Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 05

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lúc này đang là đông hàn, may là đêm hôm qua trời xuống trận tuyết lớn, Lee Sung Min ngả xuống nền đất dày ấy mới không có cảm giác đau, phản ứng đầu tiên của cậu là tròn xoe mắt, phẫn nộ nhìn về hướng người đẩy cậu ngã.
Đương nhiên, khi cậu nhìn rõ thì bất giác sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác nhìn người bạch y thiếu niên trước mắt, nhìn thấy dung mạo tuấn mĩ của người thiếu niên ấy, chiếc miệng nhỏ khẽ há hốc, thậm chí điều mất mặt hơn nữa là từ khóe miệng chảy ra một sợi trắng trong suốt.
Việc này cũng không thể trách cậu, bởi vì, bạch y thiếu niên ấy đứng dưới ánh nắng quả thật trông rất yêu nghiệt. (tức là handsome ấy mà)
Đôi mày đẹp như tranh vẽ, ngươi dài hẹp lấp lánh tựa như vì tinh tú, mũi cao thẳng đứng, đôi môi đỏ mọng mím lại với nhau, tuy rằng ngũ quan nhu mì, nhưng khuôn mặt lại góc cạnh phân minh, làm cho dung mạo của vị bạch y thiếu niên tăng thêm vài phần âm nhu, cộng với dáng người cao lớn, thật sự khiến người khác không khỏi động lòng. ( Mĩ nam, mĩ nam o>.
Thấy được mĩ nam, tức khắc sự phẫn nộ trong lòng Lee Sung Min biến mất hẳn, chỉ thấy ánh mắt cậu ngơ ngác nhìn chằm chẳm vị thiếu niên trước mặt mình, trong lòng than vãn với trời, may là yêu nghiệt trước mặt là nam nhân, nếu là nữ nhân, e rằng sẽ tức chết tất cả nữ nhân tại vương triều Beakje này mất!
Jo Kyu Hyun cúi đầu nhìn chiếc áo bào trắng của mình với hiện hai dấu tay đen sì trước ngực, nhất thời gương mặt anh tuấn đen sầm tựa lôi công, dùng ánh mắt cực căm phẫn nhìn người nam nhân của hắn, lửa giận phút chốc dâng cao ba trượng.
Tên điên đáng chết này! Là hắn cố ý, nhất định hắn cố ý làm dơ áo bào của hắn, cố ý giả điên giả dại trước mặt hắn!
Theo cạnh Jo Kyu Hyun là Lee Joon của không khỏi ngạc nhiên nhìn người đang chảy nước miếng nằm thê thảm trườn dài dưới đất, lại nhìn hai dấu đen ngòm trên chiếc áo bào trắng khiết của Jo Kyu Hyun, một ý cười tràn đến, nếu không phải Lee Joon nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Jo Kyu Hyun thì chắc đã cười một cách điên dại rồi.
Nhưng bất kể thế nào Lee Joon vẫn là thị vệ thân cận của Jo Kyu Hyun, định lực người thường không ai sánh bằng, nên cố nén cười nhưng việc đó suýt chút khiến cậu ta trọng thương.
Còn Eun Jung khi nhìn thấy Jo Kyu Hyun thì đã sợ đến ngẩn cả người, một lúc lau sau, cơ thể nàng ta run rẩy quỳ phục xuống đất, âm thanh mang phần run sợ: “Nô tì khấu kiến vương gia”
Hắn nhìn lướt qua Eun Jung, đôi mâu tựa gươm sắc trừng trừng nhìn người nam nhân vẫn đang chảy nước bọt, tức giận nói: “Tên điên này!”
Nghe thấy âm thanh bạo vang tựa sấm của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng cậu không nhìn Jo Kyu Hyun mà có chút ngờ hoặc quay đầu nhìn Eun Jung, cảm thấy kì lạ và hỏi Eun Jung: “ Eun Jung, ngươi quỳ ở đó làm gì?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Eun Jung càng khóc không thành tiếng, sao thiếu gia gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ cậu không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?
Eun Jung mếu máo nói với Lee Sung Min: “Thiếu gia nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”
“Vương gia?” Lee Sung Min ngờ hoặc quay lại nhìn Jo Kyu Hyun đang bừng bừng lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy cậu nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Eun Jung: “Eun Jung, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Eun Jung tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỉ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả lời cách nói của thiếu gia, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?
Sau sự khẳng định của Eun Jung, Lee Sung Min lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh cậu?
Có được nhận thức này, Lee Sung Min cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt cậu cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.
Uổng công cậu ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thật là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!
Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Lee Sung Min càng cảm thấy ngọn lửa trong người cậu ngùn ngụt dâng lên tận đầu, cậu nhìn Jo Kyu Hyun với vẻ phòng bị, căm giận nói: “Tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”
Đối diện với biểu hiện của Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun chỉ khẽ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Lee Sung Min, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Lee Sung Min, ngươi đang giả điên với bổn vương?”
Cậu phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệt kia, không chút khách khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm cậu, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”
Thái độ của cậu thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cậu: “Lee Sung Min, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”
Cảm nhận được sát khí trên người Jo Kyu Hyun, nỗi sợ trong lòng Lee Sung Min bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách cậu ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Jo Kyu Hyun có đáng sợ, cậu quyết không cam tâm chịu thua.
Cơ thể cậu khẽ run lên, cố gắng nén cơn sợ trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm Jo Kyu Hyun, lạnh nhạt: “Chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, ngươi căn bản không phải nam nhân!”
“Không phải nam nhân? Lee Sung Min, ngươi muốn bổn vương chứng minh cho ngươi biết có phải là nam nhân?” Jo Kyu Hyun vẫn siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, ngữ khí không mang chút hơi ấm: “Đáng tiếc, ngươi tính toán sai lầm, bổn vương hễ nhìn thấy gương mặt xấu xí của ngươi đã muốn nôn rồi!”
Tên nam nhân chết tiệt này dám nói cậu xấu xí? Ở thế kỉ 21, cậu là mĩ nữ trong mắt mọi người, bây giờ xuyên không đến đây, nhập vào thể xác của Lee Sung Min ngốc nghếch kia, nhưng sau lau sạch những thứ đáng ghét kia, cậu phát hiện khuôn mặt của Lee Sung Min ngốc nghếch còn đẹp hơn khuôn mặt của cậu ở thế kỉ 21 không biết gấp bao nhiêu lần! Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành mà hắn dám nói là xấu xí?
Tên nam nhân này dám chọc đến cậu, cậu cả đời hận nhất người khác nói mình xấu xí, hắn dám nói cậu xấu xí, thật không thể tha thứ!
Lee Sung Min mặt tái xanh lại, mím chặt lấy môi, đôi tay không biết lấy đâu ra sức lực, nắm chặt lấy cánh tay mà Jo Kyu Hyun đang siết chặt cổ cậu, sau đó với tốc độ nhanh chóng cúi người xuống, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Jo Kyu Hyun vốn đứng trước mặt cậu giờ đây bị cậu tặng một cú ngã qua vai đẹp mắt ngã xuống đất.
Trong nhất thời, Lee Sung Min cả mặt hiện vẻ đắc ý, Eun Jung và Lee Joon nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm nằm dưới đất kia đều ngơ ngác!
Qua một hồi lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn, hai người họ mỗi người một phản ứng khác nhau, Eun Jung hận không ngất đi để không thấy cảnh ấy.
Còn Lee Joon lại khổ cực cố nén cơn cười kịch liệt lòng, nhịn cười đến đỏ cả mặt bước nhanh đến bên Jo Kyu Hyun, khó khăn vô cùng để giữ vẻ nghiêm nghị như bình thường: “Vương gia, người không sao chứ?”
Còn thủ pham lại tiêu diêu phủi phủi tay, đắc ý nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm không thể nào tả.
Nghĩ lại khi ấy, ở thế kỉ 21, lúc cậu học trong trường cảnh sát, cậu còn là á quân Taikondo của trường, ở thế kỉ 21, các nam nhân thông thường dù có hai ba người cũng không đến gần được cậu.
Tên nam nhân chết tiệt này dám cười nhạo cậu xấu xí, không cho hắn nếm mùi lợi hại, hắn còn chưa biết cậu là người thế nào! Hắn tưởng rằng hắn trông yêu nghiệp ( tức handsome) thì có thể tùy tiện hãm hại cậu sao?
Tên điên chết tiệt! Hắn ta đúng là điên mà! Jo Kyu Hyun y phục tóc tai đều rối bù, thê thảm đứng dậy, tức giận đến mất cả lí trí chỉ thẳng Lee Sung Min hét rằng: “Tên điên kia! Hôm nay bổn vương quyết không tha cho ngươi!”
Đối diện với cơn giận bùng bùng của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không thèm để mắt đến, cậu chỉ theo thói quen hất mái tóc rũ trên vai, khuôn mặt dơ vì bụi bẩn hiện vẻ kinh miệt, giễu cợt nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi thẹn quá hóa giận rồi à?”
Đối với ánh mắt kinh miệt của Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun càng tức giận bội phần, nghĩ lại hắn đường đường là vương gia tuấn mĩ nhất vương triều Beakje, khi nãy lại bị một tên điên diễn trò khỉ hất hắn ngã xuống đất, nếu như truyền ra ngoài, hắn còn đâu là thể diện?
Điều đáng ghét hơn là, theo hắn được biết, tên điên này căn bản không biết võ công, vậy khi nãy sao lại làm được như thế?
Nhìn gương mặt dơ bẩn, nụ cười mang ý khinh rẻ của Lee Sung Min khiến Jo Kyu Hyun cảm thấy cực chướng mắt, không những thế, hắn còn cảm nhận được tên điên này rất giống một người! Người mà hắn cực kì quen thuộc!
Nhưng mà hôm nay hắn tuyệt đối không tha cho tên điên này! Hắn ta ngang nhiên dám xâm phạm đến uy quyền của hắn thì bất kể tên điên thật hay chỉ giả vờ điên, hôm nay hắn cũng không bỏ qua cho hắn ta.
Ánh mắt của Jo Kyu Hyun mang đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min, đối với Lee Joon đang đứng bên cạnh hạ lệnh: “Lee Joon, giết tên điên này cho bổn vương!”
Nghe thấy lệnh của Jo Kyu Hyun, Lee Joon khẽ ngẩn người, hắn ta không nghĩ đến Jo Kyu Hyun ra một lệnh như thế này.
Bởi vì Lee Sung Min từ nhỏ ngốc nghếch, nên bất kể cậu ta làm gì đi nữa thì chẳng qua cũng là đứa ngốc.
Vả lại bây giờ cậu ấy là chính phi của vương gia, làm sao nói giết là giết được? Hơn nữa, nếu như hiết vương phi ngốc nghếch này thì phụ thân của cậu ta—Lee thừa tướng sẽ thế nào, nếu như người trong thiên hạ biết vương gia giết một đứa ngốc thì cũng không phải là việc tốt gì!
Còn Lee Sung Min lại bị lời nói của Jo Kyu Hyun dọa giật mình, trong sự phẫn nộ, cậu quên đi chính mình, tức giận bừng bừng hét lên với Jo Kyu Hyun: “Yêu nghiệt đáng chết! Trong mắt ngươi còn có vương pháp không? Ta sẽ tố cáo ngươi xem mạng người khác ớ… mạng ta như cỏ rác!”
Lee Joon nhanh chóng nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, xin người cân nhắc, thần dân trong thiên hạ mà biết được vương gia hạ lệnh giết cậu ta, sợ rằng người sẽ mất phong độ.”
Jo Kyu Hyun nghe thấy lời của Lee Joon, trong lòng càng thêm tức giận, cái gì mà thần trí bất minh? Vốn dĩ là hắn giả điên! Hắn ta có thể nhẹ nhàng hạ gục được hắn, người được xếp vào hàng cao thủ của vương triều Beakje mà là người thần trí bất minh?
Nhưng mà nam nhân này toàn nói điều khó hiểu, cũng không giống người bình thường, nhưng bất kể thế nào hắn nhất định không tha cho cậu ta!
Nghĩ tới việc này, Jo Kyu Hyun liếc xéo Lee Joon một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Lee Joon, ngươi không dám động thủ với người nam nhân này? Được! Nếu vậy, bổn vương không làm khó ngươi! Ngươi không giết, bổn vương đích thân giết! Đúng lúc báo thù cho Yoo Ra!”
Dứt lời, sát khí trong mắt Jo Kyu Hyun tăng thêm bội phần, hắn bắt đầu từng bước từng bước đi về phía Lee Sung Min.
Nhìn thấy Jo Kyu Hyun không thèm che giấu sát ý, Lee Sung Min lúc này mới biết sợ, cậu sợ hãi lùi sau một bước, nuốt vội nước bọt, run sợ nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi định làm gì?”
Và lúc này, Eun Jung một mực quỳ run rẩy dưới đất kia lại bò dậy, xông qua ngăn Jo Kyu Hyun lại, “Bộp” một tiếng, Eun Jung lại lần nữa quỳ dưới đất, âm thanh run rẩy nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia xin người bớt giận, thiếu gia không cố ý mạo phạm người, thiếu gia vốn thần trí bất minh mà, xin vương gia tha cho thiếu gia!”
Thần trí bất minh? Nghe xong lời của Eun Jung, trong lòng cậu mừng thầm, còn may là Eun Jung nhắc nhở cậu, sao cậu lại không nghĩ ra chứ? Lee Sung Min này trước kia không phải là đứa ngốc? Nếu đã là ngốc, vậy thì cậu có làm gì cũng không có ai cảm thấy kì lạ, không phải sao?
Quá tốt rồi, tuy rằng cậu cực kì ghét tên yêu nghiệt kia, nhưng vì tính mạng của mình, đại trượng phu có tiến có thoái, hôm nay cậu sẽ làm đứa ngốc một lần.
Vì không dễ dàng gì cậu mới sống lại, vả lại còn xuyên không nữa, trước khi lập được tí thành tích nào, cậu tuyêt đối muốn mơ mơ hồ hồ mà chết ở đây, như vậy không phải sẽ rất mất mặt các tiền bối đã từng xuyên không?
Trong lúc Lee Sung Min đang bày kế, Jo Kyu Hyun không chút nhẫn nại đá vào người đang quỳ dưới đất cản đường hắn, tức giận nói: “Ngươi cút ngay, nếu còn dám cản đường bổn vương, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi!”
Eun Jung thảm hét một tiếng, đôi tay ôm lấy cái ௱ôЛƓ bị đá một phát, nước mắt ủy khuất chảy ra, tội nghiệp vô cùng nhìn sang phía Lee Sung Min đang đứng ngẩn ra, ý như muốn nói, thiếu gia, người tự cầu phúc đi, nô tì đã tận lực rồi!
Nhìn thấy bước chân của Jo Kyu Hyun ngày càng đến gần, Lee Sung Min không quan tâm đến Eun Jung đang khóc dưới đất, mâu đen liếc vội xung quanh, bỗng nhiên miệng cong lên, “Oa” một tiếng, âm thanh chói tai nhất thời làm tất cả những người còn lại giật mình.
Khi tất cả đã hoàn hồn thì chỉ thấy Lee Sung Min cứng rắn khi nãy đâu mất, cả người cậu giờ đây nằm vạ dưới đất, lớn tiếng khóc inh ỏi, cứ như là đứa trẻ đang nhõng nhẽo, thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại.
Jo Kyu Hyun nhìn thấy người nam nhân đang nằm vạ dưới đất lăn qua lăn lại, bất giác ngẩn người, hắn lớn lên trong hoàng cung, cộng thêm hắn là đứa con được hoàng thượng yêu nhất, có bao giờ thấy người nào nhõng nhẽo giống trẻ con như vậy?
Dáng vẻ của Lee Sung Min như chịu phải ủy khuất kinh thiên, quậy khóc không ngừng, hắn phút chốc ngớ hẳn, thậm chí quên hẳn khi nãy hắn còn muốn giết cậu.
Lee Sung Min tuy bề ngoài khóc rất thương tâm, nước mắt cũng chảy không ít, nhưng mà, thật ra trong lòng cậu lại tươi cười như hoa, cậu nheo mắt lại, một bên tiếp tục diễn kịch, một bên liếc nhìn Jo Kyu Hyun, thấy hắn ngơ ngác đứng một bên, cứ như không biết phải làm gì, trong lòng thầm mừng, tên yêu nghiệt này đã bị cậu hù đến sợ rồi.
Sau khi trong lòng cười thầm, đột nhiên đứng dậy xông thẳng về phía Jo Kyu Hyun đang đứng ngơ ngác, lớn tiếng khóc: “Ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn kẹo, oa oa”
Cơ thể nhỏ bé của cậu giữ chặt lấy cánh tay của Jo Kyu Hyun, lắc qua lắc lại, dấu tay đen thủi đen thui không chút khách khí để lại dấu vết trên áo bào trắng muốt, sau đó, cậu đưa cả gương mặt dính đầy bụi dơ dụi vào áo của hắn. Dùng chiếc áo bào trắng của hắn lau khô nước mắt, sau đó lưu lại trên áo hắn một mảng đen lớn.
Thân hình cao lớn của Jo Kyu Hyun nhất thời hóa đá, một hồi lâu sau, hắn mới thanh tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn chiếc áo bào đã bị Lee Sung Min làm cho nhăn nhó không thể ta, lại nhìn gương mặt dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên dạng đang lấp lánh từng sợi từng sợi nước mũi của cậu, mặt hắn đột ngột đen xịt lại!
Chỉ thấy Jo Kyu Hyun nhăn mày, đẩy mạnh người đang ôm lấy người mình như gặp phải quỷ, lớn tiếng hét: “Tên điên này! Cút ngay cho bổn vương!”
Lee Sung Min bị hắn đẩy ngã xuống đất, phút chốc lại khóc òa lần nữa: “Oa, ngươi là người xấu, ngươi ức hiếp ta, ta sẽ méc ba ta khục khục phụ thân ta”
Tiếng khóc chấn động màn nhĩ của Lee Sung Min nhanh chóng truyền khắp hậu viện, thân người nhỏ bé ấy lăn qua lăn lại trên nền tuyết dày, giống như là đứa trẻ không được điều mình muốn rồi nhõng nhẽo vậy.
Jo Kyu Hyun thảm hại đứng một bên, nhìn cậu lăn qua lăn lại trên mặt đất, tức đến mặt hết xanh rồi lại trắng, hắn cơ hồ không dám tin rằng người đang nhõng nhẽo dưới đất kia là người vừa hạ gục hắn khi nãy, tên điên này, trước sau biến hóa cũng quá lớn rồi!
Nhưng mà nhìn thấy hành động bây giờ của Lee Sung Min, kì thực không giống việc người bình thường có thể làm ra, không lẽ, hắn ta đúng là đứa điên?
Thế nhưng, hễ nghĩ đến ánh mắt của hắn đêm tân hôn và thái độ khi nãy, căn bản không giống biểu hiện mà người điên có thể làm, một người thần trí bất minh biết lộ ra nụ cười kinh miệt và nhạo báng?
Nghĩ đến đấy, trong lòng Jo Kyu Hyun càng nghi hoặc, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn dường như có hứng thú đối với tên điên này, hắn đột nhiên không muốn giết cậu ta nhanh thế bởi vì hắn muốn biết, tên điên này hao phí tâm kế để tiếp cận hắn mục đích chính là gì, và có thật là người nam nhân này thần trí bất minh, hay chỉ là giả vờ!
Đương nhiên trong lòng hy vọng người nam nhân này vốn không phải thần trí bất minh, chỉ có thế, hắn mới có thể tiếp tục hành hạ cậu ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc