Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 10

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Kim Tae Yeon nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, suýt chút nữa là tức đến thở không nổi, vốn là ả ta bảo Jo Kyu Hyun đến khuôn viên với ả, nay ả sao cam tâm về như vậy?
Cơ thể ả mềm mại dựa vào người Jo Kyu Hyun, giọng ủy khuất nói: “Vương gia, người không phải đã đồng ý với thiếp, hôm nay người sẽ bồi thiếp mà?”
Giờ đây Jo Kyu Hyun đang bị thô sứ a hoàn bất tri danh kia làm cho nộ hỏa đầy cả bụng, làm gì còn nghĩ tới thương hương tiếc ngọc? Hắn không chút lưu tình đẩy mạnh Kim Tae Yeon ra, không hài lòng nói: “Được rồi, nàng về phòng trước đi! Lát bổn vương sẽ đi tìm nàng!”
Lúc này Kim Tae Yeon thật sự vô cùng hối hận, biết trước như vậy, ả sẽ không nhiều chuyện bảo Jo Kyu Hyun cùng đến khuôn viên, bây giờ thì tốt rồi, tâm tư Jo Kyu Hyun giờ đã bị hồ ly tinh vô danh câu dẫn, đúng là tức chết mà!
Nhưng mà Kim Tae Yeon tuy trong lòng rất tức giận và không cam tâm nhưng ả lại không dám làm trái mệnh lệnh Jo Kyu Hyun, chỉ còn biết cách giẫm chân không cam tâm quay người bước ra khuôn viên.
Trước khi rời khỏi, ả căm hận liếc về phía Lee Sung Min biến mất: Là tại đứa thô sứ a hoàn kia hại cả, ả nhất định không bỏ qua cho cậu ta!
Sau khi Kim Tae Yeon rời đi, rất nhanh sau đó Lee Joon đã dẫn quản sự ma ma của khuôn viên đến trước mặt Jo Kyu Hyun.
Quản sự ma ma không biết phát sinh chuyện gì, mụ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Jo Kyu Hyun, bất giác bị dọa đến nhũn cả chân, quỳ xuống đất, run run nói: “Lão…lão nô tham kiến vương…vương gia.”
Jo Kyu Hyun lạnh lẽo nhìn quản sự ma ma một cái, lạnh lùng hỏi: “Nam tử khi nãy trên xích đu là ai?”
Quản sự ma ma nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, khẽ sửng sốt, nhưng mụ phản ứng lại rất nhanh, đáp: “Vương gia hỏi người nam tử trên xích đu sao?”
Jo Kyu Hyun không vui liếc nhìn quản sự ma ma, lạnh lẽo nói: “Bổn vương có hỏi ngươi chuyện khác sao?”
Quản sự ma ma bị ánh mặt hàn lạnh của Jo Kyu Hyun dọa giật mình, cúi đầu run rẩy đáp: “Hồi vương gia lão nô cũng không biết cậu ta là ai?”
Jo Kyu Hyun nghe xong lời của quản sự ma ma, bất giác nhíu nhíu kiếm mi, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là thô sứ a hoàn trong khuôn viên, sao ngươi lại không biết? Xem ra, quản sự ma ma ngươi không muốn làm nữa rồi?”
Quản sự ma ma nghe thấy Jo Kyu Hyun nói vậy, lập tức lớn tiếng kêu oan: “Vương gia minh giám, lão nô thật sự không biết cậu ta là ai, cậu ta là mấy ngày trước quản gia Lee ma ma đưa đến, Lee ma ma căn bản không nói tên cậu ta, vả lại, cậu ta rất hung dữ, còn đánh cả lão nô.”
Jo Kyu Hyun không kiên nhẫn ngắt lời quản sự ma ma, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói là Lee ma ma đưa đến? Cậu ta tên gì?”
Quản sự ma ma nhìn thấy sắc mặt ngày càng âm trầm của Jo Kyu Hyun, nuốt vội nước bọt, nói: “Hồi vương gia lão nô thật sự không biết cậu ta tên gì?”
Quản sự ma ma vốn không nói dối, bởi vì, từ khi mụ bị Lee Sung Min đánh một trận xong, mụ đã không dám đến gần cậu nửa bước, cho nên, mụ đương nhiên không biết tên của Lee Sung Min.
Nhìn thấy thần sắc Jo Kyu Hyun bất thiện, một a hoàn cùng đến với quản sự ma ma vội đáp: “Vương gia, hình như nô tì nghe nói, cậu ta tên là Sung Min.”
Sung Min? Lee Sung Min? Là tên điên đó sao? Jo Kyu Hyun nghe xong lời của a hoàn đó, sắc mặt phút chốc đen lại.
“Bốp!” không còn khống chế được cơn giận, Jo Kyu Hyun đột nhiên đánh đổ một cây mai cách đó không xa, sau đó tức giận nói với quản sự ma ma: “Tìm nam nhân ấy ra đây cho bổn vương!”
Đôi tay hắn nắm chặt lại với nhau, gân xanh bạo phát, trong lòng cực kì phẫn nộ, nếu như không phải đích thân nghe thấy thô sứ a hoàn kia nói ra Sung Min, hắn cơ hồ không dám tin, vị thiếu nam trên xích đu kia chính là tên điên mặt đồ bẩn xấu xí như ác ma—Lee Sung Min.
Thì ra, bản thân bị nam nhân giả điên giả dại ấy đùa giỡn mà không hề hay biết!
Hay một Lee Sung Min kia, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho cậu! Lúc này Jo Kyu Hyun cơ hồ không biết phải làm sao hình dung cơn nộ hỏa trong lòng hắn, nếu như Lee Sung Min lúc này đứng trước mặt hắn, hắn nhất định không khống chế nổi bản thân, một chưởng đánh chết cậu!
Quản sự ma ma bị dọa đến gần như bò không dậy nổi, ngày tháng mụ làm việc trong vương phủ không phải là ít, nhưng mà, đây là lần đầu tiên mụ thấy vương gia nổi trận lôi đình như vậy, vả lại, còn vì một thô sứ a hoàn.
Nhưng, sợ hãi vẫn là sợ hãi, vẫn là lồm cồm bò dậy, vội vàng đem người đi tìm Lee Sung Min.
Nhưng khuôn viên của thất vương phủ cực kì rộng lớn, trong khuôn viên còn trồng đầy Liên Đường cao hơn nửa người, nhân thủ không đủ, muốn tìm một người có dễ đâu chứ?
Cho nên, dù rằng quản sự ma ma đem theo nhiều thô sứ a hoàn cùng tìm kiếm, nhưng nhất thời tam khắc ( tức trong thời gian ngắn) vẫn không tìm thấy hình bóng của Lee Sung Min.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt Jo Kyu Hyun đã biến thành xanh ngắt, đôi mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm mảng Liên Đường rậm rập, không động đậy.
Quản sự ma ma tìm bao lâu rồi nhưng vẫn không thấy hình bóng của Lee Sung Min, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ khuôn mặt béo tròn của mụ.
Qua hồi lâu, vẫn không tìm thấy, mụ chỉ còn cách lững thững bước đến trước mặt Jo Kyu Hyun, run rẩy nói: “Bẩm báo vương gia, Lee Sung Min có lẽ đã không còn ở khuôn viên nữa.”
Jo Kyu Hyun lúc này tựa một con sư tử tràn đầy bạo nộ, Lee Sung Min cố tình che giấu đi dung mạo của mình và từng lần từng lần một thách thức hắn, điều đó đã khiến hắn kích nộ, mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Giờ đây nghe thấy quản sự ma ma bảo không tìm thấy người, hắn bất giác phẫn nộ hét: “Bổn vương chính mắt nhìn thấy cậu ta chạy vào trong mảng Liên Đường này, không lẽ, bổn vương hoa mắt rồi? Hôm nay nếu các ngươi tìm không thấy tên điên ấy thì chuẩn bị rơi đầu đi!”
Lời của Jo Kyu Hyun vừa dứt, quản sự ma ma và những thô sứ a hoàn kia bất giác bị dọa đến sắc mặt không còn chút máu, toàn bộ nằm dài dưới dất, lớn tiếng xin tha.
khi nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, Lee Joon cũng kinh ngạc, hắn ta theo Jo Kyu Hyun không phải là ngày một ngày hai, nhưng thấy Jo Kyu Hyun nổi trận lôi đình như vầy, quả là lần đầu tiên, lần trước Jo Kyu Hyun biết Lee Yoo Ra lên nhầm kiệu hoa, trở thành thái tử phi hắn cũng không hề phẫn nộ như vậy.
Nghĩ tới đây, Lee Joon trong lòng bỗng lo âu thay cho Lee Sung Min, tuy rằng Lee Joon rất phục Lee Sung Min việc giả điên giả dại chọc giận vương gia, nhưng, vương gia không phải là người dễ động đến, bây giờ hắn phẫn nộ như vậy, nếu như Lee Sung Min bị hắn tìm được, thì dù là con trai của Lee thừa tướng, e rằng cũng khó bảo toàn tánh mạng!
Kì thật, quần chúng không phải không biết, lúc này Lee Sung Min đang ở ngay trước mắt họ, cậu kéo theo Ji Yeon, nhưng mà cậu đã lợi dụng mảng Liên Đường này để chơi trò trốn tìm với mọi người.
Cho nên, lời của Jo Kyu Hyun và quản sự ma ma, cậu nghe được rất rõ, cậu vốn đối với quản sự ma ma và lũ a hoàn kia không chút thiện cảm, nhưng cậu thân là cảnh sát thế kì 21, không nhẫn tâm giương mắt nhìn họ vì cậu mà bị tên bạo quân kia hại mất mạng.
Hơn nữa, cậu cũng biết, trong khuôn viên này, cậu trốn được sự tìm kiếm của quản sự ma ma và những thô sứ a hoàn kia nhưng không thể trốn được các thị vệ võ công cao cường kia, cứ tiếp tục như vậy, cậu sớm muộn cũng sẽ bị tên nam nhân kia tìm thấy, cậu hà tất phải vì bản thân mà liên lụy đến tính mạng người khác?
Nghe thấy tiếng kêu khóc động trời ngoài kia, Lee Sung Min bất giác căm hận chửi Jo Kyu Hyun một tiếng vô sỉ! Sau đó đành kéo theo Ji Yeon sớm đã run rẩy cả người, chầm chậm bước ra khỏi mảng Liên Đường rậm rập kia.
Vừa bước ra khỏi mảng Liên Đường, Lee Sung Min bỗng cảm thấy tay mình trầm hẳn, “bộp” một tiếng, Ji Yeon đã mềm nhũn cả đôi chân, nằm dài dưới đất.
Lee Sung Min nhìn Ji Yeon nằm bẹt dưới đất, sau đó lại nhìn đã quỳ thành một đám quản sự ma ma và các a hoàn, sau đó mới quay lại nhìn Jo Kyu Hyun giờ đây đã đen cả mặt, ưỡng thẳng người, nhìn Jo Kyu Hyun, lớn tiếng nói: “Không liên quan đến họ, có gì cứ nhằm Lee Sung Min ta mà xử trí.”
Quần chúng bị sự xuất hiện đột ngột Lee Sung Min dọa giật mình, nhưng rất nhanh quản sự ma ma đã thở phào nhẹ nhõm, mụ len lén nhìn Jo Kyu Hyun, người vương gia muốn tìm đã xuất hiện, họ coi như không cầm phải chết rồi.
Thấy Lee Sung Min bước ra từ mảng Liên Đường, khóe miệng Jo Kyu Hyun câu lên nụ cười lạnh khốc tựa ác ma, đột nhiên quơ tay, ra lệnh: “Cút xuống hết cho bổn vương!”
Quản sự ma ma và nhưng người khác nghe thấy câu nói này của Jo Kyu Hyun, cứ như thoát ly đại nạn, nhanh chóng bò dậy, đi về hướng của khuôn viên.
Còn Lee Sung Min cúi gầm đầu, nửa khom lưng, từng chút từng chút hòa vào dòng ngươi đang chuyển động.
Tuy nhiên, trước mắt là cửa khuôn viên, Lee Sung Min cảm thấy áo mình bị nắm chặt, cả người bị người khác nhấc bổng lên.
Lần lôi kéo này, suýt nữa khiến Lee Sung Min thở không nổi, cậu quơ tay, đôi mắt mở tròn, nhìn chằm chằm kẻ tội đồ đang nắm lấy áo cậu, phẫn nộ nói: “Tên nam nhân bạo lực kia, ngươi thả ta ra.”
Thấy bộ dạng Lee Sung Min giương nanh nhe vuốt, khóe môi Jo Kyu Hyun khẽ co giật, qua một lúc sau, mới ném cậu xuống đất, lạnh lùng nói: “Lee Sung Min, ngươi to gan lắm! Ngươi dám chơi khăm bổn vương?”
Chơi khăm? Lee Sung Min sờ sờ cái ௱ô** bị ngã thành hai cái của mình, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đen lại, phẫn nộ đáp: “Nam nhân thối, ngươi đừng ăn nói bậy bạ, ta và ngươi là thanh thanh bạch bạch, một thiếu niên ngoan như ta, sao lại đi chơi nam nhân chứ? Mà có chơi đi nữa, cũng phải lựa chọn kĩ, sao lại là ngươi một tên đáng chết…”
Thấy mặt Jo Kyu Hyun ngày càng đen hơn trước, Lee Sung Min cuối cùng cũng nuốt ba chữ nam nhân tồi vào lại.
“Được, được lắm!” Jo Kyu Hyun cắn răng nghiến lợi, cơ hồ như nói ra hai câu ấy từ kẽ răng, hắn bước đến phía trước vài bước, trước mặt Lee Sung Min nửa cúi thân hình cao to xuống, đưa tay nắm lấy chiếc cằm mỏng manh của Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Bổn vương còn tưởng ngươi là đứa điên, không ngờ rằng, ngươi căn bản không điên! Đúng là tốt thật! Lee Sung Min, bổn vương sẽ cho ngươi biết, kết cục chọc giận bổn vương là thế nào!”
Nhìn thấy ánh mắt hàn ý của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không nhịn được rùng mình, trong lòng cậu rất sợ hãi, không biết tên nam nhân biến thái này sẽ làm sao chỉnh cậu, nhưng cậu vẫn cố ra vẻ kiên cường ngẩng cao đầu, dùng âm thanh khẽ run run nói: “Ngươi…ngươi định làm gì? Ta… ta nói cho ngươi biết, giết người là phạm pháp đấy!”
Thấy ánh mắt sáng trong của Lee Sung Min thoáng qua tia hoảng loạn, khóe miệng Jo Kyu Hyun câu lên nụ cười lạnh lẽo, nói: “Ngươi yên tâm, bổn vương bây giờ không giết ngươi, bởi vì bổn vương muốn hành hạ ngươi! Ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, ngươi là a hoàn thân cận của bổn vương, bổn vương sẽ từng cọng từng cọng nhổ hết gai trên người ngươi!”
“Ta không muốn!” Lee Sung Min nghĩ cũng không nghĩ, hất bỏ tay Jo Kyu Hyun, quay đầu lập tức cự tuyệt.
“Không muốn?”sắc mặt Jo Kyu Hyun âm trầm, hắn đột ngột đưa tay ra, siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Việc này không do ngươi quyết định! Nếu ngươi đã vào thất vương phủ của bổn vương, ngươi phải ngoan ngoãn làm theo những gì bổn vương nói, nếu không, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun mạnh bạo đẩy Lee Sung Min ngã xuống đất, lạnh lùng nói với Lee Joon nhịn cười đứng cạnh bên: “Lôi cậu ta đến Vô Trần diện, giao cho Lee ma ma, từ hôm nay bắt đầu, cậu là nô tì thân cận của bổn vương!”
Nói xong, Jo Kyu Hyun không thèm quan tâm đến kháng nghị của Lee Sung Min, mặt đen xầm, quay người bước ra khuôn viên.
Còn Lee Joon có chút ngại nhìn Lee Sung Min nằm vạ dưới đất, sau đó lễ độ nói với cậu: “Vương phi, xin mời!”
Lee Sung Min tức giận nhìn theo hình bóng của Jo Kyu Hyun, đến khi hình bóng hắn biến mất tại cửa ngoài khuôn viên, cậu mới thu lại ánh nhìn, căm giận liếc Lee Joon, phẫn nộ nói: “Ta nói không đi là không đi.”
Dứt lời, Lee Sung Min ôm lấy khúc cây mai bị Jo Kyu Hyun một chưởng đánh gãy, nằm vạ không thèm dậy.
Lee Joon nhịn sự buồn cười trong lòng, ra vẻ bình thường nói: “Nếu vương phi không theo thuộc hạ đi, vậy thuộc hạ chỉ còn cách đắc tội rồi!”
Dứt lời, Lee Joon không đợi Lee Sung Min nói gì, đột nhiên dang tay, nắm lấy áo Lee Sung Min, kéo cậu từ dưới đất dậy, sau đó lớn bước bước ra khỏi khuôn viên.
Lee Sung Min bị nắm áo đến đỏ cả mặt, lơ lửng giữa không trung cố gắng vùng vẫy “Biến thái chết tiệt, mau thả ta xuống! Ta không tha cho ngươi đâu!”
Trên đường về Vô Trần điện, Lee Sung Min tức giận la hét ầm ĩ cả thất vương phủ.
Lee Joon nhíu nhíu mày, đột nhiên ra tay như gió, trên người Lee Sung Min điểm ở nơi nào đó, sau đó, cả thất vương phủ lại hồi phục sự thanh tịnh.
Kim viện.
Trong thị phòng rộng lớn được trang trí hào hoa, Jo Kyu Hyun đang nửa dựa vào ghế nệm tím, nhắm nửa mắt, bộ dạng cứ như đang hưởng thụ.
Còn Kim Tae Yeon y phục nửa cởi, đang nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, thỉnh thoảng giúp Jo Kyu Hyun rót thêm rượu.
Trong phòng lò lửa đang cháy rực, xuân ý nồng nồng, quả thật ấm áp.
Còn sau lưng Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min đang khắp mặt hiện rõ buồn ngủ đứng đó, chỉ thấy cậu nhắm nửa mắt, cơ thể nhỏ bé bất giác lắc lư, biểu hiện đã quá buồn ngủ rồi.
Nhưng có người lại không để cậu yên ổn, Kim Tae Yeon giơ cao hũ rượu nhỏ, kiêu giọng nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, hết rượu rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi tay giữ lấy bầu ngực phong mãn của Kim Tae Yeon, không thèm ngẩn đầu nói: “Sai người đi lấy được rồi!”
Kim Tae Yeon nhìn Lee Sung Min đang ngáp kia một cái, nhãn châu quay lại, nói: “Vương gia, bây giờ đã rất khuya, bởi vì vương gia muốn ở lại Kim viện, cho nên thiếp đã phân phó hạ nhân không được làm phiền, lúc này, các hạ nhân có lẽ đang nghỉ ngơi rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi mắt khẽ mở, đột nhiên quay đầu nói với Lee Sung Min: “Lee Sung Min, ngươi đi lấy rượu đến cho bổn vương!”
Lee Sung Min đã buồn ngủ đến đỉnh điểm, nếu như không phải đang đứng, cậu sớm đã ngủ rồi, lúc này giác mơ đẹp bị phá, trong mơ hồ, bất giác lòng dâng lên cơn giận, nộ thanh nói: “Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ người khác còn phải ngủ? Còn có để người khác sống không hả?”
Dứt lời, không thèm lo Jo Kyu Hyun tiếp tục nhắm mắt ngáp.
Jo Kyu Hyun mặt không biến sắc, khóe miệng câu lên nụ cười ác ma, hắn đột nhiên cầm lấy ấm trà trên bàn, thử nhiệt độ trong ấm, sau đó mở ấm trà, hất tất cả nước lạnh trong ấm lên người Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, nhịn không nổi kêu lên một tiếng.
Bị hất nước trà lạnh, con sâu ngủ trong người cậu không biết chạy đâu mất, đôi mắt mở to, phẫn nộ nhìn Jo Kyu Hyun đang cười gian trá, tức giận hét: “Tên nam nhân chết tiệt! Ngươi làm gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Jo Kyu Hyun không biến, hắn đột nhiên nhìn Lee Sung Min với bộ dạng thảm hại, ngữ khí lạnh lẽo đầy ý cảnh cáo: “Lee Sung Min, nếu ngươi không muốn đứng bên ngoài chịu lạnh nguyên một đêm, tốt nhất ngoan ngoãn đi lấy rượu cho bổn vương, nếu không, bổn vương không ngại quăng ngươi ra ngoài trời tuyết kia!”
Lee Sung Min nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, cơ hồ tức đến mất lý trí, cầm lấy bình bông bự bên cạnh nhằm mặt Jo Kyu Hyun mà ném.
Nhưng cậu không thể làm vậy, bởi vì, cậu không muốn cả đêm đứng trong tuyết, như vậy sẽ bị lạnh chết, bây giờ cậu còn chưa muốn chết đâu!
Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Lee Sung Min, tâm trạng Jo Kyu Hyun cực kì tốt, cứ như cố ý gây sự, hắn lại nói: “Bổn vương có chút đói, ngươi tiện thể đem chút đồ bổ đến đây, và đem chút điểm tâm cho Tae Yeon nữa.”
Đồ bổ? Lee Sung Min trừng mắt nhìn Jo Kyu Hyun, trong lòng không vui rủa thầm: Ngày ngày cứ như giống ngựa, uống nhiều đồ bổ cũng vô dụng!
Kim Tae Yeon dương dương tự đắc nhìn Lee Sung Min, đột nhiên hét: “Không nghe thấy phân phó của vương gia sao? Còn không mau đi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc