Vương phi 13 tuổi - Chương 165

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Tiêu thái hậu cũng nhíu nhíu mày, dịu dàng nói với Bắc Mục vương năm tuổi: “Vương, xưng hô với ân nhân, người có thể…”
“Thái hậu, thánh chỉ của bản vương.” tiêu thái hậu còn chưa nói xong, Bắc Mục vương năm tuổi chạy một mạch đến bên cạnh Lưu Nguyệt, hai ba bước nhào vào trong lòng Lưu Nguyệt, cừa chìa tay đưa cho Tiêu thái hậu một thánh chỉ.
Tiêu thái hậu nghe vậy hơi dừng lại một chút, nhìn Lưu Nguyệt, mở ra.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy tiểu gia hỏa từ khi được nàng cứu, vẫn luôn luôn quấn quít lấy nàng Bắc Mục vương Da Luật Hồng.
“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, Mộ Dung Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao như núi, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong làm Vương nghĩa tỷ, ban cho danh hào Trung Nghĩa vương, khâm tứ.”
Vài từ ngắn gọn, rất ngắn, nhưng lại khiến mọi người trong trướng chấn kinh.
Phong vương?
Ho khan một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhếch khóe mắt nhìn về Lưu Nguyệt đứng phía trước, Bắc Mục phong vương? Có lầm hay không, Bắc Mục vương đang làm trò đây mà.
“Tỷ tỷ.” Nghe Tiêu thái hậu đọc xong nội dung thánh chỉ, Da Luật Hồng thật cao hứng chui vào trong lòng Lưu Nguyệt, đôi tay bám chặt cổ Lưu Nguyệt, vẻ mặt khiến người khác không thể không yêu mến.
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, không có sự gian nan vất vả của thảo nguyên, trái lại lại đẹp đẽ như Pu'p bê, xinh đẹp cực kì.
Cả trướng tĩnh lặng, chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không có điên cuồng đố kị, chỉ đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu.
Tiêu thái hậu quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang ôm Da Luật Hồng, trong mắt không có sự kinh hoàng như lúc mới đi cứu về, không có sự bất lực, chỉ có một mảnh vui vẻ, chỉ có một mảnh an tâm, chỉ có một mảnh tuyệt đối tín nhiệm.
Vương nhi của nàng yêu cầu nàng, Tiêu thái hậu hiểu rõ rồi.
Lập tức lại giương mắt nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, chậm rãi nói: “Đại ân cần báo, đại tình cần đáp, Bắc Mục thành tâm đối đãi với Trung Nghĩa vương, ý Lưu Nguyệt như thế nào?”
Một mảnh yên lặng, tất cả mọi người dời ánh mắt đến trên người Lưu Nguyệt, đợi câu trả lời của nàng.
Sắc mặt ửng đỏ, cực kì bình thản.
Lưu Nguyệt chậm rãi cười cười nói: “Lần này đi xa Mạc Bắc, chẳng qua là muốn lãnh hội sự hào hùng của thảo nguyên, không hề có ý gì khác, Bắc Mục cao thượng, Lưu Nguyệt cảm tạ, Trung Nghĩa vương này thì miễn đi.”
Vài câu thản nhiên, chối từ ban ân danh hiệu Trung Nghĩa vương.
Giữa lều lớn, chúng tướng vốn đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu, người bất bình cũng có, không nghĩ đến Lưu Nguyệt lại từ chối, không khỏi sửng sốt, rồi lại hiện ra vẻ mặt không vui.
Bọn họ phong vương là một chuyện, để cho người khác từ chối, lại là một chuyện khác.
“Từ chối cái gì hả, ngươi đã cứu Vương và thái hậu của chúng ta, nên, nên.” Đại tướng đệ nhị Bắc Mục Lê Khoát tùy tiện lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Không chịu, có phải xem thường Bắc Mục ta hay không hả?” Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc, khuôn mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Lều vải vốn tưng bừng nhộn nhịp, bỗng chốc biến hóa nhanh chóng.
Tiểu Hoa ngồi cạnh cửa thấy vậy, thân thể co rút, dựa sát vào Âu Dương Vu Phi, ngón tay vuốt con dao trong tay áo.
Nếu nói không được, vậy chuồn.
Trái lại Âu Dương Vu Phi hệt như một lão thần, chậm rãi ăn thịt dê nướng trước mặt hắn, hoàn toàn không để ý tới mọi biến chuyển xung quanh.
“Ta không có ý đó, ta chỉ…”
“Lưu Nguyệt, chỉ cần người nguyện ý, Hung nô ta phong ngươi làm Hữu tướng quân, nắm giữ đại quân cánh phải.” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Hung nô vương đứng bên kia đột nhiên trầm giọng nói.
Vừa nói ra, mọi người trong lều lớn nhất thời cáu kỉnh, nhất tề đứng lên, đao kiếm trong tay hàn quang sáng ngời.
“Ngồi xuống.” Không đợi chúng tướng mở miệng, vẻ mặt Tiêu thái hậu lạnh lẽo, lớn tiếng quát, đôi mắt sắc bén trong nháy mắt uy áp bức người.
Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc,… không khỏi vặn vẹo khuôn mặt, hung hăng trừng Hung nô vương và Lưu Nguyệt, tựa như chỉ cần Lưu Nguyệt đáp ứng, bọn họ sẽ ngay lập tức làm thịt nàng.
Nhưng Hung nô vương cũng chả thèm nhìn đến chúng tướng Bắc Mục xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
Thua dưới tay Lưu Nguyệt nghĩa hiệp này, hoặc là một người Trung Nguyên đến đây du sơn ngoạn thủy, thì đúng khuất nhục, nhưng chẳng qua là khuất nhục của một người.
Nếu như Lưu Nguyệt đồng ý để Bắc Mục phong hào, vậy hắn lại chịu khuất nhục Bắc Mục, chỉ là một quyết định, đã có thể là hai chuyện khác nhau.
Trong lều vải một mảnh trầm mặc, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn kỹ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn bình thản như trước.
Bắc Mục Trung Nghĩa vương, đây chẳng qua là một cái hư danh, một cái danh hiệu nghĩa tỷ, thực ra cũng chỉ là một cái danh hào mà thôi, không quyền không thế, vậy nên chúng tướng Bắc Mục mới không để tâm.
Nhưng mà Hữu đại tướng quân Hung nô, cái này có thực quyền, theo nàng biết Hữu quân Hung nô có tổng cộng mười vạn binh mã, cái đại tướng quân này không đơn giản để gió có thể thổi ngã, không giống Trung Nghĩa vương không quyền không thế.
” Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Giữa không khí bình thản, Bắc Mục vương ôm cổ nàng kêu lên, vẻ mặt bỗng dưng muốn khóc. (Su: Ta thề cái này là nguyên văn, k phải ta chém =,.= K ngờ bên Tàu cũng có phim này nha :D )
” Hồng không muốn tỷ tỷ đi, không muốn tỷ tỷ đi.” Bắc Mục vương Da Luật Hồng năm tuổi, nghe Lưu Nguyệt từ chối, nhất thời càng ôm chặt cổ nàng hơn, đôi mắt nhỏ đen như mực toát ra sự sợ hãi.
Chỉ có người này trong lúc nguy hiểm nhất cứu hắn, chỉ có nàng có thể bảo đảm an toàn của hắn, sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay.
Da Luật Hồng dùng hết toàn lực ôm Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy bèn cúi đầu nhìn Da Luật Hồng trong lòng, cắn chặt môi, nếu không phải biết rõ làm vương không được khóc, có lẽ đã sớm khóc rồi.
” Nam nhi có lệ không dễ rơi, là nam nhân nên đội trời đạp đất, muốn cái gì thì chính mình đi tranh giành, khóc, mãi mãi không thể giải quyết mọi chuyện.”
Chìa tay lau đi khoé mắt ẩm ướt của Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày nói.
Tiêu thái hậu bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt càng sâu thêm.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nguyệt, Da Luật Hồng giật mình, đột nhiên chùi mắt, liên tục gật đầu nói: “Bản vương đã biết.”
” Bay đâu, theo ngày hôm nay nếu Da Luật Lưu Nguyệt có dũng khí rời đi, thì cho bản vương… Cắt đứt chân của nàng cho bản vương, tuyệt đối không cho đi.”
Vẻ mặt nghiêm nghị, Bắc Mục vương vừa học đã dùng.
Lưu Nguyệt nghe vậy trong nháy mắt không nói được gì, đột nhiên cười to ầm ĩ, mày hiện lên chút vui vẻ.
” Tuân chỉ.” Chúng tướng giữa lều lớn, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, bật ra tiếng rống to hơn.
Lời này nghe được.
Giữa lều lớn nhất thời dâng lên một mảnh tiếng cười sảng khoái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc