Vũ Luyện Điên Phong - Chương 248

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 248: Sỉ nhục
Nghĩ đến đây, Diêu Hà nói với Diêu Khê:
- Diêu Khê à, muội dùng huyết châu trước đi.
Trên mặt Diêu Khê hiện lên một vẻ cảm động và dịu dàng, khẽ gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía những võ giả Đại Hán, vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Thu thập huyết châu lại đây cho ta!
Mười bảy mười tám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai chịu đứng dậy.
Trong khoảng thời gian này, ở dưới tay Diêu Hà và Diêu Khê, bọn họ đã chịu không ít sự áp bức và lăng nhục, hận không thể nghiền xương bọn chúng thành tro bụi, làm sao chịu làm việc giúp chúng?
Nhưng người ta đã hạ lệnh rồi, có dây dưa không làm cũng không được, ngộ nhờ chọc giận bọn chúng, chi có thể bị đày đọa và tai vạ nhiều hơn thôi.
Dạ Hàm của Vạn Hoa Cung tức giận đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đi!
Dương Khai vừa nhìn, đưa tay kéo nàng ta một cái:
- Ta đi cho, ngươi nghĩ ngơi đi.
Tất Tu Minh đang ngồi, nghe vậy đột nhiên trợn mắt, ha hả cười:
- Sao? Mới bị thu phục đã trung thành rồi, loại chuyện lặt vặt này cũng muốn tranh
làm?
- Đúng vậy. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Dương Khai cười ha hả đứng lên.
Tất Tu Minh và sư đệ của y cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh miệt, làm cho rất nhiều người thấy khó chịu.
Đi một vòng qua chỗ những con yêu thú vừa ૮ɦếƭ, thu được ba bốn chục viên huyết châu, sau đó bước nhanh đến trước mặt ba tên Sâm La Điện.
Diêu Khê thần sắc lãnh đạm nhìn Dương Khai, trên mặt hơi cảnh giác.
Suy cho cùng Dương Khai do Tử Mạch đưa đến, Diêu Khê không thể không đề phòng.
- Ném huyết châu qua đây!
Dương Khai tới gần khoảng ba trượng, Diêu Khê lạnh lùng ra lệnh, không cho hắn đến gần nữa.
Dương Khai khẽ gật đầu, dùng lực vừa đủ, không ngừng ném hơn ba mươi viên huyết châu qua đó, Diêu Khê đón được hết không rơi một viên.
Tử Mạch lạnh lùng nhìn, đợi Diêu Khê nhận hết số huyết châu mới mở miệng nói:
- Bây giờ các ngươi đã toại nguyện rồi. Nếu các ngươi không còn chuyện gì khác, ta phải đi trước.
Diêu Hà và Diêu Khê nhìn nhau, cả hai cười nhạt:
- Sự tỷ muốn đi đâu?
Tử Mạch biến sắc trầm giọng nói:
- Ta đi đâu, các ngươi không quản nổi đâu!
Diêu Khê cười duyên:
- Sư tỷ vẫn nóng tính như vậy. Bọn ta cũng là vì lo lắng cho tỷ thôi. Ở nơi dị địa này đầy rẫy nguy hiểm, bây giờ tỷ không còn yêu thú thủ hộ, chạy ra ngoài ngộ nhờ gặp phải bất trắc gì, bọn ta ăn nói với sư phụ thế nào đây.
Tử Mạch nhìn bọn họ với vẻ không thể ngờ nói:
- Ngay cả ta mà các ngươi cũng muốn kiểm soát?
Diêu Hà nói:
- Sư tỷ nói gì vậy, chúng ta vốn là một nhà, dĩ nhiên nên chăm sóc lẫn nhau.
Diêu Khê cũng gật đầu:
- Đúng thế, vì lo lắng cho sự an nguy của sư tỷ, sư muội thấy tỷ ở lại đây thì vẫn tốt
hơn.
Khóe miệng Tử Mạch hiện ra nét cười lạnh, sắc mặt vô cùng bi thương. Trên đường tới đây, Dương Khai đã từng nói với nàng, Diêu Hà, Diêu Khê rất có khả năng một là không làm hai là không dừng, sẽ đem tất cả chuyện này làm tới cùng.
Nếu bọn họ dám động đến yêu thú của nàng, thì sẽ dám động đến nàng! Dương Khai đã nói với nàng như vậy.File text chỉ có tại \' t ung h oanh . com\'
Tử Mạch vốn còn ôm chút hy vọng, nhưng hiện tại xem ra Dương Khai nói quá đúng
*** Tử Mạch ở một nơi như thế này, chi cần sau khi làm xong xử lý cho tốt,
căn bản sẽ không lưu lại bất kì manh mối nào. Còn về những võ giả Đại Hán, tất cả sẽ bị Diêu Hà, Diêu Khê diệt khẩu thì còn gì phải e sợ?
Trước tiên tiêu diệt yêu thú của nàng rồi biến nàng trở thành mục tiêu. Tất cả những điều này giống y hệt với suy đoán của Dương Khai. Không biết nên nói hắn biết trước tương lai hay nói hắn hiểu rõ tính lật lọng của lòng người.
Tử Mạch trầm mặc, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm.
Diêu Khê đột nhiên nhíu mày quay đầu nhìn Dương Khai, không chút khách khí khiển trách:
- Ngươi đứng ở đây làm gì, còn không mau cút về chỗ?
Nói xong lại khinh miệt nhìn Từ Mạch:
- Sư tỷ, tỷ dạy dỗ thủ hạ như vậy sao? Một chút giáo dục cũng không có.
Tử Mạch không trả lời, Dương Khai cũng lung túng cười, cẩn thận ôm quyền hướng về phía nàng, ánh mắt hếch về phía Tử Mạch, vẻ mặt trở nên thù hằn, mở miệng nói:
- Hai vị, hai vị có thể khiến con tiện nhân này lấy con tràng tử ra khỏi người ta không? Ta nguyện cải tà quy chính, trang thành với hai vị.
Tử Mạch nghe vậy, bỗng quay đầu nhìn Dương Khai, cắn răng nói:
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
- Tiện nhân! Sao nào?
Dương Khai như tim được chỗ dựa vững chắc, không khoan nhượng vùng lên.
- Ha ha
Tử Mạch tức giận cười ngược lại,
- Dám gọi ta như vậy, xem ra ngươi quên là ai đang làm chủ rồi.
Lời này, là câu lúc trước Dương Khai nói cho nàng nghe, nhưng bây giờ trả về chỗ
cũ.
- Lúc trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ!
Tử Mạch đằng đằng sát khí mắng yêu, Dương Khai lập tức ngã trên mặt đất vô cùng khổ sở, hai tay ôm bụng không ngừng lăn lộn, miệng kêu với Diêu Hà, Diêu Khê:
- Hai vị cứu mạng, ta thật sự có lòng trung thành với hai vị, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc!
Biến cố ở bên này, tự nhiên thu hút sự chú ý của những võ giả Đại Hán.
Nghe những lời không biết xấu hổ như vậy của Dương Khai, phàm là người có chút giao tinh với hắn cũng không nhịn được mà lộ vẻ đau lòng. Nhất là bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung, hiển nhiên không ngờ Dương Khai lại không có khí phách như thế.
Ngược lại, Tất Tu Minh và sư đệ y lặng người một lát rồi cười lớn:
- Hắn nói cái gì? Hắn muốn trung thành với hai kẻ kia? Ha ha ha thật là buồn cười, vừa nãy đã muốn như vậy rồi, quả nhiên là đi tỏ lòng trung thành mà. Ta đã nói sao hắn lại cần cù như vậy, quả nhiên là thế!
Nói xong, còn hung hăng nhổ bãi nước miếng xuống đất, trong mắt vạn phần khinh
miệt.
Si nhục, quá là si nhục! Tuy đám võ giả Đại Hán bị khống chế, nhưng không ai chịu hèn mọn cúi đầu cầu xin như Dương Khai.
Bên kia, Dương Khai còn đang gào thét như xé một xé gan, dường như không biết mình đang bị mất mặt thế nào:
- Hai vị cứu mạng, niệm tinh ta có lòng đi nương nhờ kẻ khác, cứu ta!
Diêu Hà và Diêu Khê hiển nhiên không ngờ có thể xem được một vở kịch hay như thế này.
Bọn họ muốn đối phó Tử Mạch, Dương Khai là võ giả do Tử Mạch đưa đến, nhưng mà hiện giờ, hai người lại lục ***c nội bộ.
Hay, hay!
Không vì cứu tính mạng Dương Khai, chi vì đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Tử Mạch, Diêu Hà và Diêu Khê cũng cảm thấy không thể nhìn nổi nữa. Còn nhìn nữa, võ giả
Đại Hán này đến xương cốt cũng chẳng còn mà biến thành phế vật mất.
- Sư tỷ dừng tay đi.
Khuôn mặt Diêu Khê lộ vẻ đắc ý, cố nén cười, thản nhiên nói.
Tử Mạch ngẩng đầu, hai mắt lạnh như băng:
- Sao? Ta dạy dỗ thủ hạ của mình các ngươi cũng muốn xen vào?
Diêu Hà nói:
- Nếu là người khác, bọn đệ đương nhiên không thể xen vào, nhưng sư tỷ, tỷ cũng nghe rồi đấy, hắn muốn trung thành với hai người bọn đệ, cho nên bây giờ hắn là người của bọn đệ, sư tỷ không thể không hiểu chuyện được?
Hai người nhìn nhau, Tử Mạch thở phì phì, nghi một lát, mới cắn răng nói:
- Được, nếu sư đệ sư muội muốn, việc đó đương nhiên sư tỷ sẽ thành toàn!
Diêu Hà nén cười, dường như mới đánh một trận đã đại thắng, đã đắc ý ra mặt.
Dương Khai lăn lộn trên mặt đất, lúc này mới từ từ ngừng kêu thảm và giãy dụa, cả người y phục ướt nhẹp mồ hôi, lảo đảo đứng dậy, ôm quyền với Diêu Hà, Diêu Khê, cảm kích nói:
- Đa tạ hai vị, mấy ngày nay ở dưới tay tiện nhân kia đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ.
Diêu Hà nhìn Dương Khai thâm ý sâu sắc, gật đầu nói:
- Ấy, sư tỷ tính tinh không tốt, nhưng mà ngươi đã có được lựa chọn chính xác, đi theo chúng ta, không để ngươi phải chịu khổ!
- Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị! Dương Khai càng tỏ ra nịnh bợ.
Bên phía đám võ giả Đại Hán, Tất Tu Minh không ngừng cười nhạo:
- Gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng lẽ hắn không biết bất luận rơi vào tay ai, kết cục cũng là một chữ ૮ɦếƭ à?
Dương Khai đứng thẳng trở lại, nhe răng cười độc ác nhìn Tử Mạch, miệng nói không chút khách khí:
- Tiện nhân, lấy trùng tử trong người ta ra, nếu không ta cho ngươi biết tay!
Đúng là cáo mượn oai hùm!
Mượn thế ra oai, chính là ý này.
Diêu Hà, Diêu Khê càng đắc ý.
Bọn họ không cần phải trực tiếp gây khó dễ với Từ Mạch nữa rồi, chi cần bây giờ Dương Khai phản bội thôi cũng đủ khiến nàng mất trắng.
- Được, được!
Tử Mạch đau đớn, xem ra là bị chọc tức không nhẹ:
- Ngươi đã muốn, thì cứ như ngươi muốn đi! Chi là ngươi cho rằng rơi vào tay bọn họ thì sẽ có kết quả tốt đẹp chắc? Sớm muộn gì cũng là một chữ ૮ɦếƭ, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận!
Dương Khai ngửa mặt lên trời, khí thế ngang ngược càn rờ:
- Cần tiện nhân ngươi quản nhiều chuyện, lão tử can tâm, ngươi quan tâm ta quá nhi!
Diêu Hà, Diêu Khê nhìn nhau, chi cảm thấy tên võ giả Đại Hán này thật là một thằng ngốc gà mờ. Nhưng mà, nếu không phải như vậy, hắn cũng không thể ngu đến nỗi thẳng mặt chống đối Tử Mạch.
Huynh muội nhà họ Diêu trong lòng đắc ý, đám võ giả Đại Hán kia hận không thể đập đầu xuống đất. Tuy giao tinh với Dương Khai không quá thân thiết, nhưng lúc này họ cũng thấy rất mất mặt. Tất cả mọi người đều từ Đại Hán đến, bây giờ lại làm những chuyện này trước mặt bọn người Thiên Lang, mất mặt xấu hố quá đi!
Đã thế cái tên gây ra chuyện kia vẫn không có chút tình ngộ nào.
Duy chỉ có Lãnh San, lơ đãng ho nhẹ một tiếng, che miệng, trong mắt thoáng qua nét buồn cười.
Nàng thật sự rất hâm mộ trình độ diễn xuất của hai người họ.
Đúng với kế hoạch của Dương Khai trù tính từ trước, lại càng phục sát đất. Sự tình bây giờ, cũng không có gì khác với dự đoán của hắn.
Lãnh San biết, chỉ cần qua bước này, vở kịch kia sẽ bắt đầu, lập tức lặng lẽ đi đến bên Hàn Tiểu Thất của Vạn Hoa Cung, lặng lẽ nói nhỏ vào tai nàng ta.
Hàn Tiểu Thất nghe xong mắt chợt sáng lên, kinh ngạc nhìn Lãnh San, người ở phía sau nghiêm túc gật đầu.
- Ta biết rồi.
Hàn Tiểu Thất hít sâu một hơi, khóe miệng hiện ra nụ cười thản nhiên, lập tức truyền đạt lại cho ba vị sư muội của mình.
- Nhanh lên, lề mà lề mề cái gì?
Dương Khai thúc giục, như không thể đợi được quy phục Diêu Hà, Diêu Khê.
Tử Mạch quan sát hắn thật kĩ, lúc này mới đi ra phía trước, đưa tay ấn vào bụng hắn.
Dương Khai chớp chớp mắt, nói với Diêu Hà:
- Hai vị, ả ta sẽ không nhân cơ hội xử lí ta chứ?
Diêu Hà cười lạnh:
- Sư tỷ làm sao có thể là người như thế.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, lát sau, sắc mặt khó coi nôn ra một con Khống Hồn Trùng.
Còn không chờ Tử Mạch cất tràng tử đi, hắn đã giẫm lên, vừa giẫm vừa mắng, mắng thô tục độc ác vô cùng, nước miếng văng loạn xạ.
Lông mày của Diêu Hà, Diêu Khê cứ nhướn lên, Tử Mạch sắc mặt xanh lét, thân thể mềm mại tức tốc phát run, đằng đằng sát khí nhìn Dương Khai.
- Đủ rồi!
Diêu Hà có vẻ không chịu nổi sự thiểu năng trí tuệ của Dương Khai nữa, vội lên
tiếng:
- Khống Hồn Trùng có thể chất đặc biệt, ngươi giẫm không ૮ɦếƭ được đâu.
- Ồ, sỉ nhục, sỉ nhục!
Tất cả mọi người cảm thấy đầu váng mắt hoa. Chuyện này, nên nói hắn đoán biết
được tương lai hay là gì?!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc