Vương phi 13 tuổi - Chương 196

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.
Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.
Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.
Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.
Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.
” Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị.”
Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.
Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm ૮ɦếƭ ba người bọn hắn.
Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.
Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.
Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.
Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.
Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.
Oán giận chán ghét.
Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.
Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.
Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.
” Tránh ra cho ta.” Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.
Vương Vương, cần gì, cần gì.” Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.
” Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy.”
Hơn nữa, trễ như thế, nàng không ở trong lều lớn của chủ soái, chạy đến nơi gần Thâm Lam quan của Ngạo Vân như thế, ngoại trừ tới gặp ta, ta không nghĩ ra bất kì lí do khác.
Các ngươi không hiểu nàng, nhưng ta hiểu, ta hiểu.”
Sau lửa giận công tâm, thương tâm vô hạn, hắn trái lại linh quang chớp động, trong đầu thông tuệ.
Không mất trí nhớ, nhưng thái độ đối với hắn như vậy, lại thêm cái gì vị hôn phu, lời ấy nhất định có liên quan tới vị hôn phu của nàng.
Lưu Nguyệt chuyền tín hiệu cho hắn, chỉ là lúc ấy quá mau quá giận, cho nên không để mắt đến, Nguyệt của hắn tuyệt đối không phản bội hắn.
” Vương ngài cần gì phải lừa mình dối người, ngài xem nàng cũng không quay đầu lại…” Ngạn Hổ không còn gì đẻ nói nữa, Vương bọn họ thâm tình như vậy, lại bị cô phụ, tâm bọn họ cũng không yên.
“Các ngươi không hiểu, tránh ra.” Vung lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định xông đến hai người bên cạnh.
Chính lúc giằng co ấy, trên bầu trời một bồ câu đưa tin xào xạc di chuyển, bay đến đầu vai Thu Ngân mới hạ xuống.
” Vương, tình hình quân sự của Triệu Quốc.” Liếc mắt quét đến ký hiệu trói trên đùi bồ câu đưa tin, mặt Thu Ngân liền biến sắc, bỗng chốc đã thay đổi.
Đây là quân tình tuyệt đối trọng yếu, mới làm ký hiệu đặc biệt như vậy.
” Binh tập kích, Trần Trùng, Lịch Sơn, Tam Quan, thành bại chỉ trong một lần động binh, mau trở về.” Một hàng chữ ngắn ngủi, lại làm cho Hiên Viên Triệt vẻ mặt lo lắng tất cả đều nghiêm túc.
Ba quan này bốn mươi vạn binh mã của hắn đang đóng binh, nếu bại, thì thất bại trong gang tấc không nói, mặt khác còn có thẻ tấn công Thiên Thần, nếu thắng thì lại bắt toàn diện Triệu Quốc.
Đây gần như là hai phần ba binh lực Thiên Thần hắn, hắn không được thua, thua là không đứng lên nổi.
” Vương, mau trở lại đi, nếu Vương Phi đúng như ngài suy nghĩ, ngài ấy nhất định sẽ chờ ngài, hiện giờ nơi đó đang gấp, Vương, mau trở lại.” Thu Ngân lập tức quay đầu.
” Vương, đi mau, tương lai còn dài.” Ngạn Hổ cầm lấy ngựa Hiên Viên Triệt.
Tương lai còn dài, tương lai còn dài.
(Su: TMD, chính vì cái câu này mà Su ta mới khổ TT_____TT)
Hiên Viên Triệt nắm chặt cương ngựa trong tay.
Ngẩng đầu nhìn phương xa, đèn đuốc lấm tấm trải rộng, đã muốn không còn nhìn ra ai là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đến đâu rồi?
Gần trong gang tấc, lập tức có thể gặp nhau, nhưng lại…………
Bôn ba ba nghìn dặm, bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, vốn tưởng rằng có thể cùng tay nắm tay.
Không nghĩ rằng, chỉ nói mấy câu nói như vậy, chỉ nói mấy câu nói làm hắn thương tâm như vậy.
Không cam tâm, không cam tâm!
Không biết rõ, hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, cứ như vậy mà quay người rời đi.
Thế nhưng, nhưng…..
Hai hàm răng cắn chặt, roi ngựa trong tay Hiên Viên Triệt gần như bị Ϧóþ nát.
Sao sa trên bầu trời u tối, lạnh nhạt thờ ơ mà thong dong tự tại.
Lưu Nguyệt không nghe thấy, quay đầu lại tiếp tục đi, mà Đỗ Nhất nhận nhiệm vụ quan trọng là liên lạc giữa Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, trong bóng đêm lờ mờ cũng nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Triệt. Ngay lập tức phóng ngựa như điên về phía thanh âm kia.
” Vương thượng, đi thôi, đi thôi, quân tình không đợi người……”
” Vương, nếu không tin, sau này trở lại cũng được, hiện tại….”
Thu Ngân và Ngạn Hổ không ngừng thúc giục.
Hiên Viên Triệt cầm roi da trong tay càng ngày càng chặt, chuyện hôm nay, tình hôm nay, nếu như không nói rõ ràng mà đi, ngày sau gặp lại trong lòng khó tránh có sự xa cách, tình và tín nhiệm, không thể vĩnh cửu, càng không thể có bất kì hoài nghi nào dính vào, nếu không, sẽ lên men, sẽ biến chất.
Đứng sừng sững một lúc lâu.
” Vương…….” Thu Ngân thấy vậy lên tiếng lần nữa, còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa xa xa vang lên, trong bóng đêm, Đỗ Nhất chạy đến nhanh như sấm chớp.
(Su: woa woa woa, Nhất Nhất thật oai phong a!)
Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên sáng ngời, Đỗ Nhất.
Đỗ Nhất luôn theo sát Lưu Nguyệt.
Mà lúc này Đỗ Nhất lại ở đây, như vậy nghĩa là….
Đêm gió gào thét, Hiên Viên Triệt lập tức phóng ngựa chạy đi đón Đỗ Nhất.
Thu Ngân, Ngạn Hổ liếc mắt nhìn nhau, nét mặt khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ là…. Ngay sau đó cũng thúc ngựa đi đón.
” Vương thượng, chủ nhân đưa cho ngài.” Ghìm ngựa đứng lại, Đỗ Nhất thấy thật sự là Hiên Viên Triệt, tức thì một câu dư thừa cũng không nói, nhanh chóng móc từ trong иgự¢ ra huyết thư của Lưu Nguyệt, đưa cho Hiên Viên Triệt.
Máu thấm qua vạt áo, vài chữ ít ỏi, trong bóng đêm này trải rộng ra trước mắt Hiên Viên Triệt.
Gió lạnh lướt qua, ấm hay lạnh, tự biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc