Vương phi 13 tuổi - Chương 177

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Cười to cùng với sự H**g phấn đến chảy nước mắt, thế lực mười thành bắt đầu gỡ bỏ mọi sự chống đối.
” Xinh đẹp, xinh đẹp.”
Âu Dương Vu Phi ngồi cuối bàn tiệc nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, lạt mềm buộc chặt, lùi một bước, tiến ba bước, kế giết gà dọa khỉ thật hay, một người đóng thật thật giả giả, nữ nhân này thực sự là càng xem càng vừa lòng.
Thủ đoạn đùa giỡn như vậy, thật tốt.
” Thật đã coi thường nàng rồi.” Tiểu Hỉ Thước ôm một miếng thịt, trong mắt đều là sự thán phục.
” Vậy cũng không hẳn, còn không nhìn xem nàng làm mang cái huyết thống gì, có thể không khôn ngoan?” Hoa Ngọc Long ngược lại tuyệt không ngạc nhiên, đem mọi thứ đều là do dòng máu trong người Lưu Nguyệt.
Huyết thống, rốt cuộc là cái huyết thống gì.
Tin tốt theo gió thổi qua Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa, vô số người già khóc lên, vô số H**g phấn điên cuồng ca hát, nước mắt rơi như mưa.
Cuộc sống, rất gian nan, nhưng sau này sẽ tốt, sẽ tốt.
Bách tính Khô Sa, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Múa hát tưng bừng, ngày đêm vui mừng.
Da Luật Lưu Nguyệt, sau khi đến đây sẽ trở thành thần của mười thành.
Tấu dâng lên vương đình Bắc Mục, Khô Sa thảo nguyên, Khô Sa mười thành sát nhập vào Bắc Mục.
Tiêu thái hậu làm việc cũng mau, sông Thông Thiên lập tức bắt đầu được thi công, thừa dịp sông còn đang đóng băng, nhanh chóng thi công, nếu như tuyết tan thì sẽ không tốt, quy mô thật lớn, mở một nhánh sông đã từng bị ngăn chặn.
Khô Sa thảo nguyên, mười thành Khô Sa, vô số bách tính, dân du mục, biết được công trình thật sự được tiến hành, không phải lừa bọn họ, không phải gạt bọn họ, tất cả sôi trào, điên cuồng.
Không cần triều đình sai khiến, vô số người từ bốn phương tám hướng xung phong đến đây, tham gia đào sông.
Trên bờ sông Thông Thiên, vô số người bắt đầu đi tới.
Để người Khô Sa thành làm chủ Khô Sa thành, cảng người cảng lo, vịnh người vịnh liệu, đây là lý luận Lưu Nguyệt học được từ Đặng Tiểu Bình*.
*Đặng Tiểu Bình: có tên khai sinh là Đặng Tiên Thánh, khi đi học mới đổi là Đặng Hi Hiền (邓希贤), là một lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Hoa. Tên gọi Đặng Tiểu Bình được ông dùng từ năm 1927, sau khi Tươởng Giới Thạch đàn áp phong trào cách mạng Cộng sản tại Thượng Hải.
Tuy rằng ông chưa bao giờ có chức vụ nguyên thủ quốc gia hay đứng đầu chính phủ nhưng ông là người đã cầm quyền trên thực tế tại Trung Quốc trong suốt những năm cuối thập niên 1970 đến đầu thập niên 1990. Chức vụ cao nhất của ông trong Đảng Cộng sản là Tổng Bí thư (sau Chủ tịch và các Phó Chủ tịch Đảng) thời kì còn Mao Trạch Đông, còn chức vụ cao nhất trong chính phủ là Phó Thủ tướng, nhưng ông từng nắm giữ chức vụ quan trọng là Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Ông đã cải cách đất nước Trung Quốc theo hướng “chủ nghĩa xã hội mang sắc màu Trung Quốc”, có công thu hồi Hồng Kông và Ma Cao với chính sách “một nước hai chế độ”. Trung Quốc hiện nay phát triển là nhờ theo đường lối của ông.
Thủ đô Bắc Mục – Thịnh Kinh.
Không khí nguy nga đồ sộ, tràn ngập phía bắc trường thành cuồng dã và dũng mãnh, Thịnh Kinh nghiêm trang mang theo cảm xúc mạnh mẽ, không giống Thiên Thần tinh mỹ, không giống Ngạo Vân nặng nề, nếu có thể so sánh, đó là một loại tự do tự tại làm theo ý mình, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng.
Thảm màu đỏ từ cửa thành trải thẳng táp đến tận mười dặm ngoại thành, Bắc Mục vương Da Luật Hồng dẫn đầu quần thần Bắc Mục, thân nghênh Bắc Mục Trung Nghĩa vương trở về, chỉ là không có Tiêu thái hậu.
Bách tính Thịnh Kinh reo hò nhảy nhót, nhất tề đổ về cửa thành, tranh nhau để có thể nhìn thấy hình dáng người đã cứu được Vương của họ, đây chính là đại ân nhân của Bắc Mục họ.
Gió bắc bay lượn, Thịnh Kinh nơi nơi đều là tiếng hoan hô sôi trào.
“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, cao thủ tuyệt thế Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao tận mây xanh, lại vì Bắc Mục thu phục Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa, tài đức vẹn toàn, trí tuệ vô song, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong Trung Nghĩa vương, vương tỷ, một tòa Trung Nghĩa phủ, đồng ruộng phì nhiêu…”
Tiếng đọc lệnh chính thức sắc phong nương theo gió bắc, mây xanh lên như diều gặp gió, thổi qua nghìn dặm lãnh thổ thảo nguyên Bắc Mục.
Sao đầy trời, ánh sáng lập loè.
Thịnh Kinh, Phi Trần cung, suốt đêm R*ợ*u say, quần ma loạn vũ.
Mừng công của Lưu Nguyệt và sắc phong, trên dưới quần thần Bắc Mục, cuối cùng rơi vào kết cục bị tiêu diệt, trong chính cung Bắc Mục Phi Trần cung, say bất tỉnh nhân sự.
Gió bắc thổi qua da cừu đỏ rực của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt tựa trên cây lớn nhắm mắt lại, dường như say.
“Loẹt xoẹt loẹt xoẹt.” Ngay trong không gian vắng vẻ ấy, một thanh âm rất nhỏ vang lên, hướng về phía Lưu Nguyệt.
Sát khí trong nháy mắt cuốn lên, một chủy thủ đâm về phía Lưu Nguyệt đang từ từ nhắm hai mắt, thật mau lẹ, nhưng chủy thủ còn chưa đâm vào người, tay Lưu Nguyệt khẽ đảo, một tay túm lấy người định giết nàng, mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là Tiêu thái hậu một thân mặc trường bào màu vàng, đang lạnh lùng nắm chủy thủ, khuôn mặt bị che đi, trong bóng đêm có chút âm u.
” Vì sao?” Lưu Nguyệt nắm tay Tiêu thái hậu, lạnh lùng hỏi, nữ nhân này ngay từ đầu đã có chút lạnh lùng, thoạt đầu nàng còn tưởng rằng thái hậu này vốn là như vậy.
Về sau, nhạy cảm phát hiện ánh mắt của Tiêu thái hậu này luôn dõi theo mình, có chút lạnh giá và căm hận.
Đúng vậy, căm hận, nữ nhân này, Tiêu thái hậu Bắc Mục căm hận nàng.
Ẩn dấu được lắm, nhưng lại không thể gạt được người cực mẫn cảm đối với hơi thở như nàng.
Chính mình cũng không có giết cả nhà nàng, cũng không có mối thù không đội trời chung, làm sao lại căm hận nàng?
Không nhớ rõ, cũng không có thời gian đi suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua không nghĩ tới oán hận đến mức đi giết nàng? Rốt cuộc là thù hận gì?
Tay Tiêu thái hậu bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, hai người cách nhau gần đến nỗi có thể mọi thứ mà ngày thường không thể nhìn rõ.
Không cần vạch khăn lên nhìn, Lưu Nguyệt cũng có thể trông thấy rất rõ ràng vết sẹo chồng chất phía sau lụa trắng, phía sau lụa trắng kia ẩn giấu không phải là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mà là những vết sẹo trải rộng khuôn mặt.
“Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay là bản cung nên gọi ngươi là Nạp Lan Lưu Nguyệt.” Thanh âm lạnh giá, mang theo hàn khí và âm u.
Lưu Nguyệt đột nhiên nghe thấy lời nói khó hiểu kia, phía sau không khỏi run lên, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu, chậm rãi buông Tiêu thái hậu ra: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nạp Lan, đó là quốc họ của thế lực nơi hải ngoại kia, dòng họ của bọn họ.
” Liên Khinh.” Tiêu thái hậu bình tĩnh đứng trước mặt Lưu Nguyệt nói.
Nói xong, cũng không chờ Lưu Nguyệt nói, ngay sau đó nói: “Được rồi, ngươi hẳn là không biết rõ cái tên này, lưu lạc bên ngoài mười sáu năm, có lẽ vị hôn phu của ngươi còn chưa nói hết mọi chuyện cho ngươi biết.”
Một câu nói ra, trên người Tiêu thái hậu đột nhiên hiện ra một cổ oán khí và phẫn hận ngập trời, giá đây không thể nghi ngờ thừa nhận rằng, nàng cũng đến từ nơi của mẫu thân Lưu Nguyệt.
” Vị hôn phu?” Lưu Nguyệt nhạy bén nghe thấy cái trọng yếu trong lời nói của Tiêu thái hậu, hơi ngạc nhiên, ai?
Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mi cau lại: “Đừng giả bộ, Âu Dương không nói với ngươi? Vậy ngươi chạy đến Bắc Mục ta làm gì?”
“Quản hắn làm cái gì? Ta đến Bắc Mục vì để chống lại địch nhân của ta.” Lưu Nguyệt theo phản xạ định nói ra, đột nhiên dừng lại, hai mắt trầm xuống: “Ý của ngươi là nói hắn là vị hôn phu của ta? Trò cười, hắn làm sao có thể là vị hôn phu của ta.”
Trầm tĩnh, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Hai người đều đang hỏi đối phương, đối phương cũng không có trả lời, hình như hỏi sai, lại hình như hỏi đúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc