Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 03

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Nghĩ tới đây, Lee Sung Min không kể toàn thân đầy thương tích, nói với Eun Jung: “Có gương không? Đi lấy cho ta cái gương lại đây!”
Eun Jung nhất thời lặng đứng, hỏi: “Thiếu gia người nói là gương đồng phải không? Có lẽ là có, thiếu gia đừng vội, nô tì sẽ đi tìm ngay.”
Nhìn theo bước chân của Eun Jung rời khỏi phòng, Lee Sung Min thở phào, dùng đôi tay đầy vết thương lau nhẹ trán, còn may, tên nam nhân đáng chết kia khi đánh cậu không đánh trúng mặt. Nếu không thì dù là đại mĩ nhân cũng bị hắn hủy đi dung nhan!
Lee Sung Min cậu khi còn ở thế kỉ 21, vốn là trân trọng dung mạo bản thân nhất, nếu không cậu cũng không trở thành đại mĩ nhân nổi tiếng của thành phố Seoul.
Tên nam nhân kia! Ta quyết không tha cho ngươi, nhưng mà trước khi báo thù, ta phải nhanh chóng tịnh dưỡng, không thôi kẻo một trận đòn nữa thì chắc ta đến chỗ Diêm Vương báo danh mất.
Eun Jung quay lại rất nhanh, trong tay cầm theo một thứ xem ra rất cũ, đi đến trước mặt cậu, đưa vật trong tay cho Lee Sung Min.
Lee Sung Min có chút bất ngờ nhận lấy món đồ từ tay Eun Jung: “Ta bảo ngươi đi lấy gương, ngươi đưa ta thứ này làm gì?”
Eun Jung ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nói: “Thiếu gia, không phải người cần gương đồng? Chính là nó đấy!”
Dứt lời nàng ta cúi đầu khẽ nói: “Đây là lãnh cung, không có các gương đồng khác, tấm gương này nô tì khó khăn lắm mới tìm được đó.”
Lee Sung Min nhìn chằm chằm vật dính đầy màu xanh trong tay mình, vật rỉ sét này còn rọi được hình người nữa không?
Như thể hiểu được điều Lee Sung Min đang nghĩ, Eun Jung cười và nói: “Thiếu gia, người để ngược rồi, người xoay qua bên này, tuy là không rõ lắm nhưng vẫn thấy được!”
Lee Sung Min lật lại tấm gương đồng, quả nhiên là cậu để ngược rồi! Cậu ngại ngùng cười nhẹ với Eun Jung, sau đó nhìn kĩ bóng người trong gương.
Tấm gương này tuy đã cũ lắm rồi nhưng vẫn còn có thể nhìn rõ được dung mạo của người trong gương.
Lee Sung Min nhìn vào, tấm gương trên tay cậu suýt nữa rơi xuống đất! Yêu quái gương kia là ai? Không phải là cậu đó chứ?
Lee Sung Min khóc không ra nước mắt, nam tử trong gương quá xấu! Hai quầng mắt đen xì, không biết thoa lên thứ gì, một đôi tay còn thô hơn cả các bà lão, gương mặt vốn nhìn không ra được màu da mà còn bị thoa lên lớp phấn trắng và má hồng. Ắt hẳn vì bị tạt nước lạnh mà giờ đây đông một mảng đỏ tây một mảng trắng. Chỉ có mũi nhìn khá nhỏ và cao, nhưng bên dưới là đôi môi đỏ chót! Nhìn thật khủng khiếp!
Lee Sung Min nhìn gương mặt không ưa nhìn trong gương, cơn tức giận xông lên tận đầu, giọng tức giận hỏi: “Là ai làm cho ta thành ra như vậy?”
Eun Jung bị cậu dọa đến giật cả mình, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, người sao thế? Đây không phải là người lúc thường ngày sao? Lúc trước, người luôn vẽ đến mặt mình đen thui, nhưng từ khi người gặp Thất vương gia, bởi vì ngài ấy bảo thiếu gia xấu xí nên thiếu gia đã theo nhị tiểu thư học trang điểm, lần này thành thân, thiếu gia than khóc không chịu cho nô tì trang điểm cho người, thiếu gia muốn tự làm….”
Nghe xong lời của Eun Jung, Lee Sung Min lặng thinh, qua một lúc lâu cậu mới hỏi: “Ngươi nói bộ dạng như quỷ này là do ta tự làm?”
Eun Jung gật gật đầu, có chút oan ức nói: “Là thiếu gia một mực đòi làm vậy, thiếu gia không lẽ người không còn nhớ chút gì sao?”
Lee Sung Min bây giờ đâu phải là Lee Sung Min ngốc nghếch kia, làm sao cậu nhớ được việc tên ngốc kia đã làm chứ?
Không đúng! Đợi đã, Lee Sung Min đột nhiên nghĩ ra được một việc, có thể, gương mặt trở nên như vậy là do những người có tâm dối gạt Lee Sung Min ngốc nghếch kia, nên cố ý làm thành bộ dạng cậu ta xấu xí thế này.
Còn về người đó là ai, hiển nhiên là đệ nhất mĩ nhân Lee Yoo Ra rồi, không phải Eun Jung đã nói rằng, Lee Sung Min ngốc kia từng theo Lee Yoo Ra học trang điểm? Chắc hẳn là cố ý lừa tên ngốc đó tự vẽ mặt mình ra như vậy.
Nghĩ đến đây, Lee Sung Min cười lạnh một tiếng, cậu vô cớ bị tên nam nhân kia đánh tơi tả, Lee Yoo Ra không thoát khỏi liên can.
Vì theo như Eun Jung nói, vốn dĩ phụ thân của tên ngốc này định gả cậu cho Đại hoàng tử, trở thành thái tử phi, nhưng đến ngày thành thân, tên ngốc lại bị người khác đánh ngất trong phòng, Lee Yoo Ra định gả cho tên chết tiệt kia lại ngồi lên kiệu hoa của Đại thái tử.
Tất cả mọi việc này đều là có dự tính trước, với bộ óc thông minh của Lee Sung Min bây giờ, cậu không cần nghĩ cũng biết được đây là âm mưu của Lee Yoo Ra, ả ta định làm thái tử phi nên mới đánh ngất Lee Sung Min, sau đó tự mình thay Lee Sung Min lên kiệu hoa.
Tân nương thì luôn đội khăn che đầu, đợi ả ta lên kiệu hoa, phụ thân của Lee Sung Min ngốc nghếch kia có biết thì cũng không có cách nào thay đổi nữa! Chỉ còn cách gả tên ngốc này cho tên nam nhân tàn bạo kia.
Trong lòng Lee Sung Min bất giác dâng lên cơn phẫn nộ, tuy cậu không phải là tên ngốc kia, nhưng tên ngốc cũng là một mạng người.
Và Lee Yoo Ra là muội muội của tên ngốc, làm sao muội muội có thể đối xử với ca ca mình như thế? Vì đạt được mục đích, không ngại giết cả ca ca mình, nữ nhân này thật là quá nham hiểm!
Hoàng cung.
Tại hoa viên thanh tịnh, bên cạnh hòn non bộ, có một vị nữ nhân xem chừng rất xinh đẹp yêu kiều đang lệ tràn châu chan, khóc không thành lời.
Mà người đối diện với nữ tử ấy là một vị bạch y tuấn mĩ thiếu niên, nay vị nam tử ấy đang phẫn nộ nhìn người nữ nhân đang khóc trước mặt mình, tức giận hỏi: “Tại sao vậy? Lee Yoo Ra, sao nàng lại lên kiệu hoa của đại hoàng huynh?”
Người nữ tử dung mạo như tiên đấy đích thị là muội muội cùng cha khác mẹ của Lee Sung Min, đệ nhất mĩ nhân của vương triều Beakje, Lee Yoo Ra.
Và người đang tức giận hỏi nàng ta chính là người đã đánh Lee Sung Min sau đó đuổi cậu đến lãnh cung, được hoàng đế đương triều yêu quý nhất, nhỏ tuổi nhất và tuấn mĩ nhất— Thất vương gia Jo Kyu Hyun.
Nghe lời trách vấn đầy phẫn nộ của Jo Kyu Hyun, Lee Yoo Ra mím chặt lấy môi, uất ức nhìn hắn ta và nói: “Kyu Hyun, chàng phải tin thiếp, thiếp yêu chàng nhưng hôm ấy lên nhầm kiệu hoa, tất cả là do ca ca… ca ấy phát bệnh… thiếp mơ mơ hồ hồ bị người ta đưa lên kiệu hoa, việc này là thế nào, thiếp thật sự không biết…”
Dứt lời, Lee Yoo Ra lại khẽ thút thít, gương mặt xinh đẹp kia đầy những giọt óng ánh khiến người khác không cầm được lòng.
Quả nhiên, Jo Kyu Hyun đang vô cùng tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm của nàng ta, cơn tức dịu đi hẳn, hắn bước đến gần ôm lấy người nữ tử đang khóc vào lòng.
Nhẹ nhàng an ủi: “Yoo Ra, đừng khóc nữa, ta sẽ đi bẩm báo với phụ vương, bảo người hạ chỉ đem tên điên ấy đến chỗ Đại hoàng huynh và đưa nàng về?”
Lee Yoo Ra cúi gầm mặt, khi nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun thì trên mặt xuất hiện tia hoảng loạn, vội vàng đáp: “Kyu Hyun, tuyệt đối không nên.”
Ánh mắt Jo Kyu Hyun bỗng hiện tia hoài nghi, khẽ đẩy Lee Yoo Ra ra: “Yoo Ra, sao lại không nên? Không lẽ nàng không muốn trở về bên cạnh bổn vương? Không phải nàng nói là yêu bổn vương chứ không phải đại hoàng huynh? Chẳng lẽ vừa mới bước vào cửa của đại hoàng huynh nàng đã nuối tiếc rồi?”
Biểu hiện trên mặt Lee Yoo Ra là sự tổn thương, nàng ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Jo Kyu Hyun, mếu máo: “Kyu Hyun, không lẽ chàng không tin thiếp? Việc đã đến nước này, bất kể khi ấy là lỗi của ai, trong mắt người khác thiếp giờ đã là thái tử phi, nếu chàng xin hoàng thượng ban thánh chỉ thì thiếp làm sao còn có thể làm người?”
“Thiếp đúng là yêu chàng và muốn trở về bên chàng, nhưng thái tử vốn dĩ là thái tử của một nước, tuy hoàng thượng yêu quý chàng, nhưng người làm sao có thể không quan tâm đến thể diện của thái tử? Thiếp…thiếp thật không đành lòng nhìn hai người vì thiếp mà trở mặt thành thù…”
Vừa nói nước mắt Lee Yoo Ra vừa tuôn rơi, cộng thêm dáng vẻ yếu đuối thật sự khiến người khác cảm thương, sỡ dĩ đang nộ hỏa dâng trào như Jo Kyu Hyun giờ đây cũng dịu dàng đi phần nào, hắn trầm mặc một lúc lâu: “Yoo Ra, nàng không muốn ta rước nàng về phủ, không lẽ bảo ta giương mắt nhìn nàng trở thành chính phi của đại hoàng huynh? Nàng hãy nói thật đi, giờ đây nàng là người của đại hoàng huynh?”
Cố tình lên nhầm kiệu hoa gả cho Đại hoàng tử, trở thành thái tử phi chính là tâm tư của Lee Yoo Ra, đêm động phòng hoa chúc đã trôi qua, nàng ta đương nhiên đã là người của Đại hoàng tử.
Nhưng đối diện với người tình cũ, nàng ta làm sao có thể thừa nhận? Khóe mắt chợt đỏ, khẽ nói: “Kyu Hyun, chàng nhất định phải tin thiếp, trong lòng thiếp chỉ có chàng, bây giờ thiếp là người của đại hoàng tử, bởi vì… bởi vì đêm đó, đại hoàng tử uống rất say, và vốn không có… không có làm gì thiếp….”
Nghe thấy lời nói của Lee Yoo Ra, trên mặt Jo Kyu Hyun lộ ra sự vui mừng, tâm trạng cũng vơi đi phần nào.
Hắn là người cao ngạo, hơn nữa bất kể dung mạo hay năng lực, thứ nào cũng cực kì xuất sắc, trong tất cả các hoàng tử, hắn là người nổi bật nhất và cũng là người được sủng ái nhất.
Các nữ tử xinh đẹp hắn tiếp xúc qua không hề ít, vả lại, trong phủ hắn đã có vài thị tẩm dung mạo như hoa, nhưng trong lòng hắn, cả vương triều Beakje này chỉ có đệ nhất mĩ nhân Lee Yoo Ra là xứng làm chính phi của hắn.
Giờ đây Lee Yoo Ra đã trở thành phi tử của đại hoàng huynh, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn mong Lee Yoo Ra có thể vì hắn mà thủ thân như ngọc.
Lúc này biết được đại hoàng huynh vẫn chưa đụng đến Lee Yoo Ra, hắn đương nhiên là vui mừng, dịu dàng nói với Lee Yoo Ra: “Yoo Ra, nàng yên tâm, đây không phải là lỗi của nàng, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về từ tay đại hoàng huynh.”
Jo Kyu Hyun vẫn còn tình thâm với nàng ta, Lee Yoo Ra trong lòng tự khắc vui thầm, tuy bản thân quyết định gả cho đại hoàng tử nhưng Jo Kyu Hyun rốt cuộc vẫn là một nam nhân kiệt xuất, điều duy nhất đáng tiếc là hắn không thừa kế vương vị thái tử.
Vậy nên mặc dù trước kia Jo Kyu Hyun đối với nàng ta một mực tình thâm nhưng vì vinh hoa phú quý sau này, và vì thân phận cao cao tại thượng kia, nàng ta đã chọn đại hoàng tử.
Tuy là vậy nhưng tâm tư của nữ nhân quả là lạ, nàng ta đã chọn người khác nhưng vẫn mong trong lòng Jo Kyu Hyun chỉ yêu một mình nàng ta, không được yêu bất cứ tử nhân nào khác.
Dù là rất mãn nguyện với thái độ của Jo Kyu Hyun nhưng Lee Yoo Ra rất sợ trong lúc kích động Jo Kyu Hyun sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, rước nàng ta trở về Thất vương phủ của hắn, nếu như vậy thì tất cả khổ tâm của nàng ta đều sẽ bỏ phí!
Đôi mắt hồ ly ấy trong nháy mắt lại tràn đầy lệ, cơ thể nhẹ nhàng dựa lấy Jo Kyu Hyun, khe khẽ thút thít: “Kyu Hyun, chàng biết không? Khi lên nhầm kiệu hoa, thiếp đã từng phái người đến nói với phụ thân, nhưng phụ thân trong lòng chỉ có ca ca, đối với thiếp lại không hề quan tâm, chỉ sai người đến bảo nếu đã nhập môn của đại hoàng tử thì an phận ở chỗ ngài ấy, thiếp biết từ khi đại nương qua đời phụ thân hết mực yêu thương ca ca, nhưng lần này thiếp có đau lòng cũng không còn cách nào, Kyu Hyun ơi sao số thiếp khổ thế!”
Nói xong, Lee Yoo Ra đã nức nở không thành lời, như thể chịu phải uất ức kinh thiên không bằng.
Jo Kyu Hyun nghe xong lời của nàng ta, cơn tức giận lại dâng lên, hắn ta vỗ nhẹ vai Lee Yoo Ra, tức giận nói: “Phụ thân nàng nếu đã không quan tâm đến ý nguyện của nàng, vì tên điên đó mà chia lìa chúng ta, Yoo Ra nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để hắn ta được như ý đâu.”
Ánh mắt Lee Yoo Ra bỗng chốc hiện tia đắc ý, nhưng rất nhanh lại thay đổi ngữ khí: “Kyu Hyun, việc này cũng không thể trách phụ thân, ca ca là người không được bình thường, vào lúc gặp chàng ca ấy đã yêu chàng rồi, phụ thân lại thương ca ca hơn.”
Nghe thấy Lee Yoo Ra nói đến Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun cắn răng tức giận, đường đường là Thất vương gia, mĩ nam nổi tiếng của vương triều Beakje, lại đi cưới tên điên làm chính phi, đây quả là nỗi nhục nhã lớn nhất đời.
Hắn giận đến xanh cả mặt, đôi tay nắm chặt lấy nhau: “Tên điên ấy, ta tuyệt đối không bỏ qua cho đâu! Yoo Ra, những uất ức trước kia nàng phải chịu ta sẽ thay nàng trả gấp bội lên người tên điên kia! Hừ, nếu như cha nàng cho rằng đưa tên điên ấy nhét cho Thất vương phủ hắn sẽ được như ý thì ông ta đã sai lầm rồi. Ta sẽ khiến tên đó ở trong Thất vương phủ này sống không bằng chết!”
Nghe được lời nói ấy của Jo Kyu Hyun, trong mắt Lee Yoo Ra lộ vẻ vui mừng nhưng không biểu hiện ra mặt, giả vờ lo lắng bảo: “Kyu Hyun chàng không thể bắt nạt ca ca, tuy rằng trước kia ca ấy thường đối xử không tốt với thiếp nhưng dù sao ca ấy cũng là người điên, hơn nữa nếu phụ thân biết sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.”
Jo Kyu Hyun vỗ nhẹ vai Lee Yoo Ra, cười lạnh một tiếng, nói: “Yoo Ra, nàng yên tâm, ta sẽ không giết tên đó, ta nghi ngờ tên đó giả điên giả khùng, hừ, người tâm cơ thâm độc như tên đó, bổn vương nhất định sẽ khiến sống không bằng chết!”
Lời nói của Jo Kyu Hyun khiến Lee Yoo Ra khẽ giật mình, nhưng mà nàng ta rất nhanh định thần lại, lúc nhỏ Lee Sung Min bị nàng ta đẩy xuống hồ đầu đụng phải đá nên biến thành người khờ khạo thì giờ sao biết giả khờ? Nhưng Jo Kyu Hyun đã nói vậy nàng ta cũng không xen vào, bởi vì Lee Yoo Ra đích thực muốn mượn tay Jo Kyu Hyun khử đi Lee Sung Min.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc