Vương phi 13 tuổi - Chương 99

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Nhưng rõ ràng là việc này hắn không có phản đối, thật giận nữa là, hắn cư nhiên còn muốn vội lo liệu hết thảy công việc cho nàng, khuôn mặt tươi cười đón chào, quả thực chính là Tra t**, Tra t** a.
Vân Triệu một bên cười sáng lạn, nhưng bên trong tâm so với hoàng liên (xuất phát từ câu câm điếc ăn hoàng liên, ý là chịu đau khổ, ủy khuất nhưng không nói được gì, mọi người tự hiểu).
“Ngươi biết bọn họ?” Đón tiếp chính ở giữa tứ phía, Đỗ Nhất tự nhiên bưng một mâm R*ợ*u nhạt, lạnh lùng đứng ở bên người hắn hỏi.
Vân Triệu lập tức cầm lấy bầu R*ợ*u uống một ngụm, mồm nói đến khô cả nước bọt, không nước trà, uống chút R*ợ*u để làm giải khát, một bên nói : “Không biết.”
Hay nói giỡn, hắn cũng không phải người Hậu Kim Quốc, nhiều người như vậy hắn làm sao có thể biết được.
Đỗ Nhất nghe nói nhướng mày lên, không nói gì, xoay người liền hướng phía sau đi đến.
Không biết, dường như còn có cái gì đó nhiệt tình, Vân Triệu từ trước đến nay liền thục chủ.
“Ha ha, thỉnh, thỉnh……” Xoay người, một lời nói nhiệt tình lập tức bay vào lỗ tai từ phía sau Vân Triệu.
“Vương thượng giá lâm.” Từng bước bước ra, Đỗ Nhất mặt bàn còn chưa đi xa, ở đại môn (cửa lớn) đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
Hậu Kim quốc chủ đến.
Đỗ Nhất trên mặt lãnh khốc chợt lóe mà qua một tia lợi hại, sau trên mặt biểu tình gì cũng không có.
Không quay đầu, bưng bàn thức ăn giữ mục đích bản thân rồi đi xuống.
Chung quanh tốp năm tốp ba tụ thành một đoàn Hậu Kim văn võ bá quan, cùng với nhóm quan to phú quý, vừa nghe đến âm thanh truyền báo, lập tức đứng lên, hướng tới cửa liền đứng dậy.
Một thân long bào vàng óng ánh, Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử Thần Phi cùng lúc xuất hiện ở cửa.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Ầm ĩ hô to, mọi người trong viện nhất thời đồng loạt hô to.
Duy độc Vân Triệu còn đứng ở bên trong, nhìn qua vẻ mặt ngây người, giống như liếc thấy Hậu Kim quốc chủ, thần kinh bất quá đến đến đây cũng đã bình thường.
Hậu Kim quốc chủ nhìn thấy cười ha ha nói : “Hôm nay ở đây không phải là triều đình, các khanh gia không cần đa lễ, chúng ta đều là đến uống R*ợ*u mừng thôi.”
“Dạ.”Tất cả mọi người trong viện lập tức nhất tề đáp lại, đứng lên, khom người tránh đường cho Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử Thần Phi đi qua .
Lưu Nguyệt mặt mũi thật lớn, quốc chủ cùng thái tử quả nhiên tự mình tiến đến.
Lúc này tựa vào trên mã xa, nhìn Phỉ Thành Liệt một thân trang phục thái giám, lủi lên xe ngựa, khóe miệng chậm rãi buộc vòng quanh một chút ý cười bí hiểm.
“Cái này thực sự thích hợp với ngươi.” Hiên Viên Triệt nhìn Phỉ Thành Liệt nhanh chóng cởi bỏ y phục thái giám, thản nhiên nói một câu.
Phỉ Thành Liệt nghe vậy trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, nhưng không có nói chuyện.
Hôm nay, hắn theo Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử ra cung, vì cái danh cần bảo hộ, vẫn đem theo hắn và thất đường cùng lục đường đường chủ đi bên người rời đi.
Mới có thể một thân nhẹ nhàng tiến vào hoàng cung, đào trộm ra này nọ.
Thời gian không nhiều lắm, hắn lập tức sẽ trở về Tây Hán, nếu không, người ở bên trong phát hiện hắn không ở đó, về sau phát hiện thứ này bị lấy cắp, hắn tuyệt đối hội tự rước lấy họa.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy giải dược đến.” Phỉ Thành Liệt từ trong lòng lấy ra một quyển bố khâm họa (cuốn bản đồ á), gắt gao túm Hiên Viên Triệt ở trong tay, vẻ mặt âm trầm nhìn.
Hiên Viên Triệt thấy vậy vươn tay, lạnh lùng nhìn Phỉ Thành Liệt nói : “Ta muốn nghiệm xem.”
Phỉ Thành Liệt nghe vậy hơi hơi do dự, nếu là đem đồ cho này hắc tiểu tử kia, hắn lại không có gì để dựa vào, nếu hắn không cho giải dược kia, thì……
Hơi hơi nhất chần chờ, sau Phỉ Thành Liệt cắn răng một cái buông bản đồ ra.
Trộm đồ cũng có câu, nếu là hắn dám không cho, vậy liền liều mạng này, bất cứ giá nào, cá ૮ɦếƭ lưới rách.
Hiên Viên Triệt tiếp nhận bản đồ non sông, bắt đầu tinh tế nhìn.
Núi sông tung hoành, ruộng tốt bờ ruộng dọc ngang, địa thế của ba nước hoàn toàn quy về nơi này .
Rất nhanh đảo mắt qua tấm bản đồ, Hiên Viên Triệt mỗi ngày đều đến xem những địa thế trọng yếu vẽ bên ngoài này, không chỗ nào không phải là chân thật, tranh này xem ra không giả, là đồ thật.
Lập tức hai tay hợp lại, rất nhanh cuốn lên.
Một bên tâm tình tốt nhìn Phỉ Thành Liệt nói : “Phỉ hán chủ quả nhiên là người giữ chữ tín, hảo, một tay giao tiền, một tay giao hàng, cầm.”
Dứt lời, cổ tay vừa động, lấy một bình sứ nhỏ trực tiếp ném cho Phỉ Thành Liệt.
Phỉ Thành Liệt thân thủ bắt lấy, mở ra ngửi một ngụm thật sâu, thấy mùi thơm ngát xông vào mũi.
Lập tức, hung hăng nhìn vẻ mặt tự nhiên Hiên Viên Triệt, trầm giọng nói : “Nếu để cho ta biết đây là giả, ta cuối cùng có biện pháp tìm ra ngươi là ai, đến lúc đó chúng ta liền thử xem xem.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi khởi động thân thể, trong mắt chợt lóe qua ánh sáng lạnh, đè thấp thanh âm, gằn từng chữ : “Yên tâm, ta muốn, không phải mạng của hắn.”
Sâu thẳm trong đôi mắt chớp động là một mạt đỏ sậm làm cho lòng người run sợ.
Phỉ Thành Liệt ngẩn ra. Ánh mắt này…
Khi nhìn kĩ lại, Hiên Viên Triệt đã trở lại như cũ, màu đỏ sậm kia đã không còn thấy.
Phỉ Thành Liệt chỉ nghĩ đến đứa con Phỉ Nghiêm, cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thủ nhấc màn xe lên, cả người và dược đều đi ra ngoài, chỉ vài bước chân đã biến mất giữa một mảnh u tĩnh.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười lạnh, nhẹ nhành gõ vào cửa xe, xe ngựa lăn bánh, rất nhanh liền rời đi.
Cửa sau của hoàng cung, nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh u tĩnh.
Mà bên kia, âm thanh của pháo hoa vang trời.
Pháo nổ bùm bùm trước cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, một mảnh huyên náo, khắp nơi đều là xác pháo màu đỏ, đinh tai nhức óc đến nỗi cả phố đều là tiếng pháo vang.
“Tân nương đến.”
Lưu Nguyệt nghênh đón Thập thất công chúa vào Phiêu Kị tướng quân phủ.
“Ha ha, tới rồi, tới rồi.” Hạu Kim quốc chủ ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nghe vậy cười, buông chén R*ợ*u trọng tay xuống.
“Đến đây, đến đây, tân nương đến đây.” Phụ trách xướng lễ – Thừa tướng đại nhân, thần tình sảng khoái, cao giọng nói với bá quan văn võ đang huyên náo, phất phất tay.
Một nhóm bá quan văn võ đang nói chuyện, chốc lát liền dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về đại môn, thần tình vui vẻ.
Vân Triệu đã sớm đứng ở cửa, nhìn Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào đi đến, tuấn mĩ tuyệt thế, quả thực làm hắn thất thần.
Đã sớm biết huynh đệ này lớn lên tuấn mĩ, hôm nay chỉ trưng diện một chút, khí chất kia thật sự chỉ có thiên tiên trên trời mới có.
Trong mắt kinh diễm, cảm thấy không thoải mái, huynh đệ tốt như vậy, lại tặng cho Thập thất công chúa, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại tươi cười vui vẻ, vung tay lên, đại môn lại mở rộng cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc