Vũ Luyện Điên Phong - Chương 236

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 236: Thiên lang quốc, tử mạch
Qua một tháng khổ luyện, Dương Khai thu hoạch được rất ít. Không giết được bao nhiêu yêu thú thì dĩ nhiên cũng chẳng có được huyết châu. Nhưng đấy lại chưa phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng ở chỗ, những con yêu thú hắn gặp được đều quá yếu. Yêu thú tứ giai vào tay Dương Khai cũng chẳng trụ qua được mấy chiêu, còn yêu thú ngũ giai thực lực thấp thì cũng không đủ tầm. Không trải qua đại chiến gian khố thì căn bản không thể tạo ra được bất kỳ đột phá nào cho bản thân.
Dương Khai khát khao một sự thử thách tanh mùi máu của cường địch!
Cũng không phải là không có thu hoạch gì. Trong một tháng qua, Dương Khai tình cờ tìm ra được một dụng pháp mới của Thú Hồn Kỹ.
Thú Hồn Kỹ lấy được từ tàn niệm của hai con yêu thú hung bạo đó không chi có tác dụng tấn công! Song, Dương Khai vẫn còn đang trong quá trình lần mò dụng pháp này, chưa được hoàn thiện.
Một ngày nọ, sau khi Dương Khai đánh ૮ɦếƭ ba con yêu thú tứ giai, trong một bụi cây cách đó ba mươi dặm, có một nữ tử đương mở to đôi mắt đầy tia nhìn âm u và kinh ngạc.
Cách ăn vận và ngũ quan trên khuôn mặt nàng hơi khác so với người Đại Hán, đích thị là một trong số những võ giả của Thiên Lang Quốc.
Tướng mạo nàng không hề xấu, thậm chí phải nói là rất đẹp. Nhưng chẳng hiểu vì sao, nàng lại khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị, cứ như một xà mỹ nữ đang ấn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe nanh độc cắn người, đẩy họ vào chỗ ૮ɦếƭ.
Bất cứ ai gặp nàng, cũng không dám có chút kinh thường.
Nàng ăn mặc có chút thoáng mát, hai cánh tay ngọc ngà lộ ra ngoài, chiếc áo ngắn bó sát người không thể che lấp hết thân hình ngạo nghễ đó. Mỗi lần đưa tay lên, vùng bụng phẳng lặng và cái rốn xinh xẻo đều lộ ra thấy rõ. Bên dưới thì lại càng đơn giản hơn, chi mỗi một cái quần ngắn bó sát ௱ôЛƓ, đôi chân thon dài cứ thế mà lộ ra ngoài.
Nàng nhìn về phía Dương Khai, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng. Chậm rãi đứng dậy, dáng người trông nhỏ nhắn lại chứa đựng một sức bạo phát không gì sánh bằng.
Nàng vừa đứng dậy, thì hai người đứng sau lưng nàng cũng khẽ khàng lùi về sau mấy bước, đôi mắt đang ghim vào lưng của nữ tử Thiên Lang Quốc nọ tràn đầy sự kiêng dè và oán hận.
Hai người này là một nam một nữ!
Nếu Dương Khai mà có ở đây, thể nào cũng sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì hai người này chính là đệ tò của Quỷ Vương Cốc, Kim Hào và Lãnh San.
Lúc này, cả hai vị cao đồ của Quỷ Vương Cốc đều nhìn đăm đăm vào nữ tử Thiên Lang Quốc. Một thân chân nguyên bất giác sục sôi, một chút sát khí lóe lên trong đôi mắt.
Hú... Đúng vào lúc này, bỗng có đến mấy chục con yêu thú bao quanh, gầm gừ nhe răng há miệng xông vào Kim Hào và Lãnh San, tỏ ý thị uy cảnh cáo.
Nữ tử Thiên Lang Quốc chậm rãi quay lại, liếc nhìn Kim Hào và Lãnh San một cái đầy thâm ý. Cả hai đều bất giác rùng mình, vội vã thu hồi sát khí và chân nguyên.
- Các ngươi không giết nổi ta đâu!
Nữ tử của Thiên Lang Quốc nọ tên là Tử Mạch. Đi theo nàng đã hai tháng trời, Kim Hào và Lãnh San cũng chỉ biết được chút thông tin này.
Tử Mạch lạnh lùng hừ một tiếng:
- Chi lần này thôi đấy, nếu các ngươi mà còn dám giở trò gì thì chớ có trách ta ra tay tàn độc!
Trong mắt Kim Hào và Lãnh San tràn đầy sự nhục nhã nhưng họ lại không dám làm càn. Kim Hào vội vàng cúi đầu nói:
- Thuộc hạ và sư muội không dám, mong Tử tiểu thư yên tâm!
Tử Mạch nhìn thật sâu vào y, mãi một lúc sau mới chợt nở nụ cười tươi tắn:
- Các ngươi hẳn là may mắn lắm mới về tay ta, nhờ mà bất cẩn rơi vào tay hai vị sư
huynh, sư tỷ đó của ta, thì e là bây giờ các ngươi đã sống không bằng ૮ɦếƭ rồi.
Nói xong, Tử Mạch sải bước về phía trước, lắc lư cái eo thon, bước chân chậm rãi, miệng nở một nụ cười thản nhiên.
Kim Hào lén đưa mắt lên nhìn, không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
Thân hình Tử Mạch quá tuyệt hảo, ăn vận lại phóng khoáng đến vậy, khác hẳn với nữ tử Đại Hán. Tuy đã đi cùng nhau được một thời gian, nhưng mỗi lần ngóng nhìn, lại cho y một thứ cảm giác kích thích lạ thường, nhất là vùng bụng phẳng lặng và cái rốn nhỏ nhắn đó. Đối với kẻ huyết khí sung mãn như Kim Hào mà nói thì vô cùng có sức hấp dẫn.
Y thường ảo tưởng, nếu mà được lột trần yêu nữ này, dốc sức ra mà hưởng thụ vẻ đẹp của nàng một lần, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết và cầu xin của nàng thì hạnh phúc
đến nhường nào?
Nhưng Kim Hào cũng chi dám nghĩ trong đầu mà thôi. Trước mặt Tử Mạch, y không dám có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào cả.
Nữ tò Thiên Lang Quốc này là một kẻ *** không gớm tay! So với đệ tử Quỷ Vương Cốc còn tàn nhẫn, khát máu hơn nhiều.
Tử Mạch bước đến đứng trước mặt Lãnh San, miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng. Mặt Lãnh San hằn lên vẻ mất tự nhiên và căm ghét, thậm chí cơ thể không kìm được khẽ run rẩy, nhưng nàng không dám lên tiếng.
Tử Mạch khẽ cười, đưa cánh tay ngọc ngà ra nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Lãnh San lên, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng manh đỏ tươi đó.
Liền sau đó, nàng đột nhiên nhoài người tới, đôi môi áp lên miệng Lãnh San.
Kim Hào hít sâu một hơi, im lặng khom người xuống, khẽ vểnh ௱ôЛƓ lên, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đang sôi trào.
Tiếng *** bẹp chẹp truyền đến, Lãnh San phản kháng một cách yếu ớt, ngược lại càng khơi dậy hứng thú ở Tử Mạch. Cùng với tiếng cười khúc khích, Từ Mạch thò tay vào trong y phục của Lãnh San, sờ soạng khắp nơi một cách trắng trợn.
Hai con ngươi thèm thuồng của Kim Hào đã đỏ ngầu cả lên.
Ở tông môn, Lãnh San có địa vị rất cao quý, đến cả mình cũng chẳng dám xấc xược với nàng. Thế nhưng những ngày qua, nàng lại bị một nữ tử khác thướng thức đủ mọi tiêu hồn tư vị một cách không kiêng dè.
Cái lười như linh xà đó đã luồn vào trong miệng nàng, đôi *** thì bị vê nặn tới tàn tạ, cặp ௱ôЛƓ tròn mượt mà ngạo ngễ còn bị một bàn tay ngọc ôm trọn, cứ không ngừng biến hóa hình dạng ngay trước mặt mình.
Chuyện như vậy không phải chi mới một hai lần. Thời gian qua Kim Hào đã chứng kiến ít nhất không dưới bảy tám lần, lần nào cũng khiến lừa dục trong lòng y bùng cháy, ức chế vô cùng. xem chương mới tại truyenyy(.)com
Sự phản kháng yếu ớt của Lãnh San đã chuyển thành phục tùng, hai nữ nhân giao hoan ***, hơi thở dồn dập, tiếng tim đập kịch liệt vang ra, khiến đầu óc con người ta cứ lang thang tận đâu.
Kim Hào cố ép mình quay đầu đi, y sợ nếu cứ tiếp tục nhìn thì e là sẽ không thể kìm nén được nữa.
Mãi hồi lâu sau, Tử Mạch mới buông Lãnh San ra. Hai đôi môi tách khỏi nhau với một sợi tơ trong suốt làm cầu nối.
Lồng *** Lãnh San phập phồng dữ dội, trên khóe mắt còn vương ngấn lệ. Tử Mạch cười khanh khách, đưa tay lên quệt đi, dịu dàng như tình nhân.
- Có muốn sở hữu nàng giống như ta không?
Tử Mạch đột nhiên quay lại, mỉm cười nhìn Kim Hào.
-Hả?
Kim Hào ngơ ngác, vẻ mặt khó hiểu.
Tử Mạch nhếch miệng lên:
- Ngươi thích sư muội ngươi, đúng không?
Kim Hào liếc nhìn Lãnh San, rồi gật đầu một cách đau khổ.
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội!
Tử Mạch nhìn Kim Hào đầy ẩn ý
Xem ngươi có nắm bắt được hay không thôi!
Thần sắc của Kim Hào giằng co, tỏ ra đau khổ. Tử Mạch cũng chẳng nóng vội, chi im lặng nhìn y, đợi chờ câu trả lời. Nàng biết Kim Hào sẽ không cự tuyệt lời đề nghị của mình, bởi vì y cũng chẳng phải bậc chính nhân quân tử gì cho cam.
Quả nhiên, một lát sau, Kim Hào đột nhiên quỳ xuống, lời lẽ khấn thiết:
- Thuộc hạ nguyện thành tâm thành ý quy thuận tiểu thư. Từ nay về sau, với mọi mệnh lệnh của tiểu thư, thuộc hạ xin xông pha khói lừa, quyết không từ nan!
Ha ha...Tử Mạch cười run người, khẽ khàng gật đầu:
- Rất tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta thích những người thông minh!
- Sư huynh...
Mặt Lãnh San lạnh tanh, âm trầm nhìn Kim Hào.
Kim Hào lúng túng:
- Sư muội, hiện tại sinh tử của hai chúng ta đều phụ thuộc vào một ý niệm của tiểu thư, hà tất phải phản kháng? Tiểu thư đại nhân đại nghĩa, bằng lòng cho hai ta cơ hội, thuận theo ý của tiểu thư, chúng ta mới có thể giữ được mạng sống!
Lãnh San nhìn Kim Hào đầy vẻ căm ghét, không nói thêm gì nữa, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Tử Mạch khẽ cười, lùi bước đến một cây đại thụ, lưng tựa vào thân cây, bộ dạng chây lười phủ đầy vẻ phong tinh, nhẹ nhàng nói:
-Giúp ta tìm một người về đây! Hoàn thành nhiệm vụ này, sư muội ngươi tùy ngươi xử trí, ngươi muốn làm gì thì cứ làm!
Nghe vậy, Lãnh San chợt biến sắc, còn Kim Hào thì hưng phấn ra mặt.
-Nếu tốc độ đủ nhanh, năng suất đủ cao, không bắt ta phải đợi lâu thì...
Tử Mạch thè cái lưỡi đỏ thẫm liêm *** môi:
-Cho ngươi chơi cùng ta một lần cũng chẳng sao... Tiểu thư ta cả nam cả nữ đều khoái, hì hì.
Kim Hào không kùn nổi, nuốt một ngụm nước bọt.
Có thể tùacute; bờn cợt sư muội... Hơn nữa còn có thể mây mưa cùng kiều nữ Thiên Lang Quốc này...
Nhất long song phượng, có mơ cũng không với tới được!
Kim Hào lập tức phấn chấn, kích động nói:
-Xin tiểu thư hạ lệnh!
Tử Mạch thu lại nét mặt, nàng chi tay về một hướng:
-Ba mươi dặm về hướng này có mục tiêu của ngươi. Ngươi phải đầy nhanh tốc độ lên một chút, nếu chậm quá kẻo sẽ không đuổi kịp được đâu.
Kim Hào nhướn mày:
-Dám hỏi tiểu thư, ở đó có bao nhiêu người?
-Chắc là chỉ có một tên thôi!
Tử Mạch nói chắc nịch.
-Một tên?
Kim Hào khẽ biến sắc:
-Đơn thương độc mã mà vẫn giữ mạng được đến bây giờ, chắc chắc không phải hạng tầm thường. Tiểu thư, thuộc hạ muốn sư muội cùng đi, mong tiểu thư ân chuẩn!
-Ha ha...
Tử Mạch cười liên hồi
Sư muội ngươi, ta phải giữ lại, không thể đi cùng ngươi được. Có điều... ta có thể phái mấy con yêu thú đi theo ngươi, ba yêu thú ngũ giai là đủ dùng rồi nhĩ?
Kim Hào mếu mặt. Y biết đối phương vẫn không tin tưởng mình. Ba yêu thú ngũ
giai là quá đủ để xơi tái y, nói là cho bọn chúng trợ lực, chi bằng bảo là để giám sát y còn đúng hơn.
-Đủ rồi ạ!
Kim Hào không dám biểu lộ chút bất mãn nào, gật đầu lia lịa.
-Đi đi, hãy nhớ là sư muội ngươi đang đợi ngươi về để hưởng thụ ***... Cả ta cũng đợi ngươi đấy.
Tử Mạch ném cho Kim Hào một cái liếc mắt quyến rũ.
-Vâng!
Kim Hào phấn khởi, đứng dậy bay về hướng Tử Mạch chi thị.
Ba con yêu thú ngũ giai nọ tức tối bám theo.
Phàm là yêu thú binh giai thì thực lực cũng có phân chia cao thấp. Đang phi hành, Kim Hào ngoảnh lại nhìn, đến khi đã nhìn rõ được bộ dạng ba con yêu thú nọ, trong bụng y không kìm được chửi một câu tiện nhân.
Nếu chi là ba con yêu thú ngũ giai bình thường, Kim Hào còn có thể đối phó nữa. Nhưng ba con này thì lại thuộc hàng trung đẳng trong yêu thú ngũ giai. Mỗi con đều có thực lực tương đương Chân Nguyên cảnh ngũ tầng hoặc lục tầng, y nào dám ôm mộng hão huyền nữa đây?
Chẳng còn cách nào khác, y đành nhẫn nhục chịu đựng, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Tử Mạch giao phó.
Kim Hào đi với tốc độ rất nhanh, trong lòng cứ nghĩ đến thân thể mềm mại của Lãnh San và Tử Mạch. Chưa đầy thời gian một nén hương y đã đến đích.
Kiềm chế hơi thở, y liếc nhìn xung quanh, không phát hiện được bất kỳ vết tích gì. Nhưng ở đây vẫn còn ít bột vụn lưu lại, là tàn tích còn lại của những con yêu thú đã ૮ɦếƭ.
Ba con yêu thú nọ chạy đến bên cạnh y, đánh hơi rồi lập tức đuổi về một phía.
Kim Hào cũng vội vã theo sau.
Lần theo dấu vết tròn nửa canh giờ, ba con yêu thú ngũ giai nọ mới đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hung tợn, nhe răng há miệng nhìn về một khu rừng rậm.
Kim Hào đáp xuống đất, ánh mắt nghiêm nghị hướng về khu rừng rậm rạp đó, quát
khẽ:
-VỊ bằng hữu nào đang ở đây? Hãy bước ra đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc