Vương phi 13 tuổi - Chương 7

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Ta tự mình tiếp.” Thản nhiên nói một câu, Lưu Nguyệt đứng dậy.
“Đúng là hảo hài tử, mười ba tuổi mà đã có khả năng như vậy.” Dịch Thu Ngâm thần tình tươi cười.
Lưu Nguyệt thấy vậy, không thèm đáp lời.
Mộ Dung phủ, trong đại sảnh, đầy người đang quỳ dưới đất.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay thấy được Mộ Dung Lưu Nguyệt của Mộ Dung tướng quân phủ, trí tuệ tuấn tú, tài đức vẹn toàn, thích hợp vị trí Vương phi, nên đặc biệt hạ chiếu tứ hôn cùng Tam hoàng tử Hiên Viên Triệt, tuỳ lúc lập gia đình, khâm thử.”
Cổ họng tắc nghẹn, Lưu Nguyệt sắc mặt tối như mực, có ý gì đây, tứ hôn nàng, Hiên Viên Triệt.
“Tạ long ân hoàng thượng.” Mộ Dung Vô Địch lập tức đứng lên cảm tạ, Mộ Dung phủ của hắn trước giờ xuất ra võ tướng không ít, nhưng chưa bao giờ có một Vương phi, hôm nay rốt cuộc là ngày may mắn gì vậy trời.
Toàn bộ người trong đại sảnh vui vẻ ra mặt, chỉ duy nhất Lưu Nguyệt mặt lãnh trầm (lạnh lùng trầm tĩnh).
“Bất quá, Lí công công, Lưu Nguyệt nhà ta mới mười ba tuổi, chuyện này….” Phu nhân lão tướng quân Hướng An Thần nhăn mày cười nói, chuyện kết hôn này, Lưu Nguyệt mới mười ba a.
Lí công công vừa nghe, lập tức cười nói: “Không có vấn đề gì, Tam điện hạ nói, chuyện cưới xin đợi Vương phi lớn lên làm cũng được, lão tướng quân a, Vương phi Lưu Nguyệt nhà ngươi rất có phúc, Tam điện hạ chính là cầu bệ hạ ban chiếu chỉ này, có thể thấy được về sau sẽ thương yêu Vương phi Lưu Nguyệt như thế nào a.”
“Thật không, vậy thì tốt rồi, ha ha, vậy thì tốt rồi.” Trong đại sảnh nhất thời vang lên một trận cười.
“Đúng rồi, Vương phi, Tam điện hạ dặn nô tài đưa cho Vương phi phong thư này.” Vừa nói vừa cười gian gian, hắn lấy từ trong *** ra một phong thư, cung kính vạn phần đưa cho Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa nhìn mấy dòng chữ.
“Nhóc con, đừng để ta có cơ hội bắt gặp ngươi chuồn êm, nếu không ta sẽ không để ý lời hứa chờ ngươi lớn lên đâu.”
Một hàng chữ rồng bay phượng múa khiến sắc mặt Lưu Nguyệt đanh lại.
Hắn cư nhiên có thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, biết Mộ Dung phủ không thể giữ chân nàng.
Hai mắt hơi nhíu lại, Lưu Nguyệt không giận mà cười, trong mắt sáng lên ý cười lung linh như ngọc, tốt, tốt, vậy nàng sẽ xem thử hắn như thế nào làm được.
Đám người Mộ Dung Vô Địch thấy Lưu Nguyệt thần tình đầy ý cười, nghĩ chắc Lưu Nguyệt cũng vạn phần kỳ vọng vào cái hôn sự này, nhất thời càng cao hứng hơn.
Chúc mừng, chúc mừng không ngớt.
Xem như hai ngày nay tất cả chuyện tốt đều tập trung trong Mộ Dung tướng quân phủ, hôm qua quan lại hiển quý Thiên Thần vương triều mới rời đi, hôm nay lại lục tục tiến đến bái phỏng.
Mộ Dung tướng quân phủ, thu lễ vật cơ hồ muốn gãy tay.
Lưu Nguyệt không thèm để ý tới mấy chuyện rườm rà này, đóng cửa từ chối tiếp khách, một mình luyện võ.
Nàng bây giờ chính là Phượng hoàng của Mộ Dung phủ, so với Mộ Dung Tinh, người được xưng Thiên Thần vương triều đệ nhất mỹ nữ còn muốn nổi tiếng hơn vài phần.
Nàng bế môn luyện võ, các trưởng bối không dám có ý kiến, bọn tiểu bối thì không dám lộn xộn, chỉ dám đi loanh quanh ngoài cửa, Lưu Nguyệt được một chút thanh tĩnh.
Trăng cùng sao lung linh trên trời, đêm lạnh như nước.
Lưu Nguyệt một thân lam y nam trang, mội hơi thổi tắt đèn, khung cảnh đang sáng chợt tối sầm lại, xoay người lại, nàng hướng tới trời đêm mờ mịt chạy vội ra ngoài.
Hộ vệ canh giữ phòng ốc của nàng bên ngoài, không một chút phát hiện Lưu Nguyệt đã ly khai.
Quang ảnh dao động trong nháy mắt, tầm mắt nhanh chóng thích ứng, đây là kỹ năng ***, là sở trường của nàng, bất quá hiện tại chỉ dùng để trốn đi.
Ban ngày đã làm đủ công tác chuẩn bị, Lưu Nguyệt ẩn núp trong ánh trăng mờ mịt, chạy thẳng hướng Thiên Thần quốc hoàng cung.
Khứu giác cùng thị giác mẫn tuệ sắc bén, có thể phát hiện người lần đó trong phủ tướng quân, Hiên Viên Triệt, là một cao thủ, nàng tuy không nghe ai nói gì, nhưng có thể cảm giác được, cảm giác, chính là sinh mệnh thứ hai của lính đánh thuê.
Lưu Nguyệt không biết khinh công, bất quá kỹ năng ẩn nấp của nàng, tất cả mọi người ở đây đều không bì kịp.
Thân hình nhỏ xinh như con báo, trong đêm trăng lặng yên không một tiếng động thoát khỏi vòng vây thủ vệ, chạy hướng tới hoàng cung nơi Hiên Viên Triệt đang ở.
Trên đời này còn không có ai dám uy hiếp nàng mà không phải trả giá đắt.
Ngọc Lưu Ly điện, cung điện của Hiên Viên Triệt, vương phủ của hắn vẫn đang trong thời gian xây dựng, bởi vậy tuy đã được phong vương, nhưng hắn vẫn ở trong hoàng cung.
Lúc này, trong hậu điện rộng rãi, hơi nước bốc lên như sương khói, lượn lờ trên mặt nước.
Hiên Viên Triệt tựa người vào bậc thang bằng bạch ngọc, thân thể ngâm trong nước, tóc đen dài xoã tung phía sau lưng, trên *** trắng như ngà kia, đọng lại nhiều giọt nước trong veo, mặt hơi hơi phiếm hồng, trong hơi nước mờ ảo, từng giọt từng giọt từ từ chảy xuống, cảnh trí như vậy, tuy chỉ nhìn được từ sau lưng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hấp dẫn K**h th**h cực kỳ.
Lưu Nguyệt ẩn núp sau cửa, hơi nhíu mày, nàng cư nhiên lại thấy một màn khoả thân K**h th**h sống động như vậy, nàng trước kia thấy qua nude 100% cũng không ít, nhưng mà chưa từng có ai chỉ bằng nhìn từ phía sau lưng đã khiến nàng có cảm giác yêu mị đến vậy.
Hiên Viên Triệt này, chính là một tên yêu tinh a.
Âm thầm nhíu mày, Lưu Nguyệt đang lặng yên ẩn núp không một tiếng động, xem ra đây là cơ hội tốt.
“Nhóc con, thật đúng là không thể xem thường ngươi.” Mới bước được một bước, một tiếng cười chợt vang lên.
Lưu Nguyệt trong lòng lạnh lùng cười, trên mặt lại vờ kinh hãi, thân hình chợt loé, trường kiếm trong tay liền chĩa thẳng hướng Hiên Viên Triệt bay tới, đồng thời phi thân lui về phía sau.
Mành trướng (giống như rèm cửa sổ, nhưng bằng lụa và dài hơn nhiều) khẽ cuốn, phất phơ, Hiên Viên Triệt thân hình chợt loé tránh mũi kiếm đang phóng tới của Lưu Nguyệt, tay vươn ra chụp lấy mành trướng. Mành trướng thấm hơi nước đã sớm ướt, trong tay Hiên Viên Triệt liền như một con giao long, bay tới hướng Lưu Nguyệt.
Thân thủ nhanh như điện, nội lực bức người.
Thân hình chợt khựng lại, nội lực cường đại kia như thực chất, ép tới người khiến nàng chậm đi, còn không đợi Lưu Nguyệt kịp phản ứng, mành trướng đã muốn quấn quanh người.
Cảm giác như bị kéo đi, thân thể liền bay lên không trung.
Chỉ nghe ùm một tiếng, Lưu Nguyệt đã tơi vào trong ao, ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này bị hơi nóng làm hồng nhuận, nếu nhìn từ sau lưng, Hiên Viên Triệt đã như một yêu tinh, giờ nhìn thẳng mặt như vậy, hắn như thành một yêu tinh ngàn năm, mị hoặc khuynh thành, đoạt hồn chúng sinh.
Khoé miệng nhếch lên ý cười nồng đậm, ngón tay Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng của Lưu Nguyệt, cười gian nói: “Thật sự một khắc cũng không cho người ta yên tĩnh, bất quá, ta thích….”
Lời vừa nói xong, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên trầm xuống, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn *** của mình, nơi đó giờ đang kê một cái ám tiễn lạnh như băng, đầu mũi tên đen nhánh ngắm chuẩn xác vào vị trí trái tim.
Lưu Nguyệt thu nét mặt hoảng sợ lại, chậm rãi nở nụ cười, công kích từ xa, nàng không có Bazoka cũng không có S***g ngắm, đối đầu với cổ nhân võ nghệ cao cường, nàng chẳng có chút lợi thế, nhưng nếu là công kích cận chiến, nàng mà xưng thứ hai, không ai dám nói thứ nhất.
“Còn thích nữa không?” Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khoé miệng Lưu Nguyệt, mang theo điểm thị huyết, mang theo chút trào phúng.
Hiên Viên Triệt không cúi nhìn *** mình nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ xinh kia thật bình thường, nhưng ánh mắt lại đen như hồ sâu, toả ra mị lực khiến người ta không thở nổi, bờ môi đang cười kia, toát ra toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng, làm người ta không dời mắt đi được.
૮ɦếƭ tiệt, vốn mặt mũi bình thường, lặng lẽ như đầm lầy, khi cười lên lại đẹp như nhật nguyệt, Hiên Viên Triệt vốn không phải chưa bao giờ nhìn qua người đẹp, lúc này lại bị hấp dẫn thật sâu.
Khoé miệng chậm rãi nhếch lên một chút, Hiên Viên Triệt cười tà mị.
Hoàn toàn không để ý đến ám khí trước *** mình, Hiên Viên Triệt vươn tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm nước của Lưu Nguyệt, cực kỳ gian trá tà mị nói: “ Càng ngày càng thích, làm sao bây giờ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc