Vương phi 13 tuổi - Chương 229

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Tể tướng phủ Nam Tống, quả là không uổng phí công phu.
“Nếu đã vậy….” Đuôi mắt Âu Dương Vu Phi đảo qua nụ cười của Lưu Nguyệt, khóe miệng không khỏi cũng cười.
Tể tướng phủ tự mình đến cửa, cần gì phải đau khổ nghĩ cách nữa.
Gió xuân khoan khoái, trăm hoa đua nở.
Âu Dương Vu Phi mang hai gã sai vặt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đi vào tể tướng phủ Nam Tống.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.
Một bộ tài tử phong lưu, một thân tài hoa kinh thế.
Vào ở tể tướng phủ nửa ngày, Âu Dương Vu Phi đã bồi dưỡng tình cảm rất tốt với Lí tể tướng, khiến hắn cảm thán nhân tài, nhân tài. Lại còn màn nhảy múa vờn điệp hôm qua, thần hồ kỳ kỹ (tài nghệ hoặc thủ pháp hết sức cao minh), càng khiến cho Lí tể tướng tin rắng Âu Dương Vu Phi là thần đồng, khó gặp trên đời, đối đãi lại càng trang trọng.
Ngay cả hai gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi, cũng được cho phép có thể tùy ý đi lại trong tể tướng phủ.
Cành liễu câu trăng giữa trời cao.
Ánh sáng bạc từ trên trời rơi xuống, rọi qua đình đài lầu các, tản ra hơi thở âm lãnh mà cao quý, chiếu rọi cả một vùng đất ௱ô** lung huyền mĩ.
Âu Dương Vu Phi bị Lí tể tướng mời đi dùng trà uống R*ợ*u, Tây Đình viện được sắp xếp cho Âu Dương Vu Phi ở, giờ chỉ còn lại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.
Trăng lên cùng sao, hai bóng người dưới ánh trăng mờ ảo, nhẹ như báo bay ra ngoài.
Ban ngày Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt giả bộ lạc đường, đi loanh quanh khắp tể tướng phủ, bởi vì tể tướng đặc chuẩn không cho ai cản đường bọn họ.
Cuối cùng Đông Đình kia lại bị người ta chặn lại, không thể đi vào, nói là bên trong là chỗ ở của gia quyến, nhưng phong cách và trận thế bảo vệ kia, nhìn sao cũng không thấy giống chỗ ở của gia quyến Lí phủ.
Quang minh chính đại thăm dò thực hư, buổi chiều, hai người liền động thủ.
Thân như chớp, bay vút qua đình đài lầu các, tể tướng phủ mặc dù đề phòng sâm nghiêm, nhưng đề phòng mạnh nhất là ở chung quanh phủ, mà không phải ở bên trong, không dưng để cho Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cực kì tiện lợi tiến vào vòng phòng thủ lỏng lẻo.
Bay nhanh qua, lên xuống vài cái, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đến gần Đông Đình.
Ẩn thân ở trên xà nhà hình bát giác, qua ngọn đèn leo lắt nhìn vào bên trong, một bóng dáng ánh lên cửa sổ, dưới ngọn đèn dầu khiến cho Lưu Nguyệt nhìn rất rõ ràng, Hách Liên Vân Triệu.
Nhanh chóng nháy mắt ra dấu cùng Hiên Viên Triệt phía sau, Vân Triệu ở trong tể tướng phủ, trong miếu hòa thượng kia nhất định chính là Độc Cô Dạ.
Hai người nhìn nhau, còn chưa làm được gì, ánh lửa trong đình viện tắt ngấm, Vân Triệu lui trái lui phải, hình như là đi ngủ.
Ngửa đầu nhìn trăng, mới qua ngọn cây, sớm như vậy? “Chờ một chút.” Hiên Viên Triệt làm khẩu hình miệng không tiếng động với Lưu Nguyệt.
Lại ngủ sớm như vậy, đối với người tập võ mà nói là quá sớm, đề phòng một chút.
Lưu Nguyệt trả lại cho Hiên Viên Triệt một ánh mắt, nàng có để ý.
Hai người bò lổm ngổm trên xà nhà bát giác, lẳng lặng nín thở.
Ánh trăng trong trẻo, mịt mờ.
Đang nín thở, Đông Đình đã tắt đèn kia, đột nhiên trong đêm tối có bóng người nhoáng lên một cái, vô cùng chuẩn xác tránh né tuần tra, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi về phía chính viện của tể tướng phủ.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trốn trên xà nhà bát giác, nhìn tất cả rất rõ ràng, hai người cùng liếc nhau, đều nhíu mày.
Đây là ý gì?
Nhìn bóng dáng kia có vẻ giống Vân Triệu, nhưng cũng không giống lắm, từ Đông Đình này chạy thẳng ra chính viện, có cái gì mà ban ngày Vân Triệu không thể quang minh chính đại mà đi vào, lại phải dùng đến thủ đoạn này?
Con ngươi nhanh chóng chuyển động, Hiên Viên Triệt đột nhiên kéo tay Lưu Nguyệt, túm lấy Lưu Nguyệt xoay người đuổi theo bóng đen kia.
Hắn muốn xem Hách Liên Vân Triệu muốn làm gì?
Qua mặt hồ trong xanh, lướt qua núi giả, không bao lâu, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đuổi theo bóng đen kia đi vào sau chính viện tể tướng phủ, nơi này nhìn giống như từ đường, lại có vẻ không giống, nhưng vô cùng tinh mỹ túc mục.
Ánh trăng mờ mịt, trong đêm tối dao động, vây lấy bóng dáng ma mị.
Né qua người tuần tra, ẩn vào trong Vu lâu.
Hiên Viên Triệt rón rén lật ngói lưu ly của mái nhà lên, cùng Lưu Nguyệt nhìn một mắt vào trong khe hở, nhìn vào bên trong.
Dạ minh châu chiếu sáng mặt đất.
Trong điện được khảm mấy viên dạ minh châu to như nắm tay trẻ con, chiếu sáng cả điện.
Một thư phòng, bày đầy sách tranh, rất bình thường.
Nhìn qua không có hơi thở của ai, không giống thư phòng được sử dụng thường xuyên, không có bất kỳ dấu vết có người đi lại, ngược lại giống như là một cái thư phòng dùng để thờ phụng.
Lưu Nguyệt thấy vậy con ngươi khẽ nhúc nhích, Vân Triệu tới thư phòng tể tướng Nam Tống tìm cái gì? Hơn nữa thư phòng này không xây giữa chính viện lại xây ở nơi vắng vẻ như vậy, kì quái. Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng lại chú ý đến những thứ khác, dưới ánh sáng của dạ minh châu, bốn bức tường treo tranh, không cái nào không phải là danh tác, liếc mắt một cái đã biết mấy cái đó có lịch sử không dưới trăm năm.
Trong phòng có một tủ sách làm từ gỗ nguyên (***c từ khúc cây ban đầu, không có ghép cũng không dùng thêm vật liệu nào khác) , không phải đồ ở niên đại này, nhìn vòng tuổi cùng phong cách, ít nhất cũng là bốn năm trăm năm trước.
Đồ bốn năm trăm năm trước giữ tốt như vậy, nơi này?
Mặt mày Hiên Viên Triệt thâm trầm.
Bóng đen chớp lên, dưới ánh sáng của dạ minh châu, bóng đen kia không ngừng gõ gõ trên vách tường, sờ tới sờ lui, hình như đang tìm cơ quan nào đó.
Thủ pháp rất là chuyên nghiệp.
“Kẹt.” Lúc bóng đen kia không ngừng động tới động lui, đột nhiên một tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ, trên bức tường không một khe hở, một bức tranh chậm rãi cuộn lên, lộ ra một khe hở sau vách tường.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt càng nhìn chăm chú hơn.
Nhưng thấy hắc y nhân kia nhanh chóng mở khe hở sau bức tranh kia ra, lộ ra một cây san hô hồng ngọc, dưới ánh sáng dạ minh châu, cây san hô hồng ngọc kia tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như làm mắt người mù lòa.
Cho dù Lưu Nguyệt không biết xem đồ cổ, cũng biết đây là trân phẩm trong trân phẩm.
Không ngờ hắc y nhân chỉ nhìn thoáng qua, không thấy vật khác, trong mắt lộ vẻ thất vọng, không thèm động đến cây san hô kia, nhanh chóng ấn nút cơ quan xuống, lại che đi cây san hô, lại tiếp tục tìm.
“Người này tìm cái gì?” Lé mắt, Lưu Nguyệt ánh mắt hỏi Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt đảo mắt, hắn nào biết.
Hai người đang trao đổi không tiếng động xa xa tiếng thị vệ tuần tra lại tiến lại gần, hắc y nhân kia lập tức tung mình một cái, lặng yên không một tiếng động ra khỏi đại điện, ẩn vào trong bóng tối.
Che ngói xoay người, đuổi theo bóng đen kia.
Mắt thấy bóng đen kia tiến vào Đông Đình không có ánh sáng, xem ra, tối nay sẽ không có hành động khác, Lưu Nguyệt nhất thời liếc nhau một cái với Hiên Viên Triệt, nhất tề lùi lại.
Có kì lạ, tối nay không động thủ, chỉ nhìn vài cái.
“Hắn muốn tìm cái gì vậy? Chỗ này có cái gì đáng để hắn tìm?” Trở lại Tây viện, Lưu Nguyệt cau mày khó hiểu nói.
Tể tướng phủ Nam Tống, có bất quá cũng chỉ là mấy thứ quan trọng của triều đình, có cơ mật cũng không ở chỗ này, Vân Triệu này nếu muốn lấy chút chuyện cơ mật của Nam Tống, đến trong hoàng cung không phải tốt nhất, tiện nhất, chạy tới nơi này làm gì?
Người này rốt cuộc muốn tìm cái gì?
“Không biết hắn muốn tìm cái gì, nhưng mà, phủ tể tướng này nàng cũng không thể xem thường.” Hiên Viên Triệt sờ lên cằm, sắc mặt khẽ biến nói. “
“Ô?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.
Vuốt cằm, Hiên Viên Triệt chậm rãi nói: “Nam Tống lập quốc năm trăm ba mươi mốt năm, hoàng hậu đời thứ nhất là tổ tiên gia tộc họ Lý của Tể tướng Nam Tống hiện nay, thêm chuyện năm đó (năm lập quốc) Lý gia còn có vài vị công thần khai quốc, cũng xem như là thị tộc lập quốc cùng với hoàng thất Nam Tống Quốc.
Vinh quang quá lớn, trong thiên hạ sợ rằng không thể còn nhà nào khác.
Sau đó, trải qua bốn năm trăm năm, vài lần chìm nổi, có vài người được lập thành Hoàng hậu, cũng có vài lần suýt bị tuyệt mạch, có thể chống đỡ được đến địa vị tể tướng Nam Tống như hôm nay, cũng không phải người thường.
Mà vừa rồi chỗ chúng ta đi, chỉ sợ là thư phòng mà hoàng hậu khai quốc Lý thị từng ở qua.”
Lưu Nguyệt nghe chi nhẹ nhướn mày, kéo dài bốn năm trăm năm còn chưa diệt vong, có thể thấy tất có chỗ hơn người, bốn năm trăm năm…. Trong lòng Lưu Nguyệt đột nhiên rung động.
Thư phòng phong cách cổ xưa kia, cho dù nàng không biết xem đồ cổ, cũng biết niên đại đã rất lâu…
Chẳng lẽ Vân Triệu…
Trong mắt Lưu Nguyệt đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt đã kịp phản ứng, gật gật đầu nói nhỏ: “Vô cùng có khả năng, nghe nói hoàng hậu khai quốc vì Lý thị lưu lại vài thứ gì đó, nhưng cụ thể có hay không, là cái gì, không sao kiểm chứng, Lý thị mấy trăm năm thiếu chút nữa ૮ɦếƭ hết cũng chưa từng lấy ra, cũng không ai tìm thấy, không biết thiệt giả.
Chẳng qua, nếu hắn đang tìm, ngoại trừ thứ đó, không nghĩ ra được rốt cuộc còn cái gì, đáng giá để hắn động thủ.”
Mày nhẹ động, đầu lưỡi Lưu Nguyệt *** *** môi dưới, đột nhiên nói: “Xem ra Vân Triệu cũng không phải người tốt.” Bên ngoài đến để liên hiệp, bên trong lại…
Nhưmg mà, nàng thích.
“Đi, nhìn một người khác.” Giương đầu, khóe miệng Lưu Nguyệt cong lên nụ cười tà.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười như vậy, lại không nói đối phó Vân Triệu như thế nào, trong lòng vừa động lập tức hiểu rõ Lưu Nguyệt có chủ ý gì.
Không khỏi cười một tiếng, đưa tay cọ chóp mũi Lưu Nguyệt: “Coi như nàng khôn khéo.”
Dứt lời, hai người dắt tay đi ra, lẩn qua bóng đêm, đi đến miếu hòa thượng ở ngoại ô.
Ánh trăng ẩn hiện, mây đen nhè nhẹ bay đến, che ánh trăng sáng rỡ, trời đất, một mảnh mịt mờ.
Miếu hòa thượng ở ngoại ô.
Một ngôi miếu bình thường, dưới bóng đêm, rất là tàn tạ và rách nát.
Một sân viện trải rộng, vắng vẻ trong trời đất, so với kia miếu ven đường hình như tốt hơn một chút.
Lưu Nguyệt nhìn ngôi miếu đổ nát trước mắt, chân mày giương lên cao cao.
Con người Độc Cô Dạ nàng không hiểu hết, nhưng biết tuyệt đối không ít.
Người kia, cũng không phải là người nơi nào cũng có thể tùy tiện ngủ, một thân cao ngạo, lại ở trong cái ngôi miếu đổ nát này, Lưu Nguyệt đột nhiên có cảm giác không tương xứng.
Đầu óc Độc Cô Dạ bị úng hay sao, lại chạy tới ở đây?
Nam Tống Quốc chủ lại càng có vấn đề, cũng đồng ý chuyện này?
Trong lòng oán thầm, đầu óc lại chuyển mau, nghiêng đầu sang nhìn Hiên Viên Triệt vẫn không nói gì chỉ nhìn ngôi miếu cũ rách trước mắt, Lưu Nguyệt thở dài một hơi, khoa tay múa chân không tiếng động nói với Hiên Viên Triệt: “Đây là chỗ nào?”
Đầu Độc Cô Dạ đương nhiên không bị úng, Nam Tống Quốc chủ cũng không thể để thái tử Ngạo Vân quốc, ở miếu hoang ven đường như vậy, chỗ này không phải đầm rồng, vậy chắn chắc là hang hổ.
“Miếu khai quốc của Nam Tống.” Hiên Viên Triệt nhìn ngôi miếu cũ rách kia, không tiếng động ném ra sáu chữ.
Lưu Nguyệt nghe vậy đưa tay đè mi tâm, biết ngay có vấn đề.
“Lúc đầu Nam Tống Quốc tế bái thiên địa, là ở tông miếu hoàng tộc Nam Tống quốc này, bởi vì trăm năm trước bị hỏa hoạn, đốt cháy thành tro, liền chọn nơi mới, xây dựng gần hoàng cung bây giờ.”
Tiếng nói vang lên bên tai Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt truyền âm nhập mật.
Đi lên một bước, Hiên Viên Triệt chỉ vào một tấm bia đá của ngôi miếu cũ nát kia, Lưu Nguyệt nương nhờ ánh trăng mịt mờ, mơ hồ thấy trên tấm bia đá kia, được đề hai chữ thật to, Quốc miếu.
“Mặc dù rách nát, nhưng Quốc miếu chính là Quốc miếu, bia đá do chính tay quốc chủ lập nên Nam Tống đề Pu't, không phải là thứ có thể dễ dàng so sánh, đây chính là Thánh Địa.” Hiên Viên Triệt thu tay lại.
Khó trách Nam Tống Quốc chủ lại có thể để Độc Cô Dạ ở nơi này, vậy cũng là xứng với thân phận địa vị rồi.
“Đi, vào xem người này định làm trò hề gì.” Cất bước liền đi về phía trước.
Quốc miếu dạ quốc miếu, Độc Cô Dạ ở đây đã có thể hiều được, nhưng có vết xe đổ của Vân Triệu, Lưu Nguyệt cũng không tin Độc Cô Dạ chỉ tôn sùng quốc miếu khai quốc của Nam Tống, bỏ qua hoàng cung đại nội, chạy tới ở đây.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
Trong lòng tính toán, Lưu Nguyệt một bước liền đi vào trong quốc miếu.
Trước mắt cảnh vật nháy mắt hoa lên, mới vừa rồi còn là ánh trăng lập lòe, mây đen che khuất, ngôi miếu cũ nát hoang vu.
Đột nhiên chuyển thành ánh trăng nơi hồ sen, từng lá sen bay múa trước mắt, hồ sen dập dìu theo gió đêm, mùi thơm thoang thoảng, nước ao gợn lăn tăn ngay bên chân, phía trước còn đâu ngôi miếu nào, chỉ có một trời hoa sen.
Lưu Nguyệt đột nhiên cả kinh, vội vàng dừng bước không dám lộn xộn.
Ảo cảnh, tuyệt đối là ảo cảnh, nàng đã từng dính quả như vậy rồi.
Dừng lại, Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng gọi Hiên Viên Triệt, cánh tay đột nhiên bị túm, cả người bị kéo về phía sau.
Lui về phía sau từng bước, trước mắt cảnh sắc nhanh chóng biến hóa, không phải ngôi miếu đổ nát kia thì còn là cái gì nữa.
Chỉ chỉ cột mốc phía trước, Lưu Nguyệt nhanh chóng nói: “Có…”
“Suỵt.” Một Ng'n t của Hiên Viên Triệt lập tức ấn lên đôi môi Lưu Nguyệt, ngăn không cho Lưu Nguyệt nói, nơi yên tĩnh như vậy, tiếng nói rất nhỏ cũng truyền vô cùng xa.
“Chỗ Độc Cô Dạ ở, nàng không thể mang động.” Bên tai vang lên tiếng nói, Hiên Viên Triệt cầm tay Lưu Nguyệt thật chặt.
Độc Cô Dạ giỏi bày trận, nơi này không thị vệ thủ hộ, tất nhiên có chuẩn bị vẹn toàn, nàng sao lại quên mất.
Lắc lắc đầu, Lưu Nguyệt cười với Hiên Viên Triệt, ngoan ngoãn để mặc Hiên Viên Triệt kéo nàng đi về phía trước.
Mấy cái ngũ hành bát quái này, nàng thật sự là không có cách xử lí.
Chân nhanh chóng chuyển động, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa.
Lưu Nguyệt nhìn hoa mắt, dứt khoát nhắm mắt để mặc Hiên Viên Triệt kéo đi, vui vẻ phó thác mọi thứ vào trong tay Hiên Viên Triệt.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, đứng lại, Hiên Viên Triệt nhẹ tay Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cảm giác được lập tức mở mắt, trước mắt ngôi miếu đổ nát đứng vững, ánh sáng lập lòe tỏa ra từ trong phòng, mặc dù tàn tạ, nhưng sự trang nghiêm và hơi thở mạnh mẽ lại càng bức người.
Quay đầu lại nhìn mặt đất, vẫn hoang vu như trước, đá chồng chất lên nhau, bọn họ đi mất một thời gian, lại đi không xa hơn mười thước.
Quệt quệt miệng, không nói gì, không biết có lợi hại hay không, quay đầu lại, theo sát Hiên Viên Triệt nhanh chóng đi vào trong miếu.
Miếu mặc dù nát, nhưng vẫn còn tốt, gian ngoài tàn tạ, bên trong cũng rất nguy nga trang nghiêm.
Đêm yên lặng, tất cả mọi người trong miếu đã nằm ngủ.
Gió nổi lên, chỉ còn lại hơi thở của màn đêm yên tĩnh.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt như bay trong miếu, có lẽ trận pháp do Độc Cô Dạ dựng ngoài quốc miếu lợi hại, bên trong miếu thật đúng là không hộ vệ, làm Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt giảm không ít khó khăn.
Phi thân ẩn trên ngọn cây cao lớn trước cửa chánh điện, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt từ trên cây cao nhìn xuống người bên trong điện.
Một thân hoa phục vàng óng ánh, tóc đen buộc tùy tiện sau đầu, chắp hai tay sau lưng đứng thẳng trước Tôn kim phật (tượng phật dát vàng) đầu tiên, một thân cao ngạo, một thân trong trẻo lạnh lùng.
Sự băng khiết dường như tranh nhau toả sáng cùng lãnh nguyệt, ngoại trừ Độc Cô Dạ không còn ai khác, lại càng lạnh lẽo hơn.
Đưa lưng về phía cửa điện, Độc Cô Dạ ngắm nhìn kim phật cao lớn kia, giống như nhập định, không nhúc nhích, chung quanh không có chút hơi thở, yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng gió.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt ngừng thở, Độc Cô Dạ này nhìn Phật đã xuất thần, chẳng lẽ thật muốn xuất gia?
Su: há há há, cười ૮ɦếƭ em =))
Đứng thẳng một lúc lâu, lúc Lưu Nguyệt nghĩ rằng Độc Cô Dạ sẽ không động đậy, Độc Cô Dạ đột nhiên đưa tay vuốt ve chân trái kim Phật, tay dùng lực ấn xuống.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thấy vậy, không khỏi nhìn chăm chú.
Ngọn cây khẽ nhúc nhích, lá cây quẹt qua đầu Lưu Nguyệt rồi rơi xuống.
Có người, hai tròng mắt Độc Cô Dạ nháy mắt rung động, động trong tay lập tức dừng lại, cũng không thèm nhìn vung tay áo bào về phía sau, lợi khí như chớp bắn về phía Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đồng thời thân hình chuyển động, quay ngoắt đầu lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc