Vương phi 13 tuổi - Chương 203

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Hắn chỉ biết là Lưu Nguyệt võ công cao, chưa từng thấy qua Âu Dương Vu Phi tao nhã động thủ, còn tưởng rằng hắn giống như một thầy thuốc thư sinh yếu đuối, đâu biết Âu Dương Vu Phi cư nhiên là một chân nhân bất lộ tướng.
Tình thế, nháy mắt phát sinh biến hóa.
Chúng thần trong đại điện, cứ như vậy hướng nhìn mũi tên đang hướng Lưu Nguyệt, lại liếc mắt nhìn Da Luật Cực bị Âu Dương Vu Phi khống chế ở trong tay.
Yên tĩnh, toàn bộ đều yên tĩnh.
Xanh mặt, Da Luật Cực cắn răng một cái, hướng tới Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ngươi bắt được bổn Vương thì có thể tiếp tục làm Nhiếp Chính Vương của ngươi, làm xuân thu của ngươi đại mộng.
Bổn Vương sớm đã nói rồi, hôm nay Trình Lãm Điện sớm đã bị vây quanh chật như nêm cối, các ngươi có cánh cũng đừng nghĩ có thể bay ra.
Hừ, còn có, nếu sau khai yếnnửa canh giờ, không có tin tức của bổn Vương phát ra, mười vạn binh mã Nam viện của bổn Vương, tất nhiên phá thành mà đến.
Lưu Nguyệt, ngươi không cần suy nghĩ nhờ dân tộc Hung nô đến đối phó bổn Vương, bổn Vương không có nhi tử, không sợ Lưu Nguyệt ngươi có bao nhiêu lợi hại.
Đến a, không cần phải để ý đến bổn Vương, giết nàng cho bổn Vương”. Lớn tiếng hét lớn, sắc mặt Da Luật Cực cực kỳ dữ tợn, hắn bất cứ giá nào rồi, không cần thể diện nữa.
Tên ở trên dây cung, nhắm Lưu Nguyệt, kéo ra thật chặt.
“Vương thượng ở nơi nào. . . . . .”
“Vương thượng còn tại. . . . . .”
Bắc Mục Vương Da Luật Hồng an vị ở bên người Lưu Nguyệt , lúc này bị nhiều mũi tên như vậy nhắm vào, ở trong trung tâm kia, trên đại điện không ít đại thần thấy vậy sắc mặt đại biến, một chút liền nhảy dựng lên.
Da Luật Cực hoàn toàn không để ý đến.
Trên đại điện nháy mắt tràn ngập ra một cỗ làm người ta cảm giác áp bách hít thở không thông.
Không hề động tĩnh.
“Bắn, có nghe thấy không, bắn cho bổn Vương. . . . . .”
Vẫn là không hề động tĩnh.
“Các ngươi bắn cho bổn Vương. . . . . .” Phẫn nộ mãnh liệt rống to còn pha lẫn ở trên khóe miệng, hai mắt Da Luật Cực đột nhiên cong một cái.
Trước mắt, vòng vây nghiêm ngặt, mọi người đột nhiên giống như uống R*ợ*u, chân mềm gục xuống.
Giống như quân bài, một người tiếp một người ngã xuống.
Trong một khắc đó, mọi người đều say, tất cả tiến vào mê ngủ.
Cung rơi xuống đất, tiến bị quăng đi, trên đất có tiếng rơi lách cách.
“Tại sao lại như thế này. . . . . . A. . . . . .” Khiếp sợ mở miệng, Da Luật Cực biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt là một mảnh máu đỏ, một cái rầm liền ngã về phía sau.
Mềm nhũn tựa vào chiếc ghế to lớn, Da Luật Cực chỉ cảm thấy, đột nhiên toàn thân dường như không có xương cốt, ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Làm cho hắn ngay cả thời gian kinh hãi cũng không có.
Trong nháy mắt khi hắn té xuống, tất cả quần thần trong đại điện đều đang đứng vững, ổn thỏa, cũng trong nháy mắt, toàn thân co quắp ngã xuống ghế.
Mặt đỏ như máu, dưới ánh lửa bừng cháy đỏ rực, thật là đẹp mắt.
Một mảnh nhuyễn chân tôm (sợ vãi hà~~).
(Su: cái trong ngoặc là của tác giả =,.=)
Đột nhiên một mảnh yên tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hả, thân thể của ta không thể cử động…”
“Trời ạ, có người hạ độc…”
“Ta trúng độc rồi, người đâu, người đâu…”
Tay không thể cử động, chân không thể di dời, toàn thân cao thấp không có một ti sức lực, cả người hoàn toàn không phải của bọn họ.
Tình huống đột nhiên phát sinh, khiến trong mắt mọi người chợt hiện lên sợ hãi thấu xương, một mảnh hơi thở hỗn loạn căng thẳng, chỉ trong nháy mắt tung bay trong không gian của Trình Lãm điện.
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi đó, tất cả mọi người đều kêu lên đầy hoảng sợ.
Hỗn loạn và khẩn trương vì không thể động đậy, so với hỗn loạn và khẩn trương mà vẫn có thể chạy trối ૮ɦếƭ còn đáng sợ hơn.
Trong sự căng thẳng thấu xương ở nơi đây.
Lưu Nguyệt thong thả ung dung nghiêng người ra trước, chậm rãi rót một chén R*ợ*u, cả người đều lộ ra sự nhàn nhã tự nhiên, ánh mắt đảo qua tất cả người đang gục xuống trong đại điện, từ từ thưởng thức.
“Tỷ tỷ, bọn họ làm sao vậy?” Bắc Mục Vương Da Luật Hồng nhìn quần thần hoảng sợ đến kêu to, mềm nhũn ngã sấp phía dưới, chân mày nhỏ nhắn giương cao cao, xoay người nhìn Lưu Nguyệt, khuôn mặt khó hiểu nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười nói: “Bọn họ diễn kịch chứ?”
Da Luật Hồng nghe vậy dẩu dẩu môi: “Gạt người.”
Hắn mặc dù nhỏ, cũng không phải là đứa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống dạ đang diễn trò đâu.
Hai người trên đài cao tùy ý tám phét, trong nháy mắt phía dưới đang không biết tại sao lại gặp nguy hiểm, đám quần thần vô cùng hoảng sợ, nhìn Lưu Nguyệt cử động tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, hoảng sợ trong nháy mắt gần như muốn tim vọt ra, lại bình tĩnh trở lại.
Làm việc này, nhất định là Lưu Nguyệt làm. Chẳng qua, nếu như Lưu Nguyệt ra tay, vậy ý tứ cũng chỉ là cùng Da Luật Cực tranh giành, như vậy bọn họ cũng chỉ là tai bay vạ gió, cũng không sao. Mặc dù không biết Lưu Nguyệt động thủ vào lúc nào lại vô thanh vô tức như thế, nhưng trong đại điện rất nhiều quần thần giữ vững trung lập, cũng hơi hơi thả lỏng một chút.
“Lưu Nguyệt, là ngươi giở trò quỷ, ngươi muốn hại mọi người Bắc Mục ta.” Da Luật Cực phản ứng đầu tiên, hai mắt gần như muốn lồi ra, chém xéo mắt, hung ác như vậy, cơ hồ muốn ăn Lưu Nguyệt.
“Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một lang sói, còn chưa lên làm nhiếp chính vương, đã động thủ với tất cả quần thần Bắc Mục, nếu ngươi làm rồi, Bắc Mục chúng ta thì xong rồi. Ngươi chắc chắn là gian tế của Trung Nguyên, muốn tới diệt Bắc Mục chúng ta, là tới hại Bắc Mục chúng ta.”
Vừa nói xong, đám quần thần trong đại điện vừa mới thả lỏng, tim lại vì những lời ấy mà nhảy dựng lên, gian tế của Trung Nguyên?
“Nói nhiều.” Nghe đến đó, Âu Dương Vu Phi ngồi ở một chỗ cùng Da Luật Cực, móc móc lỗ tai, một cái tát bay tới ***ng vào Da Luật Cực, miệng Da Luật Cực nhất thời khô khốc mở ra, lời gì cũng nói không ra. Đám quần thần uể oải ở trên ghế xung quanh, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc nhục nhã.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tam Hoàng Gia run rẩy mở miệng.
Nhàn nhã uống hết R*ợ*u trong chén, Lưu Nguyệt đem tất cả tình hình đều thu vào tầm mắt, nghe vậy nắm chén R*ợ*u trong tay, tựa vào ghế, chậm rãi nói: “Ta muốn làm gì? Không, những lời này hẳn là ta hỏi chứ, các ngươi muốn làm gì?”
Chư thần phía dưới, không một ai nói chuyện.
Lặng lẽ đảo qua tất cả những người không lên tiếng, giữa lông mày Lưu Nguyệt hiện lên một chút tàn khốc, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ta đối với Bắc Mục rốt cuộc là như thế nào, các ngươi biết rõ, có hai lòng, ta là gian tế Trung Nguyên, trước đây đã không cứu Bắc Mục Vương của các ngươi.
Hung Nô giết là Bắc Mục Vương và Tiêu thái hậu của các ngươi, hai nước tranh chấp, Trung Nguyên đương nhiên sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi, cái điều đơn giản này có là kẻ ngu cũng nghĩ ra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc