bộ dạng suy yếu của Lee Sung Min, lòng bỗng thắt lại, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, trong phút chốc, hắn cơ hồ như muốn tiến về phía trước ôm cậu vào lòng.
Nhưng chính tại lúc này, Lee Yoo Ra trong lòng hắn khẽ động đậy, dùng âm thanh cực kì đau khổ nói: “Kyu Hyun, đầu thiếp đau….á…. ca ca bị thương rồi…. Kyu Hyun, đừng lo cho thiếp…. Mau đi xem ca ca thế nào…..”
Nghe thấy lời của Lee Yoo Ra, Jo Kyu Hyun khẽ do dự một lúc, hắn cúi đầu nhìn Lee Yoo Ra đang đau đớn, không nhịn được cơn hoảng loạn trong lòng, lạnh lùng nói: “Bổn vương vốn không nặng tay với cậu ta, hơn nữa, cậu ta vốn dĩ biết võ công, cậu ta như vậy, chẳng qua là muốn giở thủ đoạn với bổn vương thôi!”
Nghe thấy Jo Kyu Hyun nói thế, Lee Yoo Ra cúi đầu vào ngực Jo Kyu Hyun cười thầm, sau đó nhìn Jo Kyu Hyun với ánh mắt do dự, nói: “Nhưng mà ca ca…. ca ấy bị thương nặng như vậy……”
Jo Kyu Hyun hừ nhẹ một tiếng, nhìn Lee Sung Min một cái, ép buộc bản thân hạ quyết tâm, lạnh lùng đáp: “Mạng cậu ta còn lớn, không chết đâu, nàng cứ yên tâm!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun bế Lee Yoo Ra quay lưng rời khỏi.
Lee Sung Min tuy rằng nhắm mắt, nhưng thần trí cậu vẫn còn tỉnh táo, lời nói của Jo Kyu Hyun và Lee Yoo Ra, cậu nghe rõ mồn một, cậu cố gắng mở to mắt, lớn tiếng nói với Jo Kyu Hyun, cậu căn bản không thèm sự quan tâm của hắn, nhưng mà, đầu lại rất đau, khiến cậu không thể cử động, cậu chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, tựa như bị người ta ném vào hồ nước đá, cơ thể không ngừng chìm xuống, cảm giác rất lạnh rất lạnh.
Tuy nhiên, lúc Jo Kyu Hyun đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một âm thanh lạnh lùng truyền lại: “Xem ra Thất hoàng đệ đối với bổn thái tử phi tình cũ chưa dứt nhỉ! Chính phi của mình bị thương, không thèm quan tâm, ngược lại lại hết sức quan tâm đến thái tử phi của bổn thái tử, Thất hoàng đệ, bổn thái tử có nên cảm tạ hậu ái của ngươi đối với thái tử phi?”
Theo sau là bóng người của Jo Kyu Jong và Jo Kyu Sik xuất hiện.
Jo Kyu Hyun quay đầu lại, nhìn người đến là Jo Kyu Jong, cơ thể bất giác khẽ bất động.
Còn Lee Yoo Ra, khi nghe thấy tiếng của Jo Kyu Jong, trên mặt thoáng qua tia hoảng loạn, vội vàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Jo Kyu Hyun.
Nhưng mà, Jo Kyu Hyun lại không buông tay, vẫn ôm chặt lấy Lee Yoo Ra, đôi mắt nhìn Jo Kyu Jong, lớn tiếng nói: “Đại hoàng huynh, thần đệ và Yoo Ra cả hai tâm đầu ý hợp, hôm đại hôn, thần đệ vốn dĩ cưới Yoo Ra, nhưng bởi vì tên điên kia bày kế, kết quả khiến Yoo Ra trong cơn hoảng loạng, lên nhầm kiệu hoa của đại hoàng huynh! Đây tất cả đều là sai lầm của tên điên đó!”
Nói tới đây, Jo Kyu Hyun ngừng chút, lại nhìn sắc mặt âm trầm của Jo Kyu Jong nói: “Yoo Ra trở thành thái tử phi của đại hoàng huynh, vốn dĩ thần đệ không thể mong nàng trở về bên thần đệ, cho nên khi nãy trên yến tiệc, thần đệ mới ngăn cản tên điên ấy nói ra chân tướng! Nhưng mà, Yoo Ra yêu thần đệ. Nàng ấy lưu lại bên cạnh đại hoàng huynh vốn không hạnh phúc, cho nên, thần đệ quyết định, vì Yoo Ra, nói ra chân tướng sự thật! Mong đại hoàng huynh thành toàn cho thần đệ và Yoo Ra!”
Nghe những lời này, mặt Lee Yoo Ra trở nên trắng bệt, ả làm sao cũng không ngờ rằng, Jo Kyu Hyun nói những lời này trước mặt Jo Kyu Jong.
Và việc ngoài ý muốn hơn nữa là Jo Kyu Jong nghe xong lời của Jo Kyu Hyun lại không nổi giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, giễu cợt nhìn Jo Kyu Hyun nói: “Vậy sao? Thất hoàng đệ chắc chắn thái tử phi và thất hoàng đệ tâm đầu ý hợp? Nếu đã như vậy, muốn bổn thái tử thành toàn các ngươi không phải không thể, nhưng, Thất hoàng đệ có thể để thái tử phi chính miệng nói với bổn thái tử?”
Jo Kyu Hyun nhìn ánh mắt giễu cợt của Jo Kyu Jong, không biết tại sao, trong lòng dâng lên cơn hoang mang, đang định nói gì với Lee Yoo Ra, nhưng ả lại đột nhiên vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của Jo Kyu Hyun, và đẩy hắn ra, mặt đầy nước mắt vẻ mặt đáng thương nhìn Jo Kyu Jong nói: “Thất vương gia, ta yêu thái tử gia, mong Thất vương gia đừng làm khó ta….ta và Thất vương gia….đã là quá khứ rồi…….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc