Vũ Luyện Điên Phong - Chương 466

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 466: Là y?
Năng lượng cuồng bạo hỗn loạn lúc lâu mới ổn định lại
Tinh quang rực rỡ chói mắt biến mất không thấy gì nữa. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cả người rơi xuống, một lúc sau mới ổn định thân hình
Đối kháng chính diện với Huyền cấp trung phẩm vũ kỹ của Liễu Khinh Diêu, mặc dù Tinh Ngân cũng kkhông chống đỡ được hoàn toàn, huống chi cảnh giới tu vi hai người chênh lệch lớn, trung gian còn có phân thủy lĩnh Thần Du Cảnh
Dương Khai không được khỏe lắm, thân hình Liễu Khinh Diêu cũng hơi nhoáng lên một cái, bóng dáng thật lớn đột nhiên nứt vỡ. Y như bị một thanh kiếm sắc đâm trúng, khí thế toàn thân như bị rút đi
Áp lực khủng bố tán đi, mọi người như mây mù gặp trăng rằm
Định nhãn nhìn lại, hai người kia vẫn đối diện cách xa nhau hai mươi trượng giống như chưa bao giờ giao thủ
Mấy đệ tử Dương gia tròn mắt
Bọn họ không ngờ trình độ Dương Khai mạnh mẽ như vậy!
Mỗi người đều hiểu được, hắn thực lực không kém. Nhưng dù có đánh giá cao như thế nào đi nữa, cũng đã coi thường cửu đệ này. Thật sự đơn đả độc đấu, Dương gia không ai là đối thủ của hắn
Chẳng qua là Chân Nguyên Cảnh bát tầng làm sao có thể đánh ngang với Liễu Khinh Diêu Thần Du Cảnh tam tầng?
Đám người Dương Chiếu sắc mặt có chút khó coi, tuy nói đoạt đích chi chiến, thực lực cá nhân không quá quan trọng nhưng là người luyện võ, vẫn hi vọng mình có thể theo đuổi đỉnh cao võ thuật, đi vào Thần Du Chi Thượng, được vạn người kính ngưỡng
Điều này và đoạt đích chi chiến, tranh đoạt vị trí người thừa kế gia tộc cũng không hề xung đột
Chỉ có Dương Uy lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng thì âm thầm thở dài một hơi
- Còn có một chiêu!
Dương Khai cười khẽ nhìn Liễu Khinh Diêu
Người sau thần sắc ngưng trọng, không dám khinh thường Dương Khai. Đều ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ y lại lắc đầu:
- Không cần. Ngươi bây giờ. Cũng không phải đối thủ của ta! Nhưng ta thừa nhận ngươi có tư cách đối chiến với ta
Khi nói chuyện, tùy tay ném Huyền cấp bí bảo ςướק được cho Dương Khai, ánh mắt sáng quắc mà nói:
- Ta chờ ngươi, tiến vào Thần Du Cảnh, chúng ta lại đánh với nhau một trận!
Dương Khai tùy tay bắt lấy bí bảo, hơi ngạc nhiên. Ánh mắt lóe lên một cái. Cũng không nói gì thêm nữa.
Vừa rồi hai chiêu, Liễu Khinh Diêu không dùng toàn lực
Nhưng Liễu Khinh Diêu không biết, hắn cũng không dùng toàn lực, Dương Khai sở dĩ làm chim đầu đàn cũng chỉ vì Huyền cấp bí bảo quý hiếm kia thôi, nếu không hắn đã chẳng thèm so chiêu với Liễu Khinh Diêu
Tuy nhiên hiện tại xem ra, người này có chút tự cao lại không phải ương ngạnh đáng ghét.
Hiện giờ bí bảo trong tay không cần giằng co nữa
Nhìn thấy bí bảo mà Liễu Khinh Diêu phải hiến tế Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp để đạt được ném cho Dương không chút thương tiếc, tròng mắt mọi người đỏ lên, hơi thở cực nóng
Trong nháy mắt lại là lão cửu chiếm ưu thế, giành được hai bộ Huyền cấp bí bảo!
Quay đầu nhìn thoáng qua Dương Uy, Liễu Khinh Diêu nhẹ nhàng gật đầu:
- Đại thiếu gia, ta biết cực hạn của Dương gia, cửu thiếu gia có tiềm lực hơn ngươi, nhưng Liễu Khinh Diêu ta chưa tới cực hạn. Chúng ta còn có thời gian, thế hệ này, ai lợi hại hơn đến lúc đó tái đấu một lần
Nói xong, xoay người rời đi.
Mọi người thần sắc đều có chút phức tạp khi nhìn về phía Dương Khai, trong mắt có ý kiêng kị hơn, dường như phải xem lại vị cửu đệ này
Dương Khai thần sắc thản nhiên, đợi sau khi Liễu Khinh Diêu rời khỏi liền bay xuống phía dưới
- Khốn kiếp, vẫn còn có một bộ!
Dương Kháng cũng lấy lại tinh thần, đuổi bám chặt theo. Tám bộ Huyền cấp bí bảo, sáu huynh đệ một người được một bộ, còn có một bộ rơi xuống Phá Kính Hồ. Sự cấm chế của Huyền cấp bí bảo và Phong Nguyên Chú khiến không ai dám tùy tiện xuống hồ tìm, cho nên tới giờ chưa ai hỏi thăm món bí bảo đó
Nghe Dương Kháng hô, mọi người bừng tỉnh, vội vàng tranh nhau chỉ sợ người khác tranh mất phần
Tuy nhiên bất kể là ai, cũng không dám lại gần Dương Khai quá
Hiện tại huyết thị của mọi người bị phong bế chân nguyên, không có huyết thị thủ hộ, cùng với biểu hiện vừa rồi của Dương Khai, muốn bắt bọn họ quả thật là dễ dàng
Vì nguyên nhân này mà bại trận trong đoạt đích chi chiến thì cũng không đáng
Dương Khai cũng phát hiện bọn họ đều đang cảnh giác phòng bị mình, tự nhiên sẽ không làm chuyện không đâu.
Tuy nhiên một lát sau, sáu người liền về trận doanh của mình
Bí bảo Thiên cấp thứ chín vẫn đang bị ςướק đoạt, hiện tại phân nửa đã có sở hữu, chỉ còn lại có một phần nhỏ lưu lạc bên ngoài, càng không ngừng bị qua tay đổi chủ, trường hợp so với vừa rồi càng thêm kịch liệt náo nhiệt.
Võ giả trong sáu doanh trại không ngừng xuất hiện thương vong
Hoắc Tinh Thần đã trở lại , Hoắc gia tổn thất nhân sự không nhiều lắm, hai Thần Du Cảnh ngũ tần tuy rằng đều bị thương, nhưng thương thế không nghiêm trọng, những Chân Nguyên Cảnh khác ૮ɦếƭ hai ba người
-Khai thiếu!
Hoắc Tinh Thần vẻ mặt vẻ lo lắng:
- Có muốn ta bảo cha đem phế Hướng gia, Nam gia?
Dương Khai quay đầu nhìn y một cái, có chút không biết vì sao y nói vậy
-Hướng Sở và Nam Sênh dẫn theo hai nhóm người ngựa, chỉ đối địch với người của chúng ta, đến bản công tử cũng không thèm để mắt. Dương thiếu ngươi nói một câu, ngày mai ta sẽ bảo cha ta dẫn người tiêu diệt hai nhà Hướng, Nam
Dương Khai cười cười một tiếng:
- Chịu không nổi à? Chịu không nổi cũng đừng có tới tham gia đoạt đích chi chiến!
Hoắc Tinh Thần liếc mắt, rầu rĩ nói:
- Cái gì mà chịu không nổi, chỉ là bọn họ như vậy hại người không lợi mình, chỉ ứng phó với ngươi. Ta cũng biết quy tắc đoạt đích chi chiến, không cho phép lén trả đũa các nhóm tham dự. Nhưng bản công tử là ai, Hoắc Tinh Thần vô lại lưu manh ta không quan tâm quy tắc đó.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Không cần, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ trả giá.
Tình trạng này hắn cũng biết, biết Hướng Sở và Nam Sênh oán niệm với mình rất lớn cho nên mới nhằm vào mình như vậy. Nhưng nếu âm thầm đi trả đũa hai nhà Hướng Nam, khẳng định là không được. Cứ như vậy, sẽ liên lụy đến tất cả thế lực, đến lúc đó ai còn dám tới tham gia đoạt đích chi chiến?
- Được, ngươi nói vậy cũng được,
Hoắc Tinh Thần không có ý kiến gì:
-Tuy nhiên Dương thiếu, ngươi nhớ kĩ, không riêng gì hai nhà Hướng Nam, còn có tên Lã Tống có mắt không tròng kia cũng vậy. Đợi đến ngày nào đó, đối đầu với bọn họ, bản công tử nhất định không tha. Tất cả mọi người phải ૮ɦếƭ!
- Sẽ có một ngày như vậy đấy.
Dương Khai cười lạnh một tiếng.
- Mặt khác, tiểu tử Thu Tự Nhược, cũng có điểm gì là lạ, tuy rằng không giống ba nhà Hướng Nam Lã nhằm vào ngươi một cách rõ ràng, nhưng cũng đối địch với chúng ta mọi nơi. Ta phỏng chừng y là muốn mượn việc đánh bại ngươi để củng cố địa vị kế vị của y ở Thu gia
Thở dài:
-Phía trên còn có tỷ tỷ Thu Ức Mộng, y không dễ dàng đâu, đều là người của Trung Đô, về sau tha mạng chó cho y
Khi nói chuyện, giống như có lẽ đã nhìn đến cảnh tượng mình thắng lợi
- Không nói chuyện này, tình hình bí bảo như thế nào?
Dương Khai đưa mắt nhìn về phía Phá Kính Hồ. Nhẹ giọng hỏi
- Còn ở dưới
Hoắc Tinh liếc bốn phía
- Tất cả mọi người đang ngó chừng, nhưng không ai dám đi xuống.
Dương Khai gật gật đầu, cấm chế bí bảo và Nguyên Phong Chú khiến mọi người sợ ném chuột vỡ đồ, hiện tại không ai dám xuống lấy, chỉ nhờ bên ngoài xem ai là người tiên phong
Muốn gách vác tấn công của cấm chế gây ra, tối thiểu cũng là một vị Thần Du Cảnh bát tầng mới có thể đỡ nổi. Nhưng đỡ được những công kích này cũng không làm nên chuyện gì, còn có Phong Nguyên Chú, đến huyết thị đều trúng chiêu rồi, Thần Du Cảnh bát tầng bình thường sao có thể thoát được?
Nói cách khác, muốn phá vỡ cấm chế bí bảo và Phong Nguyên Chú phải hi sinh ít nhất một vị Thần Du Cảnh bát tầng
Không ai nỡ
Dương Khai chau mày, âm thầm cảm thấy sự tình có chút khó khăn.
Không chỉ có hắn, năm người khác cũng giống như thế, đều là vẻ mặt tham lam thêm u sầu.
Dương Khai đã đoạt hai bộ Huyền cấp bí bảo. Về sau việc tấn công và phòng thủ sẽ chiếm được một vài ưu thế. Bây giờ một bộ bí bảo cuối cùng chưa ai sở hữu, ai cũng đang trông chờ
Lúc mọi người cảm thấy bó tay bỗng ở dưới đáy Phá Kính Hồ bỗng truyền đến dao động năng lượng cực lớn
Sáu người Dương gia tụ tập ở ven hồ biến sắc, ngẩng đầu đánh giá lẫn nhau
Dao động này hiển nhiên là cấm chế bí bảo gây ra
Không ngờ có kẻ lẻn xuống đáy hồ? Là ai?
Quét mắt qua một cái, Dương Khai thần sắc không khỏi ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt năm huynh trưởng cũng giống mình đều hoài nghi người khác.
Không kịp nghĩ nhiều, thần thức đều thăm dò đáy hồ
Đoàng
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, toàn bộ Phá Kính Hồ đã xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất. Nước hồ bị máu tươi nhuộm đỏ, dưới sự thôi động của năng lượng kịch kiệt phụt lên cao mười mấy trượng như con giao long xuất hải rồi lập tức đổ xuống, cảnh tượng hùng tráng.
Dương Khai ánh mắt bình tĩnh, tìm kiếp khắp hồ
Một đạo ánh sáng âm u ập vào mắt, là Huyền cấp bí bảo rớt xuống hồ nước
Bí bảo xuất hiện bắn ra năng lượng màu lam
Phong Nguyên Chú!
Một luồng Phong Nguyên Chú không ngờ trực tiếp quấn lên hư không, sau khi vây quanh tầm vài vòng, một đạo thân ảnh mơ hồ như ẩn như hiện trong lớp nước hồ đầy trời, bị Nguyên Phong Chú trói buộc không thể động đậy.
- Là y!.
Từ trước đến nay trầm mặc ít lời, Ảnh Cửu không kìm nổi kinh hô một tiếng.
Dương Khai không hề nghĩ ngợi, bay lên trời, xông lên phía Phá Kính Hồ, miệng nở một nụ cười lạnh, thúc dục chân nguyên
Soạt, Tu La Kiếm xuất hiện trên tay, tập kích bất ngờ, kiếm quang che trời phủ đất rải tán ở bên người Dương Khai, trường kiếm huy động, kiếm quang bắn một lượt.
Hắn cũng nhận ra thân ảnh mơ hồ này rồi.
Chính là cao thủ thần bí vụng trộm lẻn vào đan phòng
Không nghĩ tới người này lá gan lớn như vậy, không ngờ cũng lẻn vào đến nơi này, chỉ e khi mình giao chiến với Liễu Khinh Diêu đã lẻn xuống đáy hồ
Nhóm huyết thị bị Phong Nguyên Chú phong bế không nhận thấy được sự hiện hữu của y, duy chỉ có người có thể thăm dò được khí tức như Dương Khai lại phân tâm bị y chiếm tiên cơ.
Tuy nhiên, bí bảo thuộc về ai, còn chưa xác định!
Nếu đã lộ tung tích, trước mắt bao người, muốn xem ngươi trốn như thế nào! Dương Khai cười lạnh.
Vẻ tươi cười vừa mới hiện ra, thân ảnh mơ hồ bị Phong Nguyên Chú trói buộc kia lại ầm ầm bạo vỡ, hóa thành hơi nước như tình hình lúc sáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc