Vũ Lâm Ký Sự - Hồi 47

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

THÀNH ĐÔ CỔ TỰ NGỌA HẠ VÃN

LẠC NHẬT THIÊN BÀNG TĂNG SONG MINH

“Thành Đô chùa cổ giữa chiều hè,

Nằm trước song thiền tắm dương quang.”

Lại nói, khi nghe những lời suy đoán của Giang Thừa Phong, cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đều cùng gật gù nói :

- Chắc là đúng như vậy rồi.

Lý Nhược Hồng lại hỏi :

- Ngươi có định cứu giúp hắn không ?

Giang Thừa Phong nói :

- Để xem sao đã. Việc này ít nhiều có liên quan đến Lỗ huynh, ít dính líu đến có lẽ hay hơn. Vả chăng, cô nương cũng đã biết là tiểu sinh chẳng bao giờ muốn làm việc gì mà chẳng mang lại lợi ích gì đó, trừ phi đó là do cô nương sai bảo, bởi tiểu sinh là tù nhân của cô nương, không thể trái lệnh cô nương được.

Lý Nhược Hồng phì cười hỏi :

- Nếu ta ra lệnh cho ngươi phải cứu hắn thì sao ?

Giang Thừa Phong ngần ngừ nói :

- Nếu đã là lệnh của cô nương thì tiểu sinh đành phải cố gắng thu xếp mà thôi. Nhưng không thể đảm bảo là sẽ thành tựu hoàn toàn được. Vì dù sao Lỗ huynh cũng là một vị Bá chủ, địa vị ngang hàng với gia phụ.

Lý Nhược Hồng cười nói :

- Ngươi yên tâm. Tên họ Tần đó trông khó ưa lắm. Ta chẳng bắt ngươi phải cứu hắn đâu, mà chỉ cần ngươi làm một việc dễ dàng thôi.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Việc gì thế ?

Lý Nhược Hồng nói :

- Trước giờ ta chưa từng gặp một vị Bá chủ nào. Nay nhân dịp này muốn xem thử Tây phương Bá chủ oai phong ra sao ?

Vân Tuyết Nghi nghe nàng nói vậy cũng lên tiếng :

- Ca ca. Tiểu muội cũng muốn đi nữa.

Giang Thừa Phong ngần ngừ một lúc, rồi nói :

- Được rồi. Để tiểu huynh thu xếp.

Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

- Ca ca. Chẳng lẽ có điều chi bất tiện chăng ? Chính Tây phương Bá chủ đã mời ca ca đến gặp mà. Ca ca chỉ cần nhận lời mời, sau đó dẫn tiểu muội cùng Hồng tỷ đi theo là được rồi.

Giang Thừa Phong nói :

- Thật ra thì không nhận lời vẫn hơn. Tiểu huynh vốn chưa có ý định giao thiệp với Lỗ huynh trong lúc này. Nhưng không sao. Hai người đã nói vậy thì tiểu huynh sẽ thu xếp, không làm hai người phải thất vọng đâu.

Vừa nói đến đây, chàng bỗng ngừng lời, dường như vừa nghe thấy điều gì đó. Đoạn chàng khẽ nói :

- Có kẻ dạ hành đến đây. Chúng ta đừng nói gì nữa. Và cũng để đề phòng bất trắc, hai người hãy ở lại đây, đừng về phòng nữa. Chỉ có một chiếc giường đó, hai người đành phải tạm ngủ chung vậy.

Vân Tuyết Nghi hỏi :

- Thế còn ca ca ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Cũng như trước giờ, tiểu huynh ngủ dưới đất.

Thu xếp xong chỗ ngủ, chàng quạt tắt đèn. Cả gian phòng chìm vào bóng tối.

Sáng hôm sau, do mọi người đều không có hảo cảm với họ Tần nên từ sáng sớm đã rời khỏi Tần gia trang, ra ngoài du ngoạn. Riêng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng vẫn còn hậm hực vì tối qua có kẻ lén lút đến theo dõi bọn họ. Thậm chí Lý Nhược Hồng còn cổ động Giang Thừa Phong sớm rời khỏi Tần gia trang.

Gió nhè nhẹ thổi …

Vầng dương chênh chếch đầu non. Con đường trải đá sỏi lạo xạo theo từng bước chân du khách.

Một chàng thiếu niên anh tuấn quý phái cùng hai giai nhân xinh đẹp kiều diễm đang thả bước nhàn du. Cũng như mọi ngày, Giang Thừa Phong lại đưa Vân Tuyết Nghi, Lý Nhược Hồng đi du ngoạn.

Nhưng những danh sơn thắng tích nổi tiếng ở đất Thành Đô ba người đã đi qua hết rồi, nên lúc này ba ngươi chỉ thong thả dạo phố phường, xem cảnh náo nhiệt khi người dân chuẩn bị lễ hội.

Phố phường mấy hôm nay đông nghịt người, việc mua bán vô cùng nhộn nhịp. Các hàng quán bày bán đủ các thứ đặc sản của đất Xuyên. Và đặc sản của các vùng khác cũng hầu như không thiếu. Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng vô cùng hứng thú, bay nhảy như đôi chim non, thấy thứ gì lạ cũng muốn mua. Thành ra Giang Thừa Phong hiện đang phải ôm một đống đồ trên tay.

Lúc này, ba người đang đi dạo bên bờ sông. Tòa Vọng Giang Lâu sừng sững phía xa xa, ngạo nghễ vươn mình giữa trời mây bát ngát.

Giang Thừa Phong bỗng dừng bước, đưa mắt ngắm nhìn tòa Vọng Giang Lâu đồ sộ ven sông, ánh mắt ra chiều tư lự. Chàng đã dừng lại thì hai nàng cũng dừng theo. Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :

- Sao vậy ? Sao không đi tiếp ?

Giang Thừa Phong nói :

- Đó là nơi thị phi, không nên đến gần.

Lý Nhược Hồng hỏi :

- Vậy giờ chúng ta đi đâu ? Quay trở lại ư ?

Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn quanh. Thấy xa xa có một tòa sơn cảnh, tuy không cao nhưng thâm u, sơn đạo quanh co uốn khúc. Chàng nói :

- Chúng ta lên đó du ngoạn đi.

Biết không thể miễn cưỡng chàng đi tiếp, Lý Nhược Hồng đành gật đầu tán dồng. Giờ nắng đã lên cao, không khí nóng dần lên, đến nơi đó nghỉ ngơi hóng mát cũng tiện. Thế là ba người đổi hướng đi.

()

Ngọn đồi tuy trông thấy rất gần, nhưng cũng phải đi độ nửa canh giờ mới đến nơi. Một phần vì xa, nhưng phần khác là vì ba người đi rất chậm. Giang Thừa Phong đang phải ôm một đống đồ trên tay nên không thể đi nhanh được.

Lên đến lưng chừng núi, ba người chợt trông thấy một ngôi miếu nhỏ nằm ven sơn đạo, trông đã đổ nát. Một tiểu hòa thượng đang hì hục lau dọn bên trong miếu. Khi đến gần mới trông rõ tiểu hòa thượng kia không phải là hòa thượng, chỉ là một đồng tử vận tăng bào. Giang Thừa Phong đứng bên ngôi miếu, nhìn đồng tử làm việc.

Thấy chàng không đi nữa, Lý Nhược Hồng hỏi :

- Sao thế ?

Đưa mắt nhìn đồng tử, nàng lại nói :

- Nếu ngươi muốn hỏi thăm thì cứ hỏi đi, sao còn đứng đó ?

Giang Thừa Phong đáp :

- Tiểu hài tử kia đang làm việc, không nên quấy rầy y. Chúng ta cũng chẳng có việc gì phải vội, chờ lát nữa cũng được mà.

Đồng tử đang hì hục làm việc trong miếu, nhưng cũng đã nghe tiếng người bên ngoài. Y dừng công việc, bước ra chắp tay hỏi :

- Chẳng hay các vị thí chủ cần chi ạ ? Tiểu tăng có thể giúp các vị thí chủ được việc gì không ?

Đồng tử chỉ chừng độ chín, mười tuổi, vận bộ tăng bào đã cũ, đôi mắt sáng có vẻ linh lợi, giọng nói lịch sự và thánh thót dễ nghe, trông lại càng thêm đáng yêu. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Cũng chẳng có chuyện chi. Ta chỉ muốn hỏi thăm tên hiệu của quý tự và tên của tòa núi này thôi.

Đồng tử chắp tay nói :

- Tệ tự là Từ Nguyên Cổ Sát. Ngọn núi này không có tên mà cũng không có người ở nên được gọi là hoang sơn

Vân Tuyết Nghi cười hỏi :

- Chẳng phải có quý tự ở đây là gì ? Sao lại bảo là không có người ở ?

Đồng tử đáp :

- Tệ tự chỉ có hai người là tiểu tăng và sư phụ, xưa nay ít giao thiệp với bên ngoài. Người ngoài cũng ít biết đến tệ tự.

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi :

- Chúng ta đi qua đây, định đến viếng quý tự, chẳng biết có làm phiền hiền sư đồ hay không ?

Đồng tử vội nói :

- Không dám. Tự viện là nơi luôn mở rộng cửa đón khách thập phương. Được các vị thí chủ quang lâm, tệ tự vô cùng vinh hạnh. Tiểu tăng xin được dẫn đường.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Tiểu huynh đệ đang làm việc, đi như thế có tiện không ?

Đồng tử nói :

- Không sao. Việc đó để đến chiều tiểu tăng làm tiếp cũng được. Giờ cũng đã đến giờ nghỉ trưa rồi.

Nói đoạn đồng tử đi trước dẫn đường, đưa ba người lên núi. Vân Tuyết Nghi đi sát Giang Thừa Phong, thỏ thẻ nói :

- Tiểu hài tử kia đáng yêu quá phải không ạ ?

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, nhìn Lý Nhược Hồng hỏi :

- Cô nương thấy sao ?

Lý Nhược Hồng nói :

- Một viên ngọc chưa được mài giũa, kể cũng đáng tiếc. Sao ngươi không làm công việc đó đi ?

Giang Thừa Phong hỏi :

- Ý cô nương là …

Lý Nhược Hồng nói :

- Hài tử trông cũng thông minh linh lợi. Để y phải chịu mai một ở nơi hoang sơn này thật tội nghiệp. Ta thấy ngươi nên nhận y về nuôi dạy. Hay hơn hết là ngươi hãy nhận y làm nghĩa tử.

Giang Thừa Phong nói :

- Nghĩa tử ư ? Chuyện này … Thu làm đệ tử được không ?

Lý Nhược Hồng nói :

- Ta muốn ngươi nhận y làm nghĩa tử để y được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ngươi thấy không tiện thì thôi. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi.

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :

- Được rồi. Để tiểu sinh thu xếp.

Ba người theo đồng tử đi một lúc thì đến một khoảng bình nguyên nhỏ trên đỉnh núi. Giữa khoảng bình nguyên tọa lạc một tòa cổ tự mái cong xiêu vẹo, trông hết sức hoang tàn. Đồng tử mời Giang Thừa Phong cùng Vân, Lý vào nơi chính điện, rồi vào phía sau bẩm báo sư phụ.

Lát sau, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ được đồng tử dìu đỡ từ gian phía sau bước ra, chắp tay vái chào mọi người, nói :

- A di đà phật. Lão nạp không hay các vị thí chủ quang lâm, nên không kịp nghênh tiếp, mong các vị thí chủ lượng thứ cho.

Lão hòa thượng thân hạc mình gầy, bộ tăng bào cũ kỹ, trông thật tội. Cả ba người đồng chắp tay đáp lễ. Giang Thừa Phong nói :

- Không dám. Bọn tiểu sinh nhàn du vãn cảnh, không dám làm phiền pháp giá của đại sư. Xin đại sư hãy cứ nghỉ ngơi.

Lão hòa thượng chắp tay nói :

- Lão nạp xin cáo lỗi.

Đoạn lão quay sang đồng tử, nói :

- Đức Minh. Con hãy thay ta đưa các vị thí chủ đây đi vãn cảnh nghe.

Đồng tử tên là Đức Minh cung kính vâng dạ, rồi đưa lão hòa thượng vào trong. Giang Thừa Phong cùng Vân, Lý hai nàng ngồi lại tại nơi gian chính điện nghỉ ngơi nói chuyện. Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng bày biện các thứ vừa mua được ra xem xét, cười nói chuyện trò vui vẻ. Giang Thừa Phong ngồi bên cạnh nghe hai người cười nói, cũng thấy vui lây.

Ngay khi ấy, từ bên ngoài có tiếng người cười nói :

- Giang huynh đệ. Được gặp huynh đệ ở đây, thật là hân hạnh.

Ba người kinh ngạc đồng quay nhìn ra phía cửa. Từ bên ngoài có một người đang rảo bước tiến vào. Người này trạc độ hai mươi hai, hai mươi ba, đầu đội mão ngọc, mình vận hoàng bào, lưng thắt đai ngọc, chân mang long hài, phong thái oai vệ, thật có khí phách của một vị đế vương.

Giang Thừa Phong nhìn người này giây lát, rồi mỉm cười nói :

- Huynh chắc là Triển huynh rồi. Tiểu đệ thật hân hạnh.

Người kia thấy chàng nhận được mình, ngẩn người nói :

- Ta nghe bọn thuộc hạ báo lại mới biết Giang huynh đệ. Sao huynh đệ lại có thể nhận biết được ta ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Những người có thể gọi tiểu đệ là huynh đệ không nhiều. Trong các vị Bá chủ, chỉ có Lữ huynh, Dương huynh và Triển huynh là thành nghiệp khi còn trẻ. Vận hoàng bào thì chỉ có Lữ huynh và Triển huynh thôi. Mà Lữ huynh lại đội mão Bình Thiên. Vậy huynh chắc chắn là Triển huynh rồi.

Người kia chính là Miêu Cương Bá chủ Triển Quân, ồ lên nói :

- Huynh đệ luận việc thật sáng suốt. Hèn gì mà Trường Thanh Cung càng lúc càng thêm hùng mạnh.

Giang Thừa Phong nói :

- Mời huynh ngồi.

Đợi Triển Quân ngồi xuống rồi, chàng lại nói :

- Nơi đây là hoang sơn cổ tự, chẳng có trà nước gì để tiếp đãi, thật lỗi quá.

Triển Quân bật cười nói :

- Nói về lỗi thì ta có lỗi mới phải. Huynh đệ đến thăm mà ta không có gì để tiếp đãi, thật ngại quá.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Thấy Triển Quân xuất hiện như vậy thì chàng đã đoán biết y ở ngay nơi đây hay cũng ở gần đây rồi, nên cũng chẳng lộ vẻ ngạc nhiên. Khách sáo vài câu, Triển Quân bỗng hỏi :

- Huynh đệ đến gặp ta chắc có việc chi ?

Giang Thừa Phong mỉm cười đáp :

- Cũng chẳng việc gì. Tiểu đệ nhân đi ngang qua đây, nên ghé vào thôi. Huynh không phiền trách tiểu đệ chứ ?

Triển Quân cười nói :

- Không dám. Ta nghe nói Lỗ sư huynh cử người đi đón huynh đệ mà không được. Trong khi đó ta lại được huynh đệ đến thăm, thật hân hạnh quá.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Triển Quân lại nói :

- Lỗ sư huynh muốn mời huynh đệ mà lại dùng cách bá đạo quá, hèn gì huynh đệ không nhận lời mời.

Giang Thừa Phong lại khẽ mỉm cười. Triển Quân hỏi :

- Việc ở đây huynh đệ thấy thế nào ?

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, mới nói :

- Nói thật với Triển huynh. Tiểu đệ bấy lâu nay vì phải lo chút việc riêng mà ít có thời gian chú ý đến động tĩnh trong giang hồ. Ngay cả việc các vị Bá chủ cùng đến Xuyên Trung lần này tiểu đệ cũng mới được nghe lão cung chủ ở Thanh Dương Cung cho biết. Còn như sắp xảy ra việc gì thì tiểu đệ cũng không hiểu.

Triển Quân ngạc nhiên hỏi :

- Huynh đệ không biết ư ?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Triển Quân thoáng trầm ngâm ra chiều nghĩ ngợi, hồi lâu mới hỏi :

- Huynh đệ không biết mà sao không thấy hỏi ta ? Chẳng lẽ huynh đệ không quan tâm đến việc này ư ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu đệ cùng với lão cung chủ bên Thanh Dương Cung đã ước định với nhau cùng đứng ngoài việc này. Nếu như việc này không liên quan gì đến tiểu đệ thì tiểu đệ cũng không can thiệp vào làm gì.

Triển Quân cười nói :

- Sao lại không liên quan ? Huynh đệ là nhân vật chính ấy chứ. Thế nên Lỗ huynh mới muốn mời huynh đệ đến để cùng thương lượng.

Giang Thừa Phong ngẩn người :

- Vậy ư ? Thế là sao ?

Triển Quân trầm ngâm một lúc, mới hỏi :

- Ta nghe nói gần đây lệnh tôn phái khá nhiều người vào Trung Nguyên. Chuyện này thật hư thế nào ?

Giang Thừa Phong nói :

- Nhiều thì cũng không nhiều. Chỉ độ năm mươi đội thiết kỵ được vũ trang đầy đủ mà thôi.

Triển Quân ồ lên nói :

- Đến năm mươi đội ư ? Hèn gì mà … Các đội thiết kỵ của Trường Thanh Cung đã nổi tiếng khắp thiên hạ về sự tinh nhuệ và thiện chiến. Mà lệnh tôn lại cho tiến vào Trung Nguyên một lực lượng khá là hùng hậu. Tin này đã làm kinh động toàn thể giang hồ các giới. Các vị Bá chủ ở Trung Nguyên mới vội vã họp nhau lại tìm đối sách. Ta ở tận Miêu Cương xa xôi. Đúng ra thì việc này cũng không liên quan gì đến ta. Nhưng kể từ cuộc hội Phong Thiền đến giờ ta chưa được gặp lại các huynh đệ, nên mới nhân cơ hội này mà đến đây hội họp.

Giang Thừa Phong thoáng tư lự. Triển Quân lại hỏi :

- Nếu như không có gì trở ngại, huynh đệ có thể cho ta biết nguyên nhân của việc này được không ?

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, mới nói :

- Thật ra thì cũng chẳng có việc gì lớn lao. Chỉ là chuyện làm ăn bình thường thôi. Chắc huynh cũng biết Trường Thanh Cung chuyên cung cấp các loại hỏa dược, hỏa khí, hỏa pháo, … cho toàn thể giang hồ các giới. Gần đây, nhu cầu về những thứ này đột nhiên tăng vọt. Có rất nhiều người đặt hàng. Kho dự trữ ở Trung Nguyên không đủ đáp ứng. Gia phụ đã phải cho vận chuyển liên tục vào Trung Nguyên. Mà những thứ này lại quá nguy hiểm, cần phải bảo vệ cẩn thận mới được. Sắp tới đây, chắc chỉ vài hôm nữa thôi là sẽ lại có thêm một chuyến hàng do một vị trong Ngũ lộ Pháp vương đích thân hộ tống đến đây đấy.

Triển Quân kinh hãi nói :

- Có việc ấy sao ? Chẳng lẽ giang hồ sắp nổi phong ba ư ?

Giang Thừa Phong nói :

- Dường như là thế. Tiểu đệ cũng nghe chúa thượng nói tình hình sắp tới sẽ rất hỗn loạn, nhưng không hiểu rõ lắm.

Triển Quân nói :

- Chúa thượng đã nói thì chắc chắn là thế rồi.

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu đệ cũng nghĩ vậy nên đã ước thúc bọn thuộc hạ dưới trướng không được dính líu đến những việc trong giang hồ.

Triển Quân hơi cau mày, nói :

- Ta cũng nghĩ như huynh đệ. Sự tình đã vậy thì chắc ta cũng phải làm vậy thôi. Nhưng ta thắc mắc một điều là sao chúng ta lại không phát hiện được điều gì khác lạ vậy nhỉ ? Uy thế của Bát phương Bá chủ chúng ta bao trùm cả giang hồ. Việc gì mà có thể qua mắt được chúng ta ?

Giang Thừa Phong nói :

- Vì thế tiểu đệ mới nghĩ rằng vấn đề lần này là đặc biệt nghiêm trọng, không liên can đến hay hơn.

Triển Quân ngồi thần người tư lự, có vẻ như đang suy nghĩ rất lung. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Chúng ta đều ở những nơi xa xôi. Nếu như giang hồ thật sự có nổi phong ba thì chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến chúng ta đâu. Không chừng còn có thể mang lại khá nhiều lợi ích nữa đấy.

Triển Quân ngơ ngác hỏi :

- Lợi ích gì ?

Giang Thừa Phong cười nói :

- Trường Thanh Cung nổi tiếng về các loại hỏa khí. Còn chỗ của huynh lại nổi tiếng về hoạt độc. Bọn họ càng đánh nhau loạn xạ thì chúng ta càng có nhiều cơ hội làm ăn. Tiểu đệ định đề nghị với huynh một sự hợp tác.

Triển Quân hỏi :

- Hợp tác thế nào ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tháng trước tiểu đệ có gặp mấy tên thủ hạ của huynh, và được bọn họ nhượng lại cho một ít giải được.

Triển Quân gật đầu nói :

- Việc đó ta có nghe bọn chúng báo lại. Ta đã trách bọn chúng vì đã dám nhận tiền của huynh đệ.

Giang Thừa Phong thở dài nói :

- Sao huynh lại trách bọn họ. Thật ra việc này tiểu đệ lại thấy có lỗi với huynh. Tiểu đệ cho bọn thủ hạ của huynh có một vạn lượng bạc. Nhưng sau gặp được cơ hội tốt, đã thu về đến gần ba vạn lượng.

Triển Quân nói :

- Có gì đâu. Việc làm ăn thì phải vậy thôi. Ta hiểu ý của huynh đệ rồi. Cũng được đấy chứ.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Vậy là huynh đồng ý ?

Triển Quân gật đầu, rồi khẽ thở phào, chừng như vừa giải tỏa được một mối ưu tư lo lắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc