Vọng Tưởng Cuồng - Chương 21

Tác giả: Úy Không

Lại "bị" Tỏ Tình
Đặc điểm nổi bật của thời đại thông tin chính là tốc độ lan truyền của tin tức và lời đồn. Ngày hôm sau La Phi đi làm, bật máy tính lên, chỉ tùy tiện mở một trang web, liền thấy rất nhiều hình ảnh quen thuộc hiện ra.
“Tại hiện trường ra mắt phim mới của Tiêu Phi Phi, bạn trai tin đồn thần bí- người lèo lái tập đoàn nào đó- xuất hiện ủng hộ cô ấy.”
“Bạn trai tin đồn của Tiêu Phi Phi, một tổng giám đốc giàu có, lộ diện úp mở công khai chuyện tình cảm.”
“Doanh nhân họ Trịnh xuất hiện trong buổi ra mắt phim của Tiêu Phi Phi, lớn tiếng ủng hộ bạn gái.”
La Phi cảm thán với trí tưởng tượng phong phú và năng lực gán ghép của giới truyền thông, cứ đeo bám Trịnh Thiên Dã nhưng cô cũng không quên xem kỹ những tấm ảnh này, xác định chỉ chụp trúng cái mặt mốc của Trịnh Thiên Dã, còn bản thân ở bên cạnh anh may mắn tránh được ống kính, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cô chỉ là một người bình thường, nên không muốn xui xẻo bị lên trang nhất.
Nhưng dễ nhận thấy, cách nghĩ của La Phi đã xem nhẹ sự thật trước mắt, cô chính là bạn gái của boss Trịnh. Đợi đến khi đồng nghiệp trong phòng lục ᴆục đi vào, ai ai cũng mang theo ánh mắt thông cảm để nhìn cô, bỗng nhiên cô mới nhớ tới chuyện này, nhất thời cảm thấy sự việc trở nên hơi nghiêm trọng.
Quả nhiên, đầu tiên là anh chàng Khoai Sọ chạy đến, kêu to: “La Phi, cô xem cô xem, vẫn là người đàn ông bình dân như tôi là đáng tin nhất, nếu cô ở bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bắt cá hai tay…”
Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, quản lý liền đuổi anh ta đi. Quản lý là người đàn ông gần 40 tuổi, đuổi Khoai Sọ đi, nhìn thấy La Phi thở dài, liền chân thành an ủi cô: “Đàn ông, nhất là dạng đàn ông như boss Trịnh khó tránh thỉnh thoảng sẽ hái hoa bắt bướm, chỉ cần trái tim anh ta ở chỗ cô là được. Phụ nữ suy nghĩ nhiều quá sẽ chỉ tự làm tổn thương trái tim của mình thôi.”
La Phi cười ha ha: “Cám ơn sếp đã quan tâm.”
Quản lý thấy cô không giống như gặp phải vấn đề lớn gì, lắc đầu, cảm thán rồi đi.
Cả buổi sáng, La Phi cứ thế vượt qua đủ mọi ánh mắt từ đồng tình đến hả hê của người khác. Chỉ có điều, biểu hiện của cô càng làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy kỳ lạ hoang đường, cô lại có thể thản nhiên, bình tĩnh như thường đối diện với những ánh mắt này.
Đến giờ cơm trưa, cô vốn dĩ ngoan ngoãn đợi Trịnh Thiên Dã gọi, không ngờ, hiếm khi anh dùng cơm với khách vào buổi trưa, gọi điện về bảo cô tự ăn cơm một mình, còn đặc biệt dặn cô đừng cảm thấy mất mát.
Mất mát cái quỷ gì! La Phi cũng không biết bản thân trút được bao nhiêu gánh nặng, điên cuồng chạy tới cùng đồng nghiệp xuống nhà ăn.
Cùng ăn cơm toàn là những đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt, thấy La Phi cùng họ đến nhà ăn ăn cơm, nên họ nghĩ chắc cô và Trịnh Thiên Dã thật sự đã xảy ra vấn đề, lúc nói chuyện sử dụng ngôn từ cũng cẩn thận hơn, cố gắng khiến bầu không khí sinh động hơn.
Khi đang trò chuyện vui vẻ thì trợ lý bộ phận Tiểu Nguyệt Nguyệt ngồi ở đối diện La Phi, vẻ mặt vốn đang phấn khởi, bỗng nhiên lại kích động, mắt sáng lên hạ giọng nói: “Mau nhìn mau nhìn, là Quách đổng.”
La Phi theo bản năng quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, quả nhiên nhìn thấy Quách Tử Chính đang cùng vài người ngồi cách đó mấy mét ăn cơm.
Hai tay Tiểu Nguyệt Nguyệt nắm chặt: “La Phi, cô có điều chưa biết, tuy rằng Quách đổng từ nước ngoài về liền giữ chức giám đốc điều hành, nhưng lại không chút kiêu căng, ngày nào cũng cùng với đồng ngiệp trong phòng ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy mấy đồng nghiệp như tụi mình vậy nè, tuy rằng không nhớ tên, nhưng vẫn chủ động chào hỏi, rất gần gũi với nhân viên. Quan trọng nhất chính là… anh ấy trông rất đẹp trai nha…”
Cô kéo dài giọng nói xong, anh Khoai Sọ bên cạnh chen ngang vào: “Không phải trước kia cô nói boss Trịnh đẹp trai nhất sao?”
“Dạng như boss Trịnh là đẹp trai theo kiểu ngông cuồng- bá đạo- kiêu ngạo- lạnh lùng, còn Quách đổng đẹp trai theo kiểu ôn hòa như ánh mặt trời, hiểu chưa?” Tiểu Nguyệt Nguyệt kích động nói, “Hai thể loại khác nhau hoàn toàn không thể mang ra so sánh, chỉ là bây giờ tôi càng có khuynh hướng đón nhận kiểu đẹp trai như Quách đổng. Cũng không phải anh không thấy bây giờ La Phi thảm bao nhiêu, tin đồn giữa boss Trịnh và cô nữ diễn viên kia đều truyền lên tới trời rồi, giàu có đẹp trai thì có ích gì, vẫn là có nhân phẩm thì tốt hơn.”
Nói xong, cô mới cảm thấy bản thân nói gì đó không ổn, nhanh chóng chữa cháy với La Phi: “Tôi không có ý gì khác đâu, cũng không phải nói cô mê mẽ ngoài và tiền tài của boss Trịnh.”
La Phi mỉm cười gật đầu không hề gì, “Cô nói đúng mà, vẫn là có nhân phẩm tốt hơn.”
Cô vừa dứt lời, đã thấy hai má Tiểu Nguyệt Nguyệt bởi vì xúc động bất ngờ gần như nảy lên, lắp bắp mở miệng: “Quách… Quách đổng.”
La Phi hoài nghi quay đầu lại, hóa ra là không biết Quách Tử Chính đã đứng bên cạnh họ từ khi nào. Anh nhìn La Phi, lại qua loa nhìn lướt qua ba bốn người trong bàn, nhếch miệng cười: “Thấy hình như mọi người tán gẫu rất vui vẻ.”
La Phi mỉm cười với anh: “Quách đổng.”
“Quách đổng, mời ngồi.” Tiểu Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đứng lên nhường chỗ.
Quách Tử Chính khoát tay: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi ăn xong rồi, chỉ đến đây chào hỏi thôi.” Nói xong, dường như lại thuận miệng nói, “Tiểu Phi, nếu em ăn cơm xong không có chuyện gì thì đến phòng làm việc của anh một chuyến, được không?”
Tuy La Phi không biết anh tìm cô có chuyện gì, nhưng nghĩ đến ngày đó Trịnh Thiên Dã ra tay đánh anh, đến giờ trên mặt còn vết xanh tím lờ mờ, trong lòng liền có chút áy náy, về tình về lý cũng muốn thay mặt Trịnh Thiên Dã xin lỗi anh, nên cô liền gật đầu.
Đợi Quách Tử Chính đi khỏi, Tiểu Nguyệt Nguyệt kích động chộp lấy tay của La Phi: “Cô quen Quách đổng à.” Nói xong, bỗng nhiên bừng tỉnh, gật đầu, “Cũng đúng, nghe nói Quách đổng là em trai của boss Trịnh, đương nhiên phải quen biết cô rồi. Nhưng sao anh ấy không gọi cô là chị dâu, mà lại gọi là Tiểu Phi nhỉ.”
Anh Khoai Sọ liếc cô một cái: “La Phi còn chưa kết hôn với boss Trịnh, sao phải gọi là chị dâu.”
“Cũng đúng.” Tiểu Nguyệt Nguyệt gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Phòng làm việc của Quách Tử Chính ở tầng 17, lúc La Phi đến, vì vẫn chưa hết thời gian nghỉ trưa, nên khu làm việc không có người. Chỉ còn rải rác vài người, tuy rằng biết cô, nhưng vì quan hệ giữa Quách Tử Chính và Trịnh Thiên Dã, nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
La Phi gõ cửa phòng Quách Tử Chính, sau khi nhận được hồi đáp, cô đẩy cửa đi vào. Quách Tử Chính ngồi đối diện màn hình máy tính xem gì đó, lúc La Phi vào, liền cười nói: “Anh biết gọi em đến phòng anh là có chút đột ngột, nhưng anh thật sự không tìm được thời gian nào khác để có thể nói chuyện một mình với em, vất vả lắm mới biết trưa nay boss Trịnh không có ở đây, nên mới…”
La Phi ngồi xuống đối diện anh: “Học trưởng, anh khách sáo quá, em có hơi ngại đó. Mấy ngày trước, Trịnh Thiên Dã đối xử với anh như vậy, thật sự áy náy quá, em thay anh ấy nói một tiếng xin lỗi với anh.”
“Thay anh ta?” Quách Tử Chính nhíu mày, lại chuyển chủ đề, “Tiểu Phi, hôm nay anh xem tin tức, Trịnh Thiên Dã anh ta…”
“Chuyện không phải vậy đâu, là truyền thông viết bậy thôi.” La Phi vội vàng giải thích, “Hôm qua em có ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chỉ cùng đi xem phim với em thôi, cũng không phải đến buổi ra mắt phim của Tiêu Phi Phi để ủng hộ cô ấy.”
“Là vậy à?” Biểu hiện trên mặt Quách Tử Chính không rõ mang ý gì, “Tiểu Phi, anh không biết em có nỗi khổ gì mà phải nói giúp anh ta như vậy? Nhưng anh nhìn ra được, em không thương anh ta.”
La Phi bỗng nhiên mở to mắt, cảm giác bị người khác vạch trần thật sự khiến cô có chút xấu hổ.
“Anh nói đúng phải không?” Quách Tử Chính nói tiếp.
“Học trưởng, anh đừng đoán mò mà, tóm lại, hiện giờ em và Trịnh Thiên Dã đang quen nhau là chuyện ai ai cũng biết, ngày cả ba anh ấy hay mẹ anh cũng biết điều này.” La Phi bất đắc dĩ nói.
“La Phi.” Quách Tử Chính nghiêm mặt, rời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Mấy năm nay anh luôn cảm thấy hối hận vì sự khích động lúc đó, nếu năm đó anh không ra nước ngoài mà ở lại trong nước, hiện giờ người ở bên nhau nói không chừng chính là hai chúng ta.”
Tim La Phi đột nhiên đập nhanh hơn, cô đã biết tiếp theo anh sẽ nói gì. Không phải cô chưa từng được người khác tỏ tình, nhưng Quách Tử Chính vẫn là có chút khác biệt so với những người khác.
Quả nhiên, Quách Tử Chính bỗng kéo tay cô: “Nếu hiện tại em ở bên cạnh người khác thì anh sẽ chôn chặt những lời này tận sâu đáy lòng, thật lòng chúc phúc cho em. Nhưng em lại với Trịnh Thiên Dã, anh không thể trơ mắt nhìn em nhảy xuống hố lửa mà không chút động lòng. Anh ta không có khả năng mang lại hạnh phúc cho em đâu. Tiểu Phi, rời khỏi anh ra đi, anh không muốn nhìn thấy em buồn.”
“Anh điên rồi sao?” La Phi bỏ tay anh ra, từ ghế đứng phắt dậy, “Nói thế nào thì anh ấy cũng là anh trai anh.”
Quách Tử Chính đứng lên, cười khổ: “Trước giờ anh ta chưa từng xem anh là em trai.”
Nếu là trước kia, La Phi không xác định được bản thân có động lòng với những lời thổ lộ của Quách Tử Chính hay không, nhưng bây giờ, toàn bộ những thứ không xác định đều biến thành xác định.
Bởi vì quan hệ giữa Quách Tử Chính và Trịnh Thiên Dã, nên cô và Quách Tử Chính không có khả năng.
La Phi biểu hiện thẳng thắn: “Học trưởng, em rất cám ơn sự quan tâm anh dành cho em, nhưng hiện tại em sẽ không chia tay với Trịnh Thiên Dã, cho dù sau này em và anh ấy có chia tay đi chăng nữa thì em cũng không thể ở bên cạnh anh. Anh không thấy ngại, nhưng em thấy ngại.”
“Tiểu Phi…”
“Học trưởng, anh đừng nói thêm gì nữa, thật lòng cám ơn anh, nhưng quả thật là em rất tốt.”
Bên này, La Phi và Quách Tử Chính đang ở trong phòng làm việc của anh, người tỏ tình người cự tuyệt, bên kia Trịnh Thiên Dã đã xã giao với khách hàng xong, trở về công ty.
Anh không về phòng làm việc của mình trước mà đến bộ phận của La Phi. Lúc trưa ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, anh cảm thấy hương vị bánh dứa ở đây không tồi, liền đặc biệt dặn phục vụ gói một phần mang về cho La Phi.
Sếp lớn đến, mấy nhân viên vốn đang bàn tán sôi nổi đầu đề giải trí hôm nay nhất thời im bặt như ve sầu mùa đông, khúm núm chào hỏi anh.
Boss Trịnh ngông cuồng- bá đạo- kiêu ngạo- lạnh lùng, thờ ơ ừ vài tiếng, nhìn thấy La Phi không có trong văn phòng, liền thuận miệng hỏi Tiểu Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh: “La Phi đâu rồi?”
“Cô ấy… Quách đổng gọi cô ấy đến phòng làm việc rồi ạ.”
“Gì?” Trịnh Thiên Dã sững sờ một lát mới hoàn hồn, “Quách Tử Chính à?”
Tiểu Nguyệt Nguyệt gật đầu liên tục.
Lấy được đáp án chính xác, trên mặt Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên hiện lên vẻ tức giận, vung tay ném món bánh lên trên bàn La Phi ở xa kia, xoay người đi nhanh lên tầng 17.
Anh không thèm chờ thang máy, chỉ hai tầng thôi mà, nên trực tiếp chạy thẳng lên bằng thang bộ.
La Phi từ trong phòng làm việc của Quách Tử Chính đi ra, liền thấy Trịnh Thiên Dã thở hồng hồng chạy đến, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, một tay kéo tay cô: “Em tới đây làm gì?”
Thấy bên cạnh có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, La Phi vội vàng thấp giọng nói: “Quách đổng tìm em nói chuyện công việc ấy mà.”
“Thằng đó có chuyện công việc gì phải bàn bạc với em chứ?!”
Quách Tử Chính từ bên trong mở cửa đi ra, tỉnh bơ nhìn thấy tư thế này, thản nhiên lên tiếng: “Hạng mục cải tạo nông thôn thành khu dân cư, tôi đang làm thiết kế chính nên cần đồng nghiệp trong bộ phận vẽ bản vẽ hỗ trợ.”
“Bộ phận vẽ bản thiết kế nhiều người như vậy, sao cậu phải tìm cô ấy? Lại không nói một tiếng với quản lý.” Trịnh Thiên Dã giận dữ nói.
“Tôi vừa mới đến công ty, chỉ quen biết mỗi La Phi, đương nhiên phải trực tiếp tìm cô ấy trước rồi, huống hồ còn chưa chính thức khởi động hạng mục mà, tự nhiên sẽ chưa thông qua trình tự chính thức.”
Trịnh Thiên Dã lạnh lùng nhìn Quách Tử Chính, lại cúi đầu nhìn về phía La Phi đang sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, thoáng khống chế chút cảm xúc, chỉ lạnh giọng nói với Quách Tử Chính: “Tôi là người chịu trách nhiệm tổng thể hạng mục cải tạo nông thôn thành khu dân cư, còn cậu chỉ lo thiết kế, nên phải cùng tôi bàn bạc, hy vọng cậu hiểu điểm này.”
Quách Tử Chính mỉm cười vui vẻ: “Đương nhiên tôi hiểu, thưa tổng giám đốc Trịnh.”
Đối Xử Dịu Dàng
***
Không biết là do lúc này đang ở công ty, dưới ánh ánh mắt sáng ngời của một đống nhân viên, hay là do thuốc của Trịnh Trạch Thi đưa có hiệu quả mà Trịnh Thiên Dã không hề xảy ra xung đột với Quách Tử Chính, chỉ hừ lạnh một tiếng, lôi La Phi vào trong thang máy, đi xuống dưới.
Trái tim La Phi vẫn còn treo ở lưng chừng, không dám nói tiếng nào, liền thành thật đi bên cạnh anh.
Cô sợ Trịnh Thiên Dã, trước kia hay nổi cáu linh tinh cô sợ, hiện tại lại thấy anh im lặng kỳ lạ như vậy, lại làm cô càng sợ hơn, bởi vì cô không biết im lặng như vậy là có ý gì nữa.
Phương hướng của Trịnh Thiên Dã tới là bộ phận La Phi làm việc, văn phòng vốn dĩ đang có chút ồn ào, nháy mắt liền im lặng tức thì.
Có lẽ đây là một ngày đáng buồn nhất cho bộ phận thiết kế, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, boss đã xuất hiện đến 2 lần, làm cho tất cả nhân viên trong bộ phận đều phải nếm mùi vị phập phòng lo sợ là gì.
Có điều khi chứng kiến Trịnh Thiên Dã kéo tay La Phi cùng tiến vào, tuy rằng sắc mặt hai người hình như không tốt cho lắm nhưng hẳn là không vì chuyện hôm nay mà chia tay.
Trịnh Thiên Dã hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xung quanh, liền trực tiếp kéo La Phi tới bàn làm việc, ý bảo cô ngồi xuống
La Phi từ lúc đi hai tầng lầu xuống đây, đến thở mạnh cũng không dám, nghe anh bảo, tự biết vâng lời mà ngồi xuống.
Trịnh Thiên Dã vẻ mặt không chút thay đổi chỉ chỉ xuống mặt bàn, La Phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên bàn có một hộp giấy, trên mặt hộp giấy viết tên khách sạn nào đó. Cô nhớ tới giữa trưa, Trịnh Thiên Dã đi tới khách sạn kia, nghi hoặc mở hộp giấy ra, bên trong là mấy cái bánh dứa, có lẽ vì chịu xóc nảy nên đã nằm ngổn ngang không trật tự.
Cô có chút không hiểu nên quay lại nhìn anh.
“Anh cố ý mang về cho em đó.” Vẻ mặt Trịnh Thiên Dã vẫn còn lạnh, cười như không cười.
La Phi cảm thấy càng thêm kinh hồn bạt vía : “Ah, cám ơn.”
“Vậy em sao vẫn chưa ăn?”
“Em không đói…..” La Phi còn chưa nói xong, bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe lên, cầm lấy cái bánh dứa đưa vào trong miệng, gật đầu nói, “ Ăn ngon lắm.”
Cô thật sự mơ hồ không rõ lối suy nghĩ của một bệnh nhân tâm thần nữa, chẳng hạn như mới vừa rồi, anh còn đang tức giận bởi vì cô đi vào văn phòng của Quách Tử Chính, nhưng lúc này đây anh lại kéo cô lại đây đưa một hộp bánh dứa trước mặt cô.
La Phi nghĩ lại, vẻ mặt anh đúng là kỳ lạ không hiểu nổi. Trăm phần trăm là bệnh thần kinh nặng, cũng không biết là nổi điên ở nơi nào, nổi điên bao lâu nữa?
Nói chung khiến cho cô thật là bị áp lực quá. Tuy rằng lúc này Trịnh Thiên Dã không làm gì cả nhưng cô lại thấy anh giống như một con dao đặt trên cổ cùa mình, làm cho cô sợ đến kinh hồn bạt vía, đến thở cũng không xong
Cho dù không hề đói chút nào thì cô cũng chỉ có thể thức thời mà ngồi xuống ăn, dù rằng cô không thích đồ ngọt cho lắm
Cuối cùng thì vẻ hờ hững trên mặt Trịnh Thiên Dã cũng chậm rãi mà biến thành một nụ cười chân chính.
Hắn cũng không phải là người hay cười, nhưng nụ cười tươi như vậy lại làm cho tim La Phi đập mạnh, Vì thế sau khi ăn xong một cái bánh, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô lại phải cố gắng ăn thêm một cái nữa.
Ăn hết cái này đến cái khác, cô phải ăn đến cái thứ năm, Trịnh Thiên Dã mới ngăn tay cô lại, nhăn mặt nói : “Ăn có ngon đi nữa thì cũng không ăn nhiều vậy, nếu em thích thì lần sau mỗi ngày anh sẽ mua cho em.”
Câu nói này đúng là làm cho La Phi như trút được gánh nặng, nhưng lại lâm vào nghịch cảnh khác. Một lúc sau, Trịnh Thiên Dã vươn tay, trước mặt tất cả mọi người, dịu dàng lau đi những mảnh vụn dính trên miệng cô.
Loại hành động dịu dàng khác thường này lại làm cho cả người La Phi run lên từng hồi.
Cô đoán không ra suy nghĩ của anh, nhưng giờ phút này đây, cô thà rằng anh vẫn giống như trước đây, khó chịu thì liền nổi giận lôi đình lên, chứ đừng như bây giờ, cái gì cũng không chịu nói, vô duyên vô cớ lại đi dọa người khác thế này.
Trịnh Thiên Dã không chú ý tới sắc mặt trắng bệch của La Phi, thấy cô ăn nhiều bánh anh mang về như vậy thì nở nụ cười mãn nguyện, liền nhẹ nhàng lên lầu làm việc.
Đương nhiên anh không biết suy nghĩ trong đầu của La Phi, cũng không hề biết La Phi đang hiểu lầm anh, nghĩ anh cho cô ăn bánh dứa là đang trừng phạt cô.
Lúc anh nghe tin La Phi đi vào văn phòng của Quách Tử Chính, quả thật rất tức giận. Sau khi nổi giận đùng đùng đi lên, nhìn thấy La Phi, thời điểm chuẩn bị phát hỏa, anh bỗng nhiên nhớ tới vị khách mà hồi trưa gặp, là một cặp vợ chồng trung niên rất yêu thương nhau, hành động dịu dàng chăm sóc đối phương làm anh rất là ngưỡng mộ, và không khỏi oán giận sự lãnh đạm của La Phi thường ngày đối với mình. Sau đó anh lại không nén được mà hỏi bí quyết của vị tổng giám đốc kia, người đó cho anh biết, cái gì cũng phải có qua có lại, anh muốn có được trước hết phải biết cho đi, tự mình phải biết nỗ lực hết mình thì mới có điều tốt nhất được.
Anh cảm thấy rất có lý, cẩn thận suy ngẫm lại cuộc sống 2 tháng nay, cảm thấy chính mình cũng chưa đối xử tốt với La Phi , thường xuyên to tiếng với cô, tức giận với cô, nên cô đối với chính mình chẳng tốt là phải, hiển nhiên là như vậy rồi.
Boss Trịnh đã lấy được chân kinh, không ngờ một lúc sau về công ty lại để cho anh gặp chuyện khó chịu đến vậy, thiếu chút nữa là núi lửa bùng nổ. Nhưng trước khi bùng nổ, nghĩ lại một chút, liền đem cơn tức giận đè nén xuống, thậm chí cũng không thèm so đo với Quách Tử Chính liền kéo La Phi đi ăn những cái bánh mà anh mang về.
Thấy La Phi ăn một hơi hết 4 cái, anh lại càng cảm thấy những tuyên bố của vị tổng giám đốc kia rất có lý, âm thầm tính toán về sau sẽ đối xử với La Phi tốt hơn một chút, hơn một chút nữa, như vậy thì cô mới có thể đối với mình tốt được.
Trịnh Thiên Dã vừa đi, La Phi liền ngồi sụp xuống dưới. Mấy đồng nghiệp tới gần, dựa vào ghế, vô sỉ mà nói : “La Phi à, xem ra địa vị chính cung cũng thật vững chắc nha, boss Trịnh đi ra ngoài tiếp khách còn cố ý mang bánh về cho em nữa.”
La Phi cười gượng vài tiếng, không có đáp lại lời nói của bọn họ, làm bộ chuyên tâm xử lý công việc trên máy tính.
Đợi người bên cạnh đi chỗ khác, La Phi càng nghĩ càng thấy không ổn. Tuy rằng cô rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nửa năm này, thành thật mà làm bạn gái của boss Trịnh nhưng bản thân cô, một cô gái rất đỗi bình thường, mỗi ngày đều phải chịu cái loại tra tấn tâm hồn thế này, cô sợ đến lúc Trịnh Thiên Dã khỏe lại, thì chính cô cũng sẽ bất thường giống anh vậy.
Mấy ngày nay La Phi đã căng dây thần kinh chống chọi, cuối cùng cũng đến lúc suy sụp. Cả người cô lâm vào cảm giác mất mát chán chường, tinh thần sa sút, cả một buổi chiều đều mặt ủ mày chau, một câu cũng không muốn nói.
Loại tâm trạng này vẫn tiếp tục kéo dài.
Trịnh Thiên Dã đang đắm chìm vào thế giới suy nghĩ của chính mình cho nên không phát hiện ra sự khác thường của La Phi. Lúc ở trên giường, anh vẫn cho rằng mình phải làm một người đàn ông chu đáo dịu dàng, đổi lại La Phi mới dịu dàng chu đáo với anh được.
Trước nay, bình thường anh ở trên giường đều rất тһô Ьạᴏ, như sói như hổ vậy. Tuy lúc bắt đầu cũng muốn nhẹ nhàng nhưng chỉ vài phút sau là không giữ được mình, thường làm cho La Phi than đau.
Dịu dàng chu đáo đương nhiên phải bắt đầu từ chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ.
La Phi không biết anh suy nghĩ cái gì, thấy anh lên giường chuẩn bị ૮ởเ φµầɳ áo, liền nghĩ là anh muốn làm chuyện đó.
Trong khoảng thời gian này, đối với chuyện đó, tự nhiên cô đã hình thành thói quen, trừ hy vọng anh nhẹ nhàng chút xíu, trên cơ bản cũng không bài xích gì nữa. Nhưng tâm tình hôm nay không thoải mái, thấy Trịnh Thiên Dã đè sấp người lên ngươi mình thì cô cảm thấy rất bi ai. Cmn, ban ngày phải cẩn thận dè dặt chưa tính, ban đêm còn phải phục vụ chuyện này nữa, đúng là còn không bằng cả kỹ nữ.
Có điều khiến cô bất ngờ là đêm nay Trịnh Thiên Dã không hề mạnh bạo như thường ngày mà bắt đầu hôn cô thật cẩn thận, từ môi, cổ, cơ thể rồi dần xuống tới phía dưới.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận biết của La Phi. Cô vừa xấu hổ vừa bối rối, nhưng vì tâm trạng chán chường nên cũng chẳng thiết gì nữa, mặc cho Trịnh Thiên Dã muốn làm gì thì làm.
Nhưng dù tâm trạng có chán chường thế nào thì giác quan cũng không thể chối bỏ cảm giác anh đi vào cơ thể cô. Cuối cùng La Phi không nhịn được, nghiêng đầu vùi mặt vào gối, nước mắt tuôn trào vì sự nhục nhã.
Trịnh Thiên Dã rất hài lòng với hiệu quả khi lý luận kết hợp thực tiễn của mình. Anh thở hổn hển, dán sát vào tai La Phi, phả hơi vào tai cô để tranh công. “Lần này anh làm khúc dạo đầu rất êm ái, có thể em thấy thoải mái lắm không?”
La Phi càng cảm thấy mình bị lăng nhục, không nói được một lời, buồn bực quay mặt vào gối, nước mắt chảy xuống xối xả.
Trịnh Thiên Dã thấy cô không có phản ứng gì, cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề. Anh vươn tay quay đầu cô lại. Đập vào mắt là khuôn mặt đầy nước, dọa anh nhảy dựng lên, vội vàng nâng cằm của cô lên hỏi : “ Em làm sao vậy? Sao lại khóc thành như vậy chứ?”
Nghe hắn nói như vậy, những tủi thân của La Phi lập tức tuôn trào ra ngoài, nức nở mà nói : “Tại sao anh lại ăn Hi*p em như vậy?”
“Anh ăn Hi*p em khi nào chứ?” Trịnh Thiên Dã như hòa thượng sờ sờ đầu khó hiểu, chợt nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, liền nói: “ Anh vừa rồi là muốn em thoải mái thôi mà, trước kia không phải em lúc nào cũng chê anh thô lỗ làm đau em sao?”
“Anh đang ăn Hi*p em, vẫn đều ăn Hi*p em.” La Phi khóc càng dữ dội hơn, những ủy khuất dồn nén lâu nay, bỗng nhiên bộc phát hết ra ngoài, giống như một đứa trẻ.
“Anh đâu có ăn Hi*p em. Được rồi…. Anh thừa nhận đối với em không được dịu dàng săn sóc, nhưng anh khi ăn Hi*p em lúc nào chứ?” Anh chau mày, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho cô. “Haizz… Đừng khóc nữa, em khóc làm cho anh không biết làm sao cả.”
“Anh toàn ăn Hi*p em, bắt buộc em phải ở chung với anh, hễ một chút là nổi giận với em, giữa trưa hôm nay lại bắt em ăn nhiều bánh như vậy, rồi bây giờ lại đối với em…”
“Em yêu anh nên anh mới bắt em ở chung một chỗ với anh, còn nổi giận là anh không đúng, về sau sẽ không như vậy nữa. Còn bánh…. không phải là do em thích ăn sao, như thế nào lại thành anh bắt buộc em? Lúc nãy anh chỉ muốn làm cho em thoải mái, không phải là em rất thoải mái sao?” Thấy nước mắt La Phi vẫn ào ào rơi xuống, Trịnh Thiên Dã chỉ thấy đầu óc rối loạn đến tê dại, vội nâng cô dậy ngồi dựa vào giường, làm bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói : “Được rồi, nếu em cảm thấy anh thực sự ăn Hi*p em, em đánh anh là được, chỉ cần em đừng có khóc nữa.”
La Phi lau nước mắt hệt như đứa trẻ, nhìn về phía anh, lúc này trong lòng đã bình tĩnh lại, lẽ ra không nên lựa chọn cách thức tự tìm cái ૮ɦếƭ như thế. Nhưng có cơ hội được phát tiết bực bội như vậy thật tốt, cô thật không muốn bỏ qua, liền cầm lấy tay Trịnh Thiên Dã cắn thật mạnh.
Cắn đến nửa ngày, đến khi cả hai ngửi được mùi máu, Trịnh Thiên Dã vẫn không kêu tiếng nào. Cô buông tay ra, nghi hoặc nhìn về phía anh. Quả nhiên thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn bị cắn.
Chẳng lẽ đúng như lời Trịnh Trạch Thi nói, bệnh thần kinh là ý thức cùng với cảm giác đau đớn sẽ giảm bớt?
Nghĩ như vậy, La Phi có điểm phẫn nộ, liền bĩu môi ngã đầu nằm xuống.
“Không khóc nữa?” Trịnh Thiên Dã ở phía sau nhỏ giọng nói.
“Uhm!” La Phi lên tiếng cho có lệ.
Trịnh Thiên Dã cẩn thận sờ sờ chỗ bị cắn, thực rất đau mà! Nhưng nhìn nước mắt La Phi không chảy nữa, anh lại cảm thấy đau như vậy cũng đáng.
Sau một lúc anh lại nhích tới gần. “ Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không hung dữ với em nữa, nhất định sẽ làm một người bạn trai dịu dàng chu đáo.”
La Phi cho rằng bệnh thần kinh của anh lại tái phát nên nói năng lung tung, nhung chung quy vẫn bị hấp dẫn bởi bốn chữ dịu dàng chu đáo. Nghĩ lại còn phải chịu đựng thêm mấy tháng nữa, ít nhất cũng không đến nỗi khó khăn như vậy nữa. Vì thế cô suy nghĩ, liền quay qua hỏi : “Anh nói là sự thật sao?“
Đương nhiên là thật rồi.”
“Sẽ không lại nổi giận với em chứ?”
“Chỉ cần em không làm trái ý của anh, anh tuyệt đối không nổi giận với em.”
La Phi hoài nghi nhìn anh, thật sự không dám tin lời nói của anh, dịu dàng chu đáo mà vận được trên anh thì cũng lạ.
Anh nâng cằm của cô lên, sờ vào ánh mắt đã đỏ lên của cô: “ Anh sẽ đối xử tốt với em, em cũng phải đối xử tốt lại với anh.”
La Phi thầm nghĩ cô sắp cung kính anh như thần thanh rồi còn gì nữa. Có điều nghĩ lại thì yêu cầu của anh cũng không có gì sai nên gật đầu cho có lệ. “Em sẽ tốt với anh.”
Trịnh Thiên Dã vui vẻ ra mặt, ôm cô vào lòng, phía dưới lại dán sát vào cô. “Anh vừa phục vụ em rất thoải mái đúng không? Vậy em cũng làm anh được thoải mái đi.”
La Phị liền sửng sốt, sau khi phản ứng lại, trên khuôn mặt bỗng ửng hồng. Cô biết là không thể tin tưởng những lời ma quỷ của anh mà, lời nói của một kẻ bệnh tâm thần như anh căn bản là không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để lý giải.
Cô căm giận liếc mặt trừng anh một cái, xoay người nói : “Em tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó cho anh đâu.”
Trịnh Thiên Dã cười nhạo một tiếng, ôm cô càng chặt hơn, ở phía sau lưng cô nói: “ Em nghĩ đi đâu vậy, anh đâu có bắt em dùng miệng. Yên tâm , hôm nay anh sẽ rất dịu dàng, sẽ không làm em đau đâu.”
Anh không hề lừa La Phi, tuy rằng rất khó khăn nhưng boss Trịnh vẫn dùng ý chí và nghị lực của mình đè bẹp cái tính тһô Ьạᴏ kia xuống, cố gắng làm một người bạn trai dịu dàng chu đáo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc