Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 18

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Eun Jung thấy Lee Sung Min ngẩn người, bất giác lo lắng kéo tay áo Lee Sung Min: “Thiếu gia, kì thực người không cần vì nô tì ma đắc tội Kim thị nhân, Kim thị nhân này vốn là hoa khôi của thanh lâu, thủ đoạn rất lợi hại, bây giờ thiếu gia vì nô tì mà đắc tội ả, e rằng ả không thôi đâu. Nô tì thật sự rất lo lắng, ả ta sẽ bày kế hại thiếu gia.”
Lời mà Eun Jung nói chính là điều mà Lee Sung Min đang nghĩ, làm sao cậu không biết chứ?
Kim Tae Yeon này tuyệt đối là loại nữ nhân nhỏ nhen, lúc trước, ở khuôn viên a hoàn tên Ji Yeon kia vốn là a hoàn thân cận của ả, sau này chỉ vì một việc nhỏ mà đắc tội ả, thì đã bị ả đày đến khuôn viên, hơn nữa, còn không hả dạ, bắt tay cùng quản sự ma ma của khuôn viên, gây khó dễ với Ji Yeon.
Người như vậy, hôm nay ả chịu thiệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, bây giờ ả biết thân phận của cậu, với tính cách của Kim Tae Yeon, tuyệt đối không quang minh chính đại mà hại cậu, à chỉ hại cậu trong bóng tối.
Và Eun Jung không biết là, Lee Sung Min căn bản không lo lắng gì mà chỉ lo ngày mai cậu cùng Jo Kyu Hyun đi tham dự yến tiệc, khi ấy, một mình Eun Jung ở đây, không biết Kim Tae Yeon và Lee ma ma sẽ làm khó Eun Jung như thế nào.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min khẽ nhíu nhíu mày, đột nhiên, mắt sáng lên, ngày mai cậu cùng Jo Kyu Hyun đi tham sự yến tiệc, như vậy, ngay mai cậu sẽ khôi phục thân phận vương phi? Nếu là vương phi, sẽ cần a hoàn thân cận hầu hạ? Đến lúc đó cậu đưa Eun Jung đi, không phải sẽ ổn sao?
Nghĩ thế, Lee Sung Min nhẹ nhàng thả lỏng đôi mày, nở nụ cười tươi.
Chỉ cần Eun Jung bên cạnh cậu, đợi qua ngày mai, dù Kim Tae Yeon có mưu kế gì, cậu cũng không sợ, bởi vì, Jo Kyu Hyun đã hứa, chỉ cần cậu đem việc lên nhầm kiệu hoa đêm đó nói ra trước mặt quần chúng, hắn sẽ cho cậu hưu thư, để cậu rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi đây, cậu cũng không thèm bận tâm đến một Kim Tae Yeon gì kia?
Thấy Lee Sung Min nở nụ cười tươi, Eun Jung bất giác có chút hoài nghi, nói: “Thiếu gia, không lẽ người một chút cũng không lo lắng sao? Kim thị nhân kia…..”
Lee Sung Min không đợi Eun Jung nói hết, đã vỗ vỗ vai nàng ta, nói: “Eun Jung, nếu như ta rời khỏi đây, ngươi sẽ đi theo ta chứ?”
“Rời khỏi?” Eun Jung nghe thấy lời của Lee Sung Min, bất giác nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia, người là Thất vương phi, sao có thể rời khỏi đây? Nếu như tự mình rời đi, vương gia sẽ không vui đâu, hơn nữa, trong tay chúng ta không có ngân lượng, chúng ta có thể đi đâu chứ?”
Trên mặt Lee Sung Min lộ ra nụ cười tuyệt mĩ, lãnh đạm nói: “Hắn đã đồng ý, qua ngày mai, hắn sẽ cho ta hưu thư, đến lúc đó, chúng ta có thể đem theo giá trang rời khỏi đây!”
Eun Jung nghe thấy lời của Lee Sung Min, bất giác mở to mắt, tức giận nói: “Hưu thư? Vương gia sao có thể làm vậy? Ngài ấy làm sao có thể từ thiếu gia? Ngài ấy từ thiếu gia rồi, sau này thiếu gia phải làm sao?”
Lee Sung Min không ngờ rằng, khi Eun Jung nghe thấy Jo Kyu Hyun muốn từ cậu, lại có phản ứng mạnh như vậy, bất giác nghi ngờ hỏi Eun Jung: “Eun Jung, hắn không thích ta, từ ta không phải tốt lắm sao? Hơn nữa, rời khỏi đây, tốt hơn là sống ở đây chịu khổ!”
Lee Sung Min là linh hồn ở thế kỉ 21 xuyên không đến đây, cậu làm sao biết trong lòng Eun Jung nghĩ gì?
Ở thời phong kiến cổ đại này, luôn trọng nam kinh nữ, (trọng công khinh thụ!!) ở đây,cơ hồ đều coi nam nhân (là công ý…) là trời, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, dù bị gả đến nhà chồng chịu sự lạnh nhạt của chồng, cũng không thể tự tiện về nhà mẹ, dù chồng có nạp thiếp, bản thân chỉ có thể cố mỉm cười, còn phải vì chồng chăm lo việc của người thiếp.
Dù thân là vợ chính, phản đối việc chồng nạp thiếp thì nhẹ sẽ bị người khác chê cười, nặng sẽ bị gán vào tội danh đố kị, bị chồng liệt vào bảy bảy lí do, và bị từ!
Và những người bị chồng từ là thảm nhất, bị từ bỏ, không thể về nhà mẹ đẻ, bởi vì, như vậy sẽ mất mặt nhà mẹ, trong thời đại này, những người bị chồng từ chỉ có hai con đường, một là tự vẫn, con đường khác là xuất giá, tự giữ đèn riêng. (tức tìm người khác mà gả)
Chính vì những lí do này, cho nên Eun Jung biết được Lee Sung Min bị Jo Kyu Hyun từ mới khẩn trương như vậy.
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Eun Jung bất giác khẩn trương, mắt nàng ta đỏ lên, thút thít nói: “Thiếu gia, nếu như người bị vương gia từ rồi, vậy phải làm sao?”
Lee Sung Min nào có biết những việc đó? Cậu nhìn bộ dạng tựa như giặc đang đuổi đến của Eun Jung, trong lòng càng mơ hồ, kì lạ mà hỏi: “Eun Jung, ta còn sống sờ sờ mà, ngươi khóc gì chứ? Hắn từ ta, ta vẫn ổn, có bị sao đâu chứ?”
Eun Jung nhìn bộ dạng thanh thản của Lee Sung Min, trong lòng càng cay đắng, nàng đột nhiên ôm lấy Lee Sung Min, khóc mà nói: “Thiếu gia, người hồ đồ thật hay giả hồ đồ vậy? Nếu thiếu gia bị vương gia từ rồi, sau này còn có ai dám cưới thiếu gia nữa? Ngày tháng sau này của thiếu gia làm sao mà sống?”
Nghe xong lời than khóc của Eun Jung, Lee Sung Min mới phản ứng lại, chết thật, cậu sao lại quên đi việc đây là phong kiến cổ đại? Eun Jung là cổ nhân, tư tưởng đương nhiên là bảo thủ, trong mắt nàng ta, người bị từ khỏi của là không giữ đạo làm vợ, hơn nữa sẽ không có ai dám cưới, bởi vì, trong mắt các nam nhân chết tiệt kia, cậu không còn trinh bạch!
Ở cổ đại, một nữ nhân (hay thụ..) không trinh bạch, ai sẽ cưới chứ? Nhưng mà, cậu là Lee Sung Min, là linh hồn thế kỉ 21, cậu mới không thèm lo mấy cái đó! Người ngoài làm sao nhìn thì có gì phải bận tâm? Vả lại, cậu gả cho Jo Kyu Hyun nhiều ngày như vậy, Jo Kyu Hyun căn bản không hề động qua cậu! Cậu sợ gì chứ?
Sớm tinh mơ, màn sương bao phủ không gian, ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung phủ lên vạn vật.
Một tia sáng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, soi rọi lên cây nở đầy hoa mai, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương, tạo nên màu bảy sắc, làm cho người ta không khỏi kinh ngạc trước mĩ cảnh bình minh.
Lee Sung Min vươn thân lười nhác, mở đôi mắt còn chút mơ hồ, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, chui đầu vào chiếc chăn dày.
Một trận tiếng bước chân truyền lại, đôi mắt Eun Jung đỏ mọng từ ngoài đi vào, nàng ta nhanh bước đến bên giường Lee Sung Min, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, nhỏ nhẹ nói: “Thiếu gia, vương gia cho người gọi thiếu gia đến Vô Trần điện!”
Lee Sung Min xoay người, không thèm quan tâm Eun Jung, tiếp tục chui đầu sâu vào chăn.
Nhìn thấy hành động trẻ con của Lee Sung Min, Eun Jung bất nhẫn kéo chăn ra, dựa sát vào tai Lee Sung Min nói: “Thiếu gia, mau dậy đi!”
Lee Sung Min cực kì không cam tâm mở mắt ra, nhìn Eun Jung, nói: “Eun Jung, ngươi để ta ngủ thêm chút nữa được không? Mới sáng sớm mà ồn muốn chết!”
Eun Jung nhìn về hướng cửa, nói: “Thiếu gia, người mau dậy đi, vương gia còn đang đợi bên ngoài!”
Lee Sung Min vì tối qua an ủi Eun Jung mà rất trễ mới ngủ, bây giờ cậu rất buồn ngủ, nào có nghe được lời nói của Eun Jung, chỉ thấy cậu đưa tay giật lại chiếc chăn mà Eun Jung kéo ra, sau đó chui đầu ngủ tiếp.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một thân hình cao lớn từ ngoài cửa bước vào, trên tay người vừa vào cầm một thau nước, “ào” một tiếng, cả thau nước bị dội lên người Lee Sung Min.
Bị dội nước lạnh thấu xương, Lee Sung Min lửa giận trong cậu lập tức dâng lên, bật mạnh từ trên giường dậy, phẫn nộ quát: “Chết tiệt, ai dám dội nước ta? Eun Jung, ngươi chán sống rồi hả?”
Lee Sung Min hất mái tóc ướt sũng, chiếc nội y màu trắng của cậu ướt một mảng lớn, lúc này cậu như một con sư tử đang nổi giận, trừng mắt nhìn Eun Jung.
Thấy Lee Sung Min giận dữ, Eun Jung sợ hãi lui về phía sau một bước, nói: “Không phải nô tì, thiếu gia, là vương gia.”
Nói xong, Eun Jung không dám lưu lại trong nhà, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Lee Sung Min giờ mới phát hiện, trong nhà không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người cao lớn, mà chủ nhân của bóng người này đang đứng cạnh giường, lạnh lùng nhìn cậu.
Tính khí Lee Sung Min vốn không tốt, đang ngủ ngon trong chăn thì bị người khác hất một thau nước lạnh, tâm trạng cậu có thể hình dung là ác liệt lại hình dung, cộng thêm thủ phạm là người cậu ghét nhất, cậu nghĩ cũng không nghĩ, tức giận hét: “Jo Kyu Hyun, tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Jo Kyu Hyun ném bỏ chiếc thau trên tay, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min nói: “Lee Sung Min, ngươi tốt nhất cút dậy cho bổn vương, nếu không bổn vương sẽ dở bỏ cái ổ chó này của ngươi!”
“Ngươi! Tên nam nhân thối tha!” Lee Sung Min phẫn nộ ném chiếc chăn trên người về phía Jo Kyu Hyun.
Jo Kyu Hyun khẽ nghiêng người, tránh chiếc chăn mà Lee Sung Min ném tới, đồng thời hắn bị hành động của Lee Sung Min mà kích động, phẫn nộ quay người lao về phía cậu, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu, mâu đen thâm trầm thoáng qua một tia rạo rực, bước chân hắn vì vậy mà khẽ ngừng lại.
Lee Sung Min đang tức đầy bụng, cậu cũng đang định tiếp tục nói, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cậu nhìn theo ánh mắt của Jo Kyu Hyun, bất giác kêu lên.
Thì ra, chiếc áo mỏng của cậu khi nãy bị thau nước ấy làm cho ướt sũng, mà chiếc áo ấy lại là màu trắng, cho nên chiếc áo mỏng đâu có thể che được phong quang trước ngực cậu, mà việc này, sớm đã bị Jo Kyu Hyun nhìn thấy.
Chăn đã bị Lee Sung Min ném xuống đất, cậu chỉ còn cách dùng tay che, hoang mang nhìn Jo Kyu Hyun đang đi về phía cậu: “Tên sắc lang (dê xòm, 35) chết tiệt, ngươi nhìn gì? Mau cút ra ngoài!”
Jo Kyu Hyun lúc đầu là khẽ lặng người, sau đó rất nhanh nở nụ cười kinh nhạo, nói: “Nam nhân như ngươi, bổn vương không hề hứng thú!”
Nói đến đây, Jo Kyu Hyun khẽ ngừng lại, lại nói: “Nhưng mà, nếu ngươi đã câu- dẫn bổn vương, vậy thì, bổn vương sẽ miễn cưỡng thỏa mãn ngươi một chút vậy!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun tiếp tục tiến về phía Lee Sung Min.
Lee Sung Min dùng tay che trước người, thần sắc kinh hoàng lui về sau, nhưng mà, cậu quên rằng cậu lúc này đang đứng trên giường, cái lui này đúng đúng đụng ngay cạnh giường, nhất thời mất thăng bằng, ngã về phía Jo Kyu Hyun.
Jo Kyu Hyun không ngờ tới việc Lee Sung Min ngã về phía hắn, nhất thời không để ý, hắn và cậu ngã xuống chiếc chăn bị ném xuống đất kia.
Lee Sung Min vừa đúng nằm trên người Jo Kyu Hyun, môi cậu đang chạm chiếc mũi cao thẳng của hắn, đôi tay chạm ngực hắn, muốn tư thế nóng ấm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Biến cố đột ngột này khiến Jo Kyu Hyun khẽ sửng sốt, nhưng mà hắn rất nhanh phản ứng lại, môi nở nụ cười tà mị, đột nhiên đôi tay ôm lấy Lee Sung Min, xoay người một cái, đè Lee Sung Min còn chưa hoàn hồn xuống đất, môi gần sát tai cậu, khàn giọng nói: “Tiểu tử, đây là thủ đoạn ngươi quyến rũ bổn vương?”
Bên tai truyền lại hơi nóng khiến Lee Sung Min khẽ run người, cậu cố gắng để trái tim đang nhảy loạn lên của mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn nhịn không được, hoang mang hét lên: “A, tên nam nhân đáng chết, ngươi mau thả ta ra!”
Jo Kyu Hyun trước nay tính cách nóng nảy, lúc này lại không hề nổi giận, hắn nhìn Lee Sung Min đỏ cả mặt kia, khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười tà mị, một lần nữa áp sát khuôn mặt có chút nóng lên của Lee Sung Min, nói: “Tiểu tử, ngươi đang khơi dậy dục vọng của bổn vương?”
Hơi thở nóng ấy phả vào mặt Lee Sung Min, khiến mặt cậu có chút nhột nhột, trong người bỗng dâng lên một trận tê dại.
Mặt cậu càng đỏ hơn nữa, đôi tay chắn trước ngực Jo Kyu Hyun, cố gắng tạo khoảng cách giữa cậu và hắn, nhưng, cậu lại phát hiện, cậu làm như vậy căn bản không có tác dụng, bởi vì, bây giờ cậu không có chút sức lực nào, tay chân vô cớ mềm nhũn.
Nhìn khoảng cách giữa cậu và Jo Kyu Hyun ngày càng gần, sắp sửa hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, Lee Sung Min bất giác nhắm chặt mắt, la lên: “Đừng!”
Còn Jo Kyu Hyun nhìn bộ dạng sợ hãi của Lee Sung Min, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Tên điên này trước giờ hung hăng dữ tợn, cứ như một bà vợ chanh chua, không ngờ thân hình cậu ta cũng không tệ, thường ngày hung dữ vậy, hắn còn tưởng thân hình cậu ta căn bản không ra gì, thật không ngờ, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng lại cực kì quyến rũ, đặc biệt là……
Nghĩ tới đây, Jo Kyu Hyun nhìn Lee Sung Min đang áp sát trước người mình, phát ra tiếng cười, sau đó áp lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy.
“Ưm…” Cảm thấy một đôi môi nóng ấm đang áp lên môi mình, Lee Sung Min chỉ cảm thấy “bùng” một tiếng, trong đầu hoàn toàn trắng xóa.
Lúc này, cậu thậm chí còn quên cả vùng vẫy.
Cảm thấy được Lee Sung Min đang hoảng loạn, nụ cười trong mắt Jo Kyu Hyun càng nồng, hắn một tay ôm chặt lấy Lee Sung Min, một tay nhẹ nhàng chạm lên hai chấm đỏ của cậu, còn lưỡi càng thâm sâu vào quyến luyến vị ngọt trong miệng cậu.
Trước ngực truyền lại cơn lạnh khiến Lee Sung Min run cả người, đồng thời cũng khiến cậu thanh tỉnh lại.
Sau cảm nhận được Jo Kyu Hyun làm gì với mình, cậu nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay, tát mạnh Jo Kyu Hyun một bạt tay, sau đó co chân đá mạnh hắn ra!
Jo Kyu Hyun đang trầm luân trong tình-dục, căn bản không phòng bị đối với Lee Sung Min, càng không nghĩ rằng, Lee Sung Min đột nhiên phản kháng, Lee Sung Min không những tặng hắn một bạt tay mà còn bị cậu đá một cái, và vì thế mà lăn khỏi người Lee Sung Min.
Jo Kyu Hyun tựa như bị người ta dội thau nước lạnh, bao nhiêu dục vọng phút chốc biến mất, hắn phẫn nộ nhìn Lee Sung Min, tức giận quát: “Tên điên này, ngươi làm gì vậy?”
Lee Sung Min thảm bại bò từ dưới đất lên, dùng tay lau mạnh môi mình, thái độ bạo nộ quát Jo Kyu Hyun: “Tên sắc lang, Đăng Đồ Tử (một nhân vật cực kì háo sắc bên trung quốc thời cổ đại), sắc thai, tiện nam hạ lưu! Ngươi làm gì với ta!”
Lee Sung Min nghĩ tới nụ hôn đầu mà cậu để dành hai mươi năm bị tên nam nhân tệ hại này cướp đi, khóe mắt bất giác đỏ lên, nước mắt bỗng dưng chảy ra.
Cậu căm hận nhìn Jo Kyu Hyun, cứ như hận đến muốn giết chết hắn!
Đây là nụ hôn đầu của cậu, cậu để dành cho người mà cậu yêu, nhưng mà, lại bị một nam nhân ngựa giống thối tha này cướp đi, việc này cậu làm sao bình tĩnh lại được chứ?
Jo Kyu Hyun bị Lee Sung Min đá một cước, trong lòng vốn dĩ rất phẫn nộ, nhưng mà, không biết tại sao, khi hắn thấy khuôn mặt đầy lệ ,khóc đến hoa lê mang vũ, cơn phẫn nộ trong lòng đã yên tiêu vân tán. (tức biến mất không còn tăm hơi => ý là không còn giận nữa)
Hắn nhìn Lee Sung Min, sau đó đứng dậy, nói: “Được rồi, thay đồ một lát đến Vô Trần điện!”
Lee Sung Min thuận tay cầm lấy chiếc giầy ở dưới đất, căm hận ném về hướng của Jo Kyu Hyun, hét: “Tên nam nhân đáng chết, ngươi trả nụ hôn đầu lại cho ta, trả nụ hôn đầu cho ta!”
Nụ hôn đầu? Jo Kyu Hyun có chút ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nhưng mà, rất nhanh lộ ra nụ cười quỷ mị, nhìn Lee Sung Min lãnh đạm nói: “Ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương hôn người, đáng ra là vinh hạnh của ngươi đấy! Lee Sung Min, một nam nhân dung mạo xấu xí, muốn thân hình cũng không có như ngươi, bổn vương chịu hạ mình mà động đến ngươi, ngươi lẽ ra phải cảm thấy vui mới đúng!”
“ta thèm cái vinh hạnh chết tiệt của người!” Lee Sung Min ném chiếc giầy còn lại về phía Jo Kyu Hyun, quát: “Jo Kyu Hyun, cho dù nam nhân trong thiên hạ có chết hết, Lee Sung Min ta cũng không thèm quan tâm ngươi! Ngươi để dành cái vinh hạnh chết tiệt của ngươi cho mấy mấy nữ nhân ngốc đợi chờ ngươi gieo giống đi! Tên nam nhân ngựa giống!”
“Ngươi!” Jo Kyu Hyun khẽ nghiêng người tránh chiếc giầy, trong tâm bất giác bão nộ, hắn lạnh lùng nhìn Lee Sung Min, tức giận nói: “Nam nhân chết tiệt, với bộ dạng này của ngươi, bổn vương mới không thèm! Không lẽ, khi nãy không phải ngươi đang câu—dẫn bổn vương? Lee Sung Min, nếu đây là thủ đoạn ngươi muốn bổn vương không từ ngươi, thì thật là quá tệ!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun sửa sang lại áo bào có chút xộc xệch của mình, sau đó đầu cũng không quay lại bước nhanh về phía cửa.
Lúc đi đến cửa, hắn lại dừng bước chân, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lee Sung Min nói: “Lee Sung Min, bổn vương từ chắc ngươi rồi! Ngươi đừng mong sau nay bổn vương nhìn ngươi thêm một lần! Biết điều thì ngoan ngoãn theo bổn vương đến dự yến tiệc của Yoo Ra, nếu không, bổn vương sẽ đem bán nô tì bên cạnh ngươi đến thanh lâu!”
Lee Sung Min căm hận nhìn Jo Kyu Hyun, kéo chiếc chăn từ dưới đất lên, ném về phía hắn, tức giận vô cùng hét: “Cút, ngươi cút ngay cho ta!”
Jo Kyu Hyun khẽ tránh, hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu đi biến mất trước cửa phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc