Vương Gia Bá Đạo - Chương 12

Tác giả: Lô Hủy

Nam tử kia tiến lên một bước, quỳ xuống nói, “Ngọc chủ nhân, Cửu gia mời người.”
“Tại sao là ngươi đến truyền lệnh? Thái Bình đâu?”
“Hắn đang có việc vội, không thể phân thân nhiều nơi được, phân phó tiểu nhân đến đây chuyển lời.”
Nhuận Ngọc gật đầu, “Thì ra là vậy a. Hảo, ngươi lui ra trước đi. Ta lập tức sẽ đi đến Tây Sương.”
“Cửu gia hiện tại không ở đó.”
“Cái gì?”
“Cửu gia đã rời khỏi biệt viện ở Tây Sương, hiện tại đang ở một nơi khác.”
“Đúng vậy không?” Nói xong, nàng nhìn về phía Tú Hoa có ý hỏi.
Tỳ nữ vội vàng đáp, “Tú Hoa không biết ạ, Tú Hoa không thấy Vương gia có nhắn lại.”
Nhuận Ngọc gật đầu lần thứ hai, trong lòng cũng thông cảm, Tú Hoa cả ngày theo hầu bên nàng, căn bản không thể biết được hành tung của Liễu Húc. “Hắn đang ở nơi nào?” Nàng hỏi lại nam tử kia.
“Thỉnh Ngọc chủ nhân đi theo nô tài ạ.” Nam tử đứng lên chuẩn bị dẫn đường.
“Ân, tốt, Tú Hoa, ngươi cứ ở đây chờ đợi, một lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Tuân lệnh, Tú Hoa xin nghe, nhưng mà….” Tú Hoa có chút chần chừ không dám nói.
“Sao vậy?” Nhuận Ngọc nghiêng đầu hỏi.
“Người này…. người này…. trong ấn tượng của Tú Hoa dường như chưa bao giờ thấy qua.” Tú Hoa nhỏ giọng, vẻ mặt đầy đề phòng.
Nhuận Ngọc nghe thấy vậy, trong bụng chột dạ, bắt đầu đánh giá kĩ lượng nam nhân trước mặt – trong phủ hạ nhân đông đảo, tất nhiên nàng không thể nào nhận rõ hết được, chỉ có điều Tú Hoa đã nói như vậy, nàng vẫn nên cẩn trọng là hơn.
Tâm tư của nàng có chút biến chuyển, mỉm cười với vị nam tử kia rồi nói, “Tiểu huynh đệ, ta đã đổi ý rồi, ta không đi nữa, ngươi đi chuyển cáo giúp cho Cửu gia, ta hiện tại mệt mỏi lười biếng không muốn đi lại, thỉnh hắn đến đây gặp mặt, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ; ngươi hãy nói y đúng như vậy, bảo hắn đây đều là ý kiến của ta.”
Nam tử nghe xong, bộ dạng vô cùng khó xử, “Nhưng mà Cửu gia đã phân phó mong người lập tức đi gặp, nếu người không đi thì tiểu nhân khó có thể trở về ăn nói.”
“Ta không phải đã nói rằng cứ bảo hắn đây là ý của ta sao, ngươi cứ y như vậy thuật lại, đi nhanh đi.” Nhuận Ngọc khoát tay.
“Nhưng mà…”
“Ngươi là người mới tới sao? Không biết địa vị của ta trong lòng Cửu gia sao? Chỉ cần ngươi nói với Cửu gia đây là ý của ta, tin rằng hắn sẽ không làm gì ngươi cả, mau đi đi.” Sự nhẫn nại của nàng dần bị ăn mòn – người này tại sao cứ không muốn đi chứ, thật lề mề a. Thái Bình ở đâu mà không đến lại phái một người như thế truyền tin?
Đang lúc trong lòng nàng oán hận thì nghe được tiếng thét chói tai của Tú Hoa – “Ngọc chủ nhân, tiểu….”
Nàng lập tức quay đầu lại, một bóng đen bay thẳng tới đánh vào người nàng.
Phía bên kia Tây Sương uyển –
“Hôm nay ai theo hầu bên người Nhuận Ngọc?”
“Hồi Cửu gia, là Tú Hoa ạ. Nha đầu kia làm việc ở phủ đã hơn ba tháng, nô tài đã cẩn thận quan sát nàng, làm việc siêng năng chịu khó, tính khí cũng đơn giản thuần khiết, chưa từng nghịch ngợm quậy phá, cho nên nô tài an bài nàng ta hầu hạ bên cạnh Ngọc chủ nhân.”
Liễu Húc nhấp một ngụm nước lại hỏi, “Ân, nàng ta bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba.” Thái Bình quỳ đáp.
“Nàng có than phiền gì không?” Ý tất ám chỉ Nhuận Ngọc.
“Thưa không có, Ngọc chủ nhân đối với hạ nhân chưa từng có ý kiến gì, đối với mọi người cũng thật lễ độ, hạ nhân mang đến cái gì liền ăn cái đấy, không có yêu cầu đặc biệt nào; nhưng phòng ăn có bẩm báo lại với nô tài là Ngọc chủ nhân thích ăn ngọt, cho nên thỉnh thoảng thường xuyên làm chút điểm tâm ngọt cho người dùng.”
“Tốt, còn tâm tình của nàng thế nào?”
“Nô tài có hỏi qua các tỳ nữ hầu hạ Ngọc chủ nhân, các nàng đều nói chủ nhân tình tình không tệ, thường ra hoa viên tản bộ, nếu không thì đi Tập Văn Các để đọc sách, trong đó có một nữ tỳ bẩm báo Ngọc chủ nhân nói mỗi ngày như thế thật thoải mái, nhưng vẫn có một ước ao được đi ra ngoài ngắm cảnh thưởng ngoạn.”
“Ừ.” Liễu Húc trầm ngâm trong chốc lát, rồi đứng lên thong thả bước ra khỏi đình trúc, “Đối với hạ nhân hầu hạ, nàng có từng đề cập qua không hài lòng với ai không?”
“Ngọc chủ nhân không có ý kiến gì ạ.”
“Tốt lắm, Thái Bình, nếu nàng chưa chọn được ai cụ thể, thì tỳ nữ bên người mỗi ngày cứ thay đổi người mới, cho đến khi nàng được vừa ý, còn nữa, phân phó với nhà bếp, bánh ngọt phải biết thay đổi, tránh cho nàng không chán ngán, ngươi đi đến “quý nhân phố” một chuyến, mua ít bánh ngọt về cho nàng luân phiên dùng thử.” (Vivi: ta ganh tị, sao anh yêu chị thế TT)
“Dạ, nô tài tuân lệnh.”
Liễu Húc thở dài ra một hơi, nhìn đám người đang bận rộn trước mắt – nhóm tân la diệp gieo trồng lần thứ hai đã nở hoa, hắn chiếu theo phương pháp của Nhuận Ngọc mà triển khai các thao tác, phân phó những người khác nghiêm chỉnh làm theo.
Hắn phải thừa nhận công việc này không chút nào dễ dàng, thật sự vô cùng bội phục kĩ năng của Nhuận Ngọc.
May thay mọi việc đã bắt đầu thuận lợi, hắn chỉ cần ở một bên giám sát là được.
“Tình hình hiện tại ở phía Đông thế nào rồi?” Liễu Húc nhìn phía trước cất giọng hỏi.
“Hồi Cửu gia, người thu mua tân la diệp ở phía Đông thập phần hài lòng, họ rất mong chờ chuyến hàng lần sau.”
“Còn những món bổn vương cần thì thế nào?”
“Họ cũng đã giao đúng y hẹn.”
“Còn bên phía Sài tướng quân có nhắn gửi gì cho bổn vương không?”
“Sài tướng quân nhờ nô tài chuyển cáo đến Cửu gia, phía Đông hiện tại đã bình yên, Liêu phiên đã không còn bạo động nữa, thỉnh Cửu gia hãy yên tâm không cần lo lắng, ngài ấy đang sẵn sàng chờ hiệu lệnh của Cửu gia.”
“Tốt lắm.” Hắn đứng lên đi qua đi lại trong đình trúc, “Còn bên thái tử thì sao? Có tin tức gì không?”
“Căn cứ theo những mật báo thái tử cũng đã bắt đầu có hành động, gần đây nhất là việc Tam gia, Tứ gia, và Ngũ gia thường xuyên lui tới phủ thái tử bí mật tọa đàm, chỉ sợ bọn họ đang bàn mưu tính kế gì đó, Cửu gia xin người hãy cẩn thận.”
“Hừ! Cũng tới lúc rồi, không đánh nhau thì sao còn hứng thú nữa chứ. Ngươi nói xem có phải không, Thái Bình? Ha ha…” Hắn vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Thái Bình trầm lặng, hạt giống chiến tranh đã đến lúc đâm chồi.
Tiếng cười ngưng bặt, trên đầu Thái Bình văng vẳng một giọng nói –
“Tiếp tục chú ý mọi hành động của Thái tử, có gì bất biến lập tức báo cáo bổn vương; mặt khác đem một phong thư chuyển gấp cho Sài tướng quân, nói hắn cứ kiên nhẫn chờ đợi, khi nào thời cơ chín mùi bổn vương ắt có hiệu lệnh, đến lúc đó đại quân của ta lập tức xuất phát, ngươi đã nghe rõ hết chưa?”
“Tuân lệnh, nô tài đã rõ.”
Hắn căn dặn nô tài xong lập tức xoay người bỏ đi.
———————–
“Ngọc chủ nhân, cẩn thận …. A – ”
Nhuận Ngọc nhìn thấy bóng đen kia, trong nháy mắt theo trực giác lập tức né sang một bên, may mắn thoát được thanh đao đang chém tới.
Nam tử kia thấy mình đã đâm hụt vào không khí, liền xoay người lần nữa tấn công nàng.
“Trời ơi, cứu ta…A – ” Nàng lại kêu to.
Tuy nàng không có võ công, nhưng thân hình nhanh nhẹn, độ linh hoạt ứng biến cao, cho nên thoát được lần thứ hai cũng dễ dàng, chỉ khiến nàng mất hơi thở hổn hển, nhưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì nam tử kia lần này nhanh tay hơn tăng tốc độ gấp đôi đánh tới, cổ tay hắn lật ngược lại, đường dao chếch nghiêng đi, nhìn lướt qua cũng biết hắn hiển nhiên là người đã từng học võ.
Một nam tử võ nghệ tấn công một nữ nhân yếu ớt, kết quả thắng bại không cần nói cũng rõ ràng.
Soạt một tiếng, vai của nàng trúng ngay kiếm, xiêm áo lập tức rách bung, *** lộ cả ra ngoài, máu đỏ phun vọt.
Theo quán tính nàng lập tức đưa tay trái bịt kín vết thương, nhưng vẫn không kiềm lại được máu cứ tuôn ào ạt, nàng đau đớn đến hoa đầu chóng mặt, nếu không phải tính tình cứng rắn bướng bỉnh chống chọi thì đã lăn ra đất ngất xỉu, nàng lấy sức đứng dậy, nhìn quanh quẩn bốn phía, Tú Hoa đâu? Nàng ta chạy đâu rồi?
Trừ bỏ trước mắt là tên nam nhân đang cố gắng giết nàng thì xung quanh không một bóng người.
Nàng ráng bình tĩnh, nén chịu cơn đau tra vấn hắn, “Vì sao ngươi lại muốn giết ta?”
Nam tử kia hung tàn đáp, “Muốn biết thì đi hỏi nam nhân của ngươi. Hắn mang đến thống khổ cho toàn bộ Trần gia của ta, ta muốn đem toàn bộ nỗi đau đó báo đáp lại cho hắn, giết ngươi là biện pháp tốt nhất.” Hắn lẻn ẩn nấp thân phận trong vương phủ đã lâu, tìm hiểu được kẻ thù coi trọng nhất là nữ tử này, cho nên tìm nàng làm mục tiêu là đúng nhất.
Nam nhân của nàng? Ám chỉ Liễu Húc sao?
Trong đầu nàng còn đang nghĩ ngợi, thì kiếm của người kia lại vút tới, nàng biết giờ phút này chỉ có thể liều mạng với hắn, nếu không ngày này năm sau chính là đám giỗ của mình.
Nàng loạng choạng bỏ chạy, vặn vẹo thân hình, nhưng vết thương trên vai không ngừng rên buốt làm tốc độ chậm hẳn, nam tử kia nhanh chóng tóm được tay phải của nàng lôi kéo tới gần hắn, làm cho miệng vết thương từ đó càng nứt rộng thêm ra, khiến nàng không nhịn nổi bật lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Nàng muốn thoát khỏi hắn, nhưng trước sau giãy giụa mãi vẫn không được, cứ như vậy, nàng đành cam phận làm miếng mồi béo bở trong tay hắn.
Nam tử kia dùng sức giữ chặt lấy nàng, hạ thanh đao xuống một lần nữa, lập tức mũi nhọn đâm thẳng vào ***g *** nàng.
Không gian thời gian như hoàn toàn sụp đổ, nàng chỉ thấy được ánh sáng lóe lên từ chuôi đao, rồi lại nhanh chóng cắm vào *** của nàng; ngay cả cất tiếng kêu la nàng cũng không còn sức lực, nàng nhanh chóng ngất đi ngã xoài trên mặt đất.
Nàng thở hổn hển đau đến thấu tận xương tủy, vết thương ở vai lan rộng tới *** làm đầu óc nàng trở nên ngày càng mơ hồ, nàng rằng cả đời này chưa từng trải qua lần nào đau đớn đến như thế.
Ngay lúc nàng đang muốn buông bỏ ý thức thì một tiếng gầm lên giận dữ vang vọng bên tai –
“Nhuận Ngọc!”
Là Liễu Húc?
Đồ ૮ɦếƭ tiệt! Đều là do hắn báo hại, nếu hắn không gây hại đến cho người khác thì người ta đã không tìm đến nàng mà báo thù.
Vì sao mà nam nhân làm sai sự thì nữ nhân luôn là người phải gánh vác chứ? Hai mi mắt của nàng dần khép lại, trước lúc đó nàng còn thấy được lờ mờ hình ảnh Liễu Húc cùng người nọ giao đấu, tựa hồ như nghe được người kia thét lên một tiếng thảm thiết, rồi sau đó….sau đó cái gì nàng cũng không còn biết nữa.
Liễu Húc đánh nhau cùng nam tử kia, trong thoáng chốc đã ςướק được đao của hắn, lật ngược hướng đến cổ họng chém ngọt một đường, người nọ chỉ ôm được cổ, vẻ mặt ngạc nhiên không tin nổi, lùi về sau vài bước, ngã lăn ra đất ૮ɦếƭ đi.
Hắn chẳng buồn để mắt tới tên kia, vội vàng chạy đến bên Nhuận Ngọc.
Thấy gương mặt nàng không còn chút máu, hai mắt hoàn toàn nhắm chặt, hắn nhất thời cảm thấy thân thể mình cũng trở nên lạnh giá, liên tục lay gọi nàng, “Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc.”
Nhưng nàng không hề có chút phản ứng.
Cả đời này của hắn chưa từng bối rối đến thế, vừa liếc mắt lên bắt gặp ngay một tiểu tỳ nữ trốn trong bụi rậm run rẩy, hắn cất giọng quát to, “Ngươi tránh ở đó làm gì hả? Nhanh đi tìm thầy thuốc về đây cho bổn vương, nếu còn ngồi ngây ngốc như tảng đá ở đó nữa bổn vương nhất định sẽ giết ngươi lập tức, nghe thấy không hả? Còn không mau đi?”
Tú Hoa té chạy ra khỏi lùm cây, nhanh chóng thông báo cho những người khác, sau đó liền ra khỏi phủ mời đại phu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc