Vương phi 13 tuổi - Chương 25

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Ánh trăng nhạt dần, chân trời dần hửng sáng.
Bay vọt về Ngọc Lưu Ly điện, Lưu Nguyệt gặp Thu Ngân, Ngạn Hổ đặc biệt đứng chờ ở cửa, lúc này hướng tới nàng giơ cao ngón tay cái, thần tình hưng phấn.Mà trong điện đèn đuốc sáng trưng, Hiên Viên Triệt tựa tiếu phi tiếu ngồi trên ghế nhìn nàng.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười một cái, đi nhanh tới bên người Hiên Viên Triệt, cực kỳ tự nhiên an vị trong lòng ***, đầu cọ cọ gò má hắn.
Gió lạnh bên ngoài thổi cả đêm, trong này vẫn là một mảnh ôm ấp ấm áp.
“Nàng tiểu gia hỏa này, chuyện hôm nay thật tuyệt.” Hiên Viên Triệt dứ dứ chóp mũi Lưu Nguyệt, khuôn mặt tà mị lộ ý cười.
Nghĩ Tả tướng thường ngày cao cao tại thượng, các hoàng tử cũng phải có chút nịnh bợ, hôm nay mặt mũi mất hết, cúi đầu, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy khoái trá.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười lớn: “Ta nói rồi mà, dám trêu người của ta, tuyệt đối không có kết cục tốt.”
“Nàng a.” Hiên Viên Triệt nhất thời cười lớn, cúi đầu xuống, hôn thật mạnh trên mặt Lưu Nguyệt, tâm tình vô cùng tốt.
“Bất quá, về sau, chàng cũng nên cẩn thận.” Lưu Nguyệt ôm Hiên Viên Triệt, hôn lại một cái, đột nhiên nhướng mày nói.
Tả tướng là ai, là người quyền khuynh vua áp dân, quốc cữu đương triều, sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, Liễu hoàng hậu trước kia còn dám hạ độc nàng, giờ khẳng định sẽ còn mạnh tay hơn.
“Nàng không phải đang muốn dẫn động bọn họ ra chỗ sáng đấy chứ.” Hiên Viên Triệt chợt hơi nheo mắt, bên trong chợt lóe tia lãnh huyết.
Trước kia Liễu hoàng hậu cùng Tả tướng thường ra tay trong tối, muốn động thủ liền động thủ, khó lòng phòng bị được.
Mà vì Lưu Nguyệt nháo một màn này, hắn Thiên Thần quốc Dực Vương Hiên Viên Triệt vốn đã nắm binh quyền trong tay, nổi bật hơn cả Thái tử, giờ còn thêm một Vương phi lợi hại như vậy, nếu họ liên thủ lại, Thiên Thần quốc còn ai là địch thủ nữa, cho nên thế lực của Tả tướng, sẽ nhanh chóng ra tay.
Tả tướng giờ đang sốt ruột động thủ, bọn họ thì không chút hoang mang. Này đã muốn đảo ngược càn khôn, bọn họ thành trong tối, còn Tả tướng bị lôi ra ngoài sáng.
Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời ôm chặt Hiên Viên Triệt, ngửa đầu cắn một ngụm trên môi hắn.
“Con cún nhỏ nàng a.” Hiên Viên Triệt ăn đau, nhất thời đẩy Lưu Nguyệt đang cười sáng lạn ra.
Hai tròng mắt sáng rỡ sinh động kia, ẩn chứa ý cười tận đáy lòng, Lưu Nguyệt vui sướng đến như vậy, Hiên Viên Triệt là lần đầu tiên thấy, không khỏi hơi chớp chớp mắt.
“Chàng như thế nào có thể hiểu ta đến như vậy.” Cúi đầu xuống, Lưu Nguyệt vừa nói thầm, vừa tiến tới, đầu lưỡi nho nhỏ, nhẹ nhàng *** vết thương nàng vừa cắn kia.
Nhẹ nhàng, hết sức ôn nhu.
Năm thủ hạ của nàng trước kia, cần phải có hơn mười năm đồng sinh cộng tử mới có thể ăn ý đến vậy, mà hiện tại Hiên Viên Triệt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có thể cùng nàng tâm ý tương thông, người này, nàng thật không thể không thích, không thể không động tâm.
Hiên Viên Triệt đối ngôi vị Thái tử không hề có ý trang giành, nhưng hắn quá xuất sắc khiến người khác động sát ý, nếu không sao vừa rồi, Liễu hoàng hậu lại hạ độc nàng, đây là khiến Hiên Viên Triệt một người thân cận bên cạnh cũng không có, nàng lúc đầu không rõ, nhưng sau nếu không hiểu ra, thì thật ngu xuẩn.
Hiên Viên Triệt trên chiến trường lãnh khốc vô tình, nhưng đối huynh đệ lại nương tay không hạ thủ, màn cá cược trên chiếu bạc kia đã thể hiện rõ, nếu Hiên Viên Triệt không hạ thủ ngoan độc được, vậy nàng sẽ làm.
Tất cả những người gây nguy hại cho Hiên Viên Triệt, nàng tuyệt đối không lưu tình.
“Cũng không buông tay.” Nhẹ nhàng *** đôi môi Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, nhưng cực kỳ kiên định nói ra bốn chữ này.
Người này, nàng quyết không buông tay.
Nhẹ giọng cười, Hiên Viên Triệt mềm mại hôn trả Lưu Nguyệt, trầm thấp nói: “Vậy, nàng phải bắt nhanh lên.”
Nhẹ nhàng ôm nhau, ôn nhu hôn môi.
Ánh mặt trời chiếu rọi sáng rực, bên trong Ngọc Lưu Ly điện một mảnh nhu tình mật ý.
Mặt trời lên cao, trong một biệt uyển ngoại ô kinh thành, một trong những gia trang của Hiên Viên Triệt.
Bên ngoài nhìn như một nơi du sơn ngoạn thủy, kỳ thực, nơi này là trụ sở của ám vệ dưới tay Hiên Viên Triệt, Huyết Ảnh vệ.
Chấp chưởng việc thu thập quân cơ mật báo, Long kỵ hộ vệ của Hiên Viên Triệt nắm quyền sanh sát trong tay, nhưng có một số việc không tiện ra mặt, vậy bọn họ sẽ thực hiện, một sáng một tối cùng tồn tại song song.
Huyết Ảnh vệ, kỳ thực còn có một tên gọi khác, Thánh Long cung.
Thánh Long cung, tổ chức sát thủ đứng đầu Thiên Thần quốc.
“Huyết Ảnh vệ, đây là tất cả bổn sự của chàng sao?” Dáng người nhỏ xinh, Lưu Nguyệt tay chỉ đám người nghiêm trang tiêu điều trước mặt, đang chắp tay sau lưng nhìn mình, châm chọc nói.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhướng mày, ám vệ đã trải qua huấn luyện, trong mắt Lưu Nguyệt lại tệ hại như vậy sao?
Trong viện, người không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi Huyết ảnh vệ, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt đang châm chọc, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không hề nhỏ, nếu không phải nàng là Vương phi của chủ tử, dám châm chọc bọn họ, sớm đã bị bẻ gãy cổ. Hiên Viên Triệt đem hết thảy thu vào mắt, chậm rãi tiến lên từng bước, thản nhiên nói: “Về sau, nàng chính là chủ nhân của các ngươi.”Một câu thản nhiên, lập tức đổi lấy một mảnh huyết tinh tức giận, hai mươi ánh mắt nhất tề nhìn thẳng về phía Lưu Nguyệt, trong đó không hề có cung kính, chỉ chứa đầy khinh thường cùng phẫn nộ.
“Không, nàng ta không có tư cách đó.” Thủ lĩnh huyết ảnh vệ, Đỗ Nhất, lạnh lùng nói.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, không nói nhiều, chỉ lui về phía sau vài bước, mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt.
Hôm qua Lưu Nguyệt cảm thấy rằng, không có thế lực của riêng mình, động tay động chân thật khó, Mộ Dung tướng quân phủ cùng Hữu tướng, dù sao cũng là thế lực của người khác, cho dù vì lợi ích chung mà liên kết lại, nhưng khẳng định cũng sẽ vì chuyện lợi ích mà phân rã.
Chỉ có tự mình có lực lượng tuyệt đối, mới có thể tùy ý hành động.
Cho nên, Lưu Nguyệt đã mở miệng yêu cầu, hắn cũng đáp ứng, mang ra thế lực khiến hắn tự hào nhất, giao cho nàng chưởng quản.
Hiện tại, là lúc nàng phải xuất ra thực lực của mình, muốn hàng phục những ám vệ mắt cao hơn đỉnh, quyền sanh sát trong tay này, không cần những lời thừa thải, mà là thực lực tuyệt đối.
Không có lời dư thừa nào, Lưu Nguyệt sắc mặt đạm mạc, chậm rãi mang vào một cái bao tay bằng chỉ bạc, tay trái chỉ tới hai mươi ám vệ, lạnh lùng ngoắc ngón tay, cực kỳ lãnh khốc nói: “Cùng lên đi.”
Ba chữ lạnh lùng, cùng lên đi, nháy mắt khiến hai mươi ám vệ mặt xanh mét, bọn họ ai cũng là những sát thủ hàng đầu Thiên Thần quốc, chưa khi nào phải cùng nhau ra tay, mà nữ tử mới mười ba tuổi này, cư nhiên dám khiêu khích bọn họ cùng lên, đây tuyệt đối là vũ nhục, vũ nhục không nói nên lời.
Nhìn đám ám vệ sắc mặt xanh mét, Lưu Nguyệt trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.
“Các ngươi chọn bất động, vậy đừng trách ta.” Thanh âm lạnh lùng còn phiêu tán ở không trung, thân hình Lưu Nguyệt đã biến mất.
Tốc độ không phải cực nhanh, nhưng cũng đủ chớp nhoáng xuất hiện trước mặt họ.
Đỗ Nhất thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay không rút ra khỏi vỏ, hướng thẳng ***, nơi yếu hại của Lưu Nguyệt, đâm tới.
Không nghĩ rằng Lưu Nguyệt không hề cố kỵ, bao tay bạc lướt trên vỏ kiếm, đầu ngón tay lại chuyển động bất ngờ đâm tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc