Vọng Tưởng Cuồng - Chương 40

Tác giả: Úy Không

Phát Triển Quan Hệ
La Phi lại liếc anh một cái, đang muốn tiếp tục đi theo cô phục vụ vào bên trong, lại bỗng nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc khi đi ngang qua một phòng. Trong lòng cô căng thẳng, dừng chân, nghe kỹ lại, có tiếng nam nữ loáng thoáng, rất lạ. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Cô kéo người phục vụ đi trước lại, chỉ vào phòng bên cạnh và hỏi: “Vị khách bên trong, có phải họ Hướng không?”
Mặt của người phục vụ lộ vẻ ái ngại: “Ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng được.”
Sắc mặt La Phi trầm xuống, đi đến vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa bị khóa từ bên trong, không thể mở ra được. Cô hổn hển chuẩn bị gõ cửa, lại bị cô phục vụ ngăn lại: “Chị ơi, tất cả loại hình phục vụ của chúng tôi đều là khách hàng tự gọi. Chị làm vậy, thật sự khiến chúng tôi khó xử lắm.”
Trịnh Thiên Dã cũng đi đến, giữ tay cô lại: “Đúng vậy, Phi Phi. Nếu em xông vào như vậy, làm phiền Hướng Đông đang làm mát xa bảo vệ sức khỏe, ai cũng bị xấu hổ.”
Tới địa ngục mà bảo vệ sức khỏe ấy!
Nhưng La Phi ngẫm lại thấy cũng đúng, đã biết vậy còn chạy vào, người xấu hổ không chỉ có Hướng Đông mà còn có cô. Nhưng vì muốn xác định, cô đi ngược trở về quầy lễ tân, nhìn sổ đăng ký, quả nhiên người trong phòng ấy chính là Hướng Đông.
Cô biết những chỗ thế này có rất nhiều dịch vụ đặc biệt, rất nhiều đàn ông có cũng sở thích này. Nhưng cô không ngờ Hướng Đông trông có vẻ là người đàn ông khỏe mạnh đáng tin cậy như vậy, cũng sẽ đi làm ba cái chuyện này, lại còn là thời điểm đang đi cùng với cô.
Có phải cô nên cám ơn anh ta hay không, anh ta vì giải quyết nhu cầu, tình nguyện dùng tiền giải trí, cũng không muốn ‘vượt rào’ với cô.
La Phi tức điên chạy về phòng mình, không thèm nghe tiếng gọi của Trịnh Thiên Dã ở phía sau.
Trịnh Thiên Dã giả vờ ở phía sau cô gọi mấy lần, rồi quay về chỗ lúc nãy, mỉm cười khen ngợi người phục vụ, lại đi đến căn phòng còn đang phát ra thứ âm thanh mơ hồ, đưa tay gõ cửa.
Sau một lát, một nam một nữ từ bên trong đi ra, cô gái nọ mỉm cười nịnh nọt với anh, sau đó rời đi.
“Thế nào? Anh Thiên, bắt chước giọng có giống không?” A Tuấn hỏi.
“Rất giống.” Trịnh Thiên Dã gật đầu khen ngợi, khoát vai cậu ta đi xuống lầu, “Lần sau dẫn cậu đi làm mát xa bảo vệ sức khỏe thật sự.”
“Thôi đi, em là loại người đó sao?” A Tuấn khước từ, “Hơn nữa, anh đi mấy chỗ như thế, không sợ chị dâu xắt anh ra à.”
“Anh đâu có làm.” Nói xong hình như nhớ tới gì đó, “Cậu chắc chắn Hướng Đông uống R*ợ*u ngủ say như ૮ɦếƭ.”
“Uống hết hai chai Vodka, là do em khiêng anh ấy về, sáng mai không biết có thể tỉnh hay không nữa.” A Tuấn cười hì hì, “Hiện giờ chị dâu chắc đang đau lòng lắm, anh không đến an ủi à?”
“Tất nhiên phải đến rồi.” Nói xong, anh bước nhanh chân hướng về phòng của La Phi.
“Phi Phi, em ở trong đó đúng không?” Anh đứng bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại, anh lại gõ thêm hai lần nữa: “Phi Phi, em mở cửa nhanh đi, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Nếu em không mở, anh gọi phục vụ đó.”
Vừa nói xong, cửa cũng mở ra, La Phi nghiêm mặt nói: “Anh có phiền hay không vậy! Không biết hiện giờ em rất không vui sao?”
Trịnh Thiên Dã: “Là anh lo quá thôi! Em cũng đừng cảm thấy khó khăn quá, với đàn ông mà nói, chuyện này rất bình thường, chỉ là một trò tiêu khiển thôi, không nhất thiết phải xem như chơi dao thật S***g thật. Hướng Đông là người rất đàng hoàng, chắc chỉ là nhất thời bị cám dỗ thôi.”
“Đối với anh mà nói là rất bình thường, nhưng với em một chút cũng không bình thường.” Cô giương mắt nhìn anh, “Không phải anh nói giúp em điều tra sao? Giờ sao lại nói giúp anh ấy chứ?”
“Sao anh lại đi nói giúp anh ta được, nếu em không vui, anh sẽ giúp em đánh anh ta một trận.” Anh nói xong, giả bộ xoay người đi.
La Phi nhanh chóng giữ anh lại: “Anh định làm gì? Quên đi quên đi, bây giờ biết anh ấy là người thế nào rồi, còn tốt hơn nhiều sau khi kết hôn mới phát hiện ra.”
“Em có thể nghĩ như vậy là rất tốt.” Trịnh Thiên Dã gật đầu ra vẻ đồng tình, rồi giống như không xác định được tâm trạng của cô, “Em thật sự không sao à?”
Sắc mặt La Phi đương nhiên vẫn rất thối, nhưng cũng không phải là quá thương tâm đòi sống đòi ૮ɦếƭ. Cô gật đầu xoay người đi vào trong: “Không có việc gì, chỉ là không muốn gặp lại anh ấy, cảm thấy ngán ngẩm quá.”
Trịnh Thiên Dã theo cô vào trong, nhìn thấy hành lý trên giường: “Em định đi bây giờ à?”
La Phi ừ một tiếng: “Chẳng lẽ còn phải đợi tới mai cho xấu hổ à?”
“Nhưng giờ này trễ rồi?”
“Không sao, em đã nhờ khách sạn gọi xe giúp rồi.” Cô vừa nói vừa thu dọn quần áo.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng chạy đến kéo lấy hành lý của cô: “Để anh đưa em về.”
“Không cần, anh cứ chơi tiếp đi.”
“Như vậy sao được? Hiện giờ bên ngoài nhiều tên Biến th' lắm, một cô gái như em nửa đêm nửa hôm ngồi xe về thành phố rất là nguy hiểm!”
La Phi liếc anh: “Anh còn chê em tâm trạng chưa đủ tệ à? Cần phải làm cho em buồn thêm?”
“Là anh lo lắng cho em.” Trịnh Thiên Dã phản đối, cười cười, “Yên tâm đi, có anh ở đây, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không dám đến đâu.”
La Phi oán thầm, anh mới chính là tên đầu trâu mặt ngựa lớn nhất ấy!
Nhưng nghĩ thế nào, cũng không thể không nói Trịnh Thiên Dã đã thức tỉnh cô, La Phi thật sự có chút không yên, đêm hôm khuya khoắt ngồi xe một mình về thành phố, hình như đúng là không sáng suốt lắm, nên không từ chối ý tốt của anh nữa.
Nhưng đợi đến khi lên xe, mới phát hiện trong xe có năm cô gái, đúng là lo lắng vô ích.
Đợi đến khi xe chạy đến dưới nhà của La Phi đã là rạng sáng. Cô nhìn bên ngoài tối thui, bỗng nhiên có chút do dự.
Trịnh Thiên Dã nhìn ra sự do dự của cô, bèn hỏi: “Sao vậy? Có phải sợ cô chú lo lắng không?”
La Phi gật đầu: “Tự nhiên em đột ngột quay về, mẹ em chắc chắn cho rằng em và Hướng Đông đã xảy ra chuyện gì đó, hiện giờ em rất rối, nhất thời không thể nói rõ được.”
Trịnh Thiên Dã nghĩ một lát, tốt bụng đề nghị: “Nếu không em đến chỗ anh ngủ một đêm trước đã, chờ trời sáng nghĩ tiếp, rồi mới về nhà giải thích với cô chú.”
La Phi quay đầu, nghi ngờ nhìn anh, đầu mày hơi cau lại.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng nói: “Yên tâm đi, anh không làm gì em đâu. Em cũng thấy rồi đó, hiện giờ anh chỉ hy vọng em sống thật hạnh phúc.”
La Phi lẩm bẩm: “Chính là anh như vậy khiến em có chút không quen.”
“Từ từ em sẽ quen thôi, thật ra đây mới chính là bản chất của anh, khỏe mạnh lương thiện.” Trịnh Thiên Dã nói mà không biết xấu hổ.
La Phi liếc anh, xùy một tiếng: “Cũng có thể là vậy, đến chỗ anh ở một đêm trước vậy.”
Có lẽ dù sao hai người cũng từng có quan hệ thân mật, thời gian ở chung nhà cùng giường chung gối không ngắn, La Phi và anh cô nam quả nữ ở chung, đúng là không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả.
Gác xếp Trịnh Thiên Dã thuê để ở cũng khá cũ, vừa vào cửa thì thấy bừa bãi mấy hộp mỳ ăn liền, đồ đạc này nọ ném lung tung, cũng may trên giường xem như ngăn nắp.
La Phi khó chịu nhìn xung quanh nhà: “Anh thật sự quen sống vậy à?”
Nghĩ đến lúc trước anh xông vào nhà trọ của cô, còn ra sức trang hoàng lại nó.
“Có gì mà sống không quen!” Trịnh Thiên Dã nhún vai, “Không ai cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió, xem như anh lĩnh hội khổ cực trần gian đi, lỡ như có ngày nhà họ Trịnh anh phá sản, anh cũng không cảm thấy suy sụp quá nhiều.”
La Phi cười khúc khích: “Nếu chủ tịch Trịnh nghe anh nói vậy, bệnh tim sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”
Trịnh Thiên Dã không đồng ý: “Cuộc sống vốn chính là vậy, được và mất, không có chuyện gì thập toàn thập mỹ cả.”
Thấy anh đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống hiện thực, không hiểu tại sao, La Phi bỗng cảm thấy có chút vui mừng, bất giác tiến lên, nắm lấy tay anh: “Thiên Dã, nhìn anh thế này, em cảm thấy rất vui.”
Trịnh Thiên Dã hé miệng, nở nụ cười, đỏ mặt: “Anh tệ như vậy mà em còn khen anh, làm anh ngượng quá.”
“Em nói thật đó.”
Trịnh Thiên Dã cười lớn: “Khuya rồi, em lên giường nằm nghỉ đi.”
La Phi gật đầu, cô cũng thật sự thấy mệt. Bởi vì lúc trên núi đã tắm rồi, nên La Phi lên giường ngủ luôn, cô thấy Trịnh Thiên Dã gạt gạt đá dđ mấy thứ trên sàn, trải thảm lên chỗ trống đó, chuẩn bị nằm xuống. Cô nhíu mày: “Anh ngủ vậy à?”
“Không sao, bây giờ trời không lạnh mà.”
La Phi nghĩ, dù sao hai người cái gì cũng làm hết rồi, còn gì phải ngại ngùng nữa, hơn nữa bây giờ nhìn anh trong sáng lương thiện như thế, chắc sẽ không làm ra chuyện gì thú tính đâu, liền vỗ vỗ lên giường nói: “Anh lên đây đi, chúng ta nằm chật một chút, không sao đâu.”
Đây đương nhiên là điều Trịnh Thiên Dã muốn, nhưng ngoài mặt lại giả bộ tỉnh bơ: “Không cần đầu, anh ngủ trên sàn được mà.”
La Phi mất kiên nhẫn: “Con người anh sao lại thế chứ! Tự nhiên trở nên lôi thôi như vậy?”
Trịnh Thiên Dã ừ một tiếng, từ từ leo lên giường.
Thời gian hai người thân mật thế này đã cách hơn mấy tháng. Trịnh Thiên Dã có mùi đặc biệt, mang theo nhiệt độ ấm áp truyền vào chóp mũi La Phi, nhất thời khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, tương tác mạnh mẽ, phảng phất như cách mấy đời.
Cô còn nhớ lần cuối cùng, hai người ở bệnh viện, bởi vì phải tạm xa nhau nên Trịnh Thiên Dã đã giày vò cô rất lâu. Không ngờ lần đó thật sự biến thành ly biệt của hai người.
Cô đang nghĩ ngợi, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên nhích sát lại, thì thầm: “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung với nhau không?”
La Phi đang ngơ ngẩn bỗng lấy lại tinh thần, chợt nhớ đến lần đầu tiên trong lời nói của anh. Thật ra chắc phải hơn một năm rồi, cũng không tính là quá lâu, nhưng bởi vì trải qua không tốt, hiện giờ nhớ lại ký ức hãy còn mới mẻ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, giận dỗi nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, bộ phận của em đi du lịch, anh lại đi theo, còn bắt em ở chung một phòng với anh. Ngoài miệng thì nói sẽ không làm gì em, nhưng sau đó lại…”
La Phi không thể nói tiếp.
“Khi đó có phải em rất hận anh đúng không?”
“Đương nhiên, ước gì có thể giết anh luôn đó. Cô gái nào mà gặp phải chuyện thế này chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu. Tự nhiên bị ***, tự nhiên bị người khác leo lên người. Lúc ấy em còn không hiểu tại sao trên đời này lại có loại người không nói đạo lý như anh.”
Trịnh Thiên Dã cúi đầu cười: “Anh cũng không muốn vậy đâu. Nhưng em vào công ty hai năm, làm ở văn phòng anh một năm, một chút phản ứng với anh cũng không có. Thật ra lúc ấy mỗi lần vừa nhìn thấy em, anh đều tức giận vô cùng, rồi sau đó biết em bị bạn trai lừa dối, lại cảm thấy em đúng là có mắt như mù. Sau đó lại tình cờ thấy em chụp ảnh cưới với tên khốn đó ở ven đường, anh liền không chịu nổi.”
La Phi im lặng một hồi, xoay người nhìn thẳng vào anh: “Lúc ấy anh đã biết Ngô Thần làm chuyện có lỗi với em, nhưng lại không biết nói sao, còn nhìn thấy chúng em chuẩn bị kết hôn, cho nên trạng thái tinh thần của anh liền xảy ra vấn đề?”
Hiểu Thấu Lòng Người
Dịch: Thanh Dạ Trịnh Thiên Dã gật đầu trong bóng tối, giọng nói mang chút xấu hổ: “Anh cũng không hiểu bản thân mình cho lắm, nhưng đại khái là như thế này. Nói ra anh lại có chút xấu hổ.”
La Phi mỉm cười: “anh cũng biết mất mặt à.”
Trịnh Thiên Dã im lặng vài giây: “Sau này anh sẽ không làm những chuyện như thế nữa đâu.”
La Phi đang mỉm cười, thì nụ cười chợt gượng lại, giống như có chút hậm hực mà ờ một tiếng. Có lẽ cô cảm thấy có chút kích động nhẹ, nghe anh nói như vậy, cô lại có chút mất mát.
Trịnh Thiên Dã nói tiếp: “Em ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa.”
Nói xong, anh lùi về sau một tí, rồi nằm quay lưng với La Phi.
La Phi nhìn cái ót của Trịnh Thiên Dã, buồn bã thở dài một hơi, rồi cũng quay người ngủ. Cô nghĩ, có lẽ cứ như bây giờ là tốt nhất, anh trở lại bình thường, quan hệ của hai người cũng tốt đẹp, không oán giận cũng không dây dưa với nhau. Đợi đến sau này, cuộc sống của mỗi người đều trở lại bình thường, có thể sẽ không gặp nhau nữa, cũng có thể khi gặp lại nhau, hai người sẽ vui vẻ chào hỏi nhau.
La Phi nghĩ như thế, những buồn bã và mất mát trong lòng cũng tự nhiên biến mất, chầm chậm bình tĩnh lại, hô hấp sâu dần, rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.
Còn Trịnh Thiên Dã tất nhiên vẫn còn tỉnh, vô cùng tỉnh táo, nói đúng hơn là anh đang vô cùng phấn khích, tóc gáy và lông mao từ đầu đến chân đều rục rịch. Chỉ cần nghe thấy bất cứ động tĩnh gì đều dựng đứng lên, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của La Phi, anh mới nhẹ tay nhẹ chân quay người, nhỏ giọng gọi thử: “Phi Phi…..”
Thấy cô không nhúc nhích, anh lại lấy tay đẩy nhẹ cô, cũng không thấy nhúc nhích.
La Phi ngủ rất sâu, vừa nằm xuống là ngủ, cho dù sét đánh cũng không dậy.
Cơ hội này với Trịnh Thiên Dã mà nói, nó dài bằng cả một thế kỷ vậy, lúc nãy anh vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã kích động nổi gió bão từ lâu rồi, từ sinh lý đến tâm lý đều không thể nhịn nổi nữa. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Anh nhúc nhích người mình, nhích đến gần cái cổ của cô, hành động y như một con cún, dùng sức ngửu. Làm xong hành động này, anh dường như cảm thấy mình thật đáng khinh, hậm hực sờ cái mũi mình. Dừng một chút, quyết định cúi đầu xuống, hôn lên má của La Phi.
Nhưng kiểu hôn má này làm cho anh bị nghiện, vừa hôn xong một cái, anh lại di chuyển, tham lam hôn nhẹ lên môi La Phi.
Trịnh Thiên Dã sợ làm cho người kia thức giấc, cho nên anh không dám động đậy mạnh, chỉ lè lưỡi ra, dịu dàng *** thật nhẹ, nhưng không xông vào trong. Làm một hồi lâu, anh lại *** tai của cô, hôn lên phía sau ót và hai má, ở trên mặt La Phi hôn tới hôn lui thật lâu, sau đó mới luyến tiếc dời người đi.
Sự tự chủ của anh luôn xao động trước cô. Anh không dám làm bậy nữa, anh không chắc mình có thể không chế được S***g lửa của mình hay không, lỡ đánh mất hình tượng khỏe mạnh vừa mới tạo dựng trước mặt La Phi, anh không muốn đánh mất hạnh phúc lâu dài của mình chỉ vì người anh em S***g lửa kia.
Trịnh Thiên Dã hít một hơi thật sâu, lật người nằm ngay ngắn, để mình bình tĩnh lại. Có lẽ anh bị ảnh hưởng bởi tiếng hít thở đều đặn của La Phi, cho nên sau khi anh đếm tới mười mấy con cừu cũng dần đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, La Phi tỉnh lại, Trịnh Thiên Dã đã rời giường, chỉ nghe thấy ở trong phòng vệ sinh vang lên tiếng lạch cạch vang lên. Cô xuống giường, tò mò đi đến mở hé cửa ra xem, cảnh tượng bên trong làm cho cô há hốc mồm.
Cái nhà vệ sinh bé như lòng bàn tay, Trịnh Thiên Dã ngồi xổm dưới đất, trước mặt còn để hai cái thau, anh đang hì hà hì hụt chiến đấu với mớ quần áo trong thau, cả người ướt nhẹp, trên sàn nhà toàn là bọt xà phồng. Cảnh tượng này trông quái dị biết bao nhiêu.
Mặt La Phi nổi ba vạch đen, hỏi anh với vẻ không chắc chắn: “Anh đang giặt quần áo sao?”
Trịnh Thiên Dã quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi gật đầu: “Ừm, anh ở đây giặt quần áo, em chỉ có thể sử dụng bồn rửa tay thôi. Em muốn đi vệ sinh sao?”
La Phi lắc đầu, vẫn còn ngỡ ngàng mà nhìn anh giặt áo sơ mi trắng xen lẫn với quần jeans trong cùng một thau: “Anh biết giặt không vậy?”
“Anh làm sao không biết chứ.” Anh lấy một chiếc áo sơ mi trong thau ra, “em xem nè, không phải anh giặt rất sạch sao?”
La Phi nhỉn chiếc áo sơ mi màu trắng đã mị nhiễm màu của chiếc áo sơ mi màu, cô lắc đầu đi vào, cầm chiếc áo trong tay anh, lải nhải: “Không thể giặt đồ như vậy được. Cúc áo phải mở ra, nhất là quần jeans đó. Anh xem anh kìa, một mình chạy đến chỗ này, còn không nói cho người nhà biết, bây giờ ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả máy giặt cũng không có, còn phải tự mình giặt đồ nữa, nếu để bà nội anh biết, nhất định bà sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất.”
Trịnh Thiên Dã ngại ngùng ừ một tiếng: “Không sao đâu mà, thêm hai tháng nữa anh sẽ quay về nhà. Dư luận mới vừa lắng xuống chưa tới nửa năm, bây giờ ở Giang Thành vẫn còn bàn tán chuyện của anh, thêm hai tháng nữa thôi, chắc chắn mọi người sẽ quên hết chuyện của anh thôi. Nếu không xảy ra thêm bất kỳ tin hot nào nữa, thì có thể chưa đến hai tháng anh có thể quay về rồi.”
La Phi vừa phân loại quần áo trong hai cái thau, vừa gật đầu: “Chỉ mong là vậy. Thôi vậy đi, dù sao chúng ta cũng ở gần nhau, khoảng thời gian này, anh đưa quần áo bẩn của anh cho em, em đem về giặt bằng máy giặt nhà em, mỗi ngày anh phải tự mình giặt đồ thì phiền phức lắm.”
Trịnh Thiên Dã nhếch miệng cười đến tận mang tai, nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm như vậy không ổn đâu, lỡ chú và dì biết chắc chắn sẽ rặng hỏi em đó.”
La Phi nói: “Không sao cả, em treo trên ban công phòng em, ba mẹ làm sao biết được.”
“Vậy làm phiền em rồi.”
La Phi không nhìn thấy nụ cười đạt được mục đích của anh.
Sau khi phơi xong quần áo đã giặt, La Phi quay trở về phòng liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi. Cô cần điện thoại lên xem, chính là số của Hướng Đông. Cô chẳng có tâm trạng đi tiếp điện thoại của anh ta, chỉ vừa ngắt điện thoại, thì nó lại reo lên.
“Có chuyện thì phải nói chuyện rõ ràng với nhau, hôm qua em đột ngột bỏ đi như vậy, bây giờ chắc anh ta lo lắng lắm đó. Ít nhất cũng phải báo bình an cho anh ta chứ.” Trịnh Thiên Dã có lòng tốt nhắc nhở cô.
La Phi cảm thấy anh nói cũng có lý, liền nhấn nút nhận điện thoại, ở đầu bên vang kia vang lên tiếng nói đầy lo lắng của Hướng Đông: “Tiểu Phi à, hôm nay anh đến phòng em gõ cửa tìm em, nhưng anh nghe phục vụ nói là hôm qua em đã quay về rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy em?”
“Không có gì, tự dưng em muốn về thôi.”
“Nhưng em cũng phải báo với anh một tiếng chứ, đi cùng với nhau mà, lỡ em xảy ra chuyện gì, anh làm sao nói chuyện với ba mẹ em đây.” Anh nói xong vừ thở dài tự trách mình, “đều trách anh cả, nếu hôm qua anh không uống say, em muốn về anh cũng có thể đưa em về.”
La Phi không muốn vạch trần lời nói của anh ta, rõ ràng hôm qua anh ta được hưởng dịch vụ đặc biệt, còn nói mình uống R*ợ*u say. Cô nở nụ cười lạnh lẽo: “Làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ, bây giờ không phải em rất ổn sao? Ở trên núi rất tốt đó, anh nên chơi thêm hai đêm đi!”
“Em cũng quay trở về rồi, anh còn chơi được gì chứ?” Hướng Đông dường như vừa nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp, “bây giờ em đang ở nhà sao? Anh trở về tìm em ngay.”
“Không không không, em không ở nhà, anh đừng đến tìm em.”
Đến lúc này đây, cho dù Hướng đông vẫn còn ngỡ ngàng không hiểu gì, nhưng cũng nhận ra đã xảy ra chuyện gì đó, nên nói chuyện với vẻ ngờ vực: “Tiểu Phi à, có phải đã xảy ra chuyện gì phải không? Sao anh cứ cảm thấy có điều gì kỳ lạ ở đây.”
“Không có chuyện gì đâu.” La Phi im lặng vài giây, cuối cùng cũng quyết định nói rõ ràng với anh, “chỉ là………….. Hướng Đông này, tối hôm qua em suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy hai chúng ta không hợp, bằng không chúng ta kết thúc đi nhé, cả hai không làm trễ nãi chuyện của nhau.”
Bên kia giống như không có phản ứng: “Gì chứ?”
“Em nói chúng ta chia tay nhau đi.”
Hướng Đông im lặng vài giây, giọng nói đột nhiên trở nên nóng nảy tức tối: “Em nói gì vậy! La Phi, em xem chuyện tình cảm là trò chơi sao? Nói chia tay là chia tay à, anh không đồng ý, anh muốn gặp em!”
Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp máy.
La Phi đoán ra Hướng Đông tính làm gì, vội vã để điện thoại ngay ngắn, cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt kỳ lạ của Trịnh Thiên Dã, chỉ cuống quýt nói: “Em phải về nhà gấp, nói chuyện rõ ràng với ba mẹ. Nếu không để Hướng Đông tìm đến nhà, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ rối tung lên.”
Nụ cười bình thản của Trịnh Thiên Dã vụt tắt, nói: “Em nghĩ kỹ chưa vậy? Em muốn chia tay với Hướng Đông thật sao? Nói thật thứ tình cảm đó, thật ra chẳng có gì to tác cả?”
La Phi có chút tức giận nói: “Bọn đàn ông các anh đều như vậy cả, chả có ai tốt lành, chỉ biết niềm vui sướng của mình, chẳng hề mảy may nghĩ đến phụ nữ chúng tôi sẽ như thế nào cả?”
Trịnh Thiên Dã lập tức bắn trả lại: “Trời đất chứng dám nha, mặc dù anh đúng thật không phải kẻ tốt lành gì, nhưng em suy nghĩ kỹ lại xem, lúc chúng ta ở bên nhau, anh có làm chuyện gì không phải với em không?”
La Phi vô thức nghĩ lại, đúng là không có thật, liền bực bội nói: “Vậy tại sao anh phải nói giúp Hướng Đông chứ?”
“Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc thôi, anh không muốn em qua quýt phủ định một người. Được rồi, nhưng quả thật anh cũng cảm thấy người đàn ông đã có vợ đã có bạn gái làm những chuyện như vậy là không nên.”
La Phi cau mày: “Em đã nghĩ kỹ rồi, em chắc chắn sẽ chia tay với Hướng Đông. Em còn trẻ mà, em không tin em không tìm được một người đàn ông vừa thật lòng thật dạ vừa đáng tin.”
“Tất nhiên là em có thể rồi.” Trịnh Thiên Dã hùa theo, trong lòng lại nói, vừa thật lòng thật dạ vừa đáng tin, không phải cô đang nói anh sao?
La Phi vội vã chạy về nhà, cũng may mẹ cô vẫn chưa đi ra ngoài. Nhưng lúc này cô quay trở về nhà, mẹ La Phi cảm thấy kỳ lạ, vừa mở cửa liền hỏi: “Sao con lại quay về nhà giờ này hả? Còn Hướng Đông đâu?”
La Phi thở hì hụt vào nhà, cầm túi hành lý bỏ trên ghế sofa, nói với giọng buồn bã: “Con và Hướng Đông chia tay rồi.”
“Gì chứ?” Mẹ La Phi giật hết cả mình, đi về phía trước hỏi: “Hôm qua không phải hai đứa còn tốt đẹp mà, sao lại chia tay chứ? Mấy người trẻ tuổi tụi con cứ chí chóe với nhau thì không sao, mà im ắng bình lặng thì hễ cãi nhau là chia tay.”
“Mẹ à, con nói thật đó. Con không hợp với loại người như Hướng Đông.”
“Sao lại không hợp chứ? Mẹ thấy Hướng Đông rất tốt mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
La Phi ngước mắt lên nhìn mẹ cô, bĩu môi nói: “Con cảm thấy ngại khi phải nói ra.” Cô im lặng vài giây, mới lẩm bẩm: “Anh ấy ở khách sạn tìm mấy em trẻ đẹp.”
“Ả?!” Mẹ La Phi thiếu điều tưởng tai mình có vấn đề, mới phản ứng lại, nghiến răng nói: “Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà! Cái thứ đã dẫn theo bạn gái theo mà còn dám làm những chuyện như thế, về sau chắc còn hơn thế.”
Bà nhìn vẻ mặt ai oán của con gái, sợ cô đau lòng, bà ngồi bên cạnh cô, vỗ vào vai cô an ủi: “Không sao đâu, cũng may hai đứa chưa làm gì quá mức, bây giờ biết nó là loại như vậy còn tốt hơn lấy về rồi mới biết. Con gái mẹ trẻ trung xinh đẹp như vậy, sợ gì không tìm được người tốt hơn.”
“Mẹ à, con bây giờ cảm thấy rất ghê tởm, không có tâm trạng đâu, chuyện này sau này hẳn nói đi. Bây giờ vấn đề lớn nhất là con cùng Hướng Đông làm cùng đơn vị với nhau, sau này ngẩng đầu cũng gặp, cúi đầu cũng gặp, làm sao đối mặt với anh ta đây.”
Mẹ La Phi cũng có chút rầu rĩ: “Cũng đúng, để mẹ bàn bạc với ba con, ít nhất cũng phải tìm con điều đến bộ phận khác, tránh không gặp nhau mỗi ngày là được.”
“Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
La Phi vừa dứt lời, ở cửa liền vang lên tiếng chuông dồn dập. Mẹ La Phi đi đến cửa nhìn vào mắt mèo, thì vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, quay đầu nói với La Phi đang ngồi trên ghế sofa: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, con xem mẹ trừng trị nó một trận nhừ tử.”
La Phi cau mày lại, đứng dậy giữ mẹ lại: “Thôi đi mẹ, dù sao con cũng chưa bị thua thiệt gì, đạo đức anh ta đồi bại là chuyện của bản thân anh ta, anh ta cũng không biết con biết anh ta làm những chuyện như thế. Không cần thiết phải làm xấu mặt nhau đâu, dù gì sau này vẫn còn gặp mặt nhau mà.”
Hướng Đông chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa giận vừa gấp: “Dì à, con đến tìm Tiểu Phi, tự dưng cô ấy nói chia tay với con, con không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa?”
“Cậu đừng giả vời nữa, chuyện cậu làm thì tự cậu phải hiểu rõ chứ, nhà chúng tôi không hoan nghênh loại người như cậu đâu, cậu mau đi đi!”
Mà lẽ hiển nhiên Hướng Đông sẽ không bỏ đi, do quá gấp, nên anh ta ngang ngược xông thẳng vào nhà, nắm lấy tay La Phi: “Tiểu Phi, em nói rõ ràng với anh đi, rốt cuộc anh đã làm gì hả, tại sao tự dưng em muốn chia tay với anh hả?”
La Phi dùng sức đẩy anh ta ra: “Anh ngay cả chính mình đã làm gì cũng không biết à, em không muốn nói ra để mọi người khỏi phải xấu hổ đâu.”
“Không lẽ chuyện hôm qua anh uống R*ợ*u quá say.” Anh nói vội, “Có lúc anh cũng thích uống R*ợ*u, nhưng không phải ngày nào cũng uống. Nếu em không thích, sau này anh sẽ cai R*ợ*u. Không phải em vì chuyện nhỏ nhặt này mà chia tay với anh chứ!”
Lông mày của mẹ La Phi dựng thẳng lên, dùng sức kéo con gái mình ra khỏi Hướng Đông, quát mắng: “Gì hả? Thì ra cậu là con quỷ nghiện R*ợ*u à. Bà đây ghét nhất những người nghiện R*ợ*u, cậu mau cút xa khỏi con gái tôi đi, càng xa càng tốt!”
Sức của người phụ nữ trung nhiên không thể coi thường được, Hướng Đông bị mẹ La Phi đẩy ra khỏi cửa, nhưng anh ta kiên quyết chống tay lên cửa không cho đóng, còn trong lúc chống cực cất lên tiếng “hai người không thể làm vậy được”, rồi bị nhốt ở ngoài cửa.
Nhưng mà, La Phi và Hướng Đông dù sao cũng làm cùng đơn vị với nhau, mặc dù không cùng phòng ban, nhưng mỗi buổi sáng đều gặp mặt nhau.
Lúc làm việc, Hướng Đông ngại làm ồn ào, cho nên chỉ lên mạng và dùng điện thoại hỏi cô không ngừng.
Còn đến lúc tan ca, anh ta lập tức chạy đến bắt ra La Phi khi cô đi ra khỏi cao ốc văn phòng, kéo cô không buông: “La Phi, em nói cho rõ ràng đi! Rốt cuộc anh đã sai gì hả? Anh không thể bị đá mà không hiểu gì hết?”
La Phi đã đoán được anh ta sẽ bám riết cô, nhưng nghĩ đến thái độ của anh cố chấp như vậy, cứ như không có được câu trả lời sẽ không thỏa mạn, quyết bám đến cùng. Lúc trước cô còn chút thiện cảm với anh ta, cảm thấy anh ta là người ôn hòa, không ngờ, anh ta lại là người càn quấy như vậy.
Cô nghĩ kỹ, rồi nói rõ với anh ta: “Có thật là anh muốn biết tại sao chúng ta chia tay chứ?”
Hướng Đông gật đầu.
“Được thôi, vậy em hỏi anh, cái hôm anh ở trên núi, buổi tối anh làm gì hả?”
“Anh ở trong quán cà phê uống R*ợ*u với A Tuấn, sau đó anh uống say nên quay về phòng nghỉ ngơi.”
“Anh có chắc là anh chỉ uống R*ợ*u không? Không làm chuyện gì khác sao?”
La Phi hỏi rất nghiêm túc, Hướng Đông có hơi bối rối, lúc đó anh ta uống quá nhiều, những chuyện xảy ra sau khi anh ta say anh ta chẳng nhớ gì cả. Anh ta chỉ nhớ rõ là A Tuấn dìu anh về phòng thôi. Anh ta nghĩ rồi nói: “Lúc đó anh uống quá say, anh chẳng nhớ gì cả, vậy em nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Anh……..” Dù sao da mặt La Phi cũngg mỏng, không biết phải nói sao.
Lúc này đột nhiên có một giọng nói vui vẻ của người đàn ông vang lên: “Anh Đông à, anh tan ca rồi sao?” A Tuấn không biết chạy ra từ chỗ nào, A Tuấn mỉm cười đi đến trước mặt Hướng Đông: “Lúc nào chúng ta có thể uống R*ợ*u nữa hả anh?”
Hướng Đông chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, nói: “Mát xa gì hả?” Nói xong, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, kéo tay A Tuấn lại, nói: “Đúng rồi, A Tuấn, hôm đó sau khi tôi uống R*ợ*u xong, rốt cuộc tôi còn làm gì nữa hả?”
Hướng Đông do dự nhìn La Phi, nói năng cẩn thận: “Có thật là phải nói không?”
“Cậu nói đi, tôi cũng muốn biết tôi đã làm gì.”
A Tuấn nở nụ cười ngượng ngùng: “Em cảm thấy em vẫn nên nói chuyện riêng với anh thì hơn.”
“Cậu cứ nói đi!”
“Vậy em nói nha.” Cậu ta nhìn vào mắt La Phi, nói lí nhí: “Sau khi anh uống R*ợ*u say đòi mát xa, đã vậy còn gọi mấy em gái xinh đẹp nữa.”
Mặt Hướng Đông hết đen rồi trắng, phủ nhận ngay: “Không thể nào.”
“Thật đó. Phục vụ trực ca ngày hôm đó biết mà, không tin anh hỏi họ đi. Bình thường em cũng nhìn không ra anh cởi mở đến vậy.”
“Đừng nói nữa!” Mặt Hướng Đông tái mét, cắt lời cậu ta, quay lại nắm lấy tay La Phi, nói: “Tiểu Phi à, ngay cả anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì nữa? Cho dù lúc đó anh có làm chuyện đó đi nữa, nhưng người say R*ợ*u thì có thể làm được gì hả? Em phải tin anh.”
“Hướng Đông à, đây không phải là vấn đề làm hay không làm, mà chính là vấn đề về hành vi của bản thân anh. Em không thể sống với một người đàn ông khoái đi tìm mấy em gái được.”
“Gì mà khoái chứ, trước giờ chưa từng làm những chuyện như thế.”
“Hướng Đông!” La Phi đẩy anh ra lần nữa, nói: “Em không tin anh đâu.”
Chỉ là, Hướng Đông vẫn không chấp nhận như thế, nắm chặt lấy tay cô không buông, nói: “Tiểu Phi à, cứ coi như anh sai rồi đi, nhưng em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh không phải loại người như vậy, anh chắc chắn không phải là hạng người đó.”
La Phi cảm thấy có chút phần biền, nhưng cố thể nào cũng không rút tay ra được, hai người dây dưa với nhau trên đường, có vài người còn quay mặt lại xem, làm cô cảm thấy thật xấu hổ.
“Anh Thiên anh Thiên!” Đột nhiên A Tuấn kêu to.
Trịnh Thiên Dã đi qua đường, đáp lại A Tuấn, rồi nhìn Hướng Đông và La Phi đang dây dưa với nhau ở đằng kia, a một tiếng: “Hai người làm gì vậy?”
Hướng Đông mặc kệ anh, tiếp tục cầu xin sự tha thứ từ La Phi.
Trịnh Thiên Dã vốn muốn giả vời bình tĩnh, nhìn thấy Hướng Đông nắm lấy tay La Phi không chịu buông, mặt La Phi sắp đỏ ửng cả lên, vội vã đi đến phía trước, kéo ra người ra, rồi kéo La Phi ra sau lưng mình: “Hướng Đông, cậu đang làm gì hả? Một người đàn ông to xác lại đi bắt nạt phụ nữ à, coi có được không?”
Hướng Đông cũng luống cuống, mặt mày đều là vẻ sốt ruột: “Tôi chỉ muốn cô ấy tha thứ cho tôi thôi! Tôi không muốn chia tay!”
Trịnh Thiên dã vỗ vai anh ta: “Là đàn ông cầm lên được thì buông xuống được, cậu làm sai rồi thì phải thừa nhận hậu quả của mình, mà không phải bám riết lấy phụ nữ.”
Hướng Đông cũng là người có công việc đàng hoàng, đã vậy họ còn đang đứng trên đường lớn, nghe anh nói những lời như vậy, anh ta cũng có chút xấu hổ, nhìn La Phi đứng phía sau Trịnh Thiên Dã, nói xin lỗi cô: “Tiểu Phi à, anh không cố ý đâu, anh quay về nghĩ xem phải làm sao mới đúng. Em cũng quay về nghĩ kỹ lại đi, được không?”
La Phi sợ anh ta quậy nữa, nên gật đầu ngay.
Sau khi Hướng Đông rời khỏi, Trịnh Thiên Dã mới quay người nhìn La Phi đang suy sụp: “Em không sao chứ?”
La Phi lắc đầu.
Nhìn thấy cô tay cô đỏ ửng, anh vội vã kéo tay lại xoa giúp cô, rồi nói với vẻ tức tối: “Cái thằng Hướng Đông này làm sao vậy chứ? Bình thường nhìn nó nhã nhặn vậy, lúc gây sự thì lại chanh chua như đàn bà.”
Anh nói chuyện tỏ ra như mình buột miệng nói đại, nhưng thực ra rong lòng lại nghĩ, đồ khốn dám làm vậy với người phụ nữ của ông đây, không muốn sống nữa sao?
A Tuấn nhìn hai người, cười hi hí đến: “Anh Thiên, chị……”
Một chữ “dâu” còn chưa nói ra, thì bị Trịnh Thiên Dã chặn ngang: “Chuyện cửa hàng từ từ quét dọn cũng được, đợi khi khách hàng vắng thì làm tiếp.”
A Tuấn ngẩn người, vội vàng hùa theo: “Cũng đúng, trong tiệm cũng không dơ lắm, tối chút lại quét tiếp.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc