Vũ Điệu Của Trung Tá - Chương 44

Tác giả: Dạ Man

“Sơ Vũ, Thật Xin Lỗi.”
Sơ Vũ nhìn qua bình truyền dịch trong suốt treo trên tay anh, căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng chất lỏng nhỏ tí tách. Cô chậm rãi xoay người đối diện anh, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.
Sơ Vũ lặng thinh nhìn anh, không nói lời nào.
Tịch Hạo Trạch nắm chặt tay, bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng. Hôm nay Sơ Vũ mặc một chiếc váy đầm hoa hơi rộng. Ánh mắt anh vô thức nhìn xuống bụng cô, bỗng nhiên cổ họng như bị mắc nghẹn, mày nhíu chặt.
“Sơ Vũ, chuyện Tô Y.. anh rất xin lỗi.”
Sơ Vũ cúi đầu nhìn xuống đôi giày, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô, Tịch Hạo Trạch chỉ có thể nhìn thấy được phân nửa khuôn mặt, trong suốt, mơ hồ.
“Về chuyện lúc bắt đầu, anh thật xin lỗi.” Tay anh siết chặt, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm vào cô nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
Không gian tĩnh lặng.
Anh cảm thấy lo lắng nhỏ giọng gọi tên cô: “Sơ Vũ.”, rút tờ giấy từ dưới gối: “Chuyện hôm đấy anh xin lỗi.”
Sơ Vũ hiểu được chuyện hôm đấy trong ý anh, lòng chua xót.
Tịch Hạo Trạch nói tiếp: “Hôm đấy Tô Y đột nhiên bị đau dạ dày, cô ấy không còn người thân nào ở thành phố này nên mới tìm đến anh.”
Nghe anh nói, cô không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình, thanh âm nồng đậm âm mũi: “Nhưng vì sao anh lại muốn gạt em? Ngay từ đầu anh đã không định thành thật với em.” Những giọt nước rơi xuống trên váy rồi từ từ biến mất, cô cố nén nỗi lòng đau đớn, khó khăn nói: “Khi nghe được chính Tô Y nói rằng, chẳng qua em chỉ là may mắn xuất hiện đúng thời điểm mà thôi, anh có biết cảm giác của em thế nào không?”
Từng lời nói ra, tim cô lại nhói lên, tay nắm chặt tựa như đang cố kìm nén, hít một hơi rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kia hai hàng lệ nóng bỏng không ngừng tuôn rơi, không gì có thể diễn tả nỗi đau của cô lúc này.
“Anh có biết em phải quyết tâm trong bao lâu để có thể kết hôn với anh không? Anh đâu biết ba em đã phải khó khăn thế nào mới có thể chấp nhận thân phận của anh. Mỗi khi nhìn thấy anh trong bộ quân phục thì cả người ông dường như bị vùi lấp bởi nỗi cô đơn, vì anh, em đã làm tổn thương ba. Anh có biết vào giây phút phát hiện mình mang thai em đã vui mừng đến nhường nào không, em muốn nói cho anh trước tiên, nhưng lúc đó anh ở đâu? Anh ở bên cạnh Tô Y, em trơ mắt nhìn hai người rời đi trước mặt, anh là chồng em vậy mà chỉ có thể bất lực đứng nhìn.”
Nói ra những điều này cơ hồ đã lấy đi hết sức lực của cô. Mặc cho đầu óc choáng váng, khó chịu, cô vẫn cố gặn từng từ: “Anh có biết em đã thích anh bao nhiêu năm rồi không.”
Trong nháy mắt, Tịch Hạo Trạch ngẩn người, nhìn khuôn mặt cô đẫm nước, chua xót cùng thất vọng. Cổ họng anh nghẹn lại, trái tim như vỡ tan. Anh muốn nâng tay lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng Sơ Vũ cố ý né tránh.
“Sơ Vũ, thật xin lỗi.”
Sau khi trải qua mối tình kia, Tịch Hạo Trạch cũng chỉ nghĩ rằng tìm một người nào đó để làm bạn đến già. Anh nghĩ rằng trái tim mình đã hoàn toàn đông lạnh, anh nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm một người phụ nữ nào nữa. Nhưng chuyện tình yêu ai có thể nói trước được gì?
Sơ Vũ nâng tay lau nước mắt, kiên định nói: “Em không muốn nghe ba chữ đó nữa.” Nói xong cô mở túi ra.
“Đây là tiền mổ của ba em lúc ấy, hiện tại em chỉ có chừng này.” Cô đặt tiền xuống giường, hít một hơi: “Số tiền còn lại sau này em sẽ gởi lại anh.”
“Em trả tiền cho anh sao?” Tịch Hạo Trạch nhìn sấp tiền trước mặt, đôi mắt đỏ rực bừng lên cơn lửa giận, đôi môi mỏng mấp máy, cuối cùng bất lực nở một nụ cười tự giễu. Tay anh vung mạnh, tiền bay lả tả, kim tiêm cũng bị giật ra, máu rướm lên, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Trong mắt Sơ Vũ lóe lên tia đau lòng, tay nắm chặt: “Vốn dĩ là em nợ anh mà. Nếu như anh muốn dùng số tiền này để bù đắp những ngày qua thì em cũng không sao cả.”
“Hàn Sơ Vũ, sao lại phải tự chà đạp bản thân vậy chứ?” Tịch Hạo Trạch tức giận cố gắng ngồi dậy.
“Chà đạp? Có thể sánh bằng những gì anh đã gây ra cho em ư?”
Trong nháy mắt, câu nói nhẹ nhàng của Sơ Vũ đã xoa dịu cơn giận dữ trong anh.
Cô hít một hơi, bình thản nói: “Em đã làm thủ tục sang Pháp du học .” cô hơi dừng lại: “Ba năm.” Sơ Vũ nhìn nghiêng qua bàn tay anh.
Vết thương lòng anh phúc chốc như nổ tung làm cho cả người anh đau đớn.
“Ba năm?” Tịch Hạo Trạch nhắm mắt thì thào: “Sơ Vũ, nếu như em muốn trừng phạt anh thì ba năm này anh cho em. Nhưng ly hôn, anh tuyệt đối không đồng ý .”
Một lúc sau, Sơ Vũ thở dài: “Sao phải cố chấp vậy chứ?”
***
Lúc Sơ Vũ đi ra, Tịch lão gia và Trần Lộ Hà đều ở ngoài cửa, vẻ mặt ông cụ thương xót.
Sơ Vũ nhìn ông cố nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn cười không nổi: “Nội con xin lỗi.” Cô biết lần này Tịch lão gia đến đây là vì cô và Tịch Hạo Trạch, nhưng cô vẫn phải ra đi.
“Tiểu Vũ, con không cần nói lời xin lỗi với nội. Con có quyết định như thế nào, nội đều ủng hộ.” Tuy giọng nói cụ kiên định, nhung không thể giấu được sự yêu mến của cụ dành cho Sơ Vũ.
Trần Lộ Hà thản nhiên nhìn cô, không nói gì rồi xoay người vào phòng.
Lúc ra khỏi bệnh viện đúng lúc gặp Tô Y. Tô Y đeo một chiếc kính to, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Khi hai người lướt qua, Sơ Vũ gọi tên cô, Tô Y dừng lại.
“Có chuyện gì ư?”
Sơ Vũ nhìn thẳng vào cô ta: “Cậu bé hôm ấy không phải là con trai của anh ấy đúng không.” Điều này cô vẫn luôn chắc chắn.
Tô Y hơi giật mình nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: “Thật ra cho dù có phải là con trai của anh ấy hay không thì trong lòng cô vẫn luôn khúc mắc. Sơ Vũ, tình yêu của cô rất đơn thuần.”
Đúng vậy, chuyện tình cảm một khi đã tồn tại khuất mắc làm sao có thể đi tiếp được nữa.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt: “Cho dù tôi có rời khỏi anh ấy, cô cũng không thể bước vào cửa Tịch gia. Thật ra người vẫn luôn mang khúc mắc nhiều năm chính là cô. Cô không cam lòng chia tay với anh ấy, cô càng không cam lòng vì anh ấy kết hôn với tôi.”
Trong hành lang vắng lặng chỉ vang lên tiếng bước chân lui tới, hai người cứ vậy nhìn đối phương.
***
Ngày Sơ Vũ rời đi, trời nóng khác thường, tiết trời thu nắng vàng rực rỡ .
Trong đại sảnh sân bay, kẻ đến người đi.
Cô không để người nhà đến tiễn, ba mẹ cô đã rất phản đối chuyện đi du học lần này. Cô không nói mọi chuyện với người nhà vì cô không muốn họ lại lo lắng.
Giang Triết đã gởi xong hành lý. Anh thở dài: “Trái tim người phụ nữ này đúng là làm bắt sắt đá mà. Hàn Sơ Vũ, đến bây giờ tôi mới nhận ra em là người tàn nhẫn đến vậy đấy, nhưng lần này em đã hành động không tệ.”
Sơ Vũ cười nhẹ.
“Vé máy bay, về phía bên kia tôi cũng đã liên hệ xong xuôi, đến lúc đó sẽ có người đến đón em.”
Sơ Vũ gật đầu, lấy điện thoại nhìn giờ, mày nhíu lại: “Đã đến giờ đi đăng ký rồi .”
Cô đứng lên, bỗng dưng rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng cử động .” Hai tayGiang Triết ôm chặt cô.
Sơ Vũ dần dần cũng thả lỏng, cô nghe được tiếng tim anh đập mạnh, chan chát nói: “Giang Triết, cám ơn anh.”
Giang Triết nhắm mắt lại, cố không để lộ ra thanh âm chua xót, anh cúi đầu gọi cô: “Sơ Vũ, tôi có chút hối hận .”
Sơ Vũ hơi ngẩn người, lát sau cô nhẹ giọng nói: “Giang Triết, anh là người bạn tốt nhất của tôi.”
Bạn tốt…
Giang Triết lặp lại hai từ này, trong mắt hiện lên một tia đau xót, chỉ là Sơ Vũ nhìn không thấy. Anh bật cười, thả tay ra: “Đúng, bạn tốt.”
Sơ Vũ nhìn anh chua xót, trong lòng dâng lên một nỗi niềm cảm động: “Cám ơn anh, Giang Triết.”
Giang Triết mỉm cười: “Em đừng cảm ơn, tôi chỉ là đang giúp con nuôi của mình thôi.”
Đột nhiên, một giọng nữ từ radio vang lên, thông báo chuyến bay của cô đã đến giờ làm thủ tục. Sơ Vũ thu hồi lại tâm tình, hít sâu, mỉm cười dịu dàng: “Tạm biệt, Giang Triết.”
Giang Triết nhìn bóng dáng cô dần khuất, bất giác bĩu môi, đây là sự thất bại đầu tiên trong cuộc đời anh. Sờ mũi, vừa quay người lại thì đã nhìn thấy Tịch Hạo Trạch đứng ở đằng sau.
Giang Triết làm ngơ với anh ta.
Tịch Hạo Trạch chống nạng, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào chiếc cổng kia. Giang Triết thấy anh không nói gì, nhún vai rồi bước đi, dù sao Sơ Vũ cũng là vợ anh ta.
“Giang tổng ” Tịch Hạo Trạch gọi: “Chuyện này là tôi nợ anh .”
“Anh đừng nói thế. Đội trưởng Tịch, tôi làm tất cả cũng chỉ là vì Sơ Vũ.” Giang Triết không quan tâm liếc nhìn anh: “Hai ta vẫn là tình địch. Tôi vẫn đang chờ anh và Sơ Vũ ly hôn. Đội trường Tịch, nếu ngày nào đó anh đã thông suốt thì hãy nói trước cho tôi biết, tôi sẽ đi tìm Sơ Vũ. Đúng rồi, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, anh đừng cứ cố chấp khư khư giữ người đã muốn rời đi, Sơ Vũ chỉ mới hai hai tuổi, đây vẫn đang là tuổi thanh xuân của cô ấy.” Giang Triết lướt nhìn Tịch Hạo Trạch một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh ghét.
Đối với những lời nói khích bác của Giang Triết, Tịch Hạo Trạch vẫn trầm tĩnh: “Giang tổng, chẳng nhẽ anh không biết bây giờ đang mốt chuyện tình chồng già vợ trẻ sao?”
“Chồng già vợ trẻ? Vậy thì cũng phải xem lại anh có xứng không đã chứ.” Giang Triết cười khẩy: “Chỉ là Sơ Vũ nhất thời nhìn lầm người mà thôi, cũng may mà bây giờ đã nhận ra đối phương là ma quỷ rồi.”
Tay Tịch Hạo Trạch siết chặt lại, gân xanh nổi lên, vẻ mặt lo lắng.
“Ngại quá, tôi hơi quá đáng rồi, sao tôi có thể chi li tính toán với người tàn tật được chứ.” Nói xong anh ung dung rời đi.
Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn nghiêm mặt đứng cạnh Tịch Hạo Trạch bỗng dưng phì cười.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây nhẹ nhàng lơ lửng theo gió. Tịch Hạo Trạch ngước lên nhìn máy bay lướt qua để lại một đường khói dài.
“Đội trưởng Tịch chúng ta về thôi. Lát nữa nếu phu nhân không thấy anh lại nổi giận đấy.” Người lái xe đi đến nhắc nhở , lo lắng nhìn xuống chân anh.
Tịch Hạo Trạch nheo mắt nhìn chằm vào bầu trời cao cao, tay nhẹ nhàng vuốt quả cầu thủy tinh . Ba năm, anh sẽ chờ. Chỉ hy vọng thời gian có thể vùi lấp những tổn thương xưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc