Vương Gia Vương Phi Trèo Tường - Chương 37

Tác giả: Vũ Quý

Cầu hôn
“Sắc Sắc !” Dạ Thiên bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm bò trên bệ cửa, bộ dáng buồn bực không vui, thở dài: “Sao không vui?”
Dạ Nguyệt Sắc mí mắt cũng không nâng lên, thấy thế Dạ Thiên càng thêm nóng lòng, trước nay chưa bao giờ gặp qua Dạ Nguyệt Sắc một hai ngày vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa cũng không nói câu nào. Thật là xảy ra chuyện lớn a!~
“Sắc Sắc, nếu con thật sự thích Nguyệt Lưu Ảnh kia, muốn hắn ở trên cổng thành hô to nhận lỗi, phụ thân lập tức sẽ bắt hắn lên thành lâu!” Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bộ dáng gà mẹ bảo vệ con gà con, “Sau đó bắt hắn phủ kín hoa đào từ thành lâu đến tướng phủ cầu hôn con!”
“A!” Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi đáp một tiếng, nằm ở trên bệ cửa không nhúc nhích, con ngươi cũng không chuyển xuống. Tiếng được tiếng không gõ bệ cửa sổ, chuyện xảy ra hôm đó ở Tô Mạc Già, Nam Uyên chắc sẽ nói cho Nguyệt Nguyệt, nàng nghĩ nếu như hắn không đến tìm nàng, như vậy coi như nàng có rối rắm cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời tâm tình sáng sủa, quay đầu về phía cha cười cười, “Không có gì ạ!”
Dạ Thiên có chút không hiểu nổi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vậy rốt cuộc có muốn Nguyệt Lưu Ảnh đến trên cổng thành hô to nhận lỗi hay không đây?
Hai người nghĩ tới tâm sự riêng, Đỗ Quyên vội vàng hấp tấp chạy vào, vừa đến chỗ Dạ Nguyệt Sắc hét lên: “Tiểu thư, tiểu thư, cái đó, cái đó. . . . . .” Đỗ Quyên có phần nóng nảy chỉ vào cửa bên ngoài, lại vội vàng nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Cái đó, cái đó cửa. . . . . .”
“Cửa thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt thấy Đỗ Quyên vội vội vàng vàng mà nói không rõ ràng lắm, tự thân mình đứng lên, đi ra phía ngoài, thay vì nghe nàng nói không rõ ràng, không bằng đi xem một chút!
Đỗ Quyên né một chân, đây còn không phải là nhìn thấy người nọ quá kinh ngạc sao? Nhìn Dạ Nguyệt Sắc đi tới cửa, vội vàng đi theo phía sau Dạ Thiên, ra phía cửa lớn.
Còn chưa đi tới cửa, cũng nghe được tạp âm ở cửa, thất chủy bát thiệt, tựa hồ không ít người.
Dạ Nguyệt Sắc vừa chuyển qua chỗ rẽ, liền thấy một người đứng trước cửa, không thể không nói, mặt của người nọ hình dáng rõ ràng, lông mày tráng kiện, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, vô luận từ góc độ nào đến xem đều là kiệt tác trời cao.
Chẳng qua là, giây phút Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy hắn, trong lòng chán ghét không nói ra được. Đang nhìn hai tỳ nữ sau lưng người nọ, cầm giỏ hoa, rối rít tung cánh hoa, Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ còn ngửi thấy mùi hoa kia, chẳng qua cho dù có hương thơm, cuối cùng không phải là hương hoa đào.
Cho dù người nọ ở dưới cánh hoa thật tuấn dật vô song như vậy, nhưng mà. . . . . .
“Dạ Nguyệt Sắc, mười dặm cánh hoa lót đường, từ thành lâu đến cửa tướng phủ!” Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc đứng ở cách đó không xa, thần sắc không khỏi có chút kích động, lại có chút lo lắng, tóm lại, tim căng thẳng không ngừng nảy lên, cảm giác căng căng, lại có chút đau đớn.
Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày? Chẳng lẽ muốn lừa bịp mơ hồ như vậy mà vượt qua kiểm tra! Nàng ngước mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, nhàn nhạt nói: “Vậy ở cổng thành hô to ba tiếng ngươi làm rồi hả ?”
Nguyệt Lưu Ảnh vốn mặt ngoài coi như trấn tĩnh, đột nhiên âm trầm xuống, phía sau dân chúng là một đường vẩy hoa mà đến, mà nữ nhân trước mặt này không ngờ thật không biết tiến thoái! Bất cận nhân tình! Không biết phân biệt phải trái!
Lúc này hắn tiến thoái lưỡng nan, gióng trống khua chiêng như thế, sau đó lại xám xịt mà đi, nhất định sẽ chẳng còn mặt mũi, vậy mà hô to ba tiếng “Trước kia là mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay ta hối hận” Vậy không phải đứng trước mặt mọi người mà hung hăng tát mình một cái.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt đen xì có thể chảy nước của Nguyệt Lưu Ảnh, phiền muộn mới vừa rồi trở thành hư không, ánh mắt đảo quanh, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh cười đến rực rỡ, trong nháy mắt một tia tinh ranh linh động như có như không chớp lên, lại gần như mê mắt Nguyệt Lưu Ảnh.
Phía sau dân chúng bắt đầu nghị luận, khiến Nguyệt Lưu Ảnh trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đen thâm trầm đáng sợ, cưỡi hổ khó xuống.
Trong đám đông có người lớn mật, bắt đầu nói: “Tứ hoàng tử, ngài còn không nhận sai đi chứ, nam nhân chúng ta nhường nữ nhân một chút cũng là chuyện dễ hiểu!”
Một phen suy tính nhanh chóng thoáng qua trong đầu Nguyệt Lưu Ảnh , lúc này nếu cứ rời đi như vậy, nhất định mất sạch thể diện, nhưng nếu như kêu mấy tiếng hối hận, giành được mỹ nhân quay về, đó cũng là một phen giai thoại! Cũng có thể coi là, vì thu được nụ cười mỹ nhân mọi người cũng sẽ không so đo những thứ kia, ngược lại đàm luận lương duyên lần này.
Cho dù nghĩ đến điểm này, nhưng mà nữ nhân này từng bước gây khó khăn cho hắn như thế, cũng không thể khiến lòng của Nguyệt Lưu Ảnh khá hơn một chút. Gương mặt đen thui, không chút nào dịu dàng tiến lên nắm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, kéo nàng đi về hướng cổng thành.
“Như thế nên để cho nàng cùng nhau đi nghe một chút, cảm nhận thành ý Bản hoàng tử!” Nguyệt Lưu Ảnh vừa nói, bước chân không ngừng tiếp tục kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước.
Một bên dân chúng vây xem, rối rít hét lớn suốt dọc đường đi theo.
Dạ Nguyệt Sắc cảm nhận được dưới chân một tầng cánh hoa thật dầy, dẫm lên trên mềm nhũn, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh lôi kéo nàng đi gấp, chuyện vốn nên rất phẫn giận, ngược lại nàng cười một tiếng, nếu hắn cố ý muốn như thế, như vậy nàng có được toàn bộ hắn cũng rất tốt!
Dọc theo đường đi Nguyệt Lưu Ảnh đều kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, nhiệt độ lòng bàn tay đó chân thực chưa từng có, trong lòng tràn đầy mãnh liệt, lúc này đứng ở trên cổng thành, lâm phong nhi lập. Gió thổi tràn lên mái tóc cả hai người, quấn quít trên không trung, Nguyệt Lưu Ảnh tựa hồ cảm thấy một khắc như vậy, nàng chính là của hắn.
Chuyển mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc cùng đứng sát bên cạnh, chỉ thấy trên mặt người kia mang theo nụ cười điềm tĩnh, tầm mắt phóng ra phía xa, nhìn xuống con đường trải cánh hoa danh quý trong cung kia, cỡ nào uốn lượn, cỡ nào khiến người khác chú ý, mà lúc này cùng Nguyệt Lưu Ảnh đứng ở trên cổng thành, phía dưới tất cả đều là dân chúng, cỡ nào oanh động kinh thành.
Chuyện oanh động thế nhưng vẫn như cũ không thấy bóng trắng kia, trong lòng nàng quả thực hơi bực bội.
Bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh nắm thật chặt tay Dạ Nguyệt Sắc, quay đầu đi, nhìn phía trước mặt, nhàn nhạt nói một tiếng: “Hôm nay chỉ cần ta làm theo, về sau nàng không được nghĩ tới người khác nữa!”
Dạ Nguyệt Sắc có chút tà ác nhếch nhếch khóe môi, đó là chính ý tưởng của hắn, đâu có quan hệ gì với nàng chứ?
Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt tối tăm, nhìn người vây xem dưới cổng thành, tâm tình uất ức nóng nảy, sắc mặt căng thẳng, tròng mắt hướng về người vây xem phía dưới hắng giọng hô, giọng nói căng thẳng, vẫn có thể nghe rõ ràng như cũ.
“Trước kia là mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay ta hối hận!”
“Trước kia là mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay ta hối hận!”
“Trước kia là mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay ta hối hận!”
Trên cổng thành cao nhất của Kinh thành, có thể nhìn thấy cả toàn cảnh kinh thành, dĩ nhiên ở chỗ này hô to, thanh âm tự nhiên cũng có thể khiến người của toàn kinh thành nghe được, cho dù không nghe thấy, này một truyền mười, mười truyền một trăm, không đến ngày mai nhất định là một đại sự oanh động kinh thành!
Nguyệt Lưu Ảnh hô to xong, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm không ít, quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười như vậy, ý khí phong hoa, ánh mắt mong đợi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, lòng bàn tay hơi thấm ra chút mồ hôi, có phần run rẩy.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn sang Nguyệt Lưu Ảnh cười một tiếng, giọng nói mang theo vui sướng: “Xong rồi sao?” Thấy Nguyệt Lưu Ảnh gật đầu một cái, ngay sau đó cười nói: “Tốt lắm, xong rồi ta đi đây!”
Nàng động tác quả quyết rút tay mình từ trong tay Nguyệt Lưu Ảnh đnag đứng ngốc nghếch, xoay người đi xuống bậc thang dưới cổng thành.
Nguyệt Lưu Ảnh phục hồi tinh thần lại, bước nhanh về phía trước, mặt đen lại nói một câu: “Nàng có ý tứ gì?”
Dạ Nguyệt Sắc quay đầu lại, vẫn cười đến rực rỡ như cũ, “Ừ, chính là ý tứ trong lời nói! Nếu Tứ hoàng tử hôm nay đã hiểu sai rồi, thành ý của ngươi ta cũng cảm nhận được, như vậy hiện tại ta phải đi! Nếu ngài cảm thấy còn không đủ thì có thể lại kêu tiếp mấy tiếng!”
“Ngươi!” Nguyệt Lưu Ảnh nghiến răng nghiến lợi hướng về Dạ Nguyệt Sắc quát: “Ngươi nói, chỉ cần ta ở tại cổng thành hô to câu nói kia, sau đó từ cổng thành đến tướng phủ lót đường bằng hoa đào, ngươi nên đáp ứng gả cho ta!”
Ngay sau đó chuyển thành âm trầm tức giận, “Chẳng lẽ đây đều là ngươi đùa bỡn ta, đem ta ra đùa giỡn?”
Dạ Nguyệt Sắc xoay người, nghiêm túc quan sát Nguyệt Lưu Ảnh một lượt, hắn còn không đần đâu, nàng quả thực muốn đùa bỡn. Chẳng qua, Dạ Nguyệt Sắc sâu kín nhìn lướt qua con đường trải cánh hoa dưới cổng thành, thất vọng nói: “Không phải là lừa ngươi!”
Sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh có một chút chuyển biến tốt, Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói: “Nếu Tứ hoàng tử cũng biết là muốn hoa đào lót đường, chỉ là bản tiểu thư một mảnh hoa đào cũng không nhìn thấy, nếu không đúng yêu cầu mà đến. . . . . .”
“Mùa này ở đâu ra hoa đào!” Nguyệt Lưu Ảnh mới vừa chuyển sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, nữ nhân này quả nhiên là đùa bỡn hắn, nhằm báo thù trước.
Hắn tức giận cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, lực nắm hơi lớn không khỏi khiến Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, hít sâu một hơi. Nguyệt Lưu Ảnh tức giận nói: “Ta xem ngươi rõ ràng là đang đùa Bản hoàng tử!”
Dạ Nguyệt Sắc chịu đựng trên tay truyền tới đau đớn, nhìn thẳng Nguyệt Lưu Ảnh nói: “Thiên hạ không có việc khó chỉ sợ người có tâm hay không, ngươi cũng không đi tìm, làm sao biết mùa này không có hoa đào?”
Nguyệt Lưu Ảnh nhíu nhíu mày, nở nụ cười dữ tợn, gawqnf giọng nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu Bản hoàng tử đã dựa theo ngươi nói mà làm, như vậy ngươi phải gả, không muốn lấy chồng cũng phải gả!”
Hôm nay tung tích hoàng thúc không rõ, khó bảo toàn chuyện cưới Thanh Nghê có thể xuất hiện cạm bẫy hay không, nếu như ngày nào đó hoàng thúc trở lại, vậy hắn không phải là một chút cơ hội cũng không có nữa sao!
“Không có hoa đào cầu hôn, không có hoa đào lót đường rước dâu, bản tiểu thư ai cũng sẽ không gả!” Dạ Nguyệt Sắc mặt kiên trì nhìn Nguyệt Lưu Ảnh.
“Ngươi!” Nguyệt Lưu Ảnh tức giận không tự chủ tăng thêm sức nắm cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, sau đó giận quá mà cười: “Chờ ngươi gả cho ta, mùa xuân lại tới, Bản hoàng tử có thể vì ngươi bổ sung hoa đào!
Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, vẻ cười nhạo trong mắt rất đậm! Khiến Nguyệt Lưu Ảnh không tự chủ tăng thêm lực đạo trên tay.
“Sắc Sắc!” Dạ Thiên đuổi theo phía sau, thở hỗn hển leo lên cổng thành, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh dùng sức cầm cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, cùng với vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc hoảng hốt cau mày. Dạ Thiên cưng chiều nữ nhi thành phản xạ có điều kiện, mấy bước chạy lên trước, có chút khí thế đẩy Nguyệt Lưu Ảnh ra, Nguyệt Lưu Ảnh một chút cũng không phòng bị , lại bị đẩy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân mình.
Còn chưa kịp nổi giận, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc mới vừa rồi còn hăng say tranh luận cùng hắn lại mềm nhũn té ở trong *** Dạ Thiên.
Nguyệt Lưu Ảnh gấp gáp tiến lên, lại bị một tiếng tức giận quát lớn phải vội vã dừng bước: “Tứ hoàng tử dù gì cũng là thân hoàng tộc tôn quý, đường đường nam nhi tám thước, không nghĩ tới ba lần bốn lượt tổn thương tiểu nữ như vậy. “
“Ta. . . . . .” Lời Nguyệt Lưu Ảnh muốn phản bác còn chưa kịp nói hết, lại thấy Dạ Nguyệt Sắc rũ tay xuống, ống tay áo bị gió vén lên, một đường máu ứ đọng ở cổ tay nhìn thấy ghê người, khiến bao nhiêu lời nói của hắn nuốt hết vào trong bụng.
"Dù thế nào, bản tướng cũng sẽ không để cho ngài ở đây tổn thương nó!" Dah Thiên ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, tiếp tục nói với Nguyệt Lưu Ảnh: "૮ɦếƭ tâm đi, cho dù Sắc Sắc nguyện ý gả cho ngài, bản tướng cũng không đồng ý!"
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn thần sắc kiên quyết của Dạ Thiên, lại nhìn dòng máu ứ đọng do chính hắn gây ra trên tay Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên có chút hối hận. Nhưng mà đối mặt nữ nhân này hắn thật sự không trấn định được.
Chỉ có thể nhìn Dạ Nguyệt Sắc bị Dạ Thiên mang theo mà không thể ngăn lại, Nguyệt Lưu Ảnh nắm thật chặt quả đấm, ý nghĩ trong lòng càng xác minh. Chẳng qua, cho dù nàng không muốn, hắn cũng muốn cưới nàng.
Dạ Thiên một đường vô cùng lo lắng mang Dạ Nguyệt Sắc về tướng phủ, đồng thời đại phu cũng mời đến. Định thần nhìn lại, người cõng hòm thuốc kia, hẳn là Bắc Đường.
Bắc Đường nhìn cô gái nằm trên giường, chỉ cần vừa nhìn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cân xứng. Bắc Đường cười cười, ngón tay vừa động, một dây tơ hồng vững vàng quấn quanh ở cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, tập trung một lát, ừm, mạch đập ổn định, chỉ là đập hơi nhanh.
Đây rõ ràng chính là đang giả bệnh!
Bắc Đường nhìn vào tơ hồng vừa thu hồi , cười cười. Tơ hồng bắt mạch, đây chính là kết quả lúc gần đi được đặc biệt thông báo qua. Ngay sau đó cười nhạt nhìn cô gái nằm trên giường, lông mi vẫn còn run rẩy. Chẳng qua là, đạo hạnh này làm sao có khả năng tính kế với kẻ đã thành tinh như hắn, có vậy cũng hỏa tốc đi mời hắn đến tướng phủ chẩn bệnh.
Nhưng mà, người trêu Tứ hoàng tử như thế, đoán chừng toàn bộ Nguyệt quốc cũng chỉ có thể tìm ra một Dạ Nguyệt Sắc này, ngược lại cùng khẩu vị hắn, thật thú vị.
Gióng trống khua chiêng như thế muốn Tứ hoàng tử tới nói xin lỗi rồi cầu hôn, sau đó lại nói khoác đùa bỡn hắn ta như vậy, sau đó giả bộ bệnh, xác thực gan rất lớn.
"Đại phu, tiểu nữ thế nào rồi?" Dạ Thiên thấy Bắc Đường cười cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không vui hỏi.
Bắc Đường lúc này mới chú ý tới mình thất thố, vội vàng nói: "Không đáng ngại, chỉ là hỏa khí quá nặng, chờ lão phu thanh nhiệt trừ hoả, mỗi ngày ba thang, khẳng định có thể thuốc đến bệnh trừ!"
Dạ Nguyệt Sắc không dám mở mắt, giật giật cánh tay đã hơi tê tê, lại nghe Bắc Đường tiếp tục nói: "Dược liệu trong Hoàng Liên, lão phu thấy chỉ thêm hai phần là được, sẽ có hiệu quả tốt!"
Hoàng Liên? ! Dạ Nguyệt Sắc thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên! Cái tên lang băm này, con mắt nào thấy nàng hỏa thịnh, cần uống Hoàng Liên chứ! Nàng lặng lẽ mở mắt, chỉ nhìn thấy một bộ y phục xanh từ cửa đi ra ngoài.
Buồn chán giả bộ bệnh một chút cũng tốt! Dạ Nguyệt Sắc đủ nhàm chán thế nào giả vờ bệnh ở trên giường ngủ thiếp đi, mãi cho đến trăng sáng ngả về tây, mới đói tỉnh lại.
Bên trong nhà một chiếc đèn, ánh đèn tỏa sáng mờ nhạt, trong không khí an tĩnh thỉnh thoảng có thể nghe mấy tiếng lách tách của ánh nến.
"Cách cách cách. . . . . ." Một trận tiếng vang không hòa hài ở trong không khí an tĩnh dị thường, Dạ Nguyệt Sắc chống lên thân thể đã đói đến hư mềm, lại nghe giọng điệu mềm mại đến tận xương.
"Ha ha. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc chống lên đến một nửa thân thể lại bị hù đến rơi mạnh xuống giường, lại nghe thanh âm kia phát ra một tiếng thở dài, song lần này đã gần ở bên tai.
Mùi vị quen thuộc, Dạ Nguyệt Sắc cẩn thận ngửi một cái, mới biết chóp mũi vẫn quanh quẩn đúng là loại hương vị này, hương hoa đào thơm mát nhàn nhạt. Thì ra vẫn luôn ngửi thấy được từ trên người của hắn.
Nàng giương mắt nhìn, ánh mắt lóe lên, trong con ngươi sóng gợn lăn tăn tràn đầy ẩm ướt. Ánh mắt hơi mơ hồ, nhìn lên khuôn mặt quen thuộc phía trước, nốt ruồi lệ quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, đôi môi quen thuộc. . . . . .
Thì ra bất tri bất giác, một cái nhăn mày một nụ cười, thế nhưng đã sớm in sâu trong đầu.
Bên tai vừa một tiếng thở dài, Dạ Nguyệt Sắc hoảng hốt nhìn người trước mắt, nàng làm những thứ kia chẳng phải muốn dẫn hắn xuất hiện sao, chỉ là sau khi hắn xuất hiện, cuối cùng lại không biết nói gì?
"Sắc Sắc, thế nào?" Giọng nói dịu dàng, mang theo ma lực đặc biệt vỗ về lòng người , "Ta đã ở đây rồi!"
"Hoàng Liên rất đắng. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thu hồi tầm mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói thản nhiên, Dạ Nguyệt Sắc không trả lời lại câu hỏi của Nguyệt Vô Thương, hôm nay bị Đỗ Quyên đổ hai lần nước hoàng liên, hiện tại trong miệng đều là vị đắng ngắt.
Không hài lòng biểu hiện người trước mắt, ngón tay thon dài Nguyệt Vô Thương nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, đồng thời mặt cũng tới gần phía trước nửa tấc, Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại, sau đó liền nhìn thấy đôi môi mềm mại kia khẽ trương khẽ hợp nói: "Ừ, để ta xem đắng đến thế nào!"
Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng, trên môi liền bị đôi môi mềm mại kia phủ lên, đầu lưỡi linh hoạt, dịu dàng mang theo cưng chiều từ từ *** láp môi của nàng, cho đến vẽ một lần đường môi của nàng, nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng, cuốn qua *** đinh hương, dịu dàng *** vào, cưng chiều trấn an.
Chẳng qua là trấn an như thế cũng không hề an ủi Dạ Nguyệt Sắc, nàng đẩy Nguyệt Vô Thương ra, thở hổn hển nói: "Đêm hôm khuya khoắt, xông vào khuê phòng nữ tử, cợt nhả ta, đường đường Vương gia lại làm lên chuyện như thế, rõ là. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn lên nam nhân trước mặt nhìn nàng cười cười , trong lòng tức giận dâng trào, lại tìm không ra từ tới mắng.
Nguyệt Vô Thương đối với lời nói Dạ Nguyệt Sắc chẳng không quan tâm, tự nhiên nói: "Ừm? Hôm nay khỏe không?"
Ánh mắt đột nhiên chuyển sang nhìn đến trên cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, trên cổ tay một đường máu ứ đọng diện tích hơi lớn, ánh mắt Nguyệt Vô Thương nguy hiểm híp lại một cái, hôm nay cũng không nghe Bắc Đường nói nàng bị thương.
Tự nhiên từ tay áo trong túi móc ra một chai dược cao, mở nắp bình, một mùi thơm tỏa ra. Dịu dàng nâng tay Dạ Nguyệt Sắc lên, lấy ra dược cao nhẹ nhàng bôi lên đường máu ứ đọng kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa, nhẹ thì sợ dược hiệu không thể phát huy được, nặng lại sợ làm đau nàng. Lực đạo trên tay Nguyệt Vô Thương rất vừa, không nặng không nhẹ.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn lên người trước mặt, nghĩ chuyện gì cũng không xảy ra qua, tức giận muốn rút tay của mình về. Sắc mặt Nguyệt Vô Thương có chút không tốt ấn chặt tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng nói: "Sắc Sắc đừng động!"
"Liên quan gì đến huynh!" Nguyệt Vô Thương lau dược cao, đột nhiên nghe Dạ Nguyệt Sắc mang theo giọng nói lành lạnh truyền đến.
Trong giọng nói tự nhiên lộ ra không kiên nhẫn, lãnh đạm, khiến Nguyệt Vô Thương trong lòng căng thẳng. Trước giờ nàng tựa hồ chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng hắn, kêu hắn Vương gia, đột nhiên có chút nhớ nhung trước kia nhuyễn nhuyễn nhu nhu kêu hắn"Nguyệt Nguyệt" .
Trong tay vẫn dịu dàng như cũ lau dược cao cho nàng, Dạ Nguyệt Sắc thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh để cho hắn xức thuốc, cho đến khi nhiệt độ cổ tay nong nóng truyền đến, cảm giác đau đớn cũng đã biến mất không ít.
Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt không khác nhìn Nguyệt Vô Thương đem dược cao đặt ở bên cửa sổ trên bàn nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nói: "Nhẹ cũng là cợt nhả qua, thuốc cũng sờ soạng, Vương gia xin mời!" Nói xong không quên chỉ chỉ cửa sổ còn mở như cũ, ý tứ chính là từ đâu tới thì về nơi đó!
Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, đôi mắt hoa đào híp lại, đột nhiên lại gần trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói sâu kín nói: "Chẳng lẽ Sắc Sắc cho là ta hơn nửa đêm chạy tới chỉ vì như thế. . . . . ."
"Nếu không?" Dạ Nguyệt Sắc không nhượng bộ ngước mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, cười nói: "Vương gia sắp phải thành thân, chẳng lẽ hơn nửa đêm chạy tới nơi này bồi dưỡng tình cảm cùng ta cũng muốn thành thân hay sao?"
Ánh mắt Nguyệt Vô Thương dịu dàng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Sắc Sắc nhà hắn lần này hình như giận không nhẹ, hắn khẽ thở dài. Nhìn người đột nhiên giống như mọc lên gai nhọn, hắn cảm thấy hơi đau lòng.
"Sắc Sắc, ta làm sao có thể cưới người khác. . . . . ." Hai mắt đầy tình tứ, vẻ mặt dịu dàng, lại nghiêm túc, vừa một bên thì thầm: "Ta làm sao có thể cưới người khác, làm sao có thể cưới người khác. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đẩy người trước mắt ra, xoay mặt. Nàng thiếu chút nữa bị đầu độc, trong lòng tức giận bất bình, không ra ngoài nói rõ chẳng phải đã chấp nhận Thái hậu tứ hôn rồi sao. Hắn khẳng định nếu hắn nói không cưới người khác, nàng sẽ không còn giận hắn?
Nguyệt Vô Thương trong lòng càng nóng vội, nhìn gò má Dạ Nguyệt Sắc dưới ánh đèn vốn nên nhu hòa, lúc này phiếm lãnh, đôi môi khẽ mở, nói ra mấy lời khiến Nguyệt Vô Thương vô cùng kinh hãi: "Huynh có cưới người khác hay không, có quan hệ gì với ta chứ!"
Nguyệt Vô Thương gần như tiến lên ôm nàng, chẳng qua, nàng lúc này giận hắn tới cỡ nào, tựa như hắn biết nàng trêu chọc Nguyệt Lưu Ảnh! Cho nên mới phải bất chấp kế hoạch như vậy, nửa đêm trèo tường tìm đến nàng.
Nàng tức giận, nàng làm nũng, thậm chí là muốn đánh Nguyệt Lưu Ảnh, hắn đều nghĩ qua, chẳng qua là không nghĩ tới nàng bình tĩnh như thế, nàng lãnh đạm như thế, Nguyệt Vô Thương có chút đau lòng.
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy bóng dáng áp bách ở trên người biến mất, hơi quay đầu, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương quỳ một gối xuống ở bên giường, không biết từ nơi nào biến ra một cành hoa, rất giống hoa hồng, một tay khác mở ra, chiếc nhẫn bạch ngọc nằm trong lòng bàn tay hắn, giọng nói người nào đó cực kỳ dịu dàng từ từ vang lên: "Sắc Sắc, ta cả đời chỉ muốn cưới nàng mà thôi, làm sao có thể đến với người khác. . . . . . Khanh có nguyện ý gả cho ta hay không ?"
Dạ Nguyệt Sắc nhìn hoa hồng trong tay người kia, lại thêm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong mắt ohủ mọt màn sương mơ hồ, thì ra là nàng nói hắn đều nhớ, tết Trung Nguyên hôm đó trên bè trúc, nàng đã nói không có hoa tươi không có nhẫn không có quỳ xuống. . . . . . Hắn đều nhớ.
"Sắc Sắc, gả cho ta được không?" Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc không nói lời nào, trong lòng hơi trầm xuống, lại một lần nữa. Hắn muốn thành thân, trong trái tim mình, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một người mà thôi, chẳng qua người nọ không phải không ý thức được, chỉ là còn chưa đủ xác định mà thôi. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn Nguyệt Vô Thương, nam nhân tuấn dật, vẻ mặt dịu dàng, lời nói kiều diễm, chiếc nhẫn đẹp mắt, mặc dù kỳ quái cũng không làm mất không khí lãng mạn, hết thảy đều đầu độc người như vậy. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc