Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 06

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Hành động điên loạn đột ngột của Lee Sung Min, thực sự dọa cả Eun Jung và Lee Joon.
Eun Jung bị dọa bởi nàng ta sợ Lee Sung Min bệnh lại tái phát biến thành ngốc nghếch, còn Lee Joon bị dọa bởi hắn chính mắt xác định điều hắn đang nghĩ: đúng vậy rồi, vương phi quả thực là người thần trí bất minh!
Qua một lúc lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn lại, bất nhẫn nhìn về phía Jo Kyu Hyun—người bị Lee Sung Min làm cho áo bào nhăn nhó tột cùng, nhịn không phát ra tiếng cười, làm bộ dạng bình thường nói: “Vương gia, người xem, bây giờ có nên về thay bộ y phục khác trước không?”
Dưới sự nhắc nhở của Lee Joon, Jo Kyu Hyun lần nữa căm phẫn nhìn mảng đen trên áo bào của mình, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu phủi tay áo rời khỏi hậu viện.
Thấy Jo Kyu Hyun quay lưng rời khỏi, Lee Joon thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Lee Sung Min đang nhõng nhẽo dưới đất, ánh mắt thoáng qua tia đồng cảm, nhanh bước theo bóng người Jo Kyu Hyun cùng rời khỏi.
Sau khi xác định Jo Kyu Hyun đã đi khỏi, Eun Jung vội vàng bò trên người Lee Sung Min, vừa khóc vừa nói: “Thiếu gia sao người lại phát bệnh nữa rồi oa oa”
Nghe thấy tiếng khóc của Eun Jung, Lee Sung Min bất lực trừng mắt nhìn Eun Jung: “Eun Jung, ngươi có biết ngươi rất mập không? Còn tiếp tục đè nữa, ta không ngốc cũng bị ngươi đè thành ngốc đó!”
Eun Jung nghe được tiếng của Lee Sung Min, bất giác “a” một tiếng, buông cậu ra, kinh hỷ mà nói: “Thiếu gia, người không sao? Nô tì còn tưởng người phát bệnh lại nữa chứ!”
Lee Sung Min đưa tay đẩy Eun Jung ra, sau đó vỗ vỗ bông tuyết dính trên người mình, khuôn mặt dính bụi dơ hiện lên nụ cười giảo quyệt, đắc ý nói: “Ta mà không như thế, liệu tên yêu nghiệt đó có tha cho ta? Sao nào? Eun Jung, thiếu gia nhà ngươi thông minh chứ?”
Eun Jung nhìn dáng bộ đắc ý của Lee Sung Min, đột nhiên lắc lắc đầu, nói: “Thiếu gia, nếu người thông minh, khi nãy nên bám lấy vương gia về Vô Trần điện, như vậy chúng ta không cần phải sống ở nơi quỷ quái này! Hơn nữa, ở Vô Trần điện, vật quý giá rất nhiều, sính lễ của thiếu gia cũng ở đấy, chỉ cần về đến đó, cuộc sống của chúng ta không phải sẽ tốt hơn sao? Y da, đúng là tiếc quá tiếc quá!”
Dứt lời, Eun Jung không thèm quan tâm đến Lee Sung Min, lắc đầu, bất lực từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bông tuyết trên váy, sau đó đi về lại khu vườn.
Lee Sung Min ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Eun Jung, lòng hối hận muốn đâm đầu vào tường! Đúng vậy, nếu như khi nãy cậu giả điên giả dại bám theo hắn về Vô Trần điện thì không phải cậu có thể lập tức rời khỏi đây, có thể ăn ngon mặc đẹp, tạo ra một bầu trời của người xuyên không?
Giờ đây, tốt rồi, cơ hội tốt đã bị cậu bỏ qua, bây giờ hối hận thì chỉ có thể tự tát mình vài bạt tay!
Thất vương phủ, thư phòng
Jo Kyu Hyun nguyên mặt phẫn nộ ngồi sau án thư, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng Lee Joon đang lén cười, lạnh lùng nói: Lee Joon, có phải ngươi cả người ngứa ngáy rồi phải không?”
Nghe được trong giọng của Jo Kyu Hyun đầy ý cảnh cáo, Lee Joon lập tức thu lại nụ cười trên mặt, tỏ vẻ bình thường nói: “Vương gia, thuộc hạ chỉ đang cười vương phi, vốn không có chút ý bất kính với người! Xin vương gia minh giám!”
Jo Kyu Hyun “hừ” một tiếng, đập mạnh tay xuống án thư, phát ra âm thanh rất lớn, Lee Joon không nhắc đến Lee Sung Min còn tốt hễ nhắc đến tên điên ấy, hắn tức anh ách cả bụng!
Hắn đường đường là vương triều Beakje Thất vương gia, vương gia tuấn mĩ thông minh nhất trong mắt mọi người, nào có phải chịu cảnh thảm bại này?
Vậy mà hôm nay, hắn lại bị tên điên ấy làm cho thảm hại thế này, giống như chạy bạt mạng rời khỏi nơi quỷ quái ấy, trên đường đi, hắn còn bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của hắn, đúng là tức chết mà!
Điều đáng hận hơn nữa là khi hắn lại mềm lòng với tên điên ấy, không hạ nổi quyết tâm giết cậu ta, hắn quả là điên rồi!
Nghĩ tới đây, Jo Kyu Hyun càng tức, hắn hẩn hận liếc Lee Joon, đột nhiên tức giận nói: “Lee Joon, bây giờ ngươi đi trói tên điên ấy lại, áp giải đến địa lao! Hừ, bổn vương không tin, bổn vương trị không được một tên điên!”
Lee Joon nghe thấy lời phân phó của Jo Kyu Hyun, bất giác lặng người đi, một hồi sau mới thanh tỉnh, có chút úp úp mở mở nói: “Vương gia, như vậy không tốt lắm! Cậu ấy rốt cuộc vẫn là vương phi, nếu như không có căn cứ bắt cậu ấy vào địa lao, e rằng nếu như lão già Lee thừa tướng biết được, sẽ không chịu để yên.”
Nghe thấy lời nói của Lee Joon, kiếm mi của Jo Kyu Hyun khẽ nhíu lại, hắn hiểu ý của Lee Joon, quan hệ giữa hắn và đại hoàng huynh vốn không tốt, tuy không có biểu hiện xung đột nhưng hắn biết, quan hệ giữa hắn và đại hoàng huynh bây giờ thật chất là thủy hỏa bất dung.
Hơn nữa, hắn còn phải đem Lee Yoo Ra cướp về, nếu như bây giờ trở mặt với lão già Lee thừa tướng, khó đảm bảo lão ta không đứng về phía đại hoàng huynh, đối với hắn mà nói không phải là việc tốt gì.
Nhưng mà, nếu như dễ dàng bỏ qua cho tên điên ấy, hắn quả thật không cam tâm! Mặc kệ cậu ta có điên thật hay không, nếu đã cả gan mạo phạm đến hắn, hắn sẽ tuyệt đối không cho cậu ta sống yên!
Nghĩ tới đó, Jo Kyu Hyun đột nhiên “hừ” một tiếng, nói với Lee Joon: “Được, bổn vương bây giờ không giết cậu ta, để cho cậu ta sống thêm vài ngày! Lee Joon, ngươi giám sát tên điên đó cho ta, bổn vương nghi ngờ rằng cậu ta không điên thật, mà chỉ giả vờ! Hừ, cậu ta tốt nhất đừng để bổn vương nắm được điểm yếu, nếu không, bổn vương sẽ cho cậu ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Lee Joon ưng một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn Jo Kyu Hyun một lượt, nói: “Vương gia nghi ngờ vương phi giả điên? Nếu đã như thế, vương gia sao không điều vương phi về Vô Trần điện? Như vậy, nhất cử nhất động của vương phi, không phải vương gia đều có thể thấy hết?”
Jo Kyu Hyun nghe xong lời của Lee Joon, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Về Vô Trần điện? Dựa vào cậu ta mà cũng xứng về Vô Trần điện? Nhưng mà lời nói của ngươi đã thức tỉnh bổn vương, bổn vương sẽ để cho cậu ta làm thô sứ a hoàn thấp kém nhất phủ! Để bổn vương xem cậu ta chịu được đến khi nào!”
Sáng sớm.
Hơi ẩm của làn sương sớm mỏng manh còn chưa tan hẳn, bầu trời âm u đang dần nhô lên ánh bình minh, tỏa ra vài tia nắng sớm của ngày mới, xuyên qua tầng mây, chiếu sáng vạn vật. Và trong màn sương mỏng ấy tạo nên tia sáng bảy sắc, khiến người ta nhìn không chán mắt.
Tại vườn lạc hẻo lánh, Lee Sung Min dang cánh tay thon dài, vươn cái lưng lười nhác.
Cậu từ trong chăn chui ra, nhìn ngắm sắc trời bên ngoài, thở một hơi dài, lại chui trở lại vào chăn, một lần nữa nhắm mắt lại.
Đến đây đã bao nhiêu ngày, cậu cuối cùng cũng phát hiện ra điểm tốt ở nơi đây, đó là, bất kể có phải là ngày nghỉ hay không, cậu đều không cần như ở thế kỉ 21, mỗi lần nghe tiếng đồng hồ báo thức thì cứ như phải phóng nhanh ra khỏi chăn ấm vội vàng đi làm!
Cậu giờ đây không cần phải đi làm, mỗi ngày thích ngủ bao lâu cứ ngủ, cảm giác vậy thật là sảng khoái!
Tuy nhiên, Lee Sung Min chìm trong mộng đẹp chưa bao lâu đã bị tiếng chân gấp rút đánh thức.
Rất nhanh, tẩm phòng (phòng ngủ) đã bị người ta đẩy ra, âm thanh kinh hãi của Eun Jung được truyền lại: “Thiếu gia, thiếu gia, không xong rồi!”
Lee Sung Min lại đau khổ chui đầu ra, cậu lần đầu tiên phát hiện âm thanh của Eun Jung lại khó nghe đến thế, cứ như tiếng kêu của quạ!
Nhưng mà Eun Jung hoàn toàn không có ý bỏ cuộc, nàng ta thấy Lee Sung Min lại chui vào chăn, liền không chút lưu tình hất lấy chăn của Lee Sung Min lên.
Khi đã không còn chăn, Lee Sung Min lạnh đến giật cả mình, đôi tay ôm lấy người, cơ thể nhỏ bé co lại, bất mãn nói: “Eun Jung, ngươi làm gì? Ngươi có biết vậy lạnh lắm không?”
Eun Jung vốn không để ý đến cậu mà chỉ cầm tấm chăn trong tay quăng đi, thần sắc khẩn trương nói với Lee Sung Min: “Thiếu gia, không xong rồi, Lee ma ma của phủ lại đến nữa rồi!”
Lee ma ma? Lee Sung Min nhíu nhíu mày, nói: “Bà ta lại đến làm gì?”
Đối diện với câu hỏi của Lee Sung Min, Eun Jung chỉ cúi đầu, do dự một lúc sau mới trả lời: “Là vương gia ra lệnh, gián thiếu gia làm thô sứ a hoàn, từ nay về sau, mỗi ngày sáu giờ phải ra ngoài vườn.”
Thô sứ a hoàn? Tên yêu nghiệt chết tiệt kia, cậu biết mà, hắn sẽ không để cho cậu yên thân mà!
Ánh mắt Lee Sung Min thoáng qua tia phẫn nộ, người sống dưới mái nhà của người khác, không thể không cúi đầu, được, tên nghiệt chết tiệt, hôm nay ta nhịn ngươi, rồi sẽ có ngày, Lee Sung Min ta sẽ khiến ngươi hối hận về việc làm của ngươi!
Sắc mặt cậu phút chốc trầm xuống, nói với Eun Jung: “Eun Jung, đưa y phục cho ta!”
Tiếng của cậu vừa dứt, cánh cửa tẩm phòng đã bị người khác mở ra, giọng nói của Lee ma ma vang lại: “Vương phi, người đừng có tốn công nữa, vương gia đã phân phó, người bị gián làm thô sứ a hoàn thấp kém nhất phủ, số y phục người mang đến đã không thể mặc được, người chỉ có thể mặc cái này!”
Dứt lời, Lee ma ma cũng không đợi Lee Sung Min kịp trả lời, bèn chỉ thị a hoàn theo sau đem bộ y phục ném lên người Lee Sung Min.
Lee Sung Min dùng tay cầm bộ y phục được thảy trên người cậu, không nói đến thủ công thô sơ, nó còn mỏng cực kì, điều đáng chết hơn nữa là lại là vải cắt dán mà thành, trong thời tiết hàn lạnh này, mặc cái này căn bản là không thể chống lạnh!
Lee ma ma thấy bộ dạng ngơ ra của Lee Sung Min, trong lòng càng đắc ý, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min một cái, nói: “Vương phi còn không mau mặc vào? Theo quy định của phủ, thô sứ a hoàn nhất định phải trước sáu giờ có mặt ngoài vườn báo danh, nếu không, trưa không được dùng ăn cơm! Nếu như vương phi không muốn bị đói bụng thì nhanh lên.”
Lee Sung Min ném mạnh bộ áo trên tay xuống đất, cười lạnh: “Hắn dựa vào gì mà bắt ta làm thô sứ a hoàn?”
Cứ như dự bị trước được phản ứng của cậu, Lee ma ma cười nhẹ một tiếng, khinh bỉ nhìn Lee Sung Min mà nói: “Trong Thất vương phủ, vương gia là trời, lời của ngài ấy, dù người là vương phi cũng không thể làm trái! Nếu không, đừng trách lão nô không khách khí!”
Dứt lời, Lee ma ma vỗ tay nhẹ, chỉ thấy sau khi tiếng vỗ tay của bà ta vang lên, ngoài cửa tẩm phòng lại xuất hiện hai thị vệ mặc y phục thị vệ.
Eun Jung thấy ngoài cửa bỗng xuất hiện hai nam nhân, bất giác thất sắc, nhanh chóng bước đến phía trước, che lấy Lee Sung Min giờ chỉ mặc nội y (không phải như mọi người nghĩ đâu, thời xưa người ta mặc hai ba lớp áo lận ^^), tức giận nói với Lee ma ma: “Lee ma ma, sao bà có thể đưa nam nhân đây? Đây là tẩm phòng của vương phi đấy!”
Lee ma ma không chút nương tình tát mạnh Eun Jung một bạt tay, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi là thứ gì? Việc của bổn ma ma, đến phiên ngươi nhiều chuyện? Người đâu, đem ả tiện nhân này lôi xuống đánh cho ta!”
Theo sau âm vang của Lee ma ma, hai a hoàn đứng cạnh bà ta bắt đầu bước đến gần Eun Jung.
Lee Sung Min tức giận nhảy từ trên giường xuống, cậu vốn không mang giày, chỉ đi chân không trên nền đất lạnh băng ấy, đôi chân vừa chạm đất, trong chốc lát cái lạnh thấu xương truyền vào cơ thể cậu, nhưng cậu bất kể cái lạnh, bước nhanh đến cản trước người của Eun Jung, chặn hai a hoàn ấy lại, nộ khí nói: “Ngươi dám? Lão yêu quái, ngươi đừng quá đáng!”
Lee ma ma thấy Lee Sung Min đột ngột nhảy từ trên giường xuống bất giác bị dọa một trận, nhưng nhìn thị vệ đứng sau lưng, bà ta rất nhanh định thần lại, cười lạnh và nhạo báng bảo: “Vương phi, người tốt nhất đừng phản kháng, người tưởng rằng bây giờ người còn có thể cứu được ả tiện nhân này sao?”
Nói xong, Lee ma ma liếc hai thị vệ sau lưng.
Thấy ánh nhìn của Lee ma ma, hai thị vệ không chút biểu cảm bước về phía Lee Sung Min.
Lee Sung Min thấy hai người ấy đang đến gần, trước tiên là khẽ giật mình, sau đó lại hiểu ra, thảo nào lão yêu quái hôm nay kiêu căng như vậy, thì ra có trợ thủ.
Nhìn thấy hai a hoàn lôi Eun Jung đi, lòng cậu nóng như lửa đốt, Eun Jung là người bạn duy nhất cậu xuyên không đến đây gặp được, cậu làm sao có thể mở to mắt nhìn thấy nàng ta bị tổn thương?
Nhưng mà với tình hình trước mắt, dựa vào một mình cậu, thì có thế nào cũng không thể cứu được Eun Jung, rốt cuộc cậu phải làm sao đây?
Tiếng khóc uất ức của Eun Jung ngắt đi dòng suy nghĩ của Lee Sung Min, cậu quay qua nhìn thấy hai a hoàn đang kéo lấy vai của Eun Jung lôi ra ngoài tẩm phòng, Eun Jung chống cự nhưng sức lực không bằng hai a hoàn ấy, vùng vẫy không thoát.
Chỉ thấy gương mặt nàng ta đầy lệ uất ức và kinh sợ.
Lee Sung Min nhìn thấy cảnh ấy đôi tay siết chặt lấy nhau, cậu vốn là cảnh sát, làm sao có thể mở to mắt nhìn Eun Jung bị họ dùng hình? Không, cậu tuyệt đối không cho phép!
Tiếng khóc bất lực của Eun Jung càng làm cho lòng Lee Sung Min thêm loạn, cậu bước đến chặn hai a hoàn ấy lại, tức giận nói: “Các ngươi thả nàng ta ra.”
Hai a hoàn bị Lee Sung Min chặn lối đi, đành phải dừng lại, nhưng mà đôi tay vẫn nắm chặt lấy vai Eun Jung, có chút do dự nhìn Lee ma ma đứng cạnh.
Lee ma ma thấy Lee Sung Min không biết điều thế, sắc mặt trầm hẳn, lạnh lùng nhìn cậu, thâm trầm đáp: “Vương phi, lão nô khuyên người đừng lo việc người khác, bây giờ người tự mình còn không thể lo cho mình, không lẽ, người còn hoang tưởng đi cứu một tiện tì?”
Lee Sung Min cười lạnh một tiếng đột nhiên lớn bước đi đến bàn trang điểm, tiện tay lấy chiếc trâm cài, hướng đầu nhọn vào chiếc cổ nhỏ nhắn của mình, lạnh lùng nói: “Lão yêu bà, tuy rằng hôm nay vương phi ta bị đày vào lãnh cung, và còn bị gián làm a hoàn thấp kém nhất trong phủ, nhưng mà, ta có thế nào vẫn là vương phi, hôm nay nếu ngươi dám động đến người của ta, ta sẽ tự sát! Ta nghĩ, bức tử vương phi ta, lão nô nhà ngươi cũng khó thoát tội? Đến khi ấy, không những ngươi chạy không thoát, mà tất cả người ở đây cũng không thể thoát, nói không chừng, đến cả gia đình các ngươi cũng thế! Có nhiều người chết cùng tên điên như ta, ngươi thử nói xem ta có may mắn không?”
Nghe thấy lời của cậu, sắc mặt Lee ma ma cuối cùng cũng biến sắc, bà ta vốn định nhân cơ hội này cho tên vương phi điên điên khùng khùng này một bài học, bà ta nghĩ tuy rằng không thể động đến cậu nhưng nếu động đến người bên cạnh của cậu cũng như nhau!
Nhưng bà ta không ngờ rằng, Lee Sung Min điên đến mức đem tính mạng mình ra đánh liều chỉ để cứu một nô tì thấp hèn.
Vốn dĩ nếu Lee Sung Min bị vương gia ban chết, bà ta vui mừng còn không kịp, nhưng bây giờ vương gia căn bản không nói muốn lấy mạng cậu, chỉ nói là bắt cậu làm thô sứ a hoàn, trên thực tế, thân phận cậu vẫn là vương phi, nếu bức tử vương phi, đó là tội chu vi cửu tộc!
Mấy thị vệ và a hoàn theo sau Lee ma ma nghe được lời của Lee Sung Min sắc mặt đều đại biến, kể cả hai a hoàn đang lôi Eun Jung cũng kinh sợ nhìn Lee ma ma.
Sắc mặt bà ta hết đỏ rồi lại trắng, hiện rõ tức giận cực độ, đột nhiên bà ta hất tay áo, lạnh lùng nhìn hai a hoàn nói: “Các ngươi không nghe thấy lời nói của vương phi? Còn không mau thả người?”
Dứt lời, bà ta căm giận nhìn Lee Sung Min một cái, cười lạnh: “Không ngờ rằng, vương phi người xấu như quỷ, lại có công tâm kế như vậy, hôm nay, xem như lão nô đã lĩnh giáo!” nói xong, Lee ma ma không thèm quay đầu lại bước ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc