Vũ Luyện Điên Phong - Chương 807

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 807: Tên đê tiện.
Quan trọng nhất là phải có lòng kiên nhẫn, để chúng thấy rõ rằng mình không hề có ác ý, chỉ như vậy, đối phương mới không cảnh giác nữa mà chủ động tiếp cận mình.
Trong quá trình này, chỉ một chút nôn nóng thôi có thể sẽ khiến tất cả đổ bể, K**h th**h bản năng của chúng và dẫn đến những sự cố không hay.
Trong một góc rừng, Dương Khai lặng lẽ đứng đó, thu liễm khí tức toàn thân, hòa thành một thể với không gian xung quanh, thần niệm không ngừng phóng thích ra ngoài, truyền đạt thiện ý của hắn.
Lũ yêu thú đang vây gần đó lần lượt tránh vào nơi ẩn nấp, từng cặp mắt hung hăng dán chặt vào Dương Khai.
Thời gian cứ dần trôi, Dương Khai không chút nóng vội.
Đến nửa ngày sau, Dương Khai mới nghe có tiếng soàn soạt vọng lại gần đó, ngoái lại nhìn, hắn giật mình phát hiện có một con yêu thú to lớn như mãnh hổ, toàn thân màu sắc rực rỡ đang chậm rãi bước ra từ nơi ẩn nấp.
Soàn soạt...
Hết con yêu thú này đến con yêu thú kia xuất hiện, tứ phương bát diện giăng đầy khí thế hùng hồn, bao trùm lấy Dương Khai.
Dương Khai đảo mắt một vòng, chợt cảm thấy lóa mắt.
Lũ yêu thú này hình thái khác nhau, nhưng con nào con nấy cũng đều vô cùng thần tuấn, tướng mạo rất đẹp, uy phong lẫm liệt.
Đến cách Dương Khai khoảng mười mấy trượng, chúng dừng lại, yếu hầu không ngừng truyền ra từng tiếng gầm khẽ, cúng lúc đó, Dương Khai cảm giác được hình như chúng đang phóng thần niệm, muốn nói gì đó với hắn.
Nhưng linh trí của chúng không được hoàn thiện, căn bản không thể biểu đạt ý chúng muốn nói một cách rõ ràng.
Dương Khai mỉm cười, truyền tức niệm:
- Chào các vị, ừm, ta tới đây không có ý đồ gì cả, các vị không phải lo lắng, ta chỉ muốn gặp Đại tôn của các vị, nếu tiện thì có thể dẫn đường cho ta được không?
Sau khi tức niệm được truyền đi, lập tức liền có một tiếng gầm giận dữ thốt lên từ con yêu thú mãnh hổ đó, như đang chất vấn lý do tại sao Dương Khai muốn gặp Đại tôn.
- Có việc muốn thương lượng với y.
Dương Khai kiên nhẫn giải đáp.
Lũ yêu thú đều chìm vào trầm mặc, từng con một qua đầu lại nhìn, như không thể đưa ra quyết định được.
Mãi một lúc sau, con yêu thú mãnh hổ nọ mới ngửa mặt lên trời tru một hồi dài, tiếng tru cuồn cuộn như sấm vang chớp dội.
Dương Khai chau mày, nhưng không tỏ ra sốt ruột, chỉ im lặng đứng chờ một chỗ.
Hắn cũng không biết Đại tôn của Yêu tộc rốt cuộc đang ở đâu, giờ chỉ còn cách cầu trợ mấy con yêu thú linh trí còn chưa khai hóa này.
Sau hồi tru đó, một tiếng tru hồi âm truyền lại từ nơi sâu thẳm trong khu rừng, ngay lập tức, liên tục có tiếng tru vọng đến từ nơi xa, như thể đang tiếp sức, càng vọng càng xa.
Dương Khai mắt sáng rực, lập tức hơi hơi hiểu ra, liền khoanh chân ngồi xuống, lấy mấy bình đan dược trong *** áo ra, ném về phía lũ yêu thú như để tỏ thiện ý.
Số đan dược này đều do hắn tiện tay điều chế ra, có thể thúc đẩy dòng chảy chân nguyên nội thể, có tác dụng phụ trợ cho tu luyện.
Lũ yêu thú thấy thế, liền lại gần, cúi xuống ngửi.
Yêu thú có bản năng tránh họa tìm phúc, chúng bẩm sinh đã có thể phân biệt hung hiểm, số đan dược đó tuy đẳng cấp không cao mấy, nhưng linh khí tỏa ra trong từng viên ắt sẽ thu hút sự chú ý của chúng.
Chỉ chốc lát sau, số đan dược đó liền bị chúng tranh giành sạch, nuốt tất tần tật vào trong bụng như nuốt đậu, còn đưa ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai lắc đầu cười mếu, bất đắc dĩ lấy ra thêm mấy bình.
Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai đang ngồi yên lặng bỗng biến sắc, ngoảnh đầu nhìn về một hướng.
Hướng đó, có một luồng khí ngang ngạnh đang đến rất nhanh.
Hơn nữa tu vi không hề thấp, ít nhất cũng là Siêu Phàm tam tầng cảnh, nếu quy ra đẳng cấp của yêu thú thì phải là Thất giai đỉnh phong!
Ầm...
Một bóng người vạm vỡ rơi từ trên trời xuống cách Dương Khai không xa như tảng thiên thạch, bụi đất bay mù trời, sóng khí nổi dậy hất ra tứ bề, khiến những cây đại thụ lay động không ngừng.
Đám yêu thú đang vây quanh Dương Khai cũng bị kinh động, lũ lượt tản ra.
Dương Khai nhíu mắt nhìn về phía trước, ở đó có một gã trung niên thân hình lực lưỡng, tuổi độ tứ tuần đang nhìn hắn, cặp mắt đó chứa đầy sự khinh miệt.
Điều đáng chú ý là cách ăn mặc của y, người này chỉ khoác vài lớp da thú, tóc tai rối bời, toàn thân chi chít lông đen ngổn ngang giữa cuồng phong.
Nhìn thoáng qua, người này như một con sư tử điên cuồng, phóng túng vô độ.
Yêu tộc!
Dương Khai lập tức nhận định được thân phận của y, những tiếng tru như tiếp sức vừa rồi hẳn là lũ yêu thú truyền tin cho y, sau khi hay tin, cường nhân Yêu tộc này liền tìm đến đây ngay lập tức.
Trong đôi mắt y đong đầy sự bất thiện và khát máu, lũ yêu thú vốn đang rất hiền hòa với Dương Khai dường như cũng bị y gây ảnh hưởng, hết con này đến con khác nghe răng trợn mắt, hung tợn gầm gừ Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười, chậm rãi đứng dậy, thần thái ung dung.
- Con người, ngươi dám xông vào rừng Thú Hải, gan không nhỏ đấy!
Gã Yêu tộc trung niên đó vừa xuất hiện đã quát gầm lên, vừa nói, chân nguyên vừa sôi sục, như muốn lấy mạng Dương Khai.
- Ta đến đây có việc cần làm, mong bằng hữu chớ nóng nảy, có thể nghe ta giải thích được không.
Dương Khai tỏ ra ôn hòa, cười tít mắt.
- Ai là bằng hữu của ngươi!
Gã Yêu tộc đó vung mạnh bàn tay to lớn, tỏ ra khinh miệt:
- Loài người đê tiện, Yêu tộc ta chưa bao giờ và sẽ không làm bằng hữu của các ngươi.
- Ầy...
Dương Khai á khẩu.
Đối phương tỏ thái độ bài xích rõ ràng, khiến hắn không biết làm sao.
- Vậy dám hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
Dương Khai chắp tay hỏi.
- Đại tôn ban tên, Cuồng Sư!
Y ngạo nghễ ra mặt, như rằng được Đại tôn ban tên là vô cùng vinh dự, hừ lạnh bảo:
- Nhớ chưa?
- Nhớ rồi.
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Tên đáng ghét.
Cuồng Sư đắc ý nhìn một vòng, quát:
- Ngươi đã làm gì với đồng bào ta? Tại sao vừa rồi ta thấy họ thân mật với ngươi như thế?
- Đâu có làm gì, chỉ tặng chúng ít đan dược thôi.
Dương Khai giải thích.
- Yên tâm, đều là đan dược dùng để tu luyện, chỉ có lợi chứ không có hại đâu.
- Đan dược?
Cuồng Sư sáng rỡ hai mắt, có vẻ nhạy cảm với hai chữ này.
Dương Khai cười khà khà:
- Chỗ ta vẫn còn một chút, Cuồng huynh có muốn không? Lần đầu gặp mặt, cũng không chuẩn bị được gì, chỉ có chút lễ mọn, bất thành kính ý!
Vừa nói, Dương Khai vừa lấy mấy bình đan dược ra.
Cuồng Sư trông có vẻ động lòng, song hai hàng mày thì đầy sự đấu tranh, nhưng sau khi ngửi thấy mùi đan đó, lý trí y lập tức sụp đổ, chộp liền lấy mấy bình đan dược đó, bất mãn nói:
- Tên đê tiện đáng ghét, chớ hòng dùng mấy thứ này để nịnh bợ ta... Ừm, tuy hiện giờ lão tử thấy ngươi cũng hơi thuận mắt rồi.
Dương Khai phì cười, thầm cảm thấy tên này ngây thơ đến đáng sợ.
Nếu người trong Yêu tộc đều như tên Cuồng Sư này, thì quá dễ làm thân.
Kiểm tra sơ qua mấy bình đan dược, Cuồng Sư hài lòng nhét vào túi quần, nâng niu như báu vật.
Bĩu môi, Cuồng Sư liếc xéo Dương Khai:
- Nghe nói ngươi muốn gặp Đại tôn?
Y không hỏi cũng đã biết ý đồ của Dương Khai khi đến đây, hẳn là tất cả đã được truyền đạt trong hồi thú gầm mà Dương Khai không cách nào hiểu được lúc nãy.
- Ừ, Cuồng huynh có thể tiến cử giúp ta được không?
Cuồng Sư cười nhạo báng:
- Tên tiểu tử này, xem rừng Thú Hải của ta là nơi nào? Ngươi nghĩ Đại tôn Yêu tộc ta là ai? Ngươi muốn gặp là gặp được chắc? Nể mặt ngươi thức thời, ta sẽ không giết ngươi, ngươi từ đâu đến thì hãy trở về đó đi, chớ có làm càn ở nơi này. Hôm nay trước khi mặt trời lặn, nếu ngươi còn dám ở lại đây, thì thời khắc hoàng hôn cũng chính là giờ tử của ngươi!
Dương Khai nhíu mày, kiên nhẫn nói:
- Cuồng huynh, ta muốn gặp Đại tôn của các huynh, thật sự là vì có việc quan trọng cần thương lượng, có thể giúp ta được không?
- Đừng có thử chọc giận ta, con người các ngươi đều không biết tự lượng sức, kết cục của việc chọc giận ta rất thê thảm, rừng Thú Hải xưa nay không cho phép con người đặt chân vào, hôm nay coi như ta đã nương tay với ngươi lắm rồi đấy.
Cuồng Sư hừ lạnh, có vẻ không chút châm chước.
Dương Khai cười ha hả:
- Không phải chứ Cuồng huynh, sao ta lại nghe nói, trước đây có một người thường xuyên đến rừng Thú Hải, uống R*ợ*u nói chuyện phiếm với Đại tôn của các huynh?
Cuồng Sư biến sắc, quát gầm lên:
- Ngươi nghe từ đâu ra? A... Chiếc nhẫn trên tay ngươi sao trông quen vậy?
- Vì người đó khi đến đây cũng đeo chiếc nhân này.
Dương Khai giơ bàn tay ra, hướng chiếc nhẫn về phía y để y nhìn rõ hơn.
- Chuyện cựu Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa qua đời, hẳn là các người đã nghe rồi phải không, ừm, xét về một ý nghĩa nào đó, thì ta chính là người thay thế lão! Cựu Thánh chủ và Đại tôn `là bằng hữu, nên ta muốn mời Đại tôn giúp một việc.
- Ngươi là người thay thế?
Cuồng Sư không khỏi trợn tròn mắt, nhìn Dương Khai một cách tán thưởng:
- Lão đó rất lợi hại, đấu với Đại tôn mà bất phân thắng bại, sao kẻ thay thế là ngươi lại yếu đến vậy?
Y tỏ ra coi thường Dương Khai, cứ như Pu'ng một ngón tay là có thể hất tung Dương Khai lên trời.
Dương Khai không để ý, tiếp tục nói:
- Hẳn là huynh biết, cựu Thánh chủ của bọn ta đã mang đến không ít tinh thạch và linh đan diệu dược cho các người... Hai năm qua, các người không còn được nhận những thứ như vậy nữa đúng không? Ta tiếp nhận vị trí Thánh chủ, sau này có thể sẽ mang đến những thứ các người cần, chẳng hạn như...
- Chẳng hạn như?
Cuồng Sư không khỏi bị thu hút.
- Chẳng hạn như mấy bình đan dược ta vừa tặng huynh.
Dương Khai khẽ cười.
- Đó đã là của ta rồi!
Cuồng Sư bưng kín túi quần mình, cảnh giác nhìn Dương Khai, sợ hắn đòi lại.
- Ta biết, đó là của huynh.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Có điều sau này nếu huynh cần nữa, thì phải để ta gặp mặt Đại tôn trước đã, chỉ khi ta và Đại tôn của các huynh đi đến hiểu nhau rồi, thì mới có thể cung cấp những thứ này cho Yêu tộc, không đúng sao?
Cuồng Sư ngửa mặt lên trời, nhíu chặt mày, trầm tư suy tính.
Suy nghĩ một hồi lâu, y mới gãi đầu, bực bội bảo:
- Sao ta cứ có cảm giác điều ngươi nói hơi lạ thường, nhưng lại có lý... Tên tiểu tử nhà ngươi không gạt ta chứ?
Vừa nói, y trợn to mắt, nhìn thẳng vào mắt Dương Khai.
Dương Khai thản nhiên nhìn lại, không chút chột dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc