Vọng Tưởng Cuồng - Chương 18

Tác giả: Úy Không

Chọc Vào Bệnh Nhân
***
Trịnh Trạch Thi nhíu mày: “Không phải chứ, vừa mới gặp mặt chẳng bao lâu liền cãi nhau?”
Nói xong, cô đã đóng laptop lại, kéo La Phi còn đang hồi hộp ra cửa trước.
Cửa vừa mở ra, tiếng cãi vã trên hành lang liền rõ ràng hơn.
“Không phải rất có khí phách sao, đánh ૮ɦếƭ cũng sẽ không về nước mà, sao giờ lại vào Hằng Thiên? Sao tự mình lại vả miệng mình thế? Tao thấy mất mặt dùm mày đó!” Trịnh Thiên Dã giọng sắc lạnh, ở hành lang nghe có vẻ rất to.
“Hằng Thiên cũng không phải của họ Trịnh anh toàn bộ mà, ba tôi cũng có 10% cổ phần công ty dưới danh nghĩa của tôi, tôi là cổ đông của Hằng Thiên, muốn vào Hằng Thiên thì vào, vừa hợp tình lại hợp lý.” Đối nghịch lại, tiếng nói của Quách Tử Chính khá nhỏ, hơn nữa giọng điệu bình tĩnh, không nhanh không chậm.
“Đừng nghĩ tao không biết mày có ý đồ gì, chẳng qua chi là 10% cổ phần công ty thôi mà, chia huê hồng cho mày là được, còn chuyện khác thì đừng miễn bàn đi.”
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi không thẹn với lòng là được.” Quách Tử Chính thản nhiên nói, có lẽ không muốn tranh cãi với Trịnh Thiên Dã nữa, bèn cất bước lướt qua anh.
Nhưng mà không ngờ Trịnh Thiên Dã ở đằng trước cũng dời bước, dùng thân người hung hăng húc anh: “Nhà mày là bên cạnh, còn đây là chỗ của họ Trịnh tao, vui lòng nhớ cho rõ.”
“Anh đừng khinh người quá đáng!” Chắc là không thể nhịn được nữa, trong giọng nói của Quách Tử Chính cuối cùng cũng mang theo chút phẫn nộ,
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc ở cuối hàng lang mở ra, Trịnh Gia Thăng bước ra, giọng nói mang theo giận dữ quát khẽ: “Thiên Dã, con là anh, cũng đã 30 tuổi rồi, đừng giở thói trẻ con nữa. Không dễ gì Tử Chính mới chịu từ nước ngoài trở về, con ít nói lại cho ba. Đều là người một nhà cả, con bớt xấu tính đi.”
“Đúng rồi, nó hiểu chuyện nhất chứ gì! Ba kêu nó làm con trai ba luôn đi.” Trịnh Thiên Dã nhìn ba mình, vẻ mặt bất mãn hỏi vặn lại, bước đến kéo La Phi đang đứng trước cửa phòng ngủ của anh, lại quay đầu hét lên với Trịnh Gia Thăng. “Tính con xấu lắm, không làm chướng mắt các người nữa.”
Nói xong liền kéo La Phi đi xuống lầu.
Anh đang cực kỳ tức giận, sức lực ở tay không có chừng mực, La Phi bất ngờ không kịp trở tay, thất tha thất thiểu suýt té ngã, xuống tới dưới đầu cầu thang mới đứng vững, không khỏi quay đầu lại nhìn người đứng phía sau.
Từ đầu đến cuối, Trịnh Trạch Thi ra vẻ như người đứng xem náo nhiệt, trên mặt còn cười hì hì. Trịnh Gia Thăng thì cau mày, vừa tức giận vừa đành chịu. Còn Quách Tử Chính thì im lặng, khi đối mắt với La Phi, ánh mắt anh hơi dao động, như muốn nói gì đó, nhưng môi vẫn không hé ra.
Lên xe rồi, cơn giận của Trịnh Thiên Dã vẫn còn chưa tan, toàn thân lạnh lẽo như trong động tuyết mới ra. Một bên căn dặn tài xế lái xe đi, một bên cả giận: “Đúng là ảnh hưởng tâm trạng ghê gớm, sớm biết vậy thì sẽ không về cái nhà này ăn cơm đâu.”
La Phi nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, cuối cùng cũng có chút tò mò, cô cẩn thận hỏi: “Quách Tử Chính làm gì khiến anh ghét dữ vậy?”
“Thằng đó không cần làm gì hết, chỉ dòm mặt nó thôi thì người ta cũng đủ ghét rồi.”
La Phi đỡ trán, âm thầm tội nghiệp cho mấy anh đẹp trai trong xóm. Nhưng cô hỏi vấn đề này bỗng nhiên nhớ đến cuộc đối thoại lúc nãy với Trịnh Trạch Thi, vì thế lại thử hỏi dò: “Vậy anh thích người như thế nào? Ờ… ý của em là con gái đó.”
Trịnh Thiên Dã liếc cô trắng mắt: “Em bị hâm à? Em tự đi soi gương chẳng phải sẽ biết hay sao. Sao em lại không tự tin thế chứ? Tuy rằng em thương thầm anh hai năm, làm anh rất cảm động, nhưng khối cô thích anh như vậy, tại sao anh chỉ đón nhận mỗi em? Đương nhiên là sau khi bị em làm cho cảm động, cũng dần thích lại em. Đạo lý đơn giản như vậy mà em còn bắt anh phải giải thích à?!”
Anh nói như lẽ tự nhiên, La Phi lại nghe muốn lạnh sống lưng. Tuy rằng cô cảm thấy cái gọi là thích của người bị chướng ngại tinh thần có lẽ không giống với khái niệm của người bình thường, nhưng cô không thể không thừa nhận, với thân phận địa vị của Trịnh Thiên Dã, nếu không phải không có ý gì với cô, tuyệt đối sẽ không bởi vì cái gọi là “cuồng si” của một cô gái mà miễn cưỡng bản thân chấp nhận cô.
Cô không khỏi nhớ đến mấy tấm ảnh trong máy tinh của anh: “Ý của anh là, sau khi em thương thầm anh hai năm, cuối cùng bởi vì anh cảm động mới thích em. Còn trước kia anh không có ý gì với em đúng không?!”
Trịnh Thiên Dã nhìn cô hoài nghi, không đáp mà hỏi ngược lại cô: “Sao hôm nay em lại hỏi mấy vấn đề kỳ lạ vậy?” Anh ra chiều suy tư, “Có phải Trịnh Trạch Thi nói gì với em không?”
La Phi vội lắc đầu, nếu cho anh biết Trịnh Trạch Thi về nước là vì trị bệnh cho anh, không chừng bệnh cũng khỏi cần trị.
“Vậy em hỏi mấy cái này để làm gì?” Hiển nhiên Trịnh Thiên Dã cũng không muốn vướng vào mấy vấn đề này, không đợi LaPhi trả lời anh liền thay đổi đề tài, “Gặp mấy người đáng ghét, cơm chiều cũng ăn chưa no, về nhà em nấu mì cho anh ăn nha.”
“Ừm.” La Phi lúng túng đáp.
Trở về nhà trọ của hai người, có lẽ Trịnh Thiên Dã đói, nên cơn giận lúc nãy đã tan đi ít nhiều, chỉ giục La Phi nấu mì cho anh.
Trịnh Gia Thằng và Trương Cẩm Hoa đều đã nói chuyện với La Phi, kêu cô cố găng theo Trịnh Thiên Dã, để anh giữ tâm trạng tốt, như vậy sẽ có ích cho chuyện hồi phục từng bước một.
Cho nên, tuy rằng tối nay La Phi cảm thấy rất giận với mấy tấm ảnh chụp trong máy tính của anh, cũng chỉ có thể chịu đựng không nhắc đến. Anh muốn ăn mì, cô liền ngoan ngoãn nấu mì.
Khẩu vị Trịnh Thiên Dã khá tốt, ăn xong một tô rồi còn bảo không đủ, La Phi lại nấu cho anh thêm một tô nữa. Trịnh Thiên Dã có một thói quen xấu, tuy rằng chỉ có một mình anh ăn, nhưng La Phi phải ngồi đối diện nhìn anh ăn.
Động tác khi ăn của anh thật tao nhã đẹp mắt, vừa thấy là biết đến từ gia đình giàu có. Có như vậy trong một thoáng, La Phi nghĩ, ví dụ như bỏ qua vấn đề tâm lý và tính cách, một người đàn ông như vậy ở ngay trước mặt mình, cô có thể dễ dàng động lòng hay không?
Đương nhiên ví dụ như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, tình hình thực tế đã làm cô hết sức khó chịu rồi. Cũng may là Trịnh Thiên Dã ăn được một nửa, điện thoại của La Phi đổ chuông, cô như trút được gán***, mau chóng rời khỏi bàn ăn để nhận điện thoại.
Là điện thoại của ba mẹ cô, vần đề gặp phải trong ngân hàng của ba cô đã được điều tra rõ, cũng không có vấn đề nữa rồi. Ba mẹ cô gọi báo để cô yên tâm.
La Phi đương nhiên biết ba mẹ không có chuyện gì rồi, nhưng nhận được cuộc điện thoại này vẫn nhẹ nhõm hẳn. Do đó tâm trạng cô tốt hơn, còn nói chuyện phiếm với ba mẹ nữa.
Khi đang nói chuyện thì có tiếng nói thình lình vang lên ở sau lưng: “Nói gì mà vui vậy?”
La phi hết hồn, nhanh chóng che điện thoại, quay đầu đè thấp giọng nói: “Anh nói nhỏ chút, ba mẹ em nghe thấy thì phiền lắm.”
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, trên mặt vốn đang cười bỗng nhiên nghiêm lại, giọng nói cũng to hơn: “Anh đâu phải là gian phu của em chứ, em khẩn trương như vậy để làm gì?”
Ở đầu dây bên kia, có lẽ mẹ La Phi nghe thấy tiếng nói, vội hỏi vào điện thoại: “Phi Phi, không phải con đang ở nhà à? Sao có tiếng của đàn ông vậy?”
La Phi thấy sắc mặt Trịnh Thiên Dã không tốt, nhanh chóng cầm điện thoại xê ra xa xa một chút, trả lời: “Mẹ, mẹ nghe nhầm rồi, làm gì có giọng đàn ông chứ.”
CÔ đang giải thích, Trịnh Thiên Dã đã bay qua sô pha, đưa tay giật lấy điện thoại của cô: “Bộ anh không phải đàn ông à!? Đưa điện thoại đây, để anh nói với em.”
La Phi sợ xanh mặt, cũng không đợi mẹ cô bắt đầu sinh nghi, nắm chặt điện thoại, nhanh chóng tắt máy, vừa giãy nảy vừa giận dữ nói: “Anh điên à? Nếu biết nhanh như vậy em đã chung sống với người khác, ba mẹ em sẽ bị tức ૮ɦếƭ.”
Trịnh Thiên Dã không làm bừa nữa: “Sao vậy được? Cô chú mà biết em qua lại với người bạn trai tốt như anh, chắc chắn sẽ cười không khép miệng, sao lại tức chứ? Mau đưa điện thoại cho anh, để anh nói chuyện với họ.”
La Phi đau đầu đến giật tăng tăng, nhìn thấy điện thoại sắp bị anh giật đi, đầu bốc khỏi, tung một cú đá vào bụng anh, đá văng anh ra khỏi người mình, ngồi xuống sô pha, lại thở hì hục quát lên: “Anh được lắm! Em đều đã như vậy với anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Làm ơn đừng bức em đến đường cùng được không?”
Trịnh Thiên Dã bị cô đá một cú không hề nhẹ, lại bị cô gào rú một phen, đầu tiên là sửng sốt nhìn cô hồi lâu, tiếp đó sắc mặt từ từ tái mét, từ trên sàn đứng bật dậy, đi một mạch vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
La Phi sợ đến nỗi chấn động, mặt đau khổ ra sức hít thở sâu, cẩn thận cầm lấy điện thoại đang đổ chuông, lại làm bộ thoải mái giải thích với mẹ một hồi, rốt cuộc cũng lừa được mẹ.
Cúp máy, cô dám mắt vào cánh cửa phòng ngủ đóng lại, phiền não đi vào bếp, phát hiện thấy Trịnh Thiên Dã đã rửa chén xong rồi, trong lòng cũng thoáng dịu bớt.
Nhìn đồng hồ, cũng đã quá 10 giờ. Tuy rằng ngày mai không cần đi làm, nhưng tối nay đủ thứ chuyện xảy ra, La Phi cảm thấy có hơi mệt mỏi, cũng không thèm quan tâm xem Trịnh Thiên Dã còn giận hay không, đi thẳng ra ban công lấy quần áo đi tắm.
Từ phòng tắm đi ra, cửa phòng ngủ vẫn còn đóng. La Phi suy nghĩ, Dù sao mùa hè cũng chưa hết, thời tiết cũng không lạnh lắm, liền trải mền lên sô pha, ôm gối, chuẩn bị ngủ tạm một đêm.
Sô pha tuy nhỉ, nhưng bởi vì không có hơi thở của Trịnh Thiên Dã, La Phi cảm thấy vô cùng dễ chịu, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Ngủ mơ mơ màng màng không biết bao lâu, lờ mờ cảm thấy mền trên người rớt xuống, cơ thể có hơi lành lạnh, La Phi nhắm mắt sờ soạng kéo lên.
Không ngờ, sờ thấy mền rồi nhưng lại kéo không được, hai mắt nhập nhèm hé mở, chỉ thấy trong bóng tối có bóng người ngồi bên cạnh.
La Phi đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, bực bội nói: “Trả mền lại đây!”
Trịnh Thiên dã không thèm nói gì với cô, chỉ ném mền sang một bên, sau đó bế bổng cô khỏi sô pha, ôm cô về phòng ngủ. Đến cửa, mới giận dữ nói: “La Phi, lá gan của em càng lúc càng lớn, đá anh quát anh còn không ngủ chung với anh. Anh thấy em thèm ăn đòn lắm rồi!”
La Phi bị sự lạnh lẽo toát ra từ người anh làm cho hoảng sợ, cũng không biết anh muốn làm gì, còn chưa kịp phản kháng, người đã bị ném lên giường. Cho đến người Trịnh Thiên Dã áp người xuống, cô mới hoàn hồn.
Bản năng của cô muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Trịnh Thiên Dã, hơn nữa cô không biết hiện giờ có phải anh đang phát bệnh hay không, nên không dám tùy tiện chống cự.
Trong lúc phân vân, Trịnh Thiên Dã đã lột sạch quần áo trên người cô, bản thân cũng *** sáp vào.
Loại quan hệ vớ vẩn này của hai người đã duy trì được một thời gian, Trịnh Thiên Dã giở trò này đương nhiên quá quen thuộc. Anh bắt lấy cổ tay đang vùng vẫy của La Phi, đặt ở bên sườn cô, vừa dùng sức chuyển động, vừa hung hăng nói: “Em nói anh ép em hả? Anh ép em thế nào? Ép giống vậy không?”
La Phi hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại bởi vì căng thẳng sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, nhưng trốn không thoát, chỉ có thể thở hồng hộc, giận dữ la hét: “Đồ khốn! Đau… đau quá, anh nhẹ thôi!”
“Nhẹ thì làm sao trị được em chứ! Tin anh khiến em khỏi xuống giường luôn không, để xem sau này em còn dám nổi giận với anh không.” La Phi càng la, anh càng làm mạnh, cực kỳ giận dữ khiến người khác sợ hãi.
La Phi bị anh làm vậy, sợ tới mức yểu xìu, cũng không dám chửi anh nữa, nhỏ giọng cầu xin: “Là em sai rồi, em không nên nổi giận với anh, anh nhẹ thôi.”
Lực Dưới *** của Trịnh Thiên Dã cuối cùng cũng chậm lại, không đợi La Phi mở miệng, anh đã buông tay La Phi ra, cả người dán lên người cô, kề sát mặt cô, nói: “Không có thành ý gì hết, hôn anh đi!”
Vẻ mặt La Phi khổ sở, thoáng ngẩng đầu hôn anh lấy lệ.
“Đang dỗ con nít hả?” Hôn sơ sài như vậy, đương nhiên Trịnh Thiên Dã rất không hài lòng, Dưới *** anh lại dùng sức.
La Phi đành phải ôm lấy cổ anh, hôn anh lần hai.
Sự thật chứng minh, sự nịnh nọt của La Phi cũng không có tác dụng quá lớn, tuy rằng Trịnh Thiên Dã không làm mạnh bạo nữa, nhưng lại quấn lấy cô làm tới nửa đêm.
Bài học xương máu sâu sắc này khiến La Phi về sau hiểu ra một đạo lý, kết cục chọc vào người bệnh tâm thần là cực kỳ bi thảm.
Dốc Sức Lấy Lòng
Lẽ dĩ nhiên, sau khi trừng trị cô một trận cơn giận của Trịnh Thiên Dã với La Phi cũng sẽ không tan thành mây khói. Cho đến ngày thứ hai đi làm, anh vẫn trưng bộ mặt lạnh tanh với La Phi, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói thêm mấy câu thì đã quay trở lại là ông sếp kiêu căng như lúc trước.
La Phi bị xơi tái một trận cho nên cũng cẩn thận hơn, không dám chọc anh nữa.
Bên phía Trịnh Trạch Thi cũng đã bắt tay vào nghiên cứu, vì thế bắt La Phi mỗi ngày phải ghi chép lại những hành vi của Trịnh Thiên Dã, mỗi ngày báo cáo lại cho cô ấy. Mà đương nhiên, chuyện cô chọc giận Trịnh Thiên Dã, cô cũng báo cáo cho Trịnh Trạch Thi từ đầu đến đuôi.
Nhưng sau khi Trịnh Trạch Thi nhận được báo cáo, cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ bảo kêu tiếp tục hầu hạ vị đại gia này cho đàng hoàng, cố gắng giữ cho tâm trạng của anh thật vui vẻ.
Mặc dù tính cách cũng không tốt lắm, nhưng làm một mỹ nhân trời sinh đã xinh đẹp thì La Phi quả thật không biết dỗ dành là gì, nhất là dỗ dành một người đàn ông. Gặp phải một tên bệnh thần kinh như Trịnh Thiên Dã, càng làm cô không biết phải ra tay như thế nào mới có thể làm cho anh nguôi giận đây.
Đến ngày thứ hai đi làm, cô cũng đành chịu với gương mặt lạnh tanh của Trịnh Thiên Dã, đành phải giống như mọi khi, đi theo phía sau anh, khúm lúm ***ng ty.
Tin La Phi là bạn gái của Trịnh đại Boss Hằng Thiên cũng chẳng còn là bí mật nữa. Cô bị ép phải đi ra đi vào cùng với Trịnh Thiên Dã, mọi người ở Hằng Thiên nhìn vào, tưởng rằng cái ghế phu nhân tổng giám đốc cô đã ngồi chắc rồi, suy cho cùng, trước đó quả thật không có cái tiền lệ này.
Từ lúc bắt đầu La Phi cũng cảm thấy không được tự nhiên, đến bây giờ vẫn ૮ɦếƭ lặng. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Đúng ngay giờ cao điểm. Ba cái thang máy trong tòa nhà, thì cửa của hai cái kia đã đứng đầy người. Ngay lúc đó chỉ còn lại một cái thang máy VIP là có một người đứng.
Trịnh Thiên Dã chỉ thản nhiên đáp lại lời chào “tổng giám đốc Trịnh, chào buổi sáng” của các nhân viên, híp mắt nhìn vào bên trong, rồi kéo tay La Phi, đi vào trong.
Quách Tử Chính đang đứng chờ thang máy, cảm giác được Trịnh Thiên Dã đi đến, quay đầu nhìn anh một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn đến gương mặt của La Phi, khóe môi cong lên, mỉm cười với hai người, nhích qua một bên để chỗ cho hai người đứng.
La Phi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy nhìn mình, cũng khách sáo cười nói lại: “Học trưởng à, bắt đầu đi làm rồi phải không?”
“Ừ” Quách Tử Chính chỉ mỉm cười rồi gật đầu với cô.
Chưa kịp nghe anh ấy nói tiếp, thì đã bị giọng quái gở của Trịnh Thiên Dã chặn lại: “Học trưởng cái gì, người ta bây giờ là giám đốc điều hành, phải gọi là giám đốc Quách đó!”
Vẻ mặt Quách Tử Chính cứng nhắc trong chốc lát, nhưng cũng không muốn gây hấn với anh ở nơi đông người, chỉ cười giễu một tiếng, rồi khinh thường liếc anh một cái, sau đó quay đầu đi.
Lúc Trịnh Thiên Dã đang đứng ở cửa thang máy, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, đương nhiên cũng không nhìn thấy cái liếc mắt của anh ấy, nhưng cái cười khẽ mang theo sự khinh thường đó, có thể nghe thấy rất rõ. Vì thế anh cũng không chịu theo kém mà cất một tiếng hừ lạnh lùng.
La Phi nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, lạnh đến nỗi làm cho người cô suýt chút run cầm cập. Cho nên cũng chẳng dám nói chuyện với Quách Tử Chính.
Cũng may thang máy nhanh chóng xuống đến, cất một tiếng ding rồi mở ra trước mặt ba người.
Quách Tử Chính vốn dĩ muốn đi thẳng vào trong trước, nhưng lại bị Trịnh Thiên Dã giành bước vào trước, cả người cao to lực lưỡng đứng che hết cả cửa, một tay anh nhấn đúng đóng cửa, một tay kéo La Phi đang đứng ngớ ngẩn vào. Sau đó nhìn Quách Tử Chính bị đẩy ra khỏi thang máy, phải đứng ở ngoài cửa bằng vẻ mặt khinh thường.
La Phi thận trọng quan sát vẻ mặt của anh, lúc đó nhịn không được nữa nói: “Đây là ngày đầu tiên đi làm của giám đốc Quách, anh làm như vậy không phải có chút không hay sao?”
“Có gì mà không hay! Anh không đá bay nó là đã nhân từ lắm rồi.” Nói xong, anh đột nhiên híp mắt lại, nhìn cô từ trên cao, “sao em cứ nói giúp cho nó hoài vậy? Có phải em tơ tưởng đến nó không?”
“Làm gì có!”
“Cho em cũng không dám!” Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái, “anh biết em chỉ yêu anh thôi!”
Ơ! La Phi che trán, âm thầm nhớ kỹ hành vi này của tên Trịnh Thiên Dã này, để còn báo cáo với Trịnh Trạch Thi, để cùng cô ấy nghiên cứu căn bệnh này.
Thang máy đến tầng mười lăm, La Phi vừa bước ra khỏi cửa. Giọng nói lạnh lùng của Trịnh Thiên Dã vang lên ở phía sau lưng cô: “Anh vẫn còn giận đó.”
Lúc La Phi phản ứng lại, cửa thang máy đã đóng lại, đi thẳng lên tầng mười tám.
Câu vẫn còn giận của Trịnh Thiên Dã, hiển nhiên không phải chỉ nói chơi thôi. Cả một buổi sáng, các bộ phận nhiều lần truyền cho nhau nghe là hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc không được tốt. Quản lý bộ phận báo cáo công việc xúc tiến và rủi ro còn đặc biệt chạy một chuyến đến chỗ La Phi, hỏi xem có phải cô và sếp Trịnh cãi nhau không.
La Phi chỉ ừ ừ à à mà chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng mà bây giờ thân phận của cô thay đổi rồi, tâm trạng Trịnh Thiên Dã không tốt cũng lan đến người bên cạnh, cho nên đương nhiên cô cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, La Phi chợt cảm thấy vô cùng áp lực. Cô đón nhận sự mong chờ của nhà họ Trịnh thì thôi đi, bây giờ còn phải lo lắng cho nhân viên ở Hằng Thiên.
Trịnh Thiên Dã quả nhiên là yêu quái hại người mà, là yêu quái hại ૮ɦếƭ người.
Giận thì giận, nhưng tâm trạng của anh vẫn tồi tê như vậy vẫn không hay, bên bác sĩ Trịnh Trạch Thi đã dặn dò, nhất định phải để cho tâm trạng của anh thật vui vẻ.
Do dự cho đến buổi trưa, cuối cùng La Phi cũng buộc phải gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Dã.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, chỉ là vẫn giọng điệu tồi tệ đó: “Em muốn gì!?”
“Em muốn hỏi anh, buổi trưa này anh muốn ăn gì?” La Phi nói nhẹ nhàng, trả lời thật cẩn thận.
“Ăn gì mà ăn, vẫn còn tức nè, không muốn ăn!” Nói bằng giọng hung dữ xong, Trịnh Thiên Dã liền cúp máy.
La Phi chẳng biết nói gì mà nhìn điện thoại bị ngắt, do dự có nên gọi lại hay không. Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cất điện thoại rồi đi đến nhà ăn.
Mười phút sau, La Phi cầm hai hộp cơm, từ nhà ăn đi ra, rồi đi thẳng lên tầng mười tám.
Cô rất quen thuộc với phòng làm việc của tổng giám đốc, vị trí bàn làm việc trước cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã, cô đã ngồi hơn một năm. Đến bây giờ cô đã rời đi được một thời gian, nhưng bàn làm việc vẫn trống, cô nghe phông phanh là sẽ không tuyển trợ lý nữa.
La Phi liếc nhìn chỗ ngồi kia, nghĩ đến chỗ đó có gắn một cái camera mini, thì người tự dưng run lên, đầu óc tê dại đi lướt qua chỗ ngồi quen thuộc đó, cô gõ cửa trước khi vào văn phòng.
“Vào đi!” Đó là giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Trịnh Thiên Dã.
La Phi cầm hộp cơm đẩy cửa vào, Boss Trịnh thì đang cần cù gõ máy vi tính, sau khi liếc mắt nhìn cô, lại nhìn về màn hình máy vi tính, coi cô như là không khí.
Trước khi lên lầu, La Phi đã nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều câu dỗ dành, nhưng khi đối mặt với gương mặt lạnh lùng này, những câu nói ngon ngọt hay ho để dỗ dành, tất cả trong chớp mắt đều theo gió mà bay.
Cô nghĩ gợi, nghiến răng đi về phía trước, mở miệng nói chuyện nhỏ nhẹ: “Anh đừng giận nữa, để bụng đói không tốt cho sức khoiẻ đâu, bà nội và mọi người sẽ đau lòng vì anh đó.”
Trịnh Thiên Dã nghe cô nói như vậy, bèn ngẩng gương mặt lạnh lùng lên, nói: “Vậy còn em?”
La Phi giật mình, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, gật đầu nói lời trái lương tâm mình: “Em cũng sẽ.”
“Em sẽ sao?”
“Em sẽ đau lòng.”
“Đau lòng vì ai?”
“Đau lòng vì anh.”
“Nói lại nguyên câu.”
“Em sẽ đau lòng vì anh.”
La Phi chỉ cảm thấy có ngàn con ngựa điên loạn đang gào thét chạy qua, ước gì có thể vung tay ném cái hộp vào bản mặt của anh.
Trịnh Thiên Dã cảm thấy có chút vừa lòng với thái độ nghe lời của cô, gương mặt giả tạo như tảng băng kia cũng ôn hòa được vài phần. Anh vẫy tay với cô: “Em mở hộp cơm ra đi, ngồi ăn với anh.”
La Phi thấy khóe miệng anh nhếch lên cười, nhất thời cũng cảm thấy những lời trái với lương tâm lúc nãy, cũng coi như có ích, lặng lẽ thở một hơi, sau đó nghe lời ngồi xuống, mở hộp cơm ra, còn cầm đôi đũa nhét vào tay anh.
Trịnh Thiên Dã cầm đôi đũa, trước hết anh ung dung lùa đồ ăn qua lại, rồi bất mãn bĩu môi: “Anh không ăn cà rốt đâu.”
La Phi vừa mới gắp một miếng vào miệng, nghe anh nói như vậy, nuốt một cái rồi ờ một tiếng: “Vậy anh gắp ra vứt đi, đồ ăn cho thêm mà, chắc không nhiều đâu.
Trịnh Thiên Dã cau mày lại, đột nhiên đặt đũa để bàn, nói: “Không ăn nữa.”
La Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ không vui của anh, thấy anh sắp nổi giận nữa, cuối cùng lấy hộp cơm của anh để trước mặt mình: “Vậy để em gắp ra giúp anh.”
Chờ cho đến khi cô gắp hết cà rốt ra, Trịnh Thiên Dã mới cầm đũa lên lần nữa, bắt đầu ăn từ từ.
Boss Trịnh vẫn còn chưa hết giận, giở trò hơi bị nhiều. Ăn một bữa cơm, không chỉ tay kêu cô rót trà, thì cũng kêu cô lựa xương cá ra cho anh.
Chỉ ăn một bữa cơm, mà La Phi cảm thấy mình vừa đánh một trận. Cũng may, Trịnh Thiên Dã sau khi ăn no uống đủ, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn chút. Trước khi La Phi ra cửa, có chút ngạo mạn nói với cô: “Biểu hiện của em hôm nay không tồi, chờ đến khi tan ca, anh mới quyết định có nên tha thứ cho em hay không.”
La Phi cầm hai cái hộp không đi ra, quay lưng im lặng mà liếc anh, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lúc tan ca, La Phi ngồi vào xe của Trịnh Thiên Dã, nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của anh, chắc chắn anh không còn tức giận nữa. Nhưng ở ngoài mặt vẫn không dám buông lỏng, đợi đến khi anh lái xe đi được một đoạn, mới dè đặt hỏi: “Anh vẫn còn giận sao?”
Trịnh Thiên Dã ngờ vực liếc nhìn cô, xe đột ngột dừng lại rên đường: “Vẫn còn một chút.”
Nói xong, kéo mạnh đầu La Phi vào trong ***g ***, rồi hôn lên môi cô một nụ hôn ****.
Ngoài trừ trên giường ra, số lần hai người hôn nhau không nhiều, làm chuyện những đôi yêu nhau hay làm này, ở trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, La Phi cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Trịnh Thiên Dã thì vẫn còn cảm thấy hai người cách nhau quá xa, hôn được một lát, sau đó dứt khoát kéo La Phi ngồi trên đù* mình.
Nụ hôn của Trịnh Thiên Dã mang tính xâm chiếm rất mạnh, trong lòng La Phi mặc dù chống đối lại, nhưng vẫn bị anh hôn, nhấp nhẹ cắm chậm, còn quấn lấy lưỡi của cô, trong miệng đều là mùi vị của anh, từ từ cô có chút khó thở, giống như bị thiếu khí, đầu óc mờ mịt, dần dần chìm vào trong màn sương.
Cho đến khi cảm thấy bên dưới cứng lên, cô mới bừng tỉnh từ trong màn sương, vội vã đẩy anh ra, đỏ mặt cúi đầu xuống: “Đang ở trên đường đó.”
Trịnh Thiên Dã nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực, hai tay vẫn giữ lấy gương mặt của cô, ngón cái của tay phải, nhẹ nhàn *** đôi môi sưng đỏ của cô, giống như đang nỉ non: “Sao em lại đẹp đến vậy chứ.”
Ánh mắt của anh lờ mờ bay bổng, trong mắt gần như chỉ có bóng dáng của La phi. La Phi vốn vì điều này mà có chút ngượng ngùng, bỗng nhớ đến những điều Trịnh Trạch Thi từng nói với cô, bệnh tình hiện tại của Trịnh Thiên Dã, được gọi là bệnh hoang tưởng chung tình, còn có tên là yêu cuồng si.
Cô ngọ ngoạy ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, lặng lẽ liếc nhìn dáng vẻ của Trịnh Thiên Dã, quả nhiên rất giống kẻ yêu cuồng si.
Hai người tách nhau được vài giây, Trịnh Thiên Dã hít sâu một hơi, cũng quay trở về trạng thái bình thường, còn sờ đầu La Phi, nói: “Anh không giận nữa. Nhưng mà, em còn chọc anh giận lần nữa, anh sẽ không cần em nữa đâu.”
“Có thật không?” La Phi hỏi lại theo bản năng, trong đầu bắt đầu rục rịch nảy sinh ra một ý nghĩ, ý nghĩ muốn chọc cho anh nổi giận.
Nhưng không ngờ, Trịnh Thiên Dã nhìn dáng vẻ của cô, mi mắt hơi động đậy, chợt vươn tay ra giữ lấy bả vai cô: “Xem em sợ chưa kìa, em yên tâm đi, anh làm sao không cần em chứ? Nếu em còn dám chọc giận anh nữa, anh sẽ trị em thật nặng, cách trừng trị giống như hôm trước đó.” Nói xong, anh còn kề sát bên tai cô, “để em khỏi xuống giường luôn.”
“Lưu manh!” La Phi đỏ mặt mắng một câu. Đầu đau ong ong, sao anh không để cô cút đi nhỉ.
Tên lưu mạnh đùa giỡn Trịnh Thiên Dã không xem lời chữi cô của ra gì, chỉ vươn tay ra: “Đưa anh.”
“Cái gì?”
“Điện thoại đó.”
La Phi đột ngột cảnh giác: “Anh lấy điện thoại của em làm gì?”
“Đương nhiên là gọi điện thoại cho bác và dì rồi, anh muốn hai bác biết đến anh.”
“Không………không cần đâu mà, chuyện này vẫn nên đợi thêm một thời gian đi.” Đây chính là điểm mấu chốt của La Phi, bởi vì cô biết, một khi đề cập đến ba mẹ, chỉ sợ là càng khuấy càng ***c, thời gian nửa năm, sợ là sẽ không có lúc thoát ra được.
“Có đưa hay không?” Tâm trạng vừa mới tốt đẹp của Trịnh Thiên Dã, trong chớp mắt lại quay trở lại như ban nãy.
La Phi thầm nói không xong rồi, nhìn thấy vẻ mặt xanh lè của anh, trong lòng nghĩ, trước mắt phải cố gắng lấy lòng đã, rồi sau này mới qua cầu rút ván.
Quả nhiên, Trịnh Thiên Dã cũng không ép nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Em hay lắm, La Phi.” Nói xong, lạnh lùng đáp: “Em xuống xe cho anh, tự mình đi về đi.”
La Phi sợ đến run cầm cập, nắm chặt lấy di động, vội vã cút khỏi xe.
Trịnh Thiên Dã không hề do dự mà nổ máy xe gào thét bỏ đi, chỉ để lại hai làn khói cho người còn đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng cảm thấy uất ức, La Phi nén không được cơn tức mà đá mấy cục đá ven đường vào bồn hoa. Cuối cùng, cũng không vượt qua được sự thất vọng và chán nản trong lòng, trút giận thì trút giận, đợi cho đến khi không còn sức nữa, mới từ từ ngồi xổm xuống đất, nhỏ tiếng khóc nức nở.
“Tiểu Phi……….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc