Vọng Tưởng Cuồng - Chương 14

Tác giả: Úy Không

Gia Đình Kỳ Lạ
***
Sự thật chứng minh, La Phi không tìm được cơ hội bỏ trốn.
Mỗi ngày cùng thức dậy, cùng đi làm, cùng ăn cơm, rồi lại cùng nhau tan sở. Ngoại trừ mấy giờ ở văn phòng ra, trong thời gian còn lại cô đều trong tầm kiểm soát của Trịnh Thiên Dã.
Trịnh đại boss thường ngày bận trăm công nghìn việc, bây giờ lại không tăng ca, không xã giao. Đừng nói tới thu dọn hành lý rời đi, La Phi chỉ đi xuống lầu quăng rác trở về hơi chậm, anh liền đứng ở ngoài ban công, cất giọng gọi cô.
Lúc này cho dù La Phi có dự định chạy trốn thì cũng bị giọng nói như sói tru không biết xấu hổ của anh gọi trở về. Mặc dù xung quanh chỉ có một vài người nhận ra cô, nhưng mà bị người ta phát hiện cô là đồng loã với kẻ tạo ra tiếng ồn ở nơi công cộng thì cũng có chút áy náy.
Sáng sớm tinh mơ, Trịnh Thiên Dã đã lôi kéo La Phi lên xe, chạy tới nhà lớn của Trịnh gia.
Trên đường đi, La Phi nghĩ đến việc mình sắp sửa dùng thân phận bạn gái của Trịnh Thiên Dã bệnh thần kinh này đối mặt với người nhà và bạn bè của anh ta thì lại nhức đầu.
“Thiên Dã.” Cô cố gắng hết sức dùng giọng điệu lấy lòng mở miệng nói: “Anh xem, em còn chưa kịp chuẩn bị quà tặng cho anh, nếu không thì anh đến trước đi, chờ em đi cửa hàng mua quà tặng, rồi tự mình trực tiếp đi đến nhà của anh.”
“Mua quà tặng ở cửa hàng thì có gì quý trọng đâu.” Anh chồm qua hôn cô một cái: “Nếu em cảm thấy áy náy thì buổi tối tự mình biến thành món quà tặng cho anh, anh sẽ cố mà chấp nhận.”
“Em đang nói thật đó, sinh nhật của anh, em rốt cuộc cũng nên tặng một cái gì đó.”
“Anh cũng nói thật mà, tự em đóng gói mình lại tặng cho anh, anh cảm thấy thực dụng hơn mấy thứ trong cửa hàng.
Cái đầu anh! Lẽ nào tôi chính là vật dụng của đàn ông sao?
Kế hoạch chạy trốn giữa đường của La Phi bị sụp đổ, chấm dứt trong thất bại.
La Phi chưa từng tới nhà họ Trịnh, nhưng có nghe qua lời đồn một chút, đại khái là khu nhà cao cấp như thế nào thôi, nói tóm lại ngắn gọn là hai chữ giàu sang.
Nhưng mà tới trước mặt rồi mới biết được khu nhà cao cấp của họ còn cao cấp hơn một chút, cổng lớn chầm chậm mở ra, khiến cho người ta giống như là tiến vào một lâu đài.
Trịnh Thiên Dã căn bản chính là hoàng tử của toà lâu đài này—–Ừm, một hoàng tử bị bệnh thần kinh.
“Cậu chủ đã trở về.” Xuống xe, có một bà dì kính cẩn chào đón.
Trịnh Thiên Dã kéo tay La Phi, thuận miệng nói: “Dì Trần, bà nội và ba đâu?”
“Ông chủ, bà chủ và bà cụ đều ở nhà, đang thảo luận thực đơn của tiệc sinh nhật đêm nay.”
Trịnh Thiên Dã coi mình giống như quân vương thời cổ đại, vung bàn tay lên: “Biết rồi.”
Nói xong liền kéo La Phi đi về hướng biệt thự phía trước.
La Phi kinh ngạc với phong cảnh xung quanh, trải rộng ra trong tầm mắt cô. Cô cảm thấy giống như mình đã vào một khu vườn lộng lẫy, rồi lại cảm thấy rằng mình giống như là cô bé lọ lem lạc vào hoàng cung!
Xí, ai muốn làm cô bé lọ lem chứ!?
Vào phòng khách của biệt thự, toàn bộ căn phòng đã được trang trí, có vài người ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn thấy người đã tới thì náo nhiệt lên ngay lập tức.
Trong ba người này thì có hai người là La Phi nhận ra, một người là bà nội Trịnh, một người là viện trưởng Trương Cẩm Hoa.
Bà nội Trịnh nhìn thấy người đã tới thì lập tức vươn cổ ra, ngoắc hai người: “Thiên Dã, Tiểu Phi, hai cháu đã về đến. Mau tới đây xem thực đơn của đêm nay.”
Trịnh Thiên Dã vừa cười vừa kéo La Phi đi qua: “Bà nội, mọi người cứ chuẩn bị là được rồi, cháu thì không quan trọng.”
Nói xong liền kéo La Phi lên trước, nói với người đàn ông duy nhất đang ngồi ở trên sô pha: “Ba, đây là La Phi, bạn gái của con, bà nội và dì đã gặp qua.”
Người đàn ông này khoảng năm sáu mươi tuổi, ngoại hình có vài phần giống Trịnh Thiên Dã, nhưng mà khác một chút đó là khí chất “không giận mà oai”. La Phi đã từng từ xa xa nhìn thấy qua nhân vật quan trọng của thành phố G này, người sáng lập ra và cũng là chủ tịch của Hằng Thiên, Trịnh Gia Thăng.
Hiện giờ ở gần như vậy, lại dùng thân phận hoang đường này, cô không khỏi cảm thấy lo lắng bất an, cung kính cúi mình vái chào: “Xin chào ông Trịnh!”
Trịnh Gia Thăng ngẩng đầu, mang theo ý cười thản nhiên nhìn cô, sự uy nghiêm trên mặt trong nháy mắt nhạt đi không ít, ông ta cười cười: “Tiểu Phi đừng khách sáo, bà nội của Thiên Dã cùng dì đã nói cho chú nghe, kêu chú là được rồi. Khó khăn lắm Thiên Dã lắm mới có bạn gái, chú làm cha cũng thật vui mừng cho nó.”
Tuy là nhân vật nổi tiếng được người kính trọng, nhưng mà La Phi vẫn không nhịn được oán thầm, cái gì gọi là khó khăn lắm mới có bạn gái, mấy cô oanh oanh yến yến của Trịnh Thiên Dã trước kia, không gọi là bạn gái chẳng lẽ gọi là “bạn giường” sao? Thật ra cô mới thực sự là “bạn giường”, được không!
Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cười cười.
Trịnh Gia Thăng lơ đễnh dùng tay ra hiệu, ý bảo cô ngồi xuống.
La Phi có muốn khách sáo cũng không được, Trịnh Thiên Dã trực tiếp kéo cô đến ngồi bên cạnh bà nội Trịnh: “Bà nội, nếu không thì để Phi Phi chọn thực đơn đi.”
“Đúng đó mẹ, mẹ để cho Tiểu Phi chọn thực đơn đi. Bạn bè của Thiên Dã đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì biết sở thích của người trẻ tuổi.” Trương Cẩm Hoa ở bên cạnh hùa theo.
Bà nội Trịnh cũng cười: “Đúng đúng vậy.”
Đầu La Phi như bị phình ra, dưới ánh mắt tha thiết của một nhà bốn người, cả ba đời của nhà họ Trịnh, đành phải theo hy vọng của bọn họ mà tiện tay chọn một phần thực đơn.
Nhưng người nhà họ Trịnh đều là những người rất dễ dàng thoả mãn, cô tuỳ tiện chọn một cái, mọi người còn khen ngợi vài câu, nói cô là người rất cần kiệm, chọn một cái thực đơn mộc mạc đơn giản nhất.
Cô nhìn gương mặt lộ vẻ đắc ý kiêu ngạo của Trịnh Thiên Dã, giống như ngầm nói, nhìn đi nhìn đi, đúng là bạn gái của con tốt lắm phải không?
La Phi lại trộm nhìn mặt mấy người khác, ai cũng có ánh mắt như là đồng tình với Trịnh Thiên Dã.
Này này! Sao mấy người lớn này lại khoa trương như vậy? Cô cũng chưa xem qua là đồ ăn gì, chẳng lẽ bọn họ không thấy sao? Các người lớn này vì lấy lòng con trai độc nhất của nhà bọn họ mà giả bộ khen ngợi cô diễn viên tạm thời này, các người không… có lỗi với lương tâm của mình sao?
Một nhà kỳ lạ!
La Phỉ im lặng oán thầm xong, cái thực đơn được cô chọn đã bị người giúp việc nhận lấy để đi chuẩn bị.
Tiệc sinh nhật là buổi tối, trước đó, ban ngày Trịnh Thiên Dã dùng thân phận chủ nhân, dẫn La Phi, như lời anh ta nói “nữ chủ nhân tương lai”, đi dạo tỉ mỉ một vòng nhà lớn của Trịnh gia.
Vì thế La Phi rốt cuộc được mở mang kiến thức, cái gì là kẻ có tiền điên rồ, vườn hoa lớn như một sân bóng, hồ bơi có nhiệt độ ổn định, trong ga ra có một hàng xe hơi sang trọng mà cô không biết hết tên. Còn có biệt thự lớn này với mấy chục gian phòng.
Thế cho nên lần đi thăm gia đình này đã biến thành mệt nhọc giống như trèo đèo lội suối, cho đến khi Trịnh Thiên Dã lôi kéo La Phi, trân trọng giới thiệu “khuê phòng” của anh ta, cô đã cảm thấy buồn ngủ, không thể nào không bổ sung thể lực trên cái giường xa lạ này.
Nằm ở trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, còn xảy ra một sự việc nhỏ. Bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm, tuy rằng La Phi buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Đợi Trịnh Thiên Dã đi ra ngoài, có lòng tốt đóng cửa lại cho cô, khi cô nhắm mắt, lăn qua lộn lại thì tay vô tình đút vào dưới cái gối nằm, ngay lập tức chạm phải một vật lạnh như băng, cô theo bản năng lấy ra nhìn, đó là một con dao găm sáng loáng, không có vỏ. Cô sợ tới mức giật cả mình, thiếu chút nữa là thét ra tiếng.
Trong đầu La Phi lúc này mới nhớ tới Trương Cẩm Hoa đã nói, hồi đó, lúc Trịnh Thiên Dã mới vừa bị kích thích, nghiêm trọng nhất là mỗi ngày đều nắm một con dao, ngay cả khi ngủ cũng không buông ra. Cho nên giờ đây cô cũng sẽ không đơn giản cho rằng anh ta giấu con dao găm dưới gối nằm là để trừ tà.
La Phi run rẩy cầm con dao găm để trả lại dưới gối, lo lắng suy nghĩ. Trịnh Thiên Dã của hiện giờ, vấn đề thần kinh rốt cuộc là nghiêm trọng bao nhiêu?
Nhưng cuối cùng vì mệt mỏi, nghĩ một chút, rồi lại miễn cưỡng ngủ đi.
Người Tự Kỷ Cuồng
La Phi bị Trịnh Thiên Dã gọi dậy, mà cách gọi thức dậy cũng rất đặc biệt.
Trong lúc mơ màng cô cảm thấy khó thở, có cảm giác tê dại và ngứa trên môi. Vừa mở mắt ra, chính là bản mặt của Trịnh Thiên Dã che ở trước mặt cô, hôn đến nỗi như đó là điều hiển nhiên.
Cũng đúng thôi, trong lối suy nghĩ của người bệnh tự kỷ, có lẽ mình làm cái gì cũng là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy cô mở mắt ra, người nào đó lại lập tức ngừng hôn, chỉ là hai tay vẫn chống ở trên giường, bao bọc chính cô ở bên trong, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói có hơi khàn, nhưng nghe ra vẫn có chút dịu dàng: “Em thức dậy thay quần áo đi, khách khứa đến rồi đó.”
Trong đầu La Phi vốn vẫn còn chút mơ màng, bị anh làm cho cả người không được tự nhiên, nghe rõ những gì anh nói, cũng coi như đã tỉnh hẳn.
Những điều phải đến muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Trịnh Thiên Dã di chuyển người mình, kéo La Phi đứng dậy, tâm tình dường như có chút hơi kỳ lạ, lại còn hôn trên má cô một cái, đứng dậy lấy hai chiếc váy dạ hội trên ghế sofa, mở ra đặt ở trên giường: “Em xem thử xem em thích bộ nào?”
La Phi nhìn hai chiếc váy trên giường, đó là hai chiếc váy tham gia buổi trao giải Oscar, ngửa đầu lên nhìn ánh mắt mong chờ của Trịnh Thiên Dã, chẳng biết phải nói gì mà cất tiếng nói: “Sinh nhật thôi mà, phải ăn mặc đến vậy sao?”
Trịnh Thiên Dã gật đầu tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: “Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày anh giới thiệu em là bạn gái của anh, đương nhiên em phải trang điểm cho thật đẹp, rồi đứng ở bên cạnh anh, mới giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, mới để cho mấy tên đó ghen tỵ ngưỡng mộ đến muốn nhảy lầu chứ.”
Cô mới là người muốn nhảy lầu được chưa hả? La Phi oán thầm trong lòng, lúc này mới nhận ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, Trịnh Thiên Dã đã thay một bộ âu phục được cắt may tinh tế, hình như trên cổ còn đeo một cái nơ.
Không thể không nói, điều này làm cho cô oán hận đến nghiến răng, mỗi giờ mỗi giây đều ước gì có thể đập ૮ɦếƭ tên thần kinh này, anh quả thật có một dáng người rất đẹp.
Đổi lại người thường, nếu ăn mặc như thế này sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng khi anh mặc lên người, làm cho người ta có cảm giác như người mẫu trên tạp chí, hào quang tỏa ra bốn phía, đẹp trai đến mọi người phải điên đảo.
Nhưng cho dù đẹp trai đến cỡ nào, thì cũng không thể gạt bỏ sự thật anh ta là cái tên bị bệnh thần kinh.
Cô thầm liếc mắt khinh bỉ, trong hai chiếc váy này, cô qua quýt chọn đại một cái cho có lệ, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã vẫn đứng yên tại chỗ không có bất kỳ hành động gì, nên cô buộc phải mở miệng: “Anh này……… em phải thay quần áo, anh ra ngoài một chút được không?”
Trịnh Thiên Dã không nói gì chỉ nhún vai, cất bước đi, La Phi tưởng anh đi ra ngoài, ai ngờ, anh chỉ đi đến một chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng, ung dung ngồi ngay ngắn trên đó, dáng vẻ như đang ngồi làm khán giả.
La Phi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ cũng chẳng còn trong trắng gì, dù sao anh cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không cần phải giả vờ làm gì.
Chỉ là trong giây phút *** áo, luôn cảm thấy hai đôi mắt của Trịnh Thiên Dã cứ dán vào người cô, làm cho cả người cô không được tự nhiên, thêm vào đó bộ váy này lại rườm rà khó mặc, loay hoay cả buổi trời mới mặc vào được, nhưng lúc cô nhìn mình ở trong gương, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Rồi sau đó, cô liền nghe thấy tiếng cười hi hí của Trịnh Thiên Dã, rõ ràng còn mang theo chút đùa cợt không ác ý cho lắm.
La Phi cũng đoán ra có lẽ có chỗ nào đó sai, nghe thấy tiếng cười của anh, cô tự nhiên có chút bực bội, quay đầu lại, mặt mày không vui nhìn anh, nói với vẻ bực bội: “Anh cười gì đó!”
Tuy Trịnh Thiên Dã chỉ cười mà không nói, đứng dậy đi đến, đứng ở phía sau cô, giúp cô thắt lại dây lưng buộc sai ở hông, cởi hết ra rồi thắt lại theo nếp của nó.
La Phi ngờ vực ngẩng đầu nhìn vào gương, vừa nãy còn khó chịu về bộ váy, nhưng đột nhiên cảm thấy nó rất vừa vặn với mình.
Chiếc váy dài màu tím tôn lên đường cong tinh tế của cô, cao gầy nết nha, cả người trong chốc lát tăng thêm vài phần tao nhã.
Làn da của La Phi vốn trắng nõn, bây giờ được tô điểm bởi bộ váy, càng làm cho nước da trở nên trắng hơn, trên khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn tỏa sáng chói lọi. Trịnh Thiên Dã đứng ở phía sau cùng cô, quả nhiên làm cho người ta có cảm giác đây là một đôi hoàn mỹ.
Bậy bậy! Trong đầu cô vừa nảy lên ý nghĩ này, làm cho chính mình giật mình hoảng sợ. Phủi bay ngay cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu, không tự nhiên tìm túi xách của mình, lấy hộp mỹ phẩm ở bên trong ra, trang điểm nhẹ trên mặt rồi đeo vài món trang sức.
Sau khi chuẩn bị xong, cô quay người lại, Trịnh Thiên Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực đó.
Cái nhìn mất hồn thường gặp này của Trịnh Thiên Dã, La Phi cũng cảm thấy quen rồi, bây giờ trong mắt cô, đây chính là triệu chứng của một người bị bệnh thần kinh, bởi vì nó quả thật khó có thể hình dung được. Tóm lại đó là một cái nhìn kỳ lạ làm cho người khác sởn tóc gáy.
Cô cố gắng bỏ qua ánh mắt của anh, đi về phía cửa: “Nếu khách khứa đến rồi, chúng ta cũng mau chóng xuống dưới đi.”
“Đợi đã.” Trịnh Thiên Dã chợt cất tiếng nói.
La Phi không rõ chuyện gì nhưng vẫn dừng bước, quay đầu nhìn anh với ánh mắt ngờ vực. Chỉ thấy anh bước nhanh đến, dừng ở trước người La Phi, đến gần La Phi rồi cong cánh tay trái lên.
La Phi sửng người nhìn hành động của anh, tỏ vẻ không hiểu.
Trịnh Thiên Dã không phải người có tính nhẫn nại cao, liếc cô một cái, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Nhanh đi!”
“Nhanh gì chứ?” La Phi cứ cảm thấy anh quái lạ.
Trịnh Thiên Dã tỏ vẻ khinh thường, La Phi cảm thấy có thể hiểu được như thế này, “Anh tại sao lại có thể chấp nhận một cô gái ngu ngốc như em chứ?”
Nhưng cô không cảm thấy mình có khả năng hiểu rõ lối suy nghĩ của một người bị bệnh thần kinh, trừ khi chính cô có vấn đề.
Có lẽ Trịnh Thiên Dã đã mất hết kiên nhẫn, cho nên lập tức quay người thô lỗ kéo tay phải của La Phi, móc vào trong khủy tay của mình, làm một hành động quàng tay nhau theo tiêu chuẩn của Anh. Lúc này La Phi mới hiểu ra anh cong tay lên để làm gì.
Vấn đề đó là, cô không muốn quàng tay với tên này một chút nào, được chưa hả?
“Sao em lại ngốc thế không biết? Ngay cả chuyện đơn giản vậy cũng phải bắt anh dạy!” Lần này, Trịnh Thiên Dã dùng thẳng lời nói để biểu đạt thái độ khinh bỉ La Phi.
Ông nội anh!
La Phi muốn mắng người.
Hiển nhiên Trịnh Thiên Dã là một tên tự đại tự kỷ, cũng thích trở thành tiêu điểm của mọi người. Lúc anh quàng tay La Phi, đi xuống lầu, nhìn thấy mọi người đều tán thưởng người đi xuống, trên mặt tuy không có thái độ gì, nhưng La Phi nhìn thấy khóe miệng của anh thoáng nhếch lên.
Đi xuống lầu, vài tên đàn ông xấp xỉ tuổi của Trịnh Thiên Dã đi tới vây quanh. Trong đó có một người vỗ vài Trịnh Thiên Dã, nói: “Tôi còn tưởng cậu lừa anh em chúng tôi chứ, thì ra cậu có bạn gái thật, bạn gái cậu đẹp như vậy, thế mà dám giấu không giới thiệu cho chúng tôi biết, cậu quá coi thường bạn bè rồi nha.”
Trịnh Thiên Dã mỉm cười: “Tại sao tôi phải giới thiệu cho lũ khốn các cậu biết chứ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn kéo tay La Phi ra, ôm vai cô, nói với mấy người trước mặt: “Đây là La Phi, bạn gái tôi, bây giờ gặp cũng không muộn mà.”
“Không muộn không muộn.” Người kia gật đầu với La Phi, mỉm cười đưa tay ra, giọng điệu đủ tiêu chuẩn của một công tử trăng hoa: “Chào em, La Phi, kẻ hèn Ngô Thanh là bạn thuở nhỏ của Thiên Dã.”
La Phi lễ phép bắt tay lại, nhưng bị Trịnh Thiên Dã nắm cổ tay kéo lại: “Cậu đừng có ở đó mà giả vờ.”
Lời nói này tất nhiên là nói với người đàn ông tên Ngô Thanh.
Ngô Thanh cười ha ha, đi đến bên tai anh, nhỏ tiếng đùa cợt nói: “Cô gái lần này không tệ, so với những cô gái trước không giống, cậu cũng đem về nhà rồi, chắc không chơi đùa đó chứ? Nếu không phải, thế hôm nào chơi đã rồi, nhớ giới thiệu cho anh em, ngày nào cũng bị mấy cô ngôi sao đó bám đuôi, chẳng thú vị gì hết.”
Những người bạn này của Trịnh Thiên Dã, đều là những cậu ấm, cuộc sống đời thường một người đấu với một người rất đặc sắc, đừng nói là giở trò đùa kiểu này, bình thường xài chung một người phụ nữ, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Ngày trước, Trịnh Thiên Dã cũng từng vài lần đá mấy cô ngôi sao ở bên cạnh mình, chuyền tay cho mấy anh em chơi đùa. Theo lý mà nói, lời nói đùa này của Ngô Thanh, anh hẳn phải không để bụng đến.
Nhưng ai mà biết, Ngô Thanh vừa dứt lời, khuôn mặt đang mỉm cười của Trịnh Thiên Dã chợt tắt hẳn, quay đầu lại nhìn tên bạn chơi từ thuở nhỏ với mình, hai mắt đột nhiên trở nên ớn lạnh rùng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc