Vương phi 13 tuổi - Chương 184

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lúc nãy đã trình diễn ςướק cô dâu ở Hoa Đường, bây giờ Bắc Mục lại tới, ông trời, sự tình tốt nhiều như vậy, hôm nay cùng nhau đến tụ tập.
Thủ lĩnh Cấm vệ quân ngông cuồng xông đến, một lóng tay chỉ vào Lưu Nguyệt bị Độc Cô Dạ nắm chặt, thở không ra hơi lớn tiếng nói: “Chúc Mừng Bắc Mục Trung Nghĩa Vương. . . . . . Thái tử. . . . . . Đại hôn. . . . . “.
Dọa người, người trong đại sảnh đồng loạt trừng lớn con mắt, gần như sắp rơi xuống.
Mộ Dung Lưu Nguyệt là Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, tại sao lại như thế? Này. . . . . . Này. . . . . . Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a.
Mọi người, rối loạn.
Cảm giác năm ngón tay mình nắm thật chặt bàn tay trong lòng kia, Lưu Nguyệt thu lại khóe miệng cười đến không thể tươi ra được nữa, vẻ mặt bình tĩnh xoay người lại, nhìn hai mắt hắc lam giống như biển rộng, chậm rãi nói: “Bắc Mục Trung Nghĩa Vương Da Luật Lưu Nguyệt, tiếp kiến”.
Oanh, Ngạo Vân Quốc Chủ nhức đầu .
Thì ra Da Luật này chính là Mộ Dung, nguyên lai hai người kia là một người.
Thống lĩnh năm mươi vạn đại quân Bắc Mục hùng hổ mà đến, không cần nói hắn cũng biết Lưu Nguyệt lần này là đến ςướק cô dâu, nàng. . . . . . Nàng là có chuẩn bị mà đến .
Oanh, Thân vương Nam Tống quốc cứng ngắc ngã về phía trước, Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, này. . . . . .
Nhìn Lưu Nguyệt thật sâu rồi liếc mắt một cái, Độc Cô Dạ không nói gì thêm, mà bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, đi nhanh ra Hoa Đường.
Đồng thời cất cao giọng nói: “Hai mươi hai là ngày lành, ta muốn đại hôn, cưới chính phi của ta”. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa xa bay tới, lại là một quả bom thật lớn.
Cùng nhau mà đi.
Đem tất cả hỗn loạn, tất cả khi*p sợ ném vào sau đầu, ném tại Hoa Đường phía trên kia.
Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, để Độc Cô Dạ tùy ý cầm tay nàng đi xa.
Gió Bắc bén nhọn, Hoa Đường tĩnh lặng.
Vốn một hồi hôn sự của Ngạo Vân thái tử,trong gió đông cô đơn không giải thích được ở nơi này, mà tin tức nóng hổi kia, lại theo gió đông mà nổi lên như bão táp, nháy mắt truyền khắp Cửu Châu đại địa.
Ngày xưa Mộ Dung Lưu Nguyệt, hôm nay Da Luật Lưu Nguyệt, từ Bắc Mục xa xôi mà đến, đến đây ςướק cô dâu .
Ngày xưa cùng với Thiên Thần Dực Vương Hiên Viên Triệt, nay lại đến đoạt hôn Ngạo Vân thái tử Độc Cô Dạ .
Năm nay, chuyện tình phấn khích thật là nhiều lắm.
Chẳng lẽ tình cảm yêu hận, cũng có thể giống như không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, dùng lời như vậy để khái quát?
Như vậy có tính là điển hình đứng núi này trông núi nọ?
Hay là có thể nói chỉ cần thật sự là một mảnh thâm tình, nhất định có thể thay đổi hết thảy, quản chi đối phương là cố chấp? Quản chi đối phương có con cái, cùng với người yêu sống đến bạc đầu?
Chỉ cần lấy cái cuốc thật là tốt, không có góc tường nào không ngã.
Tin đồn này theo gió bay thẳng tới chân trời.
Làm cho thời gian vào đông náo nhiệt.
Đông cung của Ngạo Vân thái tử .
Một rừng hoa mai thơm ngát rực rỡ mỹ lệ, hoa mai hồng như máu ở khắp nơi trên tuyết trắng, làm cho thế giới trắng bạc bừng bừng sức sống.
Dưới cây mai, Lưu Nguyệt một thân lửa đỏ, Độc Cô Dạ một thân màu trắng đứng bên cạnh.
Từ xa nhìn lại, con người gần như dung nhập vào trong cảnh đẹp, như một bức tranh.
“Trời lạnh, thân thể còn chưa khỏe, đứng ngoài lạnh không tốt”. Trên mặt giương lên nụ cười sáng lạn, Lưu Nguyệt vô cùng ôn nhu tự nhiên , đưa tay lên khép lại cổ áo lông của Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ cúi đầu, mắt nhìn vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Lưu Nguyệt, vẻ mặt như suy nghĩ thâm sâu, cuối cùng cũng không nói lời nào, mà nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chậm rãi vươn tay, lôi kéo áo da cừu của Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nàng cũng vậy”.
Mỉm cười ôn nhuận, kề vai nhau, cùng xem hoa mai.
Ánh chiều tà, trời chiều như hỏa.
“Sắc trời đã tối muộn, nên nghỉ ngơi, đừng quá mệt, ngày mai nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng”.
“Tốt, vậy đi ngắm sao?”
“Được, chỉ cần nàng muốn”.
Ngắn gọn như vậy, chân thành thâm tình, sóng vai mà về, cùng vào đông cung.
Ôn nhu như nước, dung nhan rực rỡ.
Thâm tình chân thành không cần nói ra.
Ngắm sao, thưởng thức vẻ đẹp phô bày, như đi vào trong cảnh thần tiên, nhắm mắt thật lâu để đón nhận.
Cò trắng kết hợp, uyên ương thành đôi.
Phía trước hai người sóng vai lộng tình, phía sau nhu tình mật ý, chi tiết từng li từng tí ra sao, đều nằm trên bàn của Ngạo Vân Quốc Chủ .
Ngạo Vân Quốc Chủ tức giận đến lông mày dựng thẳng.
Ngạo Vân Vương Hậu tức giận gần như muốn té xỉu.
Thân vương triều đại Nam Tống tức giận quyết về triều đại Nam Tống đem binh cùng liều mạng với Ngạo Vân .
Một đoàn sứt đầu mẻ trán.
Bóng đêm từ từ lặng xuống, thấm sâu vào hoa mai.
Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chắp tay sau lưng đi dạo, ban ngày không sao, buổi chiều lúc mới tới, người này lại hăng hái khác thường.
“Công tử, như vậy không tốt sao, nàng cùng Độc Cô Dạ kia ở cùng một chỗ, vậy…” Chân mày Tiểu Hoa nhíu chặt lại.
Nói chưa hết lời, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.
“Đúng, nàng là vị hôn thê của người, ở cùng nam nhân kia như vậy.. Công tử, người cũng không thể trơ mắt nhìn nàng…” Chân mày Tiểu Hỉ Thước cũng đều vặn vẹo thành một đống.
Vốn cho là Lưu Nguyệt lĩnh quân tới đánh giặc, ai ngờ nàng đầu tiên lại ςướק rể, vậy cũng đã đành, nhưng hiện tại lại có thể như hình với bóng với Độc Cô Dạ kia, ngọt ngào như mật, tựa như muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết bọn họ đằm thắm đến bao nhiêu.
Hoàn toàn quên mất nàng đến đây để ςướק bóc.
Quả thực là không thể chịu đựng nổi nữa, khinh công tử của bọn hắn là đồ trang trí sao.
Trước có một Hiên Viên Triệt, hiện tại lại có một Độc Cô Dạ tới, Lưu Nguyệt này rốt cuộc là đem công tử của bọn họ – vị hôn phu chân chính vứt ở xó nào?
Mặc dù nàng cũng không biết.
Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước tức giận, nhưng Âu Dương Vu Phi lại chỉ nhàn nhã thong dong, nghe vậy khóe miệng vẽ lên một nụ cười, vuốt vuốt hồng mai trong tay.
“Nhìn kỹ đi, so với nàng, các ngươi vẫn còn kém xa.” Cười khẽ một tiếng, Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chậm rãi đi dạo xung quanh rừng mai.
Tình cảm nồng nàn của nàng với Hiên Viên Triệt, hắn đã thấy rõ, nhanh như vậy đã thay đổi, người khác tin, hắn không tin.
(Su: nha, Phi ca cũng hiểu Nguyệt tỷ quá chớ :D )
Nếu không phải đã thay đổi, như vậy thì chỉ có thể là…
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, Lưu Nguyệt ơi là Lưu Nguyệt, nàng đã biết cái gì đó rồi phải không?
Ân âи áι ái, ngọt ngào vô cùng.
Như hình với bóng, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Trên bàn Ngạo Vân quốc chủ nhanh chóng chất đầy một đống sớ cao bằng một ngón tay.
Vô số tin tức, từ bốn phương tám hướng truyền về đây, Ngạo Vân ngay cả muốn ngăn chặn cũng không ngăn lại được, mới vài ngày, toàn bộ Trung Nguyên đều ồn ào huyên náo.
Trần Quốc, không, hiện tại là Vân Hán quan của Thiên Thần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc