Vương phi 13 tuổi - Chương 102

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Chuyển động thân mình, thất đường chủ cùng Lưu Nguyệt, một người lao về phía thích khách đang phóng tới, một người chạy đến bên Hậu Kim quốc chủ.
Kiếm quang phi tới, gầm lên giận dữ, thất đường chủ giơ lên độc sa chưởng, phóng tới thích khách kia.
Phía sau, Lưu Nguyệt lăn nhanh trên mặt đất đến bên Hậu Kim quốc chủ, nhanh chóng nâng hắn sắc mặt khó coi đứng dậy.
Đám ngự tiền thị vệ ứng biến cực nhanh, đao kiếm mở ra, toàn bộ xông lên phía trước, đem Lưu Nguyệt và Hậu Kim quốc chủ bảo vệ ở trung tâm.
Động tác đồng nhất, vạn phần ăn ý.
Vòng bảo vệ hoàn thành trong khoảnh khắc, đao kiếm rút ra, chỉa hết ra ngoài, mà trong vòng phòng hộ chỉ có Lưu Nguyệt và Hậu Kim quốc chủ.
Hết thảy, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Kiếm quang bên cạnh lóe ra, thích khách theo bốn phương tám hướng mà đến.
Thét chói tai, kêu thảm, lập tức tràn ngập cả đại sảnh.
Tất cả văn võ bá quan, quan to hiền quý, đều bối rối.
Nhóm quan văn hiền quý không có võ công, lúc này phải chịu nhiều mũi nhọn hướng đến như vậy, tất cả đều thất kinh, phản ứng theo bản năng chạy trối ૮ɦếƭ, tiếng thét cứu mạng chói tai, vô cùng lộn xộn.
Mà nhóm quan võ, bình tĩnh rút kiếm nghênh địch.
Ám sát. Đầu năm nay, chuyện như vậy lại nhiều hơn, bọn họ cũng không phải lầ đầu gặp.
Nhưng ai ngờ, cư nhiên có người dám làm vậy trước mặt bao nhiêu người, động thủ trong khi Hậu Kim bọn họ phòng thủ nghiêm mật như thế.
Cũng không nghĩ đến, bọn họ cùng Tây Hán, thêm cả đám người Lưu Nguyệt, cũng không ngồi không.
Khoảnh khắc, toàn bộ đại sảnh kiếm quang bắt đầu khởi động, vừa rồi còn một mảnh vui sướng, ngay sau đó lại là hoa đường nhuốm máu.
Thập thất công chúa che hỉ khăn, sớm đã bị dọa ngất.
“Lưu Nguyệt, bảo vệ phụ vương cho tốt.”
Đứng ở một bên – thái tử Thần Phi, lúc này sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không hề biến sắc, được lục đường chủ bảo hộ phía trước, quay đầu hô một tiếng với Lưu Nguyệt.
Có Lưu Nguyệt võ công cao cường bảo hộ, an nguy của phụ vương hắn thật sự là không cần lo lắng nhiều.
Thần Phi thực yên tâm về điều này.
Cùng lúc đó, lục đường chủ rít một tiếng, tiếng huýt gió rất nhanh truyền ra ngoài.
Những người bảo hộ Hậu Kim quốc chủ cùng Thần Phi của Tây Hán lẩn khuất trong đám đông, lập tức từ bốn phương tám hướng vọt ra.
Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn.
“Dám can đản ám sát bổn vương, bắn.” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.
Vương thượng, nơi này giao cho chúng thần, ngài cùng Phò mã mau đến hậu đường nghỉ ngơi.” Thất đường chủ một bên chống lại thích khách võ công không hề thua kém, một bên quay đầu nói.
“Đúng vậy, phụ vương, chúng ta đến hậu đường trước đi.”
Thái tử Thần Phi nghe vậy, cũng gật gật đầu theo, quay đầu nói với phụ vương.
Một bên hộ vệ hắn, lục đường chủ liền tiến lại gần Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ.
Hồng trù trải rộng trên đài cao, lúc này chỉ có Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ đứng thẳng, màu vàng hòa trộn cùng màu hồng, óng ánh. Giữa mảnh sát khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ.
Ngự tiền thị vệ trước người làm thành vòng tròn, sát khí đằng đằng.
Hậu Kim quốc chủ vẻ mặt xơ xác tiêu điều, ánh mắt tất cả đều là uy nghiêm.
Mà Lưu Nguyệt bên cạnh hắn khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ tươi cười làm cho lòng người run sợ.
Dưới tình thế như vậy, Lưu Nguyệt lại có thể cười?
Lưu Nguyệt khi nào có thể cười sáng lạn như vậy? Người này đãng lẽ không thể cười mới phải chứ?
Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, Thần Phi rùng mình một cái. Lưu Nguyệt cười rất đẹp, cơ hồ làm tim hắn hoảng lên.
Một tòa băng sơn, lại đột nhiên xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hắn có ૮ɦếƭ cũng cam lòng.
Nhưng là trong mắt hắn, lại làm cho hắn thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).
Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy không tốt, nụ cười này…
“Lưu Nguyệt, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi.” Thần Phi trong lòng hoản không nói lên lời, không để ý đến thích khách chung quanh, bước nhanh tới bên Lưu Nguyệt.
“Lưu Nguyệt, cùng bổn vương…” Hậu Kim quốc chủ không nhìn thấy nụ cười của Lưu Nguyệt, lúc này xoay người nhìn Lưu Nguyệt, mới nói một nửa, đột nhiên im lặng, vẻ mặt Lưu Nguyệt….
“Vậy thần sẽ tiễn quốc chủ một đoạn đường.” Khóe miệng hơi cong lên, Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào Hậu Kim quốc chủ, tươi cười lại càng khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt ấy lại là một mảnh băng tuyết.
Còn chưa dứt lời, Lưu Nguyệt nghiêng tay, chủy thủ lạnh lẽo trong ống tay áo trượt ra, nháy mắt nằm gọn trong tay Lưu Nguyệt.
“Ngươi….” Hậu Kim quốc chủ nhướng mày, Lưu Nguyệt có ý gì.
“Vương thượng…” Nhưng vào lúc này, một tiếng rống cực kì hoảng sợ phá tan không trung, cơ hồ muốn thủng màng nhĩ, nhuốm đầy vẻ sợ hãi.
Trong tiếng hô, Phỉ Thành Liệt cầm lấy Phỉ Nghiêm phá cửa xông vào, hé ra khuôn mặt đỏ lên vì nghẹn, *** không ngừng phập phồng, liếc mắt cũng biết là liều mạng chạy tới.
Lời vừa nói ra, Hậu Kim quốc chủ cùng Thần Phi trong đại sảnh đều quay đầu nhìn hắn.
Thất đường cùng lục đường chủ trong lòng nhất thời cả kinh, Hán chủ tại sao lại tới đây? Sao lại gấp như thế, xảy ra chuyện gì?
“Vương thượng, nguy hiểm, mau tránh ra, nàng phải…. nàng phải…. A…”
Một ngón tay chỉ vào Lưu Nguyệt, mắt Phỉ Thành Liệt như muốn lồi ra, khí đều không thuận, hét to về phía Lưu Nguyệt.
Lời nói sợ hãi vừa nói được một nửa, Phỉ Thành Liệt đột nhiên biến sắc, một phen ôm lấy cổ mình. Giọng nói…. Giọng nói của hắn đâu…
“A a…” Mở rộng miệng, câu nói kế tiếp toàn bộ đều biến thành âm thanh đơn độc a a, cổ giồng như bị người P0'p chặt, không nói lên lời.
Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Giọng nói của hắn?
Ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng vào đôi mắt ngăm đen của Lưu Nguyệt, trong đôi mắt kia lạnh như băng cùng thị huyết, như hết thảy đều nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Làm cho Phỉ Thành Liệt đột nhiên hiểu ra, nàng hạ thủ với hắn.
Trong lúc hắn không biết đã hạ thủ với hắn, hắn đã bị nàng đả bại.
Thần tình lo lắng, miệng mở lớn, Phỉ Thành Liệt chỉ vào Lưu Nguyệt, trong mắt hoảng sợ cùng tuyệt vọng, cơ hồ làm cho hắn không thể chống đỡ.
Người bên ngoài không biết ý tứ của hắn, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại không biết.
Khóe miệng lại càng cong lên, nhìn có vẻ diêm dúa lẳng lơ nhưng sâu bên trong lại hàm chứa một tầng thiết huyết cùng phẫn hận. Nợ máu phải trả bằng máu.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ cùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Nguyệt, Thần Phi cùng Hậu Kim quốc chủ hai người sắc mặt nhất tề biến đổi.
“Phụ vương, mau lui lại.” Vẻ mặt Thần Phi hoảng sợ đến tái nhợt, rống to với quốc chủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc