Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 02

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Người nam nhân cơ hồ như ma đầu kia hầu như không cho Lee Sung Min thời gian suy nghĩ, cậu bỗng cảm thấy cơn đau dưới cằm lần nữa khiến cậu đau buốt, giọng nói hàn tựa băng lại lần nữa vọng bên tai: “Tên điên, bổn vương đã nói rồi, ngươi đừng thách thức lòng nhẫn nại của bổn vương! Nói, Lee Yoo Ra giờ đang ở đâu, sao ngươi lại xuất hiện trong phủ của bổn vương.”
Lee Yoo Ra nào chứ, cậu vốn dĩ là không quen, thậm chí vì sao bản thân xuất hiện ở đây, Lee Sung Min còn không biết nữa thì làm sao mà trả lời?
Cậu cố hất bỏ đôi tay tưạ như sắt thép đang siết lấy cổ cậu: “Tên nam nhân chết tiệt kia, có phải ngươi có bệnh không? Ta vốn không quen biết cái người tên Lee Yoo Ra, bỏ ta ra ngay.”
“Được.” Hắn Đột nhiên buông hẳn cậu ra, âm thanh như hàn khí vọng từ cõi âm ti, không một chút hơi ấm:“Không chịu nói phải không? Để xem ngươi cứng miệng được bao lâu.”
Dứt lời, tên nam nhân ấy đứng dậy, trong tay từ lúc nào có đã có thêm sợi roi đen bóng. Dưới ánh sáng lập lòa của ánh nến toát vẻ tàn khốc đáng sợ.
Hắn dùng sợi roi chỉ vào người đang ướt sũng toàn thân, khẽ run lên vì lạnh của Lee Sung Min, hỏi:“Ngươi nói hay không nói?”
Lee Sung Min mở to đôi mắt, toàn thân run bần bật vì tức giận, cậu tức giận nói:“Ngươi định làm gì? Ngươi định lạm dụng tư hình với ta sao? Việc này là phạm pháp…..ta sẽ tố cáo ngươi….lạm dụng tư hình….á….”
Tên nam nhân ấy không thèm đợi Lee Sung Min nói hết lời, sợi roi như con rắn độc, tàn độc mà lao vào cơ thể nõn nà của cậu, một cơn đau xuyên tim khiến Lee Sung Min chịu không được kêu thành tiếng.
Hắn chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Lee Sung Min, trong mắt mang tia tàn nhẫn và lãnh khốc, sợi roi trong tay không chút nương tay lao vào người Lee Sung Min:“Nói hay không nói?”
Trên người truyền lại cơn đau tận xương tủy, đôi mắt cậu tràn ngập lệ, cơ thể không theo sự điều khiển run lên, bây giờ trong lòng cậu, tên nam nhân này quả thật đáng sợ đến tột cùng.
Nhưng, tính tính cậu trước giờ chịu mềm không chịu cứng, người khác càng áp đặt cậu, cậu càng không khuất phục, hơn nữa, cậu bản thân không biết hắn đang nói gì, do đó cậu nhẫn nhịn nỗi đau tận xương tủy, căm giận nói:“Tên biến thái kia, ta đã nói, ta không biết….. á…..”
Theo sau tiếng kêu thảm thiết, sợi roi lần nữa lại lao xuống cơ thể Lee Sung Min, nhưng lần này, sơi roi vốn không cho cậu cơ hội nói thêm một lời, giáng xuống cơ thể cậu như mưa.
Chiếc áo tân nương vốn đã không dày, nay dưới sự tra khảo vô tình của tên ác ma, dần dần rách nát, lộ ra từng đường từng đường máu đỏ kinh hồn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lee Sung Min chỉ cảm thấy cơ thể dần không còn đau nữa, cơ thể cậu trở nên ma mục (dịch qua cách nói của chúng ta là chai rồi ấy mà ^^!), sức lực từng chút từng chút bị rút khỏi cơ thể, ngay cả đến rên rỉ cũng không còn sức, chỉ có thể nằm đấy không động đậy mặc cho cơn mưa roi giáng xuống vô tình.
Giọt nước mắt oan ức từ khóe mắt Lee Sung Min lặng lẽ chảy thành dòng, đôi tay đầy những vằn roi máu ôm chặt lấy ngực, cơ thể bất lực co lại, như thể không có cảm giác trước trận đánh tựa phong vũ kia.
Cậu cắn chặt lấy môi, cho đến khi đôi môi nõn nà xuất hiện những tia máu nho nhỏ, cậu vẫn không một tiếng than vãn.
Ý thức như thể dần dần thoát ly, ngay trong lúc cậu không còn chịu được nữa, đột nhiên một bóng người bay nhanh đến che chắn cho cậu, dùng cơ thể của mình đỡ những đòn roi vô tình, vừa khóc vừa nói:“Thất vương gia, xin người tha cho thiếu gia, nếu người tiếp tục đánh như vậy, thiếu gia sẽ bị người đánh chết mất……”
Ý thức của Lee Sung Min bắt đầu mơ hồ dần, cậu chỉ cảm nhận được có người đang ôm chặt lấy mình, dùng thân thể của chính mình thay cậu đỡ lấy cơn mưa roi, và còn khóc thương tâm đến thế, người này là ai? Sao lại giúp mình?
Nhưng không còn chịu đựng được nữa, màn đen trước mắt xuất hiện, cậu ngất đi trong tiếng khóc thương tâm đó.
Trước khi ngất đi, một âm thanh lãnh khốc vọng bên tai cậu:“Đem tên điên này vứt ra vườn sau cho bổn vương……”
————————————————————
Tiếng khóc thút thít vang bên tai Lee Sung Min, cậu cố gắng mở mắt, trước mắt là các gia dụng rách nát và bức tường cũ kĩ.
Ánh mắt cậu dừng lại ở người bên cạnh, trên người mặc bộ trang phục cũ nát, ngồi tựa vào giường khóc nức nở. Đôi ngài thanh tú tựa viễn sơn nhẹ nhàng nhíu lại, người này là ai? Sao lại ở đây khóc nức nở vậy?
Nghe thấy tiếng khóc bi ai ấy, Lee Sung Min bất chợt nhớ lại tiếng khóc của một nhi nữ trước khi cậu ngất, không lẽ, là cô ta?
Cậu nhìn người nữ hài tử khóc trước giường mình, bất giác trong lòng dâng lên một nỗi tê tái, cậu cựa quậy, định ngồi dậy, ôm người nữ hài tử ấy vào lòng an ủi.
Nhưng, động tác này lại động đến các vết thương trên người, cơn đau điếng khiến cậu không khỏi kêu lên, trong phút chốc đã kinh động đến người đang khóc.
Chỉ thấy nữ hài tử ấy vui mừng ngẩn cao đầu, nhìn Lee Sung Min, gương mặt thanh tú ấy hiển nhiên vẫn còn ngấn lệ, nhưng lại phảng phất tia vui mừng.
Nàng ta vội vàng từ dưới đất đứng dậy, vội vàng nói:“Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, đau lắm phải không? Nô tì thổi cho người….. thổi rồi sẽ không đau nữa….”
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay còn vương vết máu của Lee Sung Min, nhẹ nhàng thổi.
Nhưng mà thổi nhẹ trên vết thương thật sự không còn cảm thấy đau như trước nữa.
Toàn thân cậu giờ đây toàn thương tích, chỉ cần cử động nhẹ là đau vô cùng, vì thế cậu không cử động mặc cho nữ hài tử ấy tiếp tục thổi vết thương cho mình:“Đây là đâu? Cô là ai?
Sau khi nghe thấy lời của Lee Sung Min nàng ta bất động hẳn, đôi mắt long lanh bỗng lệ châu tràn ngập, đột nhiên ôm lấy Lee Sung Min, lớn tiếng vừa khóc vừa mếu:“Thiếu gia, ngừơi sao vậy….sao ngay cả nô tì người cũng không nhận ra……”
Như đứa trẻ nghịch ngợm trọng trọng ôm lấy cậu, Lee Sung Min phút chốc đau đến nước mắt suýt nữa chảy thành dòng.
Cậu không quan tâm đến vết thương trên tay, vội vàng đẩy nữ hài tử ấy ra, kêu lên trong cơn đau: “A…Đau chết tôi…”
Lúc này nữ hài tử đó mới sực nhớ ra, chỉ thấy nàng ta vội vàng rời khỏi cơ thể Lee Sung Min, lo lắng nói:“Thiếu gia, xin lỗi…xin lỗi…nô tì không cố ý….”
Khi thấy nàng ta bước dậy, Lee Sung Min thở phào nhẹ nhỏm, gương mặt cậu trắng bệt, miễn cưỡng nở nụ cười còn tệ hơn cả khóc: “Tôi không sao…chỉ là…xin cô đừng đè lên người của tôi nữa…như vậy khiến tôi đau chết đó.”
Nữ hài tử ấy sau khi nghe thấy lời Lee Sung Min lại lau vội nước mắt: “Là nô tì không tốt…thiếu gia, người còn đau không? Để nô tì thổi cho người…”
Lee Sung Min lườm nàng ta một cái và nói: “Đừng thổi nữa, tôi đâu phải con nít, cô hãy mau nói cho tôi biết đây là đâu đi.”
Ai ngờ đâu, lời của Lee Sung Min vừa ra khỏi miệng, nữ hài tử ấy càng mở to cả đôi mắt nhìn cậu chằm chằm như thể quái vật.
Cuối cùng,Lee Sung Min phải giải thích cho người nữ hài tử đó rằng mình đã quên đi quá khứ, và nàng ta đã tin lời cậu và kể cho cậu thân phận bây giờ của cậu và những việc trước kia.
Lee Sung Min biết đây là điều mà người xuyên không như cậu nên biết, do đó cậu lắng nghe kĩ điều mà người nữ hài tử ấy nói.
Thì ra, đây là vương triều Beakje, là một thời đại không chút liên can với thế kỉ 21.
Thân phận ở đây của cậu là con trai của người tương đối có quyền lực ở vương triều Beakje—Thừa tướng, Lee Sung Min. Và người nữ hài tử này cũng là nha hoàn thân cận của cậu, Eun Jung.
Từ Eun Jung nàng biết được Lee Sung Min là con trai lớn của Lee thừa tướng, ông ta có hai đứa con, một người là Lee Sung Min, còn người kia, là muội muội của cậu, Lee Yoo Ra.
Vì cơn trọng bệnh lúc nhỏ, Lee Sung Min trở thành đứa ngốc, thần thức cũng dừng lại tại thời điểm năm tuổi, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không bình phục.
Còn Lee Yoo Ra, muội muội của Lee Sung Min, là con gái của người thiếp thứ hai, nhưng vì mẫu thân Lee Sung Min mất sớm, trong bây giờ mọi việc đều do người thiếp ấy cai quản.
Mẫu thân của Lee Yoo Ra xinh đẹp như hoa nhưng đối với người khác lại kênh kiệu, từ khi thân mẫu của Lee Sung Min mất đi, bà ta bắt đầu hất hủi Lee Sung Min, nếu không phải thấy cậu có phần tội nghiệp thì sớm đã đuổi khỏi phủ.
Dù vậy, những ngày tháng của Lee Sung Min không phải tốt đẹp gì, phụ thân của cậu là trọng thần, thường xuyên không ở trong phủ, mẫu thân của Lee Yoo Ra lại đánh mắng Lee Sung Min, thậm chí bắt cậu phải làm việc vất vả.
Vì vậy, trên người Lee Sung Min thường có mảng xanh mảng tím, và hạ nhân của mẫu thân Lee Sung Min cũng không dám nói gì. Tuy rằng họ đau lòng cho cậu nhưng lại không có cách nào giúp.
Vả lại Lee Sung Min là đứa ngốc, không biết tự nói, ngoài ăn ra chỉ biết cười, nói tầm xằng, khiến người khác khó hiểu.
Ngày tháng trôi qua, những hạ nhân trung thành hầu hạ Lee Sung Min, không bị mẫu thân của Lee Yoo Ra đuổi ra khỏi phủ thì bị phái đến vườn, sau cùng, người còn lại bên cạnh cậu chỉ còn lại người nhũ nương nuôi Lee Sung Min từ nhỏ và Eun Jung, nhũ nương đột ngột lâm bệnh qua đời, còn lại một mình Eun Jung.
Lee Sung Min vẫn ngốc ngốc nghếch nghếch, một hôm, cậu trong hoa viên của phủ thừa tướng, gặp được người tuấn tú nhất, được hoàng thượng sủng ái nhất, Thất vương gia, từ đó, theo lời đồn thì cậu phải gả cho Thất vương gia.
Nhưng Thất vương gia sẽ thích một con ngốc sao? Người hắn thích là Lee Yoo Ra, Lee Yoo Ra này thừa hưởng nét đẹp của mẫu thân, và thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu thân vài phần, là đệ nhất mĩ nhân của vương triều Beakje, Lee Yoo Ra và tuấn mĩ Thất vương gia Jo Kyu Hyun, mới là trời sinh một cặp.
Vài ngày trước, Thất vương gia Jo Kyu Hyun và Đại hoàng tử Jo Kyu Jong đột ngột cùng đến thừa tướng phủ cầu thân, và hoàng thượng đều lạc ý tán thành hôn sự này.
Nhưng việc này lại làm khó Lee thừa tướng, không kể là Thất vương gia hay Đại hoàng tử, họ đều không thể đắc tội, ông ta tuy có hai đứa con, nhưng mà đứa con trai lớn lại là đứa ngốc, việc này làm thế nào cho tốt?
Hai vị hoàng tử đến cầu hôn đều biểu hiện rõ, ông ta không thể cự tuyệt, do thế, ông ta đã nghĩ ra một cách, chỉ mong là Đại thái tử nhân từ. Ông ta quyết định gả đứa con trai lớn cho Đại hoàng tử, dù cho đến lúc đó, đại hoàng tử biết mình lấy đứa ngốc thì cũng không làm khó Lee Sung Min.
Chứ tính cách nóng nảy như Thất vương gia thì đứa con thứ hai có vẻ xứng hơn, Lee Yoo Ra phối với Thất vương gia chắc chắn không vấn đề.
Nếu như sự việc thuận lợi thế thì đâu có việc gì xảy ra.
Trong lúc họ thành thân, ai cũng không ngờ, người vốn dĩ lên kiệu hoa của Đại hoàng tử, Lee Sung Min, lại không lên kiệu lại rước tân nương của Đại hoàng tử, lại bị người khác đánh ngất trong phòng.
Còn người vốn dĩ gả cho Thất vương gia Lee Yoo Ra lại bị rước đến chỗ của Đại hoàng tử.
Khi Lee thừa tướng phát hiện đã quá muộn, Lee Yoo Ra đã bị Đại hoàng tử rước đi, và không còn cách nào khác, ông ta đành đưa Lee Sung Min đang hôn mê lên kiệu hoa của Thất vương gia.
Về Eun Jung, vì Lee Sung Min bị phối gả mà theo đến Thất vương phủ.
Việc sau đó, Lee Sung Min đã biết, cuối cùng mọi việc là ở vương triều Beakje này Lee Sung Min không phải bị người khác đánh ngất đi mà là bị đánh chết queo, còn bản thân cậu, Lee Sung Min của thế kỉ 21,vừa đúng lúc chết, do đó mới xuyên không đến đây, trở thành Lee Sung Min xui xẻo kia.
Xui xẻo hơn nữa là, cậu xuyên không đến đây, ngay lúc tên Thất vương gia ác ma phát hiện cậu không phải là Lee Yoo Ra, và nghênh đón cậu bằng một trận đòn dã man.
Với thương tích khắp người này, còn bị đuổi đến nơi khỉ ho cò gáy này, nơi rách nát gặp gió là mưa này được gọi là, lãnh cung.
Nghe xong lời của Eun Jung, Lee Sung Min trong lòng nổi lên sự bi ai, cậu ở thế kỉ 21 đường đường là cảnh sát, nhìn nhận tương đối thoáng hơn mọi người, nhưng cậu cũng chịu không được tình cảnh này, và đặc biệt là thân phận hiện giờ của cậu.
Bất kể là âm dương sai lệch hay bị người khác hãm hại, cậu không thể trở thành vương phi của tên ác ma đó, dù cậu có ở lại trong lãnh cung khỉ ho cò gáy này thì tên Thất vương gia ấy cũng không bỏ qua cho cậu.
Việc này, là nguyên do khiến cậu cảm thấy bi ai.
Eun Jung thấy Lee Sung Min thần sắc trầm mặc, an ủi nói: “Thiếu gia, người đừng lo lắng, bây giờ người đã bình phục, nói không chừng Thất vương gia sẽ chấp nhận người mà!”
Lee Sung Min liếc xéo Eun Jung, cậu mới không cần sự chấp nhận của hắn, muốn cậu nam cảnh sát chuyên gia đàm phán xinh đẹp thông minh tuyệt đỉnh, đỉnh đỉnh đại danh ở thế kỉ 21 chung sống với tên ác ma ấy một đời, cậu thà chết còn hơn!
Bất kể thế nào, cậu nhất định phải rời khỏi đây, ở thời đại của khoảng không này, tạo ra một bầu trời của riêng mình! Hứ, cậu vốn là mĩ nam thiên tài Lee Sung Min, làm sao có thể sống trọn đời với tên nam nhân thối ra tay đánh kẻ yếu hơn mình chứ?
Khoan, sắc mặt của Lee Sung Min trầm xuống hẳn, cậu là ngã xuống lầu mà chết, nhưng cơ thể này lại không hề thiếu một mảnh nào, điều đó chứng minh, thể xác này không phải thân xác của cậu ở thế kỉ 21, mà là của Lee Sung Min ngốc nghếch kia!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc