Vương phi 13 tuổi - Chương 78

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Mi không vẽ mà cong ✓út, tuấn mỹ vô song.
Quần thần cao thấp Hậu Kim quốc đã sớm nghe nói tân Tam phẩm Phiêu kỵ tướng quân này, nhân diện vô cùng tối, không ngờ chính mắt gặp, so với đồn đãi còn đẹp hơn mấy lần.
Cả đám không khỏi nhìn không chớp mắt, ngắm Lưu Nguyệt một thân tự nhiên hào phóng từ đầu đến chân.
Hậu Kim quốc chủ cao cao tại thượng nhìn Lưu Nguyệt phía dưới, một thân thong dong, trong trẻo mà lạnh lùng, thật sự càng xem càng thích , càng xem càng thuận mắt.
Lập tức, mặt mày khẽ động, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Lưu ái khanh, không biết ái khanh đã tập qua binh pháp? Biết rõ tình thế cục diện thất quốc hiện nay?”
“Chưa từng, không biết.” Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hậu Kim quốc chủ, trả lời nhanh gọn lưu loát.
Bốn chữ này rơi xuống, đại điện yên lặng lập tức hơi hơi ồn ào, mỗi văn võ bá quan liền có nhận định của riêng mình.
“Ổ.” Hậu Kim quốc chủ nhìn Lưu Nguyệt, hơi hơi lớn giọng.
Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Hậu Kim quốc chủ, trực tiếp nói: “Người từ hải ngoại tới, không biết tình thế, hết thảy chỉ tuân lệnh vua.”
“Hảo.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Hậu Kim quốc chủ nhất thời kêu một tiếng hảo, mỉm cười gật đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Mắt lộ vẻ khen ngợi, thoạt nhìn cực kỳ ưng ý.
Thừa tướng bên cạnh Hậu Kim quốc chủ, cũng hơi liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái, khẽ gật đầu.
Hậu Kim quốc không thiếu võ tướng tài năng, Lưu Nguyệt võ công đã cao, nếu là biết thêm binh pháp, lại có thể phân tích cục diện thất quốc hiện nay, vậy là người văn võ song toàn, quá mức vĩ đại, sớm hay muộn cũng là mối hoạ lớn, không thể trọng dụng.
Bất quá, nếu chỉ có võ công cao, còn mặt khác không tinh thông, tâm tư lại đơn giản thẳng thắn, người như vậy, tuyệt đối có thể trọng dụng.
Trở thành một lợi kiếm trong tay bọn họ, chỉ biết giết địch, mà không phản bội lại chủ nhân này.
Không tồi, không tồi, Lưu Nguyệt này hoàn toàn có thể bồi dưỡng thành nhân tài.
Người trong đại điện, nhất thời tâm tư khó lường.
Đám người đa mưu túc trí như Thừa tướng Hậu Kim quốc, mắt lộ ra khen ngợi, có vài người lộ ra khinh bỉ, xem Lưu Nguyệt như đồ vô dụng, có vài người lại thở dài nhẹ nhõm, Lưu Nguyệt xem ra không phải mối uy hiếp của bọn họ.
Sắc mặt không đổi, nhưng đã sớm nhìn thấy hết mọi thay đổi trong ánh mắt nhìn mình, Lưu Nguyệt lòng cười lạnh, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
“Lưu ái khanh từ hải ngoại tới, thẳng thắn chân thành, lại trung tâm với quốc chủ, thiếu niên anh tài như thế, nên trọng dụng.” Hậu Kim quốc chủ cười nhìn Lưu Nguyệt.
“Bất quá, cũng không thể hoàn toàn không biết gì về chuyện của Trung Nguyên được, về sau nên đi theo bên người Thái tử, cố gắng học tập.”
Lời vừa nói ra, quần thần trong đại điện nhất thời ồ lên.
Đi theo Thái tử, bên người Thái tử chọn đại một người cũng là quan to Nhất phẩm, Lưu Nguyệt chỉ là một Tam phẩm Phiêu Kỵ tướng quân nho nhỏ, cư nhiên có thể nhập vào trong trung tâm quyền lực của Thái tử, xem ra vương thượng thật sự xem trọng hắn, về sau sẽ thăng tiến rất nhanh.
Nhất thời, quần thần lập tức dùng sắc mặt tươi cười rạng rỡ nhất, nhìn về phía Lưu Nguyệt, ánh mắt quả thực nóng muốn bốc lửa.
“Vâng.” Lưu Nguyệt vẫn thản nhiên như nước, cũng không quá mừng rỡ vì được ban hậu ân.
Bất quá, chính vẻ thản nhiên như thường này, tỉnh tỉnh mê mê, lại càng khiến Hậu Kim quốc chủ thích thú.
Trên đời, người thông minh nhiều lắm, nhưng tinh khiết chất phác như vậy, một lòng chỉ biết trung tâm với chủ nhân, thật sự rất đáng quý.
“Không biết Lưu tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Giữa một mảng văn võ bá quan cười lấy lòng, Thái tử vốn vẫn không nói gì đứng bên người Hậu Kim quốc chủ, đột nhiên mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt hỏi.
Thanh nhã ôn hòa, nhìn thật sự cũng có chút thần thái, tuy không so được với Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ, nhưng Thái tử Hậu Kim – Thần Phi – cũng có thể xem là tuấn tú lịch sự.
“Mười sáu.” Lưu Nguyệt trả lời trực tiếp, nhanh gọn.
Thái tử Hậu Kim quốc Thần Phi, vừa nghe xong gật gật đầu: “Mười sáu, cũng nên thành gia.” (lập gia đình)
Nói bâng quơ một câu, Thần Phi cười quay đầu nhìn Hậu Kim quốc chủ, nói: “Phụ vương, tục ngữ nói thành gia là chuyện trọng đại, nhi thần xem Lưu tướng quân thiếu niên anh tài, cũng xấp xỉ tuổi với thập thất (mười bảy) hoàng muội, trời đất tạo một đôi bích nhân, phụ vương có nghĩ như vậy chăng?”
Hậu Kim quốc chủ vừa nghe liền liếc nhìn Thái tử Thần Phi một cái, mặt mày khẽ động.
Ý tứ của Thần Phi hắn hiểu được, nhân tài hiếm có khó tìm như vậy, quan chức không đủ thu hút, phải cột thêm cả người vào nữa mới đủ, thu tâm của hắn.
Thu tâm, như vậy, hôn nhân chính trị cùng Hoàng gia là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn Lưu Nguyệt phía dưới, Hậu Kim quốc chủ chậm rãi gật đầu cười nói : “Không tồi ! Không tồi ! Hoàng nhi nói có lí. Hôm nay đã vui, bổn vương bây giờ lại càng thêm vui, đặc biệt ban thưởng thập thất công chúa cho Lưu ái khanh.”
Lời vừa ban ra, văn võ bá quan trong đại điện lập tức ầm ầm đứng lên.
Vừa vào triều đình, liền tứ hôn cùng công chúa, thành Phò mã. Từ khi lập quốc đến nay, lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, vinh quang như vậy chưa ai từng có.
Tuy rằng thập thất công chúa do phi tần sinh, cũng không nhiều tôn quý, nhưng cũng mang danh phận là một công chúa.
Lập tức, văn võ bá quan đứng thẳng dậy, không ai không thức thời, liên tục chúc mừng Lưu Nguyệt.
Người tâm phúc như vậy, há có thể không kết giao.
Lưu Nguyệt còn hơi sửng sốt, ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới sẽ tứ hôn cho nàng, tứ hôn cho Thiên Thần quốc Dực Vương phi, có lầm hay không?
Hậu Kim quốc chủ này thèm người đến phát điên rồi sao?
“Lưu phò mã, còn không tạ ơn.” Đứng ở hàng ngũ quan lại nhất phẩm – Hậu Kim thừa tướng, mỉm cười nhìn nàng nói.
Lưu Nguyệt giơ giơ mi lên, khóe miệng đột nhiên vẽ chút ý cười. Tứ hôn thì tứ hôn, nàng sợ ai.
“Tạ ơn hoàng ân.”
Ánh nắng chiếu xuống bên ngoài đại điện, một mảnh kim quang.
Phong đem bái cùng, Phò mã đương triều.
Tin tức này như cưỡi gió mà loan đi, khoảnh khắc thổi qua vạn thước tời cao, hướng tới bốn phương tám hướng mà bay đi.
“Cái gì? Tứ hôn?” Buổi chiều, trong phủ Phiêu Kị tướng quân, Vân Triệu khuôn mặt xanh tím, há hốc miệng nhìn Lưu Nguyệt.
“Có vấn đề?” Lưu Nguyệt tựa vào ghế nhìn Vân Triệu.
Hậu Kim quốc làm việc tốc độ không tồi, nhanh như vậy nàng đã có tướng quân phủ, cùng với thân phận Phò mã, tin này hiện tại cả Dật Nha thành không ai không biết.
Khuôn mặt Vân Triệu ngày càng thê thảm. qua hai mươi ngày, chẳng những không tốt lên, ngược lại càng xem càng tệ hại, giống như đánh nhau tới biến dạng luôn.
Vân Triệu khóe miệng co rúm, thần tình bất khả tư nghị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc