Vũ Luyện Điên Phong - Chương 519

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 519: Ngươi giết được sao
Không ngừng có người lao tới Dương Chiếu phủ, đứng xa xa nhìn Dương Khai thần sắc bất thiện, nhưng vừa nhìn thấy Địa Ma thủ hộ bên người Dương Khai đã giật mình không dám manh động.
Thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn của Địa Ma đêm hôm đó đã làm bọn họ bị uy hiếp thật sự quá lớn.
Lúc Địa Ma vội vàng lao tới chưa lâu, Thu Ức Mộng cũng mang theo một đám người trong phủ hiện thân bên cạnh Dương Khai.
Đợi nhìn thấy trạng thái hiện tại của Dương Khai, Thu đại tiểu thư không khỏi hoảng sợ vội vàng tiến lên hỏi:
- Dương Khai, ngươi làm sao vậy?
Hoắc Tinh Thần cũng là hai tròng mắt run rẩy, cảm nhận được sát khí trên người Dương Khai, trong lòng lạnh băng.
Đám người vây xem cũng chỉ trỏ bàn tán Dương Khai, thảo luận vị công tử trẻ tuổi Dương gia này có phải đã bị tẩu hoả nhập ma hay không, đã đánh mất thần trí, bị tà ác lợi dụng.
Nếu thật là như vậy thì đúng là để thiên hạ chê cười.
Trung Đô Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa thuỷ hoả bất dung, người luyện võ Bát đại gia cũng lấy diệt trừ tà ma làm nhiệm vụ của mình. Vị này của Dương gia có hi vọng là người kế vị, không ngờ sắp biến thành tà ma, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ thành đề tài cho người ta đàm tiếu.
Đường Vũ Tiên, Hồ gia tỷ muội, Đổng Khinh Hàn, bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung, Lạc Tiểu Mạn…những đôi mắt ân cần nhìn về phía bên này tràn đầy vẻ lo lắng.
- Ngươi còn tỉnh táo không?
Thu Ức Mộng run giọng hỏi, đôi mắt đẹp nhìn thẳng hai mắt Dương Khai, muốn tìm trong đó một tia nhân tính, đáng tiếc làm cho nàng thất vọng rồi. aÁnh mắt Dương Khai giờ phút này tuy rằng trong suốt nhưng cũng chỉ tràn đầy chết chóc, giống như đã bị thù hận và sát khí ảnh hưởng mai một bản tính.
Trái tim không khỏi run lên, có chút không phân biệt được, Thu Ức Mộng trong đoạt đích chi chiến mặc dù biểu hiện không tầm thường nhưng cũng vẫn đảm đương nhiệm vụ Phó chỉ huy điều động lực lượng trong phủ Dương Khai, nhưng nàng dù sao vẫn là tâm phúc của Dương Khai, tất cả hành động và chỉ huy đều triển khai vì hắn.
Nếu Dương Khai xảy ra điều gì bất ngờ thì tất cả những gì nàng đã làm đều không có chút giá trị.
Dương Khai quay đầu nhìn nàng một cái lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì đâu.
Thu Ức Mộng ngẩn ra, dường như có chút không thể tin được, Dương Khai vẫn còn có thể áp chế tà ác trong người để duy trì ý nghĩ tỉnh táo.
Đổi lại là bất cứ người luyện võ nào, e rằng cũng không làm được.
Địa Ma ở một bên bĩu môi ha hả cười gằn nói:
- Thiếu chủ, khí tức của người bây giờ rất hợp với lão nô, ha ha ha, chủ tớ hai người chúng ta quả nhiên rất có duyên phận.
Thu Ức Mộng không kìm nổi trừng mắt nhìn y, lúc này mới lo lắng hỏi:
- Ngươi đã trở lại mà không hồi phủ lại còn chạy tới đây làm gì?
- Giết người!
- Muốn giết ai?
- Hướng Sở và Nam Sênh.
Nghe vậy sắc mặt mọi người đều biến sắc.
Hướng Sở và Nam Sênh địa vị mặc dù không thể so sánh với các công tử tiểu thư Bát đại gia, nhưng dù gì cũng là người kế nghiệp tương lai của những nhất đẳng thế gia, người như vậy cũng không phải nói giết là giết.
Như Lã Tống đáng ghét như vậy, Dương Khai cũng không có ý định phải lấy mạng y, sao lúc này lại chặn đánh Hướng Sở và Nam Sênh?
Thu Ức Mộng vừa mới yên tâm, lại không khỏi nghĩ tới Dương Khai muốn nổi điên.
- Dương Khai, chúng ta đi về trước được không?
Thu Ức Mộng kéo một cánh tay Dương Khai, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mỏng cầu khẩn:
- Chúng ta về nói chuyện một chút xem có cách nào thích hợp có thể thay ngươi trút giận với Hướng Sở và Nam Sênh hay không?
Dương Khai nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc cổ quái nhìn nàng.
- Ta nói thật, ngươi chắn ở đây cũng không có cách nào giết người. Dương Chiếu phủ nhiều người như vậy, cho dù là tất cả chúng ta xông vào cũng chưa chắc có thể giết được bọn họ.
Thu Ức Mộng lại nói tiếp:
- Chúng ta về đi được không?
Hoắc Tinh Thần tròng mắt không khỏi trợn tròn.
Y còn chưa bao giờ nhìn thấy Thu Ức Mộng dịu dàng như vậy. Thu đại tiểu thư từ trước tới nay tài trí thông minh, làm cho người ta có cảm giác nàng rất khôn khéo, khiến tất cả mọi người đều không để ý đến mặt nữ tính của nàng.
Nữ nhân như vậy một khi đã dịu dàng đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là hấp dẫn vô cùng, không thể ngăn cản được.
Hoắc Tinh Thần tự tính nếu mình được nàng đối đãi dịu dàng như vậy thì ắt hẳn xương cốt đã mềm nhũn, đến lúc đó nàng muốn làm sao sẽ làm vậy.
- Đúng vậy Dương Khai, chúng ta về bàn bạc một chút, bàn bạc mấy ngày mấy đêm cũng không sao.
Lạc Tiểu Mạn cũng không biết ở đâu dũng cảm, không ngờ cũng dám nói chuyện với Dương Khai.
Bốn thiếu nữ khí chất khác nhau của Vạn Hoa Cũng cũng gật đầu tán thành, tiếp tục khuyên Dương Khai.
Mặc dù lời nói không giống nhau nhưng đều chung mục đích, mỗi người đều dịu dàng đến rối rắm, trên gương mặt nữ tính hiện ánh hào quang loóng lánh.
Những người còn lại nhìn nhau, thần sắc cũng không khỏi quái dị.
Dương Khai nhíu nhíu mày nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng trên mặt Thu Ức Mộng mở miệng nói:
- Các ngươi coi ta là trẻ con à?
Tuy là nói như vậy nhưng Dương Khai trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bất kể là như thế nào những người này cũng đều là đang quan tâm đến mình.
Những cô gái sắc mặt ửng đỏ, giờ mới hiểu được thần trí của hắn quả thực rất minh mẫn, cũng không có dấu hiệu hỗn loạn.
Dương Khai khẽ cười một tiếng, trên mặt tuôn ra một tia ôn hoà cảm kích, thản nhiên nói:
- Ta thực sự không sao, các ngươi không cần lo lắng.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi nghiêm sắc mặt trầm ngâm một hồi nói:
- Được, ta tin tưởng ngươi quả thực không có việc gì, nhưng ngươi nói muốn giết Hướng Sở và Nam Sênh, ngươi muốn giết như thế nào? Nơi này là Dương Chiếu phủ, bên trong có gần ngàn người luyện võ, số người nhiều hơn chúng ta gấp bốn năm lần. Ngươi cho dù có giết được bọn họ thì đại đa số người ở đây cũng đều được chôn cùng, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?
- Ngươi quá đề cao bọn họ.
Thần sắc Dương Khai lạnh xuống, chậm rãi lắc đầu:
- Số người không nói lên tất cả, Nhị ca lại là người cẩn thận, chắc chắn huynh ấy phải nắm chắc chắn vạn toàn, tuyệt đối không thể khai chiến với chúng ta.
- Huynh ấy phải e dè đại ca, huynh ấy muốn dành chiến thắng trong đoạt đích chi chiến. Ha ha ha, ta không sợ.
Dương Khai bật cười lớn.
Thu Ức Mộng sửng sốt, không ngờ Dương Khai giờ phút này không những không có vấn đề gì mà suy nghĩ còn rõ ràng như vậy, ngay lúc đó nàng rất bất ngờ.
Một người có thể buông tay buông chân làm lớn một phen, một người có thể bó chân bó tay ngó trước ngó sau suy xét chu toàn, sự tình phát triển chỉ sợ cũng đúng như Dương Khai đang nói.
Thu Ức Mộng còn đang thất thần, Dương Chiếu đã đi từ trong phủ ra, sắc mặt bình tĩnh, bên cạnh có sự thủ hộ của rất nhiều người luyện võ hùng mạnh, y lạnh quát:
- Cửu đệ, ngươi có ý gì?
Dương Chiếu cũng nổi trận lôi đình, thất lợi của Hướng Sở và Nam Sênh đã làm y đủ thất vọng rồi, tuy rằng âm thầm kinh ngạc thực lực của Dương Khai hùng mạnh nhưng bị y dẫn người đến chặn ngoài phủ như vậy, Dương Chiếu cũng cảm thấy mất mặt.
Đây còn là ban ngày, tuy rằng trên bầu trời mây đen hội tụ, không nhìn thấy một tia sáng mặt trời nhưng Cửu đệ làm như vậy không khỏi cũng quá là không coi mình ra gì rồi.
- Nhị ca.
Dương Khai thản nhiên nhìn về phía y, gật đầu.
- Thủ đoạn của Nhị ca thật cao, lần này suýt làm cửu đệ gặp hạn rồi.
Dương Chiếu miệng khô khốc hừ lạnh nói:
- Không cần châm chọc, là ta đánh giá thấp thực lực của ngươi. Lần này nếu ta đích thân xuất mã thì bây giờ nhà ngươi không thể đứng đây nói chuyện với ta đâu.
Dương Khai khinh miệt cười:
- E rằng nhị ca đích thân xuất mã cũng không thành.
Dương Chiếu thần sắc lạnh xuống, trầm giọng nói:
- Cửu đệ, Nhị ca giờ mới phát hiện ra, hoá ra ngươi mới là người càn rỡ nhất Dương gia.
Dừng một chút, chậm rãi lắc đầu nói:
- Cửu đệ, chỉ vì một đệ tử Lăng Tiêu Các, có đáng không? Chuyện xảy ra ta đã nghe nói, quả thật, ngươi và Khang Trảm đã có hẹn ước, hai người họ Hướng họ Nam lại động tới bọn họ, đó là sai lầm của bọn họ, nhưng ngươi cũng đã giết không ít người, hoả khí chắc cũng nên tiêu bớt đi rồi chứ? Ngươi dắt người đến chặn ở cửa nhà nhị ca có phải là có gì không thích hợp không? Hay là…ngươi cảm thấy nhị ca dễ bắt nạt?
Nói xong lời cuối cùng, Dương Chiếu đã lớn tiếng chất vấn.
Theo sự chất vấn của y, những người luyện võ bên cạnh đều âm thầm ngưng tụ sức mạnh rồi đột nhiên giương cung bạt kiếm.
Dương Khai thần sắc đủng đỉnh âm thanh lạnh lùng nói:
- Nhị ca, lần này ta không muốn lý luận gì với huynh mà chỉ muốn giết người, giết được hai người kia ta lập tức đi ngay.
- Có ta ở đây ngươi giết được sao?
- Vậy không còn gì để nói rồi.
Dương Khai vẻ mặt thất vọng chậm rãi lắc đầu ánh mắt quét qua Dương Chiếu nhìn phía đằng sau y. Nơi đó Hướng Sở và Nam Sênh không biết đã lén lút chạy ra từ lúc nào, đang lẩn trong đám người quan sát.
Phát hiện ánh mắt Dương Khai nhìn tới, cả hai người không khỏi sắc mặt trắng bệch.
- Hôm nay bấy kể là ai bảo vệ các các ngươi cũng chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Dương Khai đột nhiên lộ vẻ mong mỏi, lạnh lùng quát một tiếng, tròng mắt hiện ra một tia hàn ý ác nghiệt.
Rắc rắc rắc…
Mặt đất bỗng nhiên đóng băng, hàn ý ác nghiệt không gì sánh kịp ập xuống, từ chỗ Dương Khai làm trung tâm, trước mặt một khu vực hình quạt trong nháy mắt biến thành một vùng băng lạnh.
Cảm nhận được sát khí và nguy hiểm chất chứa trong cái lạnh kia, sắc mặt đám người Dương Chiếu phủ đại biến, nhất tề bay lên không trung né tránh băng hàn này ăn mòn.
Khác với nguyên khí tu luyện từ Chân Dương quyết, năng lượng Ngạo Cốt Kim Thân vừa tà ác lại băng giá, cực điểm đối đầu với Chân Dương nguyên khí.
Dương Khai vừa động dùng sức mạnh tà ác này đã làm nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống.
Địa Ma cười quái dị một tiếng, giơ tay đánh ra một đạo huyết quang, vùng đất vừa biến thành lạnh giá bỗng nhiên bị ánh hào quang đỏ bao trùm, tại chỗ nồng đậm như máu tươi có một nhân ảnh quỷ dị xuất hiện.
Đó là con rối Huyết ma mà Địa Ma luyện ra, chỉ cần có biển máu kia tồn tại thì nó sẽ bất tử.
Huyết ma lặng lặng đứng sừng sững trên biển máu, không có chút động tác nào, chỉ có sát khí ngập trời truyền ra từ người nó.
Đường Vũ Tiên cũng đồng thời quát một tiếng dịu dàng, lực lượng thần thức khổng lồ từ bốn phía mở ra.
Đám người luyện võ bên người Dương Khai không do dự đều lần lượt rút bí bảo trên người mình ra.
- Gừm.…
Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, phía sau Dương Khai mọc ra cái đầu ba sừng cực lớn, đó là một chiếc đầu thuần tuý do năng lượng màu đen hội tụ thành.
Đầu ba sừng loạng choọang, hai con mắt như chuông đồng toả ra ánh nhìn lạnh lẽo khiếp đảm.
Bị cặp mắt kia nhìn chăm chú không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian dần qua, nó rốt cục lộ ra toàn cảnh dữ tợn, một tiếng kinh hô vang lên.
Kia lại là một con giao long đen xì như mực, thân hình dài đến vài chục trượng xoay quanh đỉnh đầu Dương Khai, sống động như thật.
Hướng Sở và Nam Sênh chỉ nhìn thấy giao long, chân đã không khỏi mềm nhũn, suýt chút ngã ngồi ngay tại chỗ.
Dưới Thái PhòngSơn, Dương Khai chỉ dựa vào chân nguyên ngưng tụ thành con giao long này mà cắn đứt một vị Thần Du Cảnh nhị tầng mà không mất bao nhiêu sức lực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc