Vương Gia Vương Phi Trèo Tường - Chương 18

Tác giả: Vũ Quý

Bồi ngủ
Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, nhìn bộ dáng quyến rũ mị hoặc đến tan hồn lạc phách của Nguyệt Vô Thương, trái tim nhỏ run lên một cái , bất quá nàng là người có nguyên tắc có được hay không. Chuẩn bị"Cọ" một cái ngồi dậy, nào ngờ Nguyệt Vô Thương ôm nàng khẽ xoay người , hai người liền bình bình ổn ổn nằm ở trên giường.
Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Vô Thương ôm vào trong ***, đầu ở ***g *** Nguyệt Vô Thương không an phận cọ tới cọ lui, Nguyệt Vô Thương đè đầu Dạ Nguyệt Sắc lại, đè ép cổ họng nói: "Ngô ~ Sắc Sắc, đừng lộn xộn, người ta mệt ૮ɦếƭ rồi, để cho người ta nghỉ ngơi một chút!"
Nhìn đi, nhìn đi, đó là lời nói gì vậy chứ, lại còn hợp với giọng nói kia, nói giống như là đang nói với người nào vẫn chưa thỏa mãn *** vậy. Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, bất quá nghe ra trong giọng nói của Nguyệt Vô Thương đầy mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm ở trong *** hắn.
Nguyệt Vô Thương tối hôm qua sau khi chữa trị, bị Bắc Đường *** một buổi tối, hiện tại mười đầu ngón tay đều là lỗ kim, đổ máu đến độ sắp thiếu máu rồi, chẳng qua là kềm chế độc tính, nếu muốn chân chính giải độc. . . . . . Nguyệt Vô Thương ôm sát người thơm mềm trong ***, khóe miệng cong cong, ngược lại hắn không đành lòng!
Dạ Nguyệt Sắc nghe hô hấp của Nguyệt Vô Thương dần dần vững vàng, đột nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ, dần dần liền cùng Chu công hẹn hò.
Mặt trời ngã về tây, Nguyệt Vô Thương nhìn tướng ngủ thảm thiết của người nào đó, giống như bạch tuộc dán sát vào trên người của hắn, ngủ được cực kỳ ngọt ngào. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên độ cong đẹp mắt, từ sau ót Dạ Nguyệt Sắc rút tay ra, chạm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại áo, đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng bốn người rất cung kính, một là Đông Ly của Tô Mạc Già, một là Nam Uyên của Tuyền Cơ các, một là Bắc Đường hôm đó, còn có một cô gái thanh nhã lạnh lùng, thấy Nguyệt Vô Thương ra ngoài, cũng cung kính kêu một tiếng: "Chủ nhân!"
"Tất cả giải tán ! Tìm phương pháp khác đi!" Nguyệt Vô Thương vén vén tóc trên vai, nhìn người nào đó ở trong phòng một chút, hướng về phía bốn người canh giữ ở cửa mặt nặng nề nói: " Vật trên đời đều là tương sanh tương khắc, chắc chắn sẽ có giải pháp!"
"Nhưng đây là phương pháp đã hơn mười năm mới tìm được!" Bắc Đường cau mày vội vàng nói: "Hơn nữa, thân thể của người nếu như không kịp thời thanh trừ toàn bộ độc tố, cho dù có cải tử hồi sanh đan, vậy. . . . . ."
"Được rồi, truyền nhân của thần y cốc, ta tin tưởng ngươi!" Nguyệt Vô Thương không chút khó chịu nhìn Bắc Đường nói, nhẹ nhàng giọng nói kia, tựa hồ đang nói người khác, mà không phải hắn.
"Nhưng. . . . . ." Nam Uyên liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, cuối cùng ngừng nói, nhìn người trong nhà một chút, lắc đầu một cái, mạng lưới tin tức của Tuyền Cơ các trải rộng các góc, chắc chắn sẽ có biện pháp.
Mọi người thấy trên mặt của Nguyệt Vô Thương dâng lên vẻ mệt mỏi, cuối cùng yên lặng không tiếng động biến mất ở trước Tiểu Lâu.
Nguyệt Vô Thương chỉ đứng ở bên cạnh Lan can Tiểu Lâu , tinh thần có chút phiêu du, gió thổi nhẹ cánh hoa đào bay bay, rơi xuống, hoa rơi rực rỡ, những đóa hoa bừng bừng sức sống, lúc này đều được hòa hợp cùng vơi người này, hoa so với gương mặt yêu nghiệt của ai kia, hình dáng giữa hai lông mày, độ cong giữa răng môi, giấu giếm sự sắc sảo, tài hoa phong nhã vô hạn.
Lúc Dạ Nguyệt Sắc mơ mơ màng màng thức dậy thấy chính là tình cảnh này, hoa đào bay tán loạn, tuôn rơi xuống. Gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của người nào đó khiến nàng thế nhưng dừng lại bước chân, không đành lòng quấy rầy hắn lúc này.
Nguyệt Vô Thương hơi cong cong môi, chuyển đôi mắt ôn nhu lạ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm mềm mại nghe cảm động đến tận xương: "Sắc Sắc, nàng đã tỉnh!"
Cảnh tượng ôn nhu, phối hợp với hoa đào, lại nảy ra ảo giác đã trải qua cuộc đời nhiều biến đổi, đã là lão phu thê, đứng đây ngắm hoa đào.
Dạ Nguyệt Sắc mất tự nhiên ngẩn người, ngay sau đó thay đổi sắc mặt nở nụ cười thật tươi, kéo dài thanh âm hô: "Nguyệt Nguyệt ~"
Nguyệt Vô Thương nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc chỉ còn thiếu cảnh ngoắt ngoắt cái đuôi, hơi cong môi một cái, tròng mắt lưu chuyển, con mắt chứa ý cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không nói lời nào.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt kia của Nguyệt Vô Thương cười giả lả hai tiếng, chạy chậm tới bên người Nguyệt Vô Thương, kéo tay áo hắn, lắc lắc, "Cái đó, Nguyệt Nguyệt a, ngươi xem lần này có phải nên bớt mười triệu lượng hay không. . . . . ."
Mỗ nữ hai mắt sáng lên nhìn Nguyệt Vô Thương, mặt đầy mong đợi.
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương sâu hơn, gật đầu một cái, một bộ rất đồng ý câu nói kia của Dạ Nguyệt Sắc, suy tư chỉ chốc lát sau, thanh âm thở khẽ: "Ừ, là nên giảm bớt một chút. . . . . .Nhưng. . . . . . Mười triệu lượng. . . . . ."
"Không sao, không được nhiều như vậy cũng không sao!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nhận lấy lời nói , năm triệu lượng cũng có thể.
Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sáng lạn, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, làm như có thật nói: "Ừ, ta xem khoảng một lượng bạc là được!"
"Cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc kích động, một lượng bạc? ! Dù sao nàng cũng là loại người gặp người thích hoa gặp hoa nở, bồi ngủ chỉ trị giá một lượng bạc.
"Nguyệt Nguyệt, câu đùa này tuyệt đối không buồn cười!" Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Thương, nhưng mà trong nội tâm lại đang răng nghiến lợi, ô ô, quả nhiên không phải là đối thủ của Sói xám mà.
"Trên người nàng không có mấy lượng thịt, ôm vào cấn tay. . . . . ." Nói xong vẫn không quên hướng trên người của Dạ Nguyệt Sắc quét mấy lần, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng che ***, mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương, trong lòng cắn răng nghiến lợi, nhìn chỗ nào vậy!
Nguyệt Vô Thương thu hồi vẻ ranh mãnh, hai tròng mắt đầy tình tứ, thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi còn đây lại là Con sói nhỏ, miễn cưỡng nói: "Sắc trời không còn sớm. . . . . ."Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc mặt bi phẫn nhìn hắn, đôi tay dùng sức che trước ***, mặt phòng bị, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khẽ cười, nhìn thấy được tâm tình hắn rất là sung sướng, mặt tà khí tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm biếng nhác mị hoặc, "Sắc trời không còn sớm thì người ta thường muốn làm gì?"
"Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới làm loạn. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc che trước ***, ánh mắt nhìn lướt qua ở hạ thân Nguyệt Vô Thương, tựa hồ đang suy nghĩ lúc này sử dụng tuyệt kỹ phòng sói tỷ lệ thành công là bao nhiêu.
"Làm loạn sao?" Nguyệt Vô Thương tâm tình rất tốt tiến lên một bước, Dạ Nguyệt Sắc không đề phòng, lảo đảo ngã xuống về phía sau, Nguyệt Vô Thương thở dài, cánh tay dài duỗi một cái, đem lấy nàng ôm vào trong lòng, sâu kín nói: "Người ta nghĩ sắc trời không còn sớm, Dạ tướng gia sẽ thập phần lo lắng, muốn đưa Sắc Sắc trở về phủ !"
Trở về phủ, Dạ Nguyệt Sắc bộ mặt không tin, đưa nàng về nhà cũng có thể nói chuyện làm cho người ta mơ tưởng viễn vong như vậy sao, đây là người nào a!
"Éc. . . . . . Trở về phủ, trở về phủ!" Dạ Nguyệt Sắc từ trong *** Nguyệt Vô Thương động đậy thân thể, ngượng ngùng đi về phía trước, trong lòng thầm mắng, yêu nghiệt a yêu nghiệt!
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên rất cao, tâm tình vui sướng bảo người chuẩn bị ngựa xe, đưa Dạ Nguyệt Sắc về nhà!
Xe ngựa không nhanh không chậm khởi hành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc hồng hồng , nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương cũng không từng ngừng lại, cứ như vậy một đỏ mặt, một cười, đi đến tướng phủ.
Trước cửa, một trường sam màu trắng, đừng sừng sừng trước gió, chỉ đứng đó mà thôi, nhưng khí chất bao quanh thân Phong Hồi Tuyết, làm người ta kông thể dời mắt, Dạ tướng gia đứng ở một bên.
"Hiền chất à, Sắc Sắc bị ta làm hư rồi. . . . . . Không bằng chúng ta vào phủ ăn cơm tối trước đi." Giữa lông mày Dạ tướng gia tràn đầy cưng chìu, giọng nói đương nhiên cũng không thể cứng rắn được chỗ nào
"Trở về, ta đương nhiên sẽ dạy dỗ con bé này một trận mới được!"
"Cũng được ạ!" Phong Hồi Tuyết mỉm cười gật đầu, chuẩn bị cùng Dạ Thiên vào nhà, lúc này tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, rồi dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy hai người ngoài cửa, "Cha, mỹ nhân ca ca. . . . . ." Vừa nói liền chạy về hướng Tướng phủ.
Mỹ nhân ca ca? ! Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu mày, có đẹp hơn hắn sao? Cứ trần trụi bỏ rơi hắn như vậy!
Ai đó đang ghen, kiếm chỗ trốn trước....
Chương 24: Tình địch gặp nhau
"Nguyệt Sắc!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu kêu lên, trong thanh âm ôn nhuận đang ẩn chứa một tia mừng rỡ, làm cho người biếng nhác từ trong xe ngựa xuống, nụ cười nhất thời có chút cứng ngắc
"Sắc Sắc, sao trễ như thế mới về vậy!" Khuôn mặt Dạ Thiên nghiêm túc hỏi: "Sao con lại làm phiền Vương gia đưa con về thế?"
"Sắc Sắc ngủ say quá, Bổn vương không đành lòng đánh thức, đợi nàng rời giường thì sắc trời đã tối, Bổn vương không thể làm gì khác hơn là đưa nàng trở về !" Nguyệt Vô Thương không thèm để ý, thanh âm khàn khàn nói, mặt thản nhiên, không thể không biết lúc này những câu nói của hắn đã làm cho người ta mơ màng đến mức nào.
Trong nháy mắt Phong Hồi Tuyết khôi phục thong dong mới vừa rồi, ôn nhuận như ngọc cười nói: "Đa tạ vương gia đưa Nguyệt Sắc trở lại, nếu Nguyệt Sắc an toàn về đến nhà, nói vậy Vương gia cũng là người rất bận rộn, không tiễn!"
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng đậm, hắn ta lấy lập trường gì mà nói những lời này với mình, miễn cưỡng đến gần Dạ Nguyệt Sắc, ở bên cạnh nàng thì thầm , thanh âm sâu kín, "Sắc Sắc, người ta cũng chưa ăn cơm. . . . . ."
Dạ Nguyệt Sắc đang chuẩn bị nói, chưa ăn cơm thì về nhà ăn đi! Liền thấy ánh mắt Nguyệt Vô Thương bắn tới.
Một vạn lượng!
Đồng ý!
Sau khi hai người thỏa thuận xong, Dạ Nguyệt Sắc đi tới bên cạnh Dạ Thiên, kéo tay áo Dạ Thiên, lắc lắc, chớp chớp mắt, "Phụ thân, người ta thật đói a!"
"Vậy mau đi vào ăn cơm!" Dạ Thiên vội vàng phân phó quản gia mang thức ăn lên, "Hiền chất, nếu Sắc Sắc đã trở lại. . . . . ."
"Phụ thân, Vương gia đưa người ta trở lại, cũng không kịp ăn cơm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục lắc tay áo Dạ Thiên , kéo dài thanh âm, "Phụ thân. . . . . ."
"Đã như vậy, vì để cảm tạ, Vương gia hãy ủy khuất ăn buổi cơm đạm bạc ở nhà vi thần vậy! Vương gia mời!" Dạ Thiên hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, sau đó gọi Phong Hồi Tuyết, "Hiền chất, đợi Sắc Sắc đã lâu, bụng cũng đã rất đói rồi, đúng không!"
"Không sao đâu ạ!" Phong Hồi Tuyết cười nhẹ hồi đáp, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, rồi nhìn lại Nguyệt Vô Thương một chút, biểu hiện trên mặt không đổi cùng mọi người cùng nhau vào phòng ăn.
Món ăn đã dâng đủ, mọi người ngồi vào bàn, đại nương, Nhị nương, tam nương, tứ nương của Dạ Nguyệt Sắc không có một người nào vắng mặt, tầm mắt của mọi người nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, tiếp theo lại nhìn Nguyệt Vô Thương cùng Phong Hồi Tuyết khẽ lưỡng lự. Mỗi người đều có sở trường riêng, khó có thể lựa chọn! Ngay sau đó không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, ai, khó chọn thật!
Mặt Dạ Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn bốn vị mẫu thân, so sánh lại Nguyệt Vô Thương cùng Phong Hồi Tuyết đều là người trong cuộc, lại có vẻ bình tĩnh thong dong, một người là quân tử dịu dàng hào hoa phong nhã, một biếng nhác mị hoặc xinh đẹp tựa thiên tiên, khí chất hai người hoàn toàn bất đồng, chỗ tương đồng duy nhất, chính là trên mặt cùng mang một chút ý cười.
Dạ Thiên ngượng ngùng nói: "Nếu món ăn đã đem đủ rồi, vậy thì ăn cơm thôi!"
Dạ Nguyệt Sắc cầm chiếc đũa lên, xới cơm trong chén, mắt đảo một vòng, không biết đang có tính toán gì.
"Nguyệt Sắc, đừng chỉ cố ăn cơm, ăn nhiều món ăn đi!" Bên phải Phong Hồi Tuyết ôn nhu gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc .
Bên trái phượng mâu hẹp dài của Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, sóng mắt lưu chuyển, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, cười đến có chút giảo hoạt.
Mười vạn lượng?
Nguyệt Vô Thương gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc vui sướng đem món ăn mà Phong Hồi Tuyết gắp cho nàng, bỏ vào trong chén Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương ẩn đầy tình ý nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
Người ngoài xem ra, hai người này đang liếc mắt đưa tình, nụ cười trên mặt Phong Hồi Tuyết không thay đổi, cúi đầu ưu nhã ăn cơm, nhưng đã không gắp thêm thức ăn cho Dạ Nguyệt Sắc nữa.
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ cong cong đắc ý, tâm tình rất tốt , động tác ưu nhã ăn cơm từng miếng từng miếng thanh nhã.
Không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, bốn vị mẫu thân nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút, rồi lại nhìn Phong Hồi Tuyết một chút đến quên ăn cơm, Dạ Thiên ho khan một cái, mọi người liền cầm chiếc đũa, bưng chén, ánh mắt thỉnh thoảng cứ lưu chuyển ở giữa ba người.
Xem xét lại Dạ Nguyệt Sắc, như đưa đám, tại sao Nguyệt Nguyệt không tiếp tục đưa mắt liếc mình nhỉ, cơ hội hiếm có này, lúc này chính là lúc nông nô như nàng bừng bừng trỗi dậy để kiếm tiền mà. Chuyển mắt sang nhìn Nguyệt Vô Thương, ánh mắt có chút khẩn cấp, ánh mắt sáng quắc kia, giống như đang nói"Mau để cho ta gắp thức ăn a!"
Nguyệt Vô Thương mỉm cười ngẩng đầu lên, biếng nhác cười một tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, không ăn cơm nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ nhìn ta là có thể no bụng?"
Tầm mắt của mọi người nâng lên lần nữa, tập thể nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, sau đó rơi vào trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười nói: "Ặc, ăn cơm, ăn cơm!"
Chợt uống một hớp canh, đột nhiên bị sặc, "Khụ khụ. . . . . ." Hai bên đồng thời đưa ra một cánh tay, trắng nõn giống nhau, vỗ lên lưng Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên ý thức được tình huống tựa hồ có một chút quỷ dị, chậm rãi thở, sau đó tiếp tục ăn cơm, hai cánh tay cùng nhau thu hồi.
"Cẩn thận một chút!"
"Cẩn thận một chút!"
Lời giống vậy, thanh âm một nhẹ nhàng khoan khoái nghe cảm động, một biếng nhác mê người. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời lúng túng, hai người trong cuộc tiếp tục mỉm cười không biến sắc, tiếp tục ăn cơm.
Dạ Nguyệt Sắc nhất thời giống như tước sáp, cử động giữa hai người này, mặc dù không có đại động can qua, tại sao nàng lại ngửi thấy mùi thuốc S***g?
"Ta ăn no rồi!" Dạ Nguyệt Sắc nâng lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ, buông chén đũa xuống! Cười nói: "Các người cứ từ từ ăn, ta đi trước!"
Nói xong sốt ruột khó nén, từ trên ghế đứng lên, giống như chạy trốn, chạy thật xa khỏi phòng ăn. Vừa đi vừa nói, hai người kỳ quái.
Dạ Nguyệt Sắc vừa đi, bàn cơm này bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều, mặt bốn vị mẫu thân thất vọng, Sắc Sắc quá không có tiền đồ rồi, tại sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ! Cùng nhau lắc đầu một cái, thở dài"Ai" !
Bữa tiệc cuối cùng cũng ăn xong, bóng đêm đã tối, Dạ Thiên đem hai người đưa đến cửa, hồ ly cười nói: "Sắc trời không còn sớm, hạ quan sẽ không tiễn Vương gia rồi !" Hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ thi lễ. Nguyệt Vô Thương chỉ cười nhạt gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Phong Hồi Tuyết cười, chậm rãi đi về hướng xe ngựa, vừa lên xe ngựa, hơi nhíu mày một cái, ngay sau đó cười một tiếng, tâm tình rất tốt trở về Vương Phủ
"Hiền chất a! Về sau thường tới chỗ ta nhé!" Dạ Thiên ôn hòa cười nói, Phong Hồi Tuyết này biết gốc biết rễ, cùng Nguyệt Vô Thương bất luận là ở phương diện nào đều là lực lượng ngang nhau, thật là hai người con rể khó chọn lựa mà.
"Sau này Hồi Tuyết sẽ quấy rầy Dạ bá bá rồi !" Phong Hồi Tuyết ôn nhuận cười cười, cáo biệt Dạ Thiên, xoay người sang chỗ khác, nụ cười trên mặt chợt biến mất, mày kiếm khẽ cau, ngay sau đó cũng cười một tiếng, bước đi.
Dạ Thiên mặt vui sướng vào phủ, phân phó quản gia giúp Dạ Nguyệt Sắc chuẩn bị bữa ăn khuya, mang theo bữa ăn khuya đi về hướng phòng của Dạ Nguyệt Sắc.
"Sắc Sắc!" Dạ Thiên vừa vào cửa liền thấy Dạ Nguyệt Sắc vô lực gục xuống bàn, mặt lo lắng chạy vội qua, hỏi: "Sắc Sắc, sao vậy?"
"Chưa ăn no!" Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt mà nói một câu, đầu gục xuống , hữu khí vô lực nói.
"Biết mà! Cha mang thức ăn đến cho con đây rồi !" Dạ Thiên cưng chiều sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói đầy vẻ thương yêu.
"Có cha thật tốt qúa!" Dạ Nguyệt Sắc nói một câu, vui sướng ăn. Cơm no, liền mệt nhọc, Dạ Thiên đi về nghỉ ngơi , Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt xong, miễn cưỡng nằm ở trên giường, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Nửa đêm canh ba, gian phòng nhiều hơn một người, nhàn nhã tự nhiên giống như ở trong nhà mình, *** áo, lên giường ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong đêm tối, ôn nhu lại bắt mắt như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc