Vương phi 13 tuổi - Chương 103

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Vẻ mặt Phỉ Thành Liệt như vậy, Lưu Nguyệt khẳng định có điều bất thường.
Cùng lúc đó, Hậu Kim quốc chủ cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Không nghĩ hắn nhanh, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.
Đôi mắt quét qua Phỉ Thành Liệt, cổ tay Lưu Nguyệt nhẹ nhàng vung lên, chủy thủ trong tay áo đã nhẹ nhàng đam vào *** Hậu Kim quốc chủ.
Một mảnh máu đỏ, trong khoảnh khắc nổ rộ trên long bào màu vàng, đẹp đẽ vô song.
“Phụ vương…” Thần Phi còn đang ở giữa không trung, còn chưa kịp chạy tới, thấy vậy hai mắt trợn lên, điên cuồng hét lên, tiếng cơ hồ phá vỡ tròi xanh.
Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Thần Phi, trong lúc nhất thời kinh hãi không hiểu nổi, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Trên đài cao, trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt.
Quốc chủ của bọn họ thần tình khó tin, một tay ôm ***, máu không ngừng trào ra, thân hình cao lớn lung lay sắp đổ, một tay chỉ vào Lưu Nguyệt dung mạo hơn người đứng phía trước.
Mà Phiêu Kị tướng quân của bọn họ hôm nay đại hôn – Lưu Nguyệt, lại nắm trong tay một thanh chủy thủ nhuốm đầy máu, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười băng lãnh.
Như thế nào lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triều thần Hậu Kim quốc trong lúc nhất thời đều ngây người, hoàn toàn không phản ứng nổi.
Mà vẫn bảo vệ Thần Phi – lục đường chủ, hồi phục nhanh nhất, vừa thấy Lưu Nguyệt đột nhiên quay về phía mình, lập tức nhanh chóng mạnh mẽ túm lấy Thần Phi kéo trở về.
Lưu Nguyệt là địch nhân, Thần Phi không có chút võ công, lúc này chạy qua, khẳng định chỉ có đường ૮ɦếƭ.
Hậu Kim đã không còn quốc chủ, không thể mất cả thái tử.
Lảo đảo lui hai bước, ngồi phịch trên mặt đất, Hậu Kim quốc chủ ôm lấy ***, nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt tươi cười yêu mị, sắc mặt cực kì khó coi, nói : “Ngươi… rốt cuộc… là ai?”
Cổ tay Lưu Nguyệt vẩy nhẹ, vứt chủy thủ dính máu ra xa, trên mặt hiện lên sự thống hận, cười lạnh, đến gần từng bước, cúi người nhìn vẻ mặt khó tin của Hậu Kim quốc chủ : “Muốn biết ta là ai? Được thôi, dù gì ngươi cũng sắp ૮ɦếƭ, ta sẽ cho ngươi biết.”
Tà mị cười lạnh, Lưu Nguyệt nói nhỏ vào tai Hậu Kim quốc chủ một câu.
“Ngươi… ngươi….” Hậu Kim quốc chủ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đôi mắt như muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt trước mặt, thần tình khiếp sợ, khó tin.
“Vương nhi, chú ý…. chú…..”
Ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Nguyệt, Hậu Kim quốc chủ cố gắng mở miệng, định nói cho Thần Phi biết hết chân tướng, nhưng mà, dưới sự áp chế của Lưu Nguyệt, hắn sao chống đỡ nổi.
Không cam lòng trợn mắt lên, mang theo phẫn hận, mang theo sự khiếp sợ vô cùng, lại mang thêm sợ hãi mà người ngoài không hiểu được, không thể mở miệng nổi.
Không phải cam lòng vì đến ૮ɦếƭ cũng biết được, mà chính là không cam lòng vì đến ૮ɦếƭ mới biết.
“Hậu Kim quốc chủ, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Lời nói lạnh như băng hòa cùng thần sắc cực kì cuồng vọng, Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Khônggggggggg……..” Thần Phi bị lục đường chủ nắm chặt, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt điên cuồng.
“Vương thượng….” Trong nháy mắt, tình thế đảo ngược này đánh thức chúng thần Hậu Kim quốc bừng tỉnh, toàn bộ điên cuồng.
Vương của bọn họ bị ám sát.
“Lưu Nguyệt, ta giết ngươi.” Tiếng hét điên cuồng tràn ngập không gian, thất đường chủ hai mắt đỏ rực bay nhanh về phía Lưu Nguyệt.
“Ha ha ha ha ha.” Càn rỡ cười to như bão táp đi qua, Lưu Nguyệt hai tay túm lấy hồng hỉ bào trên người, xé mạnh, ném đi, lộ ra trường bào màu trắng bên trong.
“Cái ta muốn, chính là tìm ngươi.” Quay đầu mạnh ra sau, Lưu Nguyệt nhìn thất đường chủ đang dồn hết tinh thần đánh tới. Hắn không đối đầu với nàng, nàng cũng sẽ tìm hắn.
Mấy ngày trước không hạ thủ không có nghĩa là nàng không có cơ hội mà là nàng phải đường đường chính chính tiêu diệt bọn họ, *** kẻ hại Hiên Viên Triệt thê thảm – hai đại tông sư độc sa chưởng của Hậu Kim quốc.
Cứng đối cứng, ai sợ ai.
“Chủ nhân, nhận lấy.” Thanh âm lạnh như băng, mang theo một cây dao cầm bay trong không trung, hướng thẳng đến Lưu Nguyệt, Đỗ Nhất đã sớm chuẩn bị tốt.
Lộn mèo một cái về phía trước, năm ngón tay túm lấy dao cầm Đỗ Nhất ném tới, ngón tay Lưu Nguyệt lướt nhanh trên huyền cầm, ngây tức khắc, vô số phong nhận bắn ra bốn phía.
Âm sắc nổi lên bốn phía, tóc đen tung bay, cởi bỏ mọi ngụy trang, chỉ còn lại ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng cừu hận.
Tiếng đàn mãnh liệt.
Một mảnh đằng đằng sát khí.
Đại khai sát giới.
Phỉ Thành Liệt đứng ở cửa đại sảnh, ôm chặt cổ, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt một mảnh tuyệt vọng.
Hắn tới chậm, hắn vẫn tới chậm.
Quốc chủ của bọn họ, vương Hậu Kim của bọn họ, ngã xuống ngay tại trước mặt hắn, màu hồng đẹp đẽ, màu vàng lóa mắt.
Đầu gối khụy xuống, Phỉ Thành Liệt không thể chống đỡ thân thể, quỳ gối trên mặt đất.
Là lỗi của hắn, hắn chấp chướng Tây Hán, chưởng quản nơi tin tức truyền ra, nhưng lại không tra thân phận thực của Lưu Nguyệt.
Là hắn đáng ૮ɦếƭ, vì đứa con yêu dấu bị Hiên Viên Triệt làm hại, làm hắn phân tâm.
Là hắn chưởng quản Tây Hán không tốt, là hắn, là hắn, hắn như thế nào gặp hai cái La Sát, sớm biết sẽ xó báo ứng hôm nay, ba năm trước đây thực không nên động thủ, thực không nên.
Một mảnh màu đỏ trước mắt, thân ảnh màu trắng kia giống hệt ba năm trước, sát phạt quyết đoán, dung nhân yêu kiều ít ai sánh bằng, sát khí lạnh như băng làm cho thần hồn người ta đều bay đi mất.
Cổ họng giật giật, hô hấp đột nhiên khó khăn, trong khoảnh khắc, Phỉ Thành Liệt run rẩy, ôm cổ, sắc mặt xanh mét.
“Cha, cha, cha làm sao vậy, cha !!”
Phỉ Nghiêm vẫn đứng cạnh Phỉ Thành Liệt, thấy vậy không khỏi hoảng hốt, hét lớn.
Không thể hô hấp, hoàn toàn không thể hô hấp.
Miệng mở to, giống như cá mất nước, Phỉ Thành Liệt chỉ thấy sao Kim bay loạn trước mắt. Đây là lần đầu tiên tử thần ở gần hắn như thế.
“Đi mau.” Nói không nên lời, không thể hô hấp, bóng ma tử vong bao trùm, Phỉ Thành Liệt ngược lại thản nhiên, ngón tay trên mặt đất run rẩy viết hai chữ.
Sợ hãi ba năm, hôm nay rốt cuộc không cần sợ hãi, chỉ cần con hắn không có việc gì là tốt rồi.
“Cha, phải đi cùng nhau… A….” Phỉ Nghiêm còn chưa nói hết, một thanh lợi kiếm trong nháy mắt đâm tới *** hắn, một linh nhân lạnh lùng đứng sau lưng hắn.

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc